Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy - Chương 07 Part 2

Chương 8: Giấc mơ đêm nồng màu cam

Thứ 3, ngày 22 tháng 11.
Trời nắng.

Ánh mặt trời vàng rực
chiếu lên đài phun nước ở quảng trường. Chiếc đài phun nước trong veo phun ra
vô vàn những giọt nước nho nhỏ, rồi nhẹ nhàng rớt xuống.

Những giọt nước long
lanh lấp lánh, trắng như tuyết bao phủ lấy người tôi.

Tôi đứng ngẩn ngơ bên
cạnh chiếc đài phun nước, thẩn thơ nhìn dòng nước lấp lánh trong đài phun nước,
cả người như cũng hòa vào cái lạnh lẽo của đài phun nước.

Vũ lấy từ trong túi ra
một đồng tiền xu, ném vào trong đài phun nước, cầu nguyện.

Anh cầu nguyện điều gì
vậy?

Nếu là mình, mình chỉ có
một ước nguyện thật đẹp… ước cho mình và anh ấy mãi mãi ở bên nhau, không bao
giờ rời xa.

 

Tan học, Hạ Nặc Kỳ và
Tiểu Do hẹn nhau cùng đi bộ về nhà Hạ Nặc Kỳ. Chưa kịp bước vào nhà, Hạ Nặc Kỳ
đã nhận được một hộp quà chuyển phát nhanh, trên hộp quà viết tên Mục Dã Tình
Xuyên.

Từ cái hôm ở cổng trường
Mục Dã Tình Xuyên tức giận bỏ về, phải một thời gian rất lâu sau đó anh không
xuất hiện trước mặt Hạ Nặc Kỳ. Dường như Hạ Nặc Kỳ đã quên mất anh ta vậy,
nhưng mỗi lần cô cảm thấy buồn bã, cô đều nghĩ đến ánh mắt đau đớn u sầu của
Mục Dã Tình Xuyên hôm đó.

Lòng cô vô cùng rối bời.

“Woa woa woa, là của Mục
Dã Tình Xuyên gửi đến! Cậu hạnh phúc thật đấy!” – Tiểu Do hét lớn.

Hạ Nặc Kỳ khẽ mỉm cười,
không nói gì, cô thầm nghĩ, Mục Dã Tình Xuyên không tức giận sao?

Bước vào trong nhà, Tiêu
Do nôn nóng mở ngay hộp quà ra, lập tức xuýt xoa ồ lên: “Bộ quần áo đẹp quá
đi!”

Hạ Nặc Kỳ nhìn bộ quần
áo đẹp rực rỡ vô cùng đang nằm ngay ngắn trong hộp quà, bỗng chốc lặng người
đi, tại sao… tại sao Mục Dã Tình Xuyên vẫn gửi bộ quần áo này cho cô?

Chẳng phải rõ ràng cô đã
từ chối rồi sao?

Tại sao vẫn cứ cứng đầu
như vậy? Lẽ nào, Mục Dã Tình Xuyên thích cô thật sao?

Nghĩ đến đây, trước mắt
Hạ Nặc Kỳ hiện ra ánh mắt vô cùng buồn bã của Mục Dã Tình Xuyên, ánh mắt đau
buồn như thế, thì thực sự không thể nào là đóng kịch được.

Lòng Hạ Nặc Kỳ rối như
tơ vò, lắc đầu nguầy nguậy, tự nói với bản thân mình: “Không thể nào, không thể
nào! Nhất định anh ta cảm thấy đây là một trò chơi thú vị, cảm thấy đây là một
cơ hội rất tốt để khiêu chiến với Lam Tịnh Vũ.”

Cứ miên man với dòng suy
nghĩ như vậy, lòng Hạ Nặc Kỳ mới dần tĩnh tâm trở lại.

Dưới sự thúc giục của
Tiểu Do, Hạ Nặc Kỳ mặc thử bộ quần áo đứng trước gương.

