Làm Dâu Nhà Ma - Chương 22

Chương
2
2: Anh chàng bám đuôi

 

 

 

AJ nãy giờ vẫn
im lặng khiến lũ Dạ Ma nhìn nhau chẳng hiểu chuyện gì. Chúng nó tự hỏi chúng đã
làm gì khiến cho vị chủ nhân này lại có cái nhìn đăm chiêu như vậy. Không khí
ngột ngạt kéo dài mấy phút. Gã
Lông Xám đưa mắt nhìn Xù Xì, gã mập Xù Xì lại ngó sang tên bạn ốm trơ xương Chân
Đen.
Riêng gã Chân Đen, chẳng nhìn ai.
Hắn cứ dửng dưng như thể tin chắc rằng sẽ
không có chuyện gì lớn lao xảy ra đâu.

 

“Ta…” –
Cuối cùng AJ đã lên tiếng khiến lũ thuộc
hạ thở phào nhẹ nhõm – “Đã đụng
độ với một số con Dạ Ma chỉ trong hai đêm. Sức mạnh
của chúng hình như đã tăng lên đáng kể. Tại
sao lại có chuyện như thế? Ta chỉ truyền sức mạnh cho đám các ngươi vậy thì lý
do gì khiến những tên Dạ Ma lạ kia lại mạnh lên hả? Đã vậy chúng còn tấn công
con người nữa!”

 

“A...
dạ thưa chủ nhân việc… việc… này thì… thì…”

 

“Thì
thế nào?
Nói nhanh! Đừng có vòng vo!”

 

Gã Lông Xám tự
nhiên nín tịt. Nhìn gương mặt cúi gầm của tên ma, AJ tự
hỏi hắn im lặng là bởi không biết hay là vì đang
che giấu cái gì đó.

 

Tiếng thở dài
phát ra, Chân Đen đứng dậy, cái nhìn điềm nhiên:

 

“Chắc
là chuyện này có uẩn khúc gì đây. Thế
ý chủ nhân là gì?”

 

“Ta
nghĩ, có khi nào một trong số các ngươi đã
lén truyền sức mạnh của ta cho những con Dạ

Ma khác để chúng
đi hại con người?”

 

“Không…
không đâu ạ!” – Tên
Xù Xì phản ứng ngay – “Chúng
thuộc hạ nào đâu dám, chủ nhân đừng nghĩ thế!”

 

“Vậy
thì giải thích lý do đi!” – AJ gác chân lên
phiến đá, hằn học.

 

“Theo
thuộc hạ nghĩ có thể bọn Dạ Ma lạ ấy tình cờ “lượm” được sức mạnh ở đâu đó hoặc
là vì cũng sắp đến đêm trăng tròn nên sức mạnh tăng lên thế là chúng đi săn con
người!” – Chân Đen

đáp một cách dễ
dàng.

 

AJ nhìn nhìn
Chân Đen rồi lia mắt sang đám thuộc hạ còn lại, tên nào tên nấy cũng cúi đầu
như thể rất sợ chủ nhân.

 

“Đơn
giản thế thôi à?”

 

“Dạ,
Chân Đen nói có lý. Bọn chúng mạnh lên chỉ là trùng hợp!” –
Linh Tinh vụng về nói không rõ câu.

 

Thấy AJ hình như
vẫn hoài nghi gì đấy, Chân Đen liền bảo:

 

“Thuộc
hạ thấy chuyện này đâu đáng để chủ nhân bận tâm. Nếu
muốn chúng thuộc hạ đây sẽ đi xử hết mấy con Dạ Ma lạ ấy vậy là xong!”

 

“Các
ngươi xử được chúng chứ?”

 

“Chúng
thuộc hạ đã được chủ nhân truyền cho một ít sức mạnh lẽ nào không địch nổi mấy
tên xa lạ kia như vậy thật uổng công chủ nhân!”

 

Lời lẽ của Chân
Đen nghe thật “ngọt”. AJ gật đầu:

 

“Được,
ta giao việc này cho các ngươi! Xử lý càng nhanh
càng tốt!”

 

“Vâng,
chủ nhân yên tâm, sẽ không còn tên nào quấy rầy chủ nhân
nữa!”

