Cưới Ma - Chương 46

CHƯƠNG 46: CHẾT GỐI ĐẦU

Trở lại ngày 28 tháng 11 năm 2010, phòng 109 khách sạn thị
trấn Đa Minh.

Trong tình thế bị uy hiếp, Khúc Thiêm Trúc đã sát hại Triệu
Tĩnh. Sau khi bị tiêm thuốc Cyaniding, Triệu Tĩnh càng lúc càng thở gấp, rồi bỗng
ngừng hẳn. Lúc này Khúc Thiêm Trúc bỗng thấy hối hận nhưng mối nguy hiểm đến
quá nhanh, cô không thể kịp nghĩ cách đối phó.

Cô đờ đẫn ngồi trên sàn nhà hơn một giờ, rồi mới nhớ đến việc
phải tìm cái giọng nói bí hiểm kia. Cô yêu cầu gã hiện thân.

Hắn khẽ nói: “Cô đã sẵn sàng chưa?”

Khúc Thiêm Trúc sợ quá không dám nói nữa. Gã hỏi liền ba lần.
Cuối cùng gã bảo cô mở cửa cho gã.

Đèn trong phòng bỗng bật sáng lòa, Thiêm Trúc phải lim dim mắt.
Rồi cô mặc áo, từ từ bước ra cửa, lấy hết lòng can đảm, mở cửa. Một thanh niên
trẻ tuổi, sắc mặt trắng như bột.

Thiêm Trúc từ từ bước lùi lại, rồi tựa vào bệ cửa sổ, nhìn
chằm chằm vào kẻ lạ mặt.

Đối phương chầm chậm bước vào, đóng cửa lại, sau đó khẽ nói:
“Tôi ngồi được chứ?”

Thiêm Trúc định nói “mời anh ngồi”, nhưng cô lại im lặng.
Lúc này, nơi này không cần lịch sự làm gì.

Gã trẻ tuổi bước đến bên cái giường kê phía trong, nhẹ nhàng
ngồi xuống. Giữa anh ta và Thiêm Trúc cách nhau thi thể của Triệu Tĩnh. Gã băn
khoăn nhìn nhanh cái xác rồi hỏi cô: “Có thể… che anh ta đi, được không?”

Thiêm Trúc chưa kịp nói thì anh ta đã kéo mảnh vải trải giường
đậy lên mặt Triệu Tĩnh. Không khí bên dưới mảnh vải thoát ra, mảnh vải lập tức
xẹp xuống, khuôn mặt của Triệu Tĩnh nhô lên.

Rồi anh ta nói: “Cô đừng sợ. Thực ra tôi cũng như cô, tôi
cũng đến đây tìm đáp án sinh tử. Tôi từ miền Đông Bắc dẫn bạn gái đến đây.” Lúc
này Thiêm Trúc mới cảm thấy anh chàng người Đông Bắc này trông hơi quen quen.
Anh ta là ai? Cô cố nghĩ… rồi bỗng nhớ ra anh ta là người đàn ông trong tấm ảnh
cưới ma!

Thiêm Trúc choáng váng, hồi lâu sau mới rón rẽn khẽ hỏi: “Cô
ấy đâu?”

Anh ta đưa mắt nhìn sang chỗ khác, chớp chớp để nước mắt
không trào ra. Nhưng dưới ánh đèn vẫn trông thấy rõ mắt anh ta ướt.

Lát sau, anh ta run run nói: “Cũng giống như cô và bạn cô,
chúng tôi cũng nhận được lệnh một trong hai người phải chết. Thế rồi tôi để cô ấy
ra đi…”

Thiêm Trúc bỗng hét lên: “Nhưng tại sao anh lại ra lệnh cho
chúng tôi?” Anh ta thở dài, rồi nói: “Đây gọi là chết gối đầu, cô hiểu không?
Trước chúng tôi cũng có một đôi nam nữ đến đây, họ cũng chết một, cô gái chết.
Không ai có thể thoát. Anh kia sống, và ở lại chờ đôi trai gái tiếp theo. Ít
lâu sau thì tôi và bạn gái đến. Hiện nay tôi ở lại chờ cô và bạn cô…”

Thiêm Trúc ngắt lời: “Khoan đã! Tại sao anh kia lại ở lại?”

