Cưới Ma - Chương 20

Chương
37: Khách sạn

Ở đầu Ngõ Tối có một hiệu bán tạp hóa, cô vào mua
chai nước khoáng, uống một hụm thấy ngọt lịm, chắc là nước khoáng thật. Cô đậy
nút lại, cầm nó trên tay rồi rảo bước trở về khách sạn. Cô vẫn do dự có nên kể
cho Trường Thành biết tất cả mọi sự việc không. Nghĩ mãi, cô quyết định giữ im
lặng.

Thềm cửa khách sạn có vài bậc, bước lên là cửa kính.
Cô đi trên tấm thảm đỏ thắm, bước đến cửa phòng 109, lấy chìa khóa ra mở cửa,
bước vào. Nhưng không thấy Trường Thành đâu. Cô mở cửa toilet nhìn, thấy sàn ướt,
tấm gương cũng mờ mờ, không thấy anh. Anh chàng này đi đâu rồi?

Cô lấy di động ra định gọi cho anh thì thấy di động
im bặt, thì ra vùng này mất sóng di động! Chắc lúc nãy Trường Thành gọi điện
cho cô, đã biết vấn đề này rồi; anh không yên tâm nên đã ra ngoài tìm cô. Cô
nhìn quanh phòng, không thấy có máy cố định.

Cô đặt chai nước khoáng xuống, bước ra cửa, vừa định
đóng cửa thì cô nhớ ra… và sờ túi áo, rồi lại quay vào phòng cầm chìa khóa, sau
đó đi ra. Ở đây có lắp cánh cửa chống trộm, may quá, cô không quên chìa khóa
trong phòng.

Cô đến quầy lễ tân, vẫn là hai cô gái lúc trước. Cô
hỏi: “Bạn tôi ra ngoài à?”

Cô dong dỏng cao đáp: “Vâng, anh ấy vừa ra.”

“Anh ấy đi bao lâu rồi?”

“Ngay trước khi chị trở về đây. Chỉ vài phút thôi.”

Ra khỏi khách sạn là Ngõ Tối, đi hết Ngõ Tối ra đến
con đường nhỏ Dao Găm, Trường Thành đi ra thì nhất định phải gặp Tiểu Quân. Có
lẽ lúc đó cô đang mua chai nước khoáng thì Trường Thành đi qua mà không biết.

Cô lại hỏi: “Sao phòng chúng tôi không có điện thoại?”

Cô ta đáp: “Các phòng đều không có.”

Tiểu Quân hỏi: “Khách muốn gọi điện thoại thì sao?”

Cô ta trả lời: “Quầy lễ tân chúng tôi có điện thoại,
có thể gọi trong nước và quốc tế; gọi đến Đồng Hoảng vẫn tính là gọi trong khu
vực.”

Tiểu Quân thở dài: “Thế thì quá bất tiện…” Nói rồi
cô rảo bước ra ngoài. May mà thị trấn này bé tẹo, dù bị lạc nhau cũng vẫn dễ
tìm ra.

Ra khỏi cửa, lờ mờ trong màn sương có bóng người
đang bước đến. Chính là Trường Thành. Ánh đèn sáng hắt xuống, mặt anh đỏ hồng.
Anh cũng nhìn thấy Tiểu Quân bèn vội bước đến: “Anh ra ngoài tìm em.”

“Em cũng đang định ra tìm anh.”

“Em ăn gì chưa?”

“Chưa.”

“Anh mua cho em bánh ga-tô mousse đây.”

“Hay quá!”

Trường Thành đưa bánh cho Tiểu Quân, ôm ngang lưng
cô đi về phòng. Hai cô gái trầm trồ, mỉm cười nhìn theo.

Khi đi qua quầy lễ tân, Tiểu Quân nói nhỏ: “Khách sạn
này kỳ cục thật, không có điện thoại.”

“Ừ.”

“Ở đây không có sóng di động.”

“Em nghĩ mà xem, chúng ta ở đây khác nào cách biệt với
thế giới bên ngoài.”

