Gả cho Lâm An Thâm- Chương 51-52

Chương 51

Hôm sau, Lâm An Thâm ra khỏi nhà từ rất sớm.

Giản Lộ nằm trên giường, học bộ dáng của Lâm An Thâm trơ mắt
nhìn trần nhà. Lúc tâm tình cô không tốt, mặc dù không mất ngủ nhưng cũng rất
khó mà ngon giấc. Nửa đêm hôm qua, anh chỉ hơi giật mình một chút cô liền tỉnh.

Cho nên cô cũng biết, cả đêm anh đều nhìn trần nhà, một đêm
không ngủ.

Hơn 9 giờ, Giản Lộ rời giường. Lúc xuống lầu liền thấy Lâm
mẹ đang ngồi trên sô pha, có vẻ là đang chờ cô.

“Mẹ, buổi sáng tốt lanh.” Giản Lộ đi đến bên Lâm mẹ.

Lâm mẹ thấy Giản Lộ thì buông tập tài liệu trên tay xuống:
“Dậy rồi à?” Rồi sau đó quay đầu bảo dì Hồng chuẩn bị bữa sáng cho Giản Lộ: “Ăn
sáng trước đi.”

Giản Lộ gật gật đầu.

Xong bữa sáng, Giản Lộ lại đi đến cạnh Lâm mẹ ngồi xuống:
“Mẹ, ông nội có khỏe không?”

“Không có gì đáng lo, chỉ có thấy choáng váng đầu óc một
chút, đang ở trong phòng ngủ. Để bác sĩ Lương đến.” Lâm mẹ nhìn nhìn Giản Lộ,
“Sắc mặt của con không tốt lắm, bác sỹ Lương đến để bà ấy khám cho con.”

Giản Lộ miễn cưỡng cười cười: “Không cần, tốt hôm qua con
ngủ không ngon mà thôi, không có việc gì!”

Lâm mẹ đưa cho Giản Lộ tách cà phê Lam Sơn mà Angle mới pha:
“Uống một chút đi cho nâng cao tinh thần.”

Giản Lộ cảm động sự cẩn thận của Lâm mẹ, bà đã biết là cô
ngủ không ngon… “Cám ơn me.”

Lâm mẹ nhìn cô nhấp ngụm cà phê, sau đó nói: “Tiểu Lộ, sáng
nay mẹ nhìn sắc mặt của Lâm An Thâm cũng không tốt, đêm qua… hai đứa cãi nhau
à?”

Giản Lộ buông chén cà phê, lắc đầu: “Không ầm ỹ. Chỉ là
tranh luận vài câu, sau đó thì cả đêm anh ấy không ngủ được.”

Lâm mẹ than nhẹ một hơi: “Đứa nhỏ kia chính là vậy…”

Giản Lộ nhìn chằm chằm vào ly cà phê: “Mẹ, thật xin lỗi, con
không thể khuyên được anh ấy cái gì…”

“Đừng lo, con làm tốt lắm,” Lâm mẹ sờ sờ đầu Giản Lộ, “tính
tình của đứa nhỏ kia chính là như vậy, nó đã quyết rồi thì không ai thay đổi
được gì. Tính ra thì cũng chỉ nghe lời con, lần này nó về Mỹ cũng đã khiến
chúng ta được vui vẻ rồi.”

Giản Lộ ngẩng đầu: “Kia… Triệu Nhật bên kia thực sự tùy ý
Lâm An Thâm?”

Lâm mẹ nghĩ nghĩ nói: “Từ trước đến giờ Lâm An Thâm làm việc
đều rất quyết đoán, tuy rằng lần này chúng ta không đồng ý với nó, nhưng mà nó
đã quyết định rồi, chỉ có thể theo thôi… Bố nó cũng không đồng ý, nhưng ý của
bố nó là nếu có thể mượn cơ hội này để làm cho Lâm An Thâm từng bước kế thừa
tập đoàn Trọng Mộc thì cứ để nó làm.”

