Cưới Ma - Chương 29

Lúc hoàng hôn, nhà chỉ còn mình cô, chẳng có việc gì
làm, cô lại nghĩ ngợi lung tung. Lúc này thi thể Triệu Tĩnh ở đâu? Có còn trong
căn phòng 209 không? Anh chàng đồng bọn nói sẽ có người xử lý, không còn lại dấu
vết gì nữa. Triệu Tĩnh đã chết được một tuần, chắc họ đã xử lý xong. Cô nhớ đến
lúc mới đến thị trấn này, thấy bên ngoài có nghĩa trang, có lẽ họ đã chôn Triệu
Tĩnh ở đó như những người bị hại khác… Cô muốn đi xem. Có những ý nghĩ không
nên có thì hơn. Cô hoàn toàn không ngờ cô lại nhìn thấy cái tên ấy ở đời, và
còn có một số sự việc khiến cô suýt nữa hóa điên trước khi về đến Bắc Kinh.

Thiêm Trúc hoàn toàn không biết gì, cô chầm chậm đi
ra ngoại vi thị trấn. Cửa hàng điện tử bên phố đang mở đĩa hát: “Trên lưng bạch
mã” của Từ Giai Oanh: “Anh cưỡi bạch mã vượt qua ba cửa ải, anh thay áo trắng
trở lại trung nguyên, bỏ lại Tây Lương vắng vẻ, anh chỉ một lòng nhung nhớ
Vương Bảo Xuyến…”

Cô vừa đi vừa nghĩ đến rất nhiều ưu điểm của Triệu
Tĩnh. Có nhiều người tưởng rằng Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh làm ở gần nhau
nên quen biết và yêu nhau, thực ra không phải thế, họ cũng nhờ vào trang web
“Lưới tình” giới thiệu.

Lần đầu gặp mặt, Thiêm Trúc biết Triệu Tĩnh làm ở
câu lạc bộ thể hình Mu Us Desert, cô rất ngạc nhiên. Rất có thể cả hai từng
trông thấy nhau vào giờ đi làm nhưng không chú ý cũng nên.

Sau khi đăng ký tìm bạn trên “Lưới tình”, Thiêm Trúc
lần lượt gặp ba nam giới. Người thứ nhất hơi đứng tuổi, người thứ hai quá trẻ,
họ đều gầy mảnh nên cô không ưng. Gặp Triệu Tĩnh một lần cô lập tức rung động.
Rồi họ đến với nhau, Triệu Tĩnh như một người mới yêu lần đầu, rất ân cần với
cô. Nam giới thường tặng hoa nữ giới vào ngày sinh nhật, nhưng Triệu Tĩnh thì
không như thế, sinh nhật Thiêm Trúc là 24 tháng 8 thì ngày 24 hàng tháng anh đều
tặng hoa cô, khiến cô rất cảm động.

Đã đến nghĩa trang, Thiêm Trúc chầm chậm rời khỏi đường
cái và bước đến gần đám bia mộ. Cô mong nhìn thấy tên Triệu Tĩnh để biết rằng
anh đã được an táng. Nếu không, giả sử ngày mai cô đến ngủ ở khách sạn thì khác
nào cô canh xác anh? Mặt khác, cái xác to tướng như thế nếu không chôn cất thì
sẽ có ngày bị lộ… Nhưng cô lại không mong sẽ nhìn thấy tên anh ở đây, vì nếu
nhìn thấy tức là khẳng định anh đã chết rồi.

Thiêm Trúc đi qua các hàng bia với những họ tên xa lạ,
không hề nhìn thấy hai chữ “Triệu Tĩnh”. Cô đang định đi vòng sang mé bên kia
thị trấn này thì ánh mắt cô bỗng dừng lại ở một tấm bia không có gì nổi bật: “Mộ
của ái nữ Thủy Triệu Đồng.” Cái tên này nghe quen quen, cô ta là ai nhỉ?

Bia ghi rõ năm sinh năm mất 1997-2008. Tính ra cô bé
này mới 12 tuổi, đã chết được hai năm.

Thiêm Trúc bỗng choáng váng. Chiều qua, cô gặp một
bé gái 11-12 tuổi, mắt to tròn, hơi gầy, tên là Thủy Triệu Đồng. Hay là trùng họ
trùng tên? Không thể!

