Almost forever- Chương 11 part 2
Claire nhìn
xuống chiếc nhẫn và cảm giác tuyệt vọng choán lấy người. Tại sao đó không là
một cái nhẫn thực sự gớm guốc mà cô sẽ ghét ngay lập tức? Thay vào đó, đó là
một chiếc nhẫn cẩn ngọc trai màu kem, bao quanh bởi đường viền lấp lánh, nhìn
nó thật hợp với bàn tay thanh mảnh của cô.
"Anh
nghĩ vậy đấy", anh nói trong sự hài lòng khi viên quản lý quay lại với
khay nhẫn cưới.
Claire im
lặng khi họ đi, vẫn cố làm quen với những xáo trộn mà đám cưới này sẽ mang tới
cuộc sống của cô, đã mang tới rồi dù họ vẫn chưa kết hôn. Max quàng tay quanh
người và ôm cô thật chặt, cứ như cố che chở cô khỏi nỗi lo lắng đang làm tối đi
đôi mắt.
"Chuyện
gì vậy, tình yêu của anh?" anh hỏi lúc theo cô vào ngôi nhà nhỏ mà cô rất
thích, nhưng hoá ra nó chỉ là chỗ nghỉ chân tạm thời trong cuộc đời cô thôi.
"Có quá
nhiều vấn đề, và em không chắc giải quyết chúng thế nào"
"Dạng
vấn đề nào vậy?"
"Đám
cưới chẳng hạn. Dường như không thể thực hiện được bởi có quá nhiều việc phải
làm, bao gồm cả khoảng cách xa xôi, vấn đề chuyên chở khách, nhà ở và làm
mọi việc ăn khớp. Rồi bánh ngọt này, váy này, complê này, hoa này và việc tiếp
khách nữa. Không chỉ vậy, em đã ly hôn và một chiếc váy cưới trắng sẽ không
thích hợp chút nào, nếu chúng ta tổ chức đám cưới trong nhà thờ."
Anh giơ tay
lên, tạm ngắt bài thuyết giảng căng thẳng của cô." Em vừa nói gì
nhỉ?" anh nhã nhặn hỏi.
Cô thở dài,
xoa xoa trán. "Anh biết rõ em nói gì mà".
"Để anh
làm em yên tâm ít nhất ở hai điểm. Một là chúng ta sẽ cưới trong nhà thờ của
gia đình anh, và không ai nghĩ gì về chuyện em đã kết hôn trước đây đâu. Hai là
dứt khoát em sẽ mặc áo cưới trắng muốt".
"Chuyện
đó hoàn toàn không thích hợp".
"Chúng
ta sẽ bàn bạc chuyện này với mẹ em nhé? Anh nghĩ mẹ sẽ đồng ý với anh
thôi".
"Tất
nhiên là anh nghĩ vậy! Có người phụ nữ nào từng không đồng ý với anh chưa?"
cô nói với một tiếng rên.
"Em,
tình yêu của anh", anh trêu. "Còn chuyện gì làm phiền em nữa không?"
Hiển nhiên là
cô chẳng đi tới đâu với anh hết. Cô ngồi xuống đan hai tay vào nhau, nhìn
anh với đôi mắt tối ủ rũ. "Em đang nghĩ về công việc. Em biết nó hợp lý
thôi khi em rời công ty sau khi kết hôn và em cũng không ở đó đủ lâu để gắn bó
với công việc, nhưng em vẫn muốn tiếp tục làm việc ở đâu đó".
Anh quan sát
cô trong im lặng một lúc, cứ như cố đọc suy nghĩ của cô. "Nếu điều đó làm
em vui", cuối cùng anh nói với giọng dịu dàng. "Anh muốn em hạnh phúc
với cuộc hôn nhân của chúng ta, không phải bị mắc trong một chiếc lồng
vàng".
