Em Là Đôi Cánh Của Anh - Chương 12

Trử Tụng giơ cánh tay
lên, chỉ vào chỗ băng dính, “Vì cái này mà anh bị đình chỉ bay rồi.”

“Đình chỉ bay?” Kiều Ưu
Ưu lại ngẩn ra. Nhưng anh ấy lại có thể nói như không có chuyện gì xảy ra, còn
cười được nữa! Kiều Ưu Ưu nghe anh nói xong còn có thể khóc ngay được, vậy mà
anh lại cười.

Kiều Ưu Ưu tự biết mình
đã gây họa lớn rồi, trên người có vết thương nên không thể bay được, những quy
định này cô đều biết, nhưng từ tối qua cho tới tận bây giờ cô một chữ cũng
không nghĩ ra. Lúc này đây, cô lại tự trách mắng bản thân mình, đều là những
phiền phức do cô gây ra, tự nhiên lại đi so đo với Đại Tiểu Kha? Chẳng ai động
chạm gì với cô, chỉ đơn giản là cô nhìn không thuận mắt nên gây sự vô lý! Nếu
cô là Trử Tụng, cô nhất định sẽ bóp chết cái tên Kiều Ưu Ưu rắc rối này!

“Lại đây!”

Lần này Kiều Ưu Ưu ngoan
ngoãn ngồi xuống, thấp giọng lí nhí: “Em xin lỗi.”

“Ưu Ưu, đây chẳng giống
em gì cả.”

“Thế em gây họa rồi lại
phải huênh hoang đắc ý nói là em cố ý à?” Kiều Ưu Ưu bất mãn hỏi lại.

“Đúng!”

Trử Tụng trả lời nhanh
chóng dứt khoát, hoàn toàn không do dự, Kiều Ưu Ưu ngước đầu nhìn anh, khuôn
mặt anh lúc này lại đang cười, Kiều Ưu Ưu chau mày, không nhịn được bèn hỏi:
“Anh không cảm thấy buồn chút nào sao? Hay là, anh không cảm thấy ghét em sao?”

“Không!”

“Nhưng em cắn bị thương
tay anh, hơn nữa, chân anh cũng bị thương.”

“À!”

Trử Tụng nhìn ra ngoài
trời đầy tuyết trắng, “Hôm nay thời tiết không tốt, tuyết rơi rồi. Thời tiết
gần đây không thích hợp để bay.”

“Ý anh là gì?”

Trử Tụng không nhìn ra
ngoài nữa mà quay lại nhìn cô, kéo gần cổ cô lại, miệng gần như dán lên môi cô,
“Cả sư đoàn nghỉ bay hai tuần, chỉ duy trì tuần tra mỗi ngày thôi, ái chà.”

Kiều Ưu Ưu đấm một cái
lên bụng Trử Tụng, anh phản ứng rất nhanh bèn nắm lấy nắm đấm của cô, ngăn chặn
sự tấn công tiếp theo của cô.

“Anh lại lừa em!”

“Đâu có, anh nói thật.”

“Thật cái đầu anh!”

Trử Tụng ngồi thẳng
người lên, đặt bàn tay cô lên trên chỗ vừa bị đấm, “Hôm qua thực ra anh phải
bay, anh nghĩ bay đêm chắc không có vấn đề gì, vết thương đã được anh giấu rất
kỹ rồi, nhưng ai ngờ trước lúc đó bị kiểm tra cơ thể, thế là xong.” Trử Tụng
nhìn Kiều Ưu Ưu, không cười mà rất nghiêm túc, “Thực sự là ngừng bay rồi, trong
đội tuần tra không có tên anh.”

“Vậy… phải làm sao?”

“Đợi thôi, đợi bác sĩ
nói khỏi rồi, không có vấn đề gì nữa.” Ánh mắt Trử Tụng bỗng sáng lên, anh móc
trong túi ra một hộp thuốc, “Đội y tế có cái này, trị vết thương rất hiệu quả,
anh ăn trộm về cho em một hộp. Phu nhân, để tướng công bôi thuốc cho nhé!”

“Không cần. Tránh ra, em
vẫn ổn, chạy nhảy tung tăng được.”

“Đến đây nào phu nhân,
không có người ngoài đâu, không phải xấu hổ.”

