Vân hải ngọc cung duyên - Hồi 51 - Phần 01

Hồi Thứ Năm Mươi Mốt

Tân hôn chưa tàn yêu nữ đã đến
Băng phong tỉ thí chưởng môn nguy

 

Giang Nam rất lanh lẹ, vừa thấy Lệ Thắng Nam tiến vào thì đã biết nàng ta sẽ gây điều bất lợi đối với mình cho nên lập tức lộn người ra, may mà Đường Kinh Thiên và Phùng Lâm đã tấn công tới, Lệ Thắng Nam muốn tát chàng một bạt tai nhưng không được, chỉ đành dùng một đòn Phách không chưởng đẩy một cái khiến cho chàng phải lộn nhào. 

Phùng Lâm phất ống tay áo ra, chỉ nghe soạt một tiếng, ống tay áo đã bị rách một mảng, cây bảo kiếm của Đường Kinh Thiên đâm ra như điện chớp, tưởng là sẽ trúng vào người nàng, nhưng không biết thế nào mà trượt sang một bên, bộ pháp cũng không vững, thế là lao về phía trước mấy bước, soạt một tiếng, thanh kiếm đâm vào cái bàn trà bên cạnh Lý Tâm Mai. 

Lệ Thắng Nam cười lạnh: "Đây là quy củ nào, tuy ta không nhận được thiệp mời, đến chúc mừng chả lẽ cũng phạm tội chết! Sao các người lại muốn lấy mạng ta?" 

Đường Hiểu Lan nói: "Lâm muội ngừng tay, phải hỏi rõ nàng trước. Lệ cô nương, nếu cô thật sự đến đây chúc mừng, Đường mỗ đương nhiên lấy lễ tiếp đãi, dù ngày trước cô làm chuyện xấu gì, hôm nay cũng quyết không làm khó cô. Nhưng nếu cô muốn gây rối, phái Thiên Sơn này không phải là nơi làm càn!" Lệ Thắng Nam điềm nhiên nói: "Ồ, té ra phái Thiên Sơn là nơi thánh địa ư? Hôm nay tôi mới biết điều này! Có Đường chưởng môn ở đây, tiểu nữ sao dám làm càn!" Nàng xông thẳng vào lễ đường, đệ tử phái Thiên Sơn mới phát hiện, cho nên nàng nói mấy câu mỉa mai ấy, người trên kẻ dưới phái Thiên Sơn đều cảm thấy mất mặt, nhưng chỉ vì có chưởng môn ở đây cho nên bọn họ chỉ dám giận mà không dám lên tiếng. 

Lệ Thắng Nam hơi ngừng rồi lại tiếp tục nói: "Tôi đến đây để chúc mừng. Lý cô nương, chúng ta tuy không phải tri giao nhưng năm xưa đã từng bị nhốt trong nhà Mạnh Thần Thông, coi như cũng đã cùng trải qua hoạn nạn, nay tôi là một người khách không mời đến đây chúc mừng, chắc cô nương cũng không từ chối?" Lý TâmMai nói: "Xin đa tạ!" Rồi nàng nhìn mẹ và Đường Hiểu Lan. 