Câu này khiến Tiểu Quân thấy căng thẳng, cô khẽ nói:
“Em thấy dân ở đây rất chất phác, chắc sẽ không có chuyện gì…”

Trường Thành cảnh giác nói: “Tốt nhất là nên cẩn thận.
Mai chúng ta nên trở về Đồng Hoảng. Nói thật nhé, anh thấy ở Đồng Hoảng yên tâm
hơn, cảm thấy đó là một nơi bình thường…”

“Anh nghĩ… ở đây không bình thường à?”

“Anh cũng khó mà nói rõ được.”

“Ừ! Này, lát nữa chúng ta chụp mấy bức ảnh làm kỷ niệm,
được chứ?”

“Chụp ở đâu?”

“Chụp ngay trong phòng.”

“Trong phòng có gì đáng chụp? Ánh sáng quá yếu, nếu
chớp đèn flash thì trông người sẽ rất gầy. Ta sẽ chụp ở dọc đường.”

“Không! Em muốn chụp ở khách sạn.”

“Cũng được. Tùy em.”

Cả hai vào phòng, Trường Thành cẩn thận khóa cửa chống
trộm, móc cả xích vào. Rồi anh bước đến cửa sổ, “soạt” kéo rèm cửa lại. Rèm cửa
sổ nền xanh đen với những đốm hoa trắng trang trí.

Tiểu Quân đặt bánh ga-tô xuống, lấy máy ảnh ra. Tim
cô đập thình thịch. Ống kính. Đèn flash. Cô và Trường Thành ai chết trước. Sẽ
có đáp án ngay thôi…

Cô bỗng không còn can đảm làm tiếp nữa. Trường Thành
bước lại vỗ lên vai Tiểu Quân, nói: “Nào, em chọn vị trí đi!”

Tiểu Quân nhìn xung quanh, nói: “Ánh sáng yếu quá.
Có thể làm cho sáng hơn không?”

Trường Thành trả lời: “Đã bật hết các đèn rồi.”

Tiểu Quân nói: “Cứ thế này… cũng được.”

Cô đặt chế độ chụp tự động, rồi cố định nó trên bàn,
kéo Trường Thành ngồi xuống bên giường, khẽ ôm anh, mắt nhìn vào ống kính…

Ống kính, giống như con đường hầm đen ngòm khó lường
mà cô đã ngủ mê thấy. Cô bỗng có cảm giác trong phòng này không chỉ có một đôi
mắt mà còn có một đôi mắt khác nấp trong ống kính máy ảnh, nó đang lặng lẽ nhìn
vẻ mặt của hai người lúc chụp ảnh.

Thời gian chờ tự động chụp là 10 giây, đây là 10
giây chậm nhất trong đời Hồ Tiểu Quân.

Cô không biết có nên lè lưỡi pha trò hoặc có nên cười
như mọi ngày chụp ảnh không. Có lẽ lúc này không thích hợp. Giờ đây cô đang chờ
sự phán xét của vị thần linh nào đó trong cõi u minh, cô không dám tùy tiện. Vì
quá căng thẳng nên cơ mặt Tiểu Quân hơi giật giật. Nếu đúng như người mù nói:
trong ảnh, ai mở mắt sẽ chết trước, ai nhắm mắt sẽ chết sau, và, cô không ngừng
chớp mắt, đáp án sẽ là… Trường Thành chết trước. Cô không muốn thế! Và, dù cô
liên tục chớp mắt hay mở to mắt thì vẫn là cố ý, đáp án sẽ không chuẩn. Cho nên
cô phải gạt ý nghĩ về sinh tử sang một bên, cố gắng chụp như bình thường.
Nhưng, cô càng nghĩ lại càng không thể quên…

Hình như máy ảnh trục trặc, chắc đã đủ 10 giây mà nó
vẫn không động tĩnh gì, ống kính đen ngòm vẫn nhìn vào hai người.

Tiểu Quân không biết vẻ mặt Trường Thành như thế
nào, cô ngồi im, ánh mắt cứng đơ, đầu óc trống rỗng.

