Yêu hận vô tận- Chương 07-08

Chương 7

Ái ân một phút nghĩa vợ chồng

Tình hư, tình nát, hỏi còn
không?

Hắn nhìn nàng, cười như không
cười.

Thật lâu sau, rốt cục nàng cũng
ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt chạm nhau, hắn cười,
"Biểu diễn đủ chưa? Ta xem như cũng có kiên nhẫn. Nói thật ra, Uất Lam, ta
thích cái kiểu này của cô."

Nàng đờ đẫn nhìn hắn, từng lời
của hắn đã gần như làm cho lòng nàng không thể đau hơn được nữa.

"Cởi đi." Hắn ác liệt
nhếch khóe miệng lên. “Biết chừng biết mực một tí, chậm chạp quá ta không có
hứng đâu."

Nàng không nhúc nhích. Tuy rằng
nàng đã mười chín tuổi, đối với mấy chuyện nam nữ này cũng hiểu được ít nhiều,
nhưng dù sao nàng vẫn là một khuê nữ được giữ kín trong nhà. Nàng nhìn ánh mắt
lạnh lùng mỉa mai của hắn …

Nàng từng nghĩ gả cho hắn, đem
tấm thân trinh trắng của mình trao cho hắn trong đêm động phòng hoa chúc, ngập
tràn vui sướng, hắn ở dưới ánh sáng của ngọn nến uyên ương, cười dịu dàng nhìn
nàng … Những chuyện vốn nghĩ tuyệt đối sẽ phát sinh, nay lại đều trở thành giấc
mộng xa vời, không thể nào chạm tới được.

Hắn hé miệng, khẽ cười vài
tiếng, "Có lẽ cô càng thích thú với kiểu đàn ông thô bạo như cầm thú nhỉ,
như vậy cô càng có vẻ thuần khiết hơn một chút chăng. Lần đầu tiên để cô chủ
động cũng không hay lắm, lại đây..." Hắn mỉm cười ngoắc ngoắc nàng lại.

Nụ cười mỉm của hắn … khiến
nàng bị mê hoặc. Lời nói tràn ngập sự hèn hạ kia thổi tới tai đâm thẳng vào
lòng nàng. Nhưng chỉ một nụ cười mỉm này thôi, cũng đủ để bùng nổ hết những
mong mỏi của nàng đối với hắn, phá tan hoàn toàn lý trí của nàng, phá hủy hoàn
toàn trí nhớ của nàng. Bây giờ trong mắt nàng, trong lòng nàng, trong trái tim
nàng chỉ cảm nhận được nụ cười này của hắn.

"Lại đây..."

Hắn động đậy ngón tay ngoắc
nàng lại, nàng giống như một con rối gỗ bị thao túng, hạnh phúc mà mù quáng
bước đi trong mộng đẹp, thứ điều khiển nàng kia chính là tình yêu mà cho dù thế
nào cũng không diệt được, tình yêu của nàng dành cho hắn!

Năm năm, không, từ khi nàng
hiểu chuyện nàng đã từng ngày từng ngày tích cóp tình yêu dành cho hắn.

Phần yêu này đã trở thành một
phần trong cuộc đời nàng rồi. Có lẽ hắn không biết, ngay cả chính nàng cũng
không biết, tình yêu này sẽ không vì thù hận, hiểu lầm hay những cực khổ đau
đớn khác mà tan biến, ít nhất sẽ không biến mất sau khi nghe xong chuyện ân oán
giữa hắn và nhà nàng.

Hắn âu yếm đặt nàng ngồi lên
đùi, ngắm nàng thật gần rồi cười tán thưởng: "Không tồi, đã ngần này tuổi
rồi mà vẫn chưa già nhỉ." Tay hắn luồn
ngược vào váy nàng, thọc thẳng lên cao mò mẫm, thăm dò, "Vẫn còn trinh chứ?"

Cảnh trong mơ đã xuất hiện vết
cắt đầu tiên.

Một ngón tay hắn đâm thẳng vào,
nàng giật nảy mình, hoảng loạn nhìn hắn, đau đến mức cứng cả người lại.

"Còn trinh thật." Hắn
cười khẽ, "Là vì bệnh tật ư?"

Nàng nhìn hắn, từ lúc gặp lại
hắn đến giờ, nàng vẫn không biết phải nói gì với hắn.

