Cưới Rồi Dạy Bảo Sau - Chương 08

Cô ôm vai anh, săn sóc nói:
“Không sao đâu, anh cứ bận chuyện của anh đi, dù sao sau này chúng ta còn nhiều
thời gian để đi du lịch mà.”

“Vậy kỳ nghỉ hè của em không
phải rất buồn chán sao?”

“Không sao đâu anh, em cần phải
viết luận văn này, lại còn đồng ý với Thấm n tới tổ kịch của bọn họ làm cố vấn,
thay bọn họ tìm tư liệu lịch sử để khảo chứng, cũng bận rộn y như anh mà!”

“Quên đi, bên ngoài thời tiết
tốt như vậy, không bằng hôm nay chúng ta ra ngoài hẹn hò đi!”

“Hẹn hò? Văn phòng anh không
còn việc sao?” Đáy mắt cô ánh lên vẻ nghi ngờ.

Anh không trả lời, khoé miệng
khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười bí hiểm.

“Anh thực sự muốn tan ca sớm?”
Cô đi theo sau anh bước ra khỏi văn phòng, tiện tay đóng cửa lại.

“Không có, anh muốn tới xưởng
rượu tham quan, thuận tiện mang em ra ngoài hóng gió luôn.”

“Làm hại em cao hứng nãy giờ.”
Cô gắt giọng.

Hai người cùng nhau đi thang
máy xuống lầu, đi qua đại sảnh, Hàn Thận Kì đến bãi đỗ xe bên trong phía sau
phòng bảo vệ dắt ra một cái xe đua.

“Anh chở em.” Anh nắm đầu xe
môtô dắt ra khỏi toà nhà.

“Này” Cô ở phía sau gọi anh,
khổ sở nói: “Hôm nay em mặc váy mà!”

Anh thoải mái giữ xe, nheo mắt
nhìn cô: “Vậy ngồi một bên đi.”

“Vì sao không đi xe hơi?” Cô
miễn cưỡng ngồi một bên ở phía sau, hai tay ôm eo anh.

“Bởi vì công ty kiến trúc của
anh nhận thầu dự án quy hoạch đô thị của nhà nước, muốn thiết kế đường chạy cho
xe mô tô, anh nghĩ thử chạy xem sao, thuận tiện ngắm cảnh luôn.”

Cô đấm nhẹ lưng anh một cái,
kháng nghị nói: “Anh căn bản là lấy danh đi làm việc công nhưng thật ra là đi
làm việc riêng.”

“Em yêu, em không biết anh đã
phải dụng tâm khổ sở thế nào đâu, chờ khi kế hoạch này hoàn thành, chúng ta
không phải sẽ là đôi vợ chồng đầu tiên được sử dụng sao? Rất có giá trị kỷ niệm
đấy nhé.” Anh thoải mái đạp chân ga, lướt trên đường phố, hướng phía xưởng rượu
đi tới.

Lời anh nói khiến cô rất vui,
trong thâm tâm cảm thấy thật ngọt ngào.

Hai người băng qua đường phố ồn
ào, náo nhiệt, hướng ngõ nhỏ bên trong nội thành mà đi, cô ôm eo, dựa vào lưng
anh, lắng nghe anh chậm rãi kể về lịch sử kiến trúc của thành phố này.

Dù là những toà nhà cao tầng,
hay những ngôi nhà cũ kỹ, lỗi thời, mỗi một căn đều có một câu chuyện thuộc về
riêng mình, ghi lại dấu ấn tình cảm theo năm tháng của con người.

Cô đi theo bước chân của anh,
một lần nữa nhận thức lại hoàn cảnh nơi mình sống suốt hai mươi mấy năm qua,
cũng có thêm một phần ký ức mới đối với thành phố này, mà mỗi đoạn ký ức ấy đều
có thêm hình bóng của anh.