Anh ta đáp: “Bây giờ cứ tính từ tôi cho dễ hiểu. Tôi giết bạn
gái rồi thì mới chỉ làm xong một nửa nhiệm vụ; tôi phải ở lại uy hiếp cô và bạn
trai cô để một người phải chết, thì tôi mới làm xong việc của mình. Nếu không
tôi sẽ bị giết dã man như bọn hắc tinh tinh trong băng hình. Vả lại, dù tôi có
chạy thoát khỏi thị trấn Đa Minh thì vẫn có kẻ đem băng hình quay cảnh tôi giết
bạn gái gửi cho công an, tôi sẽ đi tù mọt gông. Điều này là do tay thanh niên
đã giết bạn gái trước tôi truyền đạt lại cho tôi. Anh ta buộc phải ở lại chờ
hai chúng tôi đến, ép chúng tôi phải chết một. Nếu không làm thế thì anh ta sẽ
bị thảm sát như kiểu giết hắc tinh tinh. Nếu anh ta trốn thoát thì sẽ có kẻ gửi
băng hình ghi tội sát nhân của anh ta cho công an…”

Thiêm Trúc hoàn toàn choáng váng. Cô hạ giọng: “Trước đây đã
có bao nhiêu đôi trai gái đến đây… ý tôi là tổng cộng có bao nhiêu người đã chết
ở đây?”

Anh ta nói: “Tôi không biết.” Rồi anh ta chỉ tay lên trần
nhà: “Có nhìn thấy bộ cảm ứng báo cháy kia không? Ở đó giấu camera quay ban
đêm. Người trước tôi đã quay toàn cảnh tôi giết bạn gái, tôi quay toàn cảnh cô
giết bạn trai; tất cả các video đều lưu trong máy tính đặt ở phòng 108 bên cạnh.
Cô có muốn xem không?”

Thiêm Trúc hận rằng không thể nhào sang tát vào mặt anh ta.
Hình như anh ta nhận ra điều gì đó, bèn khẽ nói: “Hãy tha thứ cho tôi, chúng ta
không thù không oán, đều là người bị hại cả. Tôi chỉ làm theo trình tự người đi
trước truyền lại. Tôi hỏi “Cô có muốn xem video không?” chỉ là lời thoại buộc
phải nói mà thôi. Sau này cô cũng phải nói lời thoại như thế. Cô phải ở lại chờ
một cặp trai gái tiếp theo, buộc họ phải chết một người; chưa làm được thì cô
không thể đi khỏi thị trấn Đa Minh, nếu bỏ trốn cô sẽ bị chết thê thảm; dù trốn
ra thoát thì vẫn bị người ta gửi băng hình của cô cho công an, lúc đó thì cô trốn
đi đâu được nữa? Công an toàn quốc sẽ truy nã cô… Cho nên chỉ còn cách nghe lời
người đi trước truyền đạt lại mà làm. Cũng đơn giản thôi, thì cô khỏi bị cực
hình, vẫn được sống mà không phải đi tù…”

Dường như Khúc Thiêm Trúc bị cuốn vào một guồng máy tàn khốc
không thể thoát ra, các mắt xích nối nhau rất chặt, dù có chỗ sơ hở thì cô cũng
không đủ trí lực để tìm thấy, cô đành đi theo nó vậy…

Chàng trai miền Đông Bắc lại nói: “Đương nhiên, nếu cô sợ
thì bây giờ cô có thể đi khỏi đây.”

Thiêm Trúc đã mất sức đề kháng, cô khẽ nói: “Cụ thể, tôi phải
làm gì?”

Anh ta nói: “Tôi đã làm gì thì cô làm nấy. Hãy nhớ các trình
tự. Có thế thì cô mới có thể thoát thân. Nào, đi theo tôi.”

Anh ta đứng dậy bước ra, Thiêm Trúc thoáng nhìn cái giường rồi
cũng vội bước ra.

Và lúc này đầu cô không ngớt lặp lại con số 142857, 142857,
142857, 142857…

Anh ta dẫn Thiêm Trúc sang gian phòng 108 sát vách, cô nhìn
thấy một chiếc giường và một dàn máy thao tác rất phức tạp. Anh ta ngồi trước
máy, hướng dẫn cô: “Nút này điều khiển camera.”

Anh nhấn nút, màn hình hiện lên toàn cảnh căn phòng 109, Triệu
Tĩnh nằm trên giường, hệt như một cảnh trong phim kinh dị.

“Nút này điều khiển bức tường.”