Giản Lộ cúi đầu nói nhỏ: “Thật xin lỗi… sở dĩ Lâm An Thâm
kiên quyết kéo đổ Triệu Nhật cũng là vì con…”

Lâm mẹ nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tiểu Lộ, con biết không, nhìn
thấy hành động ấy của Lâm An Thâm, kỳ thật trong lòng chúng ta cũng âm thầm cảm
thấy được an ủi.”

Giản Lộ kinh ngạc: “Vì sao? Anh ấy như vậy rõ ràng giống như
hành động của trẻ con… Hơn nữa con cũng không biết gì về Triệu Lãng, anh ấy
cũng biết vậy, nhưng mà vẫn hành động như thế!”

Lâm mẹ nhấp một ngụm cà phê: “ Nhưng mà với chúng ta mà nói,
Lâm An Thâm có thể vì một việc mà lo lắng, kích động, thậm chí là tranh giành
người yêu đều là điều tốt. Tiểu Lộ, Lâm An Thâm thực sự quý trọng con.”

“Cái này con biết…” Giản Lộ thở dài, “Nhưng mà anh cũng lo
lắng hơi quá…”

Lâm mẹ nhìn biểu tình của Giản Lộ: “Bình thường Lâm An Thâm
luôn mang dáng vẻ hờ hững, với nó cũng như đao thương bất nhập. Nhưng mà, trong
lòng nói giới hạn với mọi người là như vậy. Mà với con, trước đây con đã trú ở
trong nơi sâu thẳm nhất của nói. Đối với con, nó thật sự yếu ớt, cho nên nó mới
không cho phép mình mềm lòng chút nào khi giản quyết việc này.”

Giản Lộ thấp đầu: “Mẹ, con biết…” Cho nên, cô mới chịu đựng
anh trói buộc như vậy.

“Tiểu Lộ, mẹ biết con lúc còn nhỏ. Bác sĩ tâm lý cũng từng
nói, hỉ nộ ái ố của Lâm An Thâm chỉ có con mới có thể cho nó, cũng chỉ con mới
có thể bảo vệ nó. Mẹ hy vọng con có thể thay chúng ta bảo vệ nó…”

Giản Lộ nghe Lâm mẹ nói, ân ẩn cảm thấy trong đó còn có chút
ý nghĩ sâu xa… bác sỹ tâm lý của Lâm An Thâm…? Anh còn có bác sĩ tâm lý tư
nhân….? “Mẹ, Lâm An Thâm vẫn thường xuyên gặp bác sĩ tâm lý?”

Lâm mẹ dừng lại một chút, tự hỏi trả lời Giản Lộ như thế
nào.

Giản Lộ càng bất an: “Mẹ, Lâm An Thâm làm sao vậy?”

Lâm mẹ vỗ vỗ vào tay Giản Lộ, an ủi nói: “Yên tâm, nó không
làm sao. Chỉ là con có biết chuyện trước kia của Lâm An Thâm, một lần nó đóng
cửa bản thân rất nghiêm trọng, nhất là khi chúng ta bắt nó đến Hà Lan. Bệnh tự
kỷ ảnh hưởng rất lớn đến trẻ nhỏ, thậm chí ảnh hưởng đến sự phát triển của trí
lực. Cho nên chúng ta không thể không cần một bác sĩ tâm lý cho Lâm An Thâm,
nhưng mà nó vẫn thường kháng cự tâm lý trị liệu. Nó cự tuyệt bất kì ai tiến vào
nội tâm nó. Lúc đó chúng ta rất lo lắng, nhưng mà may mắn cho đến khi con ở
cạnh nó. Kỳ thật, con đồng ý gả cho nó mẹ cùng bố con đều rất an lòng. Chỉ có
ông nội nó là không nghĩ ra được từ đầu, bây giờ ông ấy đã coi trọng con không
ít thì nhiều, nhưng lại rất chờ tương lai có thể đặt tên cho cháu trai, đưa nó
đi chơi, dẫn nó đến trường… Xác thực, lúc Lâm An Thâm còn nhỏ, chúng ta đã
không thực hiện hết nghĩa vụ với nó…”

Giản Lộ cầm lấy tay Lâm mẹ: “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, con
biết mọi người đều rất yêu Lâm An Thâm… Rồi anh ấy sẽ biết…!”

