Cuộc gặp gỡ chí mạng- Chương 10 part 5

Lâm Uyển nhìn
bóng Phương Chính biến mất từ cửa, lại nhìn về phía Đàm Hy Triết, hỏi: “Sao anh
lại đến đây?”

Đàm
Hy Triết cười buông tay nói: “Hành động thất bại, sợ cô bị xử lí, nhất định hắn
đã làm khó cô rồi?”

“Chính
là mất đi tự do cá nhân.” Lâm Uyển nhún vai.

“Bàn
chân kia, thật sự không phải do hắn làm chứ?” Đàm Hy Triết vẫn canh cánh trong
lòng với vết thương ở chân cô.

Lâm
Uyển nghĩ bụng, việc này đúng là có liên quan đến anh ta, nhưng suy cho cùng
vẫn là tự mình giẫm lên thủy tinh, cô liền dựa theo tình hình thực tế mà trả
lời: “Là do tôi không cẩn thận giẫm phải.”

“Hắn
nổi nóng đập đồ à?”

Lâm
Uyển gật đầu, bỗng thấy Phương Chính gào thét chạy về, kích động hỏi: “Sao lại
không có nữa?”

Lâm
Uyển không hiểu, hỏi lại: “Không có cái gì?”

“Rượu
vang đỏ, tôi còn muốn lấy hai chai kìa?” Con ngươi của hắn láo liên, “Tôi biết
rồi, chắc chắn là A Kình đổi chỗ cất đúng không? Cái tên này thật tinh ranh,
Lâm Uyển, tình bạn của chúng ta không tệ nhỉ?”

Lâm
Uyển cúi đầu nhìn chân, nói: “Đập rồi.”

“Cái
gì?” Phương Chính chưa nghe rõ, hỏi lại lần nữa.

Nhưng
Đàm Hy Triết ở bên cạnh đã nghe thấy, cũng hoài nghi nhìn xuống chân Lâm Uyển.

“Này
tôi bảo, hai người cứ nhìn cái chân làm gì thế, tôi hỏi rượu cơ mà, mau lên mau
lên, cơ hội hôm nay hiếm có, tên đó cực kì keo kiệt, kiếm được chút lời từ hắn
không phải dễ.”

“Không
còn nữa, đều bị anh ta đập rồi.” Lâm Uyển bất đắc dĩ giải thích, hôm đó cô bị
sợ hết hồn, cũng chẳng chú ý rốt cuộc đã đập mấy chai, dù sao thì sau đó cũng
hoàn toàn không thấy, chắc chắn là đập hết rồi.

“Cái
gì?” Phương Chính trợn mắt to đến mức chim sẻ cũng bay vào được, “Không phải
chứ, đập cả chai rượu đó của tôi rồi?”

“Của
anh?” Hai người đồng thời nhìn về phía anh ta, vẻ mặt hoài nghi.

“Phải
đó, tôi có người bà con xa nhờ A Kình giúp đỡ, tặng hắn một chai rượu ngon, có
được trong buổi bán đấu giá, mấy chục, gần trăm vạn đồng ấy chứ...”

“Thế
sao lại thành của cậu rồi?” Đàm Hy Triết khinh thường hỏi.

“Sao
lại không phải của em, chính tay em tặng mà, lúc đó còn nghĩ dỗ dành hắn vui
vẻ, hôm khác sẽ trộm về. Sớm biết thế này thì thà đổi cho hắn chai nước lã, xem
ra làm người quả nhiên không nên quá tử tế.”

Lâm
Uyển nghe thấy buồn cười lại không nói gì, đây toàn là nhân tài gì thế này, nói
năng chẳng cần đạo lý, mà từng điều đều rất chính đáng.

Phương
Chính lảm nhảm xong còn chưa hết hi vọng, hỏi: “Cô với hắn làm gì thế? Ném rồi,
nghe thấy tiếng vỡ rồi?”

“Ừ.”
Lâm Uyển gật đầu, miễn cưỡng coi như đã nghe thấy đi, tuy chẳng êm tai chút nào.