“Cút ra!” Kiều Ưu Ưu
trốn tránh, không để anh bắt được, Trử Tụng cũng không đuổi theo nữa mà đứng
lên nhìn khắp cả căn phòng.

“Kiều Ưu Ưu!”

“Hả?” Kiều Ưu Ưu ngồi
khoanh chân lười biếng trên ghế sofa.

“Cả phòng toàn là rác,
là em làm phải không?”

Kiều Ưu Ưu hơi chột dạ
nhìn xung quanh, đúng là có hơi bừa bộn: máy tính, ipad, tạp chí, sách vứt linh
tinh bừa bãi. Các cốc thủy tinh ở trong nhà đều đã bị cô làm bẩn: cái thì đựng
nước ép trái cây, cái thì đựng sữa, nước lọc, sữa chua, còn có một cái đựng hơn
nửa cốc những hạt sôcôla. Trên ghế sofa vứt đầy quần áo và đồ ăn vặt của cô,
đĩa ăn cơm trưa vẫn còn đặt ở trên bàn trà. Kiều Ưu Ưu nheo mày, trước đây ở
nhà có cô giúp việc tới dọn dẹp nhà cửa, cho dù mỗi ngày cô có vứt bừa bãi thế
nào đi chăng nữa thì đến ngày sau đó nhà cửa cũng được dọn dẹp sạch sẽ không
còn vết bẩn nào.

“Cuộc sống mà, sao mà
không bừa bãi được!” Kiều Ưu Ưu cố tỏ ra vẻ thoải mái để tìm một cái cớ cho
mình.

“Dọn dẹp thôi.”

“Sao lại phải dọn dẹp?
Dọn xong ngày mai em lại tiếp tục vứt bừa ra.”

“Thế thì tiếp tục dọn
dẹp.”

“Đấy là làm mà không
được gì, đồng nghĩa với lãng phí.”

Trử Tụng cười nhạt:
“Kiều Ưu Ưu, em có nhiều lí do để ngụy biện thật đấy.”

Kiều Ưu Ưu giơ cánh tay
ra nhặt cái ipad lên trước mặt, “Sự thật.”

Trử Tụng thở dài thườn
thượt: “Kiều Ưu Ưu, anh hỏi em lần cuối cùng, em thực sự không thu dọn sao?”

“Dĩ nhiên là thật rồi!
Nếu muốn thì anh tự dọn đi, em không có thời gian.” Ngón tay Kiều Ưu Ưu không
ngừng lướt trên màn hình, làm ra vẻ dửng dưng trước anh.

Trử Tụng mím môi, cầm
điện thoại lên ấn số, “Alo, là tôi, điều một chiến sĩ từ đội 1 lại đây.”

Ngón tay linh hoạt của
Kiều Ưu Ưu chợt dừng lại, vểnh tai lên nghe anh nói.

“Đúng, tới nhà tôi, cần
ngay bây giờ.”

“Trử Tụng!” Kiều Ưu Ưu
chạy vồ lấy anh như một con thú nhỏ, suýt chút nữa vồ trúng Trử Tụng đang không
hề có sự chuẩn bị nào. Cô vội vàng cướp lấy điện thoại của anh rồi nhấn phím
ngừng cuộc gọi, “Anh lại có âm mưu gì, muốn làm em mất mặt trước cả thế giới
sao?”

“Em không muốn dọn dẹp
nên anh chỉ còn cách gọi người tới, anh thật chẳng muốn nhà mình lại bừa bộn
như chuồng heo thế này.”

“Nhà của anh, tại sao
anh không tự thu dọn.”

“Là do em vứt lung tung,
sao anh lại phải thu dọn?”

“Thế anh dựa vào đâu mà
bắt người ta đến dọn dẹp, liên quan gì tới anh ta!” Kiều Ưu Ưu đứng trên ghế
sofa nhìn xuống Trử Tụng, cô chống tay vào eo, giọng nói ngày một lớn.

“Liên quan tới em thì em
tự đi dọn đi.”

“Em…” Kiều Ưu Ưu bị chặn
họng nên không nói được gì nữa.

Đùa gì chứ, nhà bị cô
làm bừa như thế này lại bắt người ngoài tới thu dọn, tin này mà đồn ra ngoài
thì Kiều Ưu Ưu còn mặt mũi nào nữa? Lẽ nào lại để cả sư đoàn đều biết vợ Trử
Tụng không giữ vệ sinh, lại còn lười, không chịu dọn dẹp nhà cửa, cả ngày chỉ
biết ăn vặt và ngủ.