Lâm mẹ gật gật đầu: “Tiểu Lộ, con là đứa nhỏ tri kỷ. Dù thế
nào, con cũng phải thay chúng ta bảo vệ Lâm An Thâm.”

Giản Lộ nói: “Mẹ, yên tâm!”

Tầm mắt Lâm mẹ hướng ra xa, lơ đãng lại nghĩ đến bộ dáng
trước kia của Lâm An Thâm, lại nhìn đến khuôn mặt kiên định của Giản Lộ, bà yên
tâm mà nở nụ cười.

Lâm mẹ cùng Giản Lộ còn nói chuyện thêm một lúc nữa, sau đó
thư ký của bà gọi điện nhắc nhở về thời gian của hội nghị.

Sau khi Lâm mẹ rời đi, còn lại một mình Giản Lộ không có
việc gì, lại nhớ tới phòng ngủ. Đi đến trước giá vẽ, vẫn là vài nét phác họa
một khuôn mặt. Tuy trên giấy chỉ là vài nét đơn giản, nhưng mà hình dáng khuôn
mặt, đường con của mắt, mũi, miệng, liếc mắt một cái cũng có thể làm cho người
khác nhận ra đó là cô, Giản Lộ.

Chỉ vài nét như vậy lại có thể hiện ra một hình ảnh giống cô
đến như vậy. Chỉ có thể là một người rất quan tâm, quen thuộc mới có thể vẽ
được như vậy.

Anh đối với cô, tình cảm càng sâu.

Trên đời này có thể có một người đàn ông thâm tình đến vậy,
người phụ nữ có thể mong chờ gì hơn…

Đang xuất thần, thì tiếng điện thoại vang lên. Trên mặt Giản
Lộ vẫn còn ý cười, cô tiếp điện thoại, xem, mới sáng ra anh đã gọi về rồi: “Lâm
tiên sinh, em đang nhìn tác phẩm vội vàng của anh! Xem xét lại thì kết quả là
mắt của em anh vẽ hơi nhỏ!”

Nghệ thuật thôi, muốn trung thành với sự vật, cũng muốn hoàn
mỹ hơn sự vật.

Nhưng mà, một lúc lâu sau vẫn không thấy Lâm An Thâm trả lời
gì. Giản Lộ nghi ngờ một chút: “Lâm An Thâm?”

Rốt cục điện thoại cũng lên tiếng: “Giản Lộ.”

Nghe giọng nói này, Giản Lộ thiếu chút nữa sặc nước bọt:
“Triệu Lãng?! Sao anh lại có số điện thoại phòng tôi!”

Trời ạ… không phải nói nước Mỹ rất coi trọng quyền riêng tư
cá nhân hay sao… Chẳng lẽ hôm nay cơ quan này bị bug! Bình thường xem tin tức
trên báo, nước Mỹ luôn tự hào mình có công nghệ cao, chất lượng cao, ba cao,
bốn cao, thậm chí năm sáu bảy tám cao đều có thể sổ ra, hơn nữa hôm nay cũng
không phải ngày hacker nổi loạn, làm sao, cớ gì? Vì sao lại biết số điện thoại
phòng riêng của cô!!

Triệu Lãng như muốn gọi lại Giản Lộ đang lơ đễnh: “Tôi nghĩ
muốn.. có thể…

Giản Lộ tức giận: “Không cần lại gọi tới, tôi không có hứng
thú nhiều lời với anh. Anh đã gây cho tôi đủ thứ rắc rối rồi!”

