Yêu hận vô tận- Chương 17-18

Chương 17

Vì không muốn chạm mặt bất cứ
ai nên mỗi sáng Uất Lam đều cố gắng dậy thật sớm để làm việc, tránh cho gặp
phải những người mà nàng không muốn gặp.

Cho dù nàng đã cố gắng dậy từ
rất sớm, thế nhưng khi nàng lau xong con đường bằng đá kia, thì trời cũng đã
sáng rõ.

Uất Lam bỏ khăn lau vào trong
thùng nước, xách lên đi đổ, thả lỏng tâm tình. Buổi sáng của nàng - đã yên ổn
trôi qua.

“Uất Lam tỷ tỷ! Là Uất Lam tỷ
tỷ sao?” Một giọng nói ngọt ngào bất ngờ vang lên từ cửa viện.

Nàng cứng người lại, không muốn
chạm mặt, nhưng cuối cùng vẫn phải gặp.

n Bội Xu bước nhanh tới, kinh
ngạc nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt vừa ngây thơ, vừa đáng yêu. Xác định đúng
là Uất Lam rồi, n Bội Xu bước nhanh đến đỡ lấy thùng gỗ trong tay nàng.

“Tỷ tỷ bỏ xuống, nhanh bỏ xuống
đi, thân thể của tỷ làm sao có thể chạm vào nước lạnh?” Cô bé vội vàng hét lên,
tay chân vung vẩy.

Uất Lam vội vàng đứng né sang
một bên, sợ nước sánh ra sẽ làm dơ bộ đồ đẹp đẽ của cô bé. Nàng bèn đem thùng
nước đặt cách xa khỏi cô bé.

“Uất Lam tỷ tỷ….” n Bội Xu òa
khóc: “Sao tỷ lại thành ra thế này? Mái tóc dài xinh đẹp của tỷ đâu rồi? Tỷ…”

Uất Lam âu yếm nhìn cô bé, cô
bé này đã mười bốn rồi, thế mà vẫn còn như một đứa trẻ con, ngây thơ và tốt
bụng. Nàng đưa tay tính vuốt sợi ren lụa trên tóc cô bé, nhưng bỗng xấu hổ rụt
lại, nàng sợ mình sẽ làm bẩn mái tóc thơm ngát của cô bé mất.

“Uất Lam tỷ tỷ, Uất Lam tỷ tỷ.”
Cô bé mặc kệ mọi người đang nhìn, ôm chầm lấy Uất Lam: “Mấy năm nay muội nhớ tỷ
muốn chết, nhưng mà cha không cho muội đến thăm tỷ, cha nói bệnh tỷ rất nặng,
cần được tĩnh dưỡng, không nên làm phiền tỷ, sao bây giờ tỷ lại ở đây? Sao lại
làm việc này…”

Uất Lam nở nụ cười nhẹ, cô bé
này đã mười bốn tuổi rồi, cũng sắp phải kết hôn, nhưng mà tính tình vẫn còn con
nít như thế, mỗi khi có chuyện không vui, đều ôm lấy người khác để làm nũng.
Không hiểu vì sao, từ nhỏ tới giờ, Xu Xu rất thích nàng, còn thân thiết với
nàng hơn là Uất Tử. Nàng cũng rất thích cô bé, lúc nào cũng xem cô bé như là
một người em gái đáng yêu.

Uất Lam đẩy n Bội Xu ra, nắm
lấy vai nàng, nói: “Để tỷ tỷ ngắm muội xem nào, chà, đã thành một cô gái xinh
đẹp thế này rồi.”

Cô bé đã trưởng thành hơn rất
nhiều, trở thành một cô gái xinh đẹp. Đôi mắt cô bé… trong suốt như vậy, như
một giọt nước trong veo tinh khiết, ánh mắt cô bé vô cùng lương thiện.Giống như
ánh mắt của cô bé, tấm lòng cô bé chắc cũng lương thiện như thế, không chút tạp
niệm. Uất Lam nhìn kỹ cô bé, có chút quen thuộc, à, ngày xưa ánh mắt của nàng
cũng từng trong veo như thế, vô tư như thế.

