Săn Chồng - Chương 25
Tôi thầm chửi cô trong bụng, đúng là đồ dở hơi!
- Hai người đi đi, tôi cò có việc, phải về trước! -
Tôi nói.
Tề Tề kéo tay tôi thì thầm: “Cậu dở hơi à? Chẳng nể
mặt Giám đốc Lưu gì cả!”. Nói rồi chẳng để tôi kịp nói năng gì đã kéo tay tôi
vào trong xe. Trước mắt tôi thoáng hiện lên hình ảnh vợ của Lưu Minh Cương,
không biết là cảm giác sợ hãi hay tội lỗi đang thống trị tim tôi.
Bảy, tám người đàn ông với năm, sáu cái xe cùng xuất
phát.
Đến nơi, Lưu Minh Cương liền giới thiệu chúng tôi với
mọi người, Tổng giám đốc gì đó,Chủ nhiệm nào đó, một đám đàn ông vác cái bụng
bia khệ nệ, mắt híp tịt, người nồng nặc mùi rượu. Tôi ậm ừ chào hỏi qua loa,
xong là chẳng nhớ ai với ai. Nhưng Tề Tề thì khác, chẳng bao lâu sau cô đã có
thể cười cười nói nói với họ rồi, đã thế còn chúc rượu, nhảy nhót, chẳng thèm
đoái hoài đến tôi.
Một gã đàn ông đang hát bài Bài ca lưu lạc, đã chậm
nhạc lại còn lạc điệu, đã lạc điệu lại còn tự ý đổi lời, thật tội nghiệp cho
tác giả bài hát!
Chẳng biết Lưu Minh Cương đã ngồi xuống bên cạnh tôi
từ lúc nào, đưa cho tôi một cốc cà chua ép.
Tôi lạnh lùng nói:
- Anh nên biết là tôi không được uống đồ lạnh!
- Dạo này anh bận rộn xử lý công việc trên mỏ. Bình
ga trên hầm hỏ bị nổ, cũng may là không chết người, hôm nay anh vì chuyện này
mà phải mời bọn họ đi ăn uống đấy!
- Vợ anh đến tìm tôi! - Tôi liếc Lưu Minh Cương rồi
ngồi dịch ra xa, tránh bàn tay anh ta chạm vào tôi. Nỗi ấm ức trong lòng bỗng
trào ra.
- Ờ, lúc nào thế? - Lưu Minh Cương bình thản nói, chẳng
chút kinh ngạc, dường như những chuyện này đều nằm trong dự đoán của hắn ta. Phản
ứng đầu tiên của tôi là: Chắc chắn hắn ta có không ít bồ ở bên ngoài.
- Mấy ngày trước! - Tôi đáp - Cho nên sau này xin
anh hãy trách xa tôi ra, tránh để tôi thân bại danh liệt nh!
- Cưng à, đã để em phải chịu thiệt thòi rồi! - Lợi dụng
ánh đèn tối mờ mờ, hắn đưa tay bẹo chân tôi.
Tề Tề cầm một cốc rượu đến, nói:
- Hai người nói gì mà thân mật thế?
Lưu Minh Cương tỏ vẻ ấm ức, nói:
- Anh thất bại hoàn toàn rồi, đến tận bây giờ mà cô ấy
vẫn chưa nhớ ra anh!
Tề Tề vừa mở miệng cười đã bị một gã đàn ông kéo ra
nhảy. Micro bị một người đàn ông khác giành lấy. Hắn ta hát bài Mùa xuân ở
phương bắc khiến cho tôi thật sự muốn tự sát!
Lưu Minh Cương tiếp tục:
- Mấy ngày nữa anh sẽ đi Thâm Quyến, em đi với anh
đi, đi thư giãn tí!
- Anh coi tôi là cái gì hả? Anh tưởng anh là ai chứ?
- Tôi cười khẩy. - Kể từ ngày hôm nay, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với
anh nữa!
- Anh đã làm sai cái gì chứ?
