Chỉ Vì Yêu - Chương 28

Dung Lỗi không hề phủ
nhận, “Phương Phi Trì gặp rắc rối to rồi.”

Cố Minh Châu ướm hỏi,
“Vậy, anh định thế nào?”

Dung Lỗi nửa cười nửa
không nhìn cô, “Em nói xem?”

Cố Minh Châu chẳng rõ
anh đang nghĩ gì. Nhưng cô thầm nhận định, phần vì Cố Yên vẫn giữ vững nguyên tắc
của mình, dù đã dứt tình với Phương Diệc Thành nhưng nếu Lương Phi Phàm dám khiến
nhà họ Phương khuynh gia bại sản thì dễ chừng kể từ nay trở đi, nó sẽ không
thèm đoái hoài gì đến Lương Phi Phàm nữa. Bên cạnh đó, cô tuyệt đối không muốn
chứng kiến cảnh Phương Phi Trì rơi vào khốn đốn.

Song, Dung Lỗi và
Phương Phi Trì thù cũ hận mới chồng chất, hơn nữa toàn từ cô mà ra, cô biết phải
trả lời câu hỏi “Em nói xem” thế nào đây?

“Anh giúp anh ấy nhé.”
Cô hạ quyết tâm nói, “Anh ấy là bạn em, cũng từng giúp em rất nhiều. Chuyện đã
vậy, em không thể khoanh tay đứng nhìn được. Anh nể tình em, giúp anh ấy được
không?”

Dung Lỗi nhìn cô, đoạn
chìa tay nhéo yêu gò má cô, mỉm cười hiền khô bảo, “Ừ được.”

Dung Lỗi nói được ắt
làm được.

Song tự dưng Phương Phi
Trì lại lặn mất tăm không sủi bọt. Không ai lèo lái Hồng Nghiệp, thành thử chỉ
một thời gian ngắn đã bị Lương Phi Phàm tranh thủ nuốt chửng hơn nửa. Cố Minh
Châu lùng sục mọi xó xỉnh rồi mà không cách nào tìm được anh. Chỗ Trình Quang
cũng biệt tăm không tin tức. Còn phía Lộ Hân Nam, nom sắc mặt đoán chừng cô
nàng biết Phương Phi Trì đang ở đâu nhưng kể cả Cố Minh Châu có hỏi thì cô nàng
cũng vòng vo, úp úp mở mở. Cứ nghĩ tới mối quan hệ phức tạp của hai người là cô
cũng ngại không dám gặng hỏi đến cùng.

Sau bữa tối, ông trời
con Dung Dịch vừa lon ton ra khỏi thư phòng của Dung Nham đã sà vào tay Cố Minh
Châu.

“Đá nhỏ này, bao lâu rồi
con chưa được gặp chú Wallace nhỉ?”

Thấy mẹ tít mắt cười với
biểu cảm dịu dàng hiền hòa khác hẳn mọi ngày, Dung Dịch cũng toe toét đáp, “Con
không nhớ.”

“Còn bé mà đã vô tâm rồi,
chú ấy thương con thế cơ mà!” Cố Minh Châu nhéo mũi con trai, “Hay Dung Dịch gọi
điện cho dì Lộ Lộ, hẹn dì và chú Wallace dẫn con đi dã ngoại nhé?”

Dung Dịch lắc đầu, “Con
muốn đi cùng bố để bố dạy con nướng chân gà cơ.”

“Ngoan nào, bố mẹ cũng
đi cơ mà. Con hẹn chú và dì rồi cả nhà ta cùng đi dã ngoại.” Cố Minh Châu gạ thằng
bé.

“Chú Hai cũng đi ạ?”

“Ừ, chú Hai cũng đi
luôn.”

“Thế chú Tư?”

“Con cứ hẹn dì Lộ Lộ và
chú Wallace đi, còn lại để mẹ hẹn cho.” Cố Minh Châu cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười.

Sau một hồi ngẫm ngợi,
thằng bé ngó sang trái, nghiêng sang phải rồi rạp người thì thầm vào tai mẹ, “Mẹ
ơi, có phải mẹ nhớ chú Wallace không?”