Cô không nói
nên lời, anh chưa bao giờ chịu đựng sự tự ti nên làm sao cô nói được với anh
rằng cô không lo lắng về bản thân có vui vẻ hay không mà lo là anh sẽ không
hạnh phúc cùng cô? Anh ngồi xuống bên cô và kéo cô vào vòng tay, đặt đầu cô dựa
vào vai anh. "Đừng lo về bất kì chuyện gì hết, tình yêu ạ. Để mẹ chúng ta
lo liệu về đám cưới và chúng ta sẽ chỉ vui thú ngắm họ chạy ngược chạy xuôi thôi.
Anh mong chúng ta sẽ chia sẻ mọi vấn đề của mình sau khi kết hôn, nhưng không
đoán trước mọi việc, hmmm? Có thể chúng chẳng bao giờ trở thành hiện thực cả."
Bất cứ khi
nào ngồi trong lòng anh, Claire đều cảm thấy an tâm. Tay
cô lang thang trên ngực anh, lơ đãng vuốt ve những cơ bắp chắc nịch ở đó. Bên dưới
tai cô, nhịp tim anh đập dần gấp gáp.
"Anh tin
là chúng ta tìm được chủ đề khác cần thảo luận rồi" anh thì thầm khi xiết
chặt vòng tay quanh người cô. "Có khả năng em có bầu sau tối qua không?'
Hơi thở cô
nghẹn lại rồi cô tập trung và đếm thầm trong tâm trí. "Không phải lúc đó,
cũng không phải bây giờ".
Miệng anh rúc
vào dưới tai cô, tìm thấy cái hõm nhỏ mềm mại ở đó và lấp đầy nó với những nụ
hôn. Hơi thở của Claire ngừng lại lần nữa, mắt cô khép lại khi sự thích thú bắt
đầu đốt nóng máu cô. Ngực cô căng đầy, đau đớn khát thèm sự vuốt ve của anh và
giác quan lạ thường cho anh biết thời điểm chính xác khi nào nên phủ tay lên
người cô.
"Anh sẽ
cẩn thận hơn đến khi đám cưới đã xong xuôi, nhưng quỉ tha ma bắt anh đi nếu
không yêu em trong suốt sáu tuần tới". Miệng anh đặt vào khoé miệng cô,
hơi thở anh trộn lẫn hơi thở cô. Claire mò mẫm ngẩng đầu lên đến lúc hoàn toàn
áp vào miệng anh, tay cô quấn quanh cổ anh.
Rất lâu sau,
anh rủa khẽ khi bước ra khỏi giường. "Anh không thích chuyện phải rời em
lúc giữa đêm" anh nói với vẻ khó chịu rõ rệt. "Tại sao em không
chuyển đến với anh nhỉ?"
Claire kéo
tấm ga phủ lên người, e ngại bởi suy nghĩ về việc sống với anh. Tất
nhiên họ sẽ chung sống sau khi kết hôn, nhưng cô có sáu tuần để làm quen với ý
tưởng này. Cô đã sống một mình và khá thích điều đó. Việc mất đi sự riêng tư
không phải là chuyện dễ xử lý. "Em biết để đồ đạc ở đâu được?"
'Đừng quá lý
trí như vậy" anh thất vọng nói, cài khuy áo lại. "Khỉ gió, chúng ta
còn nhiều việc cần làm, phải không? Em thích sống trong căn hộ của anh, hay
chúng ta nên tìm nhà?'
"Em đã
bao giờ thấy căn hộ của anh đâu", cô nói thẳng.
Anh nhún vai.
"Anh nghĩ chúng ta nên bắt tay vào tìm nhà thì hơn, bởi cuối cùng chúng ta
sẽ thực sự cần một căn đấy".
Dành cho lũ
trẻ mà anh đã lên kế hoạch, cô nghĩ. Cô nằm trên giường, ngắm anh mặc quần áo,
người cô trần trụi và vẫn còn rộn ràng từ sức mạnh của cuộc yêu đương vừa rồi,
và cô nghĩ về việc có thai những đứa con anh, nuôi dưỡng chúng, nhìn chúng lớn
lên. "Anh muốn có mấy con", cô rủ rỉ.
Anh nhìn
xuống cô, nhìn dáng vóc mảnh mai, mềm mại quấn gọn trong chăn và đôi giếng tối
sẫm mắt cô. Tay anh đờ ra trên khuy áo.