Hắn lại cười, nàng bỗng thét
lên một tiếng, Hắn … hắn ...lại thọc tiếp một ngón tay vào, nàng còn chưa kịp
ngăn cản, hắn đã lạnh lùng xọc mạnh hai ngón tay vô rồi tách ra, xé rách không
chỉ là thân thể nàng, trái tim nàng, danh dự của nàng … còn có giấc mộng của
nàng nữa!

Cơn đau đớn theo dòng chất lỏng
nóng bỏng chảy ra ngoài cơ thể, nàng không khóc, không la, chỉ thẫn thờ nhìn
hắn, so với trái tim, nơi đó sao gọi là đau …

Hắn rút các ngón tay về, trên
bàn tay nhớp nháp máu, tất cả đều là máu của nàng. Hắn vẫn cười, chùi dòng máu
đỏ tươi biểu tượng cho sự trinh trắng vào váy nàng. "Có thể lên giường
rồi, đúng là cô vẫn còn sạch sẽ."

Hắn ném nàng lên giường, nàng
không phản ứng gì khác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một điểm hư vô nào đó. Vì
sao, vì sao thứ làm cho nàng sắp không chịu đựng nổi lại là đau lòng? Nàng cố
gắng dùng sức lại dùng lực đè lại trái tim đang đau đớn của mình, đè nặng vậy
rồi chắc sẽ không đau nữa.

Thân thể của nàng càng ngày
càng lạnh, sự giá lạnh đó làm cho mỗi đoạn xương cốt trong người nàng cũng phát
đau. Hắn cởi quần áo của nàng. Nàng nhìn hắn, như là muốn đem hắn khắc sâu vào
linh hồn, hoặc tiến nhập vào thân thể nàng.

Hắn vén vạt áo dài lên, cởi
quần ra.

Đôi cánh tay thon dài đặt hai
bên má nàng, rất sát, nhưng nàng lại không dám chạm vào, hai mắt tuyệt vọng
nhắm chặt lại, cắn chặt môi. Hắn đâm vào, đau, thật sự rất đau. Mỗi một lần hắn
đâm sâu vào đều như muốn đem nàng xé ra thành hai nửa, hắn không hề kích thích
dục vọng của nàng, không hề nhẹ nhàng với nàng, hắn muốn nàng đau.

Ngón tay nàng sắp xé rách cả
khăn trải giường, nhưng nàng không hề kêu lên một tiếng. Bệnh tật đã cho nàng
thói quen chịu đựng. Nàng hiểu, cho dù có cầu xin hắn cũng chẳng chút thương
xót nàng.

Trong khoảnh khắc nàng ngất đi rồi
lại bị đau làm cho tỉnh lại, nàng cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, thì hắn
quyết đoán rút ra.

"Chả hứng thú gì cả."
Hắn có vẻ thất vọng, cợt đùa.

Nàng không phản ứng gì.

Hắn xuống giường, đứng ở bên
giường bắt đầu cởi hết quần áo, đầu cũng không quay lại, giọng nói bình thản
không giống như là vừa mới làm tình, "Muốn chết cũng được thôi, kêu nhà họ
Uất đổi một đứa khác sạch sẽ đến cho ta. Kéo dài mạng sống của em trai cô, mà
chỉ dựa vào việc chà đạp một ả đàn bà nhà họ Uất chả mấy khoái cảm này thôi ư,
cô thật sự làm ta có chút thất vọng đó. Ngày con gái nhà họ Uất chết hết, cũng
chính là ngày em trai cô cùng theo xuống mồ. Thú vị.” Nói tới đây, hắn lại cười
cười.

Chết? Nàng quả thật nghĩ tới
chết.

"Người đâu." Hắn nóng
nảy kêu một tiếng. Một nha hoàn khuôn mặt sưng vù cúi đầu bước vào, hắn đã cởi
gần hết quần áo trên người, “Thay quần áo cho ta.”

Hắn vừa để người hầu hạ hắn mặc
quần áo, vừa hờ hững phân phó: “Khăn trải giường cũng thay đi, nhơ nhớp.”

Nàng khó khăn khẽ đảo mắt, ánh
mắt trống rỗng, không một chút ướt át.

Đột nhiên, nàng thấy vết sẹo
trên lưng hắn.

Ở trên làn da trơn láng trắng
trẻo trên lưng hắn kia, là một vết sẹo thật khủng khiếp kéo từ đầu vai xuống
tới tận mông.

Không thể khống chế, bất ngờ
nàng gào khóc thất thanh.