- Tôi hận không thể giết chết anh! - Tôi nói xong,
nước mắt lưng tròng. Thật là vô dụng!
Hắn ta đứng dậy kéo tôi ra nhảy, tôi sợ nếu từ chối
sẽ bất lịch sự, khiến cho người ta nhận ra giữa hai chúng tôi có vấn đề nên
đành phải đi theo hắn ra nhảy.
- Cho anh cơ hội để anh bù đắp nhé! - Hắn ta thì thầm
bên tai tôi!
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn ta chằm chằm, hồi lâu mới lên
tiếng:
- Anh bù đắp thế nào?
- Em nói đi! – Thấy tôi chịu mở miệng, hắn ta liền mỉm
cười.
- Cho tôi 10.000 tệ để tôi trả tiền nhà! – Lúc nói
câu này, bước chân của tôi hơi loạng choạng, chẳng may giẫm vào chân Lưu Minh
Cương.
- Có thể không nhắc đến tiền được không?
- Thế thì nhắc cái gì? Tình cảm à?
- Nhắc đến tiền thì thành ra tầm thường quá! – Hắn
cười nhạt, tỏ vẻ cao quý
Tôi nhìn Lưu Minh Cương, nhếch mép nói:
- Tôi chẳng thấy anh cao quý ở chỗ nào cả!
Từ trong quán karaoke đi ra, tôi thấy Hướng Phong
Thu gọi cho tôi năm cuộc gọi liền. Tề Tề thấy tôi nhíu mày liền hỏi làm sao,
tôi không nói gì, chỉ bảo dạ dày khó chịu.
- Thật không chịu nổi đám đàn ông này, hát toàn bài
những bài của thời đại nào ấy? Một lũ thô tục như nhau!
- Cậu không nhận thấy bọn họ rất hấp dẫn ư?
- Chỉ có thể nhìn từ xa, không dám lại gần!
Tề Tề lắc đầu, tiếp tục thở dài:
- Vốn dĩ tưởng là có thể tìm được chút vui vẻ bên
ngoài, nào ngờ không thế, thật thất vọng!
- Cậu nghĩ thế giới bên ngoài thú vị quá đấy!
- Nhưng mà về nhà là tớ phải đối mặt với bà già kia
kìa! - Tề Tề bắt chước bộ dạng nhăn nhó của bà mẹ chồng, tôi thật không cười nổi.
- Cậu nói xem rốt cuộc là kết hôn tốt hay là sống độc
thân tốt hơn? - Tề Tề thò tay vào túi áo tôi rồi ngồi dựa sát vào tôi.
- Chả biết được, giờ cậu muốn ra nhưng tớ lại thèm
vào đấy! Nếu như tớ là cậu, giờ tớ sẽ học nhẫn nhịn, trân trọng gia đình hiện tại
của mình, ít nhất thì tớ rất ngưỡng mộ cậu. Ngày mai lại giới thiệu đối tượng
xem mặt cho tớ đi, đột nhiên lại muốn kết hôn rồi!
Tề Tề ngẩng đầu nhìn tôi rồi tiếp tục dựa vào vai
tôi:
- Nếu như tớ là cậu, tớ sẽ tận hưởng cuộc sống độc
thân hiện nay, tránh xa những chuyện vớ vẩn như hôn nhân. Cậu không biết là nó
phiền phức như thế nào đâu, nó sẽ làm cho người ta già đi rất nhanh, giờ tớ thật
sự hối hận vì đã kết hôn!
Chúng ta có giống như những người đàn bà hay oán
thán không? - Tôi nói.
- Không giống! - Tề Tề bật cười rồi ôm lấy eo tôi.
- Hay là về nhà tớ ngồi lúc đi, tránh để tớ phải một
mình chống chọi với hai ông bà già! - Tề Tề kéo tôi lên xe.
Lúc mẹ chồng Tề Tề về nhà, hai chúng tôi đang xem
tivi, vừa nhìn thấy bà ta về, tôi liền đứng dậy chào hỏi. Bà ta gượng gạo gật đầu
cho qua chuyện rồi vừa vừa thay giày vừa
- Bộ vest của Ngô Ngô đã là chưa?
