Almost forever- Chương 12 part 1

CHƯƠNG
12

Claire
mỉm cười với tiếp viên hàng không khi từ chối rót thêm trà. Họ sắp sửa hạ cánh
xuống sân bay Heathrow trong một giờ nữa. Cô nhẹ nhõm bởi chuyến bay đơn điệu,
dài dằng dặc sắp sửa kết thúc nhưng bên trong cô lại căng lên mỗi lúc nghĩ về
cuộc gặp gỡ gia đình Max. Cô đã nói chuyện với mẹ anh qua điện thoại và cảm
nhận sự nồng ấm trong lời chúc mừng của người phụ nữ lớn tuổi ấy, nhưng cô tự
hỏi làm thế nào mình có thể vượt qua thử thách của việc đối mặt với tất cả mọi
người đây. Cô đã ghi nhớ tên của các chị em của anh cũng như tên của chồng, vợ
của họ và lũ trẻ đông đúc nhưng đó mới chỉ chạm vào phần đầu của danh sách
 thôi. Còn có các dì, các bác, các cháu họ, ông bà, các bà dì và ông bác
cũng như con cái và vợ chồng của họ. Thật là một gia đình lớn ngoài tầm hiểu
biết của cô.

Mẹ Alma và bố
Harmon ngồi ngay trước họ. Còn đúng một tuần nữa là đến đám cưới và Alma vẫn xem xét danh
sách hiện tại của bà trong suốt thời gian bay. Chị Martine, anh Steve và bọn
trẻ cũng sẽ bay sang trong ba ngày nữa, và những vị khách còn lại thì đến vào
ngày sau đó. Rome
và Sarah cũng tham dự với Missy và Jed. Sarah đã gợi ý là để bọn trẻ cho cô
trông trẻ nhưng Claire trở nên say đắm hai con quỷ nhỏ ấy quá đáng và muốn sự
có mặt của chúng. Sau hết, đám cưới của cô là nơi tụ họp của lũ trẻ con, thêm
hai đứa nữa thì có gì khác chứ? Rome
và Sarah sẽ mang theo một anh bạn trẻ nữa, Derek Taliferro, vừa từ trường trở
về nhà vào dịp hè và đã dành nhiều thời gian với Matthews. Claire mới gặp Derek
vỏn vẹn hai lần nhưng đã thích cậu ngay, và điều đó không bình thường đối với
cô. Cô thường cực kỳ dè dặt  với người lạ, nhưng có điều gì đó ở Derek làm
cô thoải mái. Cậu đẹp trai khủng khiếp với mái tóc đen quăn và đôi mắt nâu vàng
điềm tĩnh như xuyên thấu trí óc cô, nhưng vẻ đẹp của cậu như thường lệ làm
Claire không tin cậy. Tuy vậy cậu trai cao lớn, vạm vỡ này có sự tự chủ mạnh mẽ
và tính mục đích, cậu quá dịu dàng với bọn trẻ, những đứa trẻ làm cậu mê mẩn và
vì thế cô cũng tin tưởng cậu một cách bản năng. Bất chấp sự thiếu hụt về tuổi
tác, Derek còn xứng là một người đàn ông hơn rất nhiều người gấp đôi tuôi cậu.
Max và Rome đối
xử bình đẳng với cậu, mà bản thân họ cũng không phải là những người đàn ông tầm
thường.

Claire liếc
nhanh Max, băn khoăn liệu anh nghi ngờ chút nào về đám cưới khi nó ngày càng
tới gần hơn, nhưng cô chẳng đọc được gì trên nét mặt anh cả. Bất chấp những giờ
say đắm trong vòng tay anh, đôi lúc cô vẫn cảm thấy anh như người lạ, một kẻ xa
lạ đẹp trai xa cách đã dành cho cô sự thèm khát chứ không phải suy nghĩ của
anh. Anh lịch thiệp, quyến rũ, ân cần, nhưng cô luôn cảm thấy anh vẫn giữ điều
gì đó cho riêng mình. Cô yêu anh sâu đậm nhưng giấu kín tình yêu của mình bởi
anh dường như không muốn sự hiến dâng ấy từ cô. Anh muốn sự bầu bạn của cô, cơ
thể cô nằm dưới mình trong đêm, nhưng dường như anh không muốn cảm xúc của cô.
Anh không đòi hỏi bất cứ điều gì, cũng không cho đi bất cứ điều gì.