“Xạch!”

Tiểu Quân hơi run rẩy.

Trường Thành lập tức đứng lên bước đến chỗ máy ảnh.
Tiểu Quân không động đậy. Lúc nãy cô không có cam đảm chụp, bây giờ cũng không
có can đảm đứng lên nhìn.

Trường Thành cầm máy ảnh lên, nói một câu chẳng đâu
vào đâu: “Anh bảo đảm, đây sẽ là tấm ảnh mà nét mặt anh trông dễ chịu nhất.”
Anh lấy tấm ảnh ra. “Em nhìn đi!”

Tiểu Quân ngồi mép giường, chăm chú nhìn Trường
Thành: “Ảnh thế nào rồi?” Cô đang chờ, chờ Trường Thành nói “Chết dở! Anh nhắm
mắt!” hoặc nói “Gay rồi, em nhắm mắt.”

Nhưng anh lại nói: “Sao trông em như sắp khóc thế?”

Tiểu Quân: “Có ai nhắm mắt không?”

Trường Thành: “Không.”

Tiểu Quân hoang mang khó hiểu, rõ ràng người mù ấy
nói rằng “nếu cô và bạn trai đến cái nơi làm đám cưới ma để chụp ảnh thì nhất định
có một người nhắm mắt.”

Cô bức xúc nói: “Không thể!”

Trường Thành nhìn cô: “Sao lại không thể?”

Tiểu Quân vội lấp liếm: “À, không có gì…”

Trường Thành vẫn nhìn cô: “Tiểu Quân, sao em kỳ cục
thế?”

Tiểu Quân nhìn Trường Thành: “Anh kỳ cục thì có!”
Nói rồi cô giật lấy tấm ảnh xem. Quả nhiên, cả cô và Trường Thành đều không nhắm
mắt. Cô nói: “Không ổn! Ảnh chụp anh rất đẹp, chụp em rất xấu. Ta phải chụp lại.”

Trường Thành nói: “Cưng ơi, ngồi trong cái khách sạn
xập xệ này, chụp lắm ảnh để làm gì?”

“Em muốn chụp nữa.”

“Cũng được.”

Tiểu Quân lại bố trí máy ảnh tự động chụp, rồi kéo
Trường Thành ngồi xuống giường, chăm chú nhìn vào ống kính đen ngòm. Cô bỗng có
cảm giác trong phòng này không chỉ có ba đôi mắt. Ngoài đôi mắt ẩn trong ống
kính ra còn có rất nhiều đôi mắt khác đang theo dõi họ từ mọi hướng…

“Xạch!” Đã chụp. Trường Thành lại đứng dậy bước đến
chỗ máy ảnh, Tiểu Quân vẫn ngồi bất động.

Nếu ảnh lần này vẫn không có ai nhắm mắt, tức là thần
linh muốn nói rằng cả hai sống bên nhau không ai chết trước cả; và sẽ như Trường
Thành nói: nếu cô chết thì anh sẽ tự sát để đồng hành với cô…

Trường Thành bỗng kêu lên: “Gay rồi!”

Tiểu Quân kinh hãi: “Sao?”

Trường Thành nói: “Anh nhắm mắt!”

Tiểu Quân đờ đẫn hồi lâu, rồi mới đứng lên cầm cái
máy ảnh xem. Sống lưng cô lạnh buốt. Trong ảnh, Trường Thành nhắm mắt, bộ dạng
anh rất kỳ quái.

Trường Thành không hiểu sự việc, anh nói: “Bỏ qua ảnh
này. Ta chụp lại!”

Tiểu Quân nhìn chằm chằm cái máy ảnh.

Trường Thành nói: “Xóa đi! Chụp lại.”

Tiểu Quân hạ thấp giọng: “Ảnh đầu tiên trông rất được.
Khỏi cần chụp lại nữa…”

Rồi cô rút nguồn điện, cất máy ảnh vào túi xách. “Ta
nghỉ thôi! Em đi tắm đây.” Nói rồi cô rảo bước vào toilet.

