Cưới Ma - Chương 31

Người công an tiếp tục chất vấn: “Ba mạng người tất
nhiên là trọng án, nhưng chứng cứ đâu?”

Chu Xung hơi ngẩn người ra: “Không có chứng cứ…
nhưng đêm qua bọn chúng lại định hại chúng tôi, chúng tôi là người trong cuộc.”

Người công an hỏi: “Họ định hại anh chị như thế
nào?”

Chu Xung tường thuật lại, giọng nói vẫn còn chút
kinh hoàng: “Họ dùng micro, gọi loa bảo chúng tôi phải đầu độc lẫn nhau.”

“Anh có ghi âm lại không?”

“Không… nhưng đúng là tôi sờ thấy thuốc độc trong tủ
quần áo của khách sạn.”

“Anh có cầm đến đây không? Chúng tôi sẽ đưa xét nghiệm,
nếu đúng là thuốc độc thì sẽ lập hồ sơ xử lý.”

“Tôi không cầm theo… À, họ còn hạ căn phòng của
chúng tôi xuống lòng đất, căn phòng đó có thể lên xuống!”

“Sao anh chị lại ra được?”

“Về sau phòng đó lại dâng lên…”

“Hai người đang ngủ mê thì phải?” Anh ta vừa nói vừa
buông cây bút xuống bàn: “Nói chẳng đâu vào đâu cả! Hai vị có bị mất tài sản gì
không?”

“Chu Xung lập tức chỉ vào Lục Lục: “Cô ấy bị mất di
động.”

Người công an ngoảnh sang Lục Lục: “Bị họ cướp à?”

Lục Lục khẽ nói: “Tôi nhìn thấy một căn nhà cũ, sợ
quá, vứt luôn di động…”

“Chuyện ấy thì liên quan gì đến khách sạn đó?”

Chu Xung trả lời: “Trên đường, chúng tôi còn nhìn thấy
một bà già đẩy xe nôi đi đi lại lại, nhưng trên xe không hề có trẻ con.”

Người công an có vẻ hơi bực mình: “Thế thì họ phạm tội
gì?”

Chu Xung vẫn kiên nhẫn: “Về sau chúng tôi ra bãi tha
ma ở cạnh thị trấn, nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh, nó bò bằng bốn chân, lại có
một cái đuôi rất dài…”

Người công an không chịu nổi nữa: “Tôi đang làm việc,
không muốn nghe kể chuyện vớ vẩn.”

Lục Lục bỗng nhớ ra gã công an giả ở Đa Minh: “À, ở
thị trấn đó có kẻ giả danh công an!”

“Cô căn cứ vào đâu để nói họ giả danh công an? Nhìn
xem, tôi có phải công an giả không?”

Lục Lục nín lặng.

Người công an tiếp: “Hắn có bắt giữ anh chị, có vòi
tiền, có hỏi chứng minh thư của anh chị không? Số phù hiệu của hắn là gì, anh
chị có nhớ không?”

Lục Lục nhỏ giọng: “Không…”

Chu Xung như chợt nhớ ra: “Ở đó còn có ngân hàng giả
nữa! Nếu có quần chúng tố cáo rằng phát hiện ra ngân hàng giả thì các anh có đi
điều tra không?”

Người công an gõ gõ cây bút xuống bàn: “Dựa vào đâu
để nói đó là ngân hàng giả?”

Chu Xung nói: “Logo! Đó là ngân hàng Công thương nhưng
trên biển treo lại vẽ logo ngân hàng Trung Quốc.”

“Anh có chụp ảnh nó không?”

“Không…”

“Nếu thế thì vẫn là một lời tố cáo suông. Chúng tôi
không thể huy động lực lượng đi điều tra một ngân hàng không có thật ở một thị
trấn không tồn tại.”

Chu Xung hơi nản: “Giả sử khách sạn đó chưa xảy ra
án mạng, nhưng riêng chuyện hù dọa khách thì các anh cũng nên cảnh cáo cho họ một
trận chứ.”

Người công an hỏi: “Anh nói khách sạn hù dọa anh chị.
Được, anh chị có cầm hóa đơn thanh toán ở đó không?”

Chu Xung trả lời: “Chúng tôi phải trốn ra, thì lấy
hóa đơn sao được?”