Trử Tụng đưa tay ra, ý
muốn cô trả điện thoại lại cho anh, Kiều Ưu Ưu tức giận trừng mắt nhìn anh.
Cuối cùng, cô lựa chọn thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, dọn thì dọn.” Cô nhét
điện thoại vào lòng anh rồi nhảy từ trên ghế xuống, miệng lẩm bẩm: “Người phụ
nữ cao cả dám cam chịu để làm nên việc lớn, Kiều Ưu Ưu tôi đây là người chủ gia
đình, dọn dẹp nhà cửa có gì to tát đâu!”

Trử Tụng nhịn cười nhìn
bộ dạng cô tức giận, chạy đi chạy lại khắp nhà như con thoi. Thực ra lúc nãy
anh chỉ bấm bừa một số điện thoại, căn bản là không tồn tại, nhưng chuyện này
tuyệt đối không được để cho Kiều Ưu Ưu biết được, việc cần làm ngay lúc này
chính là xóa ngay nhật kí điện thoại.

Chương 21

Kiều Ưu Ưu mắt nhắm mắt
mở nhìn bộ quân phục màu xanh lam ở bên ngoài, cô nhìn quanh rồi bất đắc dĩ đi
ra mở cửa, kèm theo một nụ cười ra vẻ thục nữ hiền dịu.

Đây đã là người thứ ba
gõ cửa nhà cô trong buổi sáng hôm nay rồi, đúng là quá kì quặc, bình thường
chẳng phải mọi người đều bận rộn tới mức nếu như Tổ quốc không có họ thì sẽ
không giữ được an ninh ư, sao hôm nay ai cũng rảnh rỗi chạy tới đây vậy?

Người đầu tiên tới cũng
là trung tá giống như Trử Tụng, vừa mở cửa ra đã cười và gọi cô là em dâu, “Trử
Tụng đâu?”

“Trử Tụng vẫn chưa dậy,
anh vào chơi một lát nhé!”

Kiều Ưu Ưu tự thấy bản
thân mình cư xử cũng không đến nỗi nào, mỉm cười phải phép nhưng người đó lại
vui vẻ nói, “Ồ, để anh ấy ngủ đi.” Sau đó đi mất.

Chưa tới mười phút sau,
lại có một người tới, mở miệng ra là gọi chị dâu, nhờ cô gửi lời tới Trử Tụng
là chiều nay đến văn phòng sư đoàn một chuyến. Việc này không phải nên trực
tiếp nói với Trử Tụng sao? Chuyển lời… không cẩn thận lắm nhỉ?

Bây giờ lại là người thứ
ba, cô chẳng qua cũng chỉ là một phát thanh viên thôi mà, có phải là minh tinh
gì đâu, có đến mức phải có nhiều người tới với đủ lí do để nhìn cô không?

Tuy vậy, nghĩ chỉ là
nghĩ, đây đều là những người đồng chí của Trử Tụng, dù thế nào cũng phải giữ
thể diện cho Trử Tụng mới được.

“Em dâu phải không? Ha
ha, Trử Tụng đâu?”

“Anh ấy vẫn chưa dậy.”

Người đó chau mày, “Mặt
trời lên cao thế rồi mà vẫn chưa dậy sao!” Nói xong bước vòng qua Kiều Ưu Ưu đi
vào nhà, tiến thẳng vào phòng ngủ, miệng không ngừng gọi tên Trử Tụng.

Kiều Ưu Ưu nhìn lên cửa
sổ, tuyết rơi một đêm rồi, mặt trời ở đâu ra?

Lưu Nhị Lăng hớn hở bước
vào, nghĩ tới cái bọn vô dụng khi nãy là thấy tức, hiếu kỳ muốn gặp vợ người ta
thì gõ cửa nhưng chẳng dám bước vào, vừa vào đã thấy hớn hở chạy ra, còn sung
sướng cái nỗi gì. Anh cứ đi vào, ai làm gì được.

“Này, cháu nội, dậy đi!”

Trử Tụng nằm trên giường
không động đậy, Lưu Nhị Lăng trực tiếp nhấc chân lên đá anh. Kết quả là Trử
Tụng tức lên, nhảy từ trên giường xuống đánh trả lại, dứt khoát nhanh chóng ép
Lưu Nhị Lăng ngã xuống đất.