"Anh nghĩ là hai đứa. Có lẽ là ba. Em muốn mấy con".
"Không
thành vấn đề. Một con hay nửa tá em cũng bằng lòng". Không, con số không
quan trọng gì hết.
Chậm rãi, anh
bắt đầu cởi những chiếc khuy và tuột áo sơ mi ra. Quẳng nó sang bên, anh cởi
quần và bước ra khỏi nó. "Em làm anh phản ứng như một đứa trẻ mới lớn
vậy", anh nói, mắt anh nheo lại, sáng rực. Nằm xuống giường với cô lần
nữa, anh quên hết những bực dọc về việc sống mỗi người một nơi và Claire quên
bẵng mọi lo lắng. Khi anh yêu cô, không có gì tồn tại hết.
* *
* *
Thay vì
lái xe một quãng dài tới Houston,
họ bay tới đó vào chiều thứ sáu, và Max thuê một chiếc ô tô tại sân bay. Giờ
đang là đêm, nhưng hơi nóng ẩm bao quanh họ như một chiếc chăn ẩm ướt và Claire
thở dài mệt mỏi. Đó là một tuần bận bịu, dù họ chưa thực sự làm được gì. Tuy
vậy thay vì chờ đợi đến cuối tuần, mẹ Alma
đã gọi điện mỗi tối về những chi tiết cần thảo luận ngay lập tức.
Cô nhắm mắt
lại, muốn nghỉ ngơi trên đường tới nhà bố mẹ. Alma cực kỳ phấn khích, nên Claire không hy
vọng gì được ngủ trước nửa đêm. Lại những cuộc bàn thảo không có hồi kết về
những chủ đề mà trước đó họ đã bàn cãi chán chê rồi.
"Ta đến
rồi em", Max nói, chạm vào tay đánh thức cô dậy.
Claire ngồi
lên, rùng mình bởi giấc ngủ quá ngắn. Cô dợm bước khỏi xe rồi lại lún sâu vào
ghế. "Chúng mình chưa tới nhà Mẹ mà".
"Tất
nhiên là chưa", anh đồng tình, nắm tay cô và giục cô ra khỏi xe.
"Anh vẫn
giữ căn hộ à?'
"Có vẻ
hợp lý nhỉ. Anh biết anh còn phải trở lại đây công tác vài lần trong năm và
chúng ta còn đi thăm bố mẹ em nữa. Cho đến lúc chủ căn hộ đó trở về, anh không
thấy lý do nào để chấm dứt hợp đồng cả".
Claire hơi
miễn cưỡng khi họ đi thang máy lên. Cô đã không ở trong căn hộ này kể từ đêm
đầu ân ái. Mặt cô đỏ rực khi anh mở cửa và cô bước vào sảnh lát những viên đá
đen tao nhã, với chiếc gương khung mạ vàng bên trên chiếc bàn nữ hoàng Anne
xinh xắn. Cô nhớ lại một cách sống động chuyện đồ lót của mình vương vãi trên
lớp đá đen.
Max thả chiếc
túi đựng những vật dụng qua đêm ngay chỗ anh đứng và khoá cửa. Mắt anh nóng
bỏng. "Mai chúng ta sẽ đến nhà bố mẹ em".
Giờ Claire đã
quá quen với cái nhìn ấy .Cô hưởng ứng lại, tim cô đập dồn và bất chợt ngưng lại
khi cô đi tới dựa vào chiếc bàn.
"Tuyệt",
anh thì thầm, đôi tay mạnh mẽ khép lại trên eo cô và nhấc cô lên.
Cô úp gương
mặt nóng rực vào vai anh. "Ở đây à?"
"Đó là
ký ức yêu thích của anh, em yêu ạ. Em quá xinh đẹp... quá cuồng nhiệt... quá
sẵn sàng cho anh. Anh chưa bao giờ muốn phụ nữ nào như anh muốn em.
"Em ghét
mình vì qúa đáng hổ thẹn như vậy", cô dịu dàng thú nhận.