Cô nhận ra đó
là căn nguyên thực của sự bứt rứt ở mình. Cô có thể đương đầu với cả một đội
quân bà con họ hàng với sự đường hoàng tự tin chỉ khi cô chắc về tình yêu của
Max. Tất cả những người đó sẽ săm soi cô, đo đếm cô, cũng như cô từng bị xoi
mói khi cưới Jeff. Làm sao cô có thể phù hợp với một gia đình như vậy, một gia
đình lớn, quá đông người nhưng lại gắn bó một cách kì cục đến thế? Cô chưa bao
giờ dễ dàng kết bạn và toàn thể gia đình anh dường như lại rất nồng nhiệt, thân
thiện. Làm sao họ hiểu được cái khó của cô khi phải chan hoà với mọi người? Họ
có nghĩ cô lạnh lùng và kém thân thiện không. Tay
cô lạnh như băng và cô xiết chặt hai tay trong nỗ lực làm ấm chúng.

Bảng hiệu Cấm
hút thuốc sáng lên trên đầu họ và một cục nghẹn hình thành trong ngực Claire
khiến cô thở những hơi ngắn gấp gáp. Max không thấy sự khắc khoải của cô, anh
đang hướng về phía trước để nhìn gia đình mình, niềm mong mỏi làm đôi mắt anh
sáng lên như ngọc quý đặt trong chiếc đầu thần thánh vàng rực.

Heathrow đúng
là một nơi hỗn loạn bởi những đám đông đi nghỉ hè tụ tập chật ních tại phi
trường. Max không quay mái đầu chải chuốt ra cảnh huyên náo ầm ĩ, anh kiếm được
một người khuân vác chỉ với một ngón tay đưa lên và chỉ khi những hành lý cuối
cùng ra băng chuyền, một tiếng hét du dương, vui sướng "Max! Max!"
vượt trên tất cả mọi tiếng động.

Anh quay lại
và một nụ cười rạng rỡ nở bừng trên mặt. "Vicky" anh chìa tay ra và
một phụ nữ dong dỏng, tóc vàng lao bổ đến chỗ họ. Anh nồng nhiệt ôm và hôn cô,
đu đưa cô trong vòng tay mình. Rồi anh thả một cánh tay và kéo Claire tới anh.
"Claire, cô bé lanh chanh này là em út của anh, Victoria. Còn gọi là Vicky đối với những
người trong gia đình đã quen với cách cư xử ngỗ ngược của con bé. Vicky, Đây là
Claire Westbrook".

"Người
lập tức trở nên nổi tiếng khi giăng bẫy một Maxwell Conroy khét tiếng",
Vicky trêu, rồi bao bọc Claire trong cái ôm nồng ấm. Claire lặng lẽ cười, nghĩ
cô thích người phụ nữ trẻ khiêm tốn này. Mọi người trong gia đình rất giống
nhau. Vicky cũng cao với mái tóc vàng như thế nhưng mắt cô xanh da trời, và
khuôn mặt cô không nét như anh. Dù vậy cô vẫn là một phụ nữ nổi bật.

Sau đó là màn
giới thiệu với Alma và Harmon, rồi Victoria dẫn đường ra
khỏi cổng sân bay. "Làm thế nào em kết thúc nhiệm vụ đón tiếp này
được?" Max hỏi. Tay trái anh quàng qua Claire và Victoria sung sướng bám dính lấy tay phải
anh.

"Ồ, em
không phải là phái viên duy nhất", Victoria
mềm mỏng nói. "Mẹ đang đợi trong xe, mẹ không muốn ở chỗ đông người nhưng
bà không đợi được đến lúc chúng ta trở về nhà thì mới được gặp Claire".

Cục nghẹn
trong ngực Claire giảm bớt một chút bởi cuộc gặp với Victoria giờ lại trồi lên cổ. Mẹ của Max!
Theo cái cách anh nói về bà, Claire biết  anh vô cùng yêu mẹ, và cũng như
vậy không cần nói ra rằng bà cũng cực kỳ yêu quý anh. Có người phụ nữ nào lại
không chứ?

"Cả nhà
mang tới hai xe để còn chở hành lý" Victoria
giải thích, cười với Claire và bố mẹ cô. "Mẹ sẽ nài Claire và Max đi cùng,
nếu hai bác không phiền. Cháu thực sự là một tài xế an toàn đấy ạ".

"Thế
à?" Max hỏi, nhìn vẻ ngạc nhiên.