Lệ Thắng Nam lại nói tiếp: "Nhưng cũng không hẳn chỉ vì chúc mừng!" Phùng Lâm nén không được quát: "Vậy ngươi muốn thế nào?" Lệ Thắng Nam cười lạnh nói: "Không phải ta muốn thế nào mà chính con gái của bà muốn gặp ta, nể tình con gái bà tôi mới đến đây. Lý cô nương, cô nương muốn gặp tôi có phải định dò hỏi tin tức của ai không?" Lý Tâm Mai không khỏi hỏi: "Nghe nói mấy năm trước cô nương cùng y ra biển. Nay y có về cùng cô nương không?" Lệ Thắng Nam cười khanh khách: "Cái gì? Y là ai? Cô nương đã là tân nương nên ngại nói chứ gì? Tôi nói hộ cô nương vậy, ý cô nương muốn hỏi tin của Kim Thế Di phải không?" Nàng vừa nói ra thì khách khứa đều biến sắc. Lệ Thắng Nam cười rồi lạnh lùng nói: "Cô nương có lòng tốt còn muốn gặp y, nhưng đáng tiếc y đã chẳng nhớ đến cô nương nữa. Song chính vì như thế cho nên tôi mới chúc mừng cô nương. Không phải tôi khen ngợi cho cô nương, cô nương lấy người này còn tốt hơn nhiều gã Kim Thế Di bạc tình bạc nghĩa?" Phùng Lâm cả giận nói: "Yêu nữ, ngươi buông rắm thối xong chưa? Cút mau cho ta!" Lệ Thắng Nam cười lạnh nói: "Ồ, ta đã nói sai điều gì? Chả lẽ kẻ làm nhạc mẫu cho rằng Kim Thế Di tốt hơn con rể của mình sao?" Phùng Lâm tức đến nỗi thất khiếu bốc khói, Chung Triển khẽ nói: "Mẹ, Tâm Mai muốn biết tin tức của Kim Thế Di, vậy cứ để cho Lệ cô nương nói. Người khác nói gì con không màng!" Lệ Thắng Nam nói: "Tôi đúng là tinh mắt, rốt cuộc chàng tân lang này thông tình đạt lý. Lý cô nương, nói thực với cô, Kim Thế Di vẫn còn sống nhưng trong lòng y chỉ có một mình Cốc Chi Hoa, đã quên cô từ lâu." Lý Tâm Mai cả mừng, lẩm bẩm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Nhưng Cốc tỷ tỷ có biết không?" Lệ Thắng Nam nói tiếp: "Cô nói tốt ư? Đúng thế, Kim Thế Di cũng muốn tốt. Đáng tiếc, đáng tiếc... chỉ e mối duyên của họ suốt đời này vô vọng!" Lý Tâm Mai kêu lên: "Tại sao?" Lệ Thắng Nam nói: "Giờ đây Cốc Chi Hoa không biết sống hay chết, nàng không thể làm vợ Kim Thế Di nữa, cũng không thể đến thăm cô nương!" Lý Tâm Mai cả kinh, nàng loạng choạng đứng dậy, đang định hỏi nguyên cớ gì, Đường Kinh Thiên và Bạch Anh Kiệt đã không nén được: "Tâm Mai, đừng hỏi nữa. Cốc Chi Hoa bị ả yêu nữ này hại!"Khách khứa trong hoa đường đều ngoác mồm ra mắng nàng. 

Lệ Thắng Nam kêu lên: "Đường chưởng môn, ông bảo thế nào? Chả lẽ nói ra không giữ lời?" Đường Hiểu Lan tái xanh mặt, xua tay nói: "Các vị hãy yên lặng. Lệ cô nương, hôm nay tôi coi cô là khách, không làm khó cô. Cốc chưởng môn phái Mang Sơn là điệt nữ của tôi, tôi không thể mặc kệ. Nghe nói cô nương muốn tỉ thí với phái Thiên Sơn chúng tôi vậy xin mời Lệ cô nương hãy chọn một ngày!" Ông ta vừa nói ra, mọi người vừa lo vừa mừng, lo là vì Đường Hiểu Lan là thiên hạ đệ nhất cao thủ, chẳng phải hạng tầm thường, mà lại khiêu chiến với Lệ Thắng Nam. Mừng là vì có Đường Hiểu Lan ra mặt, Lệ Thắng Nam dù có bay lên trời cũng không thoát khỏi bàn tay ông ta, coi như mối thù của Cốc Chi Hoa đã được trả. Khách khứa trong hoa đường im lặng, mọi người đều đợi Lệ Thắng Nam trả lời. Chỉ nghe nàng cười khanh khách rồi nói: "Đa tạ Đường chưởng môn đã coi trọng tôi, tôi còn có một món quà nữa, để tôi lấy ra rồi hẵng tính tiếp." Nàng vừa nói ra thì mọi người đều giật mình. 