Nụ cười trên môi Tề Tề lập tức biến mất, thay vào đó
là bộ mặt nhăn nhó, nhưng mắt vẫn không rời khỏi màn hình:
- Chưa ạ, để mai là!
- Ngày mai tivi còn hay hơn bây giờ đấy! – Mẹ chồng
Tề Tề hầm hầm nói, chẳng thèm để tâm đến việc nhà có khách mà đi thẳng vào
trong bếp.
Có thể là vì Tề Tề cảm thấy mẹ chồng khiến cho mình
mất mặt nên cô liền nói vọng vào trong bếp:
- Sao anh ấy không tự đi mà là? Con đâu phải ôsin của
anh ấy!
Tôi ra sức kéo áo Tề Tề.
- Hầy, sao cô không là đi? Dù gì nó cũng là chồng cô
đấy! Mẹ chồng Tề Tề từ trong nhà bếp xong ra, nhìn thấy tôi, bà ta thôi không
vênh váo như trước nữa, vẻ mặt nhìn tôi tha thiết như muốn tìm kiếm sự giúp đỡ
và tán thành của tôi. - Cô nhìn đi, đây không phải là vấn đề của tôi, nó thấy
chướng mắt khi thấy tôi xuất hiện trong cái nhà này mà!
Tề Tề nhảy dựng lên như ngồi phải một cái lò xo. Cô
ném cái điều khiển tivi lên bàn uống trà, đi thẳng vào phòng ngủ. “Rầm” Cánh cửa
nặng nề sập lại,chết chóc, ngay cả tôi cũng cảm thấy sắp nghẹt thở đến nơi.
5
Tề Tề cho tôi vay 2.000 tệ, lúc cho tôi vay còn hỏi
có tôi có phải tôi vay tiền để trả tiền nhà không, tôi nói phải. Cuối cùng cô ấy
còn dặn:
Chuyện đó… khi nào trả tiền thì đừng đến nhà tớ, bà
mẹ chồng tớ nhìn thấy thì không hay. Đây là quỹ đen của tớ đấy!
Tối qua mẹ tôi gọi điện đến, nói là thầy Châu gần
đây cổ họng có vấn đề, không nuốt được thứ gì, chắc là cổ họng bị viêm rồi,
thêm nữa vai lại đau nhức, bảo tôi mua giúp một cái máy mátxa để điều trị tại
nhà. Hồi trước dì hai còn nói người chẳng lấy được một đồng từ ông ta mà thậm
chí còn phải cho thêm, vì hơn 1.000 tệ tiền lương của ông ta đều ném vào tiền
khám bệnh hết rồi.
Tôi nói:
- Để từ từ đã, gần đây con cũng khó khăn, đợi con
liên lạc với Tề Tề đã, cô ấy thân quen với bệnh viện, nhất định sẽ mua được với
giá ưu đãi! - Tôi ngại không dám nói với mẹ rằng tiền thuê nhà ấy thangs nay
tôi cũng phải vay của Tề Tề.
- Từ từ cũng được, nhưng mà người đau không chịu nổi!
- Mẹ tôi nói có vẻ không vui
- Chẳng phải ông ấy cũng có lương hưu sao? - Tôi thờ
ơ nói. Tôi nghĩ cho dù thế nào thì mẹ tôi cũng nên đứng về phía tôi mới phải,
bà chắc chắn sẽ không so đo những chuyện này với tôi.
- Thế thì thôi, mẹ tự nghĩ cách! - Bà chắc quá sốt
ruột nên mới nóng nảy như vậy, còn chưa để tôi nói thêm gì đã cúp máy. Tôi thấy
hơi ấm ức trong lòng, giống như bị ai đó đánh mạnh vào lòng ngực. Tôi càng ngày
càng căm ghét người đàn ông đó. Sự xuất hiện của ông ta khiến cho mẹ tôi mất đi
lý trí, chuyện gì cũng phải nghĩ cho ông ta, mối quan hệ giữa hai mẹ con cũng
trở nên mờ nhạt.