“Thật
hay giả thế?” Phương Chính trợn mắt nhìn Lâm Uyển mãi một lúc mới nói: “Tôi
biết rồi, tôi biết rồi, gã này chắc chắn học theo Chu U Vương, ông ta xé gấm
vóc, các người thì hay rồi, ném rượu vang đỏ để chơi.”

Lâm
Uyển cảm thấy tội danh này quả thực quá oan ức, còn cả kiến thức thông thường
của người này cũng quá kém, cô bèn tốt bụng phổ cập cho anh ta: “Người nghe xé
lụa đó không phải Bao Tự, mà là Muội Hỷ[7].”

[7]
Bao Tự là phi tần của Chu U Vương. Muội Hỷ là phi tần của vua Kiệt nhà Hạ. Muội
Hỷ tuy rất đẹp nhưng từ sáng đến tối không hề có một nụ cười, chỉ khi nghe
tiếng xé lụa mới lộ vẻ tươi cười nên vua Kiệt đã hạ lệnh mỗi ngày chuyển một số
lớn lụa đến để xé cho nàng nghe. Ở đây Phương Chính nhầm giữa Bao Tự và Muội
Hỷ, Chu U Vương và vua Kiệt.

Phương
Chính chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hỏi: “Cái gì mà vô vọng? Tôi thấy cô
hôm nay mới là vô vọng ấy, mất công đến mà chả được tích sự gì.”

Lâm
Uyển tức cười giải thích: “Muội Hỷ là sủng phi của Hạ Kiệt, Hạ Kiệt chắc anh
biết nhỉ? Nàng thích nghe tiếng xé lụa, thế là Hạ Kiệt liền sai người ngày ngày
xé lụa cho nàng nghe. Cho nên, chuyện này chẳng có liên quan gì đến Chu U
Vương, anh đừng có tăng thêm tội ác cho người ta, một tội đốt lửa hiệu triệu
chư hầu đã đủ chết rồi.”

“Ừ.”
Phương Chính nghe mà như bước trong mây mù, rất nhanh đã gạt mây ra nhìn trăng
sáng: “Có điều, việc ném rượu vang đỏ này quả thực có liên quan đến chuyện của
hai người, đúng vậy chứ?”

Lâm
Uyển không nói gì, lại mơ hồ trở lại, lẽ nào phải nói là vì mình trộm mấy ngụm
rượu của hắn, kết quả tên đó liền tức giận đập hết rượu trong tủ à? Điều này
thật là tiêu biểu, thà đạp đổ chứ không để kẻ khác chiếm hữu, quả là hết sức
xấu xa.

“Đáng
tiếc quá, chai rượu ngon kia của tôi, một ngụm cũng chưa được uống, sớm biết
thế này thì...” Phương Chính vẫn không chịu chấp nhận hiện thực, lải nhải không
ngừng như thím Tường Lâm[8].

[8]
Thím Tường Lâm: Là một nhân vật trong truyện ngắn “Lễ cầu phúc” của Lỗ Tấn.

“Hay
là anh xem trong căn phòng này có cái gì thuận mắt thì lấy cái đó đi?” Lâm Uyển
nhìn bộ dạng đó của anh ta, có chút không cam tâm.

“Thật
không? Cô chịu trách nhiệm nhé?” Phương Chính vừa nghe thấy hai mắt đã lóe sáng.

Lâm
Uyển lắc đầu, nói: “Lời chịu trách nhiệm thì tặng cho anh.”

“Thôi,
Lâm Uyển, cô học cái xấu rồi.”

Đàm
Hy Triết rõ ràng không tin lý do thoái thác kiểu này, nhưng cũng trêu đùa nói:
“Thật đúng là vung tiền như rác, không ngờ Trần Kình còn có tư chất làm hôn
quân.”

“Đúng!”
Phương Chính vỗ đùi hết sức tán thành, “Hồ đồ, cực kì hồ đồ.”

Đàm
Hy Triết cười: “Vậy cậu còn quyết một lòng với hắn, đến cả anh ruột cũng không
nhận à?”