Trước kia Lệ Thắng Nam đem đầu Mạnh Thần Thông đến làm quà khiến Cốc Chi Hoa trúng độc, chuyện này ai cũng biết. Nay Lệ Thắng Nam lại sắp lấy quà ra, nhớ lại chuyện này thì ai cũng thầm lo, không biết nàng sẽ giở trò gì? Phùng Lâm vội vàng bảo vệ cho cho con gái, vợ chồng Đường Kinh Thiên bảo vệ cho Chung Triển. 

Lệ Thắng Nam nhoẻn miệng cười: "Món quà nhỏ này của tôi tuy không có giá trị liên thành nhưng cũng là thứ Đường chưởng môn đang cần." Nói xong nàng lấy ra một bình ngọc, trong bình có ba viên thuốc màu đỏ, Lệ Thắng Nam cầm cái bình nói: "Đây là thuốc giải ngũ độc tán, uống ba viên thì hoàn toàn hồi phục. Đường chưởng môn, nếu ông tặng ba viên thuốc này cho Cốc Chi Hoa, phái Mang Sơn sẽ nhận ơn của ông!" Vì thuốc giải này, đệ tử phái Mang Sơn và rất nhiều võ lâm cao thủ đều đuổi đến đây, không ngờ Lệ Thắng Nam lại đem tặng. Đường Hiểu Lan chưng hửng, nói: "Ai có tâm thiện, trời sẽ phù hộ. Lệ cô nương, đa tạ món quà của cô nương, từ rày về sau mối thù giữa cô với phái Mang Sơn coi như xóa bỏ, tôi cũng không cần tính sổ với cô nữa." Không ngờ Lệ Thắng Nam mỉm cười rồi lại nói tiếp: "Vốn tôi thật lòng muốn tặng cho ông món quà này, đáng tiếc các người không coi tôi là khách, tôi vừa vào đến đây thì các người mắng nào là yêu nữ nào là ma nữ, nay ông muốn món quà này thì phải đem một chút đồ ra đổi." Đường Hiểu Lan trầm giọng nói: "Cô nương muốn thứ gì?" Lệ Thắng Nam điềm nhiên nói: "Muốn ba cái dập đầu của ông! Từ rày về sau tôi đến nơi nào thì đệ tử phái Thiên Sơn phải tránh xa ba mươi dặm." Nàng nói chưa xong thì khách khứa trong đường đều nổi giận. 

Đường Hiểu Lan dựng ngược râu tóc, hừ một tiếng rồi nói: "Lệ cô nương, cô hiếp người quá thể!" Lệ Thắng Nam cười rằng: "Ông không chịu dập đầu trước tôi cũng được, nhưng ông phải lấy bằng bản lĩnh của mình." Đường Hiểu Lan nói: "Ồ, té ra cô nương muốn phân cao thấp với tôi?" Lệ Thắng Nam nói: "Đúng thế, nếu ông thắng được tôi, tôi xin dâng thuốc giải; nếu tôi may mắn thắng được ông, danh hiệu thiên hạ đệ nhất cao thủ phải nhường cho tôi. Một vật đổi một vật coi như cũng công bằng! Đương nhiên, Đường đại hiệp lẽ nào sợ không thắng nổi tôi? Cho nên tôi đã chọn một ngày để ông trổ oai phong trước mặt anh hùng thiên hạ, lấy được thuốc giải, đó chính là song hỷ lâm môn!" Đường Hiểu Lan nói: "Lệ cô nương, tôi không đấu khẩu với cô, xin mời xuất chiêu!" Lệ Thắng Nam nói: "Hoa đường đèn đỏ treo cao, tỉ võ ở đây chẳng hợp tí nào, Đường chưởng môn, hãy ra ngọn núi phía trước mặt, tôi sẽ lãnh giáo ông?" Đường Hiểu Lan nói: "Tùy cô nương!" Ông ta tuy rất giận nhưng vẫn không thất lễ, thế rồi quát bọn đệ tử không được ồn ào, đích thân đi trước dẫn đường lên ngọn lãnh phong ở đối diện. 