 

AJ cười:

 

“Tốt!
Thế nhưng… nếu ta biết các ngươi đang dối trá với ta thì các ngươi biết hậu quả
rồi chứ?”

 

“Dạ,
là gì ạ?” – Lông Xám đần
độn hỏi.

 

Đôi mắt buồn của
chàng trai trẻ ánh lên tia nhìn như quỷ dữ:

 

“Thì
sẽ có sẵn chỗ cho tất cả bọn mi ở dưới địa ngục! Dĩ
nhiên, ta sẽ là người tống tiễn bọn mi! Vì vậy,
tốt nhất đừng có giở trò gì ra cả!”

 

Tất cả bọn Dạ
Ma, trừ Chân Đen, mặt con nào con đó cũng mềm nhũn, xanh lét vì lời tuyên bố
đó.

 

Sau khi AJ khuất
bóng, lũ Dạ Ma lại tập hợp.

 

“Làm
sao đây?
Nếu hắn ta biết chúng ta đã truyền một ít
sức mạnh cho mấy tên Dạ Ma kia thì chúng ta tiêu đời!” –
Xù Xì nhăn nhó.

 

“Gã
chủ nhân ấy đáng sợ quá!” – Lông Xám miệng
méo xệch.

 

Linh Tinh lắp
bắp, cố nói cho ra câu chữ:

 

“Chân
Đen, sao mày không nói gì?”

 

Chân Đen đưa bàn
tay trơ xương vuốt ve cái cằm lòi lõm của mình:

 

“Nói
gì?
Tao đang bận suy nghĩ.
Chuyện này càng lúc càng hay đây!”

 

“Hay à?
Mày không nghe gã chủ nhân cảnh báo sao?”

 

Chân Đen lắc
đầu:

 

“Chẳng
có gì phải lo cả!
Cứ tin lời tao rồi tụi mày sẽ thấy mọi
thứ trở nên vô cùng thú vị!”

 

“Ý mày
là gì?” – Xù Xì mất kiên
nhẫn.

 

“Mày
không cần hiểu làm gì.
Chỉ cần biết tao đang có một kế hoạch rất
tuyệt!”

 

Cả bọn Dạ Ma chỉ
biết nhìn nhau mà chẳng thể hiểu nổi cái vẻ mặt cực kỳ
thích thú của gã xương đen ấy.

 

 

***

 

 

Hôm sau, một
buổi sáng đẹp trời ở tiệm mì Tân Quản, Yến Phi mặc tạp dề vào:

 

“Woa! Lại
bắt đầu một ngày làm việc nữa rồi!”

 

“Hôm
qua cậu về nhà ổn chứ?” – Song Song quay
qua.

 

“Ừ,
cũng bình thường nhưng không hiểu sao nhà lại bụi bặm thấy kinh y như tớ đã
không ở nhà một thời gian dài vậy! Kỳ lạ quá!”

 

“Thế à?
Đúng là hình như đã xảy ra chuyện gì với
tất cả chúng ta thì phải?”

 

“Nhưng
đó là gì?” -Yến Phi nhíu mày – “Vì
sao lòng tớ cứ buồn buồn cậu ạ!”

 

Hai cô gái nhìn
nhau…

 

Một lúc sau, Song Song vỗ tay thật lớn:

 

“Thôi,
chắc cũng không có gì quan trọng đâu đừng suy nghĩ làm chi cho mệt. Bây
giờ bắt tay vào làm việc thôi!”

 

Yến Phi gật đầu,
mỉm cười.

 

Khi đó, ở tiệm
trên Diễm Quỳnh đang lau bàn thì bất chợt cửa mở, một người bước vào khiến nó thở
ra chán nản:

 

“Lại
là hắn ta! Này, sao cậu cứ đến đây hoài vậy?”

 

Thì ra là AJ. Cậu
chàng nhìn nhìn cô gái đang chiếu cái nhìn không thiện cảm về mình:

 

“Cô…
còn nhận ra tui sao?”

 

“Gì?
Tại sao tôi lại không nhận ra cậu? Ngày
nào cậu chẳng đến cái tiệm mì này gặp Yến
Phi!”