Chỉ có điều, những suy nghĩ này tôi chỉ có thể để
trong lòng. Nói thế nào nhỉ? Sau khi ly hôn, tôi cứ cảm thấy mắc nợ mẹ tôi, hơn
nữa tôi nhịn được người ngoài, sao không thể nhịn mẹ mình chứ?
Tôi gọi cho Tề Tề, hỏi cô ấy có thể giúp tôi mua một
cái máy mátxa rẻ tiền không. Tề Tề nói đương nhiên có thể, nhưng phải xem là ai
mua. Tôi bảo một người họ hàng của tôi, thôi thì cứ coi như là tôi mua.
Nửa tiếng sau, Tề Tề gọi điện cho tôi, nói đã liên hệ
được rồi, là hàng của Hàn Quốc mới được đưa ra thị trường, giá thấp nhất là
4.800 tệ, tôi hỏi Tề Tề:
- Cưng à, có thể cho tớ nợ không?
Tề Tề lập tức đồng ý, bảo tôi khi nào có thì trả.
Diệp Cường gọi tôi tới văn phòng, nói anh ta phải đi
công tác mấy hôm. Nói rồi đưa cho tôi một cuốn sổ về quy tắc quản lý dịch vụ do
tổng công ty phát xuống.
- Thời gian này cô cứ tham khảo cái này, đưa ra
phương án chấp hành đối với việc quản lý chất lượng phục vụ của khách sạn chúng
ta, khi nào tôi về sẽ triệu tập hội nghị!
Tôi giở trong cuốn sổ trong tay, thầm nghĩ: Đây đáng
ra là công việc của bộ tài nguyên nhân sự mới phải.
Diệp Cường dường như nhìn ra suy nghĩ của tôi:
- Bước tiếp theo khách sạn quyết định sẽ thành lập một
bộ phận kiểm tra chất lượng, đến lúc đó tôi sẽ để cô quản lý công tác chuẩn bị,
vì vậy chuyện này sẽ do cô đảm nhận trước… Còn chuyện này nữa cô nhớ kỹ, tập
đoàn Hảo Á sẽ có một hội nghị quan trọng được tổ chức ở khách sạn chúng ta, vài
ngày nữa bọn họ sẽ cử người đến bàn bạc chuyện này. Tôi đã sắp xếp để Giám đốc
Từ lo chuyện này, chiều nay cô hãy liên hệ với anh ta, hỗ trợ anh ta thực hiện
chu đáo các chi tiết của công việc, đừng để có sơ suất gì!
Anh ta nói xong liền vội vàng đi ra cửa, vạt áo măng
tô suýt chút nữa thì mắc vào cánh cửa. Trông bộ dạng anh ta cứ như một tên tội
phạm đang tìm cách bỏ trốn. Đi ra khỏi cửa rồi, anh ta chợt nhớ ra chuyện gì liền
quay lại nói:
- Có chuyện gì thì cứ tìm Giám đốc Từ, nếu việc khẩn
cấp thì hãy cho tôi!
Vụ làm ăn này quả là không tầm thường. Tập đoàn Hải
Á là một công ty liên doanh đã lên sàn chứng khoán của thành phố và đối tác
Italia, thực lực hùng hậu, vô cùng nổi tiếng ở Phổ Thành này. Làm việc cho họ
không chỉ kiếm được tiền, mà riêng việc nhân viên của họ ra ra vào vào khách sạn
của mình thôi cũng đủ nâng cao đẳng cấp của khách sạn rồi.
Để nâng cao tầm vóc của mình, khách sạn chúng tôi đã
tận dụng mối giao tình đặc biệt với chính quyền sở tại, nhơd họ ra mặt, chỉ định
khách sạn tôi làm đơn vị tiếp đãi. Chúng tôi nhận được vụ làm ăn này trong sự
ngưỡng mộ và xuýt xoa của rất nhiều khách sạn khác. Chính vì vậy cách lãnh đạo
công ty mỗi lần xuống kiểm tra chất lượng đều không quên nhắc nhở: Tập đoàn Hải
Á là cơm áo của chúng ta, là khách VIP của VIP, không thể để xảy ra bất kỳ sơ
suất gì, một khi bị đối tác chỉ trích, kết quả khảo sát cuối năm của Tổng giám
đốc sẽ bị phủ quyết.
