Đến đây nào, bác sĩ của anh - Chương 07 - 08
Chương 7: Việc thực thi kế hoạch không theo kịp sự thay đổi (1)
Mọi việc đều thuận
lợi, dạ dày Lục Dã Bình quả nhiên tốt hơn lần trước rất nhiều. Xong việc, theo
kế hoạch đã định, Tô Nhất Minh đánh tiếng mời Trình Vũ Phi dùng bữa để bày tỏ
lòng biết ơn. Lục Dã Bình hi sinh thật không uổng phí chút nào, Trình Vũ Phi
vui vẻ nhận lời. Tô Nhất Minh có phần đắc ý tự mãn, đây đúng là tuyệt kỹ công
phu của anh, trăm trận trăm thắng, mỗi lần cưa gái, anh đều làm ra vẻ chân
thành mong các nàng giúp mình việc vừa sức nhưng lại vô cùng rắc rối vớ vẩn gì
đó, sau đó mời các nàng đi ăn, rồi nhanh chóng kết thân. Lần này cũng chẳng phải
ngoại lệ.
*
**
Chỉ có một điều khiến
anh đau đầu là Lục Dã Bình nhất quyết đòi là người chiêu đãi, hơn nữa lại chọn
một nhà hàng bình dân, nói là chuyên các món canh của người Miêu. Tô Nhất Minh
chê ở đó quá tầm thường, cảm thấy mất mặt, muốn đổi một nhà hàng lớn có phong
cách một chút, nhưng Lục Dã Bình trợn mắt mắng một tràng, “Không trách cậu thì
còn trách ai đây? Nếu không phải là tại cậu thì mười mấy vạn trong quỹ đen của
tôi làm sao lộ thiên trước mắt bà vợ yêu quý của tôi được? Tôi không phải
thương gia như cậu lúc nào cũng rủng rỉnh tiền, tôi phải mặc cả từng đồng từng
cắc ở ngoài chợ, mỗi tháng tiết kiệm từ tiền rau thịt từng chút… đâu có dễ dàng…”
Tô Nhất Minh biết
không thể nói lại được với Lục Giã Bình đành ngậm tăm, rầu rĩ theo anh ta đến
nhà hàng rồi ngoan ngoãn ngồi đợi Trình Vũ Phi như đứa con thơ chờ mẹ đi làm về.
*
**
Trước đây Tô Nhất
Minh đi du học, cuộc sống thiếu thốn trăm bề. Anh lại không đi làm thêm, mọi thời
gian rảnh rỗi anh đọc sách, hoặc đi xã giao tạo mối quan hệ. Với vốn tiếng Anh
đặc sệt giọng Trung Quốc, anh kết thân với bọn choai choai Tây, la cà ở các
quán bar, cùng đi xem ca nhạc, rèn luyện vốn tiếng Anh dở dở ương ương của
mình, thu hẹp sự khác biệt giữa hai nền văn hóa Đông - Tây. Nhân dân tệ đổi ra
ngoại tệ chẳng được bao nhiêu. Anh phải thắt lưng buộc bụng, mua loại gạo nát rẻ
nhất ở siêu thị, bánh mì nửa đêm, giá chỉ bằng một phần bảy bánh mì mới ra lò.
Mà cũng phải tranh mua với anh em da đen. Cuộc sống thiếu thốn trăm bề, tiền
không đủ chi tiêu.
Anh nhớ cái Tết cô
đơn nơi xứ người năm đó, anh mua một quả dưa chuột một bảng Anh về làm món gỏi
dưa chuột, còn nướng cả gà Tây, nấm, mãn nguyện ăn một bữa cơm tất niên đạm bạc
nhất trong cuộc đời. Thế mà ngày hôm sau, anh nhận được một số tiền chuyển khoản
và một bưu kiện. Tiền chuyển khoản là do những huynh đệ cùng phòng năm nào
quyên góp, bưu kiện là do Lục Dã Bình gửi cho, toàn là thức ăn khô như nấm
hương, mộc nhĩ, khô cá… Lúc đó Lục Dã Bình đang học thạc sĩ. Tưởng tượng ra cảnh
Lục Giã Bình phải xoay xở thế nào với hơn hai trăm tệ tiền trợ cấp thạc sĩ để
tiết kiệm gửi cho mình, ôm gói bưu kiện mà nước mắt Tô Nhất Minh rơi lã chã.