"Đáng hổ
thẹn ư? Em quá xinh đẹp thì có. Em làm anh nín thở."
Xinh đẹp
không phải là từ mà Claire quen nghe nói về mình, nhưng tối đó trong vòng tay
Max, cô cảm thấy mình thật đẹp. Cô luôn đỏ bừng mặt khi nhớ lại cái sảnh ấy,
nhưng sau đó chỉ còn sự phấn khích và cảm giác đê mê đáng nhớ, không bao giờ là
sự ngượng ngùng cả.
* *
* * *
"Mẹ
không hiểu nổi sao con lại không mặc váy trắng", Alma nói, ghi chú vào một cuốn sổ dày cộp mà
bà đã ghi tới một nửa, "Giờ không phải những năm năm mươi. Không phải là
trắng tinh trắng muốt, tất nhiên rồi, đó không phải là màu hợp với con, nhưng
trông con thật xinh trong chiếc váy trắng ngà".
Alma và Martine tràn đầy
năng lượng, sôi nổi lên những kế hoạch. Đó chính là đám cưới của cô, nhưng
Claire lại là người duy nhất lãnh đạm. Từ lúc cô tới vào sáng đó, cô đã nghe
những cuộc trò chuyện bất tận, mặc họ bàn luận chí tử mọi chi tiết trước khi nhớ
ra phải hỏi ý kiến cô hoặc Max. Thảng hoặc cô nhìn Max và vẻ cười cợt thích thú
trong mắt anh giúp cô bình tĩnh trở lại.
"Đám
cưới phải được tổ chức ở Anh", mẹ Alma
tuyên bố, mím môi suy nghĩ. "Mẹ đã kiểm tra, và không thể đăng ký trước
một nhà thờ đủ rộng để chứa từng ấy người trong khoảng thời gian chuẩn bị ngắn
như vậy.
Max, con có
chắc không có vấn đề gì trong việc chuẩn bị nhà thờ ở chỗ con không?"
"Con
chắc vậy".
"Hơn nữa
đó là nước Anh, và mẹ con biết rõ. Tốt hơn hết là đưa cho bác số điện thoại của
mẹ con và bác sẽ gọi cho bà ấy. Kế hoạch này sắp phá sản đến nơi mất. Claire,
con phải may áo cưới ở đây, khi chúng ta tới Anh rồi thì chẳng còn thời gian
nữa đâu. Và chúng ta sẽ tìm được một cái hộp quần áo đủ lớn để đựng cái váy,
nhưng mẹ nghĩ người may váy có thể giúp chuyện này".
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
"Con
có thể mua một chiếc may sẵn ở Anh", Claire gợi ý.
"Và liều
vì không thể tìm được cái mà con thích ư? Không, thật khủng khiếp. Xem nào,
chúng ta cần ở đó trước ba ngày. Làm đám cưới trong một tuần. Liệu có bất tiện
cho gia đình con không, Max?"
"Không
sao đâu. Gia đình con có quá nhiều người, thêm vài chục người nữa cũng không ai
để ý đâu ạ. Nếu bác không phiền, con sẽ thu xếp việc đặt vé máy bay cho cả nhóm
bên này. Bác đã có danh sách mọi người chưa?"
Alma cuống tinh lên vì
danh sách khách mời và chép một bản khác cho Max. Anh liếc qua rồi gập lại và
đút vào ví, không mảy may e ngại bởi viễn cảnh tổ chức việc di chuyển quá nhiều
người tới đất nước khác như thế. Biết thừa những việc mà cô vẫn làm, Claire
nghĩ thư ký của anh sẽ phải mang gánh nặng này.
"Con
cũng có vài khách thêm vào danh sách này, nhưng họ sẽ bay từ Dallas. Con sẽ thu xếp để mọi người gặp nhau
ở New York".
