Gả cho Lâm An Thâm- Chương 49-50

Chương 49

Lâm An Thâm nhìn chằm chằm vào Giản Lộ.

Giản Lộ cũng nhìn chằm chằm vào Lâm An Thâm.

Bây giờ cô mới phát hiện ra, phía dưới sự phẫn nộ trong mắt
anh che dấu sự hỗn loạn cùng sợ hãi.

Anh đang sợ…

Cô có thể tức anh hiểu nhầm, giận anh mẫn cảm, cũng có thể
hận anh không tin tưởng. Nhưng mà, cô không thể không để ý đến một phần bất an
trong lòng anh.

Sống mũi cay cay.

Lâm An Thâm thấy nước mắt lăn trên khuôn mặt cô, lạc xuống
dưới như tiến thẳng vào lòng anh, khiến tâm anh vừa nóng vừa rung dữ dội.

Anh không dám lại nhìn cô: “Anh xin lỗi, anh làm đau em…”

Nhưng mà nước mắt của cô rơi lại càng nhiều.

Tâm Lâm An Thâm đau, kéo cánh tay cô, đặt đầu của cô dán vào
trong lồng ngực mình.

Cô đau… Anh lại càng đau…

“Đừng khóc, xin lỗi, anh không kiềm chế được…”

Giản Lộ ôm lấy thắt lưng anh, khóc thút thít.

Nghe được tiếng khóc của cô, Lâm An Thâm chỉ biết nói: “Giản
Lộ, thật xin lỗi… Em đừng khóc… là anh không tốt… Là do anh không kiềm chế
được… Đừng khóc… xin lỗi…”

Giản Lộ cũng không muốn nói thêm gì nữa, nhưng càng không
thể phủ nhận, anh càng dịu dàng dỗ cô, cô lại càng muốn khóc.

Mà cô khóc, không bởi vì anh làm đau cô, cũng không bởi vì
anh tức giận với cô.. Mà bởi vì thì ra anh bất an.

Là cô không đúng, mà anh có một chút, một chút mẫn cảm, một
chút không tin tưởng… Có lẽ đều bởi cô không cho anh đủ cảm giác an toàn.

“Lâm An Thâm… xin lỗi… em…”

Lâm An Thâm hôn sâu lên môi cô, không muốn để cô nói tiếp.

Nụ hôn này bí mật mang theo nước mắt của cô. Anh hôn xuống
từng chút, từng chút một, mang đi những chua sót. Lại đau, nhưng luyến tiếc cô
đau; lại chua sót cũng không muốn cô phải buồn phiền dù chỉ một chút. Hôn dọc
theo những giọt nước mắt, dừng lại trên mắt cô, nuốt vào hết những giọt nước đó
vào trong mình.

Giản Lộ bám chặt chiếc áo của anh. Những hành động dịu dàng
như vậy của anh lại khiến nước mắt cô càng rơi nhiều.

Giản Lộ cũng hôn lại anh. Anh muốn cái gì cô đều đã cho… Nụ
hôn của cô, nước mắt của cô, thậm chỉ cả linh hồn của cô, chỉ cần anh muốn, cô
đều đồng ý trả giá… Ôm chặt lấy anh, thầm muốn anh hiểu được, vô luận thế nào,
cô chỉ yêu một mình anh…!

Hai người cùng dùng sức mà hôn, lặp lại, trúc trắc. Giống
như giây tiếp theo trời đất sẽ sụp xuống…

Nhân túc giao triền. (Một đêm …)

Ánh nắng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ. Cả phòng đều sáng
rực, hỷ tự trên bức tường lại càng đỏ tươi.

Giản Lộ hơi mở mắt, cảm giác được mắt sưng lên không ít, cảm
giác trướng trướng không được tốt lắm. Trước mắt là mặt Lâm An Thâm, anh đang
nhìn cô, mắt hơi thâm quầng, cằm còn hơi xanh xanh.

Giản Lộ sờ sờ cằm anh: “Anh vừa tỉnh ngủ hay vẫn không ngủ?”

Lâm An Thâm không trả lòi, chỉ kề sát mặt vào cô, dùng râu
mới mọc cọ cọ vào cái mũi nhỏ.