Trử Tụng nháy mắt nhìn
Kiều Ưu Ưu đang đứng ở cửa, “Cháu nội, vẫn chưa đến tết mà đã tới lạy bà nội
rồi à, sớm quá đấy.”

Kiều Ưu Ưu vốn vừa mới
bị dọa cho một vố, nhưng phản ứng cũng rất nhạy bén, cô phối hợp nhịp nhàng với
Trử Tụng cười nói: “Đứng lên đi, dưới đất lạnh lắm, đừng quỳ mãi thế.”

“Toẹt!”

Lưu Nhị Lăng vừa bước ra
cửa thì nhổ mạnh một bãi nước miếng, đúng là một cặp vợ chồng nhà cướp! Lần này
anh đúng là thua thê thảm rồi. Lưu Nhị Lăng trước khi lên lầu đã mạnh miệng
tuyên bố rằng sẽ khiến Kiều Ưu Ưu gọi anh ta một tiếng anh hai. Kết quả “anh
hai” thì chẳng thấy đâu, lại trở thành cháu nội nhà người ta.

“Tôi thèm vào!”

“Trung tá Lưu, có chuyện
gì vậy?”

“Cậu cút xa khỏi tôi
ngay.”

Triệu Kha cười hì hì
giúp anh ta nguôi giận, “Đừng nóng, tôi đi rồi thì làm sao mà nghe được anh kể
chuyện.”

Lưu Nhị Lăng dừng bước,
quay đầu hỏi anh ta: “Muốn nghe? Gọi tôi là ông nội trước đi.”

Triệu Kha buông anh ta
ra, chỉnh lại bộ quân phục của mình, “Gọi anh là bà Lưu nghe còn được!”

* * *

Trử Tụng tắm xong từ nhà
vệ sinh bước ra, Kiều Ưu Ưu đang ngồi trên đệm cắt hoa quả hỏi: “Bọn anh ở đây
toàn những người thế nào vậy? Mới sáng sớm đã không ngừng nghỉ, từng người một
tới gõ cửa.”

“Mỗi ngày em đều lượn lờ
trên ti vi, người ta thì chưa được gặp người thật, em còn không muốn cho người
ta tới xem một chút sao?”

Kiều Ưu Ưu lấy một miếng
cam lớn nhét vào miệng Trử Tụng, “Có anh mới lượn lờ trên ti vi mỗi ngày ấy!”

Trử Tụng liếm miệng, vừa
nhai vừa nói: “Anh lại nghĩ rằng, ai mà muốn chứ.”

“Có người muốn đấy.”

“Ai?”

Trử Tụng nheo mày: “Thế
giới động vật à?”

“Ôi chàng trai, cậu thật
thông minh.” Kiều Ưu Ưu vui vẻ vỗ vào mặt anh, nhân tiện quẹt hết nước hoa quả
dính trên tay mình lên mặt anh.

“Hứ, em đúng là đồ nhỏ
mọn.”

Điện thoại của Kiều Ưu
Ưu vang lên ở một góc nào đó trong phòng, Kiều Ưu Ưu bò từ dưới đất lên tìm
kiếm nơi phát ra âm thanh, một lúc lâu sau cô mới tìm thấy nó ở dưới ghế sofa.

“Alô, xin chào, tôi là
Kiều Ưu Ưu.”

“Ưu Ưu, tôi là Hàn Thiếu
Khanh.”

Kiều Ưu Ưu nghe xong cái
tên này thì nhíu mày lại, “Có chuyện gì sao?”

“Nghe nói cô được nghỉ
phép, có thể nể mặt và cho tôi một cơ hội mời cô đi ăn để xin lỗi không?”

“Xin lỗi ư?” Kiều Ưu Ưu
nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra chuyện anh ta từng nói muốn mời cô đi ăn cơm để xin
cô thứ lỗi. Nhưng đó đều là những chuyện vớ vẩn từ mấy trăm năm trước rồi, cô
hoàn toàn không thèm nghĩ tới, may mà có người vẫn còn nhớ.

“Thật ngại quá, tôi hiện
giờ không ở Bắc Kinh, để lúc khác nhé!”