 

AJ nghe thế liền
gật gù:

 

“À,
ừm… tui muốn gặp Yến Phi.
Cô ấy có ở đây không?”

 

“Biết
ngay mà! Sao cậu rảnh rang
thế?
Chờ một chút!”

 

Diễm Quỳnh quay
phắt đi xuống dưới bếp.

 

AJ ngồi xuống
ghế đưa mắt nhìn bóng cô gái khuất sau cánh cửa. Chỉ
chờ có thế Access lập tức thò đầu ra:

 

“Tôi
đã nói rồi, họ vẫn còn nhớ cậu!”

 

“Vậy
là họ chỉ quên ký ức về nhà họ Du thôi.”

 

“Đúng vậy, Du
Hạo chỉ lấy ký ức về nhà họ Du còn những thứ khác thì vẫn còn chứ.
Này, bây
giờ cô gái Yến Phi đã hoàn toàn mất trí nhớ cậu còn tìm cô ta làm gì? Cô ta
không thể giúp

cậu tìm ra nữa thì vì sao...”

 

Bất chợt Yến Phi
từ dưới bếp bước lên, Access liền chui tọt vào cổ áo len. AJ cũng hơi giật mình
liền ngồi ngay ngắn trên ghế như chờ đợi xem cô gái có còn nhận ra mình nữa
không. Yến Phi vừa thấy anh chàng đã cười tươi:

 

“AJ!
Mới sáng cậu đến tiệm mì tìm tôi sao? Có chuyện gì à?”

 

Yến Phi ngồi
xuống đối diện với cậu bạn. AJ bảo:

 

“Vậy
là cô vẫn còn nhớ tui?”

 

Yến Phi ngạc
nhiên:

 

“Tất
nhiên, sao tôi lại quên cậu được!”

 

Nghe thế chẳng
biết sao AJ thấy vui vui và thấy lòng nhẹ đi vì Yến Phi còn nhớ cậu. Chợt
thấy ánh mắt Yến Phi hướng về mình với vẻ như chờ đợi câu trả lời, AJ lúng túng
đáp bừa:

 

“À
cũng không có gì quan trọng. Hôm
qua không thấy cô ở tiệm mì, lo cô gặp chuyện gì nên tui đến đây xem sao!”

 

“Thế ư?
Hôm qua tôi không được khỏe nên nghỉ làm. Cám
ơn cậu đã quan tâm. Cậu ăn mì không, để tôi bảo Diễm Quỳnh làm cho cậu một tô.”

 

AJ gật đầu. Yến
Phi rời bàn, bước xuống bếp, Access lại ngóc đầu lên:

 

“Sao
cậu cứ hỏi những câu ngớ ngần vậy! Cái gì mà “Cô
vẫn còn nhớ tui ư” chẳng ra làm sao!”

 

“Thì
ta hỏi… cho chắc ăn!”

 

Access lắc đầu:

 

“Thôi,
không nói chuyện này nữa.
Tôi hỏi cậu tại sao cậu còn tìm cô ta
trong khi cô ta đã mất ký ức về nhà họ Du?”

 

Bấy giờ,
AJ mới phát hiện ra điều đó. Cậu
cũng không rõ vì sao lại cứ muốn tìm Yến Phi dù biết giờ đây cô gái đã hoàn
toàn rời khỏi nhà họ Du. Chỉ là, thật lòng AJ chỉ
mong được thấy gương mặt và nụ cười của Yến Phi!

 

“Sao
không trả lời?
Cậu giấu tôi cái
gì hả?”

 

“Không
có!
Ta nghĩ biết đâu Yến Phi sẽ còn nhớ một
chút gì đấy thì sao. Ta
cần phải điều tra cô ấy trong vài ngày nữa, điều này sẽ có lợi cho chúng ta!”

 

“Thật
à? Chỉ vậy thôi?” – Access dò hỏi.

 

“Vậy
mi còn nghĩ ta muốn gì?”

 

Access nhún vai,
dửng dưng:

 

“Tui
hơi lo!
Sợ cậu bắt đầu có… tình cảm với cô gái
Yến Phi ấy!”