Cơn gió mùa hè nhẹ nhàng lướt
qua mang theo những nụ hôn dịu dàng của anh dừng trên mái tóc, trên lông mi,
trên chóp mũi, trên môi, hai người dường như đang quay về cái thời mới biết yêu
ngây ngô thơ dại, cảm nhận hương vị ngọt ngào của tình yêu, vô cùng lãng mạn…

***

Ba tuần lễ sau khi Hàn Thận
Kì gặp Trình Khải Hân ở công ty kia, cô ta đột nhiên gọi tới muốn hẹn anh ra
ngoài ăn cơm.

Anh không chút nghĩ ngợi ngay
lập tức từ chối, nhưng cô ả không từ bỏ ý định, không chỉ gửi tin nhắn liên tục
mà còn gọi điện đến công ty nhờ nhắn lại cho anh.

Trong điện thoại, cô ta mơ hồ
nói muốn tìm anh giúp đỡ chuyện quay thử lần trước, nhưng lại không nói rõ
ràng, chỉ nhấn mạnh rằng việc này cần gặp mặt để nói rõ.

Anh cũng biết, sau khi Trình
Khải Hân kết thúc hợp đồng cùng Mã Lệ Nhã, cô ta đã sang công ty khác làm việc,
nhưng cũng không được tốt lắm, nghe giọng nói của cô ta trong điện thoại vô
cùng tội nghiệp, cuối cùng, anh mới nể tình Mã Lệ Nhã đáp ứng gặp mặt một lần.

Cuối tuần, sau khi tan tầm
lúc 5h, anh gọi điện báo trước cho Mộc Tiệp rằng mình sẽ về nhà muộn một chút rồi
mới đúng hẹn đi tới quán bar vừa lập ra bên trong một khách sạn nào đó.

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên
phục vụ, anh đi vào một gian ghế lô trong quán bar.

Dưới ánh đèn vàng tươi, Trình
Khải Hân ngồi vắt chân trên chiếc sofa hình tròn màu tím, cả người mặc quần áo
trễ ngực, lộ ra đôi bầu vú đầy khêu gợi.

“Người bận rộn, anh thật đúng
là khó hẹn gặp đấy nhé!” Trình Khải Hân uốn éo điệu đà nói, gọi nhân viên phục
vụ tới, chọn hai ly Whiskey.

“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Hàn Thận Kỳ bình tĩnh buông cặp tài liệu ra, ngồi xuống.

Làm công việc người mẫu đã
nhiều năm, EQ của anh trở nên cực kỳ tốt, cho dù trong lòng không kiên nhẫn
nhưng vẫn có thể giữ vững hình tượng nhã nhặn như bình thường.

“Nói cho cùng chúng ta cũng
được coi như là chỗ bạn bè, muốn rời khỏi giới giải trí mà anh cũng không cho
em biết một tiếng, để em giúp anh làm một cái party tạm biệt kiếp sống model
nam chứ.” Khác hẳn với sự vội vàng trong điện thoại, ánh mắt cô ả trở nên khiêu
khích, cố tình quyến rũ anh.

Lúc này, nhân viên phục vụ
đưa tới hai chén rượu.

“Chẳng qua chỉ là đổi công việc
mà thôi, cần gì phải chú trọng lễ nghi cáo biệt làm gì.” Hàn Thận Kỳ có chút chế
nhạo nói, cầm một ly rượu lên uống một ngụm.

Mặc dù đã ở trong giới giải
trí khá nhiều năm nhưng bạn bè thân thiết của anh cũng chỉ có một mình Mã Lệ
Nhã, còn đối với những người mẫu khác trừ bỏ lúc làm việc thì rất ít khi cùng
nhau xuất hiện.

“Tốt xấu gì chúng ta cũng đã
từng hợp tác tốt đẹp trên mười lần rồi, anh làm gì mà phải giữ bí mật chuyện
mình kết hôn với em chứ?” Cô ả dựa nửa người vào sofa, dáng vẻ vô cùng quyến rũ
và xinh đẹp.

“Tôi chỉ không muốn làm ầm ĩ
mà thôi.” Anh nhắc lại lần nữa, con ngươi đen sáng ngời quan sát cô gái đó, suy
đoán mục đích gặp mặt lần này: “Sao lại đột nhiên có hứng thú đối với hôn nhân
của tôi thế?”