Bây giờ…tất cả đều đã không
còn.

n Bội Xu lúc này cũng đã nhìn
kỹ nàng, bước lên, lay nàng hỏi: ‘Tỷ tỷ mau nói cho muội biết, đã xảy ra chuyện
gì, tại sao lại thế này?”

Uất Lam nở nụ cười: “Cô bé
ngốc, không cần lo lắng cho tỷ.”

Xu Xu không những vẫn xinh đẹp
như thế, mà còn rất chân thành, quan tâm đến nàng, làm cho nàng không thể hời
hợt, lạnh nhạt với cô bé. Cuối cũng Uất Lam vẫn vươn tay vuốt tóc n Bội Xu, mái
tóc dài này, dài và đẹp quá.

“Nhà họ Uất có việc cầu xin Bộ
Gia, nên tỷ mới tới đây.”

“Bộ Gia?” Đôi mắt n Bội Xu lóe
lên, hai tròng mắt trong suốt, vụt sáng trên hàng mi đen dày: “Nguyên Ngạo ca
ca sao tỷ?”

Trái tim của nàng, không hề báo
trước, mà co rút từng cơn, như đau tới tận lục phủ ngũ tạng. Mặt của nàng trắng
bệch, bàn tay nắm chặt, đau quá!

“Tỷ tỷ! Có chuyện gì cần huynh
ấy giúp mà phải tỷ lại phải đi làm những việc như thế này?” n Bội Xu chu miệng
hỏi, rất đáng yêu, ngay cả người đang tức giận, nhìn thấy cô bé như vậy, chắc
cũng phải phì cười.

Uất Lam cười cười, lắc đầu.

“Tỷ nói đi, nói đi mà! Có thể
muội giúp được tỷ thì sao!” n Bội Xu ngây thơ, hăng hái nói.

“Bệnh của Uất Thanh và tỷ đều
cần phải dùng đến máu của Bộ Gia để chữa trị.” Không biết vì sao, trước mặt n
Bội Xu, nàng nói ra hai từ ‘Bộ Gia’ này, trong lòng lại cảm thấy đau đớn và
chua xót vô cùng.

Nàng chỉ nói nhẹ nhàng bâng
quơ. Nhìn cô bé xinh đẹp lương thiện trước mặt, nàng nghĩ chắc hẳn n đại thúc
và Bộ Nguyên Ngạo chắc chắn chưa nói cho cô bé biết chuyện món nợ máu tàn nhẫn
kia. Những thứ cô bé có thể nghe, có thể thấy tất cả đêu là một cuộc sống tốt
đẹp, hạnh phúc.

“Uất Lam tỷ tỷ…” n Bội Xu bỗng
nhiên bẽn lẽn nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng xinh đẹp, hồi hộp hỏi nàng: “Tỷ tỷ
không trách muội sao?”

Uất Lam nhìn n Bội Xu, mỉm
cười: “Hả? Tỷ trách muội truyện gì chứ?”

n Bội Xu cúi đầu, xoắn xoắn hai
bàn tay mềm mại của cô bé vào với nhau, bẽn lẽn nói: “Trách muội.. vì ngày xưa
tỷ là người được hứa hôn với Nguyên Ngạo ca ca…”

Uất Lam cười rộ lên, khiến cho
tim n Bội Xu như giật nảy lên, cô bé ngẩng đầu lên nhìn nàng.

“Xu Xu nhỏ bé của tỷ luôn lo
lắng chuyện này sao?” Uất Lam cười, nhưng nụ cười của nàng còn vương theo một
chút chua xót, ngấm dần tới tận tim: “Muội thật là ngốc quá, tỷ tỷ bị bệnh thế
này…Không thể lập gia đình được đâu. Cô bé ngoan, đừng suy nghĩ mấy chuyện linh
tinh này nữa.”