Tiểu Quân muốn chạy trốn. Lòng đang rối bời, cô muốn
bình tĩnh trở lại. Cô khóa cửa lại, cởi quần áo, mở vòi hoa sen mạnh hết cỡ, cô
như đứng dưới trời mưa rào, tiếng nước phun xối xả.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là đáp án.

Cô sẽ chết trước Trường Thành, đó là năm nào nhỉ?
Năm 2047? Không hiểu sao trong óc cô lại hiện ra con số 2047. Năm nay 25 tuổi,
năm 2047 cô 62 tuổi. Cô chết rồi, Trường Thành có lấy vợ khác không? Sẽ lấy ai?
Người phụ nữ ấy chắc chắn đang sống trên đời này. Người đó là ai? Hiện người ấy
đang sống với người đàn ông nào? Bao lâu sau khi cô chết thì Trường Thành cưới
vợ? Ba tháng? Sáu tháng? Chín tháng? Mười hai tháng? Hay mười tám tháng? Rồi có
ngày Trường Thành chết, anh sẽ sang thế giới bên khác gặp Hồ Tiểu Quân, lúc đó
anh đã lấy người kia rồi, vậy anh và Hồ Tiểu Quân có được coi là vợ chồng nữa
không? Nếu cả hai vẫn gắn bó nồng nàn, rồi một hôm người vợ kia đến, cả ba sẽ đối
xử với nhau ra sao?

Tiểu Quân tắm hơn một giờ mới xong, đầu óc đã không
rối ren nữa, cô lau khô người, mệt mỏi bước ra.

Lúc này là 22 giờ 34 phút. Còn 3 giờ và 47 phút nữa
thì sẽ xảy ra chuyện.

Trường Thành nằm trên chiếc giường cạnh cửa sổ, đã
ngủ mất rồi. Anh chàng này chán thật! Tiểu Quân cảm thán.

Tiểu Quân cố không gây tiếng động, ngả mình xuống chiếc
giường kia, tắt đèn đầu giường. Rèm che cửa sổ đã kéo kín, trong phòng tối om.
Tiểu Quân ngoảnh đầu nhìn khắp trong bóng tối. Chỉ là động tác mang tính bản
năng, vì chẳng thể nhìn thấy gì. Nhưng cô vẫn cảm thấy trong phòng này ẩn nấp rất
nhiều đôi mắt, và vừa nãy tắm xong bước ra, người cô không một mảnh vải… Nếu
đúng là có rất nhiều đôi mắt thì vấn đề không phải ở chỗ cô khỏa thân hay
không. Nghĩ đến đây Tiểu Quân rùng mình, liệu đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì? Chắc
chắn sẽ có chuyện gì đó. Không hẳn là vì trực giác của nữ giới chuẩn xác. Bất
kì người nào, khi thần chết đang âm thầm bước đến, ai cũng có thể cảm nhận được
rất rõ.

Thị trấn Đa Minh quá yên tĩnh, không tiếng máy bay,
không tiếng tàu hỏa chạy qua, cũng không còi ôtô, không tiếng máy móc thi công
xây dựng, không người cãi nhau, không tiếng chó sủa, côn trùng kêu… Thời gian vẫn
từng giây trôi đi, hết sức thận trọng, như rất sợ sẽ đụng phải môt thời khắc
này đó.

Tiểu Quân lại suy nghĩ miên man, có lẽ cả thị trấn
này đều đã chìm vào màn đêm, chỉ còn ngôi nhà cũ của Chu tổ tông vẫn sáng khác
thường thực ra ông ta đã ngủ, ánh đèn hắt vào khuôn mặt nhăn nheo như miếng da
trâu vứt người đồng hoang chẳng ai buồn nhìn. Có lẽ ông ta đang nằm mơ thấy đứa
cháu hiếu thảo kia đang ngồi ở nơi xa xôi xem bói cho thiên hạ…

Cứ thế chẳng rõ Tiểu Quân chìm vào giấc ngủ từ lúc
nào. Cũng chẳng rõ bao lâu sau cô bỗng tỉnh dậy. Lúc này là 23 giờ 39 phút, cô
cũng không biết tại sao mình lại thức giấc, cô định sang nằm chung với Trường
Thành. Nhưng cô chưa kịp ngồi lên thì bỗng nghe thấy một âm thanh trong đêm tối,
cô sợ run bần bật.

