Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy - Chương 06

Chương 6: Gió táp mưa sa mịt mùng

Thứ 4, ngày 14 tháng 9,
trời nhiều mây

Hôm nay, trên đường về
nhà chúng tôi bị một bầy dê chặn ở đường đi. Trong đó, có một con dê nhỏ mang
trên mình màu của thiên sứ, trắng tinh đến nỗi dường như không phải là loài vật
trần tục ở thế giới này. Vừa nhìn tôi đã biết nó thuộc về tôi. Tôi cầu xin chú
chăn dê bán con dê nhỏ đó cho tôi, nhưng chú ấy không đồng ý.

Sau đó, Vũ đã một mình
đến miền quê cầu xin cái chú đó bán con dê nhỏ cho anh, anh nói là vì người con
gái mà anh yêu rất thích con dê con này, anh hi vọng có thể tặng tất cả mọi thứ
đẹp đẽ trên thế gian này cho người con gái anh yêu, hơn nữa anh nói với chú ấy
rằng con dê con là niềm hi vọng của chúng tôi, vì nhìn thấy con dê con này lớn
lên khỏe mạnh, thì như vậy người con gái mà anh yêu chắc chắn sẽ có hi vọng để
mà tiếp tục sống tiếp.

Vũ, thật là ngốc.

Đến lúc hoàng hôn mưa
dần dần tạnh, nhân lúc mưa tạnh, Lam Tịnh Vũ và Hạ Nặc Kỳ vội vã quay trở về.

Những hạt mưa óng ánh
tưới ướt những chiếc lá xanh non, mặt trăng đã lấp ló ở đường chân trời, chiếu
xuống những tia sáng nhàn nhạt, lành lạnh.

Hạ Nặc Kỳ và Lam Tịnh Vũ
nhanh chóng rảo bước trên con đường nhỏ rải đá. Hai bên đường là những hàng cây
ngọc lan, từng lớp từng lớp một chen chúc nhau, từng chiếc lá to bản xanh sẫm
đang rì rào bay trong gió.

Thật là vui!

Hạ Nặc Kỳ mãn nguyện hít
hà không khí trong lành. Cuối cùng anh ấy cũng đồng ý nấu cho cô ăn, cảm giác
này thật là tuyệt.

"Cô lên trước
đi." Đến dưới nhà, Lam Tịnh Vũ đột nhiên quay ra nói với Hạ Nặc Kỳ, đưa
cho cô chùm chìa khóa, "Tôi đi mua một chút đồ, còn phải chuẩn bị cỏ xanh
nữa, trong nhà hết rồi."

Hạ Nặc Kỳ vui mừng tung
tăng bước lên tầng, sau khi mở cửa, con dê sáng nay gặm vào gót chân cô đang
nhìn cô rất cảnh giác.

"Này, sao mày vẫn
vậy hả? Chuyện sáng nay tao sẽ không tính toán với mày nữa! Mau tránh ra
nào!" Hạ Nặc Kỳ kêu lên với con dê đang chặn ở cửa, chuẩn bị đánh cho nó
một trận.

"Chỉ là nó đang đói
thôi." Tiếng của Lam Tịnh Vũ vọng lại từ đằng sau.

Hạ Nặc Kỳ lúng búng như
gà mắc tóc, gãi gãi đầu: "Hì hì, anh đi nhanh thật đấy!"

Lam Tịnh Vũ đặt đám cỏ
tươi vừa mới hái xuống trước mặt con dê: "Ăn đi."

Con dê lập tức cúi đầu
xuống gặm.

"Be… be… be…"

Lam Tịnh Vũ cúi người
xuống dịu dàng vuốt đầu con dê: "Ngon nào, đói lắm phải không?" Sau
đó, đột nhiên quay đầu nhìn cô "Lúc nãy tôi đến cửa hàng tự chọn, thấy dự
báo thời tiết nói là sắp có bão to…" Anh ho nhẹ một lúc, có chút xấu hổ
rồi tiếp tục nói, "Xung quanh không còn gì cả, vì thế, tôi chỉ mua được
hai gói mì."