Đang muốn cúp máy, điện thoại lại truyền đến giọng Triệu
Lãng: “Thật xin lỗi…”

Giản Lộ dừng một chút, lại cón rất khẩu khí nói với anh ta:
“Triệu Lãng, ba chữ thật xin lỗi là vô dụng, nếu anh cảm thấy thực sự có lỗi,
thỉnh không cần tìm đến tôi. Tôi không biết anh có mục đích gì, bất quá, một
chút tôi cũng không muốn nghe theo anh. Tôi chỉ muốn tôi cùng chồng có cuộc
sống thật yên lặng, cho nên, mời anh không nên lãng phí tâm tư với tôi.”

“Giản Lộ,” Triệu Lãng cũng đổi giọng nghiêm túc, “Lâm An
Thâm thực sự tốt như vậy? Đừng nói với tôi là ngày đó hai người không vì tôi mà
cãi nhau.”

Giản Lộ nhẹ nhàng cười: “Đúng vậy, bởi vì anh mà chúng tôi
cãi nhau. Nhưng mà có quan hệ gì chứ, Triệu Lãng. Cho dù sau này tôi với anh ấy
có chuyện gì xảy ra, đối với tôi anh ấy vẫn là tốt nhất.”

Triệu Lãng không phục: “Lúc đó hai người đều không tin tưởng
lẫn nhau! Rồi một thời gian dài như vậy, hai người có thể kiên trì bao lâu?”

Lâm An Thâm nói: Uhm…

Chương 52

Giản Lộ nói rành rọt từng chữ một: “Cả đời.”

Triệu Lãng im lặng.

Giản Lộ không muốn lại lãng phí thới gian của mình nữa, nói
thẳng: “Tôi cúp máy.”

“Đợi chút…”

Giản Lộ nhíu mày.

Rốt cuộc giọng của Triệu Lãng cũng trở nên nghiêm trọng:
“Vậy Triệu Tuấn làm sao bây giờ? Bây giờ anh ấy đang chỉ biết mượn rượu giải
sầu. Mặc kệ công ty, mặc kệ cuộc sống, chỉ biết thở dài chỉ biết ủ dột, sa sút
tinh thần! Tôi nên làm cái gì bây giờ? … người tôi yêu nhất là anh trai, chỉ
tại cô mà bây giờ anh ấy như trở thành một phế nhân!”

Triệu Tuấn…?!

Giản Lộ ngạc nhiên.

Triệu Tuấn, Triệu Lãng, Triệu Nhật…! Trời ạ, cô chưa bao giờ
liên tưởng đến hai cái tên này mà ghép lại với nhau!

Nhưng mà chỉ có thể nói như vậy, căn bản cô không đặt Triệu
Tuấn ở trong lòng, cũng chưa từng đặt người đàn ông nào vào trong lòng ngoại
trừ Lâm An Thâm.

Bây giờ, thì ra Triệu Lãng làm rối tung mọi chuyện lên như
vậy là vì Triệu Tuấn…?!

“Anh ấy vốn là một người nho nhã, luôn luôn quan niệm tích
cực, lạc quan, khác hẳn tôi luôn làm càn, phá rối. Anh ấy luôn có chính kiến,
sẽ không bị Triệu gia khống chế cuộc sống. Triệu gia muốn anh ấy học kinh
doanh, nhưng anh ấy vẫn chọn kiến trúc. Anh ấy từng nói với tôi, con người khi
còn sống phải có một loại tín ngưỡng, mà theo đuổi giấc mơ của mình chính là
tín ngưỡng duy nhất của anh ấy. Người anh trai luôn khí phách như vậy, tôi luôn
ngưỡng mộ. Từ nhỏ đến lớn, hai người chúng tôi được gọi là người thừa kế của cả
đại gia tộc, càng lớn, áp lực càng lớn dần. Tôi rất ghét cuộc sống như vậy,
nhưng mà tôi không giống anh trai có thể dũng cảm theo đuổi giấc mơ của mình.
Cho nên tôi chỉ có thể đứng một bên mà bị gia đình khống chế, một cuộc sống
luôn rối loạn, sa sút, lúc đó, tất cả mọi người đều không hy vọng gì ở tôi,
nhưng anh chưa bao giờ buông tay với tôi, luôn quan tâm đến tôi, dạy tôi cách
sống. Nhiều năm như vậy, tôi chỉ nhìn thấy anh ấy trong vầng hào quang mới biết
được phương hướng của cuộc sống của tôi, mới biết được đâu là tồn tại!”