“Uất Lam tỷ!” Cô bé nhào vào
trong lòng nàng, ôm lấy nàng.

“Nguyên Ngạo ca ca thối tha!
Nguyên Ngạo ca ca tồi tàn! Bởi vì tí bệnh tật thế này mà không cưới tỷ, tỷ tỷ,
muội nhất định sẽ thay tỷ mắng huynh ấy!’

Sự vô tâm của cô bé còn khiến
nàng đau đớn gấp trăm lần hơn sự cố ý của những kẻ khác, đã như thế, nàng lại
không thể kêu đau.”

Uất Lam cười cười.

Trong lúc hai người nói chuyện,
thì Lâm bà bà đã sai người đi lấy điểm tâm.

n Bội Xu ở trong lòng nàng làm
nũng, dụi dụi mấy cái vào ngực nàng, rồi nhăn mày lại, hỏi: “Bà bà kia sao chưa
đem cơm đến cho tỷ?”

Uất Lam cười cười, những chuyện
cô bé này chưa hiểu, còn rất nhiều. Nhưng mà không hiểu có khi lại tốt, tốt
nhất là cả đời cô bé đừng nên biết, đừng nên hiểu.

Tiểu nha hoàn vẫn đứng sau lưng
n Bội Xu nãy giờ bước lại kéo cô bé tới một góc, nhỏ giọng thầm thì mấy câu,
chỉ thấy vẻ mặt n Bội Xu hết sức tức giận, chạy thẳng đến cánh cửa mà ra sức gõ
cửa, Hương Cầm vừa mới hé ra một cánh cửa, thì cô bé đã đẩy cửa xông vào, làm
cho Hương Cầm lảo đảo suýt té.

Mọi kẻ hầu người hạ trong viện
đều che miệng cười, chắc là bọn họ cảm thấy tiểu chủ mẫu tương lai này kích
động thật đáng yêu.

“….Tại sao lại bắt Uất Lam tỷ
tỷ phải làm những việc như thế? Vì sao chỉ cho tỷ ấy có một chút cơm như vậy?”

Cô bé nửa như chất vấn, nửa như
làm nũng, tiếng nói ồn ào truyền ra từ phòng ngủ của Bộ Nguyên Ngạo.

Không nghe thấy tiếng trả lời
của hắn, bởi vì n Bội Xu vẫn không ngừng hét lên.

“…Muội đều biết hết! Huynh không
cần giấu giếm muội!”

Một câu này của cô bé, khiến
lòng nàng chấn động, cô bé biết hết mọi chuyện rồi sao?”

“Huynh hận Uất bá bá không trả
tiền cho huynh, không giúp đỡ huynh, nên huynh mới đối xử với Uất Lam tỷ tỷ như
vậy chứ gì! Tuy rằng việc tỷ ấy gả cho huynh không thành, huynh cũng không nên
trút cả nỗi tức giận nhà họ Uất của huynh lên người tỷ ấy chứ! Thân thể của tỷ
ấy không được khỏe đâu! Nguyên Ngạo thối tha, Nguyên Ngạo xấu xa, đồ bụng dạ
hẹp hòi!”

Câu nói cuối cùng của cô bé
khiến cho đám người đang làm việc bên ngoài phải bật cười. Trừ Uất Lam.

‘Tất cả’ mà cô bé biết chỉ có
như vậy thôi sao?”

Hốc mắt nàng như có gì đó nhoi
nhói, nàng khóc sao? Uất Lam hít sâu vào một hơi, buồn cười, nàng khóc cái gì
chứ? Vì cuối cùng cũng có người nói giùm nàng mấy câu sao? Hóa ra tất cả những
người nàng quen biết không phải tất cả đều là Hình Phấn Tuyết, vẫn còn người
đối xử thật lòng với nàng.

