Cưới Ma - Chương 33
Anh cũng không biết mình sẽ trốn như thế này trong
bao lâu, anh chỉ còn cách tự an ủi mình: cái khó ló cái khôn, rồi sẽ có lối
thoát.
Dưới sân đã bắt đầu ồn ào tiếng người lớn đi làm, trẻ
con đi học.
Trường Thành định mở tivi xem nhưng lại sợ hàng xóm
nghe thấy tiếng. Anh thấy hối hận, lẽ ra sau khi tân trang nhà cửa, anh nên đem
máy tính về đây thì bây giờ có thể mang. Lúc này căn nhà mới chẳng khác gì nhà
tù.
Đến trưa, Trường Thành đứng dậy bước ra cửa sổ, hé
rèm nhìn xuống sân. Một chị hình như là bảo mẫu đang dắt đứa bé chừng ba, bốn
tuổi, trời quá lanh, đứa bé phải trùm kín mặt; một ông lão cưỡi chiếc xe đạp
khá cao đi chợ mua thức ăn về, đạp vòng qua chị bảo mẫu và đứa bé rồi dừng xe
trước cửa một căn hộ, khóa xe lại, xách thức ăn bước vào; một anh bảo vệ đang
đi, lúc đi qua đống rác hình như phát hiện thấy cái gì đó bèn dừng lại rồi đi
tiếp; lát sau một phụ nữ trung niên đi đến, bà ngẩng lên nhìn về phía căn hộ của
Trường Thành. Anh sợ phát run, vội lùi ngay lại. Người phụ nữ trung niên ấy
trông rất thiểu não, chính là mẹ của Tiểu Quân!
Sao bà lại đến đây? Có phải bà đã biết trong nhà anh
có người? Hay là, vì không tìm thấy con gái, quá sốt ruột nên ngày nào bà cũng
đến đây đi loanh quanh? Điều khiến Trường Thành rất lo sợ là liệu bà có chìa
khóa không? Biết đâu, Tiểu Quân trước khi đi đã gửi mẹ chìa khóa căn nhà này?
Tim Trường Thành giống một cỗ máy đang bị trục trặc,
đập loạn lên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đầu anh ong ong với suy nghĩ, nếu
mẹ Tiểu Quân mở cửa bước vào căn nhà này thật, thì anh có bắt bà phải vĩnh viễn
nằm lại đây không?
Một lát sau Trường Thành lại ghé đầu nhìn xuống sân.
Không thấy mẹ Tiểu Quân đâu nữa.
Bà ấy đã đi rồi, hay bà ấy sẽ vào đây?
Ngoài cầu thang có tiếng chân bước, Trường Thành vội
nhìn qua mắt thần, trời đất ơi! Mẹ Tiểu Quân đến!
Bà dừng lại trước cửa, nghe một lát, sau đó gõ cửa
“cộc cộc cộc…” Anh và bà chỉ cách nhau có cánh cửa! Rồi bà khẽ gọi: “Tiểu
Quân!”
Trường Thành thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Xem ra bà
không biết anh đã trở về, nếu không, bà sẽ gọi “Trường Thành!” Có lẽ ngày nào
bà cũng như một người lẩn thẩn, đến đây xem con gái đã về chưa.
Cho đến luc này Trường Thành vẫn không thể biết bà
có chìa khóa hay không. Bà đứng chờ một lúc rồi chầm chậm bước đi. Trường Thành
đứng tựa và tường thở hổn hển.
Cả một ngày trời Trường Thành chỉ ăn có một gói mì
nhưng uống đến vài chai nước. Anh thấy mắt khô, mũi khô, miệng khô, gan ruột
khô, da khô, tóc khô, tâm trạng khô… toàn thân anh khô khốc và háo nước.
Anh không đến công ty, không rõ mấy nhân viên ở đó
có đi làm bình thường không, hay nghe tin ông chủ mất tích thì đã giải tán mỗi
người một nơi rồi? Anh không biết gì hết.
Trời dần tối, Trường Thành vẫn không dám bật đèn,
anh lên giường nằm và tiếp tục nghĩ kỹ cách nói dối sao cho trọn vẹn, không
chút sơ hở.
