Y nữ xuân thu - Tiết tử
Tiết tử
Mặt trời mùa hạ toả ánh nắng
chói chang, cát vàng lại càng toả nhiệt cao hơn nữa, từ vật sống đến vật chết đều
như bị hút hế
t hơi nước, thân thể khô héo,
da bong ra từng mảng, rốt cục ở cái đại mạc này ngoài cát vàng ra thì cho dù là
hình cũng khó tránh khỏi bị cái nóng làm cho hồn lìa khỏi xác, haiz…
Đã ngày thứ ba đến cái sa mạc
mênh mông mờ mịt vô bờ này rồi, nàng không còn mấy tinh lực nữa, nếu không mau
gọi ba hồn bảy vía của nàng về để không cho nó tiêu tán mất mà không tìm được
kí chủ thì đợi cho đến lúc sức cùng lực kiệt thì nàng sẽ không tránh khỏi cảnh
hồn phi phách tán a.
Thời gian cứ vô tình trôi qua,
tinh thần của nàng bắt đầu có chút kiệt quệ, trước mắt cảnh vật dần dần mơ hồ,
aizz, chết thì chết thôi. Trong vụ tai nạn bất ngờ trước đó, nàng sớm đã chết rồi,
có thể kéo dài đến nay cũng phải cảm ơn cái tên tử thần tâm thần kia đã cho
nàng chết một cách đáng hận như thế này. Nếu không phải tại tên biến thái nhà hắn
lơ là nhiệm vụ thì nàng sao có thể chết trong cái vụ tai nạn máy bay kia chứ, hắn
nói số nàng chưa tận, nên muốn sửa chữa để nàng có thể sống lại được rồi ném
nàng đến cái nơi này, còn hạn nàng trong vòng ba ngày phải tìm được kí chủ nếu
không hồn phách tự động tiêu thất, đến lúc đó nàng chết chắc.
Cho tới bây giờ nàng vẫn không
hiểu, tên tử thần kia vì cái gì mà lại hành hạ nàng như vậy, với cái nghề tử thần
của hắn thì tuỳ tiện tìm một cái thể xác xinh đẹp có khó gì đâu, thế mà hắn lại
bắt nàng phải tự tìm kí chủ cho mình, làm cho nàng không khỏi nghi ngờ chuyện
tên tử thần này làm việc không tới nơi tới chốn, muốn sát nhân diệt khẩu, nhầm
sát quỷ diệt khẩu? Haiz, nàng không khỏi cảm thấy bi ai cho vận mệnh của nhân
loại khi bị tên tử thần này cai quản.
Lúc này nàng đã không còn sức
lực để đi nữa, mệt mỏi quị chân nằm trên cát vàng chờ đợi hồn phi phách tán.
Nào biết ngay tại thời điểm nàng nghĩ mình sắp biến mất một cái bóng đen đột
nhiên xuất hiện trước mặt nàng, mệt mỏi liếc mắt nhìn bóng đen kia, nàng cười
khổ “ Đến lúc rồi sao?”
Tử thần buông áo choàng xuống,
đem toàn thân nàng che lại, trong áo choàng trống rỗng nhưng lại hiện lên một
hình người rõ ràng. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng gật đầu “Ở trước kia thôi”.
Nàng ngạc nhiên, không nghĩ tới
hồn phi phách tán còn được chọn địa điểm, nàng không còn khí lực, chỉ còn mong
cho cái cực hình này sớm chấm dứt. Tử thần thấy nàng thật lâu không phản ứng, bỗng
dưng vung tay áo một cái, hồn phách nàng tự động bay lên trời, tay áo vung đi
khiến nàng bay theo một quỹ đạo parabol đáp thẳng xuống đất, càng làm cho nàng
thêm đầu váng mắt hoa, thiếu mỗi việc ngất xỉu nữa là đủ bộ.
“Vào đi.” một tiếng mệnh lệnh,
nàng cố gắng dùng chút khí lực còn lại để mở mắt ra, lọt vào mắt là thi thể của
một nữ nhân còn trẻ tuổi. Nhìn thi thể vô danh trước mắt, tuy mặt khuôn mặt úp
xuống nên không thể nhìn rõ được, thế nhưng ý chí sống còn mãnh liệt khiến thần
trí nàng đột nhiên minh mẫn hẳn lên. Chẳng lẽ nàng vẫn còn một con đường sống
hay sao? Nàng giương mắt nhìn về phía tử thần không biết tự khi nào đã đứng bên
cạnh, muốn hỏi đi vào thế nào a? Nàng lại nghe được một thanh âm
“ Đây là kí chủ của ngươi”.