"Tất
nhiên là hai bác không phiền", Alma
nói.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Khi
họ tới khu đỗ xe, một người đàn ông trong bộ lễ phục đen mở cửa chiếc Jaguar
đen bốn cánh và một phụ nữ ăn mặc quý phái, thanh nhã và dong dỏng cao bước ra.
"Max!", bà gọi, vẫy vẫy tay, rồi quên cả vẻ đĩnh đạc đường hoàng bà
chạy vội tới gặp anh. Max cười to và rời Claire và Victoria, băng qua khoảng đường nhựa. Anh
nâng bà lên trong tay mình rồi ôm bà thật chặt.

"Quá
nhiều đối với sự dè dặt lãnh đạm nổi tiếng của người Anh chúng em", Victoria quan sát một
cách hài hước. "Mọi người luôn quá vui sướng được gặp lại Max đến mức cả
nhà hoàn toàn biến mình thành lũ ngốc, nhưng anh ấy không hề phản đối, phải
không nào?"

"Không
chút nào", Claire trả lời, ngắm anh. Đó là mẹ của anh ư? Người phụ nữ
duyên dáng,  qúa trẻ trung với búi tóc vàng mượt hơi phai màu?

Trước khi cô
có thể kiểm soát bản thân và điều chỉnh lại những suy đoán từ một mệnh phụ tóc
xám tới búi tóc vàng óng này, Max đang tiến về phía cô với mẹ trong tay anh.
"Mẹ, vợ chưa cưới của con, Claire Westbrook. Em yêu, đây là mẹ anh, Lady
Alicia Conroy, nữ bá tước thừa kế của Hayden-Prescott".

Phu nhân? 
tước
?

Claire chết
lặng. Bằng cách nào đó cô xoay xở để mỉm cười và lẩm bẩm những câu thích hợp.
Những lời chào mừng nồng nhiệt khác tiếp tục khi Alma chào Lady Alicia, người mà bà đã có
những cuộc chuyện trò dài qua điện thoại. Mẹ của Max đang mỉm cười hoà nhã và
dường như thực sự hài lòng trong dịp này. Mất vài phút trước khi tất cả hành lý
được đưa vào xe và mọi người khởi hành, Alma và
Harmon trong chiếc Mercedes xanh của Victoria,
Max và Claire và Lady Alicia trong chiếc Jaguar, do tài xế Sutton lái.

"Họ hàng
đông đúc nhà ta đã đến chưa ạ" Max hỏi, cười với Lady Alicia và câu trả
lời sáng lên lấp lánh trong đôi mắt xanh lá cây của bà.

"Vẫn
chưa. Ta nghĩ là vài ngày tới vẫn còn khá yên ắng, dù tất nhiên là mọi người
trong thời buổi đi lại dễ dàng này sẽ phải tới uống trà rồi. Con có nghĩ là sẽ
khác không?'

"Con hy
vọng thế, nhưng không, con không nghĩ vậy.
Con có thể dành chút thời gian của Claire vào dịp cuối tuần tới không?"

"Ta rất
nghi ngờ đấy" Lady Alicia mạnh mẽ nói, dù ánh lấp lánh vẫn còn đọng lại.
"Có quá nhiều việc phải làm. Từ khi chiến tranh kết thúc, không có nhiều
chuyện vui lớn trong gia đình ta như thế, ngay cả bà dì Eleanor cũng sẽ đến, và
con biết đấy, bà hiếm khi ra ngoài lắm".

"Con
thật vinh dự, nhưng con biết bà không mạo hiểm vì con đâu".

"Tất
nhiên là không, mọi người biết con quá
đi rồi. Họ chỉ quan tâm tới Claire thôi".

Claire không
muốn mọi người quan tâm tới cô, cô ghét là mục tiêu của sự tò mò. Cô sẽ trở nên
im lặng và vụng về, sợ làm bất cứ điều gì vì lo mắc lỗi. Max đã làm gì với cô
vậy? Đã đủ khó khăn khi hình dung phải đối mặt với một gia đình lớn, tại sao
anh không nói với cô rằng anh là một thành viên của tầng lớp quý tộc Anh? Cô
nên đoán được mới phải, một người đàn ông Anh bình thường sao có được sự pha
trộn giữa vẻ lịch lãm và kiêu ngạo đến mức ấy. Giọng của anh, sự tinh tế tự
nhiên, cách cư xử theo kiểu nghi thức, tất cả chỉ tới hoàn cảnh sinh thành và
dưỡng dục khác xa bình thường.