Cô trân trân nhìn vào
hình ảnh của mình ở trong gương… Mái tóc ngắn thanh thoát khẽ tung bay, thân
hình mảnh mai kiều diễm… trong gương cô trông như một hoa Tiên lộng lẫy.

Bất giác Hạ Nặc Kỳ vuốt
nhẹ lên bộ quần áo trên người, chất liệu thật mềm mại, với một màu trắng tinh
khiết, được trang trí bằng một hàng ren dài nằm chênh chếch.

“Trông thật là tuyệt
vời!” Tiểu Do đứng bên cạnh không thể nào cưỡng lại được, mồm năm miệng mười
hết lời khen ngợi, “Cái anh chàng đẹp trai Mục Dã Tình Xuyên đó thật là có mắt
nhìn, Nặc Kỳ, cậu mà mặc bộ này đến tham gia buổi dạ hội vào tối mai, thì nhất
định sẽ làm mê hoặc tất cả mọi người ở đó đấy!”

Vậy sao? Cô không cho là
như vậy?

Hạ Nặc Kỳ lặng lẽ cởi bỏ
bộ trang phục, bình thản nói: “Tiểu Do, đưa trả cho anh ấy.”

Tiểu Do kinh ngạc: “Tại
sao?”

“Vì tớ không muốn đi.”
Cô đanh giọng dứt khoát trả lời, sau đó mặc lại bộ quần áo của mình, ngồi xuống
cạnh bàn học, cầm tập vở phác thảo ra, bắt đầu vẽ…

Nét bút trông thật mềm
mại, nhưng đường nét trông thật cứng cỏi…

Vẻ mặt của anh trông
thật khôi ngô, đôi mắt của anh hình như nhuộm thấm quá nhiều màu xanh của biển,
u buồn đến vậy…

Tiểu Do vội cướp lấy
cuốn tập phác thảo, hoảng hốt hét lên: “Hạ Nặc Kỳ, tớ không cho phép cậu tiếp
tục như vậy nữa! Cậu không phải đồ ngốc, nhất định cậu phải biết Mục Dã Tình
Xuyên thích cậu, nhưng sao cậu lại cứ ngồi đây mà đau buồn về một anh chàng
khác chứ, cậu thấy có đáng không? Mục Dã Tình Xuyên tốt như vậy, còn cái anh
chàng đó vốn dĩ chỉ coi cậu như là hư không mà thôi!”

Hạ Nặc Kỳ mím môi lại
không nói gì, trông cô bối rối như bức tượng điêu khắc hình cô gái của thời La
Mã, vẻ mặt cô có chút giận hờn.

“Cậu nói một câu đi chứ!
Cậu không nên ngu ngốc đến mức từ chối Mục Dã Tình Xuyên chứ?”

Hạ Nặc Kỳ nhìn Tiểu Do
đang vô cùng kích động, vô cùng bối rối nói: “Nhưng… có cảm giác vô cùng xa lạ
giữa tớ và Mục Dã Tình Xuyên.”

“Nhưng tớ thấy Mục Dã
Tình Xuyên đã thích cậu rồi! Nếu nói như vậy, cứ cho là có cảm giác xa lạ như
vậy đi, thì dù sao tình cảm cũng được tạo dựng trên cơ sở của sự yêu thích, tất
cả sẽ không xa lạ nữa!”

“Nhưng…” Hạ Nặc Kỳ mím
chặt cặp môi mỏng, “Tớ không thích anh ấy…”

Tiểu Do kinh ngạc: “Tại
sao? Tớ không hiểu tại sao Mục Dã Tình Xuyên đẹp trai như vậy, vừa gặp là người
ta đã muốn yêu, mà cậu lại không thích anh ấy chứ! Tại sao vậy?”

“Không có tại sao gì
cả.”

Tiểu Do trở nên tức
giận: “Hạ Nặc Kỳ, cậu là đồ đại ngốc! Đúng là phí mất ý tốt của Mục Dã Tình
Xuyên, vốn dĩ là một người sống lạnh nhạt, tớ không quan tâm đến cậu nữa! Tối
nay cậu tự mình đi chợ đêm đi!” Nói xong, cô cầm lấy cặp sách, giận dữ bỏ đi.