Người công an dường như sắp mất hết kiên nhẫn:
“Không hóa đơn thì ai chứng minh nổi anh chị đã vào ở khách sạn đó, đúng chưa?
Và, đó chỉ là vấn đề chất lượng dịch vụ, anh chị nên đến khiếu nại với đơn vị chủ
quản.”

Chu Xung bỗng nói: “Tôi nhớ ra một nhân chứng…”

Người công an hỏi: “Nhân chứng nào?”

Chu Xung nói: “Cạnh ga tàu hỏa Đồng Hoảng có một anh
lái xe tắc-xi, anh ta biết chính xác địa điểm ấy, chính anh ta chở chúng tôi đến.”

Người công an thờ ơ: “Được! Cứ bảo nhân chứng ấy đến,
chúng tôi sẽ lập hồ sơ vụ án.” Nói rồi anh ta cất cuốn sổ đi.

Ra khỏi phòng của đội trinh sát hình sự, Chu Xung và
Lục Lục im lặng hồi lâu. Thời tiết đẹp, trên phố đông người qua lại, một số người
mặc trang phục dân tộc thiểu số lòe loẹt sặc sỡ. Có cả mấy con vịt đang lạch bạch
đi trên vỉa hè tìm thức ăn.

Chu Xung và Lục Lục đi hơn mười phút thì đến bãi rộng
trước ga. Có một dãy xe tắc-xi đỗ bên đường chờ khách, nhưng hai người nhìn đi
nhìn lại vẫn không thấy anh chàng để ria đã từng chở họ đến thị trấn Đa Minh.

Lục Lục khẽ nói: “Em ngờ rằng tay lái xe đó cũng là
người của bọn kia.”

Chu Xung nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Bây giờ chúng
ta phải bí mật chờ anh ta.” Rồi anh kéo Lục Lục vào một quán cà phê rất nhỏ ở gần
đó, ngồi bên cửa sổ. Cửa kính hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ bãi đỗ tắc-xi. Cả
hai gọi đồ uống, và ngồi đó nhìn ra ngoài. Trong này cũng thoảng mùi xào nấu
món ăn miền đông bắc. Đến trưa, cả hai ngồi luôn trong hiệu cà phê ăn uống no
nê, buổi chiều họ tiếp tục ngồi quan sát.

Mặt trời dần ngả về tây. Họ uống nhiều cà phê nên ruột
gan cồn cào, lại ngồi quá lâu, toàn thân ê ẩm… nhưng vẫn không nhìn thấy bóng
người lái xe có ria. Anh ta cũng bắt đầu trở nên bí hiểm rồi!

Cuối cùng, Chu Xung đứng lên: “Ta lại đến đồn công
an vậy.”

Lục Lục nói: “Vô ích thôi! Anh xem, tay công an đó
chẳng mặn mà gì!”

Chu Xung trầm ngâm: “Nhưng anh ta nói cũng có lý.”

Rồi cả hai quay lại đồn công an, có hai anh bảo vệ
đang ngồi ở sân hút thuốc lá. Chu Xung và Lục Lục bước vào phòng tiếp dân, vẫn
là người công an vạm vỡ lúc sáng trực.

“Chào anh…”

“Tìm thấy người đó chưa?”

“Chưa!”

“Vậy anh chị muốn thế nào?”

“Anh ạ, tôi đã nhớ ra: lúc đi đến thị trấn Đa Minh
thấy có tấm biển báo giao thông ghi là cách Đồng Hoảng 14km. Nếu dò theo cự ly
đó thì nhất định sẽ tìm thấy cái nơi ấy.”

“Tôi đã nói rồi: không có chứng cứ thì không thể lập
hồ sợ vụ án. Chúng tôi cần làm đúng trình tự.”