Kiều Ưu Ưu vừa mới tắt
điện thoại thì Trử Tụng dứng dậy đi ra ngoài. Cô đang muốn xin ý kiến anh xem
bữa trưa nay ăn gì.

“Hứ, anh đi mà hít gió
trời từ bốn phía!” Kiều Ưu Ưu giơ con dao lên rồi văng xuống, “chát” một quả
cam được bổ ra làm đôi đi kèm với âm thanh đó.

* * *

Trử Tụng đi ra ban công
nhận điện thoại, Kiều Ưu Ưu rón rén tiến lại gần, định thăm dò xem anh nói gì,
nhưng anh trả lời lại hoàn toàn chẳng có tí manh mối nào.

“Ừ, biết rồi, để chú ý
xem. Ừ, được rồi.”

Ừ ừ à à, chẳng có chút
thông tin nào. Không biết là đang gọi cho ai?

Trử Tụng cúp máy, quay
đầu lại nhìn thấy Kiều Ưu Ưu đang dỏng tai lên nghe và đứng cách đó không xa.
Kiều Ưu Ưu hắng giọng: “Đang lén lút nói chuyện điện thoại với ai vậy?”

“Cuộc điện thoại lén lút
thì sao có thể cho em biết là gọi cho ai được?”

Kiều Ưu Ưu giơ nắm đấm
lên, đấm vào cái bóng của anh từ đằng xa.

Trử Tụng rót cho mình
một cốc nước rồi uống hết trong một hơi. Trử Tư nói người đó là Hàn Thiếu
Khanh, rất thân với Tần Niệm. Trử Tụng ấn nhẹ vào miệng cốc, trong lòng anh có
quá nhiều điều không chắc chắn. Ưu Ưu, em vẫn còn có thể yêu một người khác nữa
không? Giống như trước đây, anh luôn ở bên cạnh em, nhưng lại chưa từng là
người ở trong trái tim em.

Trử Tụng càng không nói
gì thì Kiều Ưu Ưu lại càng tò mò không biết là ai gọi điện thoại tới. Nhân lúc
anh đang đứng ngẩn người trong nhà bếp, cô rón rén chạy ra trước ghế sofa nhặt
cái điện thoại lên và mở ra xem nhật kí cuộc gọi.

Hóa ra lại là Trử Tư!
Gọi điện cho em mình mà còn phải giấu giấu giếm giếm ư?

“Hứ.”

“Ưu Ưu.”

Kiều Ưu Ưu căng thẳng
quá, vội vàng ném cái điện thoại đi và ngồi xuống, giả vờ như đang ngồi xem tạp
chí, “Hả? Sao thế?”

Trử Tụng đi lại gần, quỳ
xuống phía đối diện cô, “Tặng cho em một người tuyết nhé.”

“Mới lạ nhỉ, hay là anh
tặng luôn cho em một đống tuyết đi?”

“Mặc quần áo vào.”

Trử Tụng ném cái áo
khoác lông vũ dày vào người cô, Kiều Ưu Ưu không tránh nhưng cô vùi đầu xuống
dưới áo, tiếp tục nói: “Em không đi.”

“Hôm qua chẳng phải em
vừa mới đồng ý rằng sẽ nặn người tuyết cho Nhiễm Nhiễm sao?”

“Đó là anh đồng ý đấy
chứ.”

“Đó chẳng phải là vì em
sao?”

Việc nặn người tuyết quả
thực là do cô tự hứa với Nhiễm Nhiễm, cho dù cô không giữ uy tín thế nào đi
chăng nữa thì đối với một cô bé năm tuổi cô hoàn toàn không thể nói lời mà
không giữ lấy lời.

* * *

Trử Tụng đưa vợ ra sân
tập thể nặn người tuyết. Chiêu quảng cáo này vừa mới tung ra thì nhất định sẽ
có nhiều người tới xem. Người đông sức nhiều sẽ có rất nhiều người tuyết được
nặn lên, người tuyết lớn nhất cao tới hơn hai mét. Điều này làm Nhiễm Nhiễm vui
sướng tột độ, đội mũ len chạy tung tăng trên mặt đất phủ đầy tuyết.

Lại còn có người lấy
tuyết đắp thành một chiếc máy bay, Triệu Kha đắc ý khoe khoang đó là chiếc J-10
của anh, kết quả là bị một đám người miệt thị nói: “Vậy thì cậu lái nó lên trời
đi!”