“Tò mò chứ sao! Muốn biết xem
dạng phụ nữ nào lại có thể giữ chân được model nam hàng đầu châu Á như anh đấy
mà?”

“Chẳng qua là người ngoài cuộc
thôi.” Anh nhàn nhạt nói, không muốn để lộ quá nhiều chi tiết, miễn cho người
ta đến quấy rầy cuộc sống của Mộc Tiệp.

“Xem ra sức hấp dẫn của cô ấy
rất đáng kinh ngạc nhỉ, có thể khiến anh buông tha hào quang của một model nam
siêu cấp, còn làm cho anh quấn quít phục tùng như vậy nữa.

Hàn Thận Kì chính là con át
chủ bài của chị họ, thế mà chị ấy lại có thể nguyện ý buông tay cho anh ta
thoái ẩn, thậm chí còn bí mật kết hôn, tất cả những điều này đã khơi gợi lên
lòng hiếu kỳ của cô ả.

Song chị họ cô hết lần này tới
lần khác giữ miệng rất kín, không chịu lộ ra thân phận của vợ Hàn Thận Kỳ, càng
khiến cho người ngoài cảm thấy nội tình không đơn giản, hai người bọn họ có vẻ
như rất bảo hộ người phụ nữ kia.

Đúng lúc này, di động của Hàn
Thận Kỳ vang lên.

Anh lấy điện thoại cầm tay
ra, nhìn màn hình hiển thị một chút, là cuộc gọi đến từ Đồng Mộc Tiệp.

“Tôi nhận điện thoại một
chút.” Anh cầm di động, đi ra phía ngoài quán bar.

Trình Khải Hân ngồi thẳng người
lại, sau khi xác định anh đã rời khỏi quán bar liền lấy từ trong ví ra một gói
thuốc nhỏ đổ vào ly rượu Whiskey.

Khẽ cầm ly rượu lên lắc lắc,
để thuốc bột hoàn toàn tan đi, khóe miệng cô ả cong lên nở một nụ cười đầy đắc
ý.

Nếu không phải hai người này
cứ cố tình thần thần bí bí, cô ta cũng sẽ không nghĩ tới việc lợi dụng cơ hội này
để phát tài, về sau từ danh thiếp Hàn Thận Kỳ đưa điều tra một chút mới phát hiện
ra anh ta là ông chủ nhỏ của “văn phòng kiến trúc Quật Kỳ”, không biết người
này sẽ nguyện ý trả giá bao nhiêu để bảo vệ cuộc hôn nhân của mình đây?

Cô ả cầm điện thoại ra, gửi một
tin nhắn --

Tiểu Diệp, chuẩn bị máy ảnh
cho tốt, nhiệm vụ sắp tới rồi.

Một phút sau, điện thoại của
cô ta khẽ rung, tin nhắn trên màn hình hiển thị --

Mọi thứ đều đã sắp xếp xong
xuôi.

Ả vừa lòng cất di động đi, giả
bộ dường như không có việc gì, tiếp tục uống rượu.

Vài phút sau, Hàn Thận Kỳ nói
chuyện điện thoại xong, trở lại gian ghế lô.

“Tầm khoảng nửa giờ nữa tôi
phải đi, cô tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?” Anh ngồi xuống ghế, nói với Trình
Khải Hân.

“Cần gì phải vội vã đi như vậy,
không phải là vì vợ ở nhà chờ cơm đấy chứ?” Trình Khải Hân nhấp một ngụm rượu,
đưa một ly Whiskey đến trước mặt anh.

“Rốt cuộc cô tìm tôi có chuyện
gì?” Anh uống một ngụm rượu, dò xét nhìn cô ả qua ly rượu trong suốt bằng thủy
tinh.

“Còn không phải vì muốn nhờ
anh giúp một việc hay sao, chính là chuyện mấy tuần trước, em tham gia hoạt động
tìm kiếm người phát ngôn cho ‘Văn tỉ đại địa’ ấy mà, danh sách cuối cùng sắp được
công bố, nghe nói anh và chỗ ông chủ Tiêu có quen biết, có thể giúp em vụ này
được không? Em rất muốn nhận show quảng cáo này.” Ả bịa đặt ra một lý do để hẹn
anh ra gặp mặt.

