Tình yêu bọ xít - Chương 01

Chương 1:  Lịch sử hoành tráng

Hôm nay trời trong mây trắng, gió
hiu hiu, Linh đang ngủ gật.

Ngày tựu trường là như thế này: học
sinh tới trường với áo quần tươm tất, nghiêm chỉnh, ngồi dưới bóng cây trong
sân trường theo đội ngũ lớp, trên bục là thầy, cô giáo thay nhau phát biểu. Cho
dù ngồi tới hai tiếng đồng hồ, ban giám hiệu trường thay nhau đọc những bài
phát biểu dài lê thê, học sinh bên dưới rất ít ai có thể chăm chú lắng nghe, chỉ
có hoặc nói chuyện, hoặc ngủ như Linh.

Cái cảm giác hân hoan, hưng phấn
lúc sáng, giờ này đã bay sạch sành sanh, không còn một mảnh.

Ngày tựu trường đầu tiên của cấp 3,
ai cũng háo hức ra mặt. Vì sắp đón nhận một môi trường mới, thầy cô mới, bạn bè
mới.

Hôm nay Linh không cần ai gọi đã tự
động dậy từ sớm, ăn sáng và chuẩn bị ăn mặc rất trang trọng. Thời gian sáng nay
cô đứng trước gương chiếm rất nhiều. Cái cảm giác lần đầu được mặc áo dài cũng
rất khó diễn tả. Cô còn bảo mẹ tết tóc cho cô nữa.

Cô và bọ hung vui vẻ đạp xe đến trường
khai giảng lớp 10.

Giờ này thì sao? Cô đang ngồi ngủ
ngon lành, cô chắc chắn bọ hung lúc này cũng đang ngủ. Quả thật những bài phát
biểu kia rất dễ gây ngủ nha!

- Bọ xít! Dậy thôi, về nhà.

Linh đang lơ mơ chuẩn bị mở mắt thì
bọ hung tới đập vai cô thật mạnh. Ôi! Cái con bé này, lúc nào cũng “bạo lực”
như thế, đã nói bao nhiêu lần rồi, trước mắt người lạ nhất định phải thục nữ.

Cô đưa tay quẹt miệng theo thói
quen, nhằm lau nước miếng.

Sau đó quét mắt xung quanh lớp
mình.

Mọi người đang nhìn cô.

Bọ…bọ xít? Cái con bọ hung này lại
đi gọi cô là bọ xít? Lại còn gọi cô trước mặt các bạn mới?

Linh ngửa mặt nhìn trời như muốn hỏi:
Ông trời ơi! Lẽ nào người không muốn giữ giùm con chút mặt mũi hay sao?

Sau ba giây hỏi trời, mất thêm ba
giây nhớ lại hành động lau nước miếng vừa nãy, thêm ba giây tưởng tượng dáng vẻ
ngồi – ngủ - gật ngã nghiêng, ngã ngửa, lại thêm ba giây ổn định cảm xúc. Tổng
cộng là 12 giây, Linh quay lại cười giả lả với bọn bạn mới. Đương nhiên điệu cười
này, dáng vẻ này rất giống con khùng, nhưng đã không còn cách nào khác, dù gì
thì mặt mũi đã bị con bọ hung đáng chết này làm mất từ lâu rồi.

Mọi người trố mắt nhìn, mặt ai cũng
nhăn nhó vì nín cười.

Linh vẫn ngồi im, cười cười.

- Ôi! Cái con ngốc này, về thôi,
tao đói rồi.

Bọ hung lại giục.

- Đói thì mau đi kiếm phân mà xúc
đi.

Quả thật cô chỉ là trong lúc nhất
thời buột miệng mà thôi, không phải cô cố ý muốn làm bạn mất mặt. Cũng tại thói
quen ăn nói thô lỗ giữa hai người.

- Nhanh!

Bọ hung hét lên, vung tay đánh vào
đầu Linh một cú, hòng mong cô bạn này mau tỉnh lại.

Thế là Linh đành bỏ lại đám bạn mới
với những vẻ mặt vô cùng đa dạng để theo bọ hung chạy đi lấy xe đạp, về nhà.

                                                                   
***

Linh và Nhi là hàng xóm, hai đứa
chơi rất thân, tính cách hợp nhau, suy nghĩ cũng có phần biến thái như nhau.