Giọng Triệu Lãng dần dần tức giận: “Nhưng mà bởi vì sự xuất
hiện của cô đã sáo trộn mọi điều tốt đẹp! Vì cái gì cô lại xuất hiện trước mắt
anh ấy, vì cái gì mà cười với anh ấy, vì cái gì mà cho anh ấy hy vọng rồi lại
rồi lại tước đoạt đi quyền sở hữu của anh ấy! Giản Lộ, dựa vào cái gì mà cô có
thể cùng Lâm An Thâm có được cuộc sống vui vẻ còn anh trai tôi lại phải chịu
cuộc sống đau khổ yêu thương một người!”

Vì cái gì… vì cái gì… vì cái gì…

Vì cái gì mà cô luôn bị người khác chất vấn?!

Triệu Lãng, đây là vì Trọng Mộc làm trong ngành xây dựng,
kiến trúc, mà cô trúng tuyển vào Trọng Mộc, cô có thể không xuất hiện trước mắt
anh sao? Chẳng lẽ không ai cho anh biết là phép lịch sự tối thiểu là mỉnh cười
khi chào hỏi sao? Cô không thể nhận được tình yêu của Triệu Tuấn, chẳng lẽ ngay
cả cơ hội từ chối cũng không có sao?!

“Bởi vì chuyện này anh mới quấy rầy cuộc sống của tôi với
Lâm An Thâm?” Giản Lộ hít sâu một hơi.

“Đúng vậy, Triệu Tuấn cần cô!” Triệu Lãng nói như chém đinh
chặt sắt.

Ngay cả sức để tức giận Giản Lộ cũng không có, như thế nào
mà một cậu ấm có thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác: “Đáng tiếc, tôi
không cần anh ấy. Thật xin lỗi, tôi không giúp gì được anh.”

“Cô có thể giúp! Hơn nữa chỉ có cô mới có thể giúp! Bây giờ
anh ấy đang nằm ở bệnh viện, bị loét dạ dày. Ngày trước anh ấy luôn luôn hạn
chế việc uống rượu, bây giờ lại say khớt đến loét dạ dày.”

Giản Lộ nghĩ đến Lâm An Thâm, rồi sau đó nói: “Thật xin lỗi,
tôi sẽ không đi. Nếu không thể đón nhận tình cảm của anh ấy, tôi đi cũng vô
dụng. Nhớ anh chuyển lời của tôi đến anh ấy, cho dù anh ấy có tự tra tấn chình
mình như thế nào, tôi cũng không thể yêu anh ấy.”

Triệu Lãng rít qua kẽ răng như muốn cắn lấy cô: “Sao cô có
thể vô tình như vậy!”

Giản Lộ cười khổ.

“Triệu Tuấn vừa mới mổ xong, nhưng vẫn muốn say! Bác sĩ nói
nếu anh ấy tiếp tục như vậy sẽ nguy hiểm tới tính mạng, anh ấy lại nói lòng anh
ấy đã sớm chết! Giản Lộ, anh ấy đang rất tuyệt vọng.”

“Cho nên tôi càng không thể cho anh ấy hy vọng, chẳng lẽ anh
muốn anh ấy nhìn thấy hy vọng một lần nữa rồi lại thất vọng?”

Đầu dây bên kia im lặng.

Giản Lộ đợi một lúc cũng không nghe thấy người bên kia trả
lời, cô đã muốn cúp máy nhưng giọng xót xa của Triệu Lãng lại truyền đến: “Nếu
hôm nay cô không đến gặp Triệu Tuấn theo lời tôi, đừng trách tôi tuyệt tình.
Chỉ bằng những tấm ảnh tôi chụp được ở số 5 phố G mà ghép ảnh vào, tôi nghĩ hẳn
cô cũng không khó tưởng tưởng vẻ mặt tức giận của Lâm An Thâm khi xem những bức
ảnh đó, sẽ có rất nhiều dáng vẻ.”