Nhiều năm trôi qua,
Tô Nhất Minh hoàn toàn lột xác, những thứ còn giữ lại được không nhiều, trong
đó có tình bạn với Lục Dã Bình. Đây là thứ đáng giá nhất trong cuộc sống vốn lạnh
lùng ở chốn thị thành. Tuy nhiên anh vẫn tiếp tục bắt nạt Lục Dã Bình như thời
đại học, ép uổng cậu ta, chế giễu cậu ta, nhưng tận đáy lòng, tình bạn với Lục
Dã Bình chính là điểm tựa chắc chắn, đáng trân trọng trong lòng anh. Chỉ ở đó,
anh mới có thể thoải mái bộc lộ con người thật của mình, không kiêng dè cười
đùa cợt nhả, thậm chí mắng chửi, thổ lộ những uất ức trong lòng. Tô Nhất Minh cảm
thấy Lục Dã Bình tuy ác mồm ác miệng, nhưng trong lòng luôn nghĩ cho mình, bởi
thế Tô Nhất Minh chẳng bao giờ so đo với cậu ta, thường đều nghe theo ý của cậu
ta.
*
**
Một cô gái trang điểm
ăn mặc hợp thời trang bước vào, cởi áo khoác ngoài, để lộ tấm thân bốc lửa qua
chiếc áo len cổ sâu, bộ ngực trắng nõn phập phồng qua làn áo len mỏng nhấp nhô
theo từng bước đi õng ẹo. Tô Nhất Minh kín đáo liếc nhìn cô gái, rồi nhã nhặn
thu ánh mắt về, nhìn nồi canh bốc khói trước mắt, mặc cho tim đập thình thịch.
Lục Dã Bình không chút ngại ngùng dán cặp mắt hau háu vào cô gái cho đến khi cô
ta ngồi xuống chỗ của mình. Trong cái khoảnh khắc cô ta cúi đầu gập eo ngồi xuống
đó… ôi chao… xuân tình phơi phới…
*
**
Lục Dã Bình xem chừng
đã thỏa mãn, vui vẻ quay đầu lại, nhăn nhở nói với Tô Nhất Minh, “Cái cúi đầu
kia sao quá đỗi lả lơi, tựa hai chiếc màn thầu trắng mềm vừa đụng tới đã nở
ra.”
Tô Nhất Minh bĩu
môi, đang định chế giễu vài câu thì bỗng nghe tiếng của Trình Vũ Phi, “Hai anh
đến sớm vậy? Các anh đang nói gì thế?”
Tô Nhất Minh vội
vàng quay lại, cười đon đả với Trình Vũ Phi, “Bác sĩ Trình… Chúng tôi đang nói
đến thơ của Từ Chí Ma… “Cái cúi đầu kia sao quá đỗi dịu dàng, tựa đóa sen e ấp
chao ngang trước làn gió mát.”
Trình Vũ Phi ngồi
xuống, ngờ vực hỏi, “Nhưng tôi rõ ràng vừa nghe các anh nói đến màn thầu.”
“Cửa sắt nghìn năm
dầu vững chắc, đốt bùn một nấm cũng chôn vùi”[1]. Tô Nhất Minh sắc mặt không đổi, thầm đắc ý với sự cơ biến của mình,
“Chúng tôi đang nói về thơ đời Tống.
Lục Dã Bình rất có tâm hồn văn chương, trước đây là
người trẻ yêu văn đấy.”
Lục Dã Bình khinh
khỉnh nhìn Tô Nhất Minh, cười nhạt chế giễu, “Cậu mới là người trẻ yêu văn đó…
Bác sĩ Trình, cô phải nhìn cho rõ nhé, Nhất Minh là một thương nhân nho nhã… rất
nghệ sĩ đấy.”
Lục Dã Bình nhanh
chóng gọi món, ba người vui vẻ thưởng thức.
[1] Trong nguyên tác, một nấm ở đây chỉ nấm mộ, tiếng
Trung gọi là thổ màn thầu.
*
**
Thật ra cái kế hoạch
này của Tô Nhất Minh chẳng mới mẻ gì, Trình Vũ Phi đáng nhẽ nên nhận ra, bởi vì
trước đây Mục Thuần cũng dùng chiêu này để theo đuổi cô.