“Ấy,
cái này không giống nhau, với lại anh cũng không phải anh ruột của em, anh xem
A Kình làm anh trai ruột kia kìa, tất cả lớn nhỏ, chỉ cần là chuyện của A Túy,
nhỏ thì chọc hang chuột, lớn thì gây tai nạn chết người, anh ruột người ta nghe
một cái đều lập tức đi khắc phục hậu quả mà chẳng phàn nàn gì, anh làm được
không hả? Đến lúc đó lại không biết đi đâu tìm anh, chẳng biết ngủ say như chết
trên giường của nàng minh tinh nào nữa.”

Đàm
Hy Triết không thèm để ý đến sự coi thường của Phương Chính mà lo lắng nhìn về
hướng Lâm Uyển, chỉ thấy sắc mặt cô sớm đã sa sầm lại, cụp mắt nhìn chằm chằm
thảm trải sàn. Anh ho một tiếng, vỗ vai Phương Chính nói: “Được rồi, tôi không
phải anh ruột cậu, tôi với cậu là người dưng nước lã được chưa? Cậu mau mau cút
đi.”

“Không
phải anh muốn một mình tán gẫu với mỹ nữ của người ta đấy chứ? Được thôi, em
không ở đây làm chướng mắt anh.” Đi được hai bước, Phương Chính lại quay đầu
hét: “Lâm Uyển, tôi bảo, hai người lần sau lúc lại đập rượu vang chơi thì phải
thông báo trước cho tôi một tiếng nhé, tôi đến ngửi mùi thôi cũng được.”

Cái
tên lắm mồm cuối cùng cùng đi, lỗ tai được thanh tịnh, Đàm Hy Triết nhìn Lâm
Uyển sắc mặt đang không vui, hỏi: “Cô vẫn ổn chứ?”

Lâm
Uyển ngẩng đâu, cười nói: “Tôi không sao.”

“Hắn
chẳng biết cái gì cả, cô đừng để bụng.”

“Bây
giờ tôi tin hai người là anh em rồi.”

Đàm
Hy Triết bật cười, đưa tay lên dụi mũi, hơi thẹn thùng nói: “Việc lần này, là
tôi suy nghĩ chưa thấu đáo, liên lụy tới cô rồi.”

“Việc
này vốn có thể thành công hoặc thất bại, tôi đã có tâm lý chuẩn bị.”

“Thật
ra là chúng tôi rơi vào bẫy của Trần Kình.”

“Là
sao?” Lâm Uyển kinh ngạc hỏi.

“Cơ
bản chẳng có thư báo cáo nào, chỉ có một bức thư tống tiền.” Đàm Hy Triết ngừng
lại một chút, tiếp tục nói: “Tên ô hợp cầm đầu kia có chút ân oán cá nhân với
một giám đốc điều hành của Chí Thành, đúng lúc đánh bạc thua, liền nảy sinh ý
định xấu, đánh người chụp ảnh làm chứng cứ giả, từ đó mà vơ vét tiền bạc, bởi
vì việc phá dỡ khu nhà cũ đó là do vị giám đốc kia phụ trách. Hắn tưởng giấu ba
người nhà họ đi thì người chết rồi không thể đối chứng, còn thứ hắn muốn cũng
không nhiều, hình như chỉ có mấy vạn, tưởng rằng đối phương sẽ dàn xếp ốn thỏa,
trả tiền cho yên chuyện. Không ngờ vị giám đốc kia không mắc lừa mà còn trực
tiếp báo cáo việc này với Trần Kình, mà Trần Kình lúc đó còn đang ở nước ngoài,
không thể không khâm phục năng suất làm việc của hắn, người còn chưa trở về đã
điều khiển từ xa làm rõ chuyện này rồi. Hắn vừa bảo người trị bệnh cho gia đình
ba người kia, vừa gài bẫy tôi, nói bóng gió có thư báo cáo gì đó, hiểu rõ tôi
nóng lòng háo thắng, ngay lập tức chọc vào.”