Thiêm Trúc bỗng hiểu ra tại sao phòng 109 bất ngờ xuất hiện
một bức tường ngăn!

“Nút này điều khiển căn phòng lên xuống. Phòng 109 tựa như
cái thang máy, cô hiểu chưa? Sau khi cô và bạn trai ngủ say, tôi đã hạ căn
phòng xuống dưới đất. Vừa nãy cô muốn gặp tôi, tôi hỏi ba lần “Cô đã sẵn sàng
chưa?”, lúc đó căn phòng đang đi lên. Sau này cô cũng phải thao tác như thế.
Khi đôi nam nữ ngủ say, cô hạ căn phòng xuống dưới sau, họ hết đường chạy trốn
và chỉ còn cách chấp nhận một người phải chết, nếu không, sẽ không nâng căn
phòng lên.”

Thiêm Trúc nhớ lại, Triệu Tĩnh trước khi chết đã nói với cô
rằng anh chạy ra thì thấy xung quanh đều là tường. Thì ra là phòng 109 có thể
lên xuống!

Anh ta nói tiếp: “Nút này điều khiển màn hình video.” Cô nhớ
lại chương trình tivi về thị trấn Đa Minh đêm qua… chắc chắn không phải của đài
truyền hình mà chỉ là băng hình đã thiết kế sẵn!

“Nút này là micro. Sau khi đã hạ tường ngăn xuống, gạt cần
này sang trái để nói chuyện với nửa căn phòng bên trái, gạt sang phải để nói
chuyện với nửa căn phòng bên phải.”

Thì ra anh ta toàn ngồi trong phòng này để chỉ huy cô giết
người!

“Đây là cầu dao đóng ngắt điện toàn khách sạn.” Anh ta thử gạt
một nhát, đèn lập tức tắt ngấm, sau đó lại đóng điện trở lại.

“Hai nút này điều khiển cửa ra vào và cửa sổ. Có thể điều
khiển từ xa để khóa ngoài cửa sắt chống trộm, và nâng hay hạ chấn song sắt cửa
sổ.”

Tiếp đó, anh ta đưa cho Thiêm Trúc một cuốn sách, nói:
“Trong này là các lời thoại, cô phải dần làm quen đi.” Cuốn sách không tên,
không tác giả, không mã số xuất bản; chẳng rõ bao nhiêu người đã đọc nó, các
trang giấy đã quăn hết cả. Vẻ ngoài nhầu nhĩ của nó khiến Thiêm Trúc cảm thấy
bi ai, hình như nghe thấy bao oan hồn đang rên rỉ khóc trong khách sạn này. Cô
còn rất nhiều ký ức cần làm rõ, còn rất nhiều câu hỏi cần giải đáp. Nhưng thôi,
không nghĩ nhiều nữa, cô phải nắm vững các trình tự trước khi anh chàng người
Đông Bắc này rời đi.

Anh ta lại nói: “Các đôi trai gái đến đây, chỉ có thể ở
phòng 109.”

Thiêm Trúc hỏi: “Nhân viên ở đây đều là đồng bọn với anh à?”

Anh ta bật cười: “Cô nên hỏi là ‘đồng bọn với chúng ta à’ mới
đúng! Nhưng tôi cho cô biết: tôi đã từng thăm dò họ, hình như họ chẳng biết gì
cả, không rõ họ không biết thật hay chỉ giả vờ không biết.”

Thiêm Trúc gần như loạn óc, giờ đây dù cô muốn gì thì cũng
chỉ bế tắc. Dừng một lát, cô lại hỏi: “Anh còn dặn dò gì nữa không?”

“Sau đây cô phải chụp với bạn trai cô một tấm ảnh.”

“Chụp ảnh?”

“Ảnh cưới ma!”

Thiêm Trúc rùng mình. Dù cái chết của Triệu Tĩnh là bất đắc
dĩ, thì cô cũng không bao giờ muốn cùng anh chụp ảnh cưới ma. Cô rất buồn, sau
này cô sẽ phải cố quên đi để sống cho yên ổn. Với cô, cái nghi thức nửa sống nửa
chết ấy thật quái dị và kinh khủng, tuyệt đối không thể hiện lòng chung thủy
hay sự vĩnh hằng, mà nó chỉ thể hiện sự bệnh hoạn của một thứ tình cảm bệnh hoạn.
Huống chi, chính tay cô đã giết Triệu Tĩnh, bây giờ cô lại làm đám cưới ma với
anh, đâu phải đám cưới của một cặp đôi mà là đám cưới của một kẻ giết người và
chính nạn nhân…

Cô không hiểu tại sao họ lại ép cô phải chụp ảnh cưới ma với
Triệu Tĩnh. Chính cô đã bị tấm ảnh chụp anh chàng người đông bắc này với cô bạn
gái thu hút đến nơi này, sau đây ảnh cưới ma của cô và Triệu Tĩnh cũng sẽ lan
truyền và dụ một đôi trai gái khác đến…

“Tôi không chụp ảnh cưới ma, được không?”