Những sự thật lòng này … so với
sự trêu chọc, sỉ nhục của Hình Phấn Tuyết lại càng làm nàng đau lòng hơn.

n Bội Xu lại lao ra ngoài, trên
mặt còn vương vài giọt nước mắt chưa khô.

Nha hoàn vừa mới đem đến bữa
sáng cho Bộ Nguyên Ngạo, cô bé đã giành lấy một khay bánh nho nhỏ, vừa đáng
yêu, vừa kiên trì, nhét vào trong tay Uất Lam.

“Tỷ tỷ, tỷ ăn đi, về sau mỗi
ngày muội đều đến phá huynh ấy, cho đến khi huynh ấy không còn dày vò tỷ nữa
mới thôi!”

Bọn nha hoàn đều dùng ánh mắt
yêu thích nhìn cô bé.

Chủ nhân vừa đáng yêu, lại
lương thiện như thế, có ai lại không thích?

Ngay cả Lâm bà bà luôn khó
tính, trên khuôn mặt cũng đã có chút yêu thương âu yếm nhìn cô bé.

Uất Lam cầm lấy khay bánh, nóng
quá…..Nàng không nhúc nhích, nóng nữa đi, đau lại càng tốt, bàn tay đau rồi,
trái tim nàng sẽ không đau nữa.

“Muội đừng đến phá huynh.” Bộ
Nguyên Ngạo từ trong phòng đi ra, trên khuôn mặt lộ vẻ yêu chiều lẫn bất đắc
dĩ: “Muội nói gì, huynh chấp nhận hết.”

Uất Lam nắm chặt lấy khay bánh.

“Không cho huynh ăn hiếp Uất
Lam tỷ tỷ nữa!” n Bội Xu chu miệng, tức tối nói.

Bộ Nguyên Ngạo lạnh lùng liếc
Uất Lam một cái: “Huynh không ăn hiếp nàng ta.”

n Bội Xu còn đang tính nói
tiếp, thì một nha hoàn đã chạy tới, lải nhải ầm lên: “Tiểu thư, Nghi Cầm, hai
tiểu tổ tông à! Lão gia đang tìm hai người nãy giờ.”

“Chết rồi!” n Bội Xu giống như
một đứa trẻ vừa làm việc xấu bị bắt gặp, vội vã cùng với Nghi Cầm và nha hoàn
kia hớt hải chạy đi.

Nghi Cầm? Uất Lam nhìn theo
bóng dáng của ba người, thì ra vì vậy nha hoàn bên người của hắn mới có tên là
Hương Cầm. Vậy mà nàng từng nghĩ…..

“Cô đừng nên lợi dụng tấm lòng
lương thiện của muội ấy nữa.”

Bộ Nguyên Ngạo nhìn nàng, lạnh
lùng nói.

Nàng cầm lấy khay bánh mà Xu Xu
tốt bụng vừa mới đưa cho nàng, nàng bị hắn lạnh lùng nhìn, một câu nói này hắn
nói với nàng, khiến nàng cảm thấy nàng nhận khay bánh này còn khiến nàng xấu hổ
hơn, còn khó chấp nhận hơn so với việc bị hắn lăng nhục.

“Ừm!” Nàng đem bánh bao nhẹ
nhàng đặt trên mặt đất, rồi ôm lấy thùng nước bước ra sân.

Bàn tay nàng đau quá, mụn nước
bị thùng nước ép cho vỡ ra, cả lòng bàn tay nàng là chất dịch dính dấp.

Nàng thờ ơ nhìn nhìn hai bàn
tay mình, đem hai tay nhúng vào trong nước bẩn, cả cõi lòng nàng đau đớn, thế
nhưng nàng lại không hề muốn khóc. Thì ra -- cố gắng không cho bản thân đau
lòng, không cho bản thân bật khóc là như vậy sao. Nàng cố ý vò thật mạnh chiếc
khăn lau, nở nụ cười.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Chương 18

Đang làm việc, Uất Lam chợt
nghe tiếng nói chuyện ồn ào, đôi mày nàng khẽ cau lại. Gần đây luôn gặp phải
những người không muốn gặp. Tiếng nói chuyện càng lúc càng rõ, thì ra là Bộ
Nguyên Ngạo và Mẫn Lan Thao, sao giữa trưa thế này mà bọn họ lại tới Di Luân
Quán làm gì vậy.