Cố Minh Châu đờ ra một
lúc, bấm bụng cười xòa, vẻ lúng túng, “Ờ ừ, thế nên Đá nhỏ giúp mẹ hẹn chú ấy
nhé, được không?”

Dung Dịch trịnh trọng lắc
đầu, “Mẹ, con nghĩ mẹ nên lấy bố thì hơn. Bình thường, mẹ của em bé thì phải lấy
bố của em bé chứ. Mẹ mà lấy chú Wallace thì kỳ lắm. Hơn nữa, con thích bố hơn,
bố con giỏi hơn!”

“Này, Dung, Dịch!” Gân
xanh trên trán cô giật liên hồi, cơn giận bốc lên tận đầu, “Ai dạy con ăn nói
kiểu linh tinh ấy hả?”

Dung Dịch gãi cằm, “Chú
Hai ạ! Mới rồi con nghe chú Hai nói chuyện điện thoại bảo bố giúp chú Wallace
gì đó, thì phải giỏi hơn mới giúp được nhau chứ!”

Lúc đó Dung Nham nhô đầu
ra khỏi thư phòng ngó nghiêng xem trò vui, cậu chàng giật thót mình trước nụ cười
nham hiểm của Cố Minh Châu, “Này làm gì đó... chị đừng có qua đây!”

“Anh! Á á... vợ anh lên
cơn điên rồi, anh mau qua đây...”

Sau màn dụng hình bức
cung, cuối cùng thì Dung Nham cũng chịu khai ra nơi ẩn nấp của Phương Phi Trì
thông qua sự giúp đỡ của Kỷ Nam. Trưa hôm sau Cố Minh Châu lập tức mò tới đó.
Căn nhà nằm ở ven hồ vùng ngoại ô là nơi có phong cảnh hữu tình, Cố Minh Châu đứng
trên ban-công tầng hai phóng tầm mắt nhìn về phía mặt hồ xanh biêng biếc ngay gần
đó và những rừng cây nhấp nhô đằng xa, tự đáy lòng không khỏi cảm khái: “Phương
Phi Trì này, anh cũng biết hưởng thụ quá nhỉ.”

“Em thích thì anh tặng
em,” Phương Phi Trì khẽ cười, vẫn cái dáng điệu ngả ngớn ấy, “Hoặc em về đây sống
với anh, kiểu gì anh cũng chiều. ’’

“Đến nghỉ ngơi còn nghe
được, nhưng mà cứ phải giải quyết xong mấy chuyện rắc rối thì mới có hứng, anh
thấy đúng không?” Cố Minh Châu lái sang chủ đề chính.

“Chỉ cần có liên quan tới
em thì anh luôn sẵn hứng.” Phương Phi Trì làm bộ nhún vai.

“Phi Trì, em thực lòng
quan tâm tới anh. Mong anh đừng giở thái độ đó ra với với em,” Cố Minh Châu
nghiêm nghị nói.

“Vậy em về với anh đi,
nếu tình trường được như ý thì anh chẳng ngại gì không dâng Hồng Nghiệp cho bậc
thánh nhân si tình Lương Phi Phàm đang lồng lộn kia đâu.”

“Anh biết vì sao cậu ta
phải lồng lộn lên không?” Cố Minh Châu đanh mặt, “Vì Cố Yên mất tích, Lương Phi
Phàm không tìm ra con bé nên cậu ta mới trút giận xuống nhà anh. Có điều,
Phương Diệc Thành mà bị Lương Phi Phàm hành chết thật thì kể cả cậu ta có tìm
được Cố Yên đi chăng nữa, con bé cũng chẳng đời nào chịu tha thứ cho cậu ta.”

“Sao em không đi nói với
Lương Phi Phàm ấy. Cứ bảo hắn thôi giở trò đi, há chẳng dễ hơn việc bảo anh đi
chống đối hắn?” Những ngón tay của Phương Phi Trì không ngừng vẩy vẩy chiếc bật
lửa, tai vẫn thờ ơ lắng nghe.

“Anh tưởng em chưa thử
chắc?! Bây giờ Lương Phi Phàm mà tỉnh táo như bình thường thì làm gì có chuyện
bày lắm trò điên thế? Cậu ta cứ háo thắng kiểu này, chỉ tổ về sau cả hai không
chột thì cũng què! Thế nên anh không thế gác súng đầu hàng được!”