Trước đây, khi Tổng giám đốc Ngô còn ở đây, tất cả
những vụ tiếp đón Tập đoàn Hải Á đều do anh ấy một tay lo liệu, xem đi xem lại
quá trình tiếp đón không biết bao nhiêu lần, triệu tập không biết bao nhiêu cuộc
họp để điều chỉnh nhiệm vụ của các bộ phận, thậm chí còn giám sát tổng thể. Ấy
thế mà Diệp Cường lại dám đi công tác trong lúc này, còn không cho phép tùy tiện
gọi điện cho anh ta. Dù gì đây cũng là đợt tiếp đón đối tác lớn đầu tiên của
anh ta kể từ khi lên nhậm chức. Tôi có hơi nghi ngờ khả năng làm việc của anh
ta.
Tôi thầm nghĩ, anh ta cũng tin tưởng tôi gớm, chẳng
nhẽ anh ta không sợ tôi sẽ giở trò để trả thù anh ta hay sao?
Tôi lấy bút đỏ đánh dấu lên cuốn lịch bàn ngày Tập
đoàn Hải Á sẽ tổ chức ở khách sạn, sau đó chuẩn bị liên hệ với Giám đốc Từ. Vừa
mới nhấc điện thoại lên, mẹ tôi đã gọi đến. Tôi chợt nhớ ra là hôm qua bà đã bảo
hôm nay sẽ dẫn ông ta lên khám bệnh, bảo tôi liên hệ với bác sĩ quen trước.
Bà nói:
- Mẹ đã đến bệnh viện trung tâm thành phố rồi, giờ
phải tìm bác sĩ nào?
Tôi nói:
- Hôm qua con hỏi bạn con làm bác sĩ rồi, cậu ấy nói
kiểm tra đều bằng máy móc, không cần phải có người quen. Mẹ cứ dẫn ông ấy đi kiểm
tra đi, có vấn đề gì thì mới đi tìm người thân.
- Con không đến à? – Mẹ ngắt lời tôi.
- Con đang bận lắm, không đi được!
Đầu bên kia không nói gì, tiếp tục theo là tiếng cúp
máy lạnh lùng.
Giám đốc Từ gọi điện đến, hẹn 10 giờ 40 phút gặp tôi
ở cổng Tập đoàn Hải Á để cùng ông ta đi bàn bạc phương án tiêp đãi với đối tác.
Tôi nhìn đồng hồ, còn bốn mươi phút nữa, phải nhanh
tay nhanh chân l
Trên đường đi lại gặp tắc đường nên tôi đến muộn mất
năm phút. Giám đốc Từ nhíu mày ngồi chờ ở đại sảnh. Lúc vào cầu thang, điện thoại
tôi đột ngột đỗ chuông, là mẹ tôi gọi đến, bà sốt ruột nói:
- Kiểm tra rồi, bác sĩ nói bị viêm khí quản mãn
tính, nếu như không nhanh chóng chữa trị, để nặng hơn sẽ bị suy kiệt đường hô hấp,
dẫn đến ung thư phổi đấy.
- Vậy thì mau mau chữa trị đi, đã kê đơn thuốc chưa?
- Kê rồi, cả tiền khám bệnh nữa là hơn 1.000 tệ, mẹ
không mang đủ tiền, con có thể gửi cho mẹ ít tiền qua đây không?
- Thuốc gì mà đắt thế? Hay là con nhờ Tề Tề mua giúp
mẹ, cô ấy có thể mua được những loại thuốc tốt mà rẻ.
Mẹ tôi nổi cáu:
- Tôi chỉ vay của chị, thế mà chị cứ mở miệng ra là
rẻ với đắt, đi khám bệnh mà còn mong rẻ à?