Hạ Nặc Kỳ xua tay:
"Không sao đâu! Mì ở đâu? Để tôi đi nấu."

Lam Tịnh Vũ đưa chiếc
túi trên tay cho Hạ Nặc Kỳ.

Hạ Nặc Kỳ vui vẻ đi vào
trong bếp, lôi từ trong chiếc túi Lam Tịnh Vũ vừa xách về hai gói mì ăn liền.

"Mì thịt bò kho
tàu… mì xương sườn…"

Không biết từ lúc nào,
Lam Tịnh Vũ cũng bước vào, hai tay thong thả đút trong túi quần, anh tựa vào
cửa ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào gói mì trong tay cô rồi nói: "Chỉ có thứ
này thôi, cô ăn được chứ?"

Con dê con ở ngay đằng
sau anh, đang loay hoay tìm một chỗ dễ chịu ở góc tường, thỏa mãn nằm xuống
nghỉ.

Hạ Nặc Kỳ quay người
lại, vui vẻ cầm gói mì, lắc đầu: "Không sao đâu." Cô cảm thấy vô cùng
hạnh phúc.

Chẳng bao lâu, trong
phòng tràn ngập mùi thơm nức mũi của mì.

Hạ Nặc Kỳ sung sướng đắc
ý bê bát mì đến.

Lam Tịnh Vũ hít một hơi
thật sâu hít hà mùi thơm này, thấy bụng đã đói meo. Từ trước đến nay anh vốn là
người không thích mì cho lắm, nhưng hôm nay lại vui vẻ ăn bát mì vừa nóng hôi
hổi lại thơm phưng phức này trong lúc bão to sắp ập đến.

Hạ Nặc Kỳ mỉm cười:
"Mất bao nhiêu công sức mới nấu được! Giờ có thể thưởng thức rồi!"

Nói xong, cô ngồi phịch
xuống, không ngại ngùng ăn lấy ăn để.

Ăn được một lúc, đột
nhiên, cô đặt đôi đũa trong tay xuống, đôi mắt cô long lanh: "Trên mép của
tôi dính thức ăn, anh có nhìn thấy không?"

Lam Tịnh Vũ ngước mắt
lên, thấy trên mép của cô đúng là có dính một sợi mì mềm mềm, vẫn đang đung đưa
trong không trung trông thật buồn cười.

Anh không nói gì, chỉ
lặng lẽ gật đầu, sau đó tiếp tục cúi xuống ăn mì.

"Này!" Hạ Nặc
Kỳ nhìn anh, không hài lòng, cong môi lên, "Sao anh có thể không chút động
lòng như vậy?"

Lần này Lam Tịnh Vũ cũng
không thèm ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: "Vậy cô muốn tôi phải thế nào?"

Bị hỏi một câu như vậy,
Hạ Nặc Kỳ ngẩn người. Rất lâu sau, cô nghiến răng, mặt dầy nói: "Anh phải
galant giúp tôi lau nó đi mới phải!"

Lam Tịnh Vũ ngước mắt,
nhìn thấy ánh mắt vô cùng chân thật của cô.

Anh hơi bất ngờ, lặng lẽ
nhìn cô, đôi mắt u sầu của anh dường như ngập tràn sương sớm trong núi sâu, anh
lẩm bẩm nói: "Giấy ăn ở trên bàn đấy."

Rất lâu sau, Hạ Nặc Kỳ
không biết làm thế nào xoa xoa mũi, lắc đầu, nói: "Đúng, anh vốn dĩ không
có nghĩa vụ phải giúp tôi lau nó."

Nói xong, cô rút ra một
tờ giấy ăn tự lau sợi mì ở trên mép, buồn bã cúi đầu xuống.