Lúc này chẳng biết là mấy giờ, trong nhà ngoài nhà đều
tối om như nhau. Khi anh lơ mơ sắp ngủ, bỗng lại nghe thấy tiếng Tiểu Quân gọi:
“Trường Thành, đưa em cái khăn bông! Mau lên!” Anh ngồi bật dậy, loạng choạng
bước đến tủ áo, khắn tắm của anh và Tiểu Quân đều treo trong tủ.
Khi đưa tay ra định mở cửa tủ, anh bỗng dừng lại và
nhận ra mình đang mơ hồ lú lẫn, anh vội ngoảnh ra ngoài cửa buồng ngủ. Ai ở
toilet vừa gọi anh?
Anh cầm con dao găm vẫn đặt dưới gối, từ từ bước ra.
Giọng nói vừa rồi chính xác là giọng Tiểu Quân! Bây giờ anh sẽ dùng con dao này
đối phó với người mà anh yêu, chỉ cần Tiểu Quân gọi một câu nữa thì cô sẽ mãi
mãi câm lặng.
Vẫn không dám bật đèn, Trường Thành từ từ bước đến cửa
toilet, mở phắt cánh cửa. Bên trong tối om, anh chờ một lát, rồi thử gọi: “Tiểu
Quân…” Bên trong im lặng.
Anh lại run run nói: “Tiểu Quân… khăn bông đây…” Vẫn
im lặng.
Anh dò dẫm bước vào, lần sờ… chỉ sờ thấy tường ốp gạch
men trơn nhẵn, lạnh như băng. Anh ngồi xuống sờ dưới sàn, khô ráo không một hạt
nước. Anh trở ra, lần lượt nhìn các phòng, kể cả phòng ngủ, phòng đọc sách,
phòng dành cho đứa con cưng trong tương lai… đều không có ai. Anh quay vào
phòng ngủ, ngồi xuống giường, đờ đẫn. Anh tin chắc Tiểu Quân đã về và đang ở
ngay trong nhà này!
Trưa hôm sau, Trường Thành uống hết chai nước khoáng
cuối cùng. Anh không thể uống nước máy, vì cứ uống vào là đau bụng. Hết cách,
anh đành phải ra ngoài mua nước. Trước khi đi, anh lục tìm cái mũ len trùm đầu
đội lên, lại đứng gần cửa nghe ngóng một lúc. Khi đã chắc chắn ngoài hành lang
không có ai, anh mới mở cửa lẻn ra.
Anh lại ra khỏi khu chung cư qua cổng phía tây, đi
qua con ngõ rất hẹp rồi ra đường cái. Ánh nắng chan hòa, không khí trong lành,
ô tô chạy qua chạy lại như mắc cửi. Anh bị ngột ngạt bởi không khí như nhà tù
giam lỏng trong căn hộ của mình quá lâu, lúc này anh như một tù nhân được cho
ra sân hóng gió. Trường Thành thèm khát nhìn ngắm, hít thở và hưởng thụ ánh
sáng chan hòa cùng bầu không khí thoáng đãng bên ngoài, anh rất không muốn về
nhà.
Phía trước không xa là một công viên. Mọi ngày Trường
Thành chẳng bao giờ vào đó. Nhưng bây giờ thì khác, anh rất muốn tìm một chỗ
yên tĩnh ngồi một lúc cho thư giãn đầu óc.
Chưa bước vào công viên, anh đã nhìn thấy bên đường
có một người mù đang ngồi, trước mặt ông ta trải một vuông vải bên trên vẽ hình
Bát quái Phục Hy[1], và một hàng chữ chúng ta mới chỉ biết một nửa thế giới.
[1] Tương truyền, thời thượng cổ Trung Hoa, vua Phục
Hy nghiên cứu phát hiện, đưa ra sơ đồ Bát quái (tám quẻ), phản ánh một vũ trụ
quan và các quy luật tương tác cơ bản…
Trường Thành dừng lại ngồi xổm trước mặt người mù,
khiêm tốn chào: “Tiên sinh…”
“Tửu sắc tài khí[2], anh muốn hỏi điều gì?”
[2] Phiếm chỉ họa phúc, lành dữ, hay dở…
“Tôi muốn gặp một người, một người đã qua đời… liệu
có được không?”
“Sinh tử là hai ngả khác nhau. Muốn gặp nhau thì phải
thông qua trung gian.”