Nước mắt tôi lăn dài trên má. Giám đốc Từ nhìn tôi bằng
ánh mắt kinh ngạc rồi vội vã đưa cho tôi một cái khăn giấy
- Có chuyện gì cũng cố mà nhịn, giờ cô thế này làm
sao gặp khách hàng?
Đối tác đang bận tiếp khách nên tôi và Giám đốc Từ
phải ngồi đợi trong phòng tiếp khách. Ngồi được một lúc, tôi liền lén gọi cho
Tề Tề, nói hiện giờ tôi không đi được, nhờ cô ấy mang cho mẹ tôi 1.000 tệ,
sau đó dẫn bọn họ đi ăn cơm. Tề Tề vui vẻ nhận lời.
Trong lòng tôi vô cùng cảm kích Tề Tề, có lẽ ở Phố
Thành này, người duy nhất thật lòng với tôi chỉ có cô ấy.
Phương án đón tiếp đã được định ra về cơ bản. Tôi
rút nốt mấy trăm tệ trong thẻ ra, hẹn Hướng Phong Thu và Tề Tề đi ăn cơm, chủ
yếu là để cám ơn Tề Tề.
Hướng Phong Thu vẫn còn giận tôi về chuyện lần trước.
Tôi mời anh ấy ăn cơm, anh liền nói không có thời gian. Tôi nổi cáu, gào lên
trong điện thoại:
- Rốt cuộc anh có đến hay không hả?
Hướng Phong Thu vội vàng nói:
- Đến đến, em làm gì mà dữ vậy!
Lúc ăn cơm, Tề Tề hỏi tôi:
- Y Y, có phải hai mẹ con cậu lại cãi nhau không?
Tôi cúi gằm mặt ăn cơm, chẳng nói năng gì.
Tề Tề nói tiếp:
- Hôm đó tớ mang tiền đến, mẹ cậu nói với tớ là cậu
có thành kiến với bố dượng, không chịu về nhà gọi ông ấy là bố, ngay cả lúc ống
ấy bị ốm cũng không chịu về thăm, còn…
- Thôi đủ rồi, đừng nói nữa! - Tôi hơi bực mình, liền
ngắt lời Tề Tề. Rủ họ ra đây ăn cơm, tôi không muốn nhắc đến chuyện này một
chút nào cả. Sau đó tôi lại thấy hối hận, dù gì thì Tề Tề cũng là có ý tốt,
thế mà tôi lại mổi cáu với cô ấy.
Tôi rót cho Tề Tề một ly bia, nói:
- Xin lỗi nhé, gần đây tâm trạng của tớ không được
tốt!
- Không sao, cậu đâu phải mới chỉ nổi cáu với tớ có
một hai lần! - Tề Tề chạm cốc với tôi, cười n
Hướng Phong Thu đề nghị đi ăn xong sẽ đi bar, Tề Tề
nghe vậy lập tức vỗ tay tán thành.
Tôi nói:
- Không có hứng, để hôm khác đi!
Tề Tề mở một chai bia, đặt trước mặt tôi, nói:
- Mẹ kiếp, sao cậu lắm chuyện thế, trời đã sụp xuống
đâu!
Tiếng nhạc chát chúa, những nam nữ nhảy điên cuồng
trên sàn, ánh đèn mờ ảo… một cảnh tượng rất quen mắt đột nhiên khiên cho tôi cảm
thấy chán ghét.
Chúng tôi tìm một chỗ ngồi, Hướng Phong Thu lấy ra
200 tệ để thanh toán nhưng bị Tề Tề ngăn lại. Tề Tề lấy ra 300 tệ, đưa cho nhân
viên phục vụ rồi bảo Hướng Phong Thu để lần sau. Hướng Phong Thu đành phải cất
tiền đi.
Ngồi bên cạnh là một đám đàn ông. Kể từ lúc chúng
tôi vào, họ liên tục huýt sáo. Tề Tề châm một điếu thuốc, nói:
- Mẹ kiếp, cứ như nhìn thấy đàn bà bao giờ!
