Ánh trăng nói đã lãng quên - Chương 04 part 2.1

2 – Anh thấy tôi rất bỉ ổi đúng không? Nói cho anh biết còn
có người bỉ ổi hơn.

Lúc xuất hiện trước mặt tôi, Viên Tổ Vực thở hổn hển hai ba
phút sau mới thở đều, sau đó hỏi:

- Em sao thế, khóc nức nở trong điện thoại, anh còn tưởng em
bị cướp!

Tôi run nẩy nhìn anh, không nói được gì. Anh lo lắng nhìn
tôi một lúc, cuối cùng không nói gì mà dắt tay tôi đi.

Vì sao phải khóc, thật sự tôi cũng không biết nữa. Về lý mà
nói, Trần Chỉ Tình và tôi không thân cũng chẳng quen. Cô ta có bi thảm đến đâu
thì cũng không liên quan đến tôi.

Nhưng tôi cảm thấy rất buồn, thật sự rất buồn.

Trên đường cùng Quân Lương đến bệnh viện, chúng tôi nắm chặt
tay nhau, lòng bàn tay của hai đứa đều ướt đẫm. Có một khoảnh khắc tôi cảm thấy
vách ngăn ngăn cách giữa chúng tôi biến mất, dường như tất cả lại quay trở về
như lúc đầu.

Nhưng khi nhìn thấy Đỗ Tầm, tôi biết đó chẳng qua chỉ là ảo
giác của mình.

Nhìn thấy Quân Lương chạy lại ôm chầm lấy Đỗ Tầm trước mặt
mọi người, nhìn thấy Đỗ Tầm ôm Quân Lương rất chặt, giống như ôm vật báu quý
giá nhất trên đời… Khoảnh khắc ấy tôi thật sự tiếc cho cô gái tên là Trần Chỉ
Tình đang nằm trong phòng cấp cứu.

Để thời gian quay về tối hôm qua, cuộc chiến giằng co giữa
ba người.

Sau khi Quân Lương bị Trần Chỉ Tình tát một cái rất đau, rất
lâu sau không ngoảnh đầu lại. Cái tát ấy nặng như thế nào cả ba người đều biết.
Quân Lương chỉ thấy mặt mình như sắp nổ tung, hai tai ù lại… Nhưng khó chịu
nhất không phải là cảm giác đau về thể xác mà là nỗi nhục nhã trong tim.

Trần Chỉ Tình sững người vài giây, bắt đầu vừa khóc vừa
cười.

Đó là một nét biểu cảm rất kỳ lạ, có chút rùng mình, khiến
người ta xót xa. Từ trước tới nay cô ấy luôn để lại cho người ta cảm giác là
một tiểu thư nho nhã, chưa bao giờ có ai nhìn thấy cô ấy vì chuyện gì mà khóc
như thế.

Cô ấy gào lên đến xé ruột xé gan:

- Tôi hận các người. Tôi hận các người. Tôi hận các người.

Trong đêm tối yên tĩnh, tiếng gào thét ấy giống như cơn ác
mộng bao trùm Đỗ Tầm và Quân Lương.

Đến tận khi cổ họng khàn đặc, đến tận khi không còn sức lực
nữa, cuối cùng Trần Chỉ Tình cầm túi lên, giơ tay vẫy một chiếc taxi rồi phóng
đi.

Đỗ Tầm chạy theo vài bước nhưng không đuổi được nên cũng
thôi, quay lại với Quân Lương. Hai mắt cô ấy ngấn lệ nhưng không khóc thành
tiếng.

Hai tiếng “xin lỗi” Đỗ Tầm đã nói nhiều đến nỗi không muốn
nói nữa nhưng ngoài hai tiếng này, anh còn có thể nói điều gì khác đây?

Họ đứng trên con đường đó rất lâu, rất lâu, không ai nói gì,
thỉnh thoảng có tiếng còi xe vang lên đột ngột và hun hút, giống như tiếng nức
nở.

Đỗ Tầm khẽ nói:

- Quân Lương, anh đưa em về nhé.

Nhưng cô ấy đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, chậm rãi nói:

- Đỗ Tầm… Anh mang chứng minh thư chứ… em… không muốn về.

Trần Chỉ Tình về đến nhà, bố mẹ đều đã ngủ. Cô rón rén bước
vào phòng mình, ôm con mèo Garfield ngoại cỡ bằng bông trên giường khóc đến
chết đi sống lại.

Từ trước đến nay cô không biết rằng mình có nhiều nước mắt
như vậy. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghĩ rằng người mà mình yêu nhất lại
đâm một nhát dao vào tim mình.