Lâm
Uyển nghe được thì hờ hững, lại hơi khó có thể tin được, nhưng điểm đáng ngờ
trước đó cũng có thể được giải thích thông suốt, hơn nữa cũng phù hợp với tác
phong hành sự của Trần Kình. Làm sao cô có thể quên được ban đầu chính hắn dùng
thủ đoạn như thế nào để đối phó với cô, nhanh chóng đến mức khiến người ta
không kịp phản ứng, tàn nhẫn đến mức khiến người ta không thể xoay chuyển. Bây
giờ cuối cùng cô đã hiểu, tại sao hắn chậm trễ không chịu vạch trần chân tướng,
bởi hắn đang đợi ba người nhà kia khỏe mạnh trở lại, tạo thanh danh tốt cho
mình, hoặc là đợi tạo dựng thanh thế đủ lớn rồi đẩy Triều Huy đến nơi đầu sóng
ngọn gió, hoặc là để dằn vặt thần kinh cô.


càng nghĩ càng khó chịu, chán nản, thất vọng, cảm xúc không thể nói rõ cứ từng
đợt từng đợt công kích trái tim vốn đã đầy thương tích. Cảm giác bất lực sâu
sắc kia giống như sóng biển khi nước triều dâng, càng dâng càng cao, cho đến
lúc nuốt chửng lấy cô.

Nghĩ
đến còn có người đang nhìn mình, Lâm Uyển ép bản thân bình tĩnh lại, hỏi: “Tình
trạng vết thương của người nhà kia rốt cuộc nghiêm trọng đến đâu?”

“Họ
chỉ vì tạo chứng cứ giả, chỉnh sửa hình ảnh, tạo hiệu quả thị giác chứ không
đánh thật đến chết, nghe nói có vết máu nhân lúc hôn mê mà bôi thêm vào. Để đề
phòng sự việc bại lộ, chúng đã nhốt người lại, nếu thật sự bỏ mặc họ thì chắc
họ đã chết đói từ sớm rồi.”

“Công
ty các anh không sao chứ?”

“Tôi
vẫn chưa yếu đuối đến vậy, cái gì Chí Thành có, Triều Huy cũng có, điều khác
biệt duy nhất chính là tôi không kiềm chế được bằng hắn ta.” Sau đó bỗng nhiên
anh ta nghiêm túc nói: “Lâm Uyển, cô rời khỏi hắn đi, cô cũng thấy rồi đấy, cô
đọ sức với loại người này thì chẳng có phần thắng, nếu cô sợ hắn quấy rầy cô,
tôi có thể giúp.”

Lâm
Uyển bất lực hỏi: “Giúp thế nào?”

“Ừm.”
Anh ta giơ ngón trỏ lên gõ gõ cằm, suy nghĩ nói: “Đưa cô ra nước ngoài, để hắn
không tìm được.”

Lâm
Uyển bật cười.

“Tôi
nói thật đó, nếu cô không yên tâm về cha mẹ của vị hôn phu, tôi có thể giúp cô
chăm sóc họ, cho dù là kinh tế hay phương diện khác, chúng tôi có yếu kém nữa
thì vẫn có khả năng chăm sóc hai người già.”

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Lâm
Uyển cười, ngắt lời anh ta: “Cám ơn đề nghị của anh, dưới con mắt của anh có lẽ
tôi không chịu nổi một đấm, nhưng dù tôi có yếu thế nào, trách nhiệm của bản
thân tôi cũng không thể đẩy cho người khác. Hơn nữa chạy trốn không phải cách
hay, vứt lại một cục diện hỗn loạn ở đây, tôi có đi đâu cũng sẽ không yên tâm.”

Đàm
Hy Triết sững người, chân thành nói: “Lâm Uyển, cô làm tôi vô cùng nể phục.”
Anh ta im lặng một lát rồi tiếp tục: “Nhưng nghiêm khắc mà nói, họ cũng không
phải trách nhiệm của cô.”

“Có
lẽ, cứ cho là xuất phát từ tình yêu đi.” Lâm Uyển bàng hoàng nói.

“Chính
vì tình cảm của cô và vị hôn phu? Hai người hình như mới quen nhau ba năm?”

“Không
hoàn toàn là vì anh ấy, anh có lẽ cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi, ban đầu bác
trai bác gái không đồng ý lắm chuyện của hai chúng tôi, rất nhiều bậc cha mẹ
đều khá nhạy cảm với việc đó. Sau này tiếp xúc nhiều, họ không những tiếp nhận
tôi, mà còn đối với tôi rất tốt, giúp tôi tìm lại được cảm giác đã từng thiếu
hụt kia. Vì vậy, tình cảm chính là tình cảm, là thứ không thể dùng thời gian
hay bất cứ điều gì khác đo đếm được.”