“Tôi muốn gặp người ấy trong thực tế chứ không phải
trong mơ, tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”
“Là nữ à?”
“Vâng.”
“Anh phải cho tôi biết giờ ngày tháng năm qua đời.”
Trường Thành nghĩ ngợi rồi nói: “Khoảng hơn 2 giờ
sáng ngày 12 à không, ngày 13 tháng 12 năm 2010.”
Người mù bấm đốt ngón tay tính toán, bỗng nhiên bàn
tay nhợt nhạt của ông run bần bật, rồi ông quay sang Trường Thành: “Chết oan phải
không?”
Trường Thành hoảng hôt, không biết nên thừa nhận hay
phủ nhận. Người mù không truy hỏi, chỉ nói: “Cứ về nhà đợi, đêm nay, vào giờ cô
ấy ra đi, cô ấy sẽ xuất hiện. Nhớ rằng: anh nói gì với cô ta cũng được, nhưng cấm
nhắc đến chữ Minh.”
“Là chữ Minh nào?”
“Tất cả những chữ phát âm là Minh.”
Trường Thành nghĩ ngợi: “Vâng, tôi nhớ rồi. Tôi phải
gửi tiên sinh bao nhiêu?”
Người mù nói: “1000 đồng. Tạm đưa 200. Tôi không dám
chắc có thể thành công. Nếu anh gặp cô ấy thật, thì ngày mai đưa tôi nốt 800.”
Trường Thành không do dự, rút ra 200 đồng đưa cho
ông ta, rồi anh bước đi. Anh không vào công viên nữa, chỉ ghé một cửa hàng gần
đó mua một két nước khoáng vác về nhà.
Anh cần nói chuyện với Tiểu Quân, nếu không, có lẽ
cô sẽ bám theo anh mãi mãi. Nhưng đến lúc trời gần tối thì anh lại hối hận, lẽ
ra anh không nên đưa ra yêu cầu này… Anh và thầy bói mù kia đã thỏa thuận với
nhau rồi, muốn hủy bỏ thì buộc phải nói lại với ông ta. Nhưng đêm hôm thế này,
biết đi đâu để tìm? Anh đành ngồi chờ gặp Tiểu Quân vậy.
Trường Thành ngồi thu mình trong phòng ngủ tối om,
không dám động đậy, anh cố tự an ủi mình: chắc chắn ông thầy bói nói sai bét.
Thời gian chậm chạp trôi, hình như nó không muốn tiến
đến thời khắc chẳng lành ấy. Trường Thành không ngừng xem đồng hồ. 01 giờ 48
phút; 01 giờ 49 phút; 01 giờ 50 phút; 01 giờ 51 phút; 01 giờ 52 phút; 01 giờ 53
phút…
Phải chăng thời khắc ấy đã tới?
01 giờ 59 phút, ở dưới nhà vọng lên âm thanh mơ hồ:
“Ai đấy?” Hình như là tiếng anh bảo vệ hỏi một ai đó khả nghi. Sau đó tất cả
chìm vào im lặng, không có tiếng trả lời cũng không thấy tiếng anh bảo vệ hỏi nữa.
02 giờ 3 phút, ở hành lang có tiếng trẻ sơ sinh gào
thảm thiết, hết sức chói tai. Cũng có thể đó là tiếng mèo gọi bạn tình, nhưng
đang là mùa đông, mèo thường không đi tìm bạn. Lại yên tĩnh, không thấy con mèo
khác hưởng ứng, cũng không thấy con vừa rồi kêu nữa.
02 giờ 14 phút, hình như trong bếp có thứ gì đó rơi
“choang” một tiếng – một dụng cụ treo bếp nào đó từ trên móc rơi xuống đất. Lại
yên tĩnh. Không phải tiếng quạt hút khói rơi, không phải tủ bếp rơi, cũng không
phải cái chụp bếp rơi… Vậy, nó là cái gì? Trường Thành không thể đoán được.
02 giờ 21 phút, 02 giờ 22 phút, 02 giờ 23 phút…
Cho đến 3 giờ sáng vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Hai hôm trước không muốn thì Trường Thành nghe thấy tiếng Tiểu Quân, hôm nay muốn
gặp thì cô lại không xuất hiện!