Nàng càng cúi đầu thấp xuống,
gặp thì đã sao?

Chẳng lẽ còn khó chịu hơn gặp
Xu Xu sao? Bộ Nguyên Ngạo quả nhiên đã thu xếp thật tốt, những ngày sau đó, Xu
Xu không hề tới tìm nàng. Nhưng nàng luôn cảm thấy lo lắng, nửa đêm chợt tỉnh
giấc, nàng lại xách nước đi lau đường, giữa trưa cũng luôn lo lắng đề phòng.
Biết cha con n thị rời khỏi rồi, nàng mới có thể thở dài nhẹ nhõm.

Tiếng nói chuyện của hai người
đã gần lắm rồi.

“…..Ta cùng lắm chỉ là muốn
mượn chỗ này của huynh ít lâu, thế mà lại lợi dụng ta thế đấy.” Mẫn Lan Thao
vừa cười vừa nói.

“Ai có thể am hiểu dược liệu
bằng huynh chứ? Ta sai người đem mấy cái thi thể giao cho huynh cũng phải chịu
áp lực không nhỏ đâu, chẳng lẽ huynh không nên báo đáp cho ta một chút sao?”
Giọng nói của Bộ Nguyên Ngạo có vẻ rất thoải mái vui vẻ.

“Được, được ... huynh còn chưa
kiếm đủ tiền sao? Có chỗ nào mà không nằm trong tay huynh đâu. Huynh đừng nói
với ta là sau này mỗi vụ buôn bán dược liệu của huynh, ta đều phải đi theo giúp
đỡ chứ?”

“Trước mắt ta cần huynh giúp
ta, do ta chỉ mới buôn bán dược liệu, chưa hiểu biết lắm, chỉ có thể là như vậy
thôi. Huynh chỉ cần quản lý, chỉ dạy cho mọi người biết cách phân biệt các loại
cây thuốc, xem chúng có tốt hay không thôi, sau khi mọi thứ đi vào quỹ đạo là
ổn thôi.”

Cổ tay Uất Lam bất chợt căng
cứng, nàng hoảng sợ, chỉ có thể dùng bàn tay kia để chống xuống đất mới không
ngã sấp xuống, bàn tay nàng chống cả thân người, chịu lực nặng khiến bàn tay
nàng đau đớn. Chưa kịp ngồi lại cho vững, thì bàn tay đang chống xuống đất đã
bị Mẫn Lan Thao nắm lấy, đưa lên nhìn kỹ. Vì tư thế này quả thật rất buồn cười,
Uất Lam đành thuận thế đứng dậy luôn.

“Bàn tay của cô sao lại như
vậy?” Mẫn Lan Thao dùng đầu ngón tay miết nhẹ lòng bàn tay của Uất Lam, Uất Lam
đau tới run người, muốn rút tay lại, nhưng lại bị Mẫn Lan Thao nắm thật chặt,
không thả ra. Nàng đành phải cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn về phía Bộ
Nguyên Ngạo đang đứng bên cạnh.

“Bị phỏng sao?” Mẫn Lan Thao
đưa bàn tay nàng lên, soi dưới ánh mặt trời cẩn thận xem xét: “Cô chọc thủng mụn
nước, rồi thọc thẳng tay vào nước.”

Uất Lam gật gật đầu.

“Nói người mang hòm thuốc của
ta tới đây đi.” Y nói những lời này, là với Bộ Nguyên Ngạo.

Uất Lam vội rút tay lại.

“Không sao đâu, từ từ rồi sẽ
lành thôi.”