Cô từ từ bước ra đường cái. Không biết nên hỏi ai. Nết
cho rằng mọi việc xảy ra ở khách sạn đều là hành vi của con người thì lúc này
đúng là cô đã gặp ma!

Trở về thị trấn, Thiêm Trúc đứng trên phố tỉ mỉ quan
sát từng người qua lại. Bà già đã từng chỉ đường cho cô, bây giờ đang đẩy xe
nôi. Cô bước đến hồi hộp nói: “Bà còn nhớ tôi không?”

Bà già dừng lại nhìn cô, lắc đầu.

“Cách đây một tuần tôi và… đã hỏi đường bà.”

“Thế à?”

“Xin hỏi, bà họ gì ạ?”

“Tôi? Họ Mễ!”

“Quý danh của bà?”

Bà ta lưỡng lự, rồi nói: “Cô hỏi để làm gì?”

“Tôi…” Thiêm Trúc chẳng biết nói gì.

Bà ta lắc đầu rồi nói: “Tên tôi xấu lắm…” Nói rồi bà
ta đẩy xe nôi bước đi.

Thiêm Trúc chưa chịu thôi, tiếp tục chạy nhìn khắp
phố. Ngay bên cạnh cô là xưởng sửa chữa cơ khí, một chiếc tắc xi màu trắng chạy
đến đỗ trước cửa, người lái xe trạc ngoài 30 tuổi chui ra, rảo bước vào xưởng.
Thiêm Trúc vội nói: “Anh ơi…”

Anh ta dừng lại nhìn cô, chưa rõ cô cần gì.

Thiêm Trúc: “Anh tên gì?”

Anh ta ngạc nhiên: “Cô hỏi tên tôi à?”

Thiêm Trúc: “Vâng. Tôi thấy anh rất giống một người
bạn học cấp II với tôi…”

Anh ta mỉm cười: “Tôi giống bạn học cấp II của cô ư?
Tôi ít ra cũng hơn cô 20 tuổi đấy!”

Thực ra trông anh ta chỉ hơn Thiêm Trúc 10 tuổi là
cùng.

Thiêm Trúc: “Thì anh cứ nói tên xem nào?”

Anh ta đáp: “Vương Hiển Đông.”

Thiêm Trúc: “À… tôi nhìn nhầm, xin lỗi anh.”

Anh ta nói: “Không sao, chứng tỏ trông tôi quá trẻ.”

Anh ta vừa nói vừa bước vào xưởng, gọi: “Anh Dương
ơi, sửa giúp tôi bộ côn…”

Thiêm Trúc rảo bước, cô lại đi ra khu lăng mộ ở ven
thị trấn. Cô bắt đầu tìm từ phía tây nam. Không tìm thấy cái tên ấy.

Rồi cô lại sang phía đông nam, nhìn thấy một tấm bia
khá cũ, bên trên viết: “Mộ của người chồng thân yêu Vương Hiển Đông, năm sinh –
năm mất 1964-1993”.

Mặt trời chiều đang khuất dần sau núi, ánh sáng bỗng
trở nên mong manh, những con dơi trong rừng cây bắt đầu vù vù bay ra. Lúc này
là thời khắc tận cùng của một ngày, Thiêm Trúc vẫn đứng ngây trước ba chữ
“Vương Hiển Đông” trên tấm bia “Vương Hiển Đông” cũng lặng lẽ nhìn cô như đang
nói: tôi ít ra cũng hơn cô 20 tuổi.

Đêm, Thiêm Trúc nằm trên giường, không ngớt trở mình
trằn trọc. Cô ngờ rằng mình không thể trở về Bắc Kinh được nữa. Lúc đó bia mộ của
cô cũng dựng ở bãi tha ma ven thị trấn này, liệu cô có thể lại xuất hiện trong
thị trấn không?

Đêm khuya, văng vẳng nghe thấy tiếng bà chủ nhà trở
về. Bà ngồi gian ngoài dùng bàn tính tính toán tiền nong, sau đó tắt đèn, đi
nghỉ. Thiêm Trúc thấy căng bụng muốn đi vệ sinh, bèn xuống giường khoác áo đi
ra.

“Bác đấy à?”

“Cô chưa ngủ ư?”

“Chưa.”

“Tôi không làm cô thức giấc đấy chứ?”

“Không ạ, cháu muốn đi vệ sinh.”