Phương Phi Trì vẫn bông
lơn bông phèng bảo, “Ơ! Em không biết anh có biệt tài một khi súng đã cương là
phải vật mấy chục hiệp mới gục à?”

Cố Minh Châu hầm hầm vỗ
bàn, “Phương Phi Trì!”

Thực ra, Phương Phi Trì
rất thích nét mặt hằm hằm đáng yêu của cô, anh nhoẻn cười dịu dàng, ánh mắt
nhìn cô như đóng đinh, Cố Minh Châu thấy mất tự nhiên, bèn chuyển sang quắc mắt
với anh.

“Thôi được rồi, nghiêm
túc vậy. Tóm lại em muốn nói gì?” Thôi cái vẻ cười cợt nhơn nhơn của mình,
Phương Phi Trì châm một điếu thuốc, “Vòng vo nãy giờ, rốt cuộc em có tin tức
tình báo gì muốn tiết lộ cho anh? Đá nhà em và Lương Phi Phàm gia nhập phe đồng
minh rồi à? Có phải em đang định nhắc anh phải cẩn thận không?”

Cố Minh Châu kinh ngạc
hỏi, “Anh nói thế là sao?!”

“Đừng nóng, anh đoán mò
thôi. Mỗi lần có chuyện gì dính dáng đến Dung Lỗi là em lại tỏ ra thẹn thùng,
lúng ba lúng búng. Để anh đoán nhé, có phải Dung Lỗi đã nói gì với em à, về anh
đúng không?” Điếu thuốc ấy, Phương Phi Trì chẳng buồn đưa lên môi mà cứ để nó tự
cháy một đoạn, về sau anh búng tàn thuốc, môi thoáng nụ cười nhạt.

“Anh ấy có chứng cứ
liên quan đến việc anh rửa tiền.” Dù cô đã cố cắn chặt hai hàm răng, nhưng câu
nói ấy vẫn bật ra khỏi miệng, “Phi Trì, em không muốn thấy cảnh anh và Dung Lỗi
nảy sinh mâu thuẫn.”

“Vậy tức là em đã van
xin cậu ta? Vì chuyện này? Vì anh?” Phương Phi Trì cười kiểu khó hiểu.

Cố Minh Châu không gật
đầu, song cũng chẳng lắc đầu. Cô đọc được ánh mắt anh, mà cô nghĩ anh cũng hiểu
ánh mắt mình. Bằng không, nụ cười sẽ chẳng nguội tắt dần trên môi anh như thế.

Phương Phi Trì tránh mặt
cô đã được một thời gian, bây giờ đôi bên nhìn thẳng vào nhau thế này, đối với
anh mà nói, giống như thể anh đang bị ngạt thở, anh đã ở bên bờ vực của cái chết
với một ngụm không khí ít ỏi sắp cạn kiệt - bấy lâu vùng vẫy trong tuyệt vọng,
giãy giụa trong đớn đau, cuối cùng cũng được giải thoát, vậy mà cô lại kéo giật
anh lại, buộc anh phải trải qua cơn đớn đau ấy một lần nữa.

Phương Phi Trì ngoảnh mặt
đi nơi khác, ánh mắt trôi về phía xa xăm, “Em.. toàn lo bò trắng răng.”

“Những chứng cứ ấy,”
Anh chỉ vào máy hủy giấy trên bàn làm việc, giống như phải dùng hết sức mới thốt
được lên lời, “Cách đây không lâu, toàn bộ đã bị bỏ vào đó rồi.”

Hôm Trương Quỳnh hạ
cánh xuống thành phố C, ngay buổi tối hôm đó, Phương Thị Quốc và Diên đánh nhau
một trận tơi bời hoa lá cành, Dung Lỗi cùng Phương Phi Trì đều lo anh em nhà
mình bị lép vế nên mới lóc cóc đi theo.

Trên bàn rượu, cả
Phương Thị Quốc lẫn Diên đều kiệm lời đến đáng sợ, thế rồi chẳng hiểu sự gì run
rủi mà cả hai gã đàn ông cùng trở nên đồng cảm khi bàn đến tính nóng nảy hay
thói xốc nổi của Hải Đường và rồi say khướt lúc nào chẳng hay.

