Chàng trai nhà bên - Chương 19
Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>
Về việc: MAX FRIEDLANDER
CHỊ FULLER MIẾN,
CHÀO CHỊ. CHẮC CHỊ KHÔNG NHỚ TÔI. TÔI LÀ NGƯỜI ĐÃ NÓI VỚI CHỊ
VỀ MAX VÀ BNẠ ANH TA ĐANG CHƠI KHĂM CHỊ. DÙ SAO, MỘT NGƯỜI BNẠ CỦA TÔI ĐÃ CHO
TÔI XEM BÀI BÁO CHỊ VIẾT TRONG ĐÓ NÓI MAX MUỐN LẤY TÔI. NHƯNG TÔI VỪA HỎI MAX
CHUYỆN ĐÓ, VÀ ANH TA NÓI KHÔNG MUỐN. KHÔNG MUỐN LẤY TÔI ẤY MÀ. DÙ ĐÓ LÀ ĐIỀU
TÔI MUỐN HƠN BẤT CỨ THỨ GÌ TRÊN THẾ GIAN NÀY. Ý TÔI LÀ, CHUYỆN LẤY MAX. VÌ THẾ
TÔI ĐANG THẮC MẮC CHỊ CÓ THẾ NÓI TÔI BIẾT LÀM SAO CHỊ BIẾT ĐIỀU ĐÓ VÌ TÔI THẬT
SỰ MUỐN BIẾT. TÔI ĐÃ GỌI VÀO VĂN PHÒNG CHỊ VÀ ĐỂ LẠI LỜI NHẮN, NHƯNG HỌ NÓI CHỊ
ĐÃ ĐI VẮNG MỘT THỜI GIAN. TÔI HY VỌNG CHỊ KHÔNG ĐANG BỊ ỐM. TÔI GHÉT BỊ ỐM LẮM.
KHI TÔI ỐM, HỌ PHẢI HOÃN CÁC BUỔI CHỤP LẠI, VÀ RỒI MỌI VIỆC BỊ DỒN CỤC DỒN DỐNG
LẠI.
CHN THÀNH,
VIVICA
Gửi đến: Nadine Wilcock <nadine.wilcock@thenyjournal.com>
Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>
Về việc: Người mẫu
Lần đầu tiên, tớ thực sự cảm thấy tồi tệ vì đã viết thông
báo đính hôn giả của Max Friedlander. Không phải là vì có gì liên quan đến *anh
ta*, dĩ nhiên, nhưng vì Vivica vừa email cho tớ, và hỏi tớ nó có thật không.
Hình như là hơn hết thảy mọi thứ khác trên thế gian, Vivica muốn trở thành bà
Max Friedlander. Không thể tin là tớ đã làm một chuyện ngu ngốc đến thế. Giờ
thì tớ phải viết lại cho cô ấy và nói tớ bịa ra tất cả chỉ để trả đũa Max (và
John). Tình cảm của cô ấy sẽ bị tổn thương, và đó sẽ là lỗi của tớ. Tớ đáng bị
đình chỉ suốt cả đời.
Mel
Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>
Từ: Dolly Vargas<dolly.vargas@thenyjournal.com>
Về việc: Người mẫu
Cưng yêu, Nadine nói với tôi là cô đang cảm thấy tồi tệ về bất
trắc nhỏ trong chuyên mục của cô. Cô ấy nói cô thực sự lo mình có thể đã làm tổn
thương tình cảm của siêu mẫu đó! Cưng ơi là cưng, phải nói là tôi cười đến mức
khó khi nghe tin đó. Cô thật là biết cách làm cho người ta vui. Chúng tôi hết sức
nhớ cô trong này. Từ khi cô đi, không một ai nói lời nào về Winona Ryder, bạn
trai mới của cô ấy, hay bộ phim mới của cô ấy.