“Bật đèn lên kẻo vấp ngã.”

“Không cần ạ.”

Nhà vệ sinh đặt bên ngoài. Xong xuôi, cô quay vào,
nhẹ nhàng đi qua gian của bà chủ rồi bước đến cửa gian trong, cô dừng lại hỏi:
“Bác vẫn chưa ngủ à?”

“Chưa. Hôm nay làm mệt quá, lưng đau…”

“Cháu muốn nói một chuyện này, bác đừng sợ…”

“Cháu càng nói thế tôi lại càng sợ đấy!”

“Hôm qua cháu ra phố, gặp một bé gái tên là Thủy Triệu
Đồng, hôm nay cháu lại nhìn thấy bia mộ ghi tên của cô bé đó ở nghĩa trang phía
tây bắc thị trấn. Cháu quay về gặp một người lái tắc-xi tên là Vương Hiểu Đông,
sau đó cháu lại chạy ra bãi tha ma xem, thì lại nhìn thấy bia mộ ghi tên anh
ta. Thế thì…”

Nói đến đây, Thiêm Trúc im bặt. Cô nhận ra bà chủ
quán chỉ im lặng. Lúc này không nhìn thấy sắc mặt của bà ta, chỉ mơ hồ nhìn thấy
đôi mắt của bà chớp sáng trong đêm tối. Cô chăm chú nhìn hai đốm sáng ấy, tim
chính mình đập như điên. Cứ như thế rất lâu, Thiêm Trúc im lặng, bà chủ cũng
không nói gì. Rất không bình thường. Thiêm Trúc không chịu nổi, cô run run hỏi:
“Bác ơi… bác tên là gì?”

Bà ta bỗng cười vang. Thiêm Trúc bủn rủn ngồi sụp xuống
đất. Bà ta vừa cười vừa nói: “Cô đã ở chỗ tôi ngần ấy hôm, bây giờ mới nhớ ra cần
phải hỏi tên tôi à?” Thiêm Trúc chống tay vào tường, cô cảm thấy đã đến ngày tận
thế.

Bà ta vẫn cười: “Đừng hỏi làm gì. Cứ gọi tôi là bác
hay là cô cũng được. Yên tâm, ngoài đó không có bia mộ của tôi đâu.”

Bà ta vẫn không nói ra họ tên! Thiêm Trúc nghĩ bụng
rất có thể hôm nay mình đã nhìn thấy tấm bia của bà ta rồi!

Bà chủ không cười nữa, giọng bà ta có vẻ nghiêm túc.
“Cô có thể nghi ngờ cả tôi! Cô đã ở với tôi, nếu tôi là ma thì tôi đã hại cô chết
rồi!”

Thiêm Trúc thấy bà ta nói cũng có lý. Đang sợ nổi
gai ốc, cô dần bình tĩnh trở lại.

Bà ta lại nói: “À, tôi còn chưa xem chứng minh thư của
cô. Cô tên là gì nhỉ?”

Thiêm Trúc hơi do dự, rồi nói: “Khúc Thiêm Hương…”

Bà ta im lặng một lúc, rồi bỗng nói giọng rất bí hiểm:
“Ngủ đi! Thiêm Trúc! Ngày mai cô nên trở lại khách sạn…”

Chương 49: Khúc Thiêm Trúc và Trường Thành

Trở lại hiện trường ngày 12 tháng 12. Trường Thành
giết hại Hồ Tiểu Quân.

Tiểu Quân quá nông nổi. Trường Thành thì cho rằng
cái thị trấn nhỏ ở tây nam truyền thuyết nói đến rất hấp dẫn cô thế là anh đi
theo cô từ Tần Thị đến đó. Anh không ngờ rằng Tiểu Quân lại đến tìm cái đáp án
trời ơi đất hỡi đó.

Đến thị trấn Đa Minh, màn sương dầy đặc khiến Trường
Thành có linh cảm chẳng lành. Nhất là sau khi Tiểu Quân vào khách sạn, cô sốt sắng
chụp ảnh với anh ngay, khiến anh rất nghi hoặc. Chụp rồi, cô lại chụp lại. Tấm ảnh
thứ hai bị hỏng, cô nói tấm ảnh thứ nhất chấp nhận được nên thôi không chụp nữa…

Sau đó Tiểu Quân đi tắm, tắm rất lâu, Trường Thành nắm
trên giường kê sát cửa sổ ngủ say.