Ngồi được một lúc th́ bàn bên cạnh có người sang mời
rượu. Tề Tề thản nhiên nhận lời và uống cho tới bến.
Tề Tề kéo tay, nói như hét vào tai tôi: “Lên nhảy
đi!”. Tôi lắc đầu, chỉ vào Hướng Phong Thu. Lập tức, Hướng Phong Thu bị Tề Tề
kéo lên sàn.
Tôi ngồi ở bàn nhìn họ nhảy điên cuồng trong tiếng
nhạc. Châm một điếu thuốc lên, tôi thầm nghĩ: trong một bầu không khí trụy lạcvà
tiếng nhạc chát chúa như thế này, người không có bệnh cũng thành ra có bệnh. Lại
một gã đàn ông khác đến mời tôi rượu. Gã này trông cũng được, mắt to, lông mày
rậm, chỉ có điều không biết tự lượng sức mình. Tôi khoát tay nói không uống
nhưng hắn ta vẫn không chịu buông tha.
Mẹ kiếp, đã vậy đừng có trách bà không nhẹ tay! Tôi
liền mở bốn chai bia đen, đưa cho hắn hai chai, thờ ơ nhả khói rồi nói:
- Uống trước đi!
Hắn ta ngây ra mất hai giây rồi quay đầu lại nhìn
đám bạn cùng đi. Bọn kia đang hoa chân múa tay cổ vũ cho hắn.
Tôi nhìn hắn nốc hết chai thứ nhất, rồi đánh mắt ra
ý bảo hắn dừng lại, nhìn mình . Lúc ngửa cổ lên tôi liếc hắn, thấy hắn đang há
miệng cười toe toét, trong lòng tôi thấy hơi khó chịu. Lúc uống hết chai thứ
hai, hắn có vẻ không nuốt nổi nữa, đặt cái chai xuống là ho liên tục.
Thấy bộ dạng hắn như vậy, tôi thấy rất yên tâm, liền
mở thêm bốn chai nữa ra. Hắn ta có chút hoang mang, nhưng không tiện từ chối,
tiếng hoan hô ở bên cạnh càng lúc càng to.
Hướng Phong Thu chạy đến hỏi tôi có sao không, tôi
nói không sao, chỉ là đang lên cơn thèm bia rượu. Tề Tề nhìn gã đàn ông đó, chỉ
vào chai bia, nói:
- Ai không uống là con chó!
Gã đàn ông đó hít một hơi thật sâu, chắc là trước đó
hắn đã uống không ít. Lúc uống chai thứ ba, hắn lấy tay ôm ngực, có vẻ khó chịu.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn, từ từ tu hết hai chai. Trong
tiếng nhạc chát chúa ấy, tôi bỗng nhiên thấy mình thật vĩ đại.
Lúc đẩy bốn cái chai không ra trước mặt gã đàn ông
kia, hắn ta bỗng phun ra đất, khóe miệng hãy còn dính nước dãi, tay xua xua, miệng
kêu lên không uống nổi nữa. Một người bạn của hắn chạy qua dìu hắn, nói:
- Đã để các cô chê cười rồi! - Nói rồi gã kia liền
giúp bạn uống nốt nửa chai còn lại rồi kéo bạn mình về bàn.
Tề Tề giơ ngón tay cái tán thưởng:
- Tuyệt lắm! Thế mới là sống chứ! Khi kẻ khác thách
thức cậu, cậu hãy chống buồm vượt gió để tiến về phía trước, chắc chắn hắn ta sẽ
bị đánh gục!