Mel yêu dấu à, các siêu mẫu không *có* tình cảm. Làm sao tôi
có thể chắc chắn điều đó? À, tôi sẽ cho cô biết một bí mật nhỏ: hôn phu đầu
tiên của tôi đã bỏ tôi vì một ả siêu mẫu. Thật đấy. Tôi biết cô không hề biết
tôi từng đính hôn, nhưng tôi đã đính hôn rồi, nhiều lần. Nó chẳng tiến triển
gì, vì dĩ nhiên anh ta là một hoàng thân--ý tôi là, cô có thể hình dung *tôi*
tham dự đều những buổi chiêu đãi cấp nhà nước và tất cả những chuyện đại loại
thế?--nhưng tôi yêu anh ta say đắm. Hoặc ít ra với khả năng thừa kế ngai vàng
ngày nào đó của anh ta. Nhưng coi kìa, anh ta được giới thiệu với một siêu mẫu--người
này cũng tình cờ là bạn thân nhất của tôi, và là người hiểu rõ tình cảm của tôi
dành cho anh ra. Hay ngôi vua của anh ta. Và cô nghĩ chuyện gì xảy ra? Cô ta chộp
lấy anh ta ngay dưới mũi của tôi, dĩ nhiên rồi. Tôi chẳng phải đau khổ lâu. Cha
anh ta cấm kết hôn, và tất cả chúng tôi đều sống tiếp. Ngoài ra, tôi còn học được
là: siêu mẫu không có lông lá trên người, không có lớp mỡ dưới da, và không có
chút tình cảm nào. Vì vậy hãy để cho lương tâm cô nghỉ ngơi đi, bé yêu. Cô ta
không cảm thấy gì đâu!
XXXOOO
Dolly
Gửi đến: Dolly Vargas<dolly.vargas@thenyjournal.com>
Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>
Về việc: Người mẫu
Um, cám ơn chị lời khuyên về siêu mẫu... tôi nghĩ thế. Nó rất
sáng tỏ, tôi chắc vậy. Nhưng nếu chị cũng như thế, tôi sẽ đối xử với Vivica
theo cách như đã đối xử với bất kỳ ai khác... nghĩa là tôi sẽ tiếp tục giả định
rằng cô ấy có tình cảm. Dù sao cũng cám ơn chị, và chào mọi người hộ tôi nhé.
Mel
Tái bút: Tôi hy vọng chị không còn đi chơi với Peter. Ông ta
là người đã đình chỉ công tác tôi. Tôi biết thế là đòi hỏi quá nhiều, nhưng nếu
chị vẫn hẹn hò với ông ta, ít ra chị có thể nhịn sex với ông ta cho đến khi tôi
đi làm lại không? Tôi thực sự nghĩ đây là việc tối thiểu chị có thể làm.
Gửi đến: Vivica@sophisticates.com
Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>
Về việc: Max Friedlander
Vivica thân mến,
Để trả lời cho câu hỏi của cô, tôi rất tiếc phải nói với cô
rằng câu chuyện Max muốn lấy cô hoàn toàn do tôi bịa ra. Cô thấy đó, tôi đã rất
giận Max và người bạn John của anh ta vì đã lừa tôi như cách họ đã làm--làm tôi
nghĩ John là Max. Tổn thương tình cảm của tôi ghê lắm, và tôi muốn làm tổn
thương họ lại với bất cứ cách nào tôi có thể.
Có một điều tôi không nghĩ đến khi viết bài là tôi có thể
cũng làm tổn thương cô. Tôi rất xin lỗi về điều đó, và hy vọng cô sẽ tha thứ
cho tôi. Nếu có thể làm cô thấy đỡ hơn, khi tôi trở lại công việc--hiện tôi
đang có một sự tạm nghỉ ngắn--tôi sẽ vui lòng viết bất cứ câu chuyện nào cô muốn
về Max Friedlander. Chỉ cần bảo tôi nói gì, tôi sẽ nói. Có điều nó phải dựa
trên sự thật, vì gần đây tôi gặp chút rắc rối bởi đã quá sáng tạo trong nhiệm vụ.
Thành tâ
Mel Fuller
Tái bút: Nếu an ủi được cô phần nào, tôi biết cô cảm thấy thế
nào mà: tôi cứ đinh ninh mình sẽ lấy bạn anh ta--người đóng giả làm Max ấy.
Nhưng dĩ nhiên mọi việc không kết quả. Cô không thể có một mối quan hệ dựa trên
những lời dối trá.
Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>
Về việc: Max Friedlander
MEL THN MIẾN,
CHÀ, TÔI TƯỞNG LÀ THẬT CHỨ. Ý TÔI LÀ, CÁI BÀI NÓI MAX MUỐN LẤY
TÔI LÀ BỊA. TÔI THÍCH CÁI Ý CHO ĐĂNG THÊM MỘT BÀI VỀ ANH TA. CHỊ CÓ THỂ VIẾT RẰNG
KHI NGỦ, ANH TA NGÁY TO HƠN BẤT KỲ AI TRÊN HÀNH TINH KHÔNG? VÌ CHUYỆN NÀY TUYỆT
ĐỐI LÀ THẬT. TÔI ĐỒNG Ý VỚI CHỊ VỀ VIỆC KHÔNG THỂ CÓ MỘT MỐI QUAN HỆ DỰA TRÊN
NHỮNG LỜI DỐI TRÁ. MAX NÓI ANH TA YÊU TÔI, NHƯNG TÉ RA CHỈ TOÀN NÓI DỐI. TÔI RẤT
RẤT YÊU ANH TA, NHƯNG ANH TA LẠI NGỦ VỚI Ả HẦU PHÒNG VÀ VÌ VÀI BỨC TƯỢNG CÁ HEO
LÀM BẰNG GỖ TRÔI DẠT. ĐỐI VỚI MỘT PHÓNG VIÊN, CHỊ NGHE KHÁ DỄ THƯƠNG ĐẤY. CHỊ
CÓ MUỐN TA CÙNG ĂN TRƯA MỘT BỮA NÀO ĐÓ TRONG KHI CHỊ ĐANG TẠM NGHỈ KHÔNG? TÔI
TÌM THẤY MỘT NHÀ HÀNG MÀ TÔI RẤT RẤT THÍCH. NÓ ĐƯỢC GỌI LÀ APPLEBEE VÀ HỌ CÓ
MÓN KHOAI TY CHIÊN CHILI NACHOS RẤT NGON, NGON GẦN BẰNG MỘT NHÀ HÀNG YÊU THÍCH
KHÁC CỦA TÔI, NHÀ HÀNG FRIDAY. CHỊ CÓ MUỐN LÚC NÀO ĐÓ ĐI VỚI TÔI KHÔNG? NẾU CHỊ
TỪ CHỐI CŨNG KHÔNG SAO VÌ CÓ NHIỀU CÔ GÁI KHÔNG THÍCH TÔI VÌ TÔI LÀ NGƯỜI MẪU.
NHƯ BÀ NGOẠI TÔI CÓ NÓI, CHÁU YÊU, CHÁU KHÔNG PHẢI LÀ TỜ BẠC MỘT TRĂM ĐÔ-LA,
KHÔNG PHẢI AI CŨNG THÍCH CHÁU. CHO TÔI BIẾT VỚI NHÉ.
MẾN
VIVICA
Gửi đến: Vivica@sophisticates.com
Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>
Về việc: Bữa trưa
Vivica thân mến,
Tôi rất vinh dự được đi ăn trưa với cô bất cứ khi nào cô muốn.
Chỉ cần cho tôi biết ngày nào cô có thể đi.
Mel
Tái bút: Tôi chắc chắn sẽ cho cái vụ ngáy nghiếc vào bài kế
tiếp của tôi.
Gửi đến: John Trent <john.trent@thenychronicle.com>
Từ: Stacy Trent <IH8BARNEY@trentcapital.com>
Về việc: Sao lại thế
Chị mới mặc kệ em có ngày trong khi chị sinh em bé, và việc
kế tiếp chị biết là
a) em chia tay bạn gái, người chị tưởng em sẽ cưới
b) em dọn về lại chỗ cũ ở Brooklyn, và
c) em bỗng trở thành anh chàng độc thân được tìm kiếm nhất
toàn Bắc Mỹ?
Em làm thế nào mà mọi việc rối tung lên thế? Và chị có thể
làm gì để giúp mọi việc trở lại như cũ?
Stacy
Tái bút: Các cháu gái em đang đau lòng lắm. Chúng đang tính
làm cô bé rải hoa ngày cưới mà.
Tái tái bút: Cám ơn em về chiếc vòng. Và cái lúc lắc hình
bóng chày rất đẹp.
Gửi đến: Stacy Trent <IH8BARNEY@trentcapital.com>
Từ: John Trent <john.trent@thenychronicle.com>
Về việc: Em làm hỏng hết rồi
Và em đủ can đảm để thừa nhận điều đó.