Cảm giác ngưa ngứa làm Giản Lộ cười rộ lên, cô lấy tay ôm
chặt lấy cổ anh. Hơi thở đều đều của anh phả lên mặt cô, phía dưới chăn, cơ thể
hai người quấn lấy nhau. Ở trong lòng anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh,
nghe tiếng anh thở, Giản Lộ cảm thấy không có buổi sáng nào đẹp hơn như vậy.

Nhưng có một chút không được hoàn mỹ là, cô vừa mới cử động
người, đau đến hít vào một hơi.

Khóc ~!

Tôi hôm qua hai người đều rất kịch liệt…

“Làm sao vậy?” Đại khái là nghe tiếng cô hít vào, anh vội
hỏi.

Mặt Giản Lộ đỏ lên: “Không…”

Lâm An Thâm khởi động nửa thân trên, nghiêm trọng hỏi cô:
“Không thoải mái?”

“Không…”

“Sao lại không thoải mái? Đau mắt”

Giản Lộ đánh mắt đi nơi khác, tránh khỏi cái nhìn chăm chút
của anh: “… Nơi đó đau.”

Phản ứng của Lâm An Thâm chậm lại nửa nhịp, lúc hiểu ra thì
mặt cũng phiến hồng: “… Thật xin lỗi, có phải rất đau hay không…?”

Giản Lộ nhìn bộ dáng này của anh mà muốn phì cười, anh cũng
biết xấu hổ? Sao tối hôm qua không thấy anh như vậy? “Tốt,” nghĩ đến vấn đề
này, tiện đà hỏi: “… Còn anh? Cảm thấy thế nào?”

Lâm An Thâm lại nằm trở về chỗ cũ, miệng nở nụ cười như ăn
đường: “Tốt lắm.”

Giản Lộ nghe xong cũng không vui.

Tối hôm qua anh thật mãnh, nhưng mà cô cũng vậy…! Vì sao di
chứng chỉ có ở trên một mình cô!!

Ngọc hoàng cùng Vương mẫu, hai người cũng công bằng như vậy
sao…?! Vì sao chỉ có một mình phụ nữ phải khổ!! Thiên lý ở đâu ~~!! Sáng tinh
mơ, Ngọc hoàng đại đế cùng Vương mẫu nương nương thật bất hạnh, lần thứ N bị
Giản Lộ cay đắng nguyền rủa.

Lâm An Thâm nhìn khuôn mặt của cô thay đổi mà buồn cười.

Giản Lộ đẩy đẩu mỗ nam, muốn nhắc nhở anh nếu thân thể không
có vấn đề thì nên đến công ty làm việc. Đang muốn mở miệng, thì có tiếng đập
cửa từ ngoài cửa phòng truyền đến, là giọng của Lâm mẹ: “An Thâm, sao còn chưa
rời giường?”

Giản Lộ quẫn, lúc này hai người còn chưa mặc quần áo, cô vội
vàng giục Lâm An Thâm mặc quần áo, ngoài miệng thì trả lời Lâm mẹ: “Anh ấy… dậy
bây giờ, mau dậy đi!!”

Lâm mẹ đứng ngoài cửa phòng, buông tay gõ cửa xuống, sau đó
dùng ánh mắt ý bảo trợ lý ra xe chờ. Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, 10 giờ 10 phút.
Lâm mẹ nở nụ cười.

Cửa phòng mở ra, là Lâm An Thâm, tóc có chút rối, cổ áo ngủ
còn không bẻ, úc áo còn không cài hết, hiển nhiên là vội vàng.

Lâm mẹ chưa từng nhìn thấy bộ dáng như vậy của một Lâm An
Thâm luôn ngây thơ nhưng luôn lạnh lùng. Muốn cười lại ngại cho hoàn cảnh lúc
bấy giờ, đành cố nhịn xuống, đổi bộ mặt nghiêm trang hơn: “Không phải hôm nay
đã hẹn George tiên sinh? Chắc bây giờ ông ấy đã ở trên đường.”

Lâm An Thâm gật đầu. Rồi sau đó quay đầu nhìn người trong
phòng, nghĩ nghĩ, nói: “Mẹ, mẹ giúp con gọi bác sĩ Lương đến. Còn có… giúp con
xem Giản Lộ một chút. Con cùng George bàn việc một chút rồi sẽ trở về luôn.”