 

“Tình
cảm gì chứ?
Trái tim này chỉ có thù hận chẳng còn chỗ
cho bất cứ tình cảm nào nữa! Đầu óc
mi hỏng rồi sao Acc?” – AJ cười nhạt,
nhưng trông rất buồn.

 

“Ha ha ha!
Cậu nói đúng, tôi
ngớ ngẩn quá.
Mà nếu cậu có tình cảm với Yến Phi thì chắc
mặt trời sẽ không mọc nữa và khi đó tui sẽ viết một cuốn sách.”

 

“Mi
viết sách? Sách gì?”

 

“Sách
có tựa đề là Tình yêu của ác ma há há
há!”

 

AJ cười cười cho
ý nghĩ điên rồ của tên tiểu yêu. Rồi ánh mắt cậu thấp thoáng điều gì mơ hồ khi
nhớ đến Yến Phi.
Sự thật, cái
cảm giác kỳ lạ trong lòng cậu là gì?

 

 

Dưới bếp, Diễm
Quỳnh đang bực bội vì phải làm mì cho AJ, cái kẻ con bé thấy ghét kinh khủng! Còn Song Song thì hỏi:

 

“Yến
Phi, cậu có biết tên anh chàng đang ngồi trên quán không?”

 

“Tên
hả?
Biết nhưng cái tên nghe hơi lạ, là AJ!”

 

“AJ?!” – Diễm Quỳnh chen vào – “Cái
tên giống y như người, nghe kỳ cục! Chẳng hiểu vì sao cậu lại quen hắn ta được!”

 

“Tình
cờ chúng tớ gặp nhau trên ngọn đồi trường tiểu học nên thành bạn luôn! Tớ thấy
AJ cũng tốt, cậu đừng mãi ác cảm với cậu ấy như
thế!”

 

“Thì,
cứ hễ thấy mặt cậu ta là tớ tức tức ghét ghét sao í! Giờ lại phải làm mì cho
hắn nữa chứ!”

 

Mấy phút sau, Diễm
Quỳnh bê tô mì lên tiệm trên. Song Song nhìn
sang bạn:

 

“Tớ
thấy cậu thân với cậu ta lắm, hai người có vẻ hợp? Cậu ta ngày nào cũng đến tìm
cậu cả.”

 

“Quen
thêm một người bạn cũng vui!” – Yến
Phi rửa rau dưới vòi nước.

 

“Bạn
thì không sao, chỉ sợ lỡ như cả hai có tình cảm với
nhau thì thế nào?”

 

Yến Phi bật cười
trước câu nói đó:

 

“Song
Song, cậu lo xa quá!
Tớ và AJ không thể nào.
Cậu ấy vốn không phải là đối tượng của tớ!”

 

“Ờ,
nếu không chắc Diễm Quỳnh sẽ “không nhìn mặt cậu”!”

 

Yến Phi cười
phì:

 

“Vậy
sẽ rất kinh khủng! À hình như khăn giấy sắp hết rồi phải không?
Để tớ vào nhà kho lấy ra,

cậu rửa nốt mớ
rau này giúp tớ.”

 

 

Diễm Quỳnh đặt
tô mì trước mặt AJ một cách thô bạo:

 

“Mì có
đây!”

 

AJ ngó tô mì rồi
ngước nhìn cô gái:

 

“Xin
lỗi, cho tui hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy?”

 

“Mới
sáng sớm mà đã...” – Diễm Quỳnh lầm
bầm rồi bảo – “Ở
ngoài, bên trái tiệm mì, kế bên nhà kho có phòng vệ sinh!”

 

“Nghĩa
là bên trái tiệm mì chứ gì! Cô nói
chi cho dài dòng!” – AJ đứng dậy – “Cám
ơn!”

 

AJ rời tiệm
trong sự tức tối của Diễm Quỳnh.

 

 

Lúc này trong
nhà kho, Yến Phi đang đứng trên ghế gỗ để lấy cái thùng khăn giấy. Lôi mãi, lôi
mãi cái thùng nặng trịch ấy chỉ nhích được chút xíu. Yến Phi lau mồ hôi, cố
gắng dùng sức may là cuối cùng cũng nâng được cái thùng. Bất ngờ có con gì chạy
vút qua đụng vào chân ghế khẳng khiu. Cái
ghế gỗ chao đảo, Yến Phi hoảng hốt và
không thể giữ được thăng bằng thế là ngã nhào ra đất.