"Em im
lặng quá đấy, tình yêu ạ", Max nói, nắm lấy tay cô, và cau mày khi anh cảm
nhận sự giá lạnh của nó. Giờ là giữa mùa hè và là một ngày ấm bất thường đối
với Luân Đôn. "Có phải do sự chậm trễ của máy bay không?"

"Em cảm
thấy...mất phương hướng" cô trả lời nhỏ xíu.

"Không
có gì là lạ cả" Lady Alicia nói. "Ta luôn cần một giấc ngủ dài sau
một cuộc hành trình và ta chưa bao giờ tới một nơi xa xôi như nước Mỹ. Đừng lo,
con yêu, chẳng có ai tới nhà chúng ta hôm nay để gặp con đâu, thậm chí nếu có
thì ta cũng sẽ đưa họ đi thôi".

Lady Alicia
ấm áp và thân thiện, rõ ràng là Max thừa hưởng sự  hài hước chế giễu từ
bà. Nhìn gần hơn bà chỉ ở độ tuổi 60, nhưng đó là tuổi 60 trẻ trung. Làn da bà
mịn màng không một nếp nhăn, ngoại trừ những nếp nhăn ở khoé mắt khi cười, mái
tóc bà vẫn dày dù màu đã phai dần. Bà hưởng thụ cuộc sống và yêu quý gia đình,
tình yêu hiển hiện trong mắt bà khi bà nhìn Max.

Claire lắng
nghe họ nói chuyện, trả lời khi cô được hỏi trực tiếp, nhưng hầu hết thời gian
cô im lặng tự hỏi cô nên mong chờ gì nữa đây.

Nhà anh cách London gần hai giờ lái
xe, nhưng cuối cùng chiếc Jaguar cũng chậm dần rồi rẽ trái xuyên qua những cánh
cổng có một nhà chòi lợp tranh ngay cửa. Victoria
và bố mẹ Claire theo ngay sau trong chiếc Mercedes. "Chúng ta đến
rồi" Max nói. "Lúc này em có thể thấy ống khói lò sưởi rồi đấy. Nhân
tiện, Mẹ thu xếp mọi người ở đâu ạ?'

"Claire
và bố mẹ ở Prescott House với ta", Lady Alicia điềm tĩnh nói. "Con sẽ
ở phòng cũ của con ở Hayden Hill".

Anh chẳng
thích chuyện này, mắt anh nheo nheo và tối lại thành màu xanh lá nhưng anh giữ
mồm giữ miệng. Claire biết ơn là anh không yêu cầu có một phòng cho họ. Anh rất
sở hữu và ngạo mạn đủ để làm điều này. Ngón tay anh xiết chặt tay cô một lát và
cô nhận ra anh biết cảm xúc của mình.

Rồi họ đi vào
một khúc quanh và Hayden Hill hiện ra trước mắt. Đó không phải là lâu đài,
nhưng là một trong những toà nhà cổ kính cực lớn với ống khói lò sưởi vươn lên
trời như những người lính gác, lớp gạch màu vàng rực đã phai theo năm tháng
chuyển thành màu vàng xỉn. Bãi cỏ được cắt tỉa không chê vào đâu được, hàng rào
được chạm trổ, những chiếc giường làm bằng gỗ hồng sắc được chăm sóc gìn giữ
hoàn hảo. Đây là nơi Max đã lớn lên cho đến tuổi trưởng thành và Claire cảm
thấy một vực thẳm rộng hoác trải ra giữa họ.

Họ lái qua
Hayden Hill xuống một lối nhỏ lát gạch. "Nhà của tôi ở tận đây cơ",
Lady Alicia giải thích. "Đó là ngôi nhà thừa kế theo truyền thống và tôi
quyết định làm rạng danh truyền thống bằng cách chuyển vào đó khi Clayton kết
hôn."

"Ấy là
không nói tới việc đào tẩu khỏi những rào chắn chết tiệt mà Clayton và Edie đã
dựng nên khi họ mới kết hôn " Max chêm vào, mí mắt anh sụp xuống.

Lady Alicia
cười với Claire. "Đứa con cả của ta đúng là một bá tước chính hiệu khi
cưới Edie", bà điềm tĩnh giải thích. "Chuyện đó khiến con dâu ta mất
phần lớn trong năm để hướng con trai ta vào những vấn đề đúng đắn hơn của hôn
nhân".