Vết sẹo để lại kia như một lưỡi
dao cắt nát cuộc đời nàng, giấc mộng của nàng, tình yêu của nàng.

Hắn ngoảnh mặt làm ngơ mặc quần
áo bước ra ngoài, chỉ còn một mình nàng nằm hỗn độn trên giường bất lực gào
khóc.

Nha hoàn đờ đẫn đứng trên mặt
đất nhìn nàng khóc, nàng ta vốn oán hận nàng, nhưng … tiếng cô gái này khóc như
là đã cạn kiệt hết hy vọng vào cuộc đời này rồi, thật không biết, bây giờ nàng
khóc thì sau này sẽ còn lại gì nữa.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Chương 8

Nước mắt không còn rơi nữa….
nhưng cổ họng đã khản đặc, cả người cũng không còn chút sức lực nào.

Nha hòan vẫn đứng trong góc
nhìn nàng lúc này mới bước lại gần, nói nhỏ: “Để ta đi lấy cho cô bộ quần áo”.
Giọng nói vẫn bình thản như trước, nhưng hoàn toàn đã mất đi ý khinh khi”

“Xin lỗi…..” Giọng nói khàn đặc
của Uất Lam cất lên khi nhìn tới khuôn mặt sưng vù của nàng ta.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn nàng,
khẽ lắc đầu rồi quay người ra ngoài, trước khi bước ra khỏi cửa, nàng ta nói:
“Ta tên Hương Cầm”

Hương Cầm?

Uất Lam cười khổ, thật ngốc
quá, trong thoáng chốc lại còn nghĩ rằng vì nha hòan của nàng tên Hương Linh,
nên hắn mới đặt cho nha hoàn hầu cận hắn cái tên này nữa chứ.

Tấm thân đau đớn, con tim lại
càng đau hơn, cả người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài không có nơi nào
là không đau, đến nỗi nàng không thể chịu đựng được.

Nàng khó khăn thò tay lên mò
mẫm ngăn tủ trên đầu giường, trên khuôn mặt đau thương tuyệt vọng kia thoáng
qua một nét cười, quả nhiên là có, hắn vẫn có thói quen để một con dao nhỏ ở
trong hộc tủ đầu giường. Xuất thân từ gia tộc thương nhân, luôn cần một con dao
nhỏ để cắt giấy hay mở niêm phong, đó là một thói quen cơ bản, hắn … vẫn còn
sót lại vài điểm chưa hề thay đổi.

Nước mắt, tuôn rơi như mưa. Hắn
cho dù có thêm bao nhiêu điểm chưa hề thay đổi thì đã sao? Con tim yêu nàng giờ
đã thay đổi rồi …

Bàn tay cầm dao không hề run
rẩy. Chết? nàng không sợ, lại càng không đau lòng! Khi hàn độc phát tác, nàng
đau đến nỗi muốn chết đi, dựa vào nỗi nhớ nhung dành cho hắn, một chút tàn niệm
mong muốn gả cho hắn đã giúp nàng vượt qua, chịu đựng tới tận bây giờ.

Bây giờ__ cũng tốt, cái cần cho
hắn đã cho rồi, cái cần buông tay cũng buông rồi! Nàng chỉ là một cô gái nhỏ
mình đầy bệnh tật, nghiệt ác nhà nàng gây nên nàng không trả nổi, cũng không có
khả năng hoá giải thù hận kia, người yêu cũng không còn nữa, cũng không còn bị
bệnh tật hành hạ nữa, chết, sao lại không được xem là một chuyện tốt đẹp chứ?

Chuyển mũi dao lại, thực sự
muốn đâm vào da thịt mình… nàng nắm chắc lấy lưỡi dao, lưỡi dao sắc nhọn mạnh
mẽ cắt rách ngón tay nàng, cả bàn tay đầy máu. Chết, nàng đã được giải thoát.

Uất Tử__ xinh đẹp dễ thương,
cuộc sống của em vẫn tràn đầy ánh dương và hoa thắm, em khoẻ mạnh hoạt bát, sắp
gả cho thiếu gia nhà họ Khổng, nghe nói cũng là một thiếu niên anh tuấn với tài
đức vẹn toàn…..

Em trai Uất Thanh của nàng ….