Nhìn vào cái cặp sách
còn lại ở trên ghế sofa, Hạ Nặc Kỳ không tài nào nhịn được cười.

Ôi trời, Tiểu Do cầm
nhầm cặp sách rồi!

Cô nhìn đồng hồ và bắt
đầu đếm: “10… 9… 8… 7… 6…”

Cô tin rằng không quá
mười giây sau, con người đó sẽ ngoan ngoãn quay lại nhấn chuông cửa.

Bing boong…

Quả nhiên là vậy, cô còn
chưa đếm hết mười số, chuông cửa đã vang lên. Hạ Nặc Kỳ vội vã cầm lấy cái cặp
sách ở trên ghế sofa, vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa.

“Đồ ngốc!” vừa mở cửa,
cô liền nôn nóng mắng sa sả vào mặt Tiểu Do, “Cậu biết mình cầm nhầm cặp sách
rồi hả!”

Nhưng một giây sau, cái
cặp sách cô đang ôm trên ngực rơi “bịch” một cái xuống đất.

“Lam…”

Hạ Nặc Kỳ bối rối như gà
mắc tóc đứng ngây ở cửa, nhìn chằm chằm vào anh chàng mặc bộ đồ trắng và con dê
trắng nhỏ đang ngoe nguẩy ngay đằng sau anh ở trước mắt mình, bỗng cảm thấy
mình biến thành một con ngốc.

Bóng anh đổ dài dưới ánh
hoàng hôn, dáng đứng của anh trông cũng thật lịch sự.

Anh bình thản ngó
nghiêng xung quanh một lát, môi khẽ nhếch lên: “Lần trước chỉ đưa đến gần đây,
không nhìn xem nhà cô trông thế nào. Hôm nay đến, không ngờ nhà cô trông xa hoa
tráng lệ ngoài sức tưởng tượng của tôi, sao lúc trước cô cứ muốn ở lại căn hộ
của tôi vậy?”

“Tôi…” Lúc này Hạ Nặc Kỳ
không biết trả lời ra sao, sửng sốt đứng ngây ra.

Cô lí nha lí nhí mở
miệng ra định giải thích, nhưng cứ mở miệng ra, trong cổ họng cô như có miếng
giẻ vừa khô vừa cứng chặn lại vậy, không thể nào phát ra thành tiếng.

Cô cứ thế mà cúi gằm
mặt, nhìn những ngón tay đang khẽ xoắn xít lại vì lo lắng của mình.

“Tôi đến đây là để trả
lại cho cô cái này.” Lam Tịnh Vũ thấy bộ dạng bối rối của Hạ Nặc Kỳ, anh không
tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ lôi ra từ trong chiếc cặp đeo chéo của mình một cuốn
sổ nhật kí có bìa rất đẹp, đưa cho Hạ Nặc Kỳ đang đứng thộn ra, “Yêm tâm đi,
tôi không xâm phạm đến sợ thích riêng tư của người khác, nên tôi chưa mở ra xem
đâu.”

“Á!” Hạ Nặc Kỳ đột nhiên
mở to mắt ra, sững sờ nhận lại cuốn nhật kí mà hôm đó mình đã quên mang về.

Nếu như, nếu như Lam
Tịnh Vũ đã đọc được nội dung ở trong đó…

Hạ Nặc Kỳ vô cùng lo
lắng, hoàn toàn không dám tưởng tượng rằng sau khi Lam Tịnh Vũ mà đọc được nhật
kí của Vân Phi thì sẽ phản ứng như thế nào.

Có lẽ, anh ấy sẽ không
quan tâm đến cô nữa! Nhìn những dòng chữ chứa đầy yêu thương của Vân Phi, anh
ấy sẽ không thể nào mà thích cô được!