Trưởng đoàn Cao ngậm
điếu thuốc nhìn Nhiễm Nhiễm đang vui vẻ chạy nhảy trên nền tuyết trắng, anh cảm
thấy rất mãn nguyện. Bởi anh luôn lo lắng chuyện mình ly hôn sẽ gây ảnh hưởng
không tốt tới tâm hồn của con gái mình.

“Hôm qua Nhiễm Nhiễm
luôn miệng kể cô Kiều Ưu Ưu thế này thế kia, tôi còn nghĩ mãi không biết ai là
Kiều Ưu Ưu mà lại khiến cho Nhiễm Nhiễm nhớ mãi như vậy? Hóa ra lại là vợ cậu.
Thực sự không thể nhận ra, sức hút của tên tiểu tử như cậu cũng không nhỏ nhỉ,
Kiều Ưu Ưu lại là vợ của cậu!?”

Trử Tụng trong lòng vô
cùng đắc ý nhưng vẫn tỏ ra khiêm tốn, anh trả lời với một vẻ mặt không nhất trí
lắm, “Sức hút gì đâu chứ, chỉ là cưới một người vợ thôi mà.”

Trưởng đoàn Cao nghe vậy
thấy khó chịu quá bèn cởi ngay giầy ra ném vào mặt anh.

“Một người vợ ưu tú như
vậy mà còn không biết đường mà giữ. Tay cậu có phải là do Ưu Ưu cắn không?”

Trử Tụng nhìn vết băng
dính trên tay, “Thương cho roi cho vọt mà, cắn càng sâu thì yêu càng nhiều.”

“Ái chà, thực sự là đau
chết người. Nghe nói hôm nay mấy người đã cho Lưu Nhị Lăng một bài học. Được
lắm, khiến anh ta tức quá, gặp ai là cắn nấy như kiểu chó dại.”

“Anh ta ngày nào cũng
điên như chó dại vậy… Ôi dào!”

Lời của anh vừa dứt thì
anh liền bị người ta đẩy xuống hố tuyết, Lưu Nhị Lăng cười thâm hiểm và dùng
hết sức nhấn anh xuống, những người khác cũng vây lại xung quanh như đã bàn bạc
từ trước.

“Huynh đệ à, có thù báo
thù có oán báo oán, cơ hội chỉ có một lần nên không thể đánh mất được vì sẽ
chẳng có lần sau!”

Trử Tụng đúng là đã gây
nên sự phẫn nộ chung rồi. Kết hôn đã hai năm rồi mà cũng không nói với bọn họ
Kiều Ưu Ưu là vợ của anh ta. Đúng là keo kiệt! Cần phải trừng phạt! Bọn họ ném
cái xẻng đi, mười mấy người đều vây lại chôn Trử Tụng thật sâu vào trong tuyết.

Kiều Ưu Ưu vốn vẫn đang
vui vẻ, nhưng nhìn đống tuyết ngày một nhiều, cô lại bắt đầu lo lắng, sao mấy
cái người lính này lại như quái vật vậy, đùa cũng chẳng có mức độ gì, cái cách
chôn này không khiến người ta ngạt thở mà chết thì cũng khiến lạnh chết.

Cô còn chưa kịp mở miệng
thì Nhiễm Nhiễm đã xông vào, bàn tay bé nhỏ kéo lấy áo bọn họ rồi hét lớn: “Đồ
xấu xa, mấy người đều là đồ xấu xa, không được bắt nạt chú Trử.”

“Bọn chú chỉ đang đùa
thôi mà.” Triệu Kha an ủi nói.

Hai má của Nhiễm Nhiễm
đỏ ửng như quả táo chín, dáng vẻ tức giận cực kì đáng yêu, “Thế cũng không
được! Mấy người đều là kẻ xấu!”

“Mấy kẻ xấu kia, mau thả
người ra đi, khiến cho con gái tôi không vui thì tôi sẽ tìm mấy người để tính
sổ đấy!” Trưởng đoàn Cao chống tay lên eo nói một cách uy nghiêm.

“Bố cũng là kẻ xấu, ghét
mấy người!”