“Lành sao? Bàn tay cô đã bị
hoại tử đến mức này, cô không thấy là thịt xung quanh đều đã trắng bệch ra sao?
Mấy ngày nữa, cô mà cứ dùng bàn tay này nhúng vào nước bẩn, rồi chà sát đường,
ta chỉ còn cách đem hai bàn tay này của cô chặt đứt thôi.”

Chặt đứt ư? Nàng ngẩng đầu lên
nhìn Mẫn Lan Thao, y vẫn đang chăm chú nhìn bàn tay nàng.

“Nhanh đi!” Y giục Bộ Nguyên
Ngạo đang đứng yên lặng kế bên vẫn chưa hé răng nói lấy một chữ nào.

“Công tử đi trước, làm cho xong
việc đi. Sau khi xong việc, ta sẽ đến tìm công tử.” Uất Lam cảm thấy Bộ Nguyên
Ngạo đương nhiên là không muốn sai người đem hòm thuốc tới, biết điều nói.

“Loại vết thương này bất cứ lúc
nào cũng có thể bị nhiễm trùng, nếu ta đã thấy mà không chữa ngay cho cô, để
vết thương nhiễm trùng, ta sẽ hối tiếc lắm!”

Hối tiếc sao….

Uất Lam cười nhẹ, chắc đây cũng
là một thí nghiệm của y nhỉ. Dù sao bàn tay nàng bị phỏng rồi ngâm nước mà
thành ra thế này cũng ít khi gặp được, chữa bàn tay nàng khỏi, cũng là thêm
kinh nghiệm cho y.

“Hương Cầm!” Bộ Nguyên Ngạo
cuối cùng cũng chịu mở miệng sai người đi lấy hòm thuốc.

Hương Cầm sai một tiểu nha hoàn
đi đến Tu Đức Uyển lấy hòm thuốc, tiểu nha hoàn này mặt mày xanh lét, đi mãi
cũng chưa được mấy bước, nhìn như là đang sai cô bé này đi đến địa ngục.

Uất Lam hiểu được cô bé này
đang cảm thấy như thế nào, chỗ ở của Mẫn Lan Thao quả thật là rất…Uất Lam áy
náy mỉm cười với cô bé kia, Mẫn Lan Thao cũng ngước đầu lên trừng mắt với cô
bé, quay đầu lại nhìn Uất Lam, thấy nàng đang tươi cười. Hai người nhịn không
được lại cùng cười.

Bộ Nguyên Ngạo thu hết một cảnh
này vào mắt, hừ lạnh một tiếng.

“Ta phải nạo hết chỗ thịt đã
hoại tử đi.” Mẫn Lan Thao chỉ vào chỗ thịt đã trắng bệch trong lòng bàn tay Uất
Lam. Chữ ‘nạo’ này khiến cho cả người Uất Lam run lên, y không thể dùng từ nào
nhẹ nhàng hơn sao? Nàng đau ốm đã lâu, đau đớn gì đều đã trải qua, đổi lại là
người khác, chắc đã bị y dọa cho khóc thét. Uất Lam chỉ biết cười khổ.

“Sẽ đau đấy. Trong lòng bàn
tay, dây thần kinh rất nhiều, vì thế rất mẫn cảm, dễ cảm nhận được sự đau đớn.
Cho dù có dùng thuốc tê đi chăng nữa, hiệu quả cũng không cao. Cô phải ráng
chịu đựng.”

Uất Lam gật gật đầu.

Mẫn Lan Thao nhìn về phía Bộ
Nguyên Ngạo đang đứng lạnh lùng, nghiêm mặt ở bên cạnh: “Huynh về phòng mình
trước đi, chờ ta ở đó, nơi này thông gió, ánh sáng lại tốt, ta ở đây xử lý vết
thương cho nàng ta. Huynh đừng nhìn thì hơn, kẻo không nuốt được cơm đấy.”

Bộ Nguyên Ngạo cười lạnh một
tiếng: “Có cái gì ghê tởm mà ta chưa thấy qua sao? Chút thịt thối rữa dơ bẩn
này thì có là gì?”