Ngày đó Trình Vũ
Phi đang làm thí nghiệm nuôi một loại tế bào, Mục Thuần cũng cần loại tế bào
đó, qua sự giới thiệu của người quen, anh ta liền đến hỏi tế bào gốc, Trình Vũ
Phi nhiệt tình chia làm mấy bình tế bào cho anh ta, lúc đó hai người mới quen
nhau. Mục Thuần vừa nhìn thấy Trình Vũ Phi đã thấy có cảm tình với cô, rung động
trước vẻ thuần hậu giản dị của cô. Thế là Trình Vũ Phi phát hiện tế bào cô chia
cho Mục Thuần lần nào cũng đều chết rất nhanh, còn Mục Thuần đáng thương thì vẫn
ba ngày hai cữ đến tìm cô lấy tế bào. Cô cảm thấy rất kỳ lạ, những tế bào ung
thư giống như cỏ dại sống rất dai, một ống tế bào chỉ trong bốn ngày đã thành
ba ống, bốn ngày nữa thành chín ống, cứ như vậy sinh sôi nảy nở theo cấp số
nhân. Trình Vũ Phi nhìn tế bào của mình đều mạnh khỏe, không hiểu sao tế bào của
Mục Thuần lại chịu số phận hẩm hiu như thế, vắt óc giúp anh ta phân tích nguyên
nhân.
*
**
Sau đó sát thủ tế
bào, tiến sĩ Mục Thuần, vì thường xuyên đến làm phiền Trình Vũ Phi nên trong
lòng cảm thấy vô cùng áy náy, bèn mời cô đi ăn, hết lần này đến lần khác, sau
đó nữa, hai người quyết định đặt mối quan hệ đặc biệt đó, lúc này Trình Vũ Phi
mới kinh ngạc phát hiện ra tế bào của Mục Thuần không chết nữa, mà còn sinh sôi
nảy nở. Sau đó nữa, Mục Thuần mới thẳng thắn kể cho cô hay mưu mô của mình, thẳng
thắn thừa nhận mình đã tự tay hạ độc những tế bào bé nhỏ vô tội đó. Trình Vũ
Phi ngoài mặt cười cười, nhưng trong lòng nghĩ đàn ông thật là giảo hoạt.
Thế nhưng Trình Vũ
Phi không mảy may nghi ngờ Tô Nhất Minh, vì qua lời nói của Điền Thiêm, Tô Nhất
Minh quá hoàn hảo. Người đàn ông tài giỏi như vậy sao có tâm địa bỉ ổi được?
Tuyệt đối không thể! Hơn nữa, anh ta là ông chủ của Điền Thiêm, cứ cho là vì Điền
Thiêm đi chăng nữa thì cô cũng cần phải kính trọng anh ta một chút. Bởi thế cô
không hề do dự nhận lời dùng bữa cùng anh ta.
*
**
Lục Dã Bình thật sự
lo lắng cho gã độc thân Tô Nhất Minh, anh cảm thấy bác sĩ Trình rất được. Thật
ra những người bạn gái trước đây của Nhất Minh đều được cả, nhưng tên tiểu tử
này trong túi vừa có chút tiền là đã không biết mình họ gì rồi, nhiều người phụ
nữ tốt đều bị anh ta vùi hoa dập liễu.
Chính vì thế Lục Dã
Bình vô cùng khách khí với Trình Vũ Phi, anh ta tìm những lời ngon ngọt, nịnh bợ
nghề nghiệp của Trình Vũ Phi, “Bác sĩ Trình thật là y thuật cao siêu, chỉ một
lát mà đã nhìn ra được bệnh dạ dày của tôi.”
Trình Vũ Phi khiêm
tốn nói vài câu. Tô Nhất Minh cười gằn trong bụng, đó không phải là do mình nói
cho cô ấy biết sao? Mà mình sao lại biết được, chẳng phải là do cậu ta đã từng
nội soi dạ dày trước đây sao? Nếu không nói ra, không chừng bác sĩ Trình cũng sẽ
đo diện tâm đồ, chẩn đoán bệnh hiểm nghèo cho cậu ta, rồi lại làm lộ ra cái quỹ
đen mà cậu ta khó khăn lắm mới giấu nhẹm được.
Không biết có phải
là thần giao cách cảm hay không, Lục Dã Bình lại dẫn câu chuyện đến cái kinh
nghiệm đau thương của mình lần trước, “Bác sĩ Trình thật sự có kinh nghiệm
phong phú, không giống như một số bác sĩ, xem mạng người như cỏ rác! Lần trước
tôi thấy tức ngực đi khám bác sĩ, vị bác sĩ đó đo điện tâm đồ cho tôi, kết quả
là xem nhầm số liệu, chẩn đoán tôi bị bệnh hiểm nghèo, hại tôi bị tiêm mấy mũi
lãng xẹt, lấy bốn ống máu tươi… dọa tôi sợ chết khiếp.”