Nghĩ đến sự ích kỉ của
bản thân mình, Hạ Nặc Kỳ cười chua xót.

Cô cầm lấy cuốn nhật kí,
sau đó mắt trân trân nhìn Lam Tịnh Vũ bướt vụt qua bên cạnh, rồi mất hút ở cuối
ngõ, nhưng lại không thể tìm ra bất kì một lý do gì để níu giữ anh lại.

Những đám mây hồng phủ
đầy bầu trời xanh, từ trong chiếc hộp được bọc rất đẹp đẽ và cẩn thận, Hạ Nặc
Kỳ từ từ cầm ra một cuốn nhật ký đang ánh lên ánh sáng màu xanh.

Đây là cuốn nhật kí mà
Vân Phi đưa cho cô.

Từ lúc cô nhận được cuốn
nhật kí này, cô bắt đầu chìm sâu trong sự tò mò về một người xa lạ, cho dù
trước đó cô chưa hề gặp anh chàng trong cuốn nhật kí này, nhưng lại luôn có cảm
giác vô cùng quen thuộc, đến lúc sau khi cô và anh chàng đó gặp nhau, cô phát
hiện ra rằng chính cô không thể kìm nén bản thân mình thích anh ấy!

Nhưng… dường như anh
không có cảm giác như vậy với cô.

Hạ Nặc Kỳ buồn bã cúi
đầu xuống, lòng có chút thất vọng.

"Anh ấy chắc chắn
là Lam Tịnh Vũ mà cậu ngày ngày đêm đêm mong nhớ!" Một giọng nói lạnh nhạt
bỗng vang lên bên cạnh Hạ Nặc Kỳ.

Nhìn về phía có tiếng
nói, thì đó là Tiểu Do.

Tiểu Do tiến đến, nhặt
chiếc cặp sách rơi xuống đất lên, phủi phủi bụi đang bám ở trên đó rồi đeo lên
vai, sau đó hậm hực ném thẳng chiếc cặp sách của Hạ Nặc Kỳ xuống đất, rồi mới
hắng giọng hỏi: "Người vừa nãy là Lam Tịnh Vũ phải không?"

"Này, anh ấy đúng
là Lam Tịnh Vũ, nhưng cứ cho anh ấy là Lam Tịnh Vũ, thì cậu cũng không thể ném
cặp sách của tớ xuống đất như vậy chứ?" Hạ Nặc Kỳ thất vọng nhặt chiếc cặp
sách tội nghiệp của mình vừa bị ném xuống đất, vô cùng đau khổ khẽ vuốt cái
cặp.

Tiểu Do đắc ý cười ha
hả: "Ai bảo cậu trọng sắc khinh bạn chứ, vừa nhìn thấy người trong mộng đã
vứt chiếc cặp sách của tớ xuống đấy, nên phải trừng phạt cậu một chút."

"Trừng phạt gì thì
để sau, cậu có thể đi được rồi đấy." Tâm trạng cô không được tốt, đang rất
buồn rầu.

Mặc dù đã đuổi thẳng như
vậy, nhưng Tiểu Do không có ý rời đi, cô nghiêng nghiêng đầu, cười nói:
"Hình như anh ta cũng thích cậu đấy! Thích cậu như Mục Dã Tình
Xuyên."

"Gì cơ?" Suýt
chút nữa tim của Hạ Nặc Kỳ nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Ánh mặt trời vàng rực
lấp ló sau những đám mây, những chiếc lá của cây ngô đồng đang khẽ lay động
trong gió.

Con đường vào lúc chập
tối, những chiếc xe taxi như biến thành những chiếc hộp nhỏ, từng chiếc từng
chiếc chạy vụt qua bên cạnh Hạ Nặc Kỳ, dường như không có chiếc nào dừng lại.

Cô ra sức vẫy tay nhưng
đến khi tay đã mỏi rã rời hết cả ra, mà cũng không gọi được chiếc taxi nào.