Đợi thêm một lúc nữa, biết chắc Tiểu Quân sẽ không đến,
Trường Thành bèn cởi quần áo lên giường nằm. Có lẽ hai hôm vừa rồi anh bị ảo
giác. Thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra, bộ não của anh chắc quá tải mất
rồi, có lẽ vì vậy mà nó sinh ra ảo giác, ảo thính…
Nhưng Trường Thành không sao ngủ được. Anh có cảm
giác Tiểu Quân đang ngồi đi-văng xem tivi ăn quà vặt, hoặc đang lặng lẽ tắm
trong nhà tắm… Anh trở dậy bước ra khỏi phòng ngủ. Một quyết định rất sai lầm.
Trường Thành xuống giường, bước chầm chậm, ánh trăng
lờ mờ hắt vào… Đi-văng phòng khách không có ai. Anh lại đi đến nhà vệ sinh, mở
cửa, bước vào sờ, cũng không có ai. Lúc này anh mới yên tâm, đứng thẳng lên, đi
về phía phòng ngủ… Chợt anh dừng lại, nghĩ bụng nên đi ra cửa xem có ai đứng
ngoài nghe trộm không.
Anh bước đến cửa chống trộm nhòm vào mắt thần quan
sát bên ngoài. Hành lang tối om.
Anh không dám gây tiếng động, đứng đó nghe ngóng một
lúc. Hành lang vẫn yên tĩnh tuyệt đối, không có ai nghe trộm. Anh đã thật sự
yên tâm để quay vào nằm ngủ…
Bên cạnh là cái giá để giày dép, bên trên có hai vật
gì đó đen nhờ nhờ… là thứ gì thế? Anh cúi xuống căng mắt nhìn, rồi bỗng sởn tóc
gáy. Đó là đôi bốt màu tím cổ thấp của Hồ Tiểu Quân! Nó đang được xếp ngay ngắn
trên giá để giày dép!
Khi hai người đi Đồng Hoảng, Tiểu Quân đi đôi giày
màu tím này, khi chết cô cũng đi nó. Đúng là Tiểu Quân đã về đây!
Trường Thành lập tức ngoảnh lại nhìn vào gian phòng
dành cho trẻ con, trong đó chỉ kê một cái giường. Có một người từ trong đó bước
ra. Dù anh trăng rất mờ nhạt anh vẫn nhận ra người ấy chính là Tiểu Quân!
Cô đang đi từng bước, rất chật vật, nhưng cũng rất
kiên quyết… cô bước về phía Trường Thành
Trường Thành như chôn chân đứng đó, bất động. Khi Tiểu
Quân chỉ còn cách anh vài bước, anh nhìn rõ sau lưng cô buộc cái giá gỗ! Tiểu
Quân cõng cái giá gỗ, giọng khàn không thành tiếng, như thể đã rất lâu không được
uống nước: “Nặng quá… anh cõng hộ em với…”
Dưới sân, con mèo hoang chạy vụt qua đống rác rồi mất
hút vào bãi cỏ. Bên ngoài khu chung cư có một người đàn ông đang đi vật vờ trên
con phố vắng tanh, thỉnh thoảng lại áp vào cửa cuốn nhôm của một cửa hiệu nào
đó nghe ngóng, không biết người ấy là một kẻ lang thang hay một tên trộm ăn sương.
Ở ngoại ô Bắc Kinh, một chiếc xe tải hạng nặng bị lật
nhào xuống con mương bên đường, bốn bánh chổng lên trời, chẳng rõ anh lái xe có
còn trong ca-bin hay không.
Ở một vùng núi rất xa, gió không ngừng thổi, cây cối
rào rào thê thiết như tiếng trò chuyện của những âm hồn u uất. Ở tít sâu trong
rừng rậm, có hai cái cây cành lá mọc ngả vào nhau, người ta quen gọi là cây
tương tư, hoặc liên lý chi. Cách đây không lâu, một cây bị đốn mất, thân nó bị
kéo đến xưởng gỗ Đồng Hoảng xẻ ra thành gỗ vật liệu, sau đó chở đến khách sạn ở
thị trấn Đa Minh đóng thành một cái giá gỗ hình thù kỳ dị. Lúc này cái giá gỗ ấy
đang đeo trên lưng Hồ Tiểu Quân…
Chương 57: Bước ngoặt
Khúc Thiêm Trúc đi khỏi khách sạn khiến Lục Lục và
Chu Xung lo muốn chết. Nhưng không ngờ sáng hôm sau đi tìm, họ lại nhìn thấy cô
ta ở sân rộng trước cửa ga tàu hỏa. Thiêm Trúc đang ngơ ngác nhìn khắp xung
quanh, nhìn thấy Lục Lục và Chu Xung, cô ta không hề ngạc nhiên, chỉ bình thản
nói với họ, nhưng cũng giống như tự nói với mình: “Anh ấy đi đâu rồi nhỉ…”
Từ giờ phút này trở đi, Lục Lục không dám xa cô ta nữa.