Chút thịt thối rữa dơ bẩn sao?

Uất Lam cụp mắt, cảnh tượng nàng
phải chịu đau đớn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Tiểu nha hoàn kia cuối cùng
cũng đi lấy hòm thuốc về tới, Mẫn Lan Thao mở hòm thuốc ra, lấy từ trong đó một
cái bình nhỏ, mở bình ra, mùi rượu nồng nặc xộc vào trong mũi.

Y nhìn Uất Lam nói: “Ráng chịu
một chút, đây là rượu mạnh, lúc tiêu độc sẽ rất đau.”

Uất Lam bình tĩnh gật đầu.

Khi rượu tưới vào miệng vết
thương, Uất Lam cắn răng thật chặt, tay nàng nóng như lửa đốt, đau quá…Nhưng
mà, may mắn, nàng vẫn có thể chịu được.

Mẫn Lan Thao dường như bị nàng làm
cho bất ngờ, nhìn nàng, hiểu được đôi chút: “Cô thật sự có thể chịu đau nhỉ. Có
phải do hàn độc phát tác suốt mấy năm luyện thành không?”

Mẫn Lan Thao không phải đang
đồng tình với nàng, y chỉ muốn phân tán sự chú ý của nàng mà thôi, nàng gật
đầu, thậm chí còn có thể cười với y một cái.

“Thời điểm hàn độc trên người
cô phát tác hẳn là sẽ còn mạnh hơn trên người em trai cô, cũng đau hơn nữa
nhỉ.” Y vừa nói vừa đem cái gì đó rắc trên lòng bàn tay nàng, nàng chợt rùng
mình.

“Vâng.” Vậy mà nàng vẫn còn có
thể trả lời được câu hỏi của y.

“Bởi vì thể chất của cô còn
lạnh hơn em trai cô, đương nhiên là phải chịu đau đớn hơn nó rồi.” Mẫn Lan Thao
dùng rượu để rửa tay, các kẻ hầu người hạ trong viện đều sợ hãi lùi ra xa,
nhưng cũng không nén nổi tò mò đứng ở chỗ cửa sổ, góc tường, ló đầu ra nhìn
lén.

“Hèn chi, đến bây giờ mà cô
cũng chưa khóc. Ta ghét nhất là khi ta đang chữa bệnh, mà người bệnh vừa khóc
lại vừa la, ta cảm thấy phiền phức, bực bội lắm! Lát nữa ta nạo thịt, nếu cô
đau quá không chịu nổi, thì có thể khóc.”

“Vâng.”

Sắc mặt Uất Lam trắng bệch,
nhìn y mà cười khổ. Có lẽ y là một thầy thuốc tốt, nhưng mà lại không phải là
một đại phu tốt, có thể thông cảm cho bệnh nhân của mình. Y căn bản không muốn
để ý tới cảm nhận của bệnh nhân, điều đó thể hiện rất rõ ràng, càng làm bệnh
nhân của y cảm thấy sợ hãi hơn, cũng theo bản năng mà mẫn cảm đối với đau đớn
hơn.

Dao nhỏ, không lớn, cũng rất
nhanh, một dao cắt xuống, thật sự là đau đến tận tim gan, khó có thể chịu nổi.
Đã vậy y còn đem chỗ thịt đã nạo ném trên mặt con đường đá, tạo thành những
tiếng ‘ bép, bép’, thật sự là muốn đem chút lý trí cuối cùng của Uất Lam chặt
đứt. Cả người nàng run run, hai hàm răng cắn chặt, trên thái dương, mồ hôi đang
tuôn ra như tắm.

Nàng không khóc, cũng không la
hét … Vì y là đang cứu nàng, hơn nữa y cũng đã nói rồi, nếu nàng khóc, y sẽ cảm
thấy phiền phức, bực bội lắm. Nàng ốm đau liên miên, đã luyện thành một khả
năng hợp tác với đại phu vô cùng tốt.