Đàm
Hy Triết nhìn cô gái có phần tiều tụy nhưng lại kiên định lạ thường trước mặt
này, cứ như anh ta quen biết cô lại một lần từ đầu, ngẫm nghĩ lời của cô, nói:
“Tuy tôi không thể hoàn toàn hiểu được, nhưng tôi rất cảm động.”

“Cảm
ơn sự cảm động của anh.”

Nhất
thời hai người đều rơi vào im lặng, ánh mắt đáp xuống phía bên ngoài bị ngăn
cách bởi cửa sổ. Nơi không xa đó, Phương Chính đang đứng bên cạnh bể bơi ra dấu
gì đó với thím Châu. Một lát sau Đàm Hy Triết lên tiếng: “Cô biết Trần Kình sợ
nhất cái gì không?”

Lâm
Uyển còn đắm chìm trong mạch suy nghĩ của bản thân, nghe thấy điều này bỗng
ngẩn người, cười giễu cợt đáp: “Người như hắn thì có gì mà phải sợ hãi, chắc là
chỉ sợ không được trường thọ nhỉ?”

Đàm
Hy Triết cũng cười, nói: “Thật ra thứ mà hắn sợ kia rất đơn giản.” Rồi hắn chỉ
ra bên ngoài, Lâm Uyển nhìn theo, lẽ nào là Phương Chính?

“Là
nước. Hồi nhỏ hắn từng rơi xuống hồ chứa nước suýt chút nữa bị chết chìm, sau
này hắn luôn bị sợ nước.”

Cái
này? Lâm Uyển rất khó tưởng tượng Trần Kình không gì là không thể lại sợ nước.
Rất nhiều người từng suýt chết đuối, cũng có một số người từ đó không dám chạm
vào nước, nhưng loại người như hắn, nhìn thế nào cũng không giống như kiểu
người sẽ có trở ngại tâm lý.

Lúc
này Phương Chính đã vút qua, với hai ngón tay ra làm động tác tay đi bộ, Đàm Hy
Triết cười bất đắc dĩ, rồi quay đầu nghiêm túc nói với Lâm Uyển: “Cô cần gì có
thể tìm tôi, đừng khách sáo, tốt xấu gì chúng ta cũng từng chung một con
thuyền.”

Lâm
Uyển nhìn hai người Đàm Hy Triết và Phương Chính trêu đùa nhau trên đường đi xa
dần, cảm xúc đã đè nén rất lâu dâng trào, hệt như nước nóng được xả ra làm bỏng
cả lồng ngực cô. Chẳng có ai sinh ra đã kiên cường, chẳng có ai không sợ bị
thương, có lúc cái gọi là kiên cường lại chỉ là một lớp ngụy trang.

Tối
hôm đó Trần Kình không về biệt thự, lần thứ hai xuất hiện là sau ba ngày. Hôm
nay Lâm Uyển ngủ một giấc trưa dài, tỉnh lại đã là hơn ba giờ. Có lẽ do ngủ quá
nhiều nên cô cảm thấy đầu phình to, định ra ngoài đi dạo. Lúc xuống tầng, nhìn
thấy thím Châu bưng một đĩa nho lớn đi qua, mặt mày rạng rỡ nói: “Tôi đang định
đến đưa hoa quả cho cô, vậy thì ăn ở phòng khách nhé, vừa khéo Trần thiếu gia
cũng về rồi.”

Lâm
Uyển khó hiểu tại sao thím Châu lại vui như vậy, về thì cứ về thôi, sau đó
nghĩ, đối với người trả lương cho mình có lẽ đều là phản ứng này. Cô vừa quay
người liền nhìn thấy Trần Kình ngoài cửa sổ, cả người ướt sườn sượt từ bể bơi
lên, làn da màu lúa mạch dưới ánh nắng tỏa ra vẻ rực rỡ khỏe mạnh, chỉ thấy hắn
mặt không chút biểu cảm cầm một chiếc khăn lên lau tóc qua loa, sau đó khoác
khăn choàng tắm ngồi trên ghế dựa.


bỗng nhiên nhớ lại lời nói ngày hôm đó của Đàm Hy Triết. Sợ nước? Đúng là
chuyện cười. Chẳng trách anh ta thua thảm như vậy, không biết có câu gọi là
“biết người biết ta trăm trận trăm thắng” sao?