Lâm mẹ theo cánh cửa mở một nửa nhìn vào, lại thấy Giản Lộ
đang ôm chăn ngồi trên giường, vẻ mặt xấu hổ. Cũng mặc quấn áo, nhưng chỉ không
chỉnh tề mà thôi.

Không nên nhiều lời, đã hiểu cớ gì mà Lâm An Thâm lại dậy
muộn. Người trẻ tuổi, chính là không biết tiết chế…

“Được.”

Lâm An Thâm nhìn nhìn Lâm mẹ: “Cảm ơn.” Dứt lời, lại đi vào
trong phòng.

Lâm mẹ theo sau anh cũng vào phòng.

Giản Lộ nhìn thấy Lâm mẹ, xấu hổ chào: “Mẹ…!”

Lâm mẹ cười cười. Sau đó thấy Lâm An Thâm đi đến bên giường
thì thầm cùng Giản Lộ vài câu.

Lại sau đó thấy Giản Lộ liều mạng lắc đầu, trên mặt cũng nổi
lên một mảng hồng: “Lâm An Thâm, không cần, không cần, em không đau, thật sự
không đau!”

Lâm An Thâm lại kiên trì: “Nghe lời.”

Hai chữ đơn giản làm cho Giản Lộ buông tha ý nghĩ từ chối.

Lâm An Thâm nhìn cô ngoan rồi rồi mới đi vào phòng tắm.

Lâm mẹ nhìn vẻ mặt ngây thơ của Giản Lộ, phát hiện bà đang
nhìn mình, mặt lại thẹn thùng, nhanh như chớp mắt lại nhìn đi nơi khác như là
đang tìm một cái lỗ.

Lâm mẹ buồn cười lắc đầu.

Lúc mới gặp Giản Lộ bà không thấy Giản Lộ có điểm nào hấp
dẫn, nhiều nhất cũng chỉ là nha đầu có lễ phép bình thường, không giống như
Vương Nhiễm minh diễm đáng yêu, cũng không giống như nhưng cô gái con nhà khác
tao nhã hào phóng. Nhưng mà bây giờ, bà không thể không thừa nhận, con dâu của
bà quả là khá ái nhất thên hạ… Con bé có nét quyến rũ đáng yêu riêng, không vì
để hấp dẫn người khác mà lộ ra. Chỉ có người lưu tâm mới có thể biết được, mới
bị con bé hấp dẫn.

Lâm mẹ cảm thấy kiêu ngạo, mắt nhìn của con bà từ trước đến
giờ đều không làm người ta thất vọng.

Mười phút sau, Lâm An Thâm đi ra từ phòng tắm. Một thân
chỉnh tề cao ngật, đôi mắt sáng ngời thâm thúy, hoàn toàn không còn vẻ lôi thôi
vừa rồi.

Lâm An Thâm liếc mắt nhìn Giản Lộ một cái, cầm lấy tập tài
liệu, gật đầu với Lâm mẹ sau đó mới rời phòng.

Lâm An Thâm đi rồi, Lâm mẹ ngồi xuống bên giường, thấy mắt
Giản Lộ có chút sưng: “Tiểu lộ, mấy ngày hôm nay Lâm An Thâm đều bận, có vẻ
mệt, vất vả con quan tâm nó.”

Giản Lộ không tin Lâm mẹ nói những lời này, lập tức nói:
“Không vất vả, không vất vả…”

“Ngoan.” Lâm mẹ thay Giản Lộ vuốt tóc rốt, “Dậy đi chuẩn bị
xuống nhà, 30 phút nữa bác sĩ sẽ tới.”

Giản Lộ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì vội nói: “Mẹ, bác sĩ gia
đình kia là nam hay nữ…?”

Lâm mẹ nhìn ra suy nghĩ của cô, cười rộ lên.

Giản Lộ vô biên vô hạn quẫn. Lại không có việc gì so với
việc phòng the quá kịch liệt mà phải gặp bác sĩ, việc này lại càng quẫn…! Kinh
khủng hơn nữa, người cùng đi với cô là mẹ chồng…!!

Lâm mẹ đáp: “Yên tâm, là nữ.”

Giản Lộ vô biên vô hạn quẫn bây giờ mới được chút an ủi.
Cũng may là nữ… nếu không thì cô cũng không biết chui vào cái hầm nào nữa…

Lâm mẹ thu lại ý cười, không nên cười cô nữa, lại cười thì
khẳng định máu con dâu bà lại xông thẳng lên mặt: “Đi tắm một chút, bà ấy đến
rất nhanh.”

