Yêu hận vô tận- Chương 03-04
Chương 3
Đứng ở trong sân tiểu viện đã
hơn nửa canh giờ, giữa trưa nắng chang chang, các người làm trong Du Hợp trang
đều đi đi lại lại né né nấp nấp ở các hành lang gấp khúc, nhưng lại không dám
lại gần nàng. Uất Lam cũng rất hưởng thụ, một năm bốn mùa, chỉ có mùa hè nàng
mới giống một người bình thường.
Không còn lạnh, đã bắt đầu hơi
khát, chân cũng bắt đầu đau.
Chủ nhân vắng mặt, các người
làm quét tước dọn dẹp rất bận rộn, nhưng không một ai đón tiếp nàng, nàng cứ
như vậy ngơ ngác đứng một hồi lâu. Sợ các người làm trong trang cười nàng không
trang trọng, nàng cố gắng đứng thẳng lưng, giữ vững tư thế đứng đẹp nhất.
"Lâm bà bà, nàng ta là ai
vậy? Đẹp quá." Ngoài cửa đi vào là một già một trẻ, trong tay đều bưng rổ
hoa quả tươi ngon. Tiểu nha hoàn cười hỏi bà lão có vẻ mặt đoan trang bên cạnh.
"Chuyện không nên hỏi thì
ít hỏi thôi. Giờ cô đang làm việc cho gia (*) đó!" Lâm bà bà thấp giọng
răn dạy."Từ nay về sau coi như mình là một người mù người điếc, chỉ nghe
chỉ thấy sự sai bảo của gia thôi, hiểu chưa? Bằng không cô chẳng ở đây lâu được
đâu.”
* 爷 – Gia. Cách xưng hô ngày
xưa, ý chỉ ‘ông chủ, lão gia, cụ lớn, ngài …’
Gia? Họ đang nói tới Nguyên
Ngạo sao?
Nghe có người nhắc tới hắn,
lòng nàng ngập tràn vui sướng. Cuối cùng hắn cũng trở lại bên nàng! Từ nay về
sau, mỗi ngày vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy hắn, nghe thấy giọng nói của hắn,
cùng hắn ăn cơm, cùng hắn tâm sự... Nàng không ngăn được khẽ cười lên thành
tiếng.
Hy vọng của nàng cuối cùng cũng
đã thực hiện được.
Không biết qua bao lâu. Người
làm trong Du Hợp trang đều đã làm xong việc của mình, lần lượt đi đâu hết. Uất
Lam thật sự không chịu nổi nữa, đi đến bãi đá chỗ hành lang gấp khúc ngồi
xuống. Bóp bóp chân, sự bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt.
Nàng biết việc này có rất nhiều
điểm kỳ lạ, nhưng nàng đều cố tìm lý do bao biện cho hắn. Nhưng hiện tại … nàng
lại không có lấy một cái cớ nào để tự lừa gạt mình cả.
Hắn muốn lấy nàng thật sao?
Khắp cả Du Hợp trang, hoặc ít nhất là những người hầu cận bên hắn cũng chẳng lẽ
không hề biết gì về việc vui này. Hắn ... dường như không vội vã để được gặp
nàng! Thực ra nàng vốn nghĩ hắn sẽ đến đón nàng. Nhưng rồi mười dặm, năm dặm,
thậm chí đến tận ngoài cửa rồi mà hắn vẫn không đến.
Có thể … cuối cùng nàng lại tìm
cho hắn một lý do khác, có lẽ hắn quá bận rộn, những xe ngựa ra vào không ngớt
lúc nãy ngoài cổng lớn nàng cũng đã thấy. Hắn hẳn là có quá nhiều việc phải xử
lý, quá nhiều khách phải tiếp đón.
Nàng rũ mắt xuống, tay cũng
quên đấm bóp nơi chân. Với hắn, việc nàng đến không phải là việc quan trọng
nhất sao?
Thậm chí hắn còn không phân phó
người đón tiếp nàng, hắn... nàng khẽ rùng mình, có khi nào hắn đã yêu thương
người khác rồi không? Không còn thích nàng như trước đây nữa? Dù sao hắn rời xa
nàng cũng đã năm năm! Chẳng lẽ hắn đã cưới vợ rồi sao? Bởi vậy mới để nàng lén
lút tới đây như vậy?