Không rõ sau đó bao lâu anh bỗng thức dậy, nghe thấy
một giọng nữ lạ: “Chào anh.”

Có thể nói lúc đó Trường Thành rất điềm tĩnh, anh
nghĩ ngay rằng trong có thể nhà này đặt giàn máy và truyền âm thanh đến chỗ
anh. Anh im lặng, chờ đôi phương nói tiếp. Đúng thế.

“Bây giờ các người đã bị tách ra, cô ấy và anh đều
không nghe thấy nhau nói gì. Các người đến đây du lịch, lúc này các người đang ở
tầng 18 dưới lòng đất. Nếu anh muốn ngắm cảnh địa ngục, nếu anh không sợ, thì
bây giờ anh có thể ra theo lối cửa sổ để nhìn. Tôi sẽ mở chấn song sắt giúp anh
và luôn ở đây chờ anh.”

Trường Thành vẫn im lặng. Anh tin rằng đối phương
không nói dối, anh đã ngửi thấy mùi chết chóc tràn vào từ ngoài cửa sổ, từ sàn
nhà, từ tường vách, và thấm vào tận xương tủy anh. Giọng đối phương có nét lúng
túng, không thật sự tin mình chiếm ưu thế, hình như cô ta đang ở dưới địa ngục
thật. Đối phương tiếp tục ngập ngừng, nói năng rườm rà: “Xem ra anh không mấy hứng
thú, tôi nói tiếp vậy. Tuy chúng tôi không chi tiền lộ phí để các người đi ngàn
dặm đến đây, tuy trên kia là nhà nước pháp quyền, nhưng không ai có thể phát hiện
ra cái thế giới địa ngục này; dù mất điện thì chúng tôi vẫn nhìn rõ thấy từng cử
chỉ của các người… tôi mong nếu anh không phải đồ ngu thì anh hãy nghe kỹ từng
câu nói sau đây của tôi: trong hai người, có một người phải chết!”

Trường Thành run bắn, anh nghĩ ngay rằng chắc Hồ Tiểu
Quân đã phạm vào một điều cấm kỵ hoặc xúc phạm một thế lực nào đó, bây giờ họ
trả thù tàn khốc.

Giọng nữ tiếp tục nói: “Bạn gái anh nhận được tấm ảnh
cưới ma, sau đó dẫn anh đến đây để tìm đáp án ấy. Bất kỳ đôi trai gái nào đến
đây, đều phải chết một người: đó là đáp án! Tôi không ám chỉ gì cả, tôi chỉ cho
anh biết một sự thật; những người từng chết ở đây đều là nữ, lần này nếu bạn
gái anh không chết thì anh phải chết, tôi cam đoan rằng anh không thể sống đến
khi trời sáng.”

Đầu óc Trường Thành như đông cứng. Bây giờ mới biết
mục đích của Tiểu Quân đưa anh đến đây để làm gì. Nhưng bây giờ chuyện đó không
quan trọng nữa, mối nguy hiểm đang ở ngay trước mắt. Tâm lý sợ chết khiến anh
tiêu tan ý nghĩ kháng cự, chỉ còn lại bản năng sinh tồn. Anh lập tức nghĩ luôn:
nếu anh để cho Tiểu Quân chết thì cô ấy nên chết như thế nào?

“Yên tâm, cô ấy sẽ không đau đớn gì hết.” Nói đến
đây, giọng đối phương run rẩy, líu lưỡi, rất không bình thường.

“Tầng trên của tủ áo có một viên thuốc mê và xi-lanh
thuốc độc, lát nữa gặp bạn gái, anh hãy tìm cách cho cô ta uống, cô ta sẽ bất động.
Sau đó, anh dùng bộ bơm tiêm nạp sẵn thuốc độc Cyaniding, anh tiêm cho cô ấy,
chưa đầy một phút sau cô ấy sẽ ra đi êm ái… Ở Trung Quốc, chết êm ái là hợp
pháp, không có ai được hưởng ưu đãi như thế đâu. Cũng có nghĩa là cô ấy gặp may
mắn. Tôi cũng hiểu rằng anh rất đau khổ. Từ giờ đến trước lúc trời sáng, anh buộc
phải lựa chọn. Tôi nói thêm câu này: nếu anh không để cô ấy chết thì anh sẽ
không được chọn chết êm ái. Anh sẽ chết ra sao? Chúng ta sẽ cùng xem băng
hình.”