Chu Xung sốt ruột: “Không phải chúng tôi đến gây phiền
nhiễu! Các anh cứ gọi điện về Bắc Kinh hỏi sẽ biết ở Bắc Kinh đã xảy ra hai vụ
mất tích, không thấy người cũng không thấy xác! Họ đang rất bức xúc. Họ sẽ cho
biết có hai người lên chuyến tàu số 1655 nhưng không xuống ga Quý Dương; các
anh có thể liên lạc với công an Quý Dương, họ cũng sẽ nói là có chuyện đó thật!
Tôi là ca sĩ, bạn gái tôi viết văn, chúng tôi đến Đồng Hoảng để tìm một trong
hai người mất tích đó, cô ấy là bạn chúng tôi cho nên chúng tôi mới mạo hiểm đi
tìm. Đêm qua là đêm kinh khủng nhất trong đời, may mà chúng tôi đã chạy thoát
ra, rồi đi một mạch về Đồng Hoảng. Gặp được các anh, chúng tôi như gặp được người
nhà, như nhìn thấy mặt trời, vậy phiền anh cố giúp cho! Chỉ cần các anh vào cuộc
thì nhất định sẽ khám phá ra những bí mật ghê gớm! Trăm sự nhờ anh, xin nhờ cậy
anh!”

Người công an mập nhìn Chu Xung, hồi lâu sau mới
nói: “Sáng mai tôi báo cáo lãnh đạo, sau đó sẽ trả lời anh chị.”

“Cảm ơn, rất cảm ơn anh!”

Chu Xung và Lục Lục đã nhìn thấy tia hy vọng.

Họ ra khỏi đồn công an Lục Lục nói: “Anh nói em… là
nhà văn à?”

Chu Xung cười láu cá: “Đúng!”

Lục Lục trợn mắt: “Em được coi là nhà văn ư?”

Chu Xung tinh quái nháy mắt: “Bốc phét một chút thì
đối phương mới coi trọng.”

Chương 53: Khách sạn Trở Về

Cả hai ăn qua loa bữa tối, rồi vào nghỉ ở khách sạn
gần đồn công an.

Khách sạn có tên là “Trở Về”. Hai cô gái đứng ở quầy
lễ tân, một cao một thấp mỉm cười lễ phép. Tất nhiên rồi, hai cô gái đứng bên
nhau thường là một cao một thấp. Và nhân viên khách sạn đều luôn nở nụ cười
tươi rói thường trực, đó là yêu cầu của nghiệp vụ.

Làm xong thủ tục, cô gái cao hơn đưa chìa khóa phòng
cho Chu Xung, nói: “Phòng 109. Chúc anh chị vui vẻ.”

Lục Lục ngẩn người nhìn Chu Xung.

Chu Xung nói: “Đổi cho chúng tôi phòng khác.”

Cô ta vẫn mỉm cười nhìn anh, có vẻ khó hiểu.

Chu Xung giải thích: “Chúng tôi không thích ở tầng một.”

Cô ta cầm lại chìa khóa phòng 109, nói: “Không sao ạ.”
Rồi đưa cho anh ta một chìa khóa khác: “Phòng 209. Chúc anh chị vui vẻ.”

Chu Xung cầm lấy nói “cảm ơn” rồi cùng Lục Lục bước
đi. Vì anh và Lục Lục không giết chóc lẫn nhau như các đôi trước nên chỉ biết
“phòng 109” là hiện trường án mạng chứ không biết “phòng 209” là nơi để xác chết.

Họ lên tầng hai, tìm phòng 209. May mà thảm hành
lang ở đây màu xanh sẫm chứ không phải đỏ sẫm. Thảm cũng rất dày và êm, bước đi
không gây tiếng động.

Lục Lục hỏi: “Anh có cảm thấy cô nhân viên lễ tân
này rất giống cô nhân viên dong dỏng cao ở khách sạn Đa Minh không?”

Chu Xung gạt đi: “Nói vớ vẩn! Cô ta đâu có thể chạy
đến tận Đồng Hoảng?”

“Chỉ có 14km, chúng ta còn đi bộ được, nếu cô ta đi
ô tô thì chỉ mất nửa giờ.”

“Anh thấy cô thấp trong quen hơn.”

“Anh thấy hơi quen à?”

“Em có thấy cô ta giống cô nhân viên thấp, ở khách sạn
Đa Minh không?”

“Không giống.”

“Sao lại không? Cô ta có hai con mắt cách nhau hơi
xa.”

“Em chỉ nhớ cô cao cao, chứ không có ấn tượng gì về
cô thấp.”

Rút cuộc, cả hai không thể xác định hai nữ nhân viên
này có phải hai cô gái ở khách sạn Đa Minh không. Họ đã bước đến phòng 209, mở
cửa bước vào nhìn một lượt: hai giường, một tivi, một tủ quần áo, một đèn bàn…
thế này mới đúng kiểu phòng khách sạn chứ!