Hôm đó là ngày 30 tháng 12.
Sau đó, Chu Xung tiếp tục đi tìm “thị trấn Đa Minh”,
Lục Lục ở lại kèm chặt Thiêm Trúc, chờ gia đình cô ta đến.
Buổi chiều, dượng của Thiêm Trúc đến, ông đã phóng ô
tô suốt đêm. Mẹ Thiêm Trúc không đi cùng.
Ông hết sức cảm ơn Lục Lục, dỗ dành Thiêm Trúc lên
xe rồi phóng đi. Lục Lục thầm nghĩ mẹ con Thiêm Trúc phải biết ơn ông rất nhiều.
Họ thật có phúc mới gặp được một người đàn ông như thế. Chặng đường Bắc Kinh –
Đồng Hoảng xa lắc, đã thế còn lượt trở về, thế mà ông vẫn nhiệt tình đi hết lần
này đến lần khác để dỗ đứa con riêng bị mất trí của vợ về nhà…
Thiêm Trúc và dượng của cô ta đi rồi, Lục Lục rời
nhà ga quay về khách sạn. Hôm ấy rất muộn Chu Xung mới quay lại với Lục Lục.
Nhìn vẻ mặt anh đủ biết kết quả vẫn là con số không. Cô không hỏi gì, chỉ nói:
“Chúng ta đi ăn cơm.”
Họ lại ra hàng ăn Tứ Xuyên, ngồi vào bàn, Lục Lục
nói: “Anh ạ, ta nên xác định xem tất cả chuyện này là do người nào đó gây ra,
hay do một thế lực bí hiểm nào đó thao túng…”
Chu Xung trầm ngâm: “Anh vẫn cho rằng tất cả là do
con người gây ra. Nhưng cho đến khi…” Lục Lục chăm chú nhìn anh, “… cho đến khi
chúng ta ra bãi tha ma, nhìn thấy con vật kỳ lạ… nó không phải là một đứa trẻ
nhưng lại phát ra tiếng người… cả anh và em đều thấy rõ và nghe rõ…”
Lục Lục rùng mình: “Em sợ chết khiếp không dám nhớ đến
nữa…”
Chu Xung hít sâu một hơi, ngồi thẳng lưng: “Dù sao
thì anh vẫn quyết tìm bằng được Tiểu Quân.”
Lục Lục không muốn anh nản lòng, nếu thế thì cô cũng
hết niềm tin. Cô thích Chu Xung như thế này – vững tin ở sự thành công, thế mới
đáng mặt nam nhi!
Hôm sau là ngày 31 tháng 12.
Sáng ra Chu Xung và Lục Lục đã xuất phát, tiếp tục
đi tìm “thị trấn Đa Minh”.
Họ đang ngồi trên xe, lúc này là 9 giờ sáng. Bỗng di
động của Chu Xung reo chuông. Điền Phong – người quản lý trang web “Lưới tình”
gọi anh.
“Chào anh Phong!”
Điền Phong hỏi: “Chu Xung, anh đang ở Đồng Hoảng à?”
Chu Xung ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
“Về đi, tôi muốn nói chuyện với anh.”
“Xin lỗi, tôi đang bận chút việc. Anh cần tôi về làm
gì?”
“Có phải anh đang đi tìm Hồ Tiểu Quân không?”
Chu Xung hơi giật mình, Điền Phong liên quan đến
chuyện này hay sao? Chu Xung: “Đúng thế, tôi đang đi tìm Tiểu Quân.”
“Cô ấy đã về Bắc Kinh rồi.”
“Cô ấy… đã về Bắc Kinh?”