Làm sao thế chứ? Hạ Nặc
Kỳ bực tức quyết định: "Mình không đi nữa!"

Nhưng lúc định quay
người lại, thì tiếng của Tiểu Do lại văng vẳng bên tai cô…

"Thích một người,
thì người ở bên cạnh rất dễ nhận ra, giống như fan hâm mộ vậy. Nhìn ánh mắt Lam
Tịnh Vũ nhìn cậu, tớ thấy rằng, anh ta cũng thích cậu. Hai người đều có cảm
tình với nhau như vậy, thì phải cố mà nắm bắt lấy. Nhưng tình yêu rất dễ làm
con người ta tổn thương, tốt nhất cậu nên nói rõ với Mục Dã Tình Xuyên trước,
đừng để một kẻ ngốc vì tình yêu như cậu lãng phí thêm thời gian mà theo đuổi
cậu nữa."

Hic, bản thân cô chưa
nói rõ sao?

Ôi… hình như mình chưa
trực tiếp nói thẳng ra người mình thích là Lam Tịnh Vũ!.

Bây giờ, phải nói lại từ
đầu? Cô biết nói thế nào đây?

Bỗng nhiên một cơn gió
mát lành thổi qua. Dưới ánh nắng mặt trời, dường như Hạ Nặc Kỳ nhìn thấy một
cái sợi ren rất đẹp đang bay phấp phới trong gió.

Từ xa xa, cô nhìn thấy
một hình dáng trông rất thanh tú, với một mái tóc dài dày như rong biển đang
hòa vào dòng người. Nhưng, bỗng chốc lại không thấy đâu nữa!

"Vân Phi, là cô ấy
sao?"

Hạ Nặc Kỳ kinh ngạc, vội
vàng dụi dụi mắt, cố nhìn lại một lần nữa… nhưng không nhìn thấy bóng dáng quen
thuộc đó nữa!

Trên con đường dòng
người vẫn tấp nập qua lại, xe cộ chạy như con thoi, mọi người vội vã ngược
xuôi.

Nhưng, rõ ràng là cô
nhìn thấy mà! Lẽ nào là cô bị hoa mắt?

"Thật là kì
lạ." Hạ Nặc Kỳ nhíu mày hoài nghi, rồi lại nghĩ, "Không thể nào, dù
không tận mắt thấy Vân Phi vĩnh viễn ra đi, nhưng nhận được nhật kí của cô ấy,
thì rõ ràng cô ấy đã…"

Hạ Nặc Kỳ không thể ngăn
được dòng suy nghĩ của mình. Cô vò đầu bứt tai, cố gắng dập tắt những suy nghĩ
viễn vông đang lởn vởn ở trong đầu.

Nhìn lên đồng hồ thấy
kim đồng hồ đã chỉ đến con số "5" màu ánh bạc, lòng cô chùng xuống.

Chỉ có 10 phút nữa là
bắt đầu buổi dạ hội, trừ phi cô mọc thêm đôi cánh hoặc có cách nào biến đổi thời
gian, nếu không thì cô chắc chắn đến muộn rồi.

Hạ Nặc Kỳ buồn bã gọi
điện thoại, thì đã nghe thấy cái giọng vô cùng lo lắng của Tiểu Do: "Cái
gì? Đại tiểu thư ơi, cậu không bắt được taxi thì cứ đứng ở giữa đường đấy, nhất
định sẽ có xe dừng lại!"

"Tiểu Do chết tiệt,
lẽ nào cậu không hiểu tớ sao, tớ… không muốn đến tham dự cho lắm mà…"

"Hừm!" Phía
đầu dây bên kia e hèm một tiếng lạnh nhạt, "Nhưng đã đồng ý với người ta
rồi, bây giờ cậu mới từ chối, thì thật là không trượng nghĩa chút nào!"

"Xin cậu đấy, từ
đầu đến cuối tớ đâu đồng ý với anh ta là sẽ đi chứ."