Chu Xung mở tủ áo, sờ lên ngăn trên, chỉ thấy một lớp
bụi. Trong tủ treo hai bộ quần áo ngủ màu xanh lá cây, anh có cảm giac chúng
không được sạch sẽ lắm.

Chu Xung tự an ủi: “Không vấn đề gì. Lẽ nào đi đến
đâu cũng gặp chuyện xui xẻo.”

Lục Lục đồng tình: “Em cũng nghĩ là không vấn đề
gì.”

Lần này cả hai nằm chung một giường, bởi Lục Lục sợ
giữa hai người lại mọc lên bức tường như đêm hôm qua. Ngoài hành lang thỉnh thoảng
có tiếng động, tiếng mở cửa. Đó là khách đến thuê phòng.

Lục Lục trầm ngâm: “Em ngờ rằng tay nam giới giấu mặt
đêm qua chính là Trường Thành.”

Chu Xung hỏi: “Tại sao?”

Lục Lục nói: “Nếu không, tại sao anh ta lại thả
chúng ta đi?”

Nói đến đây họ im lặng, dường như cả hai đều nghĩ đến
một điều gì đó.

Hồi lâu sau, Lục Lục mới khẽ nói: “Họ cũng như chúng
ta, vào khách sạn đó ở, rồi bị đe dọa… sau đó Trường Thành sát hại Tiểu Quân.”

Chu Xung im lặng.

Lục Lục nói tiếp: “Nhưng tại sao anh ta lại ở lại để
đe dọa chúng ta? Chắc là bị kẻ nào đó ép buộc…”

Chu Xung vẫn im lặng. Rõ ràng là anh ta không muốn
tin vào suy đoán này. Lát sau anh ta nói: “Chờ thông tin của công an vậy. Ta ngủ
đi!”

Tắt đèn, Lục Lục không sao ngủ được. Bên ngoài lại nổi
gió. Liệu trên giường có mọc ra bức tường chia cắt cô và Chu Xung không? Lục Lục
ôm anh thật chặt.

Đồng Hoảng khác với thị trấn Đa Minh, ban đêm tuy
yên tĩnh nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng còi ô tô, tiếng động ở công
trình xây dựng xa xa, tiếng chó sủa cáu kỉnh ở một nhà nào đó… Lục Lục dần chìm
vào giấc ngủ.

Cô lại mơ thấy cảnh cô và Hồ Tiểu Quân ngồi trong
quán cà phê, chỉ khác là trong quán này thoang thoảng mùi nấu món ăn miền đông
bắc.

Tiểu Quân rất tự hào nhắc đến Trường Thành: “Trường
Thành của tôi nói, nếu tôi chết, tôi sẽ không phải cô đơn ra đi một mình, anh ấy
sẽ chết cùng tôi”… Nói đến đây, Tiểu Quân nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm:
“Nhưng sao tôi không tìm thấy anh ấy nhỉ?”

Lục Lục cảm thấy không ổn. Trường Thành nói Tiểu
Quân chết thì anh ta chết theo, sao bây giờ Tiểu Quân lại phải đi tìm anh ta?
Cô bỗng hiểu ra: Ngồi trước mặt cô là một Hồ Tiểu Quân đã chết!

Lục Lục kinh hãi mở to mắt. May quá, chỉ là ngủ mê.
Cô đưa tay sang ôm Chu Xung, thì ngón tay, cô bập vào một bức tường, đau điếng.
Bức tường lại mọc ra! Lục Lục hoảng hốt bật đèn. Mất điện!

Trong bóng tối lại vang lên một giọng nam: “Đổi
khách sạn rồi à?” Hắn đã đuổi theo đến đây! Lục Lục hiểu rằng lần này không thể
trốn thoát. Không chờ cô trả lời, giọng nam nói tiếp: “Cô đã đoán đúng… tôi là
Trường Thành…” Anh ta bỗng ho rũ rượi khác với tiếng ho thông thường, âm thanh
này rất thoát, cứ như là phổi trống rỗng.

Lục Lục lấy hết can đảm, hỏi: “Hồ Tiểu Quân đâu?”