Tuy là con gái nhưng cả hai đều rất
nghịch, chuyên gia gây náo loạn. Lại còn là “tướng lĩnh” của nhóm trẻ con trong
xóm.

Đương nhiên là tướng thì sẽ không cần
động tay, động chân, chỉ cần ra lệnh một cái, đám “quân lính” dưới tay sẽ răm rắp
nghe theo.

Tuy nhiên, “phần tử cực đoan” cũng
không ít.

Còn nhớ hồi hai người học lớp 2, chỉ
huy bọn nhóc nhỏ hơn mình tung hoành ngang dọc. Lúc đó có một bé trai mới chuyển
đến, cậu bé này thật sự không phục hai đứa con gái trông không có chút nào gọi
là đại ca này. Thế là lúc hai cô ra lệnh cho các bạn nhỏ hái cỏ về chơi nấu ăn,
cậu bạn này đã chống lệnh. Đối với những “phần tử” như cậu, hai cô bé đương
nhiên có cách giải quyết.

Trong một lần chơi trong khu đất trống
trong xóm, Nhi phát hiện ra có một ổ kiến lửa rất to, suy nghĩ biến thái trong
đầu cô bé dần dần đâm chồi, cô kéo Linh lại thì thầm.

Kết quả là cậu bé kia bị kiến cắn
đau tới mức khóc thét, chạy về nhà.

Nhi và Linh còn có lòng tốt chạy
theo hỏi thăm, giả bộ đồng cảm, tự trách với bố mẹ của cậu bé kia rằng: vì đã
không làm trọn vai trò “đàn chị” nên mới không cẩn thận để em ấy bị kiến cắn.

Thiện cảm của hai phụ huynh nhà đó
đối với hai người này lại thăng cấp.

Lịch sử vinh quang của hai người còn
rất nhiều.

Nói đến nghịch ngợm, hai cô chỉ huy
lũ nhỏ hái trộm ổi nhà ông Hai lúc ông ngủ trưa. Sau vài lần, cây ổi nhà ông
Hai đã không còn trái.

Lại nói đến cây mận nhà bà Tư, cây
mít nhà bác Sáu, cây táo nhà dì Bảy... Tóm lại, lũ nhỏ trong xóm này lớn lên
theo các mùa trái cây.

Nghịch thì có nghịch nhưng kết quả
học tập rất tốt, lớn lên lại càng ngày càng dễ thương, đối với người lớn còn vô
cùng lễ phép. Vì những lí do đó mà hai người đã vô tình trở thành tấm gương
sáng cho lũ nhỏ trong xóm.

Từ mẫu giáo cho tới lớp 9, hai người
đều học cùng lớp. Cùng thi vào trường cấp 3 tốt nhất trong vùng. Tuy nhiên,
Linh giỏi các môn tự nhiên nên được xếp vào lớp tự nhiên, Nhi – bọ hung thì ngược
lại, tốt các môn xã hội hơn nên được xếp vào lớp xã hội. Đương nhiên, hai lớp
này đều là lớp đứng đầu ban. Như thế cũng biết thành tích của hai người phải
cao như thế nào mới được thành quả như vậy.

                                                                      
***

- Sao lúc nãy mày lại gọi tao là bọ
xít thế hả?

Lúc đạp xe trên đường về nhà, Linh
nhịn không nổi nữa gắt lên với Nhi.

- Thế tao phải gọi ai?

Nhi tỏ ra vô tội trả lời. Thật ra
cô không cố ý, chỉ là thói quen mà thôi. Mà cái gì đã là thói quen, lúc nhất thời
làm sao mà sửa được.

- Tên tao rất đẹp mà! Phương Linh!
Tên tao là Phương Linh, tên ca sĩ đấy, rất đẹp đấy!

Linh vẫn bực bội, dù biết bạn mình
không phải cố ý. Cái biệt danh bọ xít ấy đã theo cô suốt mười mấy năm nay, từ
lúc cô có hiểu biết về con bọ xít hại mùa màng thì nó cũng theo cô tới giờ.

- Xí! Tao đói rồi, tụi mình ghé
quán thịt nướng cô Ba ăn chút rồi về.

Nghe Nhi nói vậy Linh cảm thấy bụng
cũng hơi đói thật. Phải nghe phát biểu suốt hai tiếng, vô cùng tra tấn lỗ tai.
Thôi thì đi ăn đã bõ tức cũng được.