“Công ty của tôi chỉ phụ
trách thiết kế đồ án kiến trúc và giám sát xây dựng thi công công trình mà
thôi, về phần kế hoạch quảng cáo cùng tuyên truyền marketing thì không có quyền
can thiệp.” Anh một ngụm uống cạn ly rượu Whiskey, thì ra cô nàng này gọi anh đến
để nói chuyện là vì vụ quảng cáo ấy.

“Nhưng anh là ông chủ nhỏ của
‘Văn phòng kiến trúc Quật Kỳ’ mà, nếu là anh nói thì ông chủ Tiêu nhất định sẽ
nghe, coi như là giúp bạn tốt một lần thôi, có gì đâu.” Cô ta mềm mại nói, đầu
ngón tay mờ ám qua lại trên cánh tay rắn chắc của anh.

Anh nở nụ cười khổ: “Ông chủ
nhỏ cái gì chứ, tôi chỉ là một tên kiến trúc sư số khổ mà thôi, ngày ngày đi
theo đoàn thiết kế hội họp, thức đêm hoàn thành đồ án, đi thực tế, giám sát
trông coi, bận chết đi được.”

“Vậy sao, chẳng lẽ đêm nay em
đã tìm sai người rồi ư?” Cô nàng lại uống thêm một ngụm rượu, vẻ mặt đăm chiêu
nhìn vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của anh.

Xem ra Hàn Thận Kỳ rất yêu
thương cô vợ mới cưới của mình, cũng rất coi trọng cuộc hôn nhân này, như vậy tốt
lắm, anh ta càng cố gắng bảo vệ nó, ả càng có thêm cơ hội lợi dụng…

“Thật ngại quá, thực sự không
thể giúp gì cho cô.” Anh không muốn can thiệp quá nhiều vào những chuyện không
liên quan đến đồ án kiến trúc, khỏi khiến cho hình tượng chuyên nghiệp của công
ty mà cha mình vất vả kinh doanh bị lung lay.

“Được rồi! Em chỉ đề nghị với
anh một chút thôi, nếu anh đã không thể giúp được gì thì thôi, quên đi.” Cô
nàng ra vẻ rộng rãi nhún nhún vai, gọi phục vụ mang tới thêm hai ly rượu
Whiskey nữa.

“Nếu không còn chuyện gì để
nói thì tôi đi trước, lần này coi như tôi mời.” Anh cầm lấy tài liệu, đang chuẩn
bị đứng dậy thì lại bị cô ả nắm lấy tay.

“Kết hôn cũng không mời em đến
uống rượu mừng, phạt anh uống hết hai chén này mới được đi.” Ả đem hai chén
Whiskey đến trước mặt anh.

Hàn Thận Kỳ cúi đầu nhìn ly
rượu, đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, có chút chật vật, anh cho là tại vì
gần đây mình hay thức đêm công tác, ngủ không đủ giấc nên mới có thể mệt như vậy.

“Phạt anh uống hai chén rượu
hình như là không đủ thì phải?” Nửa người trên của cô nàng dán sát vào cánh tay
anh, nâng ly rượu kề sát bên môi Hàn Thận Kỳ.

“Uống hết hai chén này, tôi sẽ
đi.” Không muốn tiếp tục dây dưa nữa, anh sảng khoái uống hết hai ly rượu mạnh.

Đi được mới là lạ ấy! Tận mắt
nhìn thấy anh uống hết rượu trong ly, Trình Khải Hân đắc ý nghĩ thầm trong
lòng, may mà Hàn Thận Kì và Mã Lệ Nhã còn chưa gặp mặt, bằng không kế hoạch của
ả sẽ không được thuận lợi như vậy.

Hàn Thận Kì buông ly rượu,
xoa xoa huyệt thái dương theo bản năng, cố gắng nhấc mí mắt nặng nề, cầm túi
công văn lên chuẩn bị rời đi.