Từ
góc độ này của cô chỉ nhìn thấy người đó duỗi một bên chân dài, cơ thể cân đối,
đường cong thanh thoát, cảm giác có một sức mạnh ngang ngược ngông cuồng. Buộc
phải thừa nhận, người đàn ông này là người có năng lực, vứt bỏ địa vị thân phận
của hắn, chỉ cần bề ngoài và khí chất này cũng có thể khiến hắn trở thành một
người xuất chúng nhất trong đám người. Nhưng ông trời trao cho hắn tất cả những
thứ tưởng như hoàn mỹ, mà lại cho hắn một trái tim lạnh nhạt vô tình, đây có
tính là một khiếm khuyết không? Lẽ nào đây chính là cái gọi là công bằng?

Trần
Kình ngồi bên ngoài một lúc rồi đi vào, cũng không biết là ai lại trêu chọc
khiến hắn khó chịu. Hắn đi thẳng đến chỗ sofa ngồi mạnh xuống, vặt lấy hai quả
nho từ đĩa trên bàn rồi bỏ vào miệng, cứ như không nhìn thấy người sống sờ sờ
đang ngồi đối diện hắn.

Lâm
Uyển lại chẳng có cảm giác gì, cô sớm đã luyện thành thói quen với tính nết
thay đổi thất thường của hắn. Cô cũng không cảm thấy vinh hạnh gì khi hắn đem
gương mặt tươi cười nghênh đón, hắn làm như không thấy cô thì cô cũng chẳng hề
cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương. Nếu như là lúc bình thường thì cô sớm đã
trốn qua một bên để lẩn tránh, nhưng hôm nay cô có lời muốn nói.

“Trần
Kình, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Trần
Kình nhếch mí mắt, “hừ” một tiếng, cực kì ngạo mạn. Lâm Uyển thở dài một tiếng
từ tận đáy lòng, có chút chuyện thật ra không cần phải hỏi lại, nhưng cô vẫn
không nhịn nổi: “Có phải anh sớm đã biết tôi và Đàm Hy Triết từng gặp mặt?”

Trần
Kình “ừ” một tiếng, chẳng thèm ngẩng đầu, tiếp tục ăn nho, ăn một cách vô cùng
tập trung, Lâm Uyển trong lòng chán nản mấy phần, lại hỏi: “Vậy anh bày ra cái
bẫy này là nhằm vào tôi hay anh ta?”

“Em
không biết có cái gọi là một mũi tên trúng hai con chim à?” Cuối cùng hắn nói
thêm một câu, nhưng ngữ khí lại rất tệ, “Hai kẻ các người cùng nhau bày mưu
tính sổ tôi, tôi cũng đáp trả lại, ăn miếng trả miếng.”

“Cuộc
điện thoại đó là anh cố ý để tôi nghe thấy?” Đối phương không đáp, Lâm Uyển lại
tiếp tục hỏi: “Cái hôm anh từ nước ngoài trở về đã bắt đầu đóng kịch?”

Trần
Kình ném nho trong tay vào đĩa, đứng bật dậy, mất kiên nhẫn, trả lời: “Lâm
Uyển, mẹ kiếp, em coi tôi như diễn viên chuyên nghiệp có phải không? Tôi thật
không thừa thời gian mà chơi cùng em.” Sau đó hắn “hừ” một tiếng, “Nói đến diễn
kịch, tôi quả thực cảm thấy không bằng, đâu giống em ngay đến phản ứng sinh lí
cũng có thể diễn được.”

Hắn
nói với vẻ mặt khinh thường, dứt lời, quay người đi về phía cầu thang. Lúc Lâm
Uyển nghe thấy bốn chữ kia, cô giống như bị giội một chậu nước lạnh khiến cả
người lạnh toát. Người này luôn có thể dùng những chiếc gai sắc bén nhất đâm
vào nơi mềm mại nhất của cô. Trần Kình đi được mấy bước lại quay người, nhìn cô
gái sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng hỏi: “Buồn à? Em buồn là bởi vì tôi đã lợi
dụng em, hay là vì em cảm thấy mình làm liên lụy đến người khác?”