Tiếng ho càng lúc càng dữ dội, hình như anh ta không
thể đứng thẳng lên được.

“Anh sao thế?”

Anh ta vẫn ho, chật vật lắm mới nói được một câu: “Ở
bên này rét quá…”

Câu nói quá nhạy cảm, Lục Lục kinh ngạc: “Là bên
nào?”

Anh ta cố mãi mới nói được: “… Cô ấy đi rồi.”

Anh ta không trả lời “bên này” là đâu; và “đi”, nên
hiểu là gì? Nhưng người ta có thể hiểu theo một cách thật đáng buồn nhất. Lục Lục
run giọng hỏi: “Cô ấy… đi đâu?”

Anh ta vẫn đang ho, Lục Lục cau mày, cô ngờ rằng anh
ta đang ho ra máu, và phổi đã chẳng còn gì nữa. Sau một lúc lâu anh ta mới nói,
khiến tim Lục Lục đập mạnh: “… Cô ấy đến nhà trẻ.”

“Anh nói dối! Tôi biết hai người đã ở căn phòng 109,
sau đó anh giết Tiểu Quân.”

Lại ho dữ dội, lúc này không giống tiếng ho mà giống
tiếng dã thú đang rống lên. Khoảng một phút sau anh ta mới nói, giọng rất bi
thương: “Tôi chỉ sống thêm 14 ngày so với cô ấy…”

Anh ta đã thừa nhận! Lục Lục run run hỏi: “Anh… cũng
chết rồi ư?”

Anh ta bỗng không ho nữa, căn phòng yên tĩnh đến
phát sợ. Lát sau anh ta nghẹn ngào nói: “Tôi từng nói với Tiểu Quân, khi nào cô
ấy đi tôi sẽ đi cùng để cô ấy không phải cô đơn. Nay tôi đã thực hiện lời hứa.
Chúng tôi vốn định cưới nhau vào ngày 15 tháng sau, bây giờ chúng tôi chuyển sang
bên này làm đám cưới. Tôi đến tìm hai người vì chúng tôi thiếu một phù rể và một
phù dâu. Tôi đã nghĩ mãi rồi, tôi thấy hai người là thích hợp nhất…” Nói đến
đây anh ta bỗng phá ra cười “ha ha ha ha…” tiếng cười trái ngược hẳn với trạng
thái bi thương vừa nãy.

Lục Lục bủn rủn, cô hét lên: “Cứu!” Hai cánh tay cứng
cáp bỗng ghì chặt lấy cô: “Em tỉnh lại đi!” Lục Lục choàng tỉnh, một lúc sau mới
hoàn hồn.

Chu Xung nói nhỏ: “Em còn hét nữa, mọi người ở đây sẽ
tưởng là anh cưỡng bức em đấy.”

Lục Lục đặt tay vào ngực, tim vẫn đang đập như điên,
nói: “Ôi mẹ ơi… em lại ngủ mê…”

Cô ngủ mê thấy Trường Thành đã chết.

Chương 54: Bán kính 14km

8 giờ 30 phút sáng, người công an vạm vỡ gọi điện
cho Chu Xung, bảo anh và Lục Lục đến gặp. Hôm nay là ngày 28 tháng 12.

Cả hai ăn sáng, rồi đến đồn công an.

Lần này có thêm một công an nữa, người cao gầy. Người
công an vạm vỡ giới thiệu: “Đây là đội trưởng Từ, lãnh đạo của chúng tôi.”

Chu Xung và Lục Lục ngồi xuống ghế dài. Nhìn bề
ngoài thì người công an vạm vỡ còn có tướng làm sếp hơn cả đội trưởng Từ.

Đội trưởng Từ nói tiếng phổ thông: “Chúng tôi rất
coi trọng những phản ánh của anh chị, chúng tôi cũng đã liên lạc với công an Bắc
Kinh. Chúng tôi đã bàn bạc và thấy rằng cần phải lập chuyên án, cố gắng phá án,
mong anh chị sẽ tích cực hợp tác với chúng tôi.”

Chu Xung nói: “Được!”

Đội trưởng Từ tiếp tục: “Bây giờ tôi muốn anh chị
miêu tả tỉ mỉ địa hình và các đặc điểm chính của thị trấn đó.”