Mắt nàng tối sầm lại, không còn
lo lắng được nhiều như thế nữa, không lo lắng thêm được nữa, đau quá, đau quá
rồi! Đòn đả kích mà Nguyên Ngạo dành cho nàng này còn đau đớn hơn bất cứ thứ
gì! Bầu trời của nàng, sụp đổ rồi. Niềm tin mà nàng vẫn luôn dựa vào để sống
qua ngày giờ đây đã tan thành tro bụi! Tất cả hy vọng mà cuộc đời này mang đến
cho nàng, đều đã là khói bụi …

Tiếng bước chân, là hắn! Nàng
cảm nhận được!

Quả nhiên, Bộ Nguyên Ngạo bước
nhanh vào phòng, hắn không thèm nhìn nàng, trực tiếp đến kệ sách lấy một bức
thư. Trong chớp mắt, hắn dừng lại, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại.

Tay của nàng bắt đầu run rẩy, hắn__ sẽ ngăn
cản chăng? Dù sao nàng cũng là người hắn đã từng yêu, nàng phản bội lại tất cả
lý trí để hy vọng hắn đến cuối cùng sẽ kéo nàng lại.

Hắn đúng tại đó nhìn ngó một
lúc, “ Muốn chết, không ai ngăn cản cô cả. Nhưng đừng chết tại Du Hợp Trang,
xúi quẩy.”

Con dao nếu không phải đang găm
vào da thịt nàng, chắc hẳn đã rơi xuống đất….

Sắc mặt hắn không hề thay đổi,
thản nhiên cất bước rời khỏi, cũng không nhìn nàng thêm một lần nào nữa. Hương
Cầm mang theo một bộ quần áo bước vào, suýt chút nữa đụng phải hắn.

“Gia.” Hương Cầm hoảng hốt cút
đầu đứng sựng lại

“Xem chừng cô ả, đừng để ả ta
chết trong trang viên. Nếu chết thật, lập tức thông báo Uất gia đến dọn xác, ta
không có lòng tốt giúp ả chuẩn bị hậu sự đâu. Thúc họ nhanh một chút, mùa hè
mau thối rữa lắm”

Hắn đi rồi …. Uất Lam vẫn ngây
ngốc nhìn theo hướng hắn biến mất.

Đến cả cái chết, cũng không có
chút giá trị nào.

Hương Cầm không nhúc nhích,
nhìn con dao trong tay nàng và đống máu.

“Uất …” Nàng không biết nên gọi
cô gái này là gì, nghe nói nàng ta là con gái của kẻ thù nhà họ Bộ - Uất gia,
hơn nữa cha của nàng ta đã hãm hại chủ nhân như thế, nàng ta lại lừa gạt chủ
nhân, mới khiến tính cách của người thành ra thế này. Nàng hận nàng ta, khinh
thường nàng ta. Nhưng khi chính thức gặp mặt__ cô nương nhà họ Uất yếu đuối này
cũng thật đáng thương.

“Đừng làm chuyện dại dột nữa.”
Nàng chỉ có thể nói được mỗi câu này với cô gái không tấc vải che thân cùng bàn
tay nhuốm đầy máu đang ngồi trên giường kia.

“Giúp ta…. chải tóc được
không?” Tiểu mỹ nhân ngồi trên giường nói giọng khàn đặc.

Nghe vậy Hương Cầm chợt không
vui, vừa tội nghiệp nàng ta chút, nàng ta đã giở thói sai bảo ra rồi!

“Chỉ … lần này thôi.” Cảm nhận
được sự bực tức của nàng ta, Uất Lam khó khăn mỉm cười. “Nha hoàn của ta vẫn
đang đợi ta ở bên ngoài trang viên, ta không muốn….” Nói không nên lời, không
muốn để Hương Linh thấy được hình dáng thê thảm như vậy của nàng.

Hương Cầm có chút tán thưởng
khi nhìn quần áo của Uất Lam, có lẽ đây là bộ đồ hoa lệ nàng ta mang từ nhà
đến? Rất thích hợp với nàng ta, nàng ta rất đẹp, cũng rất trang nhã….Tuy làn da
trắng đến mức có cảm giác không có chút huyết sắc nào, không giống người còn
sống, nhưng nàng ta vẫn xinh đẹp. Đặc biệt là đôi mắt, người có đôi mắt sáng
trong xinh đẹp như vậy làm sao có thể nói dối hại người được?

Hương Cầm không nhịn được khẽ
thở dài, Uất cô nương có gạt Gia hay không không còn quan trọng nữa, chỉ cần
nàng ta là người của nhà họ Uất thì nhất định là tiêu rồi ….