Thấy sự tình đó, đương
nhiên Dung Lỗi và Phương Phi Trì cũng chung một nỗi cảm thông.

Phương Thị Quốc và Diên
vẫn tiếp tục ôm vai bá cổ lai rai sang tăng hai. Còn Phương Phi Trì, trải qua cả
một buổi tối nhạt nhẽo, vừa dợm đứng dậy ra về thì bị Dung Lỗi kéo ở lại.

Mấy phút sau, có người
bước vào gởi Dung Lỗi một cái túi, Dung Lỗi không liếc qua mà đưa luôn cho
Phương Phi Trì, “Tôi chẳng phải bậc quân tử gì nhưng đã đưa những thứ này cho
anh rồi thì tôi đảm bảo sẽ không có ai lật lại vụ này nữa. Nếu sai, anh cứ đến
tìm tôi, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Trăm phần trăm là Lương Phi Phàm sẽ
gây chiến với nhà anh, từ xưa đến nay Trần Ngộ Bạch không bao giờ khơi mào những
trận chiến mà không nắm chắc phần thắng, cậu ta nói bóng nói gió sẽ thu mua công
ty nhà anh, bây giờ hắn đã thâu tóm không ít cố phần rồi.”

“Không khiến chú phải
lo.” Phương Phi Trì dửng dưng nói.

Song Dung Lỗi cũng
không hề vì thái độ lạnh nhạt của anh ta mà trở nên nao núng, “Tôi có ít tiền,
bao giờ cần thì cứ đến tìm tôi.”

Phương Phi Trì nhướn mắt,
“Tại sao phải vậy?”

Dung Lỗi nghiêm sắc mặt,
từ tốn nói một câu.

Câu nói ấy, kể từ lúc tỉnh
dậy sau cơn say, anh làm đủ mọi cách mà không sao xua được nó ra khỏi đầu.

Bây giờ ngẫm lại, có lẽ
đó là một trong những thời khắc yếu đuối hiếm hoi trong suốt cuộc đời anh.

Anh nhắm mắt thở dài,
đoạn day huyệt thái dương, giọng nghèn nghẹn bảo: “Đích thân Đá nhà em đưa anh,
bao gồm cả bản chính và bản sao. Cậu ta nói, cậu ta đến trả nợ hộ người phụ nữ
của mình.”

Không bởi khoan dung độ
lượng, cũng chẳng phải do tình thương mến thương gì, sở dĩ Dung Lỗi tha cho anh
là vì anh đã từng giúp Cố Minh Châu. Đành rằng có khả năng Dung Lỗi không vui vẻ
gì, nhưng anh vẫn tình nguyện giơ vai gánh vác bằng tất cả sức lực, chỉ bởi Cố
Minh Châu là người phụ nữ của anh.

Anh đến trả nợ hộ người
phụ nữ của anh.

Câu nói ấy — Hiển nhiên
khiến Cố Minh Châu không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

“Lãng mạn quá nhỉ?!” Trầy
trật lắm, Phương Phi Trì mới thốt được ra câu ấy. Nói xong, anh chán chường ngả
ra sau, tựa vào lưng ghế, “Thôi được rồi, không có việc gì nữa thì em về đi.” Sự
gắng gượng của anh sắp chạm ngưỡng đến nơi rồi.

Lúc này, lòng cô cũng dậy
lên nỗi nhớ da diết chỉ muốn quay về ngay, “Có chắc anh sẽ không buông xuôi Hồng
Nghiệp không đấy?”

“Chưa rõ nữa, nếu Lương
Phi Phàm vẫn muốn tiếp tục thu mua thì nói thật là cũng có quan trọng gì với
anh đâu.”

“Sao lại không quan trọng!
Hồng Nghiệp là tâm huyết mấy năm nay của anh, huống hồ Lương Phi Phàm cưỡng chế
thu mua như thế nhất định cũng ảnh hưởng không nhỏ đến việc quay vòng vốn của cậu
ta. Rồi thì cả hai bên đều chịu thiệt chứ sao nữa!”