Đầu Tô Nhất Minh
như muốn nổ tung, không để ý, húp một ngụm lớn canh nóng bị phỏng miệng, kêu
lên một tiếng thất thanh. Anh muốn tìm cái gì đó mát mát uống, nhưng ly rượu
trước mặt lại là rượu đế, anh nhăn nhó đau khổ, không chút khách khí, với tay cầm
nguyên ly sữa chua trước mặt Trình Vũ Phi cho vào miệng, lưỡi lè ra hệt như rắn.
Lục Dã Bình khinh
khỉnh cụng ly với Tô Nhất Minh, “Nhất Minh, cậu cũng được xem là đàn ông mà! Uống
rượu nào! Đừng uống sữa của bác sĩ Trình… Muốn uống tối về nhà uống…”
Cũng may mà Trình
Vũ Phi không nghe thấy những ám muội trong lời nói của Lục Dã Bình, chỉ cảm thấy
những lời anh ta nói trước đó nghe rất quen tai, nhìn Tô Nhất Minh đầy ý vị. Tô
Nhất Minh giả vờ tỉnh rụi: “Ấy… Dã Bình cũng từng bị như vậy sao? Thật khéo
quá…”, rồi nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho chiến hữu. Lục Dã Bình nhận được ám
hiệu, hiểu ra tình hình, giơ nắm đấm lên, ý là, đừng lo, anh đây sẽ lo liệu cho
cậu!
*
**
Sau này Tô Nhất
Minh nhớ lại kế hoạch thất bại này, rút được kết luận là câu chuyện thay đổi
quá nhanh, vượt ngoài tầm kiểm soát.
Lục Dã Bình sau khi
nhử nhử nắm đấm ra hiệu cho người anh em của mình xong liền quyết định biến lời
hứa của mình thành sự thật, bắt đầu khoác loác vô tội vạ, đưa Tô Nhất Minh lên
tận mây xanh, “…Những doanh nghiệp tư nhân ở Trung Quốc đều không được chính
sách hỗ trợ từ chính phủ, không những bị những doanh nghiệp quốc doanh lớn chèn
ép mà còn phải đối phó với doanh nghiệp nước ngoài, sinh tồn trong sự cạnh
tranh vô cùng gay gắt đó. Nhất Minh cả ngày nát óc suy nghĩ làm cách nào biến
tiền trong túi người khác thành của mình… Đây là một công việc vô cùng khó
khăn, hao tổn rất nhiều trí lực, bác sĩ Trình, cô xem, tóc của cậu ta đã rụng rất
nhiều…”
Tô Nhất Minh đưa
tay vuốt vuốt mái tóc dày đen bóng trước đây là niềm kiêu hãnh của mình, vô
cùng rầu rĩ. May mà cô nữ phục vụ trẻ trung xinh đẹp mang thức ăn đến kịp thời,
cắt ngang những lời ba hoa chích chòe của Lục Dã Bình.
Trình Vũ Phi cũng cảm
nhận được sự ngượng ngùng của Tô Nhất Minh, nhìn cái đầu bóng loáng chỉ còn một
ít tóc của Lục Dã Binh, nhịn cười, chỉ món ăn vừa mang lên để chuyển đề tài,
“Đây là… là món gì thế?”
Kẻ thích lên mặt
đàn anh Lục Dã Bình vừa nghe hỏi mắt đã sáng rỡ, vòng vo, “Bác sĩ Trình đoán thử
xem, thứ này ấy mà… con người cũng có, món này là gọi cho Nhất Minh đấy, bởi vì
cậu ấy dùng nó rất nhiều.”
Trình Vũ Phi xâu chuỗi
lại sự việc, chợt hiểu ra, “Ồ… hiểu rồi hiểu rồi, ăn gì bổ nấy. Người Trung Quốc
rất xem trọng mà.”
Lục Dã Bình thích
chí cười tít mắt, gật đầu liên tục.
Tô Nhất Minh ít nhiều
không vui, thầm nghĩ: đúng là làm nghề y, quả nhiên thoáng hơn những phụ nữ bình
thường khác… phóng khoáng… anh rầu rĩ gắp hai miếng pín bò dài dài nhét vào miệng,
lại nghe Trình Vũ Phi reo lên, “Óc heo… chắc chắn là óc heo rồi! Để giám đốc Tô
bổ óc đây mà…”
Tô Nhất Minh ho sặc
sụa, hai miếng pín bò vừa mới nuốt xuống suýt chút đã trào lên mũi lòi ra ngoài
chẳng khác nào cảnh tượng tráng lệ “nhị long thổ tu” trong truyền thuyết. Mặt Lục
Dã Bình hiện rõ sự bất ngờ, trong chốc lát không tìm được lời nào để đáp lại.