Tivi tự động bật lên, màn hình âm u. Trường Thành
nhìn xung quanh, thấy một bức tường, nhưng không thấy người phụ nữ kia. Màn
hình chiếu 18 cảnh một con hắc tinh tinh bị thảm sát, vô cùng rùng rợn, dã man.
Xong xuôi, tivi lại tự động tắt, căn phòng lại chìm trong bóng tối vô tận.

Giọng nữ lại tiếp tục vang lên: “Tôi tin rằng anh sẽ
không chọn bất cứ cách chết nào. Được, tôi tạm lui. Anh tự biết mình nên làm
gì.”

Giọng nói đó biến mất. Trường Thành dần bình tĩnh trở
lại, đờ đẫn suy nghĩ xem đây là chuyện gì? Nhưng anh lập tức kết luận mình
không thể hiểu nổi, giống như đứa bé ở nhà trẻ đứng trước một đề toán bậc đại học.
Anh không thể lãng phí thời gian! Anh đứng dậy lần mò bước đến tủ áo… quả nhiên
sờ thấy thuốc mê và xi-lanh thuốc độc. Tim anh thắt lại.

Rồi anh run run cầm viên thuốc bước đến tủ lạnh, tìm
thấy lon nước ngọt Vương Lão Cát mà Tiểu Quân vẫn thích uống. Anh định bật nắp,
rồi lại đặt xuống, nghĩ ngợi. Anh thấy chai nước khoáng mà Tiểu Quân đã mua.
Anh mở nắp rồi thả viên thuốc vào, sau đó đậy lại, lắc thật mạnh. Thực ra không
cần lắc vì tay anh đang run ghê gớm, thuốc tan ra dễ dàng.

Sau đó anh ngồi nghệt trên giường, nghĩ ngợi. Giọng
nữ ấy nói một trong hai người phải chết, cũng tức là ai chết cũng được. Rất có
thể kẻ bí hiểm này cũng đã nói như thế với Tiểu Quân… Liệu Tiểu Quân sẽ lựa chọn
như thế nào?”

Chẳng rõ sau đó bao lâu, trong bóng tối Trường Thành
bỗng nghe thấy tiếng Tiểu Quân gọi anh. Anh run rẩy nói: “Sao rồi?” Anh ngờ rằng
sau đấy Tiểu Quân sẽ cầm cho anh nước, giả vờ tử tế bảo anh hãy uống đi. Trường
Thành không nghĩ nhiều nữa, anh chờ xem Tiểu Quân nói gì. Con mụ bí hiểm kia
đang ẩn nấp ở đâu đó, theo dõi anh và Tiểu Quân. Anh phải giấu mình, đưa Tiểu
Quân vào thế bị động.

Anh biết quá rõ, cả về tuổi đời, về chỉ số IQ, về
kinh nghiệm trường đời, Tiểu Quân đều không thể bằng anh. Anh nắm chắc phần thắng.

Tiểu Quân có nói một giọng nữ bảo cô hãy làm hại
anh, cô nói dù chết cố cũng không làm thế…

Chính Trường Thành cũng không hiểu nổi tâm trạng anh
lúc này là gì. Đành vậy, ngay Tiểu Quân cũng đã nghĩ thế thì cứ tùy ý cô ấy vậy.
Anh cũng có tính đến khả năng chạy trốn. Nếu không thử hành động, cứ thế này chấp
nhận để cho con mụ kia lấy mạng bạn gái anh thì quá oan uổng. Dù sao, kết cục xấu
nhất là Tiểu Quân chết, anh không chết, thế thì tại sao không cố cưỡng lại một
phen?

Nhưng khi anh dắt Tiểu Quân đi ra khỏi phòng thì
không thấy khách sạn đâu nữa, tất cả tố đen như một cái thùng sắt khổng lồ tối
đen, Trường Thành hiểu ngay dù có cố nữa cũng chỉ là vô ích. Cả hai lại trở vào
phòng 109. Anh đưa chai nước khoáng cho Tiểu Quân uống, cô lập tức mềm nhũn, nằm
vật ra…

Hồ Tiểu Quân đã chết, Trường Thành ném bộ bơm tiêm
xuống, ôm choàng Tiểu Quân khóc nức nở.