Ngày vui không ngờ lại ra nông nỗi này, khách khứa trong hoa đường đều đi ra theo. Cả đôi tân nhân vừa mới bái đường thành thân cũng mặc lễ phục đi theo sau Đường Hiểu Lan. Giang Nam cười hì hì nói: "Từ xưa đến giờ không có một hôn lễ nào kỳ lạ thế này." 

Mọi người theo hai người Đường, Lệ lên ngọn lãnh phong, chỉ thấy ở đó có tám thiếu nữ áo trắng đứng hầu, thấy Lệ Thắng Nam thì cúi người miệng gọi "Tiểu thư!", xem ra tựa như là nha hoàn của nàng. Đám đông không khỏi kinh hãi, bởi vì có thể lên Thiên Sơn tuyệt đỉnh, võ công chẳng phải tầm thường, không ngờ hai năm nay Lệ Thắng Nam đã tìm được tám nha hoàn như thế này. 

Lệ Thắng Nam cười nói: "Hôm nay Đường chưởng môn hẹn ta đơn đả độc đấu, các người đứng một bên, không được ra tay." Rồi nàng xoay người cười với Đường Hiểu Lan: "Đường chưởng môn, ông có chuyện gì căn dặn người nhà hay không?" Ý nàng muốn bảo Đường Hiểu Lan nên căn dặn trước chuyện hậu sự của mình. Dù Đường Hiểu Lan giỏi nhịn nhưng nghe những lời này thì không khỏi bốc lửa giận, ông ta trầm giọng nói: "Nói như thế, trong cuộc tỉ võ hôm nay, Lệ cô nương có ý muốn liều mạng với lão phu?" Lệ Thắng Nam nói: "Không dám. Nhưng đường đao mũi kiếm chẳng có mắt, chi bằng nói trước thì tốt hơn. Tôi chỉ là một kẻ hậu bối vô danh, có thể chết trong tay Đường chưởng môn cũng chẳng oán." Đường Hiểu Lan nói: "Tốt, Đường mỗ năm nay ngoài lục tuần, có thể chôn thây ở Thiên Sơn cũng chẳng tiếc. Nếu Lệ cô nương có ý nguyện như thế, bộ xương già này cũng trao cho cô nương!" Đường Hiểu Lan đã bốc lửa giận nhưng còn kìm được. Còn khách khứa thì đã không chịu nổi, lập tức có hai người chạy ra. Một người là một ông già râu tóc bạc phơ, đó chính là trưởng lão của phái Không Động Ô Thiên Lang, người kia là một đạo sĩ trung niên tay cầm trường kiếm, đó chính là Tùng Thạch. 

Tùng Thạch đạo nhân kêu lên: "Giết gà cần gì đến dao mổ trâu! Đường đại hiệp, xin nhường cho tôi!" Ô Thiên Lang thì nói: "Đường đại hiệp, ông đã trúng kế, ả yêu nữ này coi thường người khác, ông đơn đả độc đấu với ả, có thắng cũng chẳng vinh quang gì. Lão hủ ghét nhất là hạng tiểu bối hậu sinh vô tri ngông cuồng, để tôi dạy ả một bài học." Lệ Thắng Nam cười lạnh nói: "Lão già sống dai kia, còn chưa biết trời cao đất dày, lần trước bị bọn Mạnh Thần Thông đả thương có khỏe hay chưa? Sao còn dám đến gây sự. Ta ghét nhất là hạng người ỷ già lên mặt, được, ta sẽ dạy cho ngươi một bài học để anh hùng thiên hạ cùng cười!" Ô Thiên Lang là người cao tuổi nhất trong những nhân vật thành danh trong võ lâm, lần trước bị Mạnh Thần Thông đả thương đã là một mối nhục lớn; nhưng rốt cuộc Mạnh Thần Thông cũng cùng một hàng với y, nay bị một thiếu nữ trẻ tuổi mắng cho một trận thì càng thấy nhục hơn. Ô Thiên Lang tức đến nỗi thất khiếu bốc khói, lập tức xông ra múa chưởng đánh tới. 