Hắn
quay lại, đứng trước mặt Lâm Uyển, từ trên cao nhìn xuống cô, nói: “Nếu là vế
trước, chỉ có thể nói là do em tự tìm lấy, ai lại khi không đem súng chĩa vào
mình. Nếu là vế sau, vậy thì thu lại sự lương thiện giả tạo của mình đi. Lúc em
định mưu sát tôi sao chẳng hàm hồ như thế, hay là em cảm thấy tôi đáng chết,
Đàm Hy Triết hắn bị tôi tính sổ thì đáng đồng tình?”

Trần
Kình càng nói càng bực, nói đến cuối câu bắt đầu thở mạnh, hắn nắm lấy vạt áo
Lâm Uyển xách cô lên, hung dữ hỏi: “Sao không nói gì, hả? Bị tôi nói trúng rồi
đúng không? Tôi ghét nhất là loại người như em, luôn coi mình là sứ giả của
Thượng Đế, hóa thân của chính nghĩa, động một tí là nhảy ra ngang ngược trách
mắng người khác, cứ như bản thân các người chưa từng làm những việc thẹn với
lòng, cứ như người khác phạm sai lầm thì cả cuộc đời khốn nạn chẳng thế nào
thay đổi vậy, có phải không?”

Lâm Uyển bị bộ dạng kích động của hắn làm cho sợ hãi, lại còn bị từng câu nói mang theo gai nhọn khiến trong lòng khó chịu, mắt từ từ dâng lên một tầng hơi nước. Trần Kình cười khẩy một tiếng, gương mặt càng thêm dữ tợn, nói: “Không sai, tôi xấu xa, hoàn toàn xấu xa, em cũng đừng ôm ảo tưởng với tôi.” Dứt lời, hắn mạnh mẽ áp đầu xuống, lập tức hôn vào môi Lâm Uyển.

Hắn mang theo sự phẫn nộ cực đại, dường như còn có chút gì đó khác, nhưng Lâm Uyển không phân biệt nổi, chỉ cảm thấy sức lực của hắn lớn đến mức nguy hiểm. Một bàn tay ra sức ấn sau đầu cô giống như muốn nhét cô vào trong miệng mình vậy. Cánh tay còn lại của hắn ôm chặt lấy eo cô, sức lực lớn đến mức như muốn bẻ gãy cả sống lưng. Mà thứ đáng sợ nhất là miệng hắn, môi hắn rất lạnh, hàm răng cứng như thép, lưỡi hắn mang theo sự mát lạnh và ngọt ngào đặc biệt của nho, xảo quyệt mà hung mãnh xông đến, ngang ngược tàn phá khoang miệng cô.

Cô bỗng nhớ đến đêm mưa một năm trước đó, hắn cũng đã cưỡng hôn mình như thế này. Lúc đó cô chỉ thấy hắn mang theo dục vọng, bây giờ lại giống như đã có thêm cảm xúc khác, cô không biết đó là gì, cô cũng không có sức để nghĩ, bởi vì dưỡng khí mà cô dùng để sinh tồn đều đã bị hắn hút sạch.

Ngay sau đó, dưới chân cô nhẹ bẫng, lập tức hoa mắt chóng mặt, thì ra bị Trần Kình tiếp tục mãnh liệt hôn cô, cắn cô, để lại trên làn da trắng ngần của cô một vết đỏ, hệt như đánh dấu lãnh thổ trên cơ thể này vậy. Hôn mãi hôn mãi, bỗng cảm thấy đôi môi lạnh ngắt, ngước mắt nhìn thấy cô lệ rơi ướt đẫm gương mặt, hắn tức giận nói: “Đừng có giả vờ yếu đuối với tôi, tôi sẽ không nhân nhượng đâu.”