"Vậy cậu muốn thế
nào? Tớ đã đến trước cửa chỗ dạ hội rồi, rốt cuộc cậu có đến không?"

"Vậy thế này đi,
cậu cứ vào trước đi, nói với Mục Dã Tình Xuyên là tớ đến muộn một chút, còn nữa
quan trọng nhất là…"

Hạ Nặc Kỳ giả bộ đáng
thương. Làm bạn với nhau bao năm nay, cô hiểu rõ nhất Tiểu Do là một người mồm
miệng thì rất sắt đá nhưng lòng dạ thì yếu mềm, mỗi lần chỉ cần cô nịnh cho vài
câu, là cô ấy sẽ hoàn toàn chấp nhận, đồng ý làm tất cả những yêu cầu kể cả vô
lí nhất của cô.

Lần này… cũng không
ngoại lệ.

Tiểu Do không thể chịu
đựng được cái giọng điệu cầu xin làm ra vẻ đáng thương của Hạ Nặc Kỳ, nó khiến
cô toàn thân nổi hết cả da gà. Nhìn cái dáng cao cao đang đứng bên cửa sổ trong
hội trường vẻ đang vô cùng sốt ruột chờ đợi, Tiểu Do hạ quyết tâm, sau đó nói
qua điện thoại: "Được, tớ sẽ làm theo lời cậu, nhưng tớ nói cho cậu biết,
cậu thật là không biết trân trọng!"

Nói xong, cô
"Phụp" một cái tắt điện thoại, xốc lại tinh thần, bước vào hội
trường.

Hạ Nặc Kỳ đờ người ra,
bàn tay cầm điện thoại của cô khẽ đau nhói.

"Híc…" Hạ Nặc
Kỳ thở dài.

Chẳng buồn để ý đến ánh
mắt ngạc nhiên của mọi người, cô quỳ xuống, vùi mặt vào giữa hai tay, đôi lông
mày lá liễu chau lại.

Chuyện tình cảm làm sao
có thể nói rõ ràng được, làm sao có thể khống chế được? Người cô thích là Lam
Tịnh Vũ, còn đối với Mục Dã Tình Xuyên vì một vài lời nói cử chỉ của anh nên cô
thấy cảm động, chứ hoàn toàn không phải là thích.

Bây giờ đến gặp Mục Dã
Tình Xuyên, dũng cảm mà nói ra hết tất cả những cảm xúc của mình cho anh ấy
biết!

Ngày mai sẽ đi gặp Lam
Tịnh Vũ, thẳng thắn nói ra hết nững suy nghĩ trong lòng cô!

Dù gì thì cũng đã quyết
định rồi, không có gì phải lo lắng cả. Phải đối diện thôi, trước sau gì cũng
phải đối diện với nó.

Hạ Nặc Kỳ vội vàng quay
người, nhưng đúng lúc cô quay người đứng không vững trên bậc thềm, trượt chân
một cái.

"Á!"

Cô hét lên một tiếng,
thân hình mảnh mai của cô mất thăng bằng, ngã nhào ra phía sau.

Xong rồi, lần này nhất
định ngã lộn cổ rồi! Hạ Nặc Kỳ tự thốt lên thảm hại với lòng mình, sợ hãi nhắm
chặt mắt lại.

Ngã nào!

Cô đã chuẩn bị sẵn tinh
thần cho một màn tiếp đất hoàn hảo, nhưng may thay cô lại ngã vào lòng một
người rất ấm áp và mềm mại.

Mùi hương quen thuộc xộc
vào mũi cô.

"Lam!" Hạ Nặc
Kỳ thích thú mở to mắt, quay người, mắt cô sáng lên, mặt nở một nụ cười tươi
roi rói, "Sao anh lại kịp thời xuất hiện trước mặt tôi vậy? Cứ như là một
thiên thần đến cứu vớt tôi vậy!"

Lòng bàn tay anh chạm
vào làn da ở cổ tay cô, ấm áp. Cảm giác này cứ thế mà chạy dài lan tỏa đến nơi
sâu thẳm nhất trong trái tim cô.