Ở bệnh viện mùi thuốc
nước nồng nặc, khiến cho mấy món ăn vốn ngon tuyệt này cũng khiến người ta trở
nên khó nuốt, may mà có một cô công chúa nhỏ ở cùng với cô, có thể vừa ăn lại
có thể nói cười, khiến cho thức ăn ngon hơn bao nhiêu…

Ánh mặt trời chói rọi
chiếu lên bậc thềm hành lang dài đẹp, bọn họ ngồi thành một hàng, chia nhau ăn.
Cô đặt miếng sườn chua ngọt rất ngon vào bát của tiểu công chúa, nhìn cô ấy ăn
ngon lành. Rất nhanh, dầu mỡ đã bám đầy trên miệng của công chúa xinh đẹp…

Cô cố nhịn cười hỏi:
"Vân Phi, tại sao lần nào ăn cậu cũng để thức ăn dây hết ra miệng vậy? Là
thục nữ thì không thể như thế được."

Cô cười hi hi đưa tay
định lau giúp cho Vân Phi, thì bị chặn tay lại…

"Ha ha, tớ không
lau đâu. Nặc, cậu không cần giúp tớ lau đâu, tớ không quan tâm người khác nói
tớ thế nào, chỉ cần Vũ không cảm thấy tớ luộm thuộm là được."

"Anh ta không cảm
thấy cậu luộm thuộm ư?"

"Đúng thế, từ trước
đến nay anh ấy đều không thấy thế. Cậu biết không? Có khi ăn thức ăn tớ còn cố
ý để thức ăn dây một ít ra mép, vì, Vũ sẽ rất dịu dàng giúp tớ lau đi… sự dịu
dàng đó giống như cơn gió nhẹ thổi qua mặt biển xanh vậy, rất ấm áp rất ấm
áp…"

Tiếng sấm rền vang,
trong chốc lát bầu trời phủ đầy mây đen.

Tí tách, tí tách… chỉ
trong chớp mắt, những hạt mưa lạnh lẽo chảy xuống theo cánh cửa sổ thủy tinh.
Báo hiệu rằng cơn bão đã đến.

Hạ Nặc Kỳ ngẩng đầu nhìn
ra phía ngoài cửa sổ, trên mặt cô có chút gì đó thất vọng, lại có một niềm hi
vọng lúc ẩn lúc hiện: "Thực ra, mình cũng rất muốn biết cái cảm giác giống
như một cơn gió nhẹ thổi qua mặt nước biển màu xanh, rất ấm áp rất ấm áp là thế
nào."

Một tia chớp xoẹt ngang
qua chân trời. Căn phòng mù mịt lóe lên ánh sáng màu trắng, chiếu sáng khuôn
mặt Hạ Nặc Kỳ.

Trong phòng bao trùm một
bầu im lặng, bên ngoài gió gào thét điên cuồng, càng lúc càng to, cứ như là
muốn đập tan cửa sổ mà chui vào!

"Thôi bỏ đi"

Hạ Nặc Kỳ bỏ bát mì
xuống, cười một tràng quái dị "ha ha ha ha", sau đó nhún vai, bối rối
nói với Lam Tịnh Vũ: "Không biết tại sao, giống như có phép thuật vậy…
thật kì lạ, cứ ngồi trước mặt anh là tôi không thể nhịn được cười, muốn chọc
cho anh cười… mặc dù chẳng bao giờ anh phản ứng lại, mặc dù thất vọng, nhưng
dường như tôi cũng không có cách nào mà không thể không cười với anh được…"

Lam Tịnh Vũ buồn bã.

Một trận sấm rền thấu
trời xanh, trong tiếng sấm đùng đoàng, cuối cùng trận mưa gió cuồng phong cũng
ập đến. Từng cơn gió điên cuồng cuốn tung bụi mù từ bốn phương tám hướng ùa về
tập kích.

"Không phải ai cũng
có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ đâu, nhưng mà tôi có thể! Anh mà ở cạnh tôi
thì chỉ cần nghĩ rằng tôi sẽ luôn làm anh vui, không cần phải nghĩ đến những
chuyện buồn bã khác, mãi mãi không được nghĩ đến, được không" Hạ Nặc Kỳ
nhìn Lam Tịnh Vũ, cười nói.

Dưới ánh sáng của chiếc
đèn màu cam, không khí trầm lắng bao trùm giữa hai người.

Lam Tịnh Vũ vẫn không
nói gì, nhưng, con tim anh đã nhảy nhót loạn xạ tự lúc nào.