“Chào cô!” Là giọng nữ.

Tiểu Quân choáng váng, tay nắm chặt cái chăn. Trong
phòng này có một người nữa! Người đó là ai? Vào đây từ khi nào? Tiểu Quân nhớ rất
rõ Trường Thành đã khóa cửa, đã móc cả cái xích sắt lên cửa chống trộm.

Cô không thể phán đoán âm thanh đó phát ra từ hướng
nào, hình như nó lơ lừng trên không, hơi giống tiếng loa vọng đến, hơi vang hơn
tiếng người bình thường, rất nét rất rõ, và không hề nghe thấy tiếng “xèo xèo”
của loa điện. Cô cũng không thể đoán giọng nói này là ác ý hay thiện chí; đối
phương chỉ nói độc một câu “Chào cô!” Điều kinh ngạc hơn nữa là, giọng nữ này
hơi nghèn nghẹn run run, hình như đang rất sợ hãi hoặc đang rất lạnh.

Tiểu Quân vẫn run rẩy, cô định gọi Trường Thành
nhưng lại không dám lên tiếng. Cô ngờ rằng mình đang ngủ mê gặp ma.

Giọng nữ ấy run run nói: “Các người đã ở nhầm chỗ rồi…”
Nói xong người ấy dừng lại, hình như đang chờ phản ứng của Tiểu Quân. Cô vẫn
không dám nói, cô chuẩn bị sẵn sang nhảy ào sang giường của Trường Thành. Nhưng
lạ quá, có tiếng nói rõ ràng như thế mà anh vẫn không thức giấc. Hay là, đã thức
dậy nhưng anh sợ quá, cũng nằm im để nghe.

Giọng ấy tiếp tục: “Đây không phải là khách sạn…” Tiểu
Quân chợt nghĩ, liệu người phụ nữ trong bóng tối này có phải là cô gái trong tấm
ảnh cưới ma? Đây là nơi họ làm đám cưới ma, đây là nhà của họ, về sau bị người
ta phá dỡ rồi xây khách sạn?

Giọng nữ run run thở dài, nói: “Tấm biển đèn nê-ông
ngoài cửa bị sứt mẻ, nên rất dễ nhìn nhầm. Các người không cảm thấy chữ Tân quá
gầy à? Thực ra là chữ bị thiếu một nửa; các người không thấy hai chữ Tân và
Quách cách nhau quá xa ư? Thực ra đã bị mất một chữ ở giữa…”

Tiểu Quân lập tức nghĩ ra ba chữ đó là gì[1]. Cô sắp
hóa điên!

[1] Ý nói: biển đèn nê-ông chỉ còn sót hai chữ Tân
Quán = khách sạn; đúng ra ba chữ đầy đủ sẽ là Tần Nghi Quán = Nhà tang lễ, nhà
quan. (chữ Tần nhiều nét hơn chữ Tân).

Giọng nữ tiếp tục nói: “Cô đã nhận được tấm ảnh cưới
ma, rồi cô đưa anh ta tới đây, cô muốn biết ai chết trước ai chết sau, đúng
không?”

Tiểu Quân không thể trả lời, cô hiểu rằng đối phương
dù nói năng lịch sự nhưng người này không đến đây để giao lưu mà là đến để lấy
mạng. Cô vừa nghe vừa cố phán đoán giọng nói phát ra từ đâu.

Giọng nữ càng lúc càng run khiếp hơn: “Ta nói cho mà
biết: cô đừng sợ, thực ra hai người trong tấm ảnh cưới ma là một đôi trai gái lần
trước đến đây để tìm đáp án…”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3