 

“Ui! Đau
chân quá!”

 

Yến Phi nhăn
nhó, đưa mắt nhìn xuống, chân bị trặc rồi. Chợt con bé ngước lên, mấy cái thùng
giấy lắc lư và đang rơi từ trên cao xuống! Vì quá nhanh nên Yến Phi chỉ còn
biết nhắm mắt cúi người nằm sát xuống đất. Đúng lúc, một bóng người lao vào…

 

Rầm!
Rầm!
Hàng
loạt mấy thùng giấy rơi trên nền dưới. Tiếng
đổ nghe thật lớn. Vài phút sau, có vẻ như mọi thứ đã xong, Yến Phi ngạc nhiên vì
sao không thấy đau gì cả và cũng không bị cái thùng nào đè trúng. Yến Phi từ từ
mở mắt ra, suýt nữa muốn đứng tim khi bắt gặp đôi mắt của AJ thật gần, gần đến
mức khiến toàn thân nó bất động. Cảm giác thời gian ngừng trôi đúng ngay khoảnh
khắc Yến Phi vô tình chạm vào ánh mắt buồn đó.

 

AJ nhìn cô gái
đăm đăm:

 

“Cô
không sao chứ?”

 

Yến Phi đảo mắt
nhìn xuống, hóa ra cậu chàng đã dùng thân che chắn cho mình khỏi mấy cái thùng
giấy. AJ chống tay và đang nằm phía trên người nó.

 

“Không,
không sao!
Chắc cậu đau lắm hả?” –
Yến Phi ái ngại hỏi.

 

“Hơi ê
ẩm một tí!”

 

Bịch! Yến
Phi há hốc mồm vì thêm một cái thùng nhỏ rớt xuống đầu AJ. Cậu chàng vẫn
bình thản như chẳng đau đớn gì rồi vài giây sau mới kêu lên:

 

“Aooo!”

 

Lúc đầu là tròn
xoe mắt sau đó thì Yến Phi cười phì.

 

Tiếp, cả hai
ngồi dậy.
Cùng lúc Diễm Quỳnh với Song Song chạy
vào…

 

“Yến
Phi tớ nghe… AJ, sao cậu lại ở đây?”

 

“Tình
cờ thôi!” – AJ bước ra đến
cửa – “Cô
có thể nhường đường?”

 

Diễm Quỳnh liền
nép người sang một bên cho anh chàng. AJ đi ngang qua thì mắt Song
Song đột nhiên mở to vì ngửi
thấy mùi ma khí toát ra từ người cậu con trai
đó! Dù rất nhanh và chỉ thoáng qua, nhưng nó vô cùng rõ ràng.
Song
Song liền xoay qua dõi theo bóng dáng AJ với vẻ
mặt đầy nghĩ ngợi.

 

 

“Ui, đau
quá!
Mấy cái thứ đó sao nặng thế!” –
AJ vặn vẹo người.

 

Access chống
cằm:

 

“Ai
bảo cậu vào đỡ làm gì!”

 

“Mi
còn nói!
Sao mi không biết dùng phép đỡ giúp ta
mấy cái thùng giấy?”

 

“Điên
à?
Lẽ nào để Yến Phi thấy thùng giấy bay lơ
lửng?”

 

AJ chẳng biết
nói gì, chỉ bóp vai.
Cả người đau nhói.

 

 

“Không
sao chứ Yến Phi?” – Diễm Quỳnh thấy
cái chân bị trặc của cô bạn.

 

“Ừ,
bị trặc chút thôi, may có AJ.”

 

Yến Phi ngưng lại vì
nhớ đôi mắt của cậu bạn, lúc nãy nhìn ở vị trí gần như thế. Còn
Song

Song thì im
lặng!