Em không nghĩ bất kỳ ai có thể làm gì để đưa mọi việc trở lại
như cũ. Cô ấy không thèm nói chuyện với em. Em đã thử tất cả, từ hoa đến cầu
xin. Không cái nào có kết quả cả. Cô ấy vẫn cáu. Hết cả rồi, chị ạ. Và em không
sao thôi nghĩ chắc là tốt nhất. Ý em là, em thừa nhận điều em làm là sai, nhưng
đâu phải em sắp đặt từ ban đầu với ý định lừa cô ấy. À, được rồi, em có ý đó
nhưng đâu phải khi em làm, em biết sẽ phải lòng cô ấy. Sự thật là, em đang cố
giúp một người bạn. Công nhận cậu ta là thằng ngu, nhưng em nợ cậu ta. Nếu cô ấy
không hiểu điều đó, vậy tốt hơn đường ai nấy đi. Em không thể sống cả đời với một
người không hiểu bạn bè phải làm những chuyện cho nhau dù chúng có thể không vừa
ý hay đúng luân thường đạo lý, nhưng là cần thiết, để bảo vệ tình bạn--Thôi
quên đi. Em thậm chí không biết mình đang nói gì nữa. Em đang mê sảng vì đau đớn
và buồn thương. Giá như có ai bắn em để em có thể thoát khỏi nỗi khổ sở này. Em
muốn cô ấy trở lại. Em muốn cô ấy trở lại. Em muốn cô ấy trở lại. Em chỉ nói được
thế thôi.
John
Gửi đến: Jason Trent <jason.trent@trentcapital.com>
Từ: Stacy Trent <IH8BARNEY@trentcapital.com>
Về việc: Chúa ơi
Em chưa bao giờ thấy em trai anh như thế. Cậu ấy yêu lắm rồi.
Ta phải làm gì đó thôi!
Stacy
Tái bút: Nhà hết sữa rồi.
Gửi đến
Từ: Jason Trent <jason.trent@trentcapital.com>
Về việc: Chúa ơi
Em hãy ở ngoài những chuyện tình cảm cá nhân của John đi. Nếu
không phải vì em khuyến khích, chuyện này đã không xảy ra. Anh nói nghiêm túc đấy,
Stacy. ĐỪNG CAN DỰ TỚI NỮA. Em làm khá đủ rồi.
Jason
Tái bút: Bảo cô bảo mẫu ra ngoài mua sữa. Ta trả cho cô ta
$1000 một tuần làm gì, nếu chẳng phải thỉnh thoảng để ra ngoài mua một lít sữa?
Gửi đến: Genevieve Randolph Trent
<grtrent@trentcapital.com>
Từ: Stacy Trent <IH8BARNEY@trentcapital.com>
Về việc: John
Thưa Mim,
Cháu vừa nói chuyện với John. Cậu ấy chán nản ghê lắm, làm
cháu khó mà tin được. Chúng ta phải làm gì đó thôi, nội và cháu. Dĩ nhiên Jason
sẽ không giúp đâu ạ. Anh ấy nghĩ hai vợ chồng cháu nên ở ngoài chuyện này.
Nhưng cháu nói với nội, John sẽ sống cả đời cô độc và bất hạnh nếu chúng ta
không ra tay. Nội biết đàn ông không thể tự xoay sở ở nơi nào có dính dáng tới
tình ái mà. Họ chỉ làm rối tung mọi việc lên mà thôi. Nội nghĩ sao ạ? Nội tham
gia với cháu chứ
Stacy
Gửi đến: Stacy Trent <IH8BARNEY@trentcapital.com>
Từ: Genevieve Randolph Trent
<grtrent@trentcapital.com>
Về việc: John
Stacy yêu quý nhất,
Nội rất ghét phải thừa nhận là một trong hai thằng cháu yêu
của ta đúng là đứa bất tài khi dính đến những mối quan hệ riêng tư, nội không
thể tránh khỏi cảm giác là cháu nói đúng. John rất cần sự giúp đỡ của chúng ta.
Cháu có gợi ý gì không? Vui lòng gọi điện cho nội vào tối nay để chúng ta có thể
thảo luận về các lựa chọn. Nội sẽ ở nhà vào khoảng giữa sáu và tám giờ.
Mim
Tái bút: Tên Barney tội nghiệp này là ai mà tại sao cháu lại
ghét hắn quá vậy?
Gửi đến: Nadine Wilcock
<nadine.wilcock@thenyjournal.com>
Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>
Về việc: Điều kỳ quặc nhất
đã xảy ra. Tớ đang ngồi ở máy vi tính chơi một trò chơi
Tetris vô hại--tớ chơi bắt đầu giỏi kể từ khi bị đình chỉ--thì tớ để ý thấy có
gì đó diễn ra ở nhà bên--trong căn hộ của bà Friedlander. Qua cửa sổ phòng dành
cho khách--nơi mà John từng ngủ ấy, và là nơi tớ từng nhìn thấy anh ta cởi quần
áo hằng đêm... nhưng thôi, ta đừng đi sâu vào chi tiết--tớ thấy Max Friedlander
nhảy lên nhảy xuống vẫy tay, và la hét với ai đó. Khi tớ lôi ống nhòm ra (đừng
lo, tớ tắt hết đèn trước rồi), tớ thấy anh ta đang la hét một trong hai con mèo
của bác anh ta. Chính xác là Tweedle Dum.
