Yêu hận vô tận- Chương 05-06
Chương 5
Hắn lẳng lặng ngồi dựa vào
chiếc ghế đặt bên một cái bàn dài, những ngón tay thon dài chống nơi cằm, không
biết đang nghĩ gì.
Nha hoàn đưa nàng vào rồi lui
ra ngay. Uất Lam nhìn thẳng vào Bộ Nguyên Ngạo, chỉ nhìn thôi nàng đã cảm thấy
thật thỏa mãn. Cảm giác hạnh phúc tan biến trong thoáng chốc, nàng lại nhớ tới
thái độ của hắn, trái tim lại đập nhanh hơn.
"Nguyên..." Nàng lại
nhớ tới lời của nha hoàn nọ, nhưng gọi hắn là ‘gia’ nàng không sao gọi được.
Hắn không phải ‘gia’ của nàng, mà là Bộ Nguyên Ngạo nàng đợi suốt năm năm, mong
mỏi suốt năm năm.
Đôi mắt lạnh lùng quay lại,
không chút độ ấm nào nhìn thẳng vào nàng.
Ánh mắt của hắn làm nàng co rúm
lại, nàng …còn chưa thay bộ quần áo khiến hắn cảm thấy bẩn thỉu kia, nàng có
chút thẹn thùng.
"Quả nhiên là phong cách
nhà họ Uất." Hắn cười lạnh.
Nàng khó hiểu nhìn hắn.
"Không phải lão Uất chỉ
cho cô một bộ quần áo này thôi đấy chứ? Mang đến nhà họ Bộ nhiều hơn một chút
đều là tổn thất nhỉ." Ngữ điệu châm chọc của hắn khiến lòng nàng có chút
tổn thương.
"Nguyên Ngạo!" Nàng
khẩn cầu bước lên từng bước, "Huynh làm sao vậy? Huynh hận năm đó cha muội
không giúp huynh sao?" Nước mắt lại chuyển quanh, nàng cũng cảm thấy cha
nàng làm vậy là không đúng, nhưng nàng không cách nào ngăn cản ông được!
"Không giúp ta?" Hắn
đùa bỡn nhìn nàng. Hai hàng lông mày nhếch lên, "Đúng, ta hận." Hắn
vậy mà lại cười phá lên.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn,
"Nguyên Ngạo..." Nàng cố gắng nói thật to, hắn giống như không muốn
nghe nàng giải thích.
"Người đâu!" Hắn gọi,
cũng không nhìn nàng nữa.
Nha hòan lúc nãy đẩy cửa bước
vào, Bộ Nguyên Ngạo nhìn nàng ta, "Vừa rồi ngươi nói những gì với cô ta?
Đi xuống lĩnh hai mươi cái vả miệng!"
"Nguyên Ngạo!" Uất
Lam kinh hoảng, là vì nàng sao? Nàng làm sai gì mà hắn lại trừng phạt nha hoàn
này?
"Bốn mươi cái!" Hắn
nhếch môi một cái.
Nha hoàn kia oán hận nhìn nàng,
Uất Lam lạnh cả người, chẳng lẽ là vì nàng gọi tên hắn sao? Nước mắt cuối cùng
cũng rơi ra, hắn hận nàng đến mức này sao?
"Tha cho nàng ấy..." Nàng
nhìn hắn, "Được không, gia."
Một tiếng gọi này cũng đủ làm
nàng tan nát cả cõi lòng, hắn … quả thật không còn là Nguyên Ngạo của ngày xưa
nữa rồi.
"Đi xuống lĩnh mười cái vả
miệng." Hắn cười, tán dương nhìn Uất Lam, "Xem ra, cô vẫn biết nên
làm thế nào nhỉ.”
Nàng đờ đẫn nhìn hắn, nước mắt
lạnh lẽo lăn đến cằm làm da thịt nàng đau đớn. Biết là không nên hỏi, biết là
sẽ nhận được một đáp án khiến nàng tổn thương thật sâu, nhưng nàng vẫn muốn
hỏi, cho dù đã đến tình cảnh này rồi nàng vẫn không dám tin.
"Huynh... còn có thể lấy
muội không?"
Mi mắt hơi nhíu lại, hắn nở một
nụ cười thản nhiên. Chậm rãi đứng dậy, hắn đến gần nàng, nàng cũng không hề cử
động. Mắt kia, mi kia, nụ cười dịu dàng kia … tất cả đều được vẽ không biết lần
thứ mấy ngàn mấy vạn trong đầu nàng rồi. Sao hắn lại không phải là Nguyên Ngạo
được? Nàng xúc động nhìn hắn, là hắn mà, đúng hắn.
Tay hắn dịu dàng nâng cằm nàng lên, "Uất
Lam ..."