Nhưng mà, Lâm mẹ nhìn thấy Giản Lộ vẫn ngồi trên giường ôm
chăn. Bà thấy kỳ lạ hỏi: “Làm sao vậy?”

Giản Lộ cúi đầu nói: “Mẹ, phiền mẹ quay người lại… Con, con
còn chư mặc quần…”

Giản Lộ thành công sung huyết não…

Trời ơi ~! Van cầu người gửi tay sai của bóng tối dẫn bà đi
đi ~~! Hay làm cho bà biến mất một hai phút thôi cũng được ~~!!

Lâm An Thâm nói: Làm không được!

Chương 50

Ba ngày sau, Lâm An Thâm nói cho Giản Lộ, chuyện công ty
Triệu Nhật đã bình thường. Khẩu khí của anh thật bình thản, giống như đang nói
với cô là hôm nay trời nắng đẹp.

Giản Lộ lặng lẽ trợn trắng mắt, hai tập đoàn lớn của Mỹ
tranh đấu, rốt cục cũng lắng xuống?

Giản Lộ hỏi: “Triệu Lãng quyết định thu tay?”

Lâm An Thâm lập tức nhíu mày.

Giản Lộ nhanh nhanh giải thích: “Em không có ý gì khác, sợ
anh ta không dễ dàng thu tay lại như vậy!”

Lâm An Thâm lạnh lùng nói: “Thu hay không thu không tới
phiên anh ta làm chủ.”

Vì sao Triệu Lãng lại quyết định thu tay lại? Làm thế nào để
anh ta thu tay? Quá trình là như thế nào? Kết cục như thế nào… Cả tỉ vần đề mà
cô muốn biết, nhưng mà Giản Lộ không dám hỏi. Chỉ cần cô nói ra hai chữ Triệu
Lãng, anh liền dễ dàng mẫn cảm.

Lúc ăn cơm chiều, Giản Lộ nghĩ rằng việc Triệu Nhật đã ổn,
rốt cục cũng có thể vui vẻ ăn cơm…

Lâm mẹ đưa đĩa ra cho Giản Lộ, nói: “Tiểu Lộ, con tới đây
nhiều ngày như vậy rồi, mẹ cũng chưa đưa con đi chơi đâu, ngày kia mẹ rảnh rồi,
chúng ta đi ra ngoài dạo vài nơi thế nào?”

Giản Lộ cảm động nhìn Lâm mẹ, đang muốn vui vẻ đáp ứng,
nhưng mà Lâm An Thâm ở bên cạnh đã mở miệng từ chối: “Không cần. Ngày mai con
sẽ làm xong hết chuyện với Triệu Nhật, buổi chiều mang Giản Lộ ra ngoài một
chút. Buổi sáng ngày kia bọn con bay về nước.”

Mọi người không hẹn mà cùng dừng đũa.

Im lặng.

Giản Lộ quay đầu nhìn Lâm An Thâm, anh có thể không cần im
lặng không một tiếng động rồi lại nổ đùng một tiếng như vậy hay không.

Đang muốn mở miệng bày tỏ ý kiến của mình, anh đã nói: “Ăn
no?”

Ánh mắt anh tuy bình tĩnh nhưng lại kiên quyết.

Giản Lộ không thể nề hà, quay đầu lại nói: “Còn chưa no…”

Bàn cơm lại một lần nữa im lặng.

Ăn được một nửa bữa cơm, nhưng bình thường không nói nhiều –
Lâm bố lên tiếng: “An Thâm, không cần đuổi tận giết tuyệt với Triệu Nhật.”

Lâm An Thâm ngừng đũa, nhưng không lập tức trả lời.

Lâm mẹ tỏ vẻ đồng ý: “Mẹ cũng cho là như vậy. Làm như vậy
cũng không có lợi với chúng ta, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của Trọng Mộc trên
thị trường.”

Lâm An Thâm buông đũa nói: “Con không cho rằng dung túng cho
họ là một chuyện tốt.”