Anh không biết tại sao,
hình như từ khi người con gái ngồi trước mặt xuất hiện trong cuộc sống của anh,
mọi thứ của anh đều dần dần đi chệch khỏi quỹ đạo, mà con tim của anh, dường
như càng ngày anh càng không thể điều khiển được nó nữa.

Anh sợ hãi.

Anh sợ rằng nếu cứ tiếp
tục như vậy anh sẽ dần dần lãng quên cuộc sống trước kia, sợ rằng nếu cứ như
vậy anh sẽ quên mất Vân Phi.

Vì thế, anh cố hết sức
để chế ngự bản thân mình, im lặng, chỉ có thể dùng sự im lặng để kìm hãm cái
cảm xúc đang trào dâng trong tim này.

Mưa mỗi lúc một to,
ngoài cửa sổ khung cảnh đã trở nên mờ ảo, không nhìn rõ gì cả.

Hạ Nặc Kỳ cười bẽn lẽn:
“Im lặng có nghĩa là đồng ý nhé!”

Ánh mắt Lam Tịnh Vũ ánh
lên cái nhìn khó tả, vừa định từ chối, thì một tiếng sấm lại vang lên, vô số
những hạt mưa long lanh trong suốt đập vào cửa sổ thủy tinh, tạo nên những
tiếng “lộp độp lộp độp”.

Tiếng của Lam Tịnh Vũ bị
át đi trong khoảnh khắc.

Vì lúc anh ngước mắt
nhìn vào góc tường, con dê con đã không ở đấy nữa.

Anh nhìn xung quanh,
cũng không thấy bóng dáng con dê đâu.

Một cơn gió điên cuồng
thổi đến, gió mạnh đến nỗi chiếc cửa đang khép hờ phát ra tiếng “kọt kẹt, kọt
kẹt”.

Cuối cùng Hạ Nặc Kỳ cũng
nhận ra sự lo lắng của Lam Tịnh Vũ, cô thấp thỏm không yên nhìn về phía chiếc
cửa đang lắc lư qua lại ở trong gió, ngại ngùng nói: “Xin… xin lỗi! Tôi quên
khóa cửa…”

Những giọt mưa trong veo
ngoài kia như tràn vào cả trong đôi mắt của Lam Tịnh Vũ, khiến cho đôi mắt vốn
dĩ đã rất buồn bã của anh tăng thêm sự sầu khổ.

Anh nhìn cô, cứ như là
nhìn xuyên qua cái hình dáng mỏng manh của cô, nhưng anh vẫn cứ im lặng.

Lúc cô nghĩ rằng anh sẽ
mở miệng để mắng cho cô một trận, thì anh lại vội vã đứng dậy, ngó nghiêng khắp
phòng tìm kiếm.

Cặp mi của Hạ Nặc Kỳ khẽ
run rẩy, cứ thế mà nhìn theo cái bóng dáng lo lắng của anh. Nhưng hậu quả mà cô
không mong muốn nhất đó là… con dê con thật sự không còn ở trong nhà nữa!

Lam Tịnh Vũ tìm trong
mọi ngóc ngách căn nhà, cũng không thấy con dê đâu, anh không biết làm sao ngồi
ngẩn người trên ghế.

“Xin lỗi”. Giọng nhỏ nhẹ
của Hạ Nặc Kỳ lẫn trong tiếng sấm, “Đều là tại tôi quên khóa cửa.”

Chiếc cửa sổ thủy tinh
không chịu được cơn gió điên cuồng bị thổi tung ra, trong mưa gió bão bùng một
cánh mở một cánh khép. Tựa hồ như hơi nước mờ ảo tràn ngập trong mắt Lam Tịnh
Vũ, lạnh lẽo đến nỗi dường như không có cách nào để đọc được suy nghĩ trong
lòng anh.

“Cô đi đi!” đột nhiên
anh đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Hạ Nặc Kỳ, lạnh lùng nói, “Cô mau cút đi cho
tôi! Lập tức biến khỏi mắt tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cô thêm nữa!”

Hạ Nặc Kỳ kinh ngạc dùng
tay bịt miệng lại, không dám tin. Lần đầu tiên cô thấy Lam Tịnh Vũ giận như
vậy.