Trường đoàn Cao bị con
gái nói ghét chỉ vì một người chẳng hề liên quan, điều này khiến ông tức chết.
Ông đương nhiên không dám vì tức giận mà kêu bọn họ xử lí Trử Tụng “nghiêm
khắc” như vậy sẽ khiến Nhiễm Nhiễm càng ghét ông. Những người khác cũng không
muốn động tới công chúa nhỏ, vội vàng kéo Trử Tụng lên. Nhưng càng kéo thì lại
càng thấy có gì đó là lạ, sao lại không có động tĩnh gì thế này? Không lẽ là bị
đông cứng lại rồi?

“Trử Tụng? Này?” Lưu Nhị
Lăng nhìn Trử Tụng đang nằm bất động dưới đất, đập nhẹ vào lưng Trử Tụng đề
phòng anh giả bộ, nhưng cái người đó hình như đã cứng đơ lại, không nhúc nhích
gì.

Kiều Ưu Ưu nóng lòng
đứng ở bên ngoài, Lưu Nhị Lăng vẫy tay gọi cô vào, ra dấu tay bảo cô không lên
tiếng. Sau đó, Kiều Ưu Ưu luôn cảm thấy hối hận không biết lúc đó tại sao mình
lại hồ đồ tới vậy? Nếu cô nói một câu hoặc vỗ vào người Trử Tụng, nhất định anh
sẽ không bị nhấn xuống dưới tuyết một cách đáng xấu hổ như vậy, quá là mất mặt!

Lưu Nhị Lăng cũng là
muốn trả thù, bảo Kiều Ưu Ưu ngồi chắn trước mặt anh ta, còn bản thân mình lại
làm bộ tiếp tục hét to tên Trử Tụng. Anh ta biết Trử Tụng đang có âm mưu gì,
chỉ một tẹo tuyết như thế này mà đã có thể khiến anh đông cứng? Những người
khác tin nhưng anh ta không tin, năm đó bọn họ cùng bị kẹt ở dưới tuyết dày một
mét hơn một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn chạy nhảy hớn hở trở về!

Quả nhiên, cái người đó
bất ngờ nhảy lên từ trong tuyết, cả mặt đầy tuyết, mắt vẫn chưa mở ra đã kéo
Kiều Ưu Ưu nhấn xuống dưới tuyết. Kiều Ưu Ưu sợ tới nỗi tim sắp nhảy cả ra
ngoài, cô nằm ở dưới tuyết đờ đẫn không dám tin mình lại bị chính chồng mình
đánh ngã trước mặt bao nhiêu người như thế này.

Mọi người xung quanh
muốn cười nhưng không dám cười, không dám đứng đó nữa, vai run lên và ai về nhà
nấy.

Lưu Nhị Lăng còn không
sợ chết mà nói: “Em dâu, Trử Tụng thích đùa, em cũng biết mà, đừng giận nhé.
Hay là trưa nay tới nhà anh ăn bánh chẻo đi?”

Lại là bánh chẻo, chẻo
cái đầu anh ta!

“Cút!”

“Được, anh cút ngay
đây.” Lưu Nhị Lăng cười đắc ý.

“Ưu Ưu…” Trử Tụng tự
biết mình sai, trong giọng nói có sự xin lỗi, ấm ức, bất lực thậm chí là cả đau
lòng.

Kiều Ưu Ưu nghiến răng
bò lên: “Anh cũng cút đi!”

Trử Tụng chạy vội theo
sau, sầu não giải thích: “Anh quả thực không biết là em ở bên cạnh, mẹ kiếp hắn
ta quá hiểm.”

Ở dưới mặt đất hình như
có rất nhiều Trử Tụng nhỏ, Kiều Ưu Ưu vừa đi vừa giẫm mạnh chân. Ngay đến Nhiễm
Nhiễm cũng đang cười, cô mới mất mặt làm sao.

Vì chuyện này mà đã ba
ngày rồi mà Kiều Ưu Ưu vẫn sưng xỉa mặt mày lên với Trử Tụng, Trử Tụng ăn năn
cúi đầu chạy theo Kiều Ưu Ưu, nịnh nọt hết lời, nói đi nói lại rằng nhất định
sẽ trả thù giúp cô, khiến cho Lưu Nhị Lăng sống không được mà chết cũng chẳng
xong.