Lâm bố nói: “Không phải nuông chiều, Triệu Nhật tồn tại mới
có lợi cho chúng ta, dù sao trước kia về vấn đề vật liệu xây dựng chúng ta vẫn
hợp tác tốt. Còn nữa, nếu nhổ tận gốc mà làm không tốt sẽ lãng phí rất nhiều
nhân lực và vật lực của Trọng Mộc, ảnh hưởng tới kế hoạch chung trong thời gian
tới.”

Lâm An Thâm nâng mày, đối diện với Lâm bố: “Vấn đề chuyển
dịch cơ cấu với chuẩn bị con sẽ chuẩn bị thật tốt. Với lại, hôm nay con đã trao
đổi ổn thỏa với bên vật tư rồi, ngày mai kí hợp đồng. Hơn nữa, cam đoan chất
lượng với điều kiện đều tốt, giá còn ưu đã 5%. Giản tán Triệu nhất đối với
Trọng Mộc trăm lợi chứ không có hại.”

Lâm gia gia lên tiếng: “An Thâm, đối với chúng ta mà nói,
quan trọng nhất không phải là lợi ích. Triệu gia với chúng ta nói chung vẫn có
giao tình.”

Lâm An Thâm lạnh lùng mở miệng: “Nói đến tình cảm, lúc ấy là
Triệu Nhật khơi mào trước, tình cảm để ở đâu? Hay là nói mọi người đã quen với
thứ tình cảm bạc như cánh ve này rồi?”

Lâm gia gia nghe xong, bang một tiếng, tức giận đập đôi đũa
xuống bàn cơm: “Lâm An Thâm, anh nói chuyện kiểu gì vậy!”

“An Thâm, chú ý cách dùng từ của con. Ông nội còn chưa khôi
phục lại hoàn toàn, đừng để ông kích động thêm.” Lâm mẹ dùng ánh mắt, nhắc nhở
Lâm An Thâm nên kiềm chế một chút.

Lâm bố cũng nhăn mày: “Chúng ta cũng là vì lo lắng cho con,
làm người quản lý cả một công ty lớn, con cần lấy đại cục làm trọng mà không
phải nhất thời hành động theo cảm tính.”

Lâm An Thâm đứng lên: “Nếu để con là chủ quản lý cả công ty
này thì con sẽ tôn trọng quyết định của người chủ. Diệt sạch Triệu Nhật là
quyết định của con, sẽ không thay đổi.” Nói xong, anh kiên quyết rời nhà ăn.

Sau khi Lâm An Thâm rời đi, không khí trên bàn cơm lập tức
trở nên nặng nề.

Giản Lộ cảm giác bản thân còn không phản ứng được gì. Phát
triển quá nhanh, chẳng phải là vừa mới ăn cơm rất tốt, khó có được buổi cả nhà
không ai bận công việc, có thể thoải mái cùng nhau ăn cơm, như thế nào không
khí lại thay đổi bất thường như vậy được.

Lúc ngẩng đầu lên liền phát hiện Lâm mẹ đang nhìn cô.

Giản Lộ khó khăn. Cô hiểu được ý của Lâm mẹ là bảo cô đi
khuyên Lâm An Thâm một chút, nhưng là không phải là cô không nghĩ đến… Mà là sợ
nếu lại nhắc lại chuyện Triệu Lãng với Lâm An Thâm… đã lâu rồi cô không có được
ngày bình yên mà…

Hiển nhiên, Lâm gia gia vừa mới nháo một hồi với Lâm An Thâm
cũng không có tâm tình, hạ đũa trở về phòng nghỉ.

Lâm bố thở dài, buông bát đũa nói: “Mọi người tiếp tục ăn.”
Sau đó cũng trở lại thư phòng.

Chỉ còn lại Lâm mẹ cùng Giản Lộ bốn mắt nhìn nhau.

Vẻ mặt Lâm mẹ lo lắng hỏi, gọi dì Hồng chuẩn bị cho bà ít
cháo, tiếp theo nói với Giản Lộ: “Tiểu Lộ, Lâm An Thâm bên kia giao cho con. Ta
đi xem ông nội nó, ông vừa mới ra viện, không nên để cảm xúc ảnh hưởng tới sức
khỏe.” Nói xong, bà cũng buông đũa rồi đi.