Trình Khải Hân lập tức đuổi
theo, cố ý thân mật ôm cánh tay anh, quan tâm hỏi han: “Anh uống say rồi sao?
Có cần em dìu anh ra ngoài gọi xe taxi không?”

“Tôi…chắc là do quá mệt mỏi…”
Anh lắc đầu, cố tập trung ý thức để bản thân có thể tỉnh táo hơn một chút.

“Chờ một chút, em đưa anh
đi.” Thanh toán xong xuôi, ả đỡ Hàn Thận Kỳ đang mơ mơ hồ hồ rời khỏi quán bar,
đi đến trước thang máy.

Bước chân của anh lảo đảo gần
như đứng không vững, cả người đều tựa vào Trình Khải Hân, ả cấp tốc ấn nút
thang máy, dìu anh vào căn phòng đã sớm đặt từ trước.

Vừa mở cửa ra, ả nhanh chóng
đặt Hàn Thận Kỳ đã sớm say đến bất tỉnh lên giường, gọn gàng cởi bỏ toàn bộ quần
áo anh, cầm chăn phủ lên thân hình trần trụi.

Vài phút sau, ngoài cửa phòng
vang lên tiếng chuông điện thoại, cô ta nhìn xuyên qua mắt mèo trên cánh cửa một
lát rồi mở cửa, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai tiến vào.

“Tiểu Diệp, có chụp được ảnh
chúng tôi cùng nhau vào phòng không?” Trình Khải Hân đi đến trước tủ lạnh, lấy
ra hai lon bia, đưa một cái cho người đàn ông tên là Tiểu Diệp kia.

“Cả tấm hình hai người ở quán
bar tán tỉnh lẫn nhau đều chụp vô cùng rõ nét.” Tiểu Diệp lưu manh cười, đưa điện
thoại di động cho cô.

Cô ta nhấn vào phím mở, nhìn
thành quả xong liền vứt cho hắn một ánh mắt quyến rũ. “Anh rất biết chọn góc độ
đấy!”

“Vô nghĩa, tốt xấu gì anh
cũng làm hai năm ở đội chó săn đấy nhé.” Tiểu Diệp vừa cười đắc ý, vừa tiếp tục
truy vấn. “Khi nào thì chúng ta sẽ tống tiền gã này?”

“Cần chờ thời cơ tốt mới được.”
Cô ả vỗ vỗ cằm, tính toán thử xem Hàn Thận Kì sẽ đưa ra mức giá bao nhiêu để bảo
vệ cuộc hôn nhân của mình.

Căn cứ theo những tin tức mà ả
kiếm được từ Mã Lệ Nhã, người này mới cưới không lâu, kết hôn vội vã như vậy, rất
có khả năng là nhà gái đã mang thai.

Vội vã lên xe mua vé bổ sung,
thế thì ả cần phải ém hàng một thời gian, chờ bụng của cô gái kia lớn lên, ảnh
chụp mới đáng giá.

“Không thể chờ lâu quá đâu,
tuần trước trận bóng rổ NBA[1] kia lại bị thua hai mươi mấy vạn, anh sợ Cường mặt
sẹo không cho chúng ta kéo dài thêm nữa.”

“Em biết chứ!” Ả ngồi phịch
xuống giường, liếc mắt nhìn Hàn Thận Kì một cái, hỏi: “Thuốc này có công hiệu
trong bao lâu?”

“Tầm khoảng bốn giờ! Này, em
chắc chắn kế hoạch này sẽ thành công chứ?”

“Yên tâm, đợi lát nữa sau khi
anh ta tỉnh rượu, nhìn thấy em mặc áo khoác tắm, chắc chắn sẽ cho rằng hai người
thực sự đã xảy ra chuyện. Chờ thêm một, hai tháng nữa, anh dùng thân phận chó
săn đưa ra ảnh chụp em và anh ta gặp nhau ở quán bar, lại còn cùng nhau vào
khách sạn, anh ta vừa nhìn thấy, nhất định sẽ dùng mọi cách mua lại ảnh chụp.”