Uất Lam lấy từ trong hộp trang
sức ra một đôi vòng phỉ thuý xanh biếc, “Hương Cầm… tỷ.” Nàng gọi tên nàng ta
một cách gượng gạo, với thân phận của mình hiện giờ chắc nên gọi như thế nhỉ?
“Muội không hiểu chuyện, hại tỷ bị đánh, cái này tặng cho tỷ, xem như đây là
lời xin lỗi của muội.”

Hương Cầm lạnh lùng lắc đầu:
“Ta không cần.” Tuy biết đó chỉ là lòng tốt của nàng ta, nhưng nàng ta xem nàng
là loại người nào?

“Tỷ cầm lấy đi.” Uất Lam lại
cười, nụ cười đẹp thê lương mà cay đắng, “Muội đã không cần dùng đến nữa.” Nàng
đặt đôi vòng vào tay Hương Cầm.

Hương Cầm chợt lạnh người, nàng
ta vẫn muốn chết!

“Uất cô nương, Gia đối với nhà
họ Uất các người ….” Nàng ta đột nhiên dừng lại, từ này không dễ dàng cân nhắc.

Uất Lam cười khổ: “Muội biết
mà”

Rất oán hận, nàng biết! Hắn báo
thù nàng đau đớn đến thế, kiên quyết đến thế, kịch liệt đến thế, vậy mà vẫn
không xoa dịu đi được nỗi hận của hắn dù chỉ một chút. Hận cỡ nào… hẳn là không
bờ không bến. Chỉ sợ rằng_ hắn phải đuổi cùng giết tận mới chịu buông tay.

“Cô nương chết đi, chắc chắn
Gia sẽ lại kiếm thêm một cô nương họ Uất khác đến. Nếu như cô đã… đã…Khụ, hà
tất phải để liên luỵ đến những chị em khác trong nhà chứ? ”

Uất Lam đờ đẫn, liên lụy? Cái
chết của nàng, sẽ liên lụy một người khác? Thì ra cái chết của nàng cũng là một
vấn đề nan giải.

………..

Dưới ánh mặt trời không ngờ lại
làm cho nàng cảm thấy thật nóng nực, cơ thể bị hắn tra tấn bắt đầu không chịu
theo sự điều khiển của nàng nữa rồi. Để ra được khỏi trang viên này … đường sao
lại dài đến thế!

Tên gác cổng lén lút liếc nàng,
quả nhiên bọn họ đều biết nàng là ai, tới làm gì. Ánh mắt nhìn nàng đều chứa
đầy sự lạnh lùng lẫn khinh thường. Quả nhiên không ai ngăn nàng lại cả.

"Tứ tiểu thư!" Hương
Linh thấy nàng sắc mặt tươi tỉnh hẳn lên, từ bóng cây bên kia cổng chạy ra đón
nàng. Quả nhiên là nàng ấy đã đợi lâu lắm rồi, môi khô nứt hết cả.

Uất Lam nhìn nha hoàn của
mình...

"Tứ tiểu thư?" Hương
Linh cảm thấy khó hiểu. Gặp Bộ thiếu gia rồi, sao sắc mặt tiểu thư lại có vẻ
càng xấu đi thế này, tái nhợt phát sợ, môi thì lại quá đỏ. Dưới mi mắt còn có
quầng thâm mờ mờ, nhìn kỹ lại thì trong tròng mắt đều là tơ máu, mắt lại hơi
sưng nữa!"Tứ tiểu thư!" Hương Linh hoảng sợ kêu lên một tiếng.

"Hương Linh." Uất Lam
nhẹ nhàng cười, nụ cười tươi ấy khiến Hương Linh bớt phần nào nỗi nghi ngờ,
"Ta rất tốt." Không muốn nấn ná thêm nữa, để cho Hương Linh nhìn kỹ
thêm chút nữa e là sẽ không giấu được mất. "Hương Linh, đây là ngân phiếu
mẹ ta cho ta, năm trăm lượng, em cầm lấy đi, muốn về Uất gia cũng được, muốn tự
mở gì đó kinh doanh buôn bán nhỏ nhỏ cũng tốt, phải tự chăm sóc bản thân thật
tốt, sống cho thật tốt, nghe em."

Hương Linh ngơ ngác nhận xấp
ngân phiếu, "Tiểu thư! Sao cho em nhiều quá vậy? !"