Giọng nói gay gắt của
cô làm Phương Phi Trì thêm khó chịu, anh buột miệng nói: “Mặc kệ, nếu không phải
vì em, thì ngày xưa anh đã chẳng lập nên Hồng Nghiệp.”

Lời vừa buột khỏi miệng,
nắm tay Phương Phi Trì giấu dưới gầm bàn liền siết mạnh thêm, khớp tay nổi màu
trắng xanh. Vậy mà Cố Minh Châu vẫn vô tư nhìn anh, không có vẻ gì là trốn
tránh.

Tự nhiên Phương Phi Trì
thấy bải hoải trong người, anh nhắm mắt thở dài, “Thôi, em về đi, dịp khác mình
nói tiếp.”

Cố Minh Châu chưa vội
đi ngay, “Phi Trì, anh đừng thế nữa, không phải em không biết những gì anh vừa
nói. Mấy năm qua, dù anh giả vờ như không biết gì thì em cũng không hề lợi dụng
anh. Em yêu Dung Lỗi em dám đảm báo rằng, dù anh ấy có thay đổi thế nào đi
chăng nữa, hay kể cả anh ấy không còn trên đời này nữa thì trọn đời này em vẫn
chỉ yêu mình anh ấy mà thôi. Còn anh... bao năm qua... chắc cũng chẳng cần em
phải nói nhiều nữa. Phi Trì à, chúng ta không có chung cảm nhận về tình yêu, thế
nên em rất lấy làm tiếc, bây giờ em cũng không biết phải nói gì để an ủi anh nữa.”

Có lẽ cô là người ích kỷ,
nhẫn tâm, máu lạnh, bộc trực nhưng cô chỉ cần một tình yêu - thuần túy, cuồng
nhiệt, thủy chung, không bao giờ nói câu hối hận.

Phương Phi Trì hít một
hơi thật sâu rồi buông tiếng thở dài khe khẽ, “Ai thèm yêu em, đàn bà các em
đúng là rách việc. Hồi xưa, chính em là người xách súng gí vào đầu anh, nằng nặc
bảo anh phải giúp đỡ em, bây giờ lại giở cái bài “anh nợ em” ra.” Anh nói nhẹ bẫng
nhưng giọng lại run run.

“Không phải,” Cố Minh
Châu dõng dạc trả lời anh bằng vẻ chân thành, “Anh không hề nợ em. Hoặc lúc đầu
đúng là em nghĩ thế thật, em luôn đinh ninh, sở dĩ nhà em tán gia bại sán là tại
bố anh, nên anh có nghĩa vụ phải giúp em. Nhưng từng ấy năm trôi qua, em đã từng
trải hơn và em cũng nghĩ thoáng hơn rồi. Chuyện năm đó, một bên là công an một
bên là trộm cướp, nhà em sai rõ rành rành. Anh đối xử với em rất tốt, em biết,
nhưng em không còn cách nào khác để đáp lại anh. Dù vậy chúng ta vẫn là bạn, em
mong anh sống vui vẻ thoải mái, em cũng mong có thể giúp được anh trong khả
năng của mình. Chỉ vậy mà thôi.”

Hiển nhiên khi nói ra
những điều xuất phát từ tận thâm tâm, cô vẫn nói với dáng vẻ bộc trực của mình.

Phương Phi Trì cúi đầu,
nụ cười thoáng qua, chẳng kịp nhìn rõ vẻ mặt thế nào, “Thôi được rồi, anh hiểu
rồi.”

“Em yên tâm, anh sẽ
nghĩ cách giữ Hồng Nghiệp.”

“Anh sẽ nghe theo em,
Minh Châu ạ.”

Đã nói đến thế rồi, Cố
Minh Châu cũng chẳng còn gì để nói nữa, đành lẳng lặng ra về.

Phương Phi Trì từ từ mở
mắt, tim anh nhói lên không sao kìm lại được.

Lẽ nào đúng như những
gì cô ấy nói – lẽ nào không phải là yêu... ngay cả một câu cũng không nỡ nói ra
khỏi miệng, chỉ sợ tăng thêm gánh nặng cho cô ấy.

Thậm chí muốn bắt chước
một ai đó, âm thầm ở bên bảo vệ mà cũng không dám, chỉ sợ thiếu đi một tấm bia
đỡ đạn sẽ khiến cô ấy thêm cô đơn.