Lát sau, anh ngẩng đầu nói vọng lên: “Cô ấy đã chết!
Thả tôi ra.”

Giọng nữ lạnh buốt lại vang lên trong bóng tối: “Các
người phải làm đám cưới ma đã!”

Trường Thành kéo vạt áo lau nước mắt, đờ đẫn.

Đối phương tiếp tục: “Ta sẽ là người làm chứng cho!
Ta tên là Khúc Thiêm Trúc!”

Bóng tối vô tận. Trường Thành không thể nhìn thấy ai
trước mặt, tất nhiên càng không thể biết ai là kẻ chủ mưu bày đặt ra tất cả.
Anh mới chỉ biết một tên người: Khúc Thiêm Trúc!

Anh bình tĩnh trở lại, hỏi: “Ngươi là ai?”

Giọng nữ bỗng òa khóc nức nở, hệt như anh lúc nãy.
Tiếng khóc thảm thiết, đớn đau đến cùng cực. Trường Thành hoang mang không hiểu
ra sao.

Kẻ ấy khóc lóc rất lâu, rồi mới nghẹn ngào nói: “Tôi
cũng như các người, tôi từ Bắc Kinh tới đây… tôi xin lỗi…”

Trường Thành ngắt lời: “Ngươi ra đây! Ngươi có ra được
không? Hai người nói chuyện trực tiếp!”

Giọng nữ lại vang lên: “Anh chờ một lát.”

Trường Thành bỗng thấy chóng mặt, lát sau mới trở lại
bình thường. Căn phòng bỗng sáng lòa, lại có điện. Có tiếng giọng nữ: “Mở cửa
cho tôi!”

Trường Thành sợ hãi nhìn sắc mặt Tiểu Quân. Hình như
cô còn hồng hào hơn trước, sắc mặt cũng rất an lành. Lúc này anh không mấy buồn
bã, chỉ thấy kinh hãi và lo âu, hình như anh nhìn thấy người nhà Hồ Tiểu Quân với
những căm hờn đang muốn ăn tươi nuốt sống anh, nhìn thấy đám đông ghê tởm tránh
xa anh, nhìn thấy cái huy hiệu trên mũ quan tòa và những họng súng lạnh lùng
chĩa vào anh…

Không dám nhìn Tiểu Quân nữa, anh bước ra mở cửa.
Nhìn thấy khung cảnh vẫn bình thường như trước và một cô gái trông rất thiểu
não đứng trước cửa anh bằng ánh mắt bi thương.

“Tôi là Khúc Thiêm Trúc.”

Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Trường Thành là giết
luôn kẻ này… cô ta là nhân chứng vụ việc.

Cô ta đứng nép sang bên, tránh không nhìn vào cái
xác Hồ Tiểu Quân. Cô ta nói: “Chúng ta sang gian bên nói chuyện được không?”

Trường Thành đi theo cô ta sang phòng mới, nhìn thấy
các thứ thiết bị điều khiển. Cả hai đứng nói chuyện Khúc Thiêm Trúc run run kể
lại tất cả mọi tình tiết. Trường Thành nhìn ra cửa sổ, ngoài kia vài ánh đèn le
lói, anh chỉ im lặng. Anh không quan tâm mọi chuyện ở đây là do ai tạo ra, đến
nay có bao nhiêu người bỏ mạng, sau đây sẽ có bao nhiêu người chết? Anh chỉ
quan tâm đến một vấn đề: tiếp theo sẽ ra sao đây?

Bây giờ anh đã là kẻ sát nhân. Từ bé đến giờ anh
chưa từng thực sự đánh nhau với ai, thế mà hiện nay chỉ sau một đêm anh đã biến
thành tội phạm giết người. Khi anh và Tiểu Quân từ Bắc Kinh đến thị trấn Đa
Minh, không hề để lại một dấu hiệu gì. Anh không muốn trở về Bắc Kinh nữa, anh
sẽ ở lại Đa Minh, nếu có động tĩnh gì thì anh sẽ trốn vào trong rừng núi, sống
trọn đời như một con thú hoang. Chỉ cần sống là được.

Khúc Thiêm Trúc: “Nào, bây giờ đi chụp ảnh.”