Trình Vũ Phi không
mảy may phát hiện ra những bất thường trên bàn ăn, cẩn thận gắp một miếng pín
bò cho vào việc nhấm nháp, “Hừm? Sao không giống óc người thế nhỉ?”
“Hả? Bác sĩ Trình…
cô… cô ăn óc người rồi sao?” Lục Dã Bình kinh ngạc há hốc mồm, cằm suýt chút nữa
rớt xuống đất. Tô Nhất Minh vội vàng nhét thức ăn vào cái miệng đang mở to của
cậu ta, ý muốn cậu ta câm miệng, nhưng Lục Dã Bình đang bị kích động bởi lời
nói của bác sĩ Trình, lập tức nhổ thức ăn ra, ánh mắt hiếu kỳ nhìn bác sĩ Trình
chờ đợi câu trả lời.
“Ấy… tôi chỉ cảm thấy
không giống với cấu tạo não người thôi… không có rãnh và thùy…”, Trình Vũ Phi từ
tốn giải thích.
Tô Nhất Minh trợn
ngược mắt, bụng thầm nghĩ bác sĩ Trình mới đúng là óc heo, rõ ràng đã ngộ nhận
gà thành vịt, lại còn đòi gà phải giống vịt, lại còn phải có rãnh có thùy nữa!
Không biết thành quái vật gì nữa đây?
Lục Dã Bình một lần
nữa khoái chí cười ha hả, “Không phải, không phải… đây không phải óc heo. Cái
thứ này ấy à, tuy con người có, nhưng không phải ai cũng có… Nói thế này nhé,
trên người Nhất Minh có, trên người cô không có… Không, nên nói là trên người
cô hiện giờ không có, nhưng đợi đến tối về nhà Nhất Minh giở trò hèn hạ với cô,
trên người cô thế là có rồi…”
Tô Nhất Minh đầu óc
cứng đờ, biết là hỏng chuyện rồi.
*
**
Chương 8: Việc thực thi kế hoạch không theo kịp sự thay đổi (2)
Trình Vũ Phi tối sầm
mặt, dù gì cũng đã lăn lộn trong môi trường bệnh viện mấy năm, cô đâu có đần độn
đến mức không hiểu cái thứ gì trong món ăn vừa được bê lên đó, thế nhưng đó vẫn
chưa phải là mấu chốt, mấu chốt ở đây là lời Lục Dã Bình vừa nói. Bọn đàn ông
khi tụ tập với nhau thường hay nói về chủ đề nhạy cảm, nhưng trước mặt chị em
phụ nữ bọn họ chưa một lần thất thố, hơn nữa, đều là đồng nghiệp, làm sao có thể
nói huỵch toẹt ra được. Không giống như vị giáo sư đại học ngồi trước mặt đây,
mới lần đầu gặp mặt, lại đi nói những lời dơ bẩn như vậy. Cô không đẩy ngã ghế
đứng dậy bỏ đi là còn nể mặt Tô Nhất Minh. Không đúng! Thật ra là… nể mặt Điền
Thiêm.
Tô Nhất Minh vò đầu
bứt tai, anh thử chuyển đề tài, nói đến thời tiết trở lạnh thất thường hôm nay,
bác sĩ Trình rõ ràng chẳng chút hứng thú với cái kiểu trò chuyện mà người Anh
thích. Anh lập tức giả vờ thành trí thức yêu nước thương dân, quan tâm đến chuyện
quốc gia đại sự, chính sách cải cách y tế, bác sĩ Trình lạnh lùng đáp: “Đúng là
phải sửa đổi. Người dân không hài lòng, những người làm công tác y tế càng
không hài lòng, chính sách này đúng là có vấn đề”. Rồi lại cúi đầu không nói
thêm gì nữa.