Điều gì có thể khiến người mình đã từng tin tưởng nhất vứt
bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ nguyên tắc, bảo vệ một đứa con gái khác trước mặt mình?
Rốt cuộc có bao nhiêu thứ đáng tin trong trái tim của con người?

Còn cả tình yêu…

Tay chân Trần Chỉ Tình lạnh buốt, trong lòng trào dâng cảm
giác bi ai bất lực và sự căm phẫn.

- Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người như thế… - Ngay
cả bản thân cô cũng không nhận ra khi nói câu ấy, vẻ mặt của mình biến dạng
trông đáng sợ như thế nào.

- Tôi tuyệt đối không cho phép người khác cần thì đến với
tôi, sau đó gạt tôi sang một bên!

Trong lòng cô ta, có một số thứ mềm mại, lương thiện, khiêm
nhường đang từ từ tan biến như mây khói.

Sau khi đưa Quân Lương về trường, Đỗ Tầm nhận được điện
thoại của Trần Chỉ Tình.

Mãi đến nửa đêm mới đến nhà nghỉ nghỉ ngơi, Quân Lương vô
cùng mệt mỏi. Sau khi tắm xong mới lấy lại được chút tinh thần, mở cửa phòng
tắm thì thấy Đỗ Tầm đứng cạnh cửa sổ hút thuốc. Hình bóng ẩn chứa nỗi cô đơn.

Khoảnh khắc ấy, trái tim của cô như bị một thứ vũ khí vô
hình đánh gục.

Đêm lạnh như nước, Đỗ Tầm hút thuốc, khẽ nói:

- Em ngủ trước đi.

Nhưng đợi đến khi anh tắm xong bước ra ngoài, Quân Lương vẫn
chưa ngủ. Ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu vào khuôn mặt u sầu của cô, trông giống
như một bức tranh cũ kỹ.

Đỗ Tầm bước lại, ngồi xuống cạnh giường nhìn cô.

Chỉ là thời gian một hai năm, so với cô gái lúc đầu, chạy ra
từ trong quán bar, tươi cười xin số điện thoại của anh, Quân Lương trước mặt
anh lúc này không còn ngây thơ như thế nữa, đôi mắt ẩn chứa nỗi u buồn.

Sau này có còn nhìn thấy nụ cười giống như đóa hoa ấy không?
Nếu không nhìn thấy, mình phải chịu trách nhiệm như thế nào đây? Đỗ Tầm cảm
thấy xót xa trong lòng.

Quân Lương lại gần ôm lấy anh, mùi hương thoang thoảng của
sữa tắm lan tỏa trong không gian.

- Đỗ Tầm.

- Ừm? - Đỗ Tầm chờ mãi không thấy Quân Lương nói tiếp, ngỡ
rằng cô khóc nhưng nhìn mặt cô thì không phải.

Trước ánh mắt nghi ngờ của Đỗ Tầm, Quân Lương mỉm cười nói
câu mà trước đó mình ngại không nói:

- Đỗ Tầm, em yêu anh.

Đêm tối ở thành cổ, dường như ở phía xa có tiếng hát lúc ẩn
lúc hiện. Cố Từ Viễn đứng hút thuốc trên hành lang của khách sạn.

Anh là người rất ít khi hút thuốc. Điếu thuốc này là Lâm Mộ
Sắc đưa cho anh, nụ cười của cô ta rạng ngời như đóa hoa, ẩn chứa sức hút đầy
tội lỗi.

Hành lang lúc đêm khuya không có một bóng người. Cố Từ Viễn
ngửa đầu nhả một vòng khói lớn. Sạc pin báo đã đầy nhưng lúc này gọi điện phải
nói thế nào? Có thể nói gì đây?

Có thể thản nhiên, vờ như không có chuyện gì xảy ra được
không? Có thể vui vẻ trêu đùa như trước đây được không?

Anh biết mình không thể. Một số người ngay từ khi mới sinh
ra đã biết dàn xếp mọi việc, nói dối mà mặt vẫn thản nhiên như không. Nhưng anh
không phải là loại người ấy.

Ánh đèn ở hành lang rất yếu ớt, nhìn từ đầu này sang đầu kia
giống như đường hầm mỗi lúc một nhạt nhòa.

Anh nghĩ rất lâu rất lâu, cuối cùng vẫn không mở máy.

Quay về phòng, Lâm Mộ Sắc đã ngủ rồi, cánh tay trắng muốt
thò ra ngoài. Cố Từ Viễn không kìm được đắp chăn cho cô ta.

Vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ của Sơ Vi khi ngủ… Đột nhiên Cố
Từ Viễn giật mình vì ý nghĩ của mình. Chẳng mấy chốc, cảm giác day dứt trước đó
lại vây lấy anh.

Trong đầu anh hiện lên đôi mắt của Tống Sơ Vi. Đôi mắt sáng
như hồ nước ở thành cổ.

Buổi sáng, ánh nắng mặt trời xuyên qua rèm cửa hắt vào
phòng. Quân Lương mở mắt, nhìn thấy Đỗ Tầm vẫn đang ngủ say bên cạnh.

Cuối cùng đã xác định được một số chuyện. Chuyện mà trước đó
chưa nắm chắc, suy tính thiệt hơn, sau buổi tối hôm qua, cuối cùng đã đến.
Trong lòng Quân Lương cũng có chút coi thường bản thân mình nhưng cảm giác ấy
nhanh chóng biến mất.

Cô khẽ đưa tay ra vẽ lông mày của Đỗ Tầm, tự nói với mình
rằng có mất sẽ có được.

Những cái cô có được không phải là may rủi. Tối hôm qua, khi
cô hạ quyết tâm nói câu: “Em không muốn về”, tất cả mọi việc diễn ra sau đó đều
nằm trong dự tính của cô.

- Em không hối hận! - Cô ghé lại gần, khẽ hôn lên mặt Đỗ
Tầm. Nước mắt trào dâng trên đôi mắt của cô.

- Em thật sự không hối hận! - Giống như muốn khẳng định lại,
cô lại nhắc lại một lần nữa.

Dĩ nhiên cô không biết rằng cũng trong lúc ấy, người bạn
thân nhất của cô đang ở trong trường, lo lắng đến nỗi ăn không ngon vì suốt đêm
cô không về.

Nước mắt của tôi rơi lã chã. Viên Tổ Vực ngồi đối diện với
tôi, không hỏi câu nào. Anh cũng nhận ra là tâm trạng của tôi khó mà bình tĩnh
ngay được. Ngoài việc kiên nhẫn chờ đợi, không có cách nào khác.

Tôi không biết mình đã sụt sịt bao lâu nhưng tôi biết khi
mình cúi đầu khóc lóc, khách hàng và nhân viên phục vụ đi ngang qua đều nhìn
chúng tôi với ánh mắt tò mò.

Cuối cùng tôi không chịu được cảm giác bị người ta soi mói.
Tôi không khóc nữa, nói với Viên Tổ Vực:

- Chúng ta đến chỗ khác đi.

Trong quán cà phê tên “Phi”, tôi uống “Mandheling” mà Thẩm
Ngôn giới thiệu. Viên Tổ Vực không gọi đồ uống gì, anh nói:

- Cà phê không thích hợp với người lao khổ ở đáy xã hội như
anh. Anh uống nước lọc là được rồi.

Lần đầu tiên tôi hút thuốc trước mặt Viên Tổ Vực. Đôi mắt
của anh lóe lên chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng tỏ ra bình thường:

- Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh không nghĩ em là cô nữ sinh
rất ngoan. Quả nhiên là thế.

Tôi không biết cái thứ tên là nicotine trong thuốc lá có
thật sự có tác dụng làm cho người ta trấn tĩnh hay không, có điều ít ra thì nó
khiến tôi dần dần lấy lại bình tĩnh.

Trước ánh mắt chăm chú của Viên Tổ Vực, tôi kể cho anh nghe
mọi thứ mà tôi biết.

Ở thành phố này, những căn nhà cổ cao sáu tầng đã không còn
nhiều nữa. Trần Chỉ Tình ngồi trên lan can gọi điện cho Đỗ Tầm, lời lẽ rất ngắn
gọn:

- Nếu bây giờ anh không đến gặp em thì sau này vĩnh viễn
đừng bao giờ gặp em nữa.

Đỗ Tầm đưa Quân Lương về ký túc, đành phải phi như bay đi
gặp Trần Chỉ Tình. Vì quá lo lắng và mệt mỏi nên suýt chút nữa anh đâm vào
chiếc taxi trước mặt khi rẽ sang đường.

Trong tiếng chửi bới đáng sợ của lái xe, một linh cảm chẳng
lành trào dâng trong lòng Đỗ Tầm.

Thở hổn hển leo lên tầng sáu, Đỗ Tầm nhìn thấy cô gái cô đơn
ngồi trên lan can. Khuôn mặt của cô ấy ẩn chứa nỗi tuyệt vọng.

Điều gì khiến tất cả thành ra thế này? - Đỗ Tầm không dám
nghĩ, cũng không muốn nghĩ. Anh chỉ có thể cầu xin cô ấy:

- Chỉ Tình, đừng như thế. Em xuống đi, chúng ta từ từ nói
chuyện.