Lâm Uyển đau khổ nghĩ, hắn quả thực đã đánh giá cao cô rồi. Cô thật sự sợ hãi, hôm nay hắn có chút kì quái, so với mọi khi lại càng mạnh mẽ mà nguy hiểm. Trần Kình thò tay vào trong áo cô, thường ngày đều là hắn nóng cô lạnh, hình thành sự tương phản cực đại, hôm nay bàn tay hắn lại lạnh toát làm cô giật mình. Sau đó cô đau đến mức khẽ kêu thành tiếng, bởi vì vùng ngực đang bị hắn vuốt ve một cách thô bạo. Cô chợt nghĩ, nếu ngực mình là sản phẩm phẫu thuật thẩm mỹ thì e rằng túi silicone sẽ bị hắn bóp nát mất. Trần Kình bỏ qua tiếng kêu đau của Lâm Uyển, một tay tiếp tục giày vò khuôn ngực căng tròn, tay kia trượt xuống phía dưới cởi quần của cô, đôi môi lại sáp đến cô cướp đoạt dưỡng khí.

Thế tiến công của hắn giống như một cơn bão mạnh mẽ, không cho người ta chút khoảng trống để lấy hơi. Đến lúc Lâm Uyển một lần nữa được tự do hít thở, bắt đầu há miệng hổn hển, Trần Kình đã chìm vào trong cơ thể cô, bắt đầu mạnh mẽ chuyển động nhịp nhàng. Ánh mắt Lâm Uyển lách qua vai hắn, bỗng nhiên ngừng lại, nếu không phải cơ thể bị hắn chế ngự thì có lẽ cô sẽ sợ đến mức nhảy lên. Cửa phòng đang mở rộng, họ vào đã lâu như vậy rồi, những tiếng động vừa nãy không phải đều bị người khác nghe thấy hết sao? Mặt Lâm Uyển lập tức nóng bừng, hầm hập giống như bệnh nhân sốt cao, cô mở miệng thỉnh cầu: “Đóng cửa vào.”

Trần Kình không nghĩ ngợi, trả lời: “Không đóng.” Lâm Uyển lại nói một câu, hắn liền không nhẫn nại được, đáp: “Muốn đóng cô đi mà đóng.”

Lâm Uyển sốt ruột đến mức muốn khóc, đợi lát nữa thím Châu lên gọi họ ăn cơm, chắc chắn sẽ nhìn thấy, mà không chừng đã nhìn thấy rồi... Cô nghẹn ngào nói: “Trần Kình, xin anh đấy, đóng cửa lại đi.”

Trần Kình lúc này mới chịu nhúc nhích, kéo chân cô vòng lên lưng mình, nói: “Quấn chặt vào.” Sau đó hắn đỡ hông cô, đứng dậy, xuống giường, lưng Lâm Uyển vừa rời khỏi giường, cô theo bản năng lập tức bám lấy người hắn. Nhưng đến khi hắn ôm cô đi hai bước, cô mới ý thức được hắn định làm gì, một tiếng “ầm” vang lên trong đầu, như ngọn lửa đốt phải thùng xăng liền nổ tung. Cho một tia sét giáng xuống đánh chết họ đi là xong, cô không muốn sống nữa, cô phải cùng đến chỗ chết với hắn.

Trần Kình cứ
lếch thếch ôm Lâm Uyển đi đến cửa ra vào rồi đá cửa đóng lại, nhưng sau đó
không theo đường cũ trở lại, mà lập tức đè cô lên tường. Lâm Uyển vì hoảng sợ
nhiều lần nên bây giờ đã gần như tê liệt, hoặc là do cô mãnh liệt ám thị bản
thân phải tê liệt để chống đỡ, như vậy mới có thể không chú ý cảm giác lạnh
buốt sau lưng, cùng với cảm giác chấn động và run rẩy đến từ hành động mãnh
liệt của người đàn ông trước mặt. Đôi môi ấm áp của Trần Kình dán vào mặt Lâm
Uyển rồi trượt sang tai cô, hắn mờ ám hỏi: “Uyển Uyển, thích không?”

Lâm
Uyển nhắm mắt nói: “Anh giết tôi đi.”

Hắn
mơ hồ nói một tiếng: “Được.”

-còn nữa-

 

Báo cáo nội dung xấu