Cho dù là vậy, hắn … cũng nên
tới gặp nàng chứ.
Nghe thấy tiếng bước chân, vừa
ngẩng đầu, đã bị hình dáng của hai quản sự đang vây quanh hắn đập vào mắt. Tim,
dường như quên đập. Nàng ngồi đờ như pho tượng, ngay cả mắt cũng quên chớp chỉ
nhìn chằm chằm vào hắn.
Người đàn ông này … là Nguyên
Ngạo sao?
Kia mi, kia mắt, kia môi... Tất
cả những đường nét đó tổng hợp ra một khuôn mặt tuyệt đẹp, là hắn! Nhưng dẫu
nàng nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt ấy, sao vẫn thấy có cảm giác xa lạ. Hắn
đã thay đổi, từ một cậu thiếu niên đã trở thành một người đàn ông, hơn nữa là
một người đàn ông không có chút hòa khí nào.
Hắn cao quá sao? Không phải,
nhưng ... vì sao khi nàng nhìn vào hắn, trong lòng lại dấy lên một tia e ngại?
Nàng đột nhiên kinh hoảng đứng
bật dậy, hắn … hắn đi lướt qua nàng, sắp bước vào phòng mất rồi! Hắn không nhìn
thấy nàng ư?!
"Nguyên Ngạo!" Nàng
gần như nhảy dựng lên, trái tim đã gần như quên ngừng đập lúc này cũng đập như trống
trận, giống như muốn theo máu thịt của nàng mà tuôn rớt ra ngoài. Máu hầu như
đã dồn hết lên đầu, khuôn mặt lúc này chắc cũng đang đỏ rực?
Nàng không nghĩ được nhiều nữa,
so với gặp hắn, nghi ngờ, thất vọng, khổ sở, thẹn thùng gì gì đó cũng không bằng
cảm giác vui mừng, mừng như muốn phát điên này. Nàng vọt qua, ôm chặt thắt lưng
hắn, mặt dán vào vòm ngực rộng lớn rắn chắc của hắn.
Hạnh phúc quá! Có thể ôm hắn
như vậy, có thể cảm nhận được hương vị dễ chịu của hắn như vậy, có thể cảm nhận
được nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn như vậy … Là mộng sao? Cho dù là mộng, chỉ
cần được như vậy mãi mãi, thì phải chờ bao lâu, khổ sở đến mức nào nàng vẫn
thấy đáng giá.
"Nguyên Ngạo..." Nàng
ôm hắn chặt hơn nữa, dựa vào ngực hắn sát hơn nữa. "Nguyên Ngạo..."
Cuối cùng nàng cũng có thể đứng trước mặt hắn mà kêu lên cái tên này, đã là
hiện thực chứ không còn là những lời vô nghĩa trong mộng nữa!
Nước mắt rơi ướt tay áo nàng,
nhưng lúc này nàng lại không cảm thấy đau đớn, bởi vì những giọt nước mắt kia
đều là những hòn than nóng rực!
"Nguyên Ngạo!" Nàng
hạnh phúc lắc lắc cơ thể hắn, không động đậy … cuối cùng, nàng rơi từ những
tầng mây hạnh phúc xuống, buồn bã phát hiện, hắn … xa cách năm năm gặp lại, lại
rất thờ ơ.
Nàng hoảng sợ ngẩng mặt lên,
nhìn thấy ở hắn là một đôi mắt lạnh lùng, càng làm cho nàng không thể tin nổi
là … ánh mắt nàng trăm ngàn lần tưởng niệm, ngày nhớ đêm mong kia lại không hề
nhìn nàng.
Nàng cứ đơ người ôm hắn như
vậy, nhìn hắn như vậy … Nàng sợ đến ngây người.
"Đi tắm đi, bẩn quá."
Hắn nói.
Nàng run lên, lảo đảo lui về
phía sau, sức mạnh từ đôi cánh tay vừa ôm chặt hắn đã rút đi đâu hết, nó không
còn theo tâm nguyện ý muốn của nàng nữa, xuôi xuống bên hông.
Hắn vẫn không hề nhìn nàng, dẫn
theo hai người cũng lạnh lùng như hắn bước vào phòng. Trước khi thân ảnh hắn
biến mất sau cánh cửa, nàng vội vàng kêu lên thật to, dường như là dùng hết sức
lực toàn thân để thốt ra câu này, bởi vì dùng quá sức mà cả người khom về phía
trước.