Thậm chí vững dạ chờ đợi
cũng không đành, sợ cô ấy thấy, cô ấy sẽ day dứt, sẽ dao động, sẽ hối hận.

Minh Châu ạ, đây không
phải là tình yêu thì là gì?

Phương Phi Trì tựa vào
lưng ghế, ngây người nhìn lên trần nhà, ánh mắt đau đớn đến nỗi dường như có thứ
gì đó sắp trào ra.

Cánh cửa sau lưng hơi
hé mở, Lộ Hân Nam bước ra, lặng lẽ bước tới bên cạnh anh.

Phương Phi Trì vẫn thảng
thốt nhìn lên trời, bỗng nhiên, anh phá lên cười.

Lộ Hân Nam khom người,
chậm rãi ôm ngưòi đàn ông đang đau đáu ấy vào lòng.

“Em nghe thấy hết rồi
à?”

“Lộ Lộ này, đề nghị trước
kia của em, anh nghĩ kỹ rồi... anh đồng ý, chúng ta cưới thôi, càng sớm càng tốt.”

Cánh tay Lộ Hân Nam cứng
đờ trong chốc lát, kế đó cô cúi xuống thấp hơn, kéo anh áp sát vào khuôn ngực mềm
mại của mình.

“Được, chúng mình lấy
nhau nhé. Anh yên tâm, em sẽ không bao giờ hối hận đâu, mà em cũng đảm bảo, sau
này anh cũng không bao giờ hối hận.”

Giọng cô dịu dàng song
cũng hơi run run. Vẻ tê tái vẫn đọng trên gương mặt Phương Phi Trì, trong đôi đồng
tử đen lay láy hút hồn bao phụ nữ ấy, ngập tràn nỗi đau của kẻ bị bỏ rơi.

Từ ngoại ô quay về nội
thành, sau chục lượt vượt đèn đỏ thì chiếc Cayene bạc cũng dừng xịch một cái dưới
tầng trệt tòa nhà Hữu Dung. Tiếng bánh xe nghiến xuống mặt đường rít lên âm
thanh ghê rợn. Tay bảo vệ giật nảy mình vồn vã chạy ra cửa đón. Nhưng khi cửa
xe bên ghế lái bật mở, người bước xuống nào có phải ông chú của họ.

Cố Minh Châu nhảy phắt
khỏi xe, quẳng lại chìa khóa cho đám bảo vệ rồi lao vọt vào buồng thang máy,
nhanh như một cơn lốc xoáy.

Hai nhân viên bảo vệ
ngơ ngác nhìn nhau và chiếc chìa khóa trong tay, chẳng thể hiểu nổi chuyện gì
đang xảy ra.

Cũng trong tình trạng ù
ù cạc cạc tương tự, vừa để vợ sếp lao xồng xộc vào phòng làm việc của sếp xong,
cô thư ký mới sực nhớ ra phải thông báo với cấp trên qua đường dây nội bộ:
“Thưa giám đốc, có giám đốc Cố đến ạ.”

Thư ký vừa dứt lời, Cố
Minh Châu đã lù lù xuất hiện trong văn phòng. Mải nghệt mặt nhìn một chiếc hộp
nhỏ xíu trong lòng bàn tay, sự xuất hiện bất thình lình của cô khiến anh thót
tim, quýnh quáng nhét vội chiếc hộp vào ngăn kéo rồi đóng sập lại, kèm theo một
tiếng ai ui - thì ra ngón tay anh bị kẹp luôn trong đó.

“Sao sao, gì gì, có gì
mà gấp thế?” Anh cẩn thận rút ngón tay ra, lông mày giật tưng tưng, nhưng ngoài
mặt vẫn làm bộ tỉnh bơ.

Cố Minh Châu thở hồng hộc,
“Anh đưa đống chứng cứ kia cho Phương Phi Trì rồi à? Sao không báo em một câu?”

“Em đi gặp anh ta rồi
à.” Anh khựng lại vài giây, theo sau đó là vẻ mặt đanh sắc, “Anh nhớ hình như
có ai đó từng thề thốt rằng, mình và Phương Phi Trì chẳng mắc mớ gì đến nhau cả.
Giả sứ muốn gặp riêng anh ta thì phải được sự đồng ý của anh trước đã.”