"Ừm, em xem... Đây đều là
Nguyên... của chàng, " Cái tên này nàng không cách nào thốt ra được, cuối
cùng cũng không thốt ra được nữa rồi, “Chàng giàu có thế này, vốn đâu cần chút
bạc lẻ mà ta mang từ nhà đến này đâu. Chàng sắp xếp rất nhiều nha hoàn hầu hạ
ta, ta nghĩ, cũng đến lúc trả tự do cho em rồi."

Tự do? ! Đã đến lúc tự do rồi.

"Tiểu thư..." Hương
Linh vừa cảm kích vừa khó hiểu, bàn tay cầm xấp ngân phiếu không ngừng run run.
"Nhưng sao không cử hành hôn lễ? Em muốn được nhìn thấy tiểu thư xuất
giá!"

Uất Lam có chút choáng váng,
suýt nữa ngã nhào xuống đất, may mắn là kịp trấn định lại.

“Sắp tới chưa chọn được ngày
lành … dù sao ta cũng đã đến đây rồi, không cần gấp gáp vội vã làm gì. Đại sự
cả đời, thận trọng vẫn tốt hơn."

Hương Linh cau mày, đầy nghi
hoặc.

"Xong hết rồi, em đi đi.
Ta muốn nhìn em đi. Ta sắp đứng hết nổi rồi." Uất Lam thúc giục.

"Dạ. Tiểu thư, tiểu thư
cho em nhiều tiền thế này, em, em không muốn về Uất gia nữa.”

"Ừm, cũng tốt."

"Về lại, dù muốn dù không
cũng sẽ thành nha hoàn hồi môn của Ngũ tiểu thư, chi bằng tự mình kiếm ăn không
tốt hơn sao. Hương Linh hầu hạ tiểu thư lâu vậy rồi, chịu ân huệ của tiểu thư
quá nhiều rồi, xin tiểu thư nhận của Hương Linh một lạy."

Uất Lam không ngăn cản, cũng
không còn chút sức lực tâm trí nào để ngăn cản, chỉ mong Hương Linh nhanh chóng
rời đi.

..............

Mãi khi bóng dáng Hương Linh
khuất sau góc đường, Uất Lam mới dám dựa người vào tường trượt dài xuống đất...
May quá, vẫn kiên trì được. Nỗi băn khoăn trong lòng cuối cùng cũng đã thông
suốt.

Nơi này, là bên ngoài Du Hợp
trang ư?

Ánh mặt trời chiếu rọi thẳng
vào nàng, nước mắt cũng chẳng còn để mà rơi nữa.

Tiếng vó ngựa dồn dập truyền
tới, quả nhiên là Dung Khiêm. Y cũng thấy Uất Lam ngay, vẻ mặt sợ hãi, vẻ sợ
hãi ấy lại nhanh chóng chuyển thành thương hại.

Tạo hóa trêu ngươi, còn có thể
mong chờ Bộ Nguyên Ngạo cho tiểu thư nhà mình những ngày yên ổn sao? Nhưng cũng
không quá tệ, tuy không có nha hoàn hầu hạ, nhưng ăn mặc cũng còn tốt chán, có
lẽ là còn nhớ chút tình xưa nghĩa cũ chăng.

Dung Khiêm xuống ngựa, "Tứ
tiểu thư, có thể gặp được tiểu thư thì tốt quá, nhanh đi cầu Bộ gia, Thanh
thiếu gia phát bệnh …."

Uất Lam hít thở nặng nề, không
còn ai quan tâm đến sống chết của nàng nữa. Dung Khiêm thậm chí còn không thèm
hỏi tình hình của nàng hiện giờ ra sao. Có lẽ, trước khi nàng đến đây, mọi
người đều đã biết sẽ có kết cục này, vậy mà vẫn để nàng đến.

Đỡ nàng đứng dậy, Dung Khiêm
không nhịn được nữa, cuối cùng cũng rơi nước mắt, “Tứ tiểu thư, nhất định tiểu
thư phải kiên trì mà sống. Với tiểu thư có lẽ Bộ gia còn có chút từ bi, chứ nếu
là ngũ tiểu thư …" Không phải là bị tra tấn đến chết sao?

Từ bi? Hắn từ bi ư?

Nàng quả thực muốn cười.

Thôi, thôi, nàng là một phế
nhân mà cả thế gian này đều muốn ruồng bỏ, nàng không xuống địa ngục, liệu còn
là ai đây?

Một tấm thân đồi bại này, chịu
đựng được ngày nào hay ngày đó, chịu đựng đến khi Thanh nhi khỏi hẳn, thành
tòan cho tất cả mọi người.

Báo cáo nội dung xấu