Người công an vạm vỡ bắt đầu ghi biên bản.

Chu Xung và Lục Lục kể lại về cái thị trấn nhỏ đáng
sợ ấy: bãi tha ma, bia mộ quanh thị trấn, biển báo giao thông, biển sơn xanh
ghi mã vùng bưu điện, con đường Dao Găm, Ngõ Tối, nhà trẻ khóa im ỉm, ngân hàng
Công thương treo logo ngân hàng Trung Quốc, nhà bưu điện mái nhọn… Rồi cả việc
hai người vào thị trấn lúc sẩm tối, đêm khuya trốn ra như thế nào… họ thuật lại
tất cả.

Đội trưởng Từ nói: “Chúng ta sẽ làm từng bước. Một
là, lấy huyện lỵ Đồng Hoảng làm tâm, vẽ một đường tròn bán kính 14km, để tìm
cái nơi đó. Nếu mấy hôm tới hai người không có việc gì phải rời khỏi đây thì
hãy đi cùng chúng tôi để xác nhận.”

Chu Xung trả lời luôn: “Được!”

Đội trưởng Từ nói tiếp: “Hai là, chúng tôi sẽ cử người
ra ga tàu hỏa mai phục, tìm tay lái xe để ria mép mà hai người nhắc đến. Cô Lục
Lục từng gặp hắn, cô đi theo chúng tôi để nhận diện.”

Lục Lục nói: “Được!”

Chu Xung thắc mắc: “Đội trưởng Từ à… chắc không phải
các anh chỉ có hai người?”

Đội trưởng Từ: “Có hai lãnh đạo, tôi chỉ là phó.”

Chu Xung nói: “Được, thế thì tôi yên tâm rồi. À, tôi
sẽ cùng đi với các anh, vậy các anh cho tôi mượn trang phục công an mặc được
không? Tôi muốn đối phó với gã công an rởm kia…” Lục Lục đá vào chân Chu Xung.

Người công an vạm vỡ vốn nghiêm túc cũng phải bật cười:
“Anh mặc đồ công an thì anh cũng biến thành công an rởm rồi!”

Lục Lục đi theo một nữ công an mặc thường phục, ra
khu vực ga tàu hỏa để tìm tay lái xe để ria mép, còn Chu Xung cùng một nhóm
công an đi tìm “thị trấn Đa Minh”.

Cô công an này để tóc ngắn, trông giống một vận động
viên, cả hai chầu chực một ngày ở nhà ga vẫn không thấy bóng tay lái xe để ria
đâu cả. Chu Xung và mấy người công an sục sạo trong rừng núi suốt một ngày, vào
từng thôn bản, thị trấn trong phạm vi 14km ở huyện Đồng Hoảng, cũng không thấy
thị trấn Đa Minh nào hết, cứ như nó đã bốc hơi khỏi chốn nhân gian!

Đặc điểm rõ rệt nhất của “thị trấn Đa Minh” là xung
quanh có bãi tha ma. Nhưng Chu Xung lại nhận ra rằng rất nhiều thôn xã ở huyện
Đồng Hoảng này xung quanh đều có mồ mả.

Buổi tối về khách sạn, cả hai đều tiu nghỉu.

Lục Lục hỏi: “Đội trưởng Từ nói sao?”

Chu Xung bảo: “Nói là kết thúc bước một, bảo chúng
ta cứ về Bắc Kinh, nếu có tình hình gì mới thì lại liên lạc với anh ta.”

Lục Lục nói: “Thế khác nào chấm dứt, bỏ cuộc?”

Chu Xung chán nản: “Công an làm theo cách của họ,
thì người ngoài làm gì được?”

Lục Lục trầm ngâm: “Thế thì mai ta về Bắc Kinh, đành
thế vậy.”

Chu Xung im lặng.

Lục Lục nhìn anh, nói: “Mai có về không?”

“Em cứ về, anh ở lại?”

“Anh còn định thế nào nữa?”

“Anh muốn tiếp tục tìm.”

“Anh chỉ là ca sĩ. Công an còn không tìm thấy thì
anh tìm thấy sao được?”

“Anh cho rằng tấm biển báo giao thông đó là đồ giả.”

“Thế ư?”