"Huynh là Bộ Nguyên Ngạo
ư?" Trong lòng nàng giờ phút này chỉ còn duy nhất câu hỏi này.
"Huynh là Bộ Nguyên Ngạo
thật sao?" Nàng lại kêu lên một lần nữa, mắt xót quá, những chỗ da thịt bị
nước mắt rớt vào cũng đau đớn quá. Lần này, nước mắt thật lạnh.
Hắn không quay đầu, cũng không
hề dừng bước, đi thẳng vào phòng.
Bên ngoài cánh cửa, sau khi
dùng hết sức lực hét lên được hai câu đó, những vẫn giữ nguyên tư thế như vậy,
ngơ ngác nhìn. Nàng lại nằm mơ nữa rồi sao?
Là một giấc mộng thôi sao? !
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Chương 4
Từ cánh cửa phòng mà hắn bước
vào lúc nãy lại có một nha hoàn bước ra, nàng ta bước ra cũng không hề nhìn Uất
Lam. “Đi theo ta.” Giọng nói của nàng ta bình lặng không chút lên xuống.
Uất Lam hơi khom vai về phía
trước, đứng im không nhúc nhích. Sức lực cả người nàng đã sử dụng hết vào hai
câu hỏi vừa rồi rồi.
"Đi theo ta!" Nha
hoàn bước được hai bước phát hiện nàng không hề bước theo, quay đầu lại cao
giọng lặp lại. Nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, nàng ta quay lại kéo nàng đi.
Uất Lam kinh hoảng khi bị nha hoàn này kéo, bước chân lảo đảo suýt ngã.
"Chính là nơi này."
Không biết đi hết bao lâu, trong đầu Uất Lam lúc này chỉ còn duy nhất hình dáng
và vẻ mặt lạnh lùng của hắn. “Này!" Nha hoàn nọ đột nhiên hét lên một
tiếng bên tay nàng, nàng giật mình, cuối cùng cũng thấy rõ mọi thứ trước mắt.
Đây là một gian phòng nho nhỏ
giành cho người ở, chỉ có một ngăn tủ và một chiếc giường nhỏ chật hẹp, nàng
còn ngửi thấy mùi vị của bụi đất lâu ngày, hơi nồng nặc.
"Từ nay cô ở đây."
Nha hoàn phân phó xong xoay người rời đi.
Uất Lam không gọi nàng ta lại,
trái tim trong lồng ngực nàng vẫn đập loạn nhịp, đứng ngơ ngẩn giữa căn phòng
nhỏ xa lạ này, giống như một đứa trẻ bị lạc đứng giữa đường cái nhìn người qua
lại.
Ngay cả sự đau lòng cũng không
có, nàng hoàn toàn rơi vào trong mộng.
Ngoài cửa sổ bỗng vang lên một
tiếng chíp chiu, hóa ra một con chim vừa bay ngang qua buông tiếng hót, nàng
giống như bất ngờ bị tiếng vang ấy làm cho tan rã ra như bột phấn, té ngồi trên
mặt đất, đầu óc trống rỗng.
Rùng mình thật mạnh, có phải có
hiểu lầm gì rồi không? Chẳng lẽ lúc trước Nguyên Ngạo tới cái đình đó chờ nàng,
mà nàng … bị mẹ lừa? Không đâu, cha mẹ làm sao biết kế hoạch của nàng và hắn
được!
Nhưng, từ sau cái lần Nguyên
Ngạo tới Uất gia đó, thái độ của cha mẹ đối với nhà họ Bộ hoàn toàn khác hẳn,
hơn nữa … Nàng cũng biết, cha không phải không có tiền trả lại Bộ gia, mà khi
Nguyên Ngạo cần giúp đỡ nhất, cha lại lấy oán trả ơn khoanh tay đứng nhìn.
Là vì vậy, nên Nguyên Ngạo hiểu
lầm nàng, hận nàng sao? Có lẽ hắn cho rằng nàng sợ phải chịu khổ nên không đi
cùng hắn?
Không phải, không có khả năng
này! Từ thái độ của Nguyên Ngạo, thực sự có điều bí ẩn gì đó mà nàng không
biết! Nàng quá ngốc, ngơ ngác đợi suốt năm năm, lại còn thật sự tin lời cha mẹ
nói, rằng Nguyên Ngạo muốn một mình đi xây cơ dựng nghiệp.