Tiểu Diệp ôm lấy cô ta, nhiệt
tình hôn một cái lên gương mặt ả, tán thưởng nói: “Anh có người bạn gái như em
thật là quá tốt, diệu kế như vậy mà cũng có thể nghĩ ra.”

“Muốn hôn thì hôn lên cổ ấy,
thêm vài cái dấu hôn nữa, như thế mới thật được.” Trình Khải Hân nói.

Tiểu Diệp phối hợp vùi mặt
vào gáy của cô nàng, dùng miệng mãnh liệt hút vài cái, lưu lại mấy dấu hôn tròn
tròn.

“Đúng rồi, thời gian tới tuyệt
đối không được để người ta biết được chuyện chúng ta quen nhau, bằng không sự
việc sẽ vỡ lở.” Trình Khải Hân cẩn thận dặn dò.

Tiểu Diệp gật gật đầu, cầm
lon bia lên cùng ả cụng ly, chúc mừng cho thành công của kế hoạch phát tài, kế
tiếp chỉ chờ thời cơ tốt, chuẩn bị lấy tiền nữa là xong.

__________________

[1] NBA: National Basketball
Association, là tên gọi tắt của giải bóng rổ nhà nghề miền Bắc nước Mỹ được tổ
chức hàng năm ở các tiểu bang khác nhau.

 “Có lẽ ở trong tiềm thức, anh vẫn muốn trở lại
cuộc sống như trước kia, quan hệ hôn nhân một đối một này với anh mà nói đã quá
mức buồn chán.”

Rạng sáng lúc 1 giờ, dưới bầu
trời tối đen như mực đã bắt đầu nổi mưa, Hàn Thận Kì ngồi ở trong xe, ảo não tựa
đầu lên tay lái, áo sơ mi trắng trên người có chút nhàu nát, suy nghĩ rối loạn
thành một đám.

Trí nhớ của anh chỉ dừng lại ở
việc cùng Trình Khải Hân uống rượu trong ghế lô, về phần hai người làm thế nào
tiến vào phòng khách sạn, rồi xảy ra những chuyện gì, một chút ấn tượng anh
cũng không hề có.

Anh chưa từng uống rượu ở bên
ngoài say đến như vậy, càng không nói đến say bất tỉnh nhân sự chẳng biết chuyện
gì. Xoa xoa huyệt thái dương đang co rút đau đớn, cảnh tượng mới vừa rồi khiến
người ta hối hận lại ùn ùn kéo đến lướt qua trong đầu –

Tỉnh lại sau cơn say, anh
phát hiện mình gần như trần trụi nằm ở trên giường lớn, mà Trình Khải Hân lại mặc
áo khoác tắm, ngồi trên sofa uống bia.

“Cuối cùng anh cũng tỉnh...”
Giữa kẽ ngón tay của cô ta cầm một điếu thuốc, khẽ thả một vòng khói vào không
trung.

“Sao tôi lại ở trong này?”
Anh kéo chăn lên che phủ nửa người dưới trần trụi của mình, thấy áo sơ mi cùng
quần dài của bản thân đang phân tán trên sàn.

“Vừa nãy anh uống say quá, em
đưa anh lên đây nghỉ ngơi.” Nói rồi, cô ả cố ý làm cho vạt áo tắm tuột xuống bả
vai, lộ ra bộ ngực căng đầy và những dấu hôn trên da thịt trắng muốt.

“Chúng ta có hay không...”
Anh muốn nói lại thôi, đối với cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, một chút trí nhớ
cũng không có.

Anh không phải chưa từng cùng
phụ nữ lên giường, nhưng cảm giác nhục nhã khó khăn sau khi tỉnh lại như vậy, vẫn
là lần đầu gặp phải.

“Có lên giường hay không
sao?” Dáng vẻ cô ả uyển chuyển đi đến mép giường, thông minh tiếp lời, ngón trỏ
mờ ám lướt qua cánh tay rắn chắc của anh. “Loại chuyện như thế này, anh nói có
thì chính là có, nói không thì em cũng coi như là không, dù sao ra ngoài lăn lộn,
quan trọng nhất chính là vui vẻ thôi mà!”