Tớ thấy chuyện này lạ lùng quá, nên tớ đặt ống nhòm xuống và
đi ra hành lang dộng cửa rầm rầm. Lấy cớ là tớ nghe tiếng hét của anh ta xuyên
qua tường, dĩ nhiên là không đúng, nhưng anh ta làm gì biết. Anh ta ra mở cửa
nhìn rất bực bội và đầm đìa mồ hôi. Tớ không hiểu Vivica thấy gì ở anh chàng
này nữa. Anh ta hoàn toàn không giống John, cậu không tin nổi đâu. Đầu tiên,
anh ta đeo dây chuyền vàng này. Không phải là tớ có gì chống lại mấy anh chàng
đeo trang sức nhưng xin lỗi cậu, anh ta mặc áo sơ-mi không cài nút tới rốn để cậu
phải chú ý đến nó. Ý tớ là, sợi dây chuyền.
Thêm nữa anh ta có cái vụ tôi-không-cạo râu-trong-nhiều-ngày.
John cũng từng như thế, nhưng tớ biết anh ta đã cạo râu: với Max, tớ không chắc
ngón tay anh ta đã chạm vào dao cạo râu--hay xà phòng--trong nhiều tuần. Dù sao
thì, anh ta rất thô lỗ, như thường lệ, hỏi tớ muốn gì, và khi tớ giải thích tiếng
hét cuồng loạn của anh ta khiến tớ phải chạy qua, anh ta bắt đầu chửi rủa nói
Tweedle Dum làm anh ta phát điên với việc đi bậy ra ngoài cái hộp của nó.
Sự bối rối này có thể hiểu được, vì Tweedle Dum chưa bao giờ
đi bậy ra ngoài hộp, theo như tớ biết. Rồi Max nói con mèo đi quanh nhà uống hết
mọi thứ mà nó có thể tìm thấy, bao gồm cả ly nước cạnh giường của Max (tưởng tượng
một kẻ xấu xa như anh ta mà cũng có ly nước cạnh giường) và nhà vệ sinh. Đó là
lúc tớ biết có gì đó không ổn rồi. Hồi ở Lansing, bất cứ khi nào một con vật bắt
đầu uống nhiều và tè khắp nơi, có nghĩa là chúng đã phát triển bệnh tiểu đường.
Tớ bảo Max cần đưa Tweedle Dum đến bác sỹ thú y ngay. Cậu biết anh ta nói gì
không “Không phải tôi, cô em. Tôi có nơi để đi, có người để gặp rồi.” Thật đấy.
Anh ta nói thế đấy. Vậy là tớ nói, “Được thôi, tôi sẽ tự đưa nó đi,” và tớ bọc
Tweedle Dum lại và đưa nó đ
Ôi Nadine ơi, cậu nên thấy nét mặt của Paco khi nó thấy tớ rời
đi! Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một con chó già buồn rầu đến thế đâu. Nhìn cũng
biết nó cũng đang nhớ John nữa. Ngay cả Ông Peeppers cũng bước ra và cố theo tớ
ra hành lang để nó có thể thoát khỏi sự hiện diện ngột ngạt của Max
Friedlander. Vậy là tớ đưa Tweedle Dum tới bệnh viện thú y, và sau đó mất hai
trăm (khỏi túi của tớ, cám ơn cậu nhiều: cậu biết tớ sẽ không bao giờ thấy món
tiền đó nữa). Hóa ra con mèo tội nghiệp bị tiểu đường và nó phải chích hai mũi
insulin mỗi ngày, và phải mang trở lại bác sỹ một lần một tuần để kiểm tra cho
đến khi bệnh của nó ổn định và được kiểm soát.