“Không!” Anh ta nói chắc như đinh đóng cột: “Trời sắp sáng rồi,
chúng ta đi nào!”

Thiêm Trúc ngồi im. Anh ta ngoảnh nhìn cô, rồi nói: “Đi
nào!”

Lúc này cô mới đứng dậy đi theo anh ta sang phòng 109.

Triệu Tĩnh vẫn nằm trên giường, khuôn mặt nhô lên càng rõ
hơn. Anh chàng người Đông Bắc bước vào toilet kéo cái gương, lộ ra một nút
công- tắc.

“Để tiện làm việc, ở đây cũng bố trí công – tắc điều khiển
phòng lên xuống.” Rồi anh ta ấn nút. Thiêm Trúc cảm thấy chơi vơi chóng mặt, cô
vội thầm đếm 1, 2, 3, 4, 5, 6… chừng 18 giây sau đó thì cảm giác này mới hết.
Tính theo tốc độ bình thường của thang máy là một giây/ ba mét, thì phòng này sẽ
xuống sâu 54 mét! Tương đương ngôi nhà 18 tầng! Sâu dưới đất 1 tầng, chẳng phải
địa ngục là gì?

Căn phòng 109 xuống đến đáy rồi, anh ta bước đến bên xác Triệu
Tĩnh.

Thiêm Trúc không nén nổi, hỏi: “Làm gì thế?”

“Cõng anh ta đến hiện trường đám cưới.”

Thiêm Trúc toàn thân nổi da gà: “Hiện trường… ở đâu?”

“Lát nữa cô sẽ biết.”

Anh ta lật tấm vải che Triệu Tĩnh ném xuống đất, Thiêm Trúc
lại nhìn thấy anh: khuôn mặt vẫn trắng trẻo, các múi cơ trên người hình như hơi
chùng xuống.

Anh chàng người Đông Bắc hỏi: “Chắc anh ta tập thể hình, phải
không?” Thiêm Trúc im lặng.

Anh ta lẩm bẩm: “Khổ thân tôi rồi…” Anh ta nắm hai chân Triệu
Tĩnh lôi xuống đất, rồi kéo hai tay anh ta, dựng anh ta ngồi tựa vào thành giường;
tiếp đó anh ta xoay lưng lại, đổi tay, và cõng Triệu Tĩnh lên: “Đi thôi!”

Thiêm Trúc như tê dại, đi theo anh ta ra khỏi phòng 109. Bên
ngoài tối đen, cô không biết đây là nơi nào, vì rất sợ lạc đường, cô đành theo
sát anh ta.

Họ đi đến một căn nhà tối om. Anh ta đẩy cửa thật mạnh bước
vào, buông Triệu Tĩnh xuống đất như thả một cái bao gạo.

Rồi anh ta sờ công-tắc đèn bật lên. Bóng đèn tròn, chỉ khoảng
60w, ánh sáng vàng nhờ nhờ. Thiêm Trúc có thể nhận ra đây là căn nhà quá cũ kỹ,
bên cạnh có gian xép tường đất, cửa đặt vài thứ nông cụ.

Cô từ từ bước vào, và trợn mắt, cứ như đang bước vào tấm ảnh
cưới ma! Anh chàng người đông bắc đang ngồi phệt dưới đất thở hồng hộc. Thiêm
Trúc nhìn khắp căn nhà, rồi lại nhìn cái xác Triệu Tĩnh. Tư thế anh rất kỳ
quái: đầu nghẹo sang bên, một chân duỗi một chân co.

Cô hỏi anh chàng người người đông bắc: “Anh tên là gì?” Anh
ta ngẩn người, rồi đáp: “Sau khi sự việc kết thúc, chúng ta không ai quen ai nữa,
tôi không thể cho cô biết.” Thiêm Trúc hiểu ngay: anh ta cũng như cô, đều là
hung thủ giết người, anh ta không thể cho cô biết họ tên của mình.