Trình Khải Hân rũ rũ đầu mẩu
thuốc lá, ra vẻ rộng rãi nói: “Yên tâm, em sẽ không quấn quít lấy anh, đêm nay
cứ coi như hai người uống say đi vậy.”

Chết tiệt!

Nghe cô ả nói chẳng ra làm
sao, thế mà đến một câu anh cũng không đáp trả được, chỉ có thể chật vật đứng dậy,
nhanh chóng mặc quần dài và áo sơ mi vào, lôi kéo lung tung, hốt hoảng rời ngay
khỏi khách sạn...

Hàn Thận Kì ngẩng đầu, thấy
phần lớn căn nhà đều đã sớm tắt đèn, chỉ có mỗi cửa sổ nhà mình vẫn còn sáng. Sẽ
không phải là Mộc Tiệp chưa đi ngủ, đứng chờ anh về nhà chứ?

Thế mà anh lại phạm vào sai lầm
trí mạng trong hôn nhân, phụ bạc sự tín nhiệm của cô như vậy, cảm giác tội ác
mãnh liệt trong lòng lúc trước cứ thế ùa về.

Anh đẩy cửa xe, cầm túi công
văn trong tay, bước đi nặng nề trong cơn mưa phùn mênh mông trở về nhà, lấy
chìa khóa ra mở cửa, cởi giày, đi vào phòng khách, chỉ nhìn thấy cô cuộn tròn
người, nằm trên sofa say sưa ngủ.

Anh nhẹ nhàng lấy tờ tạp chí
khỏi tay cô, vươn tay vuốt ve gương mặt đang say ngủ vô tội hệt như một đứa trẻ,
trong lúc vẫn còn đang do dự không biết có nên thẳng thắn nói với cô sai lầm của
mình hay không thì bàn tay lạnh băng đã làm cô thức giấc.

Đồng Mộc Tiệp mở đôi mắt nhập
nhèm buồn ngủ, ngồi thẳng người dậy, nhẹ giọng nói: “Sao anh về muộn thế, đã ăn
cơm chưa?”

“Rồi.” Anh rũ mắt xuống đầy
áy náy, không đủ dũng khí nhìn thẳng vào cô nữa.

Cô liếc mắt nhìn đồng hồ báo
thức trên tường, nhanh chóng phát hiện đã hơn một giờ. “Không phải anh nói tối
sẽ về sao, thế mà đi đến tận rạng sáng?”

“Đi...uống một chút rượu.” Đối
mặt với sự quan tâm săn sóc của cô, anh càng thêm áy náy.

“Uống rượu xã giao là chuyện
thường tình, nhưng anh phải nhớ uống rượu vào rồi thì không được lái xe đâu đấy.”
Cô dặn dò, nâng mi chăm chú nhìn anh, phát hiện đêm nay vẻ mặt Hàn Thận Kỳ có
chút tối tăm, là vì xã giao quá mệt mỏi ư? Hay là công việc không được thuận lợi?

Anh thông minh sáng sủa, rất
ít khi lộ ra vẻ mặt chất đầy tâm sự như vậy, khiến Mộc Tiệp có chút lo lắng.

Cô khẽ vén những sợi tóc ướt
dính nước mưa trên trán anh, giọng điệu mềm mại hơn một chút: “Em đi pha nước tắm
giúp anh, mau thay áo sơ mi ra đi, cẩn thận kẻo bị cảm.”

“Không cần, anh tự mình làm
là được rồi.” Cô càng đối xử dịu dàng, cảm giác tội ác trong anh lại càng thêm
nặng.

“Hay để em đi nấu cho anh bát
mì nhé!”

Đôi mắt anh đầy sự ám ảnh u
buồn, giật mình nhìn cô.

“Mộc Tiệp, anh...” Anh do dự
không biết có nên thẳng thắn hay không, nhưng sợ hãi nếu nói ra tình hình thực
tế rồi, anh sẽ mất đi cô, sẽ tự tay hủy hoại gia đình hạnh phúc này của mình.