 

 

***

 

 

Buổi tối, Yến
Phi về nhà với cái chân khập khiễng. Cũng may là không bị nặng lắm. Đang đi thì
chợt Yến Phi nghe có bước chân đi theo mình. Con bé đi thì người đó đi, con bé
dừng thì người đó cũng dừng. Yến Phi lập tức quay
phắt ra sau, chẳng ai cả. Cái trò gì thế?
Yến Phi nghĩ thầm. Nó xoay người bước tiếp.

 

Đúng là có người
bám theo, tiếng bước chân và cả hơi thở Yến Phi nghe rất rõ. Con bé đi chầm
chậm nhìn nhìn rồi bước thật nhanh như bỏ chạy. Hiển nhiên, người đó cũng chạy theo.
Đến một khúc quẹo, Yến Phi liền núp vào, tay giơ sẵn cái túi lên cao dự định sẽ
đập vào đầu kẻ đang bám đuôi. Chắc chẳng là người tốt lành gì!
Và quả nhiên kẻ theo đuôi đang bước vào con đường nơi Yến Phi đứng trực sẵn. Cái
bóng đen in dài trên nền đất từ từ lại gần, gần hơn.
Con bé nín thở. Một, hai, ba!
Yến Phi cầm túi lao ra đập liên tục vào người kẻ bám đuôi:

 

“Muốn
gì hả?
Định làm gì mà
lại bám theo tôi?”

 

Người đó la oai
oải:

 

“Dừng
lại!
Là tui nè!”

 

Yến Phi dừng
tay, nhíu con mắt:

 

“AJ?!”

 

AJ hạ tay xuống, hậm hực:

 

“Phải,
là tui đây!
Cô đánh tui dữ dội quá!”

 

 

Tại nhà, Yến Phi
thoa thuốc lên mấy vết bầm trên mặt AJ:

 

“Sao
cậu lại bám theo tôi, làm tưởng là kẻ xấu nên mới mạnh tay
vậy!”

 

“Kẻ
xấu nào gặp cô chắc cũng phải bỏ chạy!” – AJ nhăn nhó.

 

“Ý cậu
nói tôi dữ chứ gì!
Là con gái lại sống một mình nếu tôi hiền
lành thì chết từ lâu rồi. Nhưng
sao cậu lại theo tôi thế?”

 

“Khuya
rồi tui sợ cô đi về một mình sẽ gặp nguy hiểm nên bám theo!”

 

Yến Phi dừng
việc thoa thuốc, hỏi:

 

“Cậu
lo cho tôi gặp nguy hiểm nên đi theo bảo vệ hả?”

 

AJ gật gật. Yến
Phi nghiêng đầu:

 

“Hồi
sáng cậu vì tôi đã bị mấy thùng giấy đè, bây giờ vì lo lắng cậu mới đi theo.
Sao cậu tốt với tôi quá vậy?”

 

AJ nhìn đôi mắt
to tròn của cô bạn, bất chợt trong đầu một câu nói hiện ra lởn vởn “Tớ không thể bỏ cậu lại, không bao giờ! Tớ muốn được ở bên cạnh cậu dù phải chết!
Tuyệt đối không có điều gì khiến tớ rời xa cậu
! Không gì cả, cho dù là cái chết! Tớ sẽ không bao giờ
rời xa cậu lần nào nữa!

 

Lần đó, ánh mắt
cùng giọng nói kiên quyết của Yến Phi đến giờ vẫn còn trong tâm trí AJ.
Đối với tên ác ma ngốc, giây phút ấy giống như một khoảnh khắc đẹp đáng để lưu
giữ và cậu ao ước cũng sẽ có một người yêu mình nhiều như thế.
Cậu đã ganh tị với Du Hạo vì…

 

“AJ,
sao thế?
Sao im lặng vậy?”

 

AJ giật mình, khẽ chớp
mắt bảo:

 

“Vì…
chúng ta là bạn!”

 

Yến Phi mỉm
cười:

 

“Cậu
đúng là một người bạn tốt! Nhưng lần sau đừng
bám theo như thế nữa lỡ như tôi cầm cây và phát vào đầu cậu một cái thật mạnh
thì khổ!”

 

“Ừm, qua
lần này tui cũng biết được cô dữ dằn thế nào rồi!”

 

Cả hai bật cười.  

 

Báo cáo nội dung xấu