Cố Minh Châu bặm môi, mắt
nhìn như đóng đinh vào mặt anh, tầm một lúc sau, nét mặt chợt tươi hẳn lên. Thấy
cô cười, Dung Lỗi ù ù cạc cạc chẳng hiểu ra làm sao, đoạn cầm chiếc bút máy
lên, lạnh lùng nhìn cô rồi chốt hạ bằng một cái lườm.

Hai cánh tay cô chống
xuống mép bàn, người rướn về phía trước, “Này, ghen hả?”

Khóe môi anh giật giật,
“Em... ra ngoài mau! Đồ điên!”

“Không ra đấy!” Cố Minh
Châu vẫn bình chân như vại, cặp mắt sáng rỡ, “Em đến đây không phải để hạch
sách anh. Mới rồi ở chỗ Phương Phi Trì, em nghe được một câu của anh, làm em phải
tức tốc đến đây gặp anh ngay.”

Trong lòng Dung Lỗi thừa
hiểu nhưng bề ngoài vẫn sắm vẻ ngơ ngáo không tin. Ném cho cô một cái lườm, anh
rút một bản báo cáo ra xem, tiện thể cũng bơ cô luôn.

“Từ lúc gặp lại nhau,
em đã biết đời này kiếp này anh mãi thuộc về em, dù rằng lúc đó bên cạnh em chỉ
có duy nhất con của chúng mình, “Sau này xảy ra nhiều chuyện, tuy nhiều lần anh
rung động trước em, thậm chí anh từng nói anh yêu em, nhưng lúc nào em cũng
canh cánh trong lòng một ý nghĩ... em nghĩ hai ta giống nhau, hoặc do nhớ nhung
hoặc bởi hai chữ trách nhiệm, biết đâu là vì quá mệt mỏi để làm lại từ đầu.”

“Em xin lỗi anh, em là
người phụ nữ hẹp hòi tục tằn như thế đấy, cho đến tận lúc này, khi anh mạnh dạn
giúp em trả món nợ ân tình kia, em mới dám tin chắc rằng anh thật lòng yêu!”

Trong căn phòng lặng ngắt
như tờ, Cố Minh Châu giãi bày lòng mình, Dung Lỗi vẫn ngồi im bất động.

Ở khoảng cách gần này,
càng nhìn càng thấy anh đáng yêu, Cố Minh Châu dịu giọng nói, “Sao trước đây
anh không nói với em?”

“À cái thói này hình
như học được từ ai đó!” Dung Lỗi quẳng cái bút xuống bàn, mặt mũi xầm xì như
đeo đá, lại bắt đầu làm mình làm mẩy rồi đây.

“Ờ, cũng phải, anh cố
tình giấu em, muốn em nếm trải cảnh đời giống anh trước đây chứ gì?! Muốn báo
thù hả?” Cố Minh Châu khích anh.

Dung Lỗi sa sầm mặt mày,
nom rõ đáng sợ, “Em, biến ra ngoài mau!”

Cố Minh Châu chỉ tủm tỉm
nhìn anh.

Trong bụng Dung Lỗi giận
lắm, ngón tay giần giật đau nhói, song chẳng làm gì được cô, chi còn nước hậm hực
lôi tài liệu ra xem. Cứ đọc được mấy dòng, anh lại ngước lên, gườm cô một cái.
Rồi lại chúi đầu đọc thêm mấy dòng nữa, tiếp tục ngẩng lên, tiếp tục gườm gườm.

Thành phố C đã bước qua
mùa đông giá rét, làn gió hiu hiu ùa qua ô cửa sổ không khép làm đung đưa tấm
rèm, căn phòng phảng phất một mùi hương dịu ngọt nào đó không rõ tên.

Bởi dáng vé cúi đầu ấy
mà chiếc cổ thon dài của cô nghiêng nghiêng một góc rất đẹp. Chiếc cằm ấy nhỏ
xinh, chi cần ba ngón tay là thừa sức nắm chặt; lại còn cánh môi mềm mại, lúc cắn
mút ắt hẳn phải tuyệt vời lắm; và cả sống mũi thẳng tắp, cái cảm giác mát rượi
khi lướt bờ môi lên đó mới thật thích làm sao; khóe mắt cong cong khi cười...
mãi đến khi đôi mắt lúng liếng như cười của cô nhìn thẳng vào anh, Dung Lỗi mới
giật mình nhận ra mình đang chăm chăm nhìn cô bằng ánh mắt đắm đuối si mê.