Cậu có nghĩ MAX đáng tin để xử lý loại trách nhiệm này
không? Dĩ nhiên là không rồi. Anh ta sẽ giết chết con mèo tội nghiệp đó mất
thôi. Bây giờ Tweedle Dum đang ở đây với tớ, nhưng nó đâu phải mèo của tớ. Tớ
biết bà Friedlander sẽ muốn nó được chăm sóc tốt nhất có thể, nhưng sẽ không được
như thế nếu nó ở với Max. Tớ không biết phải làm sao nữa. Tớ có nên nói với anh
ta là con mèo đã chết và giữ nó bí mật ở đây với tớ không? Ước gì tớ có thể
mang lén tất cả chúng ra khỏi đó. Ý tớ là, Paco và Ông Peepers. Max là kẻ chăm
sóc thú vật tồi nhất tớ từng thấy. John có thể nói dối, nhưng ít ra anh ta thật
tình chăm sóc bọn thú cưng của bà Friedlander. Max không quan tâm. Cậu có thể
thấy mà. Tớ sẽ cho đi tất cả để mọi việc trở lại như cũ trước khi tớ biết John
không phải là Max Friedlander. Anh ta là Max tốt hơn Max thật nhiều.
Mel
Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>
Từ: Nadine Wilcock <nadine.wilcock@thenyjournal.com>
Về việc: Cậu
Cậu hoàn toàn bị mất trí rồi biết điều này, đúng không? Tớ
không biết có phải cái chuyện với John đã khiến cậu rơi vào tình cảnh tâm trí
quay cuồng, hay do cậu đã giam mình trong nhà quá lâu hay không nữa, nhưng rõ
ràng là cậu đang rất cần được tư vấn. Hay một chuyến tới Saks. Tớ không biết là
nên chọn cái nào. NHỮNG HAI TRĂM ĐÔ-LA? Cậu chi NHỮNG HAI TRĂM ĐÔ-LA tiền túi
cho một con mèo không phải là của cậu ư? Cậu có điên không??? Giờ cậu lại giữ
nó trong nhà và cho nó hai mũi insulin một ngày? Mel à, ĐỪNG TRẺ CON NỮA. Đây
không phải là đứa trẻ con cậu nhận nuôi. Nó là CON MÈO. Là con mèo của hàng xóm
cậu. Trả nó lại cho Max và thôi ám ảnh đi. Chúa ơi, cậu làm sao vậy? Cậu từng
bình thường mà. Ý tớ là, ngoài sự ám ảnh về đời sống tình cảm của các nhân vật
nổi tiếng và thói mua sắm giày liên miên của cậu.
Nadine
Gửi đến: Nadine Wilcock <nadine.wilcock@thenyjournal.com>
Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>
Về việc: Cậu nói đúng
Cậu nói đúng. Cậu nói đúng. Tớ không biết mình bị làm sao nữa.
Kể từ khi chuyện xảy ra với John, tớ thấy rất khó chịu trong người. Ước gì tớ
giống như những phụ nữ kia trở nên mạnh mẽ hơn trước những việc như bạn trai của
họ rốt cuộc chỉ là bọn thất bại ngớ ngẩn. Nhưng tớ đoán tớ thuộc tuýp phụ nữ
này, loại mà tăng gần 5 kg sau khi chia tay với bạn trai vì ăn quá nhiều kem
Ben & Jerry mùi Cherry Garcia. Tớ chẳng thích nó mấy, nhưng đó là mùi duy
nhất tại cửa hàng góc phố không bị đóng băng tới vách tủ kem.
Ngay khi tớ nhận được lá thư truyền sự tự tin của cậu, tớ đi
qua chỗ Max đập cửa và nói cho anh ta biết về Tweedle Dum. Tớ mang con mèo
theo, cùng tất cả thuốc men của nó, và chỉ cho Max anh ta phải làm gì... cách
bơm ống tiêm và cách chích cho con mèo. Max chết lặng cả người. Anh ta chỉ còn
biết, Ý cô là, mèo cũng có thể bị tiểu đường, y như người? Tớ không nghĩ anh ta
hiểu một từ nào của tớ. Thật ra, tớ *biết* anh ta không hiểu, vì khi tớ bảo anh
ta tự bơm ống tiêm, anh ta bơm nó lên tới số 5, thay vì 5 đơn vị, là đúng liều
lượng. Tớ bắt đầu giảng giải cho anh ta vì sao làm thế rất nguy hiểm, và làm
sao Sunny von Bulow bị hôn mê do Klaus lỡ tay chích quá nhiều insulin. Nhưng tớ
không nghĩ anh ta nghe thấy gì ngoài phần cuối đó, vì anh ta trở nên rất quan
tâm đến nó, và muốn biết bao nhiêu insulin sẽ đưa một người vào hôn mê, hay thậm
chí giết chết họ. Cứ làm như tớ biết ấy. Tớ bảo anh ta xem phim Phòng cấp cứu
thì biết và cuối cùng chắc anh ta cũng hiểu. Anh ta sẽ giết con mèo đó. Tớ nói
ngay với cậu, anh ta sẽ giết con mèo đó. Chúa ơi, tớ mong bà Friedlander tỉnh lại,
đá bay tên Max đi, trở lại kế hoạch đi Nepal và lớp tập thể dục dưới nước của
bà cụ. Sẽ chẳng tuyệt vời sao nếu mọi việc đơn thuần chỉ là một giấc mơ kỳ quặc
bà ấy đang có trong lúc say ngủ? Giống như mọi việc xảy ra trong vài tháng qua
từ khi tớ tìm thấy bà ấy bị bất tỉnh chưa từng tồn tại, và mọi việc có thể trở
lại bình thường? Được như thế thì hay biết bao. Rồi tớ sẽ không phải cảm thấy
như thế này nữa. Cậu biết, giống như đang bị chảo vệ tinh có đầu nhọn lớn đâm
vào tim vậy.