Cô biết con dê con rất
quan trọng với anh, nhưng không ngờ là nó lại quan trọng đến mức đó.

Cơn gió mạnh mang theo
những giọt mưa lạnh lẽo chui qua cánh cửa sổ đang mở ùa vào trong, tấm rèm cửa
màu trắng bị thổi bay tứ tung.

“Tôi không bao giờ muốn
nhìn thấy cô nữa!”

Giọng nói lạnh băng của anh
vang lên bên tai cô, như mũi kim đâm mạnh
vào tim cô.

Hạ Nặc Kỳ trân trân nhìn
Lam Tịnh Vũ.

“Xin… xin anh đừng hung
dữ như vậy…”

Ngoài cửa sổ những cơn
gió mang theo hơi lạnh của mưa thổi vào trong phòng, mưa làm ướt mọi thứ ở
trước cửa sổ, từng thứ, từng thứ một, như là mưa đang rơi ngay trên vai vậy,
lạnh buốt, Hạ Nặc Kỳ tội nghiệp nói với Lam Tịnh Vũ mặt đang hằm hằm tức giận:
“Xin lỗi! Đều là do tôi không cẩn thận… biết đâu nó chỉ tò mò chạy ra ngoài
chơi… chơi chán rồi lại quay về…”

Càng nói giọng cô càng
bé dần đi.

Cô cũng không dám nhìn
thẳng vào Lam Tịnh Vũ, vì ánh mắt xa cách lạnh lùng của anh khiến tim cô đau
nhói, để thở cũng cảm thấy khó nhọc.

“Tôi không muốn nhìn
thấy cô nữa!” Lam Tịnh Vũ lạnh lùng cắt lời cô, sau đó cố nén cơn giận trong
lòng, cuối cùng anh cảnh báo cô, “Tốt nhất cô đừng có bao giờ xuất hiện trước
mặt tôi nữa!”

Nói xong, anh liền đứng
dậy đi ra cửa.

Hạ Nặc Kỳ đứng ngẩn
người ra ở đó, một giây sau, cô vội vàng cầm ô, đuổi theo anh đang đi trong mưa
gió.

Cẩn thận giữ khoảng cách
được một đoạn đường, Hạ Nặc Kỳ giơ tay ra sau Lam Tịnh Vũ, lặng lẽ cầm ô che
mưa cho anh.

Tâm trạng không tốt thì
cứ trút hết ra, cứ lớn tiếng mà trách mắng cô, tốt hơn là cứ im lặng không nói
gì thế này.

Lòng buồn bã như vậy
nhưng không nói một lời, tất cả mọi chuyện cứ nén vào trong lòng, một người chỉ
biết lặng lẽ chịu đựng, thì chỉ khiến lòng mình càng rối bời, mà còn dễ làm tổn
thương bản thân mình.

Cái tên ngốc này, rút
cuộc thì có biết rằng trên trái đất này có một người rất lo lắng cho anh không!

Hạ Nặc Kỳ khổ sở mím môi
chau mày. Đúng là một tên đại ngốc, cô sống sờ sờ đứng ngay sau anh, mà anh
dường như không cảm giác thấy!

Chiếc ô hơi bị rách,
nhưng giọt mưa nhỏ chảy xuống, ít nhiều cũng làm người Lam Tịnh Vũ bị ướt.

Cảm giác con đường rộng
này thật hoang vắng trống trải. Hàng cây hai bên đường xào xạc trong mưa. Lá
cây màu xanh thẫm đến nỗi như quét một lớp dầu màu đen.

Rõ ràng có thể thấy rằng
mưa càng lúc càng to hơn, mưa chằng chịt giăng thành một bức màn mờ ảo ngay
trước mắt, nhưng anh dường như không cảm thấy mưa đang quất lên cơ thể mình,
chuyện gì đang xảy ra vậy? Lam Tịnh Vũ hoài nghi ngẩng đầu lên nhìn, trên đỉnh
đầu của anh là một tấm vải mưa màu xanh đậm đang được nâng lên bởi một thanh
sắt nhỏ màu bạc, anh quay người, trước mắt anh là một cô gái bị dính nước mưa
ướt như chuột lột, đôi tay run rẩy của cô vẫn đang cố sức giơ thật cao chiếc ô,
để che mưa cho anh.