Để che giấu rằng tim
mình đang đập rất nhanh, cô khẽ nín thở, chạy đông chạy tây loạn cả lên, cố
đứng làm sao cho thật đẹp đẽ một chút, nhưng lại không cẩn thận, chiếc giầy cao
gót ở dưới chân bị đá bay ra ngoài. Lúc đó, người cô thẩn thờ hết cả ra!

Hạ Nặc Kỳ trợn tròn mắt,
sửng sốt nhìn theo chiếc giầy cao gót màu trắng, lăn long lóc từ cầu thang
xuống…

Tại sao cứ nhằm vào lúc
này cô lại xảy ra những chuyện tức cười như vậy chứ?

Hạ Nặc Kỳ mặt mếu máo,
không nói nên lời, vờ nhìn ra vô định trong không trung, cô không hiểu, thế là
chiếc giầy cao gót của cô "Đội nón ra đi" rồi sao?

Bàn chân trắng như tuyết
còn lại của cô không có giầy đeo lắc lẻo giữa không trung, không biết phải đặt
vào đâu.

"Để tôi giúp
cô." Lam Tịnh Vũ lộ rõ vẻ mặt đang cố hết sức để nhịn cười hiếm thấy của
mình. Sau khi đỡ Hạ Nặc Kỳ ngồi xuống, anh nhặt lại cho cô chiếc giầy, sau đó,
cúi người xuống ngang tầm với người cô.

Khuôn mặt thanh tú,
trong sáng của anh hiện ra trước mắt Hạ Nặc Kỳ.

Ánh mắt của anh lặng lẽ
lướt trên khuôn mặt cô, khiến hai bên má cô trở nên ửng hồng, đẹp như ánh hoàng
hôn ban chiều.

Vô tình nhìn thấy sự ấm
áp trong đôi mắt của anh, Hạ Nặc Kỳ xấu hổ vội vàng cúi thấp đầu xuống, giả vờ
rất đau đớn xoa xoa vào mắt cá chân.

Cô cứ xoa xoa mãi… xoa
đến nỗi mắt cá chân của cô đỏ hằn lên.

Mông cô cũng thấy ngứa
ngáy khó chịu, như là đang ngồi trên một đống kim đâm vậy, cô ngại ngùng nhìn
Lam Tịnh Vũ đi nhặt lại giầy cho cô, sau đó anh quỳ gối xuống đất, nhẹ nhàng
đeo chiếc giầy vào chân cho cô.

Mặc dù từ đầu đến cuối
anh luôn giữ một thái độ xa cách, nhưng khoảnh khắc phút giây này thái độ của
anh đã thay đổi, giống như những quý ông lịch lãm trong giới quý tộc hoàng gia
thời trung cổ.

Nhưng cái cách quỳ gối
xuống đất như này lại giống như là đang cầu hôn, khiến Hạ Nặc Kỳ rất cảm động.

Những ngón tay mát rượi
cẩn thận giúp cô đeo giầy vào chân. Hạ Nặc Kỳ không nén nổi sự ngây ngất trong
lòng mình, cô nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự ngọt ngào mát
rượi đang lan tỏa trong tim.

"Tại sao lần nào
anh cũng xuất hiện vào lúc tôi đang cần giúp đỡ vậy? Điều này… thật thần kì! Lẽ
nào là do chúng ta có duyên phận chăng…"

Hạ Nặc Kỳ đang vô cùng
ngất ngây chìm đắm trong thế giới mơ tưởng của mình.

Lam Tịnh Vũ lại không để
cô chìm đắm trong ngất ngây và mơ tưởng thêm chút nào nữa, giúp cô đi giầy
xong, liền bỏ tay ra, giọng lạnh nhạt của anh kéo cô về thực tại: "Tôi
đang chuẩn bị đi dự Party, vì người chủ của bữa tiệc đã dắt con dê của tôi đi
rồi."