Cả hai lại sang phòng 109, rồi hạ xuống bên dưới.
Trường Thành cõng Tiểu Quân, đi theo Thiêm Trúc để chụp ảnh.

Bốn bề tối đen, không giống như đêm tối, cũng không
giống như bóng tối trước mắt người khiếm thị, nó âm u như thế giới xa xăm. Nếu
không có Thiêm Trúc dẫn đường thì anh thậm chí ngờ rằng mình bị Hồ Tiểu Quân
đưa đi.

Thiêm Trúc bước vào gian nhà xập xệ, cũ kỹ, bật đèn.
Cô chỉ đạo Trường Thành thay trang phục chú rể thời xưa, sau đó cả hai cùng
“chăm sóc” cô dâu mặc bộ đồ cổ quái, buộc cô lên giá gỗ, rồi chật vật dựng lên.

“Cô dâu” Tiểu Quân luôn gục đầu xuống, mặc kệ họ làm
gì thì làm. Tiểu Quân giống như người đang ngủ say.

Thiêm Trúc giật máy “tạch” một cái, đã chụp xong.
Sau đó Thiêm Trúc dẫn Trường Thành sang buồng tối để tráng phim rửa ảnh. Bên
này ánh sáng quá yếu, Trường Thành đã khóc sưng cả mắt, chỉ nhìn thấy lờ mờ.

Ảnh đã rửa xong, Trường Thành nhìn thấy cô dâu mở mắt.
Đầu anh như nổ tung. Anh bỗng có một linh cảm: dù nghi thức đơn giản đến mấy,
chỉ cần làm đám cưới ma thì Tiểu Quân sẽ vĩnh viễn không bao giờ xa anh…

Đôi khi linh cảm của con người rất chuẩn xác, không
ai có thể lý giải được.

Họ trở về phòng 109, vẫn là Trường Thành cõng Tiểu
Quân. Xung quanh vẫn tối đen như mực. Ngày trước Tiểu Quân hay nũng nịu bắt anh
cõng cô, anh không ngờ cõng người sống và cõng người chết khác nhau rất xa. Người
sống mềm mại, người chết cứng đơ; cõng người sống thấy rất ấm, cõng người chết
lại thấy lạnh; khi cõng Tiểu Quân sống, hơi thở, tim đập, tuần hoàn máu của cô cho
anh cảm giác xúc động, cõng người chết chẳng khác gì cõng tấm bia mộ đầy tử
khí; cõng người sống cảm thấy mắt họ nhìn khắp xung quanh, cõng người chết mắt
họ ẩn sau mí mắt và nhìn chằm chằm vào gáy mình…

Căn phòng 109 đang lên, trở lại mặt đất. Thiêm Trúc
ra hành lang đi tìm một chỗ cất thi thể Hồ Tiểu Quân. Cô nhẹ tay đẩy từng căn
phòng ra, đều thấy bị khóa. Cô vẫy Trường Thành đi theo, rồi cùng lên tầng hai.
Cô đẩu cửa phòng 201, 202, rồi 203 đều bị khóa chặt. Bước chân cô chậm dần,
phòng phía trước là phòng 209 mà cô rất sợ, rất buồn.

Nhưng vài căn phòng trước nó thì không khóa. Thiêm
Trúc bỏ qua phòng 209, đẩy cửa phòng 210, rồi 211, 212… đều khóa chỉ có phòng
209 là không khóa? Thiêm Trúc đứng ngây giữa hành lang không dám bước vào phòng
209. Cách cô không xa, Trường Thành cõng Tiểu Quân đứng chờ. Cô chỉ tay vào
phòng 209, nói nhỏ: “Phòng này!”

Trường Thành cõng Tiểu Quân đến, đá vào cánh cửa, cửa
mở ngay. Thiêm Trúc rùng mình. Cô nghe thấy tiếng Trường Thành vào, đặt xác Tiểu
Quân xuống giường, sau đó “tách” bật đèn lên. Rồi anh bước ra. Thiêm Trúc tưởng
anh nhìn thấy Triệu Tĩnh, nhưng không ngờ anh chỉ nói độc một câu: “Trình tự đã
xong chưa?” Thiêm Trúc gật đầu: “Xong rồi.”

Trường Thành nói: “Đêm nay là đêm tân hôn của tôi và
cô ấy, tôi muốn ở lại với cô ấy.”