“Đúng! Nếu chưa tin, anh cứ gọi cho cô ấy. Mau trở về
đi! Tôi đang muốn bàn việc hợp tác với anh. Việc khẩn cấp, nếu không tôi đã chẳng
gọi điện cho anh.”
“Được!”
Điện thoại xong, Chu Xung nói với Lục Lục: “Điền
Phong gọi, nói là Tiểu Quân đã về Bắc Kinh.”
Lục Lục ngạc nhiên: “Điền Phong? Sao anh ta lại biết
chuyện này?”
Chu Xung lắc đầu, rồi anh lập tức gọi cho Tiểu Quân.
Nhưng tổng đài trả lời “thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”
Chu Xung thở dài: “Tắt máy…”
Lục Lục nói: “Trước đây thì máy cô ấy báo là ‘không
liên lạc được’, chứng tỏ cô ấy đã về thật rồi.”
Chu Xung lắc đầu: “Chưa chắc! Cũng có thể quá lâu
không được sạc pin, nên máy tự động tắt.”
Lục Lục bảo Chu Xung: “Anh gọi đến nhà cô ấy xem
sao?”
Chu Xung bèn gọi đến gia đình Tiểu Quân. Chờ mãi
không thấy ai nhấc máy. Anh lại gọi vào di dộng của mẹ Tiểu Quân. Thật may, đã
có tín hiệu bắt máy.
Chu Xung vội hỏi ngay: “Bác ơi, Tiểu Quân đã về phải
không?”
Bà hơi do dự, rồi nói nhỏ: “Về rồi, nhưng nó dặn tôi
đừng cho ai biết…”
Chu Xung rất xúc động: “Tại sao lại không cho ai biết?
Đã có chuyện gì à?”
Mẹ Tiểu Quân trả lời: “Tôi gặng hỏi nhưng nó không
nói. Tôi và bố con bé thấy tâm trạng nó rất nặng nề nên không dám hỏi nữa. Chờ
nó bình phục đã rồi hãy hay.”
“Vâng, thế thì cháu yên tâm rồi.”
“Bác cảm ơn Chu Xung đã hết lòng tìm kiếm Tiểu Quân
nhà bác…”
“Bác đừng nói thế…”
Điện thoại xong, Chu Xung nói với người lái xe:
“Quay về, quay về! Đưa chúng tôi ra ga tàu hỏa.”
Lục Lục hỏi: “Quay về thật à?”
Chu Xung đáp: “Ừ!”
Lục Lục: “Quá tốt rồi! Nếu em không vì cô ấy… đúng
ra là vì anh, thì em sẵn sàng đi bộ về Bắc Kinh luôn! Em đã quá ngán cái nơi chết
tiệt này! Nhưng… Triệu Tĩnh và Trường Thành thì sao?”
Chu Xung đáp: “Kệ thây họ!” Chu Xung học được câu
nói tục “kệ thây” ở địa phương này.
Lục Lục phì cười. Những ngày qua, Chu Xung trong mắt
cô là một anh hùng, một hiệp sĩ; bây giờ cô mới nhận ra chỉ khi nào vì một ai
đó thì Chu Xung mới biến thành anh hùng, nhưng chỉ cần nhắc nhở anh rằng nên
giúp đỡ người này người kia thì người anh hùng trong Chu Xung lập tức biến
thành gã xấu tính. Anh không chỉ thờ ơ lảng tránh việc giúp đỡ người khác, mà
còn có vẻ hả hê khi họ bị khốn đốn.
Chu Xung nhìn Lục Lục: “Em cười cái gì?”
Lục Lục trêu Chu Xung: “Vị anh hùng…”
Chu Xung ngơ ngác: “Anh hùng nào? Anh hỏi em sao lại
cười?”
Lục Lục vẫn cười điệu cười bí hiểm: “Đại anh hùng,”
Chu Xung hơi cáu: “Em tâm thần à?”
Lục Lục càng trêu già: “Đại anh hùng!”
Trên đường trở về Bắc Kinh, anh chàng ca sĩ Chu Xung
và nữ nhà văn Lục Lục bất đắc dĩ bị biến thành thám tử nghiệp dư.
Ngồi trên giường đệm êm trong toa tàu, họ rà soát lại
mọi sự việc từ đầu đến cuối cho rõ ngọn ngành.