Giản Lộ tức giận: “Tôi là vợ người ta, anh làm như vậy là
muốn phá nát gia đình tôi!”

Giọng Triệu Lãng vẫn như vậy: “Chuyện đó tôi không xen vào,
tôi chỉ quan tâm đến Triệu Tuấn. Giản Lộ, cô xem đó rồi làm.” Dứt lời, anh ta
không cho Giản Lộ một cơ hội nào nữa, tạch một tiếng cúp điện thoại.

Giản Lộ lờ mờ không hiểu.

Chưa đến 1 phút sau, điện thoại lại vang lên. Tiếng chuông
dọa Giản Lộ một thân mồ hôi: “… Alo?”

“Làm sao vậy?” Lâm An Thâm ở bên này nghe giọng Giản Lộ hơi
là lạ.

Giản Lộ nghe được giọng Lâm An Thâm, đầu lại đông lại.

“Giản Lộ?” Lâm An Thâm gọi.

“Em đây…”

Lâm An Thâm nhíu mày: “Có chuyện gì? Vừa rồi anh gọi điện
sao lại bận, nói chuyện cùng với ai vậy?”

Tay Giản Lộ ướt nhẹp mồ hôi: “Không có ai, gọi nhầm máy
thôi…”

Lâm An Thâm im lặng một chút rồi nói: “Ừ.” Rồi lại hỏi tiếp:
“Buổi chiều anh về đưa em ra ngoài chơi?”

“… không cần…” Giản Lộ nắm chặt dây điện thoại.

Lâm An Thâm cũng không hỏi vì sao chỉ nói: “Ừ.”

Không nói chuyện vói Lâm An Thâm nữa, người Giản Lộ mềm nhũn
ngả mình trên giường.

Nhưng mà đến buổi chiều Lâm An Thâm cũng không về Lâm gia.
Thẳng đến lúc ăn cơm chiều, Lâm An Thâm cũng không về. Gọi điện thoại cho anh
anh cũng chỉ nói 3 chữ, có việc bận.

Đến 10 giờ tối, Giản Lộ chờ ở trong phòng mà đứng ngồi không
yên. Đến nước Mỹ nhiều ngày như vậy rồi, cho dù mấy hôm trước công việc với
Triệu Nhật có sứt đầu mẻ trán, Lâm An Thâm cũng không về nhà ăn cơm chiều với
cô, huống chi bây giờ đã muộn thế này. Giản Lộ ân ẩn lo lắng, thậm chí còn đoán
có phải Triệu Lãng đã đưa ảnh cho Lâm An Thâm…

Cô không đi gặp Triệu Tuấn.

Giản Lộ thừa nhận, cô rất ích kỷ đối với Triệu Tuấn. Mấy
ngày hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, cô không muốn lại xích mích với Lâm An
Thâm nữa. Bởi vì để ý Lâm An Thâm, muốn cho anh cảm giác anh toàn nhiều hơn nữa
cho nên cô không thể gặp Triệu Tuấn.

Quá 11 giờ 5 phút. Lâm An Thâm trở về.

Giản Lộ lập tức đón: “…đã về?”

Lâm An Thâm liếc mắt nhìn Giản Lộ một cái, nói: “Ừ. Đã
khuya, nhanh đi ngủ đi.”

Giọng cũng bình thường, không khác mọi khi nhiều lắm.

Sau đó anh tự mình cởi áo vest, cởi xong lại treo lên móc.
Tiếp theo lại soi gương, cởi caravat ra.

Động tác cũng như bình thường.

Lâm An Thâm lấy quần áo để đi tắm xong, thấy Giản Lộ còn
đứng ở đằng kia ngây ngây nhìn anh, đôi mắt đang cố gắng che dấu sự lo lắng.

Anh đi đến bên cạnh cô, đưa tay phải ôm lấy cô một cái: “Sao
còn chưa đi ngủ?”