Lệ Thắng Nam nhẹ nhàng né tránh, kêu lên: "Khoan đã!" Nàng nói chưa dứt thì đột nhiên tới trước mặt Tùng Thạch đạo nhân, nhẹ nhàng vỗ y một cái rồi nói: "Còn tên đạo sĩ thối nhà ngươi, ta thấy ngươi thật chướng mắt, ta không rảnh đánh với từng người, hai ngươi cứ cùng xông lên!" Tùng Thạch đạo nhân đã là cao thủ thuộc hàng nhất lưu, nhưng không tránh nổi cú vỗ của Lệ Thắng Nam, bất đồ vừa kinh vừa giận, đâm ra một kiếm theo bản năng. 

Trong tình hình ấy, Đường Hiểu Lan muốn ngăn cũng không kịp, dặm chân thầm kêu: "Hỏng bét, hỏng bét!" Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Lệ Thắng Nam cười rằng: "Lão già khốn kiếp, lão cứ ỷ già lên mặt, ta nhổ râu lão trước!" Ô Thiên Lang múa hai chưởng thành vòng tròn, đẩy ra tuyệt kỹ Kim hoàn chưởng của phái Không Động, che kín môn hộ. Bô Kim hoàn chưởng dùng phòng thủ thì rất kín đáo, lại thêm Ô Thiên Lang có công lực mấy mươi năm, hai chưởng hợp thành vòng tròn thì dù đao kiếm đâm vào cũng bị chưởng lực của lão đánh gãy! Nào ngờ Lệ Thắng Nam đột nhiên lướt người tới trước, Ô Thiên Lang thấy nàng thò tay vào giật râu, haichưởng hất lên, chưa kẹp trúng cổ tay của nàng thì Lệ Thắng Nam đã giật bộ râu của lão ra, dưới cắm Ô Thiên Lang xuất hiện một vệt máu! Cũng trong khoảnh khắc này, chỉ nghe Lệ Thắng Nam cười ha hả xoay người, thanh trường kiếm của Tùng Thạchđạo nhân đã lọt vào tay nàng. 

Lệ Thắng Nam vung mạnh cổ tay, rắc một tiếng, thanh trường kiếm gãy thành hai đoạn! Nàng cả cười nói: "Lão già khốn kiếp, đạo sĩ thối, có còn muốn dạy cho ta một bài học nữa không?" Chỉ như thế đã đủ khiến cho toàn trường kinh hãi, cả Đường Hiểu Lan cũng thất kinh! Vốn là Đường Hiểu Lan đã nhận ra võ công của Lệ Thắng Nam quái dị, cũng đã đoán được Ô Thiên Lang và Tùng Thạch đạo nhân không phải đối thủ của nàng, nhưng không ngờ bọn họ lại bại nhanh đến thế, thê thảm đến thế! 