Đêm tân hôn? Đúng, họ vừa làm nghi thức đám cưới ma.

Thiêm Trúc nói: “Được… anh phải ra trước khi trời
sáng và khóa cửa lại.”

Trường Thành nói: “Được!”

Thiêm Trúc bỗng hỏi: “Trong đó không có ai khác à?”

Trường Thành hỏi lại: “Là ai?”

Thiêm Trúc không trả lời, thay vào đó hỏi một câu
khác: “Chỉ hai người thôi à?”

Trường Thành đáp: “Chỉ có hai chúng tôi.”

Triệu Tĩnh gật đầu: “Được!”

Trường Thành nhẹ tay đóng cửa lại. Từ đầu đến cuối
Thiêm Trúc không nhận ra phòng 209 rất khác so với phòng 109: phòng này không
có tivi, tủ áo, toilet, cũng không có bàn ghế, đèn bàn, tủ lạnh… chỉ có một cái
giường nhỏ kê chính giữa, đầu giường có ngọn đèn mờ tối. Không còn nghi ngờ gì
nữa, đây chính là ngọn đèn Trường Minh Đăng mà truyền thuyết vẫn nói đến. Cửa sổ
che rèm kín mít, rèm màu đen.

Giờ đây Hồ Tiểu Quân nằm ngay ngắn trên giường, Trường
Thành không có chỗ ngồi, anh đứng bên cúi đầu, khoảng cách này không giống “vợ
chồng tân hôn” chút nào, mà giống như cảnh mặc niệm vĩnh biệt người ra đi. Hôm
nay là ngày 13 tháng 12, còn 13 ngày nữa thì đến ngày họ dự định kết hôn.

Trường Thành hai hàng lệ tuôn rơi, đứng nhìn khuôn mặt
hiền từ của Tiểu Quân. Anh vừa khóc vừa nói: “Tiểu Quân, em vốn rất thích rèm cửa
sổ màu đen đúng không… em nhìn xem… hôm nay chúng ta kết hôn, rèm cửa màu đen…”

“Em cũng rất thích bạn trà bằng gỗ, anh cũng đã mua
về thay cái bàn kính đó rồi, anh trót bán rẻ lần sau anh sẽ chỉ bán rẻ 10%
thôi, em sẽ rất vui. Anh mong em thấy vui, anh chỉ muốn em vui…”

“Tiểu Quân, em vẫn thích ban nhạc “90” đúng không,
bao giờ họ ra album mới anh sẽ mua cho em, sau đó anh ra ngã tư gửi cho em, được
không?”

“Tiểu Quân, em hay nói anh rất có con mắt thẩm mỹ về
quần áo phụ nữ, sau này anh sẽ thường xuyên đi shopping, hễ thấy đồ đẹp và vừa
cỡ em thì anh sẽ mua ngay cho em…”

“Em ạ, kể từ nay anh sẽ dùng tài khoản của em để lên
mạng chơi game “World of Warcraft”, anh sẽ chơi hộ em, cũng tức là em có thể sống
lại trong game, có thể tiếp tục làm nhiệm vụ, tiếp tục giao lưu với các bạn
trong trò chơi…”

“Em từng nói, em không thể quên một lần em đi công
tác cảm thấy rất cô đơn… không ngờ anh bỗng xuất hiện bên em trên chuyến tàu
đó… Lần này em sẽ đi rất xa, chắc sẽ cảm thấy rất cô đơn, nhưng anh không thể
xuất hiện bên em nữa, em hãy tha thứ cho anh. Chúc em lên đường bình an…”

Trường Thành nức nở nói không thành tiếng nữa.

Khúc Thiêm Trúc có phần xúc động, vậy là cô đã hoàn
thành nhiệm vụ, có thể về nhà! Nhưng trời vẫn còn tối, cô không thể đi đâu. Cô
không muốn quay lại phòng 108, nhìn các thiết bị mình từng thao tác, cô thấy
ghê tởm. Sát vách là phòng 109, một cô gái vừa chết ở đó, Triệu Tĩnh cũng chết ở
đó… Toàn bộ tầng này trống trải vắng lặng. Thiêm Trúc rất sợ hãi. Lúc này chỉ tầng
hai đang có người sống, anh ta đứng khóc than trong phòng 209, Thiêm Trúc đi đi
lại lại bên ngoài phòng 209 chờ trời sáng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3