Sao còn chưa đi ngủ…

Giản Lộ dán vào trong ngực Lâm An Thâm, tim anh đập không
vội vàng, cũng không dồn dập, trên mặt và dàng vẻ nhu hòa. Còn có giọng nói,
như mọi ngày dịu dàng mê người… Cô anh tâm thưởng thức hương vị trên người anh:
“Không phải nói là buổi chiều xong việc liền về sao, sao muộn như vậy mới về?”

Lâm An Thâm vuốt ve những sợi tóc mềm mại trên đầu cô, một
chút lại một chút: “Ừ. Có chút việc đột xuất cần xử lý.”

Giản Lộ ôm thắt lưng anh: “Ăn cơm chưa?”

“Rồi.”

“Ăn cái gì?”

“Cơm xã giao.”

“Ăn ngon không?”

“Không thể nào ăn ngon…”

Giản Lộ cười lớn, anh luôn luôn làm việc với bộ mặt của lão
hồ ly, trong cuộc sống bình thường thì cũng là bộ mặt của tiểu hồ ly. Đặc biệt
tùy hứng, lại soi mói. “Để em đi hâm lại ly sữa, để anh uống trước khi đi ngủ.”

“Anh uống nước là được rồi.”

Giản Lộ trở mặt: “Không được!” Anh nói cơm xã giao không thể
ăn ngon, cũng có nghĩa là chưa ăn được bao nhiêu. Cô còn không biết những việc
nhỏ này của anh sao, “Bữa tối ăn không tốt, phải uống ly sữa cho đỡ đau bụng.”

Lâm An Thâm đành phải gật đầu.

Giản Lộ lại khôi phục lúm đồng tiềng, là anh nghe lời. sau
đó liền cười tủm tỉm rời phòng ngủ đi phòng bếp hâm sữa.

Ngọn đèn phòng ngủ chiếu lên người Lâm An Thâm, nhưng không
chiếu rõ biểu tình trên khuôn mặt anh.

Đứng yên tại chỗ, anh nhìn bóng cô rời khỏi phòng thật lâu,
thật lâu…

Giản Lộ hâm nóng sữa xong, lại tìm một bát canh lớn, đổ nước
sôi vào, rồi để ly sữa vào trong bát, sau đó đem cả bát canh lên phòng. Có
tiếng nước trong phòng tắm, Giản Lộ cười cười, đặt bát canh xuống xong, lai bắt
đầu chuẩn bị hành lý về nước. Dựa vào kế hoạch của Lâm An Thâm thì sáng ngày
mai bọn họ sẽ về nước.

Lâm An Thâm tắm xong liền đi ra, thấy Giản Lộ đang chạy
ngược chạy xuôi trong phòng, hối hả thu dọn hành lý của hai người.

Giản Lộ thấy anh đi ra, nhìn lại thời gian, trong lòng cảm
thán, sao hôm nay anh tắm đến cả thời gian cũng giống bình thường.

Vừa vặn phân vân không biết có nên mang áo gió của anh đi
hay không, liền hỏi anh: “Chồng à, cái áo gió này anh không mang đi được không,
hơi lớn không cho vừa vali! Dù sao lần này anh về, lần sau anh sang vẫn phải
mang theo!” Lâm An Thâm lấy áo gió trên tay cô xuống: “Giản Lộ, thật xin lỗi,
ngày mai chúng ta không đi được.”

“A?” Giản Lộ lắp bắp ngạc nhiên, “Vì sao?” Trước đó là ai
chém đinh chặt sắt đòi phải đi?”

“Có việc đột xuất, có hai tập văn kiện phải ký. Đại khái là
1 tuần nữa mới có thể về Trung Quốc.” Lâm An Thâm nhìn thẳng vào mặt Giản Lộ,
giải thích.

“A, là như vậy…” Giản Lộ gật gật đầu, “Không quan hệ, vừa
vặn có thể ở lại đi chơi với mẹ một chút. Bồi ông nội cũng tốt, buổi sáng hôm
nay ông bị váng đầu, cũng may bác sĩ Lương đến kiểm tra cho ông, ông uống thuốc
xong cũng đỡ rồi.”