Năm xưa Ô Thiên Lang đấu với Mạnh Thần Thông, cũng đến mấy mươi chiêu mới bại, nay lại thêm Tùng Thạch đạo nhân, theo lý có thể chống cự được lâu hơn nhưng không ngờ chỉ trong vòng mấy chiêu đã bị nàng ta dễ dàng đánh bại, Đường Hiểu Lan không ngờ đến kết quả như thế này! Thực ra công lực của Lệ Thắng Nam không cao hơn Mạnh Thần Thông năm xưa nhưng nàng đã học được bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh, đều đã biết tuyệt kỹ trấn sơn của các nhà các phái, đã nhận ra Ô Thiên Lang công lực tuy cao nhưng tuổi đã già, thân pháp và bộ pháp không nhanh nhẹn bằng nàng cho nên mới có thể dùng thủ pháp nhanh như chớp phá Kim hoàn chưởng của ông ta. Song nàng dùng nội lực đánh gãy trường kiếm của Tùng Thạch đạo nhân là bản lĩnh chân thực, Đường Hiểu Lan có thể nhận ra, giờ đây chỉ về nội công Lệ Thắng Nam không kém gì Mạnh Thần Thông năm xưa. 

Người của phái Không Động và Nga Mi vội vàng chạy ra cứu người, chỉ nghe Ô Thiên Lang gầm lớn rồi ngã ngửa xuống đất. Té ra ông ta đã tức đến nỗi ngất xỉu. 

Đường Hiểu Lan nói: "Bản lĩnh của cô nương cao cường đến thế, chi bằng cứ để tôi lãnh giáo. Tình nghĩa của các bằng hữu, tôi xin ghi nhận trong lòng!" Mọi người tuy căm phẫn nhưng tự thấy võ công không bằng, vả lại Đường Hiểu Lan đã nói như thế, cho nên cũng chẳng ai dám đến khiêu chiến Lệ Thắng Nam. Tùng Thạch đạo nhân lui xuống, đệ tử phái Không Động cũng đỡ Ô Thiên Lang trở về. Tiếng ồn ào dứt hẳn, mọi người đều tập trung tinh thần chuẩn bị xem Đường Hiểu Lan đối phó với Lệ Thắng Nam thế nào. Đường Hiểu Lan nói: "Cô nương là khách phương xa, vậy tỉ thí như thế nào mong cô nương nói rõ?" Lệ Thắng Nam nói: "Năm xưa Đường chưởng môn tỉ thí với Mạnh Thần Thông cũng trải qua ba trận. Giờ đây tôi cũng bắt chước dùng ba trận để quyết sinh tử với ông!"Nàng nhấn mạnh ba chữ "quyết sinh tử!" Rõ ràng lời lẽ còn ngông cuồng hơn cả Mạnh Thần Thông lúc trước. Trong cuộc tỉ thí với Mạnh Thần Thông, có hai trận không phải quyết thắng thua bằng võ công, lúc đó Đường Hiểu Lan suýt nữa đã thua bởi cách tỉ võ kỳ quặc của y. Giờ đây Lệ Thắng Nam toan dùng ba trận để quyết sinh tử, quần hùng nghe xong đều thầm lo trong bụng. 

Đường Hiểu Lan tuy không sợ nhưng trong lòng thầm giận: "Ả yêu nữ này còn xảo quyệt hơn cả Mạnh Thần Thông, không biết ả dùng cách gì đế làm khó mình đây?" Lệ Thắng Nam chậm rãi nói: "Tôi sẽ không làm giống như Mạnh Thần Thông, tôi sẽ đấu ba trận rất gọn gàng, chỉ dùng võ học cả đời để quyết sinh tử!" Đường Hiểu Lan thở phào, điềm nhiên nói: "Lệ cô nương thật mau mắn, xin hỏi ba trận sẽ đấu như thế nào?" Lệ Thắng Nam nhướng mày, nói: "Trong ba trận này tôi chỉ dùng tuyệt kỹ của ông để tỉ thí, chắc chắn sẽ khiến ông hài lòng. Trận thứ nhất tôi sẽ đấu kiếm pháp với ông, trận thứ hai tôi sẽ tỉ thí nội công với ông; trận thứ ba tôi sẽ lãnh giáo công phu ám khí của ông, xem thử Thiên Sơn thần mãng của ông lợi hại đến mức nào?" 