Chờ Mẫn Lan Thao bôi thuốc lên
vết thương, hai bàn tay của Uất Lam được băng kín bởi băng gạc, mọi việc xong
xuôi thì cả mái tóc lẫn trên đầu nàng đều đã ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh, từng
giọt, từng giọt rơi xuống. Cả người nàng run rẩy, phải dựa vào cây cột mới có
thể miễn cưỡng đứng vững. Nàng nghe thấy tiếng hàm răng của mình đập vào nhau
‘lách, cách’.

“Cô khiến ta bất ngờ quá.” Mẫn
Lan Thao thế mà vẫn có thể cười nói thoải mái như vậy: “Cô là người chịu đau
giỏi nhất mà ta từng gặp đấy.”

Nàng cũng muốn cười với y một
cái, câu nói này là đang khen ngợi nàng sao? Thế nhưng, cơ trên mặt không nghe
theo ý nàng nữa rồi, cố mãi cũng không cười được.

“Này, Bộ Gia, hai bàn tay này
của nàng ít nhất là nửa tháng không được đụng vào nước.”

Bộ Nguyên Ngạo lạnh lùng ừ một
tiếng, cũng không nói thêm gì.

“Nửa tháng tới cô đến chỗ ta
phụ ta làm thuốc đi, dùng chân để đạp dao cắt thuốc là được. Cũng tiện cho ta
xem xét vết thương cho cô. Nếu thịt tiếp tục bị hoại tử, ta phải nạo lần nữa.”

Uất Lam cười khổ, làm bệnh nhân
của y, thật sự là rất đáng thương.

“Nhớ kỹ cho ta! Tay của cô nếu
còn đụng nước!” Y nhìn nàng uy hiếp: “Thì có thể trực tiếp đến tìm ta để chặt
luôn cái tay này nhé!”

“Khi nào chúng ta đi được?” Y
hướng về phía Bộ Nguyên Ngạo, hỏi.

“Huynh đi tới phòng phía trước
ngồi đợi ta cùng ăn cơm, ta phòng làm chút chuyện đã.” Bộ Nguyên Ngạo bình tĩnh
nhàn nhạt nói, bước nhanh vào phòng.

Hương Cầm cũng hoảng sợ chạy
theo hắn, tuy vừa rồi Uất Lam không la không khóc gì cả, nhưng nàng vẫn bị cảnh
tượng vừa rồi làm sợ tới mất mạng.

“Mang nước vào lau người cho
ta.” Bộ Nguyên Ngạo lạnh lùng sai bảo.

Hương Cầm trộm nhìn hắn một
cái, Gia cũng bị dọa không ít, quần áo sau lưng ướt đẫm cả rồi.

Tắm rửa xong cho Bộ Nguyên
Ngạo, Hương Cầm đưa mắt ra hiệu cho tiểu nha hòan vào thu dọn.

“Được rồi.” Bộ Nguyên Ngạo hừ
một tiếng.

Hương Cầm bước nhanh đến, chờ
hắn phân phó, ngày hôm nay rõ ràng là Gia đang không vui, mặt lạnh tới nỗi đóng
băng. Vừa rồi nàng hầu hạ Gia lau người, thay đồ, Gia còn đập phá đồ đạc nữa,
cũng không biết là ai to gan chọc giận Gia, nàng vẫn nên cẩn thận một chút thì
hơn.

“Tìm một nha đầu lanh lợi một
chút, cho hầu hạ bên người cô ta nửa tháng, không được để tay cô ta đụng phải
nước!”

“Dạ.” Hương Cầm đương nhiên
hiểu ‘cô ta’ mà Gia nói là ai.

Nàng thật là không rõ lắm, khi
Gia nói ra câu này, là đang quan tâm đến người kia, nhưng không hiểu sao lại
như là nảy sinh ác ý gì đó, đúng là quái lạ đến dọa người.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3