“Làm sao vậy?”

Vẻ mặt do dự kia khiến cô có
chút bất an, vươn tay vỗ về gò má của anh, lại bất ngờ phát hiện ở cổ áo sơ mi
có thứ màu hồng.

Đột ngột, cô rũ bỏ nụ cười,
kéo lấy cổ áo anh nhìn vào thật cẩn thận.

“Đây là dấu son môi của phụ nữ,
đúng không?” Cô nheo mắt lại, chất vấn anh.

“Thật xin lỗi...” Anh suy sụp
hạ bả vai, gương mặt tuấn tú bị một tầng áy náy bao phủ.

“Vừa rồi anh đã ở cùng người
phụ nữ khác, đúng không?” Cô thở sâu, cố lấy dũng khí hỏi thẳng thành lời.

Anh khó khăn gật đầu.

Cô xoay người đi, cắn môi dưới,
suy nghĩ một chút, lúc tám giờ hơn hai người có gọi điện thoại cho nhau, anh
nói tối nay sẽ về ăn bữa đêm, kết quả cô chờ mất cả một buổi tối.

Thì ra, anh cùng người phụ nữ
khác ở với nhau, thế còn cô thì sao?

Cô thì tính là cái gì?

Chỉ là một cái tên trên chứng
minh thư, mục người vợ mà thôi, không hề có ý nghĩ thực tế nào hay sao?

Hay là do cô đã làm sao điều
gì đó?

Yêu anh không đủ ư? Không,
trước nay cô chưa từng yêu thương một người đàn ông nào sâu sắc như vậy hết/

“Vì sao lại đối xử với em như
vậy?” Lòng cô đau đớn, buồn bã lên tiếng.

“Anh uống say, say không biết
trời đất, lúc tỉnh lại thì đã nằm ở trong khách sạn, anh cũng không biết mình
có cùng cô ta lên giường hay không...Đầu óc anh trống rỗng...Cái gì cũng không
sao nhớ được...” Anh nhìn cô đăm đăm, thống khổ và tuyệt vọng, giống như một phần
nào đó tốt đẹp nhất trong sinh mạng của hai người bị xé bỏ đầy ác ý, mà kẻ đao
phủ tàn nhẫn kia chính là anh.

“Người phụ nữ kia là ai?” Cô
cảm giác được một luồng khí lạnh từ gan bàn chân len lỏi đến lưng, rồi ùa vào
lòng mình buốt giá.

“Một model trước kia từng hợp
tác cùng.” Anh thẳng thắn nói.

Nếu đã không thể chung thủy
được với cô, vậy thì cũng nên hoàn toàn thành thực.

“Làm sao gặp được?” Anh không
phải đã nói sẽ không liên lạc cùng người trong giới thời trang trước kia nữa
hay sao, muốn sống một cuộc sống bình thường, chẳng lẽ đó đều là những lời lừa
gạt cô mà thôi?

“Lúc trước cô ta đi đến thử
vai ở công ty quảng cáo, anh đi họp, vừa vặn gặp lại nhau, ngày hôm qua cô ta hẹn
anh ra ngoài nói chuyện, anh thật sự không ngờ mình lại uống say đến thế...”

“Hai người trước kia có quen
nhau sao?” Đồng Mộc Tiệp cố gắng bảo trì sự bình tĩnh, nhưng trong lòng đã vô
cùng thê lương.

“Anh cùng cô ta chỉ là bạn bè
bình thường mà thôi, lúc ấy anh thực sự uống rất say...” Anh áo não nói.

“Anh hy vọng em sẽ làm thế
nào đây?” Đôi mắt cô đã bắt đầu thấm lệ, vẻ mặt đầy buồn bã.

“Anh chỉ biết mình không muốn
mất đi em...” Anh nắm lấy tay cô, cố kiềm chế xúc động muốn ôm cô thật chặt vào
lòng.

Trong tim đau xót, cô khó chịu
rũ mắt, không có dũng khí nhìn thẳng anh.

Báo cáo nội dung xấu