Những việc lặt vặt nàng chưa
từng để ý tới giờ phút này cũng lướt lại trong tâm trí nàng, trong lòng hỗn
độn, đầu cũng bắt đầu đau.
Không biết qua bao lâu, lại một
nha hoàn khác đẩy cửa vào, nha hoàn nhà họ Bộ ai cũng lạ kỳ vậy sao, khi nói
chuyện không hề nhìn người đối diện. “Đi tắm.”, Vẫn là vẻ mặt bình thản, nói
năng ngắn gọn lưu loát.
Uất Lam gật đầu.
Ngâm mình trong nước ấp, cơ thể
Uất Lam mới thả lỏng một chút, đầu dường như cũng bớt nặng hơn, nàng phải gặp
lại Nguyên Ngạo! Nàng phải hỏi rõ ràng mọi chuyện! Nếu như trước đây thật sự có
hiểu lầm … thì nàng phải nói cho hắn biết, suốt năm năm qua nàng chưa bao giờ
quên hắn, mỗi ngày đều nhớ hắn, mỗi ngày đều chờ hắn đến đón nàng.
Nàng xoa xoa mái tóc dài, giọng
nói lạnh lùng tàn nhẫn của Nguyên Hạo lại vang lên bên tai, “Bẩn quá!” Hắn cảm
thấy nàng bẩn … nước mắt bắt đầu không ngừng tuôn rơi trên mặt nước, tạo từng
vòng sóng nhỏ.
Hắn có biết không, khoảnh khắc
khi nàng thấy hắn, nàng vui sướng biết nhường nào, nàng hạnh phúc biết bao
nhiêu. Năm năm mỏi mắt mong chờ, mọi chua xót mịt mờ, mọi cô đơn quạnh quẽ đều
tan biến hết. Thế mà, hắn chỉ nói với nàng “Bẩn quá…”.
Lòng nàng quặn thắt, nếu suốt
năm năm qua hắn đều sống trong hiểu lầm, óan trách nàng, chán ghét nàng … thì
tình yêu của hắn dành cho nàng liệu có còn không? Liệu còn được bao nhiêu đây?
Nàng có chút sợ hãi!
Đứng lên khỏi bồn nước định
bước ra ngoài, nàng mới phát hiện đi tắm nhưng không mang theo quần áo sạch.
Xưa nay đều có Hương Linh làm thay nàng mọi chuyện, giờ phải tự dựa vào chính
bản thân nàng.
Nàng cắn môi, thôi đành mặc lại
quần áo vừa rồi trước đã. Hành lý của nàng dường như còn để ở nơi của người gác
cổng ngoài cổng nhỏ chưa mang vào đây, nàng cảm thấy thật phiền não.
Miễn cưỡng mặc lại bộ quần áo
dính đầy bụi đường vào người, Uất Lam mở cửa bước ra ngoài. Mặt trời đã ngã về
tây, là buổi chiều rồi. Nàng nhìn nhìn trời, làm sao để tìm được nha hoàn lúc
nãy đưa nàng tới đây đây? Ngay cả tên của nàng ta nàng cũng chưa hỏi, xưa nay
luôn là nha hoàn tự chủ động khai tên báo họ với nàng chứ nàng chưa phải chủ
động hỏi trước bao giờ. Nhíu mày, ở đây có rất nhiều chuyện không giống như ở
nhà, nàng phải để ý một chút.
Đợi một lúc vẫn không thấy nha
hoàn kia đến, Uất Lam đành phải tự mình đi đến chỗ để hành lý, ít nhất cũng lấy
một bộ quần áo sạch sẽ để thay cái đã, nàng còn phải đi gặp Nguyên Ngạo.
May mắn là từ nơi nàng ở đi tới
cái ngõ nhỏ kia cũng không quá quanh co, theo trí nhớ mơ hồ ban đầu nàng vẫn
tìm được đúng đường đi.
Ở cửa có một vài hộ vệ và đầy
tớ đang đứng, nàng chần chờ một chút, cuối cùng vẫn bước tới hỏi.
"Hành lý của cô
nương?" Một hộ vệ xem ra còn rất trẻ quay sang nhìn nàng chốc lát, rồi
quay lại dáng vẻ mờ mịt hỏi những người kế bên “Nàng ta là ai vậy?”