Trong lúc Tô Nhất
Minh vắt óc tìm cách cứu vãn tình thế thì Lục Dã Bình lại nhảy xổ ra, anh ta thấy
Tô Nhất Minh chẳng ra làm sao, cướp lời của mình rồi lại đi nói toàn những chuyện
chán phèo vô nghĩa. Anh ta cười hi hi vỗ vỗ vai Tô Nhất Minh, cao giọng nói:
“Bác sĩ Trình, biết người biết mặt mà không biết lòng, phụ nữ nên học cách nhìn
hiện tượng mà thấy được bản chất. Vì sao Nhất Minh lại trở thành người đàn ông
thành công, tôi đã tổng kết rồi, đó là vì lá gan của cậu ta lớn, dám làm những
việc mà người khác không dám. Điểm này từ thời đại học tôi đã nhìn thấy. Lúc đó
ký túc xá mà chúng tôi ở người ta quản lý rất nghiêm. Sinh viên nữ không được
phép đến ký túc xá nam. Nhưng lúc đó gan Nhất Minh đã to hơn người thường rồi,
dám dẫn hoa khôi của khoa về phòng, còn ở qua đêm nữa chứ. Hại bốn anh em chúng
tôi phải đi xin ngủ nhờ ở phòng bên cạnh, còn lo ngay ngáy cho cậu ta suốt đêm.
Kết quả ngày hôm sau cô đoán xem thế nào? Tên tiểu tử này đi khập khà khập khiễng,
tại sao lại như vậy? Ha ha, chính là vì hoa khôi nhà ta trong lúc hành sự làm động
tác khó “Hoàng long đại chuyển thân”, không cẩn thận nên làm trẹo chân hắn…”
Tô Nhất Minh chỉ
còn thiếu muốn hộc máu tươi chết ngay tại chỗ. Anh không hiểu Lục Dã Bình hôm
nay trúng phải tà thuật gì. Mồm tên tiểu tử này không có khóa, không có gì là
không dám nói, điểm này thì anh biết, nhưng cũng chỉ là khi tụ tập bọn đàn ông
với nhau thôi, chứ trước mặt phụ nữ cậu ta rất văn vẻ nho nhã kia mà. Anh cũng
biết Lục Dã Bình không những nhân phẩm không được tốt đẹp cho lắm, mà tửu phẩm
cũng rất kém, uống rượu nặng một chút là bắt đầu “phun châu nhả ngọc”, nhưng tửu
lượng của cậu ta lại rất tốt, rất ít xảy ra tình huống say bét nhè. Nhưng hôm
nay không biết thế nào, anh cảm thấy không thể kiểm soát được tình hình nữa rồi.
Tô Nhất Minh trầm
ngâm suy nghĩ, thấy rằng cơ sự đã đến nước này thì chỉ còn một con đường duy nhất
có thể đi đó là ôm ngực lăn đùng ra giả bệnh, cắt ngang cái bữa tối vô nghĩa
này, thoát khỏi sự mất mặt ê chề này. Nhưng anh không làm như vậy. Một là, trước
mặt người có chuyên môn mà diễn trò này muốn thành công là vô cùng khó khăn,
hai nữa, anh có chút do dự, anh không muốn để người đẹp bác sĩ thấy mình là một
tên bệnh hoạn, là một bác sĩ, chọn đối tượng chắc chắn sẽ rất chú trọng đến sức
khỏe.
Không biết có phải
là thần giao cách cảm hay không mà khi Tô Nhất Minh đang có ý định giả bệnh thì
Lục Dã Bình bỗng dưng ôm ngực từ từ trên ghế ngã xuống đất…
Tô Nhất Minh từ
phòng cấp cứu của bệnh viện J bước ra, anh cảm thấy hôm nay thật quá mất mặt.
Anh nhìn mặt trời bắt đầu ló dạng phía chân trời, nói với Trình Vũ Phi, “Trời sắp
sáng rồi, bác sĩ Trình, để tôi đưa cô về nhà.”
Trình Vũ Phi lịch sự
nhưng lạnh nhạt từ chối, “Không cần đâu, tôi đón xe đi trước đây. Anh còn phải
chăm sóc bạn anh nữa mà… Anh ta có thật là giảng viên đại học không thế?”
Tô Nhất Minh nhìn vẻ
mặt mệt mỏi mà lạnh lùng của Trình Vũ Phi, gượng gạo giải thích, “Ừm… Dã Bình
bình thường không như vậy, tại cái chai rượu đó mà ra cả, anh ta thường ngày
đĩnh đạc phong độ lại dí dỏm thân thiện nên rất được học trò quý mến. Hôm qua,
tuyệt đối ngoài ý muốn…”
Trình Vũ Phi khẽ gật
đầu, “Tôi hiểu rồi, có thể thông cảm. Bình thường mọi người ai cũng mang bộ mặt
giả, hiếm hoi mới có lúc lộ nguyên hình.”