Anh ta nói tiếp: “Trong cái hòm kia có quần áo, sẽ lấy ra;
cô tự thay trang phục, tôi mặc quần áo cho bạn cô.” Thiêm Trúc nhìn sang bên,
thấy một cái hòm cũ kỹ bốn góc bịt đồng, ở giữa có ổ khóa. Cô bước lại mở nắp
hòm, lấy các thứ ra: mũ phớt đen, áo chẽn nam đỏ sẫm, áo dài nam màu đen, một
đôi ủng, một bông hoa hồng và cành lá đen; bộ áo dài nữ tay áo thụng, váy dài
đen thêu viền vàng, một cái đai thất tinh tựa như cái mũ đội khi diễn tuồng cổ,
hai dải lụa dài đỏ sẫm, một đôi giày thêu mũi nhọn, một bông hoa hồng cành lá
đen dành cho cô dâu…

Anh chàng “vô danh” kia không ngớt nhìn Thiêm Trúc, vẻ mặt
như cố nén một nét cười: “Cô em ạ, tôi cho rằng ở đây đã chụp rất nhiều ảnh cưới
ma, toàn là nam giới cưới ma nữ; hôm nay là lần đầu cô dâu cưới chồng đã chết.”

Thiêm Trúc đương nhiên hiểu anh ta nói gì, nhưng mặc kệ, cô
đang nhớ đến một chuyện khác. Từ lâu đã nghe nói trên mạng lan truyền một tấm ảnh
cưới ma rất ghê rợn, tấm ảnh cưới ma mà cô nhận được chỉ là ảnh anh chàng Đông
Bắc này và cô bạn gái, nhưng chắc chắn tấm ảnh ban đầu là có thật. Có phải nó
đã được chụp ở chính căn nhà này không? Khi cô và Triệu Tĩnh đến, đã hỏi anh
lái xe tắc-xi, anh ta nói địa chỉ cũ của nơi cưới ma chính là khách sạn hiện
nay, nhà cũ đã dỡ bỏ rồi. Bây giờ xem ra nó vẫn tồn tại, nhưng nằm dưới lòng đất!
Băng hình ở khách sạn nói “có lẽ Diệp Tử Mi bị Vương Đức Hải giết”, nhưng “lời
thoại” của anh chàng người Đông Bắc nói lúc nửa đêm lại là “Đức Hải và Tử Mi phạm
điều đại kỵ, hậu quả là Tử Mi phải chết…” Dù sự thật là thế nào, thì ở đây vẫn
chập chờn những oan hồn không tan, có phải các oan hồn đang ở một không gian
khác đã thao túng tất cả không? Nếu không, tại sao cái chuỗi chết gối đầu này lại
tinh vi chuẩn xác đến thế, và không ai biết nó bắt đầu từ đâu và sẽ kết thúc ở
đâu… Nếu nói không phải tại các oan hồn mà là có những kẻ giấu mặt đang thao
túng, vậy chúng làm thế vì mục đích gì? Các đôi nam nữ đến từ mọi miền, các oan
hồn không hề quen biết, vậy mối hận thù của chúng bắt nguồn từ đâu? Không sao
hiểu nổi.

Anh chàng vô danh không ngồi nghỉ nữa, anh ta đứng dậy, nói:
“Cô thay quần áo đi. Tôi ra ngoài mười phút.” Rồi anh ta bước ra, đóng cánh cửa
gỗ lại. Thiêm Trúc nhìn đám quần áo cũ kỹ, nghĩ bụng, chắc là những thứ mà
Vương Đức Hải và Diệp Tử Mi đã mặc cách đây trăm năm, lúc này vẫn bốc mùi tang
tóc. Cô không dám mặc.

Cô nhìn sang Triệu Tĩnh, anh vẫn nằm đó chân co chân duỗi, đầu
nghiêng sang một bên. Cô nhớ đến căn phòng tân hôn của hai người đã bố trí xong
xuôi chỉ chờ hơn chục ngày nữa sẽ làm đám cưới, hai hàng nước mắt tuôn lã chã.
Không do dự thêm nữa, anh ta sắp quay vào. Cô vội lau nước mắt, cởi áo ngoài, cởi
giày, mặc bộ đồ nữ lên, chân xỏ giày thêu hoa, chụp lên đầu cái đai kỳ quái.
Bây giờ cô đã biến thành cô dâu trong tấm ảnh cưới ma. Cô định ra soi gương
nhưng rồi lại thôi. Cô không muốn nhìn mình nữa.