Rất nhiều người nhận được tấm ảnh cưới ma, và tất cả
họ đều được gợi ý về thị trấn Đa Minh, một số người quá tò mò nên đã rủ người
yêu cùng đi đến nơi ấy. Họ sẽ nhận phòng 109 của khách sạn; và đến nửa đêm sẽ
vang lên giọng nói đáng sợ, uy hiếp họ giết người yêu của mình…
Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh, Hồ Tiểu Quân và Trường
Thành, họ chỉ là hai đôi trong số đó.
Vậy thì có lẽ Khúc Thiêm Trúc đã hại Triệu Tĩnh, Hồ
Tiểu Quân đã hại Trường Thành. Có lẽ vì thế mà Triệu Tĩnh và Trường Thành biến
mất.
Nói đến đây, Lục Lục nhận ra vẻ mặt Chu Xung bỗng
đăm chiêu, cô biết Chu Xung băn khoăn cho sinh mạng của Tiểu Quân, nhưng anh
còn không muốn Tiểu Quân phải ngồi tù. Lúc này con tàu vẫn băng băng lao vào
màn đêm.
Lục Lục bỗng nói: “Điền Phong.”
Chu Xung ngạc nhiên: “Điền Phong?”
“Em phát hiện ra một quy luật.”
“Quy luật gì?”
“Anh nghĩ xem, chúng ta quen nhau như thế nào?”
Chu Xung hình như không nhớ ra điều này: “Chúng ta
quen nhau như thế nào… à, qua mạng “Lưới tình”!”
Lục Lục hỏi tiếp: “Tiểu Quân và Trường Thành quen
nhau như thế nào?”
Chu Xung ngẫm nghĩ, rồi nói: “Hình như cũng nhờ “Lưới
tình”…”
Lục Lục nói tiếp: “Thiêm Trúc từng nói với em cô ấy
và Triệu Tĩnh cũng quen nhau qua “Lưới tình”.”
“Lưới tình!”
Hình như bầu trời bỗng dưng có tiếng sấm chấn động
không gian. Những ngày qua Chu Xung và Lục Lục như hai người mù đi vào một cái
hang tối đen, ngoằn ngoèo, sâu hun hút không biết đâu là tận cùng. Họ cứ thế đi
mãi… rồi bỗng sau lưng có một người quen cười ha hả vỗ vai họ. Họ ngoảnh đầu lại
và chợt nhận ra điểm tận cùng ở ngay sau lưng.
Chu Xung rất hoang mang, anh lẩm bẩm: “Tại sao?”
Lục Lục lắc đầu: “Em biết sao được.”
Chu Xung nói như khẳng định: “Anh hiểu rồi. Chắc Điền
Phong hẹn gặp anh là về chuyện này.”
“Em sẽ cùng đi với anh.”
“Anh ta hẹn gặp anh bàn công việc, em đến e không tiện.”
“Cứ để em đi cùng, em muốn gặp nhân vật ấy.”
Chu Xung ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được!”
Đã rất khuya, cả hai đều không buồn ngủ, họ nằm
chung một giường khe khẽ trò chuyện. Họ bắt đầu nói về đôi mắt trong máy tính,
sang tấm ảnh cưới ma, đến con sâu kỳ quái trong toilet, tới người mù và những
chữ nổi quái dị, về Khúc Thiêm Trúc bị điên, về Triệu Tĩnh mất tích, về việc Tiểu
Quân mất tích rồi lại trở về một cách lạ lùng, còn Trường Thành vẫn im hơi lặng
tiếng, về thị trấn Đa Minh, về căn phòng có thể nâng lên hạ xuống, về giọng nam
mà họ ngờ rằng đó là giọng Trường Thành, về con vật kỳ lạ ở bãi tha ma trông giống
đứa trẻ sơ sinh…
Nhưng đều không có bất kỳ tình tiết nào liên quan đến
Điền Phong cả.
Sau đó Chu Xung lên giường của mình, trằn trọc trong
tiếng tàu chạy xình xịch không ngớt. Anh lại nghĩ về Điền Phong.
Anh nhớ tới lần đầu tiên tới trụ sở của trang web
“Lưới tình”. Rất đẹp và sang trọng, không có vẻ một văn phòng bình thường mà giống
trụ sở của một trung tâm nghỉ dưỡng hơn. Trên cửa chính gắn logo của “Lưới
tình”: một nam một nữ đối diện, mũi tên của thần Jupiter xuyên ngang ngực họ
nhưng thân mũi tên ở giữa hai người không đâm vào ngực, mà uốn thành đường cong
ám chỉ tình dục.