Mel
Gửi đến: jerrylives@freemail.com
Từ: Nadine Wilcock <nadine.wilcock@thenyjournal.com>
Về việc: Mel
Anh John thân mến,
Tôi lấy địa chỉ email của anh từ Tony. Hy vọng anh không phiền
lòng. Tôi thường không can dự vào chuyện riêng của Mel nếu tôi có thể tránh được,
nhưng tôi sẽ làm một ngoại lệ trong trường hợp này. Tôi thực sự không dằn lòng
được nữa. ANH NGHĨ ANH LÀ CÁI GÌ VẬY??? Anh và tên Max Friedlander ngu ngốc đó.
Anh nghĩ gì khi cố thực hiện một việc ngu xuẩn đến mức không ngờ này? Giờ thì
anh đã làm tan nát trái tim của người bạn thân nhất của tôi, một điều mà tôi
không bao giờ tha thứ cho anh. Nhưng tệ hơn, anh đã phó thác cô ấy cho tên Max
Friedlander thật, kẻ mà tôi tin là tên ngốc nhất từng bước đi trên bề mặt hành
tinh này. Sao anh có thể chứ? SAO ANH CÓ THỂ CHỨ???? Tôi muốn biết đấy. Tôi hy
vọng anh hài lòng. Anh đã phá hủy cuộc đời của một trong những cô gái đáng yêu
nhất trần gian này. Bởi do anh, cô ấy bị đình chỉ công tác, có một tên khờ làm
hàng xóm và bỏ lỡ đợt bán giày giảm giá thường niên vào dịp thu tại cửa hàng
Steve Madden, vì cô ấy quá phiền muộn đến nỗi chẳng buồn đi mua sắm.
Hy vọng anh thấy tự hào về mình.
Nadine Wilcock
Gửi đến: Nadine Wilcock
<nadine.wilcock@thenyjournal.com>
Từ: John Trent <john.trent@thenychronicle.com>
Về việc: Mel
Cô nói cô ấy đang phó mặc cho Max Friedlander nghĩa là sao?
Max đang làm gì cô ấy???
Gửi đến: John Trent <john.trent@thenychronicle.com>
Từ: Nadine Wilcock <nadine.wilcock@thenyjournal.com>
Về việc: Mel
Trời, bình tĩnh nào. Max không làm gì Mel cả. Anh ta chỉ
đang... à, tôi cũng khó nói (ý tôi là, tôi đâu biết anh ta). Một trong hai con
mèo hóa ra bị tiểu đường và Max không thật tâm hợp tác để chăm sóc nó, có vậy
thôi à. Và anh biết Mel mà. Nghe này, anh sẽ suy nghĩ về việc tôi đã nói chứ? Nếu
anh có quan tâm đến Mel chút nào, anh có thể làm gì đó để vực tinh thần cô ấy
lên. Anh không thể nghĩ ra CÁCH NÀO sao?
Nadine
Gửi đến: Max Friedlander <photoguy@stopthepresses.com>
Từ: John Trent <john.trent@thenychronicle.com>
Về việc: Mèo bị tiểu đường
Này, tớ nghe nói mấy con mèo khó chịu của bác cậu đang tỏ ra
rắc rối hơn cậu tưởng. Muốn tớ giúp một tay chăm chúng không? Nếu cậu cho phép
tớ làm người họ hàng của bà F, tớ có thể dọn trở vô lại. Cậu có thể ra ở chỗ của
tớ. Thấy sao hả?