Giản Lộ cảm giác mình hít vào một hơi cũng không phải mà thở
ra cũng không đúng. Xem ra công tác tâm lý với Lâm An Thâm ở bên kia cô cũng
phải đi, không được cũng phải đi…

Trong phòng ngủ, Lâm An Thâm đứng ở trước giá vẽ, đối mặt
với trang giấy trắng nghĩ lại mọi chuyện.

Giản Lộ đi qua, ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau: “Đang suy
nghĩ cái gì?”

“Bố cục.” Lâm An Thâm ôm lấy vòng tay trên bụng mình.

“Uhm?” Giản Lộ vươn đầu lên, nhìn nhìn tời giấy trắng trên
giá vẽ, “Bố cục của cái gì?”

Lâm An Thâm vuốt ve mu bàn tay cô, cũng không giản thích gì
nhiều, cầm lấy cây bút chì bắt đầu phác những đường cong lên tờ giấy.

Không quá vài nét, một khuôn mặt đang được chia tỉ lệ hiện
lên.

Giản Lộ đến gàn xem: “Anh muốn vẽ ai?”

Lâm An Thâm cười cười: “Em đoán xem anh vẽ ai?” Lại thêm vài
nét nữa.

Giản Lộ bĩu môi, lại làm nhưng rất tò mò: “Ôi chao, chỉ có
vài nét như vậy làm thế nào em đoán được! Bất quá, khả năng, ước chừng, đại
khái cũng là vẽ em đi…?”

Lâm An Thâm vô cùng thân thiết xoa nhẹ hai tay cô, buông bút
không vẽ nữa. Anh đi đến bên giường, tháo caravat, với áo khoác, nằm ngửa trên
giường nhằm mắt dưỡng thần.

Giản Lộ cũng đi qua, nhìn mặt anh mà suy nghĩ một hồi lâu,
cuối cùng vẫn thấy dùng mỹ nhân kế là tốt nhất.

Ngồi xổm bên giường, thay anh cởi giày, cởi tất, đắt chân
anh ngay ngắn lên giường. Cô cảm thấy động tác của chính mình thật là ngốc, lần
đầu tiên cô thay anh làm nhưng loại chuyện này, trong lòng cảm giác vừa hư vừa
thực, giống như bây giờ mới cảm nhận được cảm giác của người vợ. Cuộc sống
trước kia, thật sự cô được anh chiều chuộng nhiều quá.

Lúc Giản Lộ ngẩng đầu nhìn thấy anh, phát hiện anh đã mở mắt
nhìn chằm chằm vào cô.

Tuy rằng không phải lần đầu sử dụng mỹ nhân kế, nhưng mà anh
nhìn cô như vậy, hai má Giản Lộ vẫn nóng lên. Cô ra lệnh cho anh: “Lâm An Thâm,
nhắm mắt lại!”

Lâm An Thâm không tiếp lời, cũng không nhắm đôi mắt rất thu
hút của anh lại.

Đơn giản, Giản Lộ lấy gối ngăn lại ánh mắt của anh.

Sau đó nằm úp lên thân thể anh, hai tay ngăn lại tay anh
muốn ném chiếc gối ra.

Tim đập thình thịch, có cảm giác làm chuyện xấu. Quả nhiên
cô không phải là chuyên nghiệp, một chút cũng không bình tĩnh được…!

Động tác tay dừng lại một chút, Giản Lộ tự hỏi bước tiếp
theo phải làm cái gì. Nhưng mà, chỉ vẻn vẹn có một hai giây, rõ ràng Giản Lộ
phát hiện cơ thể anh có phản ứng.

Giản Lộ mộng, cô còn không giống như bắt đầu quyến rũ anh…

Ném được chiếc gối đi, quả nhiên tròng mắt Lâm An Thâm đã có
chút hồng: “Lâm… Lâm An Thâm, không bằng anh nhắm mắt lại được không…” Không
phải nói cô không tiếp tiếp tục đi.

Bởi vì ánh mắt anh đang rất nồng cháy.

Nhưng mà ánh mắt kia vẫn như vậy, nhìn thằng vào mắt cô
giống như muốn nhìn thẳng vào nơi sâu nhất của tâm hồn cô.

Anh không chịu nhắm mắt… cô đành phải nắm… Giản Lộ run rẩy
nhắm hai mắt lại, sau đó hôn lên anh. Nhưng mà không nên nhắm mắt ngay, cô chỉ
hôn lên cằm anh.