“…” Tô Nhất Minh
không biết phải đáp lại như thế nào.
*
**
Trình Vũ Phi lịch sự
một cách bất thường từ biệt Tô Nhất Minh, Tô Nhất Minh vẫn cố níu kéo giải
thích: “Ấy… Bác sĩ Trình, những lời Dã Bình nói, cô đừng để bụng nhé. Với cái
cô hoa khôi nọ, không phải như cậu ta nói đâu. Tôi bây giờ là một gã lưu manh
nhưng lúc đó vẫn là một thanh niên trong sáng… tuyệt đối không có làm cái chuyện
thị phi đó đâu…”
Thật ra Tô Nhất
Minh bị oan, tối đó nam thanh nữ tú mải mê tâm sự, trong phút chốc bỗng quên đi
tất cả, quá giờ, kí túc xá tắt đèn đóng cửa, hoa khôi không về được, đành phải
ngủ lại phòng của anh. Anh cũng không chút khách khí lùa đám anh em vào sinh ra
tử như lùa vịt sang phòng bên cạnh ngủ nhờ. Nhưng Tô Nhất Minh ngày đó là một
thanh niên mới biết yêu lần đầu, không hiểu gì, suốt đêm không ngủ ngồi canh
cho hoa khôi xinh đẹp, mà không dám đụng đến một sợi lông chân của hoa khôi.
Anh thấy mình đêm đó giống hệt một cây pháo bông, run cầm cập như sốt rét nhưng
trong đầu đầy những cảnh hoan lạc chốn bồng lai, cứ bứt rứt như vậy cả đêm, đến
4 giờ sáng, anh đoán là cổng ký túc xá đã mở bèn đích thân tiễn hoa khôi về.
Trên đường đi không gặp bất kỳ ai, đến khi hoa khôi ra khỏi cổng thuận lợi rồi,
anh vừa thở phào nhẹ nhõm quay lại mới phát hiện bác Ngô bảo vệ cổng đang há hốc
mồm kinh ngạc nhìn mình.
Để bịt miệng bác
Ngô, anh phải chạy nước rút đến siêu thị mở cửa hai tư giờ gần trường, móc hết
tiền mua một bao thuốc hiệu Trung Hoa, rồi lại chạy nước rút về đút lót cho bác
bảo vệ. Trong quá trình chạy đi chạy về đó anh đã bị sái cổ chân. Nhưng khi đám
chiến hữu vừa mở mắt dậy thấy Tô Nhất Minh mắt thâm quầng chân bị trẹo, cả ký
túc xá sôi lên sùng sục, vô số câu chuyện li kì hấp dẫn về cái đêm phong tình
diễm lệ đó lan truyền khắp kí túc xá một thời gian dài. Nào là bị hoa khôi đạp
xuống giường trật chân, nào là trong lúc cao trào quá kích động tự mình rơi xuống
giường, nhiều không kể xuể. Tô Nhất Minh sùi bọt mép giải thích, thề thốt đủ kiểu
cũng không có tác dụng. Cái hạn đen đủi này theo Tô Nhất Minh suốt mười mấy năm
trời, đến tận hôm nay lại một lần nữa bị lôi ra ánh sáng làm hỏng hết việc của
anh. Tô Nhất Minh thật sự khóc không thành tiếng. Nói thật, version hôm nay là
lần đầu tiên anh nghe được, Tô Nhất Minh tuy đã từng lên giường với vài người
phụ nữ, nhưng cái động tác khó “Hoàng long đại chuyển thân” anh quả thật chưa từng
thử. Ở một góc độ nào đó, anh thật ra là một người khá bảo thủ.
Nhưng Trình Vũ Phi
chẳng có chút hứng thú nào với quá khứ của anh, cũng chẳng muốn biết tới cùng,
cô gật đầu lấy lệ, vẫy taxi bỏ đi.
*
**
Tô Nhất Minh ủ rũ
cúi đầu trở về phòng cấp cứu, Lục Dã Bình cũng chẳng xảy ra chuyện gì lớn, đang
nằm co quắp trên chiếc giường bệnh chật chội ngáy khò khò. Cũng may là các y tá
nể mặt Trình Vũ Phi đã có đãi ngộ đặc biệt, bệnh nhân thật sự quá đông, nhiều
người thậm chí đến chiếc giường xếp tồi tàn cũng không có mà nằm.