Tôi mỉm cười, kéo Tề Tề ra sàn, lắc như điên cuồng
trong tiếng nhạc, trong lòng dấy lên một nỗi đau đớn như cắt da cắt thịt. Đương
nhiên tôi biết rằng Lâm Tiểu Vĩ đang ngồi ở cái bàn đó, thực ra anh ta chỉ cần
đi đến kéo bạn của anh ta đi là được rồi, dù sao gã đàn ông đó cũng đã say mèm
rồi. Thế nhưng anh ta không hề làm vậy. Tôi liếc anh ta mấy lần đều thấy anh ta
ngồi thừ ra đó, bộ dạng thờ ơ như chẳng liên quan gì đến mình. Lúc uống bia tôi
đã nghĩ, may cho hắn là hắn không vỗ tay cổ vũ như những gã kia, nếu không tôi
sẽ tát cho hắn nổ đom đóm mắt.
Từ torng quán bar đi ra, đầu tóc tôi ướt đẫm mồ hôi,
tâm trạng đã khá hơn đôi chút. Nhưng về đến nhà, tôi lại bị nỗi cô đơn khủng
khiếp bủa vây.
Lưu Minh Cương gọi cho tôi mấy cuộc. Tôi vốn định mặc
kệ hắn nhưng hắn cứ gọi mãi. Hắn nói nhớ tôi trong điện thoại, bảo muốn gặp mặt
tôi.
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Gặp tôi cũng được thôi, nhưng mang tiền đến
Hắn ta cười sang sảng:
- Em đúng là yêu tinh!
Tại quán trà Khang Trang. Tôi bê một cốc trà hoa
cúc, thờ ơ nhìn người đàn ông ngồi đối diện, không hẳn là căm hận nhưng cũng chẳng
phải là có tình cảm.
- Định bỏ anh thật đấy à? - Lưu Minh Cương vừa nói vừa
gãi gãi vào mu bàn tay tôi.
Tôi rụt tay lại, vốn định nói chuyện nghiêm túc hỏi:
Rốt cuộc anh coi tôi là gì của anh? Nhưng nghĩ lại thấy hỏi thế chẳng có ý
nghĩa gì cả, đây là một câu hỏi quá sâu xa. Có thể hắn ta chưa bao giờ từng tìm
hiểu kỹ về con người tôi mà chỉ chú ý đến một bộ phận nào đó trên người tôi.
Tôi lạnh lùng hỏi:
- Anh muốn thế nào?
- Anh hi vọng em ở bên anh!
- Chẳng phải tôi đã nóiưa tiền đây! - Tôi nhếch mép
cười, trong lòng thầm nhủ, anh mà dám kêu ca thì biến.
Hắn ta mỉm cười gật đầu, lấy từ trong túi ra một cái
thẻ ngân hàng, chìa ra trước mặt tôi:
- 20.000, mật mã là sáu số 8.
Tôi cầm lấy cái thẻ, chạy đến trước quầy thanh toán
quẹt thử rồi quay lại mỉm cười với hắn: “Đi thôi!”. Nói rồi trước mắt tôi
thoáng qua hình bóng của Lý Thúy Hồng, một luồng hơi lạnh từ gót chân lan thẳng
lên đầu tôi.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh trong màn đêm. Lưu Minh
Cương một tay lái xe một tay đặt lên đùi tôi:
- Đến nhà em nhé!
Tôi không nói gì coi như là mặc định. Có cảm giác
như toàn thân mình đang ngập dần xuống bùn lầy.
- Nếu vợ anh còn tìm tôi nữa thì sao? - Tôi nói.
- Đừng nhắc đến cô ta nữa, cô ta mà dám làm ầm lên nữa
thì anh sẽ ly dị cô ta! - Đây là lần đầu tiên Lưu Minh Cương nói như vậy, nghe
xong câu này trong lòng tôi bỗng thấy vui v
- Cô ta không đến tìm em gây chuyện nữa đâu! Cô ta
không rời anh được. Ly dị rồi ai nuôi cô ta? Cô ta thậm chí chẳng thể nuôi nổi
cái miệng của mình!
Lưu Minh Cương xoay ngắt vôlăng, mỉm cười nói:
- Cưng à, em cũng không rời anh ra được đâu, nhưng
em là người cứng đầu nhất mà anh từng gặp!
Tôi cảm thấy mình như bị ai đó cho một bạt tai trời
giáng, tai như ù đi, chẳng nghe rõ thứ gì nữa.