Này Bá Vương cứng rắn thượng cung… thật sự là kỹ thật sống…

Giản Lộ đành phải di chuyển một chút, hôn lên môi anh.

Đang muốn thử đưa đầu lưỡi của mình tiến vào miệng anh, anh
liền há miệng, bắt được chiếc lưỡi của cô. Lâm An Thâm xoay người, đặt cô dưới
thân, hơi thở đã hỗn loạn, theo đầu lưỡi của cô, hút vào hơi thở của cô.

Tới khi Giản Lộ suy nghĩ lại được, phát hiện đầu lưỡi hai
người họ đã thực sự giao triền.

Cảm thán, chẳng lẽ ngay cả muốn làm “Bá Vương” cũng phải có
năng khiếu hay sao…

Nhưng mà không có cơ hội suy nghĩ sâu xa, cuối cùng thần trí
Giản Lộ đã bị Lâm An Thâm hôn đến không còn suy nghĩ được gì. Đồng thời, hai
tay của anh đã tiến vào quần áo.

Hai người thở dốc không ngừng, động tình không thôi.

Nhưng mà, động tác của Lâm An Thâm bỗng dừng lại. Đầu của
anh còn đặt trên hõm vai cô, nặng nề thở phì phò, cực lực bình tĩnh lại.

Hai mắt Giản Lộ vẫn còn sương mù, anh cử động, xoay người
nằm ở bên cạnh cô.

Lâm An Thâm thở dài một hơi, ôm Giản Lộ vào tay: “Giản Lộ,
ông trời phái em đến để tra tấn anh sao…”

Giản Lộ ngơ ngác không theo kịp suy nghĩ của anh: “… cái
gì…”

Vẻ mặt Lâm An Thâm có chút khổ: “Bác sĩ Lương nói chúng ta
không nên quan hệ trong một tuần… Em còn câu dẫn anh…”

“A…!” Hai má Giản Lộ nóng lên, “Em quên… thật xin lỗi…”

Lâm An Thâm nhìn đến khuôn mặt hồng hồng của cô, thân thể
lại khó chịu lên vài phần, đành ôm cô càng chặt.

Một lúc lâu sau, hơi thở của anh mới bình ổn lại được.

Giản Lộ nằm ở trong lòng Lâm An Thâm, bi ai nghĩ mỹ nhân kế
của cô đành ngâm nước nóng… Đàm phán không có lợi thế, đành phải nói thẳng…
“Chồng à…”

“Ừ.”

“Anh có thể nghe suy nghĩ của em một chút không…”

Lâm An Thâm nhìn trần nhà, một lúc sau mới noi: “Em nói đi.”

“Trong lòng em không thoải mái…” Giản Lộ úp mặt vào lòng Lâm
An Thâm, “Em không muốn anh với mọi người cãi nhau.”

Đêm, ngọn đèn vàng ngạt nhuộn màu lên trần nhà trắng tuyết.

Lâm An Thâm nói: “Xin lỗi.”

“Câu này hẳn là nên nói với ông nội. Chồng à, người nhà của
anh cũng là người nhà của em, vừa rồi anh làm như vậy khiến sắc mặt của ông nội
không tốt lắm, lòng em đau…” Giản Lộ nắm lấy tay Lâm An Thâm.

Lâm An Thâm vẫn tiếp tục nhìn trần nhà: “Giản Lộ, nhưng mà
anh không có cách nào mà đồng ý với bọn họ.”

“Vì sao…?”

Lâm An Thâm lại nhắm mắt lại: “Không vì cái gì cả.”

“Em không hiểu quy tắc trên thương trường của các anh là gì,
nhưng em hiểu được có câu nói như vậy: Hôm nay lưu lại một con đường, sau này
có vui vẻ gặp nhau.” Giản Lộ ngửa đầu nhìn anh.

Lâm An Thâm vẫn im lặng nhắm hai mắt: “Giản Lộ, lời của cổ
nhân không phải lúc nào cũng đúng với hiện đại. Hơn nữa, Trọng Mộc với Triệu
Nhật không cần nhất thiết phải gặp lại.”

Giản Lộ lắc lắc tay anh: “Không gặp Triệu Nhật, nhưng mà còn
Triệu gia?”

“Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu đã phạm đến
ta,” Lâm An Thâm rút tay mình trong tay Giản Lộ ra, “Ta tất phạm đến người.”