Anh chàng kia nhanh chóng quay vào, nhìn cô rồi hỏi: “Cô hay
là tôi mặc cho anh ấy?”

Thiêm Trúc khẽ đáp: “Để tôi.”

Đôi chân Triệu Tĩnh như hai khúc gỗ, cô chật vật lắm mới mặc
được bộ áo dài cho anh. Anh kia bước đến đỡ Triệu Tĩnh lên để Thiêm Trúc choàng
nốt áo chẽn, đội mũ phớt. Cô lén nhìn cái xác, trông rất khác với Triệu Tĩnh mọi
ngày.

Rồi anh kia đem một cái giá gỗ và dây thừng đến, nói: “Anh
chàng trước tôi đã buộc bạn gái tôi như thế này rồi dựng lên.”

Anh ta lật úp Triệu Tĩnh, buộc cái giá gỗ vào người anh, sau
đó dựng tất cả đứng lên. Phía dưới giá gỗ có để tam giác đỡ, cái xác, nhìn thẳng
vào ống kính. Nước mắt cô bỗng tuôn trào.

Anh kia hơi khó chịu, nói: “Em hãy chịu khó, nếu không thì
chụp sao được? Tôi còn phải về miền Đông Bắc. Tôi đợi cô em hơn chục ngày rồi đấy!”

Thiêm Trúc nhìn vào ống kính, vẫn không kìm được nước mắt. Anh
ta bước ra ngồi lên cái hòm cổ, châm thuốc hút trông rất đáng sợ.

Thiêm Trúc khóc một hồi, rồi lau nước mắt, nói: “Được rồi…
anh chụp đi!”

Anh ta tắt thuốc lá, bước đến máy ảnh, làm vài thao tác chỉnh
trang, rồi giật miếng da che ống kính “xạch!” một cái. Sau đó nói: “Thay quần
áo đi!” rồi anh ta ra ngoài.

Thiêm Trúc nhanh chóng trút bỏ bộ quần áo xúi quẩy ấy, rồi mặc
đồ của mình.

Khi người kia trở vào thì cô đã gỡ Triệu Tĩnh ra và cũng
thay xong quần áo. Anh ta nói: “Bây giờ tôi hướng dẫn cô sử dụng cái máy ảnh
này để cô chụp cho đôi trai gái tiếp theo.”

Điều khiển cái máy ảnh cổ lỗ này còn phức tạp hơn cả máy ảnh
kỹ thuật số. Nhưng rồi Thiêm Trúc cũng vẫn nắm được.

Anh ta lấy phim ra, dẫn Thiêm Trúc sang gian nhà phụ kề bên,
đóng cửa lại rồi bật cái đèn đỏ trông hơi rờn rợn. Cô đã nhìn rõ cái buồng tối
cũ kỹ này. Sau đó anh ta vừa thao tác vừa giảng giải các bước. Tấm ảnh cưới ma
của cô chụp với Triệu Tĩnh dần dần hiện ra dưới ánh sáng âm u quái dị. Cô bỗng
cảm thấy hình như nhìn thấy Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi.

Tráng phim rửa ảnh ngốn mất gần một tiếng đồng hồ. Anh chàng
Đông Bắc treo ảnh lên hong khô. Rồi nói: “Việc này đã xong. Đi thôi!” Anh ta dẫn
Thiêm Trúc sang gian chính, lại cõng Triệu Tĩnh lên, nói: “Về!”

Thiêm Trúc đi theo sau, hỏi nhỏ: “Sau đây phải làm gì nữa?”

“Giải quyết cái xác.”

Cô kinh ngạc: “Giải quyết ra sao?”

“Khách sạn có cả thảy 32 phòng, ngoài phòng 109 và phòng sát
vách ra, các phòng khác đều dùng để chứa xác chết.”

Thiêm Trúc giật mình kinh hãi! Khách sạn này đã chứa bao
nhiêu cái xác rồi?

Anh ta nói tiếp: “Chúng ta sẽ thử đẩy các cửa, cửa nào đẩy
ra được thì xếp cái xác của bạn trai cô vào phòng đó, đóng cửa lại là được. Sẽ
có người khác xử lý sạch sẽ không còn một hạt bụi. Anh chàng trước tôi đã dặn
tôi như thế. Đôi trai gái đến sau, dù ai giết ai, cũng đều giải quyết kiểu
này.”