Cách gọi này …cũng không thay
đổi!
Nước mắt của nàng càng rơi
nhiều hơn, trái tim lại bởi vì vui sướng mà không ngừng đập loạn.
"Nếu là một gã đàn ông
khác có loại máu Cửu Dương, điều kiện để cứu chị em cô là thân thể của cô, cô …
cũng sẽ đáp ứng sao.”
Hơi thở của hắn phả qua tóc mai
của nàng, nàng sững sờ một lúc. Sẽ sao? Nếu là một người đàn ông khác?
Nàng trầm mặc, vì em trai...
Nàng có thể hay không? Ít nhất nàng không thể thẳng thắn trả lời hắn “Không.”
Hắn nhìn vào đôi mắt mờ mịt
nước của nàng, kiên quyết buông tay ra, tất cả vẻ dịu dàng đều biến thành xem
nhẹ và khinh thường. Hắn lại ghế ngồi lạnh lùng nhìn nàng.
"Loại đàn bà chỉ vì để trả
ơn mà không cần biết đó là gã đàn ông nào đều có thể lên giường được, cô cảm
thấy ta sẽ lấy sao?”
Nàng rũ mắt xuống, chỉ vì để
trả ơn... gã đàn ông nào cũng lên giường được, đó là cái nhìn của hắn dành cho
nàng sao? Lòng của nàng đau quá, rất đau, giữa nỗi đau xót đó nàng lại cười, có
lẽ hắn nói đúng.
"Biết vì sao ta muốn cô
tới không?" Hắn cười hỏi nàng.
Nàng yếu ớt ngẩng mặt lên, một
tia hy vọng cuối cùng, hắn sẽ nói một câu làm cho trái tim nàng ấm áp.
"Bây giờ ta còn chưa muốn
nhà họ Uất các người tuyệt tự, chưa phải lúc. Muốn máu của ta, nhà họ Uất có
thứ rách nát gì để trao đổi được với ta, trừ cô ra …"
Nàng tuyệt vọng nhìn vào đôi
đồng tử ánh lên đầy vẻ tàn nhẫn của hắn, Nguyên Ngạo, hãy nói một câu, một câu
cho nàng dễ chịu chút đi.
"Cô biết không, Uất
Lam." Hắn lại một lần nữa kêu tên của nàng, cơ thể nàng vẫn run lên dữ
dội. Năm năm, không khi nào nàng không mong ước được nghe hắn gọi tên nàng.
"Sức hấp dẫn của cô nằm ở
chỗ rõ ràng là loại đê tiện lại giả bộ là tiên nữ hiền lành thiện lương.” Hắn
cười rộ lên, "Cô thật hiểu đàn ông, chà đạp một con đàn bà đê tiện sao đã
ghiền bằng chà đạp một tiên nữ chứ. Thật kích thích nha.”
Nàng nhìn hắn... Người đàn ông
đang nói với nàng những lời dơ bẩn đó là hắn sao!
Chương 6
Bảo rằng: “Hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng thế thôi.”
Hai sắc hoa tigon – T.T.K.H
"Bắt đầu đi." Hắn nén
cười nhìn nàng, cái vẻ cười cợt kia còn làm cho nàng đau đớn hơn so với bất kỳ
biểu hiện nào.
Nàng không nói, cũng không nhúc
nhích.
"Lúc cô đi, cha mẹ cô
không nói cho cô biết rõ sao." Hắn thấp giọng cười nhạo, "Điều kiện
để cứu em trai cô, chính là hầu hạ ta trên giường. Mẹ cô không dạy cô mấy kỹ
năng này sao? Cô đứng không như vậy làm sao ta cứng lên được."
Nàng đờ đẫn nhìn xuống nền nhà
được lát bằng đá cẩm thạch, "Nói cho muội biết... Năm đó rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì. Muội chỉ muốn biết một điều này thôi."
Hắn nhìn nàng trong chốc lát.
"Giả bộ không biết chuyện
năm đó cũng chẳng thay đổi được gì đâu." Hắn cười lạnh.
"Muội biết, muội chỉ muốn
chính miệng huynh nói cho muội biết thôi." Biết, chết cũng còn hiểu rõ.
"Ừmmm" Bộ Nguyên Ngạo
dùng khóe mắt liếc nàng, “Nói từ đây đi. Thật ra quá trình đơn giản lắm.” Tương
phản với giọng điệu của hắn chính là ánh mắt lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi."Bắt
đầu từ cái đình cách nhà cô một dặm mà cô không ra đó nói đi vậy." Hắn
cười cười, "Ngày đó cha cô và mấy tên cao thủ nhà cô đến, ta đánh không
lại chúng. Đừng thấy cha cô trói gà không chặt thế chứ khi muốn giết người cũng
ngoan độc lắm đó, nhưng mà rốt cuộc cũng già rồi, không giết ta chết được, chỉ
để lại sau lưng ta một vết thương rất sâu thôi.”