John
Gửi đến: John Trent <john.trent@thenychronicle.com>
Từ: Max Friedlander <photoguy@stopthepresses.com>
Về việc: M bị tiểu đường
Tớ muốn dọn ra chỗ của cậu để làm gì? Cậu không đang sống cực
khổ ở Brooklin à? Tớ ghét tàu điện ngầm. Vả lại, nếu tớ nhớ đúng, ngay cả cáp cậu
cũng không có. Chẳng phải cậu đang làm nhà văn tự do phóng túng đó sao? Toàn
thùng nhựa và một cái nệm cứng? Cám ơn, nhưng không đâu.
Max
Gửi đến: Max Friedlander <photoguy@stopthepresses.com>
Từ: John Trent <john.trent@thenychronicle.com>
Về việc: Mèo bị tiểu đường
Thôi được, thế này thì sao? Tớ sẽ trả tiền thuê cho cậu ở
đâu đó--bất cứ đâu cậu muốn--nếu cậu để tớ dọn trở vào. Tớ nói nghiêm túc đấy.
Plaza, nếu cậu muốn. Nghĩ đến mọi em siêu mẫu cậu có thể gây ấn tượng xem...
John
Gửi đến: John Trent <john.trent@thenychronicle.com>
Từ: Max Friedlander <photoguy@stopthepresses.com>
Về việc: Mè
Cậu đáng thương quá, trời ạ. Cậu mê cô gái này thật rồi,
đúng không? Hẳn là vì mái tóc hoe đỏ. *Tớ* dứt khoát không hiểu đấy. Nếu cậu hỏi
tớ, cô ta đúng là một cô ả quá tò mò. Tệ hơn, cô ta là loại phụ nữ yêu mèo kỳ
quặc luôn nghĩ thú vật có tình cảm. Chúa ơi, tớ ghét ba cái chuyện tào lao đó.
Dù sao, cố gắng giỏi với cái vụ đề nghị ở khách sạn đấy, nhưng nếu mọi việc đi
theo hướng tớ mong đợi, không bao lâu nữa tớ sẽ sống ở chỗ riêng của tớ. Vì vậy
cám ơn nhé, nhưng tớ sẽ cho qua.
Max
Tái bút: Cậu đáng thương thật đấy. Tớ có thể giới thiệu cho
cậu mấy em ngon lành hơn em ở 15B. Thật đấy. Chỉ cần nói tớ biết.
Gửi đến: Nadine Wilcock
<nadine.wilcock@thenyjournal.com>
Từ: John Trent <john.trent@thenychronicle.com>
Về việc: Max
Tôi đã cố xem có thể trở vô lại 15A hay không, nhưng không
hiệu quả. Hình như Max đang có kế hoạch gì to tát lắm. Không có vẻ như anh ta sẽ
quấy rầy Mel lâu nữa, nếu điều đó an ủi chút nào.
John
Gửi đến: Tony Salerno <foodie@fresche.com>
Từ: Nadine Wilcock <nadine.wilcock@thenyjournal.com>
Về việc: Đàn ông
Sao mà đàn ông đần quá vậy? Dĩ nhiên là, trừ anh ra. Em viết
cho John Trent--em bỏ thì giờ quý báu của mình ra để viết cho John Trent một lá
thư cảm động và sâu sắc hỏi anh ta không thể nghĩ ra cách nào hay sao, BẤT CỨ
CÁCH NÀO, anh ta có thể làm để Mel tha thứ cho anh ta, gợi ý quá lộ liễu rằng nếu
anh ta cầu hôn, cậu ấy rất có thể đồng ý--vậy mà anh ta đã làm gì? Anh ta đã
làm gì? Anh ta email cho cái gã Max Friedlander và cố bảo hắn để anh ta dọn trở
vô lại căn hộ nhà bên Mel. Sao anh ta ĐẦN quá vậy? Em phải làm gì để anh ta hiểu
em đang nói gì hả? Ra một dấu hiệu ngu ngốc sao???? Đàn ông các anh BỊ LÀM SAO
vậy nè trời????
Nad
Gửi đến: Nadine Wilcock
<nadine.wilcock@thenyjournal.com>
Từ: Tony Salerno <foodie@fresche.com>
Về việc: Đàn ông
Nadine, khi nào thì em mới hiểu đừng dính vào chuyện của người
khác hả?
Để John Trent yên đi. Cứ để Mel tự giải quyết vấn đề của cô ấy.
Cô ấy không cần em giúp đâu.
Tone