Tô Nhất Minh không
chút khách sáo lay Lục Dã Bình dậy, “Cậu ngủ ngon thật đấy. Kế hoạch bao gái
hoàn hảo của tớ đều bị cậu phá tan tành rồi đó”.
Lục Dã Bình ngơ
ngác, “Tôi có làm chuyện gì đâu.”
“Cậu còn muốn làm
gì nữa? Cậu là tên lưu manh, thô thiển dung tục, chọc ghẹo bác sĩ Trình”.
“Cậu chẳng phải
cũng là lưu manh sao? Đàn ông không phân biệt lưu manh hay không lưu manh, chỉ
phân biệt nghiêm túc hay không nghiêm túc thôi.”
“Nhưng sao cậu lại
nói với con gái nhà người ta những lời chết tiệt đó?”
“Con gái nào? Cô ta
chẳng phải là người của cậu rồi sao?”
“Tôi đang định theo
đuổi người ta, lại bị cậu thọc gậy bánh xe…”
“Trước đó tôi hỏi cậu
đến mức nào rồi, cậu chẳng nói sắp rồi là gì.”
“Thì vốn dĩ ăn một
bữa cơm xong là sắp rồi, bây giờ bị cậu phá hoại, chắc chắn chẳng còn hi vọng
gì nữa.”
“Đó là do tôi uống
phải rượu giả, mất hết lý trí, nên không bình thường. Không thể trách tôi được…”
“Vậy chẳng lẽ trách
tôi? Chẳng phải cậu nhất quyết đòi đi cái nhà hàng rách nát đó sao, tôi đã đề
nghị là đi nhà hàng sang trọng rồi cơ mà.”
“Nhà hàng nhỏ thì
đã sao? Tôi thường ăn ở đó có sao đâu, cậu vừa đến đã có chuyện, đó là do vận cậu
năm nay đen, về mà đi chùa thắp nén hương giải hạn đi!”
“Cái nhà hàng đó
sao lại bán rượu giả chứ… thật quá thể rồi!”
“Bà chủ nhà hàng là
quả phụ, một mình nuôi con rất khó khăn. Chắc chắn những nhà hàng khác thấy bà
ta kinh doanh tốt nảy sinh đố kỵ ngầm hại bà ta thôi! Cậu còn nhớ chứ lần trước
có một nhà hàng làm ăn phát đạt bị đối thủ đầu độc chết đấy! Người ta cũng chỉ
bán một bình rượu giả thôi, mà đâu có ảnh hưởng gì đến tính mạng.”
“Tiền là do tôi trả,
uống phải rượu giả phải nhập viện mà còn đi nói đỡ cho người ta, cảm kích người
ta không đầu độc mình chết, cậu thật là…” Tô Nhất Minh cuối cùng nổi trận lôi
đình.
“Cậu la hét cái gì?
Bây giờ người trả tiền là tôi, uống nhầm rượu giả vào bệnh viện cũng là tôi,
tôi không trách thì thôi, cậu la hét cái gì? Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi
sao, Tô Nhất Minh, cậu trọng sắc khinh bạn! Vì một người phụ nữ có đáng không?
Cậu muốn tuyệt giao với tôi à? Tôi là kẻ thù của cậu à?”
“…” Tô Nhất Minh im
bặt, tay ôm đầu. Dù là tại sao, chuyển bạn thành thù với Lục Dã Bình là điều
không thể, bây giờ việc cấp bách là làm sao ăn nói với vợ Lục Dã Bình. Nhất định
không để cô ta biết sự thật, nếu không người phụ nữ tưởng chừng nhu mì đó sẽ cầm
dao chém mình cũng nên.
Rất lâu sau lần uống
phải rượu giả đó, Tô Nhất Minh không còn tìm gặp Trình Vũ Phi nữa. Một là không
còn mặt mũi nào, hai là sắp đến cuối năm rồi, anh bận rộn vô cùng. Cần phải đến
thăm hỏi khách hàng, thắt chặt mối quan hệ, những món nợ bên ngoài cũng phải
thu về, rồi phải đề ra kế hoạch cho năm sau. Công việc làm anh cứ xoay như
chong chóng suốt ngày đêm, cuối cùng bị cảm, lên cơn sốt.
Hôm nay Tô Nhất
Minh cặp nhiệt độ, 38 độ, trong lòng bỗng nổi lên một âm mưu đen tối. Anh len
lén ngâm nhiệt kế trong ly nước nóng, nhìn giọt thủy ngân chạy lên vạch hơn 40
độ, thích chí gọi điện thoại cho Trình Vũ Phi.