“Có lẽ khoảng cách từ Đồng Hoảng đến Đa Minh không
phải 14km. Em không thấy tay lái tắc-xi chở chúng ta phải đi rất lâu à?”

“Em rất kém việc ước lượng khoảng cách.”

“Các ngã đường từ huyện lỵ Đồng Hoảng tỏa ra 14km,
anh đã đi hết; lần này anh sẽ thuê chiếc xe chạy xa hơn, đi xa 20km.”

“Em không thể để mình anh ở lại đây, em cũng cùng
anh đi tìm.”

“Được, cảm ơn em.”

Lục Lục đẩy Chu Xung một cái rõ mạnh: “Anh và cô ấy
cứ như người một nhà, còn em biến thành người ngoài rồi!”

Chu Xung vuốt má cô: “Nhỏ nhen thế!”

Lát sau Lục Lục bỗng nói: “Em ngờ rằng cả cái thị trấn
nhỏ ấy đã chìm xuống lòng đất rồi!”

Chu Xung ngẩn người: “Không thể!”

Lục Lục: “Đã có một ngôi nhà chìm xuống được thì rất
có thể các ngôi nhà khác cũng thế.”

Nói ra câu này chính Lục Lục cũng thấy lạnh xương sống,
thử tưởng tượng xem… cả một thị trấn bỗng dưng mất hút, mặt đất biến thành bình
địa, cây cối mọc um tùm, chim chóc bay lượn; một con đường xuyên qua, nối địa
điểm này với địa điểm khác, xe khách chạy qua, có người nhìn ra cửa xe ngắm cảnh,
có người ngủ gà ngủ gật… họ đều không biết mình đang đi trên nóc một thị trấn.
Một khách bộ hành đi qua, mệt mỏi dừng chân, đặt ba-lô xuống, đứng ven đường uống
nước… bỗng nghe văng vẳng các âm thanh gì đó, anh ta nhìn quanh bốn bề chẳng thấy
bóng ai bèn bước vào rừng cây để tìm, vẫn không thấy gì. Anh ta nghi hoặc nhìn
xuống chân, rồi ngồi sụp xuống ghé tai lắng nghe mặt đất. Nào ngờ lại nghe thấy
những âm thanh vọng lên, tiếng còi ô tô, tiếng chuông xe đạp, tiếng rao bán rau
cải trắng, tiếng hai đứa trẻ đùa nghịch và tiếng người lớn quát mắng chúng mau
đi kẻo muộn giờ học… Anh ta rất kinh hãi định bỏ đi nhưng toàn thân cứng đờ, chỉ
có thể tiếp tục áp tai xuống đất lắng nghe và dần dần hiểu rằng những âm thanh
mình đang nghe thấy là từ một xã hội thu nhỏ khác vọng đến! Về sau người bộ
hành ấy phát điên, không ai biết anh ta đã gặp chuyện đáng sợ gì ở nơi hoang vắng
kia…

Ngồi hình dung lại “thị trấn Đa Minh” vào lúc hoàng
hôn. Lục Lục càng cảm thấy nó thâm u rờn rợn: con đường Vô Miên, anh lái xe để
ria mép, nhà trẻ khóa cửa, ngân hàng treo biển sai logo, cửa hàng bán đồ thủ
công, khách sạn không có tên, bà già đẩy xe nôi, hai cô gái một cao một thấp…
Những con người, đồ vật và kiến trúc đó hiện giờ biến đâu mất?

Chương 55: Người phụ nữ ở Đồng Hoảng là ai? Thử nhìn
xem

Ngày 29 tháng 12, Chu Xung và Lục Lục thuê xe đi tìm
“thị trấn Đa Minh” như dự định.

Lái xe là một ông già gầy ngẳng, rất ít nói. Họ đi
theo vài ngả đường, tiến về phía trước. Đôi lúc họ bắt gặp một nơi gần giống thị
trấn Đa Minh, nhưng đi vào thì lại không phải. Cho đến cuối buổi chiều, họ vẫn
không nhìn thấy nơi ấy đâu, đành phải ra về. Trên xe, Lục Lục bỗng nói ra giả
thiết của mình: “Đêm qua, em cứ trằn trọc nghĩ mãi. Tại sao muốn đến Đa Minh chụp
ảnh phải đến vào ngày Chủ nhật chứ không thể là các ngày khác trong tuần? Em ngờ
rằng từ thứ Hai đến thứ Bảy thì thị trấn Đa Minh chìm xuống lòng đất, nó chỉ
nhô lên vào Chủ nhật mà thôi.”