"Party?" Hạ
Nặc Kỳ thốt lên kinh ngạc, cô liền đứng dậy, "Người chủ bữa tiệc dắt con
dê của anh đi rồi sao?"

Lam Tịnh Vũ gật đầu.

"Sao có thể như vậy
được?"

"Vì hôm nay có một
cuộc đua xe, vì thế tôi đã từ chối lời mời đến dự bữa tiệc…" Lam Tịnh Vũ
buồn bã lắc đầu, "Kết quả là tất cả tuyển thủ của cuộc đua xe đều được mời
đến dự hết, bọn họ sợ tôi không đi, nên đã trói con dê của tôi lại."

"Trói lại ư?"
Cằm của cô như tách đôi ra. Miệng cô há hốc, mắt thì trợn tròn lên.

Trên đời này… lại có
người trói một con dê vào sao? Thật là quá quắt!

Dường như thấy được sự
nghi ngờ của cô, Lam Tịnh Vũ giải thích: "Mục đích trói con dê là vì tôi,
tất cả mọi người đều biết con dê là thứ mà tôi quý nhất!"

Lần đầu tiên, Hạ Nặc Kỳ
thấy được sự tức giận ánh lên trong đôi mắt của người con trai hiền lành mặc bộ
quần áo màu trắng đang đứng trước mặt cô. Trong phút chốc cô hiểu ra mọi
chuyện.

Cô lo lắng hỏi:
"Vậy anh cần đến dự tiệc ở đâu?"

"Không biết."
Lam Tịnh Vũ lắc đầu, trong đôi mắt lạnh lẽo của anh hiện lên sự bất lực,
"Tôi nghĩ, bọn họ sẽ chủ động tìm tôi."

Hạ Nặc Kỳ khẽ nghiêng
cái đầu nho nhỏ: "Nhưng như vậy chẳng phải quá bị động sao?"

"Đấy là cách duy
nhất."

"Chưa chắc
đâu." Hạ Nặc Kỳ nhìn những hạt nho nhỏ rơi vãi trên mặt đất, cười bí hiểm.

Lam Tịnh Vũ nhìn thẳng
vào mắt cô.

"Cô có cách
sao?"

"Đúng!" Hạ Nặc
Kỳ cười tinh nghịch gật đầu, sau đó chỉ những hạt nho nhỏ có hình dáng kì lạ
đang nằm trên mặt đất. "Con dê của anh thật thông minh, nó đã để lại dấu
cho chúng ta rồi này, anh xem đi."

Lam Tịnh Vũ cúi xuống
nhìn, trên mặt đất đúng là có những cục tròn chạy dài… đó chẳng phải là phân
của con dê sao? Mặc dù bị ô tô, xe đạp chạy qua, nhưng anh vẫn có thể nhận ra.
Anh mừng thầm trong lòng, nhìn Hạ Nặc Kỳ đầy cảm kích: "Cảm ơn cô."

"Khách sáo gì
chứ!" Hạ Nặc Kỳ vội vàng xua xua tay, "Lần này không tính, chẳng phải
anh đã giúp tôi nhặt giầy đó sao?"

Màn đêm lại bao phủ.

Giống như ngày hôm qua,
ánh hoàng hôn từ từ tắt dần ở phía tây.

Gió đêm thật dịu nhẹ,
hai người nhìn nhau cười, sau đó lập tức đuổi theo ngay!

Dựa theo dấu tích mà con
dê để lại trên đường, sau đó bọn họ đã nhìn thấy một du thuyền, không khí náo
nhiệt cho thấy rằng ở đây đang tổ chức dạ hội.

Lam Tịnh Vũ vui mừng nắm
lấy bàn tay nhỏ của Hạ Nặc Kỳ, vô cùng cảm kích mỉm cười với cô.

Nhưng lần này thì Hạ Nặc
Kỳ lại không cảm thấy cảm động, trong lòng cô bỗng hiện lên một dự cảm không
tốt.

 

 

 

 

 

Báo cáo nội dung xấu