Nàng vừa nói ra lời ấy, tất cả mọi người đều vừa kinh vừa mừng, bởi vì ba môn công phu mà Lệ Thắng Nam đòi tỉ thí chính là tuyệt kỹ áp đảo võ lâm của phái Thiên Sơn, kiếm pháp của phái Thiên Sơn dung hợp sở trường của các nhà các phái, mấy trăm năm nay đều đứng hàng đệ nhất thiên hạ. Nội công của Đường Hiểu Lan không ai bì nổi, năm xưa chống lại Tu la âm sát công của Mạnh Thần Thông mà chẳng hề tổn thương, Lệ Thắng Nam chỉ là một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, bản lĩnh dù hơn Mạnh Thần Thông nhưng nội công cũng không thể bằng y. Thiên Sơn thần mãng là loại ám khí có uy lực nhất, Lệ Thắng Nam đòi Đường Hiểu Lan sử dụng loại ám khí này đúng là gan dạ đến cực điể! Mọi người đều thầm nhủ: "Ả yêu nữ này thật không biết sống chết, dám tỉ thí với Đường đại hiệp ba môn tuyệt kỹ chấn động võ lâm! Dù bản lĩnh của ả cao hơn nữa chẳng thoát khỏi Du long kiếm của Đường đại hiệp, cũng không thể chịu nổi chân lực nội gia của ông ta; huống chi là trận cuối cùng, chắc chắn sẽ chết bởi Thiên Sơn thần mãng!" Có người hỏi: "Đã bảo tỉ thí bằng ba môn võ công, vậy có thể dùng độc để thủ thắng không?" Trong số khách khứa thì Bản Không đại sư của chùa Thiếu Lâm là có tư cách cao nhất, bèn nói: "Theo lão nạp thấy, nếu dùng binh khí và ám khí có độc tuy kém quang minh chính đại nhưng cũng không khỏi vượt qua phạm vi tỉ thí của Lệ cô nương, nếu dùng chất độc thì hình như nên cấm. Không biết Lệ cô nương thấy thế nào?" Lời của Bản Không bề ngoài tựa như có lợi cho Lệ Thắng Nam nhưng thật ra là ngầm giúp Đường Hiểu Lan, với võ công trác tuyệt như Đường Hiểu Lan thì làm sao có thể trúng ám khí hoặc binh khí của Lệ Thắng Nam? Bản Không thượng nhân chỉ là lo Lệ Thắng Nam đột nhiên sử dụng thuốc độc trong cuộc đấu. 

Lệ Thắng Nam nghe xong cười lạnh: "Bản Không đại sư, ông cũng đã coi thường tôi!" Bản Không đại sư chắp tay nói: "Vậy Lệ cô nương không dùng độc? Nếu là như thế thì coi như lão nạp đã quá lời, lấy bụng tiểu nhân do lòng quân tử, thứ tội, thứ tội!" Lệ Thắng Nam cười lạnh nói: "Nếu các người thấy tôi ra tay dùng độc dược, tôi sẽ để mặc cho các người loạn kiếm phân thây? Chẳng những như thế mà binh khí hay ám khí của tôi cũng chẳng có độc." Mọi người nghe nàng nói như thế thì đều như trútđược gánh nặng trong lòng. Đường Hiểu Lan thầm ngạc nhiên, nghĩ bụng: "Khẩu khí của ả yêu nữ này thật lớn, ả không dùng độc dược, vậy dựa vào bản lĩnh gì thắng mình? Chả lẽ chỉ trong vòng hai năm mà ả đã luyện được võ công quái dị tuyệt thế vô song?" Lệ Thắng Nam rút kiếm ra khỏi vỏ, ôm kiếm nói: "Xin mời Đường chưởng môn rút kiếm ban chiêu!" Lệ Thắng Nam rút thanh kiếm ra, mọi người đều không khỏi thất kinh, thanh kiếm này trong suốt, mỏng tựa tờ giấy, phát ra luồng ánh sáng màu xanh nhạt, vừa nhìn thì đã biết đó là thần binh lợi khí, xem