Thiêm Trúc ấp úng nói: “Tôi đem xác bạn tôi đi được không?”

Anh ta đáp: “Không được!” Rồi anh ta bổ sung. “Giả sử cho cô
đem về thì cô sẽ giải quyết ra sao?”

Đúng thế, nếu Thiêm Trúc đem xác Triệu Tĩnh về, cô sẽ giấu ở
đâu?

Cõng cái xác Triệu Tĩnh vạm vỡ là một việc thật sự quá sức;
anh chàng Đông Bắc cõng xác vào phòng 109 đặt lên giường, anh ta chống tay vào
tường thở hồng hộc. Lát sau mới nói có vẻ hơi khó chịu: “Cô đừng đợi tôi nữa, ấn
nút để lên đi!”

Thiêm Trúc vội vào toilet ấn cái nút cũ kỹ giấu sau cái
gương. Gian phòng từ từ đi lên.

Sau 18 giây, nó đã trở về vị trí ban đầu. Thiêm Trúc nhìn ra
ngoài thấy trời vẫn còn tối.

Cô bỗng hỏi: “Hai cô nhân viên kia đâu?”

“Chắc là đang ngủ.”

“Họ ngủ ở đâu?”

“Tôi không biết.”

Thiêm Trúc không nói gì nữa.

Anh ta thở dài: “Ai gặp tình huống này tức là mấy đời vô
phúc! Tuy nhiên người ta cõng toàn là xác nữ, tôi thì…”

Thiêm Trúc hiểu ý anh ta là: nếu Triệu Tĩnh giết cô, anh ta
chỉ phải cõng xác cô, nhẹ cân, thì dễ chịu hơn nhiều… Nhưng cô chỉ im lặng.

Anh ta ra ngoài để kiểm tra từng phòng, lát sau chửi đổng một
câu rồi quay lại. Xem ra các phòng đều khóa chặt.

Anh ta lại cõng xác Triệu Tĩnh ra, Thiêm Trúc đi theo lên tầng
trên. Tầng trên rất yên tĩnh, hành lang cũng trải thảm đỏ sẫm, dày và êm. Anh
ta đặt cái xác xuống, tiếp tục đi từng phòng 201, 202, 203… đến phòng 209 thì
“két” một tiếng cửa mở ra.

Anh ta thấy vui vui, nhưng con tim Thiêm Trúc thì đau thắt.
Cô không thể đi khỏi đây, cô buộc phải ở lại chờ đôi trai gái khác, Triệu Tĩnh
thì nằm ở gian trên này…

Anh ta lại cõng cái xác lên, đi vào phòng 209. Lát sau anh
ta thò đầu ra nói nhỏ: “Tôi phải khóa cửa, cô có muốn nhìn mặt anh ấy lần cuối
không?”

Thiêm Trúc sững sờ, không biết có nên vào nhìn Triệu Tĩnh không,
cô rất sợ sẽ nhìn thấy nét oán hận trên khuôn mặt anh. Đó sẽ là cơn ác mộng đồng
hành suốt đời cô.

Anh ta hỏi lại: “Tôi khóa nhé?” Thiêm Trúc hoang mang gật đầu.
Anh ta bèn khóa cửa lại. Sau đó bước đến nhìn sắc mặt cô, đưa cho cô cái chìa
khóa, nói: “Đây là chìa khóa phòng điều khiển 108, cô có thể ra vào thoải mái.
Tôi đã làm xong việc cần làm, tôi đi đây.”

Thiêm Trúc bỗng rất sợ hãi nhìn quanh bốn phía, không biết định
tìm cái gì, cuối cùng cô nhìn đối phương với ánh mắt nài nỉ, khẽ nói: “… Anh có
thể ở lại giúp tôi không?”

Bộ dạng cô rất “ngọt ngào” nhưng anh chàng Đông Bắc vẫn kiên
quyết từ chối: “Nếu tôi ở lại đây thêm một ngày, chắc chắn tôi sẽ phát điên.” Rồi
anh nói nhỏ: “Rất xin lỗi, chúc em gặp nhiều may mắn.”

Nói xong anh ta vội vã bước ra chạy xuống tầng dưới, tiếng
bước chân xa dần, đi ra cửa kính mặt tiền. Thiêm Trúc không nghe thấy tiếng
chân bước của anh ta nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3