“Nhưng chẳng phải anh đã báo thù được rồi, anh đã làm Triệu
Nhật gần sụp rồi. Chồng à, không cần đuổi tận giết tuyệt họ được không?”

“Không làm được.” Lâm An Thâm một mực từ chối.

Giản Lộ nhíu mày: “Anh làm được!”

Lâm An Thâm vẫn từ chối: “Không làm được.”

Giản Lộ hơi giận: “Vì sao? Rõ ràng anh có thể thu tay lại!
Chẳng lẽ hàng ngàn bát cơm của nhân viên Triệu Nhật anh cũng không để ý sao,
bọn họ mất việc thì dựa vào đâu mà nuôi sống gia đình, bọn họ không có tội gì
mà?!”

Lâm An Thâm vẫn không suy chuyển: “Anh không muốn mình là ân
nhân của đối thủ.” Nói xong, anh xoay người quay lưng về phía Giản Lộ, tỏ vẻ
không muốn bàn luận về vấn đề này nữa.

Giản Lộ tức giận: “Em không thích dáng vẻ lạnh lùng này của
anh!”

Lâm An Thâm không lên tiếng đáp lại.

Giản Lộ ngồi dậy: “Lâm An Thâm, sao anh lại trở nên không có
đạo lý như vậy. Em không thích anh như thế!”

Lâm An Thâm vẫn không đáp lời, nhưng mà tay anh đã nắm lại.

Giản Lộ trừng mắt nhìn tấm lưng anh: “Nói đến vậy, anh làm
thế là vì Triệu Lãng không nói đến nhân tình ở thọ yến đúng hay không? Anh là
con người lý trí như vậy, biết rõ anh ta là loại hoa hoa công tử lúc nào cũng
cuồng ngôn loạn ngữ, anh cùng anh ta tính toán chi li làm gì!”

Phút chốc, Lâm An Thâm ngồi dậy, xoay mặt lại nhìn chăm chằm
vào Giản Lộ: “Em để ý hắn ta làm gì! Vì sao em lại nói thay hắn!”

Giản Lộ bị anh dọa cho sợ: “… làm sao anh lại hung dữ như
vậy…!”

Lâm An Thâm cảnh cáo: “Giản Lộ, anh không muốn nghe thấy em
nói tên hắn ta một lần nữa!”

Trong lòng Giản Lộ đã đầy một bụng tức, nhưng mà cô cố gắng
nói với bản thân, sở dĩ Lâm An Thâm mẫn cảm như vậy là do anh thiếu cảm giác an
toàn, cô muốn bao dung với anh một chút, nhẫn nại với anh một chút, đem lại cảm
giác an toàn nhiều hơn cho anh.

“Không phải em cố ý, cũng sẽ không vì anh ta mà nói đỡ. Căn
bản em không cần anh ta, em chỉ để ý đến anh. Lâm An Thâm, anh với mọi người ầm
ỹ, đuổi tận Triệu Nhật, em biết trong lòng anh cũng không vui. Cho nên bây giờ
làm như vậy thì có sao đâu?”

“Giản Lộ, không cần nhiều lời, anh đã quyết rồi. Ngày mai
anh sẽ chấm dứt chuyện này, ngày kia chúng ta về Trung Quốc, không cần để ý gì
đến chuyện ở đây nữa.” Dứt lời, Lâm An Thâm lại quay đầu.

Giản Lộ tiếp tục trừng mắt với cái lưng của anh, không còn
lời nào để nói. Trong lòng cô cũng tức, rất muốn tiếp tục tranh luận với anh,
nhưng mà với thái độ của anh như vậy, cô có tức cũng không hề hấn gì.

Nói thêm gì đi nữa, hai người sẽ lại cãi nhau. Mấy ngày này
vì chút sự tình nhỏ họ đều cãi nhau, cô không muốn lại ầm ỹ…

Ầm ỹ một lần, lòng lại đau một lần. Cô biết Lâm An Thâm cũng
như vậy, chỉ là không biểu lộ ra ngoài.

Hơn nữa, anh so với cô lại càng đau hơn.

Tâm tư anh luôn rất sâu. Bởi vì chấp nhận bi thương cũng là
một loại sâu…

Lâm An Thâm không nói gì…

 

Báo cáo nội dung xấu