Cả tòa nhà chỗ nào cũng bóng loáng, thoang thoảng
mùi nước khử trùng dìu dịu. Những người lao công đang mải miết lau chùi tay vịn
cầu thang uốn cong. Chu Xung nghe nói các khách sạn 5 sao đều làm như thế không
chỉ vì lý do sạch sẽ mà còn vì diện mạo và đẳng cấp của khách sạn. Đi ngang qua
khu vực văn phòng, Chu Xung nhìn thấy các nhân viên mặc đồng phục ngồi làm việc
rất nghiêm chỉnh, có đến vài trăm người mà không hề lao xao tiếng động.
Lúc đầu Chu Xung nghĩ “Lưới tình” lựa chọn mình anh,
đến nơi anh mới biết họ gọi đến rất nhiều ca sĩ. Khi đó Chu Xung hơi thất vọng,
anh ra một góc ngồi xuống, chờ.
Một nhân viên mỉm cười bước đến đưa cho anh một tấm
thẻ nhựa rất đẹp ghi “Ca sĩ số 046” và bảo anh chờ một lát. Ngay số xếp hàng
cũng được “Lưới tình” thiết kế riêng! Một nhân viên khác xinh như tiếp viên
hàng không, mỉm cười bước đến hỏi: “Anh muốn dùng đồ uống gì ạ?” Chu Xung trả lời:
“Không cần. Cảm ơn.”
Khá lâu sau đó đến lượt Chu Xung. Một nhân viên dẫn
anh vào một phòng làm việc. Anh đã từng thấy phòng làm việc của một số nhân vật
quan trọng nhưng chưa từng thấy phòng làm việc nào hoành tráng như ở đây. Hai
bên là tủ bày rượu vang, đồ cổ, sách ngoại văn bìa cứng rất đẹp.
Một người đàn ông tuấn tú đang ngồi sau chiếc bàn cỡ
đại, mỉm cười nhìn anh. Chu Xung đi trên tấm thảm rộng, bước đến trước mặt anh
ta. Từ “đẹp” thường dùng cho phụ nữ, từ “tuấn tú” thường dùng cho nam giới,
nhưng có lẽ nên dùng từ “đẹp” để khen anh ta là chuẩn nhất. Anh ta rất lịch sự
đứng lên bắt tay Chu Xung: “Chào anh! Tôi là Điền Phong.”
Chu Xung ngạc nhiên. Anh vẫn nghe các phương tiện
truyền thông nhắc đến cái tên này, đó là chủ tịch hội đồng quản trị trang web
“Lưới tình”, không ngờ người ấy đang đứng trước mặt anh! Chu Xung bỗng lúng
túng không biết nên gọi đối phương là gì. Gọi là chủ tịch Điền thì cứng nhắc, gọi
anh Điền thì hơi giả tạo. Thế thì gọi là tiên sinh vậy!
Chu Xung nói: “Chào Điền tiên sinh! Tôi là Chu
Xung.”
Điền Phong chỉ vào ghế đối diện: “Mời anh ngồi.”
Chu Xung cảm ơn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn xung
quanh, trầm trồ: “Sang trọng quá…”
Điền Phong mỉm cười: “Thế à? Cảm ơn.”
Một nhân viên bước vào cầm một kẹp giấy tờ nhẹ nhàng
đặt lên bàn trước mặt Điền Phong, nói: “Hồ sơ của 046 ạ!”
Điền Phong cầm lên, vừa xem vừa nói: “Lẽ ra có người
chuyên trách việc này, nhưng tôi từ nhỏ đã mê âm nhạc, hơn nữa tôi rất coi trọng
bài hát chủ đề của “Lưới tình” nên tôi ‘lấn sân’ anh ấy!”
Chu Xung khẽ nói: “À…” Anh hơi hồi hộp.
Điền Phong đặt tệp giấy xuống bàn, nói: “Trong này
cho thấy anh đã đăng ký làm hội viên của “Lưới tình” và đã kết bạn thành công.
Hiện giờ hai người thế nào?”
“Vẫn rất tốt. Cảm ơn."