Chương 22

Chuyện báo thù nói thực
ra rất đơn giản, Trử Tụng có thể có hàng trăm cách khiến Lưu Nhị Lăng khó chịu.
Nhưng bình thường anh và Lưu Nhị Lăng gặp nhau không đấm nhau thì cũng sẽ tìm
cách hại nhau, ân oán báo đi báo lại, đã không thể giết người diệt khẩu được thì
chuyện báo thù cũng cần phải nghĩ cho kì quái.

Kiều Ưu Ưu, cô không
phải là người rộng lượng, lòng dạ nhỏ mọn như lỗ kim, chỉ một chuyện cỏn con
thôi cũng có thể khiến cô nhớ mãi, từ đó về sau hoặc sẽ không thèm để ý tới bạn
hoặc sẽ cố sống cố chết khiến bạn khổ sở. Lưu Nhị Lăng sẽ không còn có nước
cứu, anh ta thuộc loại thứ hai.

Trử Tụng có trợ thủ, Lưu
Nhị Lăng lại chỉ một mình tác chiến, đương nhiên cảm thấy rất không công bằng,
nhưng vợ anh ta lại tỏ ra chuyện chẳng liên quan tới mình nên chỉ có mình anh
ta đối phó với hai người, hai nắm đấm đánh không lại bốn tay, lần nào cũng thất
bại đi về.

Chuyện này khiến cho Lưu
Nhị Lăng về sau chỉ cần nhìn thấy Kiều Ưu Ưu thôi là sẽ vòng sang đường khác,
hoặc sẽ đứng nói chuyện với mọi người và giả vờ không nhìn thấy cô.

Chẳng mấy khi Kiều Ưu Ưu
có nhã hứng muốn xuống lầu đi dạo, Trử Tụng dĩ nhiên rất sung sướng được đi
cùng cô, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, không có lí do gì cũng có thể tự nhiên hôn
vào môi cô, sẽ làm anh cảm thấy giống như có cơ hội được làm những việc mà mình
chưa được làm trong mười năm qua.

Họ tay nắm tay bước đi,
ánh đèn sáng trưng, bỗng nhìn thấy dáng người ở phía trước rất quen thuộc,
nhưng người đó hình như lại cố ý trốn họ, muốn quay đầu đi ngay nhưng lại bị
người ở bên cạnh kéo trở lại.

Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu
đi tới, trước mặt họ là Lưu Nhị Lăng và vợ anh ta. Kiều Ưu Ưu cười gọi vợ anh
ta một tiếng. Vợ Lưu Nhị Lăng nhìn thấy Kiều Ưu Ưu liền cảm thấy rất vui, trước
đây luôn nhìn thấy cô ở trên ti vi, thật không ngờ lại có cơ hội được gặp người
thật. Khi biết được chuyện Lưu Nhị Lăng giở trò vùi Kiều Ưu Ưu vào trong tuyết,
cô đã dạy cho anh ta một bài học nhớ đời.

“Anh chị cũng đi dạo à?”

“Đúng vậy!”

Kiều Ưu Ưu nhìn Lưu Nhị
Lăng, cười nói: “Anh hai sao vừa nhìn thấy bọn em là muốn tránh đi thế?”

Kiều Ưu Ưu làm theo đúng
như nguyện vọng của Lưu Nhị Lăng đó là gọi anh ta một tiếng anh hai, nhưng cái
tiếng anh hai này anh ta quả thật không muốn nhận.

“Đâu có chuyện đó, tôi
chỉ là để quên đồ nên quay lại thôi.”

“Có phải là cái này
không?” Trử Tụng lấy từ trong túi ra một gói thuốc lá Trung Hoa còn mới nguyên
đưa ra trước mặt Lưu Nhị Lăng.

Lưu Nhị Lăng bỗng chết
lặng, biểu hiện trở nên cứng nhắc, giọng nói lại càng gay gắt, vẫn cố tỏ ra vẻ
tự nhiên cười hỏi: “Sao lại đưa cho tôi?”

Trử Tụng nghiêm túc nói:
“Hôm nay không phải tôi vừa cầm mất của anh nửa bao thuốc sao, đây là đền cho
anh.”

“Cậu nhớ nhầm hay sao
chứ, cậu không biết tôi “cai thuốc” rồi à.” Lưu Nhị Lăng liên tục nháy nháy mắt
với Trử Tụng, hai từ “cai thuốc” đặc biệt nhấn mạnh hơn.

Báo cáo nội dung xấu