Chu Xung im lặng nhìn ra cửa xe.

Lục Lục nói tiếp: “Anh nghĩ mà xem, cưới ma, viết chữ
Hán là minh hôn, chữ Minh đầy ngụ ý: hai nét bên trên tượng trưng chỗ ở và ngụ
ý trủng tức là ngôi mộ; phía dưới là chữ nhật và chữ lục, tức là sáu ngày. Kết
hợp lại nghĩa là sáu ngày nằm ở thế giới của người chết! [1]”

[1] Phép chiết tự chữ Hán, như đã chú thích ở phần
trước. Chữ Minh 冥;
chữ Trủng 家

Chu Xung ngoảnh sang Lục Lục: “Dân viết lách như em
thật tài tình… có lẽ muốn tìm thấy thị trấn Đa Minh thì anh phải mua một cái xẻng
mới được!”

Lục Lục bĩu môi: “Cái xẻng? Anh đào một cái hốc còn
mệt đứt hơi nữa là đào cả thị trấn!”

“Hay là… chúng ta thuê một cỗ máy đào đất? Anh nói
thật đấy!”

“Nhưng anh biết nó ở đâu không? Chưa biết chừng nó
đang ở ngay dưới chân chúng ta, còn chúng ta thì vẫn hồn nhiên mà đi trên nó!”

“Giá như chúng ta có cái thứ công cụ mà nhân viên cứu
hộ vẫn dùng sau khi xảy ra động đất, dùng để tìm người…”

“Gọi là thiết bị dò thân nhiệt.”

“Đúng, là thiết bị dò thân nhiêt.”

“Nhưng liệu những người đó có phải sinh vật sống thật
không?”

Chu Xung im lặng.

Về đến Đồng Hoảng, hai người lại dặn dò người lái xe
thời gian và địa điểm để ngày mai lại đi nữa. Anh ta đánh xe ra về. Sau đó hai
người vào quán ăn Tứ Xuyên ở gần khách sạn “Trở Về” ăn bữa tối.

Lục Lục hỏi Chu Xung: “Ta còn bao nhiêu tiền?”

Trước khi rời Bắc Kinh, Lục Lục đã tra cứu trên mạng,
ai cũng bảo đi đến các vùng hẻo lánh lạc hậu thì nên đem tiền mặt chứ đừng đem
thẻ thanh toán. Cho nên cả hai đều không đem theo thẻ.

Chu Xung nói: “Tiền chẳng còn mấy.”

Lục Lục hỏi: “Nếu tiêu hết thì sao?”

Chu Xung trả lời: “Yên tâm, anh sẽ gọi điện bảo các
chiến hữu gửi tiền đến.”

Lục Lục giả vờ hăm dọa: “Anh liệu mà tiêu pha.”

Chu Xung đùa: “Nếu bí quá thì anh sẽ tìm phòng trà ở
Đồng Hoảng vào hát, vừa làm vừa đi tìm người…”

Lục Lục cũng trêu lại anh: “Biết đâu một hôm nào đó
anh hát xong ra về, lại gặp Tiểu Quân đi xe máy đến và nói: em vẫn là fan cuồng
nhiệt của anh, em chở anh về!”

Chu Xung tiếp lời: “Thế thì anh sẽ nói: hôm nay
không thể đi chợ đêm uống rượu với em, vì vợ anh đang ở nhà chờ anh!”

Lục Lục bĩu môi: “Thôi đi! Chắc anh sẽ điên cuồng chạy
theo cô ấy ngay!”

Chu Xung giơ hai tay lên: “Anh xin thề là không!”

Lục Lục quay trở lại chủ đề chính: “Có lẽ thế này vậy,
mai anh cứ đi tìm thị trấn Đa Minh, em ra ga tàu hỏa tìm gã lái xe để ria mép.
Hai người chia hai ngả hành động.”

Chu Xung gật đầu: “Được!”

Ăn xong, họ chở về khách sạn, lúc sắp bước vào cửa
thì Lục Lục nói: “Này, ta đi dạo phố đã.”

“Ừ!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3