Rome và Sarah có thể tham
gia, Claire nghĩ. Cô đã thấy danh sách dài thế nào và ngạc nhiên bởi nhiều
người sẽ đi xa tới vậy để dự một đám cưới. Ngay cả Michael và Celia cũng đi,
cô đã nghĩ là họ không bao giờ còn muốn đi du lịch nữa sau khi chuyển từ Michigan tới Arizona
trong một chiếc station wagon.
Cô chẳng còn
thời gian để vẫy tay với Max trước lúc bị lôi tuột đến hàng vải vóc để nghiền
ngẫm các quyển mẫu và những súc vải. Từ đó họ tới nhà may váy và Claire bị lôi
ra đo phải tới mấy tiếng đồng hồ. Rồi Alma khăng khăng là họ đã tìm được cửa
hàng giày để đi cùng với chiếc váy từ tháng Sáu và chuyện đó dẫn tới một cuộc
chiến kịch liệt về bất cứ chuyện gì liên quan tới đám cưới.
Vào lúc họ
quay trở lại nhà, Claire đã mệt lử. Alma và Martine vẫn khoẻ nguyên, adrenaline
ở mức cao và cô thắc mắc điều gì giữ họ khỏi đổ sụp. Max đang đợi cô và anh
choàng cánh tay che chở qua vai để ôm cô sát vào người.
"Mình đi
chứ?" anh hỏi nhỏ.
Cô nhắm mắt
lại."Xin anh. Em mệt đến mức không nghĩ được gì nữa".
Alma sắp phản
đối rằng Claire nên ngủ lại cùng gia đình thì liếc nhìn Max và nuốt lại lời
mình. Giờ Claire thuộc về anh. Anh đã tỏ rõ chuyện đó dù còn năm tuần lễ nữa
mới tới đám cưới. Bất chấp vẻ đẹp tuyệt vời, vẫn có sức mạnh trong con người
Max không cho phép bất cứ sự can thiệp nào giữa anh và người đàn bà anh lựa
chọn.
"Chuyện
này thật mệt mỏi", Claire thở dài khi anh đưa họ trở về căn hộ. Cô cởi
giày và ngọ nguậy ngón chân, tự hỏi có lúc nào họ cảm thấy bình thường được nữa
không. "Em nghĩ có đào mương cũng không mệt nhọc như đi mua sắm. Em có thể
làm việc suốt ngày và dọn dẹp nhà cửa buổi tối mà chẳng cảm thấy mệt bằng một
nửa so với lúc này. Điều khủng khiếp là em sẽ phải trở lại đó vào mọi cuối tuần
đến khi mọi việc xong xuôi".
"Nhưng
anh sẽ đi cùng em", Max nói. "Nếu mọi chuyện trở nên quá sức em, thì
chúng ta sẽ kệ nó và trở về Dallas".
"Như thế
thì mọi chuyện vẫn chưa hoàn tất".
"Anh thà
để mọi việc dang dở còn hơn để vợ anh đổ sụp vì kiệt sức".
Vợ của anh.
Càng ngày Claire càng tin rằng chuyện đó là sự thật, rằng chuyện đó sắp diễn
ra. Cô nhìn vào chiếc nhẫn nạm ngọc trai và kim cương trên bàn tay trái rồi
nhìn Max. Cô quá yêu anh và điều đó dâng trào trong cô như những đợt sóng thuỷ
triều, liên tục và bất tận.
Khi họ vào
giường, cô quàng tay quanh cổ anh và áp sát vào anh, thở một hơi dài khi những
cơ bắp mệt mỏi chùng xuống.
Max ôm ấp cô,
yêu cảm gíac cơ thể cô trong tay mình, đúng chỗ cô thuộc về. Như thường lệ khi
anh gần gũi cô hay nghĩ về cô, anh lại muốn ân ái cùng cô, nhưng cô đã mệt rũ.
Anh hôn trán cô và ôm cô đến lúc cô ngủ thiếp.
"Chỉ năm
tuần nữa tôi, tình yêu ạ", anh thì thầm trong bóng tối. Cô sẽ là vợ của
anh và anh không còn nỗi sợ hãi phi lý rằng cô sẽ trượt qua kẽ ngón tay anh như
màn sương tan chảy trước mặt trời nữa.