Đôi mắt dài hẹp sâu thẳm
của anh nhìn cô, như muốn biết rút cuộc cô đang nghĩ gì.

Không đoán trước được là
anh sẽ đột ngột quay lại, nên Hạ Nặc Kỳ vội lấy tay lau những giọt mưa trên
mặt, cố ý giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cười ngốc nghếchh: “Cuối cùng
cũng để ý đến tôi rồi à? Anh phản ứng chậm như vậy là không được, rất dễ trở
thành một miếng mồi ngon cho bọn trộm đấy.”

Gió lớn mang theo mưa
nặng hạt gầm gừ thổi đến, thổi tung mái tóc của họ.

Anh nhìn cô với ánh mắt
lạnh lùng như cơn mưa bão này vậy, Hạ Nặc Kỳ nhắm mắt, cố nén nỗi đau trong
lòng.

Mưa làm ướt mái tóc ngắn
và hàng mi của cô, đôi mắt cô phủ đầy màn sương mù ảo: “Tức thì cứ xả hết giận
ra, không thì cứ chửi cho tôi một trận, tôi cũng tự nguyện chịu đựng, chỉ sợ
nhìn thấy thái độ lúc nào cũng im lặng trước bất cứ việc gì của anh, như vậy,
thật khiến người ta có cảm giác đau đớn…”

Tay của cô khẽ chạm vào
ngực anh: “Dê con chạy ra ngoài rồi, anh rất đau lòng, nếu trách tôi thì cứ
chửi tôi đi…”

Lòng bàn tay của cô
truyền hơi ấm qua chiếc áo bị ướt, luồn qua tận đáy con tim anh, cảm nhận được
phần yếu đuối nhất mà anh cố che giấu tận sâu thẳm con tim.

Sắc mặt Lam Tịnh Vũ dần
dần trở nên ảm đạm, anh cố che giấu sự đau đớn của mình, không phải là vì bị
mất con dê, mà là vì những lời nói của cô, khiến anh hoàn toàn bị rung động!

Tại sao? Tại sao cô lại
quan tâm đến anh?

Tại sao? Tại sao cô cứ
cố chấp như vậy để đối xử tốt với anh.

Bọn họ chẳng phải là vô
tình quen biết sao? Dù gì cũng chỉ gặp nhau một, hai lần, tại sao cứ như là đã
quen từ lâu vậy? Cái cảm giác quen thuộc đó ngập tràn trong đầu Lam Tịnh Vũ,
anh ôm chặt lấy đầu, cố sức để chế ngự thứ tình cảm không tên đó.

Hạ Nặc Kỳ không thấy anh
nói gì, cho rằng anh vẫn không bỏ qua cho mình, liền vỗ ngực tự tin bảo đảm:
“Xin lỗi, dê bị mất, đều là lỗi của tôi, vì thế, tôi sẽ có trách nhiệm tìm nó
về, nhất định sẽ tìm thấy nó!”

Những giọt mưa trên
chiếc kẹp tóc bông hoa tuyết của cô sáng lên óng ánh: "Tôi bảo đảm tôi sẽ
tìm thấy nó! Anh… cứ về trước đi!"

Cơn gió đêm lạnh lẽo
chui vào cổ áo của cô, nhưng tim của cô thì lại rất ấm. Cô dúi chiếc ô duy nhất
vào tay anh, rồi đầu trần đi trong mưa cuồng gió lốc, vội vàng chạy về phía xa.

Đêm lạnh như băng.

Mưa gió ngày càng dữ
dội, không có dấu hiệu ngừng lại.

Những chỗ trũng trên con
đường nhỏ càng lúc càng tích nhiều nước, chỉ cần lỡ chân trượt xuống là ăn đủ
cái lạnh, nó ngấm từ chân lên đến từng bộ phận trên cơ thể! Hạ Nặc Kỳ run rẩy
như một chiếc lá trong gió, cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Nhưng cô không có ý định
ngừng lại, vẫn lùng sục tìm khắp bốn phía con dê con đã hại cô không được trốn
ở nhà nhâm nhi trà nóng trước lúc cơn bão to ập đến!