"Hình như là người sáng
nay Liễu huynh đệ dẫn về." Một người không chắc chắn lắm lên tiếng.
"A, ta biết rồi." Hộ
vệ trẻ kia như nhớ ra gì đó, quay sang phân phó một tiểu đầy tớ: "Dẫn nàng
ta đến kho hàng nhỏ, đồ đạc của nàng ta chất ở đó hết." Nói dứt lời liền
quay sang tiếp tục câu chuyện còn dang dở với những người còn lại, không nhìn
nàng thêm lần nào nữa.
Uất Lam đành phải theo cậu đầy
tớ nhỏ này đi, quẹo vài khúc quanh thì đến một cái nhà kho nhỏ, tên sai vặt này
dẫn nàng đến đây rồi cũng quay đầu đi, không hề có ý giúp nàng lấy đồ đạc.
Hành lý của nàng có ít cũng ba
bốn rương lớn, mà nàng thì lần đầu tiên làm mấy việc này mà lại không ai giúp,
không biết phải làm sao, tay chân luống cuống đứng nguyên một chỗ. Uất Lam thở
một hơi dài, thôi trước tiên lấy quần áo để thay đã, những cái khác để chờ gặp
được Nguyên Ngạo rồi tính tiếp.
Nàng vòng tay ôm lấy một túi
hành lý thật to, không nghĩ tới quần áo lại nặng đến vậy. Lúc đến không tính
đến đường xa gần như nào, bây giờ về đi mãi cũng chẳng thấy tới nơi.
Thỉnh thoảng trên đường lại có
mấy nha hoàn, tốp năm tốp ba liếc nhìn nàng rồi khẽ cười ra tiếng. Uất Lam đỏ
mặt, nàng biết bộ dạng của nàng lúc này rất thảm hại.
Về tới căn phòng nhỏ đó, thấy
ngay nha hoàn đưa nàng đi tắm lúc nãy đang đứng chờ ở cửa với vẻ mặt thiếu kiên
nhẫn, thấy nàng đang kéo một rương hành lý thật lớn chỉ nhíu mày hung dữ trừng
nàng mà không hề có ý giúp đỡ.
"Làm gì vậy! Đợi cô cả nửa
ngày rồi!" Nàng ta không chút khách khí, quát lên.
Chưa từng bị ai la mắng bao
giờ, nàng có chút sửng sốt, có chút lúng túng, nhưng mà …
Nàng mở to mắt, trong đáy mắt
ngập tràn vẻ chờ mong, "Có phải huynh ấy muốn gặp ta không?"
So với việc gặp Nguyên Ngạo,
tất cả những chuyện khác đều không quan trọng.
"Ai? !" Nha hòan kia
mở mắt lớn hơn, nhìn chằm chằm dung mạo nàng.
"Nguyên... Ngạo."
Nàng hơi đỏ mặt.
"Đó là cái tên cô có thể
tự tiện gọi được sao? Về sau gặp ngài ấy phải gọi là ‘Gia’ hoặc là ‘Chủ nhân’
nghe chưa! Cô làm càn nhưng người bị liên lụy là chúng tôi đây này."
Uất Lam ngơ ngác nhìn khuôn mặt
vừa nghiêm khắc vừa đầy vẻ khinh thường trước mặt, bảo nàng gọi Nguyên Ngạo là
gì cơ?
"Ta... Ta..." Nàng
nhìn nha hoàn kia, nhưng lại không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
"Ta biết cô là ai."
Nha hoàn kia cũng đi thẳng vào vấn đề, lạnh lùng cười, "Nhanh lên, đi gặp
gia, muốn nói gì thì nói!"
Lời nói này so với những lời
vừa rồi dường như càng thêm không khách khí.
"Chờ một chút được
không?" Nước mắt lại đảo quanh, Nguyên Ngạo sao lại có thể để cho người
hầu kẻ hạ khinh thường nàng như vậy chứ?
"Chờ? Ta có thể chờ, nhưng
gia không chờ được! Nhanh lên!" Nàng ta thúc giục thêm lần nữa rồi xoay
người bước đi.
Uất Lam trắng mặt, bất đắc dĩ
vội vàng quẳng cục nợ kia xuống, lảo đảo đuổi theo nàng ta.