“E hèm.” Dung Lỗi lúng
túng đưa nắm tay lên ngang miệng, đằng hắng một tiếng.

Anh tránh sang một bên,
Cố Minh Châu lại vòng qua, bước đến gần anh, miết lên cơ thể anh mấy cái rồi ngả
hẳn vào lòng gã đàn ông hay hờn dỗi này.

Cô bám dính lấy anh,
vòng tay qua cổ, giọng ngọt lịm: “Cấm không được dỗi đấy nhé... em chẳng có ý
gì đâu. Em chưa bao giờ ngờ tới việc anh sẽ tha cho Phương Phi Trì chỉ vì em.
Đá này... có lẽ bởi em đã chịu lép vế quá lâu, thế nên bỗng chốc được anh tâng
lên tận trời, em thấy chưa quen cho lắm.”

Dung Lỗi hừ một tiếng,
ánh mắt vẫn dửng dưng đặt vào đống giấy tờ đang cầm trên tay.

Khóe môi Cố Minh Châu
cong lên, cô đưa tay xoay ngược bản báo cáo trên tay anh lại: “Cầm ngược rồi
này!”

Nói đoạn, cô liền mím
môi nín cười, cậu cả nhà họ Dung giận quá hóa thẹn, bèn quẳng đống giấy tờ xuống,
đứng bật dậy. Cố Minh Châu vội vã ôm ghì lấy anh: “Chúng mình đi đăng ký đi,
ngay và luôn!”

Chiếc đồng hồ cây dạng
cổ đang đứng lặng lẽ trong văn phòng vang lên từng tiếng tích tắc khe khẽ.

Cố Minh Châu ngả vào
lòng anh, hơi thở ấm áp vờn quanh cằm anh. Dung Lỗi cúi xuống nhìn cô - anh thấy
bóng mình phản chiếu trong đôi đồng tử dịu dàng hiền hòa ấy, trải qua tám năm
sóng gió, nụ cười vẫn rực rỡ tựa như lần đầu tiên họ gặp gỡ.

Ai đó bỗng thấy cuộc đời
sao mà mỹ mãn quá.

“Cố Minh Châu,” Hồi lâụ
sau, anh cúi xuống áp môi mình lên môi cô, gặm lấy gặm để, chứng tỏ anh đã đầu
hàng, “Em đúng là cái đồ... đáng ghét!”

Lòng bàn tay anh nóng
ran, mơn man trên bờ eo. Cố Minh Châu rên lên, đưa nhẹ đầu lưỡi ra đón lấy hơi
thở nóng bỏng của anh, họ cùng nhau chia ngọt, sẻ bùi.

“Thưa giám đốc Dung, đến
giờ cậu nhà tan học rồi ạ.” Trong phòng không có tiếng người đáp lại, thư ký
bèn gõ cửa mấy lần liền.

Dung Lỗi đành ghìm ham
muốn của mình lại. Anh cắn vào đôi môi mọng đỏ ướt át ấy một phát, rồi chỉnh lại
áo quần cho cô. Cố Minh Châu đắm đuối hôn trả anh thế rồi hai người lại bắt đầu
quấn quýt lấy nhau.

Phải mất một lúc lâu
sau mới thấy cả hai ló mặt ra khỏi văn phòng.

“Cộ gọi về nhà bảo tôi
có việc đột xuất không đón Dung Dịch được.”

Dung Lỗi gõ xuống bàn
thư ký, mỉm cười dặn dò. Tay Cố Minh Châu bị anh giữ rịt, chỉ biết nín lặng đứng
cạnh bên.

Đã bao giờ bạn từng thử
kéo tay một người mà bạn muốn lấy làm chồng, hoặc lấy làm vợ, hai người chạy
băng băng trên con phố tấp nập nhất trong thành phố chưa?

Lần sau hãy thử xem sao
nhé!

Báo cáo nội dung xấu