Trên con đường mù mịt chỉ
có bóng dáng bé nhỏ của cô, đi qua con đường này, lại qua một con đường khác…
Hạ Nặc Kỳ cảm thấy mình sắp bị cơn mưa khắc nghiệt này làm cho ngất đi, trong
ngực như đang có một đám lửa cháy bùng bùng, nhưng toàn thân cô lại lạnh toát,
đến hơi thở như cũng đóng thành băng.

Trước mắt là màn mưa dày
đặc, dường như cô không còn thấy rõ đường nữa, cũng không thấy rõ là đằng trước
có người hay không, cô chỉ muốn được nằm trên một chiếc giường thoải mái ấm áp,
chìm dần vào trong giấc mộng…

Trên con đường mờ ảo, cô
không xác định được phương hướng, chỉ biết mù quáng mà đi tìm, cô không biết
phải đi đến bao giờ thì mới có thể tìm thấy con dê, cô chỉ cảm thấy mình đã mệt
lắm rồi, rất mệt, mệt cứ như là vài giây sau sẽ chết đi…

Máu chảy rần rật trong
người cô, đầu óc cô quay cuồng, cứ như là không phải đầu của cô vậy. Tiếng gió
gầm gừ không ngừng gào thét bên tai, khiến cho tai cô như bị ù đi. Tất cả cô
đều có thể chịu đựng! Chỉ cần có thể tìm được con dê bình yên trở về.

Cô không muốn nhìn thấy
dáng vẻ buồn bã của Lam Tịnh Vũ nữa, nếu như vậy, thà cô chịu khổ sở một mình
còn dễ chịu hơn gấp nghìn lần!

Hạ Nặc Kỳ hòa mình vào
màn đêm đen như mực, chỉ những lúc những tia chớp lóe lên mới nhìn thấy khuôn
mặt trắng nhợt và đôi môi tím tái vì lạnh của cô.

Những giọt nước mưa bám
đầy trên cổ cô, cô cảm thấy toàn thân mình như bị lìa ra.

Hai chân nặng như là đeo
chì, giầy và quần áo thì còn thảm hơn, tất cả đều bị ướt nhẹp. Lạnh đến nỗi đôi
chân hơi đau của cô đã bị ngập trong nước mưa lạnh băng băng.

Hạ Nặc Kỳ cũng không nhấc
nổi chân nữa!

Cô yếu ớt bám vào một
thân cây to bên đường, cô khó nhọc thở gấp gáp, nhưng cô lấy hết sức bình sinh
để thở nhưng dường như thở cũng không ra hơi.

Thật khổ sở quá đi… Cô
dựa vào thân cây nằm ở trên mặt đất, ôm lấy hai chân, gục đầu vào đầu gối,
không biết làm thế nào để bảo vệ cơ thể trong cơn mưa bão này.

Lần này… thực sự cô
không chịu đựng được nữa.

Nhưng vào lúc cô cảm
thấy mình không thể nào đi tiếp được nữa, thì ngay ở dưới cái thân cây bị đổ
chết này, kì tích đã xuất hiện!

Cô nhìn vào dưới cái cây
đối diện và nhìn thấy con dê con béo ú đang run rẩy co rúm người lại!

Trong ánh chớp lóe lên
liên hồi và tiếng sấm đùng đoàng, mắt Hạ Nặc Kỳ sáng lên! Cô quên hết mọi khó
chịu và mệt mỏi, đội mưa cuồng gió táp, chạy vội sang.

Con dê con đang nằm co
ro bên thân cây như đứa trẻ bị người ta vứt bỏ vừa nhìn thấy người đi qua, cũng
không cần biết đấy là ai cứ thế chạy lên phía trước, đến trước mặt mới dừng
lại, ngoan ngoãn quấn lấy đôi chân nhỏ của Hạ Nặc Kỳ.