Prescott
House không bằng nửa kích cỡ của Hayden Hill, dù được xây dựng theo phong cách
giống vậy và cũng có lớp gạch vàng xỉn, Claire nhanh chóng phát hiện ra rằng nó
có tới 18 phòng. Cả Hayden Hill và toà nhà thừa kế được xây dựng cuối những năm
1700 sau khi ngôi nhà gốc trong trang viên đã bị đám cháy huỷ hoại nhưng cả hai
đã được nâng cấp hiện đại hơn nhiều qua thời gian. Bởi vậy, không như nhiều toà
nhà cổ kính khác, Hayden Hill và Prescott có đường điện và đường nước tốt bất
chấp sự cách biệt hiện thời, những lò sưởi lớn vẫn được sử dụng để đốt nóng vì
sở thích hơn là vì mục đích để sưởi thực sự.

Cũng có một
lò sưởi trong phòng ngủ của Claire. Khi cuối cùng cô cũng được ở một mình, cô
mơ màng nhẹ lướt tay trên lớp gỗ lên nước bóng loáng của mặt lò sưởi. Đó là một
phòng xinh xắn với những bức màn ren trắng cùng màu với ga phủ giường. Một tấm
thảm màu hồng đỏ phủ trên sàn gỗ. Đồ đạc bằng gỗ hồng sắc, và chiếc giường có
bốn chân lớn khá cao so với mặt sàn nên cô phải trèo lên rồi trườn vào trong.
Một phòng tắm riêng và một tủ quần áo nằm kế tiếp.

Sao Max có
thể không đề cập tới những thứ này. Nó đâu có vẻ là chuyện vô nghĩa. Cô đã lo
lắng về việc sống theo nhà Halseys và giờ cô lại phải lòng một người đàn ông
khiến Halseys trông giống như kẻ mới phất vậy

Cô tắm nhanh
vì không thể chịu được bụi bẩn đường trường hơn nữa. Một chiếc áo choàng tắm
dày và xốp treo trên cái móc  sau cửa và Claire khoác áo vào chứ không cố
lục tìm quần áo trong đống hành lý. Rời phòng tắm, cô dừng lại một lúc khi nhìn
 Max đang nằm ườn trong chiếc ghế đọc sách. Anh nhìn lên và ánh nhìn đăm
đắm trở về trong mắt khi nhìn vào khuôn mặt tươi tắn và cơ thể ấm áp, ẩm ướt
trong chiếc áo choàng của cô.

"Có lẽ
mẹ anh có óc hài hước qúa đáng nhất trong dịp này đấy" anh nói, chìa tay
 cho cô. "Tới đây, tình yêu, và để anh ôm em một lát trước khi
 bị đuổi về Hayden Hill"

Cô đặt tay
mình vào tay anh và thấy mình bị kéo lại gần rồi ở trong lòng anh. Thở dài,
Claire ngả đầu vào vai anh và cảm nhận cánh tay anh quấn chặt quanh cô với sức
mạnh sắt thép.

"Em khá
im lặng từ lúc chúng mình rời New York đấy" , anh thì thầm. "Có gì
không ổn ư, hay đó chỉ vì máy bay chậm trễ ?"

Khi anh ôm cô
thì chẳng có gì không ổn hết, nhưng cô không thể dành cả phần đời còn lại trong
vòng tay anh được. "Không, không có gì cả".

Anh luồn tay
xuống dưới áo choàng và ôm trọn bầu ngực cô, vuốt ve miền da thịt trần trụi với
những ngón tay dịu dàng. "Anh có nên để em chợp mắt một lát không nhỉ? Bố
mẹ em đã tới phòng họ, điện thoại đổ chuông liên tục, nhưng Mẹ né tránh tất cả
mọi người".

Cô đeo cứng
 vai anh. "Đừng đi, Max, xin anh. Hãy ôm em thêm chút nữa".

"Được
mà, tình yêu của anh". Giọng anh thật trầm. Anh ngửa mặt cô lên và hôn cô
thậm rãi, lưỡi anh luồn vào miệng cô và tay anh không còn dịu dàng nữa.
"Đây sẽ là tuần dài vô tận", anh nói, đôi môi di chuyển xuống cổ họng
cô. "Có lẽ anh sẽ bắt cóc em vào một buổi chiều và đưa em tới một nơi
chúng ta có thể riêng tư".

Giá như anh
có thể bắt cóc cô và đưa cô đi bây giờ nhỉ. Giá như đám cưới đã ở sau lưng họ
và giờ họ có thể trở lại Dallas.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3