Cả người nàng run bắn, lời hắn
nói thật nhẹ nhàng, nhẹ như mây trôi nước chảy, mà sao nàng nghe lại như trời
sụp đất nứt thế này!
“Giúp nhà cô làm ăn khấm khá,
nhưng nhà họ Bộ khi thất thế trông mong vào tiền vay mượn của nhà họ Uất đã vay
thì đúng là sai rồi, ta tự nhận ta xui xẻo, không thể trách nhà cô được."
Hắn thong dong rộng lượng nói, thậm chí còn tự giễu cười cười."Cũng không
biết là ông trời muốn tuyệt nhà họ Uất cô hay là muốn tuyệt nhà họ Bộ ta nữa,
cố tình lúc đó lại có người bắt cha mẹ và anh em ta đi, lại còn đòi năm mươi
vạn tiền chuộc. Bạc ta cũng đã xoay sở được rồi, nhưng vì vết thương cha cô ban
tặng phát tác, nên ta đã không kịp đi cứu người nhà của ta, kết quả là họ chết
hết.”
Nàng vẫn đưa ánh mắt nhìn vào
một vùng hư vô mờ mịt nào đó.
"Nếu ta lấy tiền đó đi cứu
họ, có lẽ cả nhà ta đang còn sống trong cảnh đói khổ. Ta dùng năm mươi vạn
lượng không kịp đi đổi tính mạng của họ đó tạo ra Du Hợp trang bây giờ, đẹp
không?”
Nàng cắn môi không dám nhìn
hắn.
"Cha cô đúng là ngu ngốc.
Muốn hầu hạ đàn ông thì phải cho một con đàn bà trẻ trung một chút đến chứ.”
Hắn giọng đầy mỉa mai nhìn nàng, "Cô bao nhiêu? Hai mươi chưa? Các gia tộc
tặng con gái cho ta vui vẻ tuổi cũng không lớn đến vậy đâu." Hắn cười rộ
lên.
Nàng hạ mi, biết là không nên
hỏi, nhưng miệng lại không chịu nghe lời, "Không phải huynh muốn ta đến
sao?"
Hắn cười, dường như còn vui vẻ
hơn cả vừa rồi."Đó là cha cô nói? Hay là đại tiểu thư cô tự tưởng? Đoán
chừng là lão cha già súc sinh kia của cô rồi, y nghĩ cô đến đây thì có thể giảm
bớt chút tội à. Thật ra như nhau cả thôi, ta có tiền cũng không định hao phí
trên người nhà họ Uất các người. Đổi lại là em gái cô đến không chừng còn được
cơm no áo ấm nha, tốt xấu gì cô ả cũng còn trẻ, cô …” Hắn xem cô giống như hàng
hóa, đánh giá từ đầu đến chân, "Còn bệnh tật! Một ngày ăn bao nhiêu cơm là
có thể sống được? Hai lượng có đủ không? Hơn nữa ta thấy lãng phí lắm."
Nước mắt —— không có.
Khóc cho hắn nhìn hay khóc cho
chính mình? Đã đến nước này rồi rốt cục nàng cũng hiểu, hắn để cho nàng đến đây
là để trả thù. Thậm chí hắn còn không chỉ thẳng nàng, mà bất cứ người nhà họ
Uất nào cũng được.
Nàng còn tưởng rằng hắn nhớ
thương nàng, yêu nàng... Thật nực cười. Nàng ngay cả phải trách ai cũng không
biết! Trách cha? Trách hắn? Tự trách mình? Hay trách vận mệnh?
"Hay không? Ta đã chính
miệng nói cho cô rồi đó, nói đủ rõ chưa?" Hắn nhìn nàng khẽ nhếch khóe
môi.
Rõ... nàng đã thật sự hiểu rõ,
hắn - không hề yêu nàng. Còn tất cả những vấn đề khác đối với nàng chẳng quan
trọng gì nữa. Thành kẻ thù, còn mục đích gì nữa đâu, trả thù cũng vậy, lãng phí
cũng thế, hắn, đã không còn thương nàng nữa.
Hiểu được điểm này, đã đủ rồi.
"Hàng tháng phải cho chị
em cô chút máu, thật sự có chút không đáng." Hắn hừ lạnh, "Đến đây
đi, cô đã biết phải làm gì chưa?"
Biết...
Hắn tự nhiên thoải mái bước đến
giường ngồi xuống, liếc nàng, "Kích thích một chút, nếu không làm được thì
về đổi em cô đến đây cho nhanh đi.”
Nàng hít thật mạnh một hơi,
người nhà họ Uất … hắn hận nhất.