“Ừ.” Lâm An Thâm lại treo chiếc áo lên móc.

Giản Lộ theo sau: “Chồng à,” cô dán mặt mình lên lưng anh,
“Sáng ngày mai đến phòng ông nội, hỏi thăm ông một chút rồi hẵng đi làm được
không?”

Lâm An Thâm khép cửa tủ lại: “Ừ.”

Giản Lộ vui vẻ, ôm lấy anh: “Chồng à, yêu anh nhất!”

Người Lâm An Thâm cứng đờ lại, xoay người.

Giản Lộ ngẩng đầu, kiễng chân chủ động hôn anh một cái.

Lâm An Thâm yên lặng nhìn cô, có trăm ngàn mối mâu thuẫn
trong lòng. Nâng tay, vuốt ve khuôn mặt cô, ngón tay đi theo những đường cong
khuôn mặt cô. Trước mắt là người con gái cười đến tươi tắn, dịu dàng, là người
con gái của anh, vĩnh viễn là của Lâm An Thâm anh…!

Cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ nhàng thâm nhập, nặng nề hấp thu
hơi thở cô.

Giản Lộ bị hôn đến trời đất quay cuồng, không khí trong lồng
ngực như bị anh hút cạn, theo bản năng, cô lùi về sau từng bước, nhưng tay anh
đã giữ gáy cô, không cho cô lùi lại nửa bước. Cũng lúc đó, tay trái anh đặt
trên thắt lưng cô, siết chặt, làm cho cô đứng cạnh anh mà không có chút khe hở
nào, dính sát vào nhau cùng một chỗ.

Một lúc lấu sau, ngay lúc Giản Lộ đang nghi ngờ mình có vì
không thở được mà ngất đi, Lâm An Thâm mới buông lỏng cô ra. Nhưng mà đợi cho
Giản Lộ hít được một hơi, Lâm An Thâm lại hung hăng hôn cô, lại một lần nữa
trời đất xoay chuyển.

Triền miên thật lâu sau, thân thể Giản Lộ mền nhũn dựa vào
anh, thở từng ngụm, từng ngụm một.

Lâm An Thâm cúi đầu, in một nụ hôn lên trán cô. Hai tay ôm
lấy cô, hơi thu tay để cô dán vào ngực mình.

Động tác của anh một lúc thì nhiệt tình như lửa, một lúc lại
dịu dàng như nước, Giản Lộ cảm thấy tâm mình đều hóa thành nước: “Chồng à, em
thực sự sùng bái anh… anh khỏe như vậy… thật sự chưa ăn cơm sao…”

Lâm An Thâm dùng cằm, vuốt ve đỉnh đầu cô: “Ừ.” Rồi sau đó
hay tay nhấc cô lên, ôm cô tiến về phía giường lớn.

Giản Lộ nhắc nhở anh: “Nhưng mà… nhưng mà… còn chưa hết 1
tuần…”

Lâm An Thâm nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, đắp chăn lên
người cô: “Ừ, anh biết.”

Đầu giường là ly sữa cô đã hâm nóng cho anh, Lâm An Thâm cầm
ly sữa uống cạn.

Giản Lộ nằm trong chăn, nhếch miệng cười, tựa hồ cô cũng
được thưởng thức vị sữa ngọt ngào.

Tắt đèn, anh nằm bên cạnh cô.

Bóng đêm kết bạn với vô số vì sao, gió im lặng thổi.

Giản Lộ tiến sát vào lòng anh, đắc ý nhắm mắt lại. Chỉ chốc
lát sau, trong mộng đã chỉ có bóng dáng của Lâm An Thâm.

Lâm An Thâm cầm tay Giản Lộ, bên tai là tiếng hít thở khe
khẽ của cô, trong bóng đêm, anh lẳng lặng nhìn trần nhà.

Đêm, kìm nén.

Lâm An Thâm nói: Em câm miệng!

 

Báo cáo nội dung xấu