- Còn gì để nói nữa đây? - Cô mỉm cười hỏi lại anh, giọng
nói ẩn chứa sự giễu cợt không chút che giấu.

Đỗ Tầm không biết nói gì. Trần Chỉ Tình nói tiếp:

- Lòng người hiểm ác. Đỗ Tầm, anh biết câu nói này nghĩa là
gì chứ… Anh thông minh như thế, dĩ nhiên là biết… Nhưng anh có nghĩ rằng sẽ có
một ngày nó lại được dùng để nói anh không?

Tất cả những tình cảm đã có đều đã mất hết, giống như những
bộ hài cốt trên chiến trường bị vùi lấp dưới cát bụi. Ai còn nhớ những hồi ức
tuy không rung động đến tận tâm can nhưng cũng khắc cốt ghi tâm?

Trần Chỉ Tình nhìn chằm chằm xuống sàn xi măng dưới tầng một
và nói:

- Đỗ Tầm, anh nói xem, đầu chạm đất trước hay chân chạm đất
trước thì tốt hơn?

Giống như một sợi dây đàn bị kéo căng cuối cùng bị đứt vì
sứt kéo quá mạnh, Đỗ Tầm ôm đầu, đau khổ hét lên:

- Trần Chỉ Tình!

Cô gái được gọi tên ngoảnh đầu lại mỉm cười với anh:

- Anh thấy tôi rất bỉ ổi đúng không? Nói cho anh biết còn có
người bỉ ổi hơn…

Nghe đến đây, Viên Tổ Vực không khỏi rùng mình, chiếc cốc
thủy tinh trên tay cũng run run, nước bắn ra ngoài.

Thật sự tôi buồn đến nỗi không thể nói tiếp được. Tôi không
biết có thể nói chuyện này với ai. Tôi là bạn thân nhất của Quân Lương. Đỗ Tầm
là bạn thân nhất của Cố Từ Viễn. Về tình về lý, tôi đều không nên đứng về phía
Trần Chỉ Tình.

Cũng phải đợi đến khi một vài sự thật được hé mở, tôi mới
biết rằng cuộc đời đầy rẫy những phép ẩn dụ. Lúc tôi rơi nước mắt vì Trần Chỉ
Tình, chẳng phải là đang khóc cho chính mình sao.

Tôi ngừng lại một lát, Viên Tổ Vực hỏi tôi với giọng điệu
đầy hoài nghi:

- Vậy cô ta nói chuyện bỉ ổi hơn là chuyện gì?

- Định vị. Cô ta đã sớm định vị điện thoại của Đỗ Tầm. Vì
thế tối hôm ấy cô ta mới xuất hiện ở quán karaoke.

Đỗ Tầm suy sụp nhưng cũng vô cùng tức giận vì chuyện này.
Tất cả những cảm xúc khó nói nên lời đan xen với nhau khiến anh nói năng không
suy nghĩ:

- Trần Chỉ Tình, cô học được cái thủ đoạn bẩn thỉu này ở đâu
vậy?

Cô ấy cười, để lộ hàm răng trắng bóng, cười một cách hời
hợt, thậm chí không thèm nhìn anh.

- Bẩn thỉu ư… Có thể là có một chút, nhưng anh có tư cách gì
mà nói tôi?

Tất cả đều đã thay đổi, tất cả mọi việc đều không thể quay
lại như lúc đầu, vết thương càng lúc càng lớn. Hai con người đã từng gắn bó sâu
sắc bị một sức mạnh vô hình đẩy càng lúc càng xa.

Đến lúc này, Đỗ Tầm lại thấy bình tĩnh.

Khuôn mặt không chút biểu cảm của anh trông thật tàn khốc và
vô tình:

- Cô nói đúng, tôi có tư cách gì mà nói cô. Chẳng phải bản
thân tôi cũng là một kẻ xấu xa sao?

Nụ cười giễu cợt trên khuôn mặt Trần Chỉ Tình dần dần tan
biến, dường như không dám tin Đỗ Tầm sẽ đối xử với mình như vậy. Ánh mắt của cô
đầy ngạc nhiên:

- Anh nói thật chứ?

- Thật, những lời xin lỗi tôi cũng nói gì, những chuyện tôi
muốn làm để bù đắp cho cô, cô cũng không cho tôi cơ hội. Tôi còn có thể làm gì
đây? Chỉ có thể tôn trọng sự lựa chọn của cô. Cô muốn nhảy thì nhảy đi!

 

 

Báo cáo nội dung xấu