- Tao mời, được chưa?

Thấy Linh im lặng không nói, tưởng
đâu Linh còn giận mình nên Nhi đã chủ động “tạ lỗi”.

- Há há…

Linh sảng khoái cười to.

Giọng cười vô cùng vang dội, như muốn
làm thủng màn nhĩ của Nhi.

- Nhanh lên! Mày chạy vô giữ chỗ,
tao đi lấy đồ ăn.

Linh nhanh chóng phân công cho Nhi,
còn mình thì chạy lại cười thật tươi với cô Ba chủ quán. Quán này là quán quen
của hai người, gần trường cấp 2, đồ nướng ở đây đặc biệt ngon. Giờ này quán có
vẻ đông, học sinh bên ngoài đang lũ lượt kéo vào. Có lẽ lũ nhỏ cũng vừa kết
thúc buổi tựu trường. Hiện tại cô đã trở thành cựu học sinh của trường rồi nhỉ?

- Cháu lấy mấy que? Vừa đi khai giảng
về đúng không? Chà! Mặc áo dài ra dáng ghê ta!

Cô Ba thấy khách quen bèn hỏi thăm
đôi câu.

- Vâng ạ! Cho cháu mười que.

Linh cũng tươi cười đáp lời.

- Bọ hung! Mày ăn xúc xích nướng
không?

Mọi người quay ra nhìn Linh với ánh
mắt…kinh dị.

- Cho một que.

Không sao, với người qua đường, hai
người rất tự tin khoe biệt danh mà không sợ mất mặt.

- Này! Lớp mày có gì vui không? Lớp
tao có những bản mặt vô cùng đặc biệt. Ví dụ như có một tên con trai tóc dài
ngang vai, một đứa con gái cận rất nặng độ, xuyên qua lớp kính dày cộm ấy là cặp
mắt nhỏ bằng hạt tiêu.

Nhi vừa nhai thịt vừa hào hứng kể
chuyện lớp mới.

- Có, có một tên tóc xoăn còn hơn
tóc của Go Jun Pyo nữa, một tên đầu rất ít tóc, trán rất rộng, một tên da đen
như Bao Công.

Linh chấm thịt vào tương ớt, trả lời
Nhi.

- Thế có tên nào đẹp trai không?

- Tao chưa nhìn kĩ, lúc nãy tao ngồi
ở giữa nên cũng khó quan sát toàn bộ, không nhìn được mấy đứa ngồi đầu và ngồi
cuối hàng. Nhưng có một đứa con gái ngồi gần tao, rất xinh, chỉ có điều hơi có
bệnh “tiểu thư”.

Nhi nhướn mày hứng thú, hỏi:

- Tiểu thư cỡ nào?

- Ừ thì tao thấy nó hay nhăn nhó,
phàn nàn vì sao ghế ngồi lại là ghế nhựa, chê trường cũ, bảo mấy đứa ngồi ra xa
một chút cho nó dũi thẳng chân.

Linh nhớ lại cảnh cô nhìn thấy kể
cho Nhi nghe.

- Thế cơ à? Chẳng lẽ chân nó dài lắm
sao? Mà không ngồi ghế nhựa thì ngồi ghế da chắc? Nếu đã chê trường cũ thì sao
còn thi vào làm gì?

Có lẽ vốn đã ghét mấy đứa con gái
có thói đỏng đảnh nên Nhi vô cùng bất mãn với bạn cùng lớp của Linh.

- Nghe nói nó thi trường chuyên
trên thành phố nhưng không đậu nên mới vào trường mình.

Thông tin này là Linh nghe được từ
cô bạn nhỏ con nhất lớp, cô bé này nói rất nhiều, dường như biết rất nhiều chuyện
của thiên hạ.

- Hứ! Trường chuyên thì có gì ghê gớm
đâu, vào đó học cho sớm bại não.

Không phải hai người không đủ sức
thi trường chuyên, chỉ có điều trường chuyên xa nhà, còn phải ở nội trú nên họ
không muốn thi vào mà thôi.

Ngồi kể cho nhau nghe những chuyện
thú vị về lớp mới, ăn xong lại tung tăng đạp xe về nhà. Ngày mai, ngày mai là
chính thức vào học rồi.

 

Báo cáo nội dung xấu