"Ha ha… dê
con…" Hạ Nặc Kỳ cười yếu ớt, cúi người âu yếm xoa xoa cái đầu bị ướt sũng
của con dê, "Chúng ta thế là tốt rồi, từ sau mày không được cứng đầu cứng
cổ mà bỏ nhà đi khiến anh ấy lo lắng nữa nhé…"

Ánh mắt của cô không
giấu nổi hạnh phúc.

Cuối cùng cô đã giúp Lam
Tịnh Vũ tìm lại được dê rồi!

Con dê con sau khi trải
qua mưa bùng bão táp, vốn dĩ tỏ vẻ thù ghét Hạ Nặc Kỳ, nhưng trong lúc này nó
cũng thân thiện giơ chân ra, nhẹ nhàng cọ cọ lên chân cô.

"Nghĩa là mày đồng
ý rồi, phải vậy không?" Hạ Nặc Kỳ mỉm cười hiền dịu, "Dù gì cũng hòa
giải xong rồi, vậy chúng ta tìm một chỗ nào đấy để tránh trước đã nhé, đây là
một cơn bão to, nếu mà không cẩn thận mày và tao bị gió thổi sang Châu u cũng
nên, vậy thì Lam Tịnh Vũ sẽ đau lòng chết mất, vì vé máy bay rất là đắt."

Hạ Nặc Kỳ vừa thủ thỉ,
vừa tìm kiếm xung quanh xem có chỗ nào để trú mưa không. Dù chỉ là một cái lều
nhỏ rách nát cũng được, cô không còn đủ sức để quay về nhà nữa, chỉ muốn tìm
một chỗ để nghỉ ngơi một chút, nhưng rất tiếc là, xung quanh bốn phía ngoài cây
ra thì không có thứ gì khác để che mưa!

Hạ Nặc Kỳ do dự một hồi
lâu, cuối cùng vẫn chọn cách ngồi dưới cái cây.

"Không cái gì để
che mưa, thì lá cây cũng được vậy." Hạ Nặc Kỳ lạc quan mỉm cười với con dê
con, nhưng trong lòng thì vô cùng đau khổ.

Nếu không nghĩ cách để
liên lạc với Lam Tịnh Vũ, cô và con dê con cứ ở đây, thì hậu quả là rất có khả
năng cô và con dê sẽ trở thành vật hi sinh trong cơn bão.

Đăng trên trang nhất của
các báo điện tử buổi sớm sẽ là một mẩu tin, với tiêu đề là… cái chết của thiếu
nữ và con dê béo.

"Trời ơi!" Hạ
Nặc Kỳ ôm đầu khổ não, cô không muốn còn đang xinh đẹp tài năng ngời ngời thế
này mà đã phải rời bỏ thế giới tươi đẹp này.

Cô hít một hơi thật sâu,
gục đầu lên đầu gối, chán nản nhìn màn mưa phủ kín bầu trời như tạo ra những
chiếc lồng không ngừng bủa vây lấy cô và con dê con.

Những hạt mưa trong màn
đêm đen sẫm không ngừng rơi trên lá cây, tạo những tiếng lộp độp.

Hạ Nặc Kỳ tựa sát vào
con dê, co rúm dưới cái cây.

Đột nhiên, một đồng tiền
xu màu bạc từ trong túi cô rơi ra ngoài, lăn đến chỗ vũng nước mới dừng lại.

Ánh mắt Hạ Nặc Kỳ tỏ rõ
sự thích thú, cô vội vàng chạy ra nhặt đồng tiền xu, nắm chặt trong tay.

Cô nghĩ thầm trong lòng:
Nếu ông trời không để cô rời bỏ khỏi thế giới này, thì lúc cô tung đồng xu,
đồng xu rơi xuống tay, thì mặt ngửa là mặt có số.

Cô tung đồng xu bị ướt,
lạnh băng băng lên giữa không trung, mắt nhìn vào bàn tay bắt đồng xu, Hạ Nặc
Kỳ lại nhắm chặt mắt.

Cầu xin, không thể mất
niềm tin.

Cô từ từ mở mắt, hai mắt
mở trừng trừng, nhìn đồng tiền xu trong tay, cô ngẩn người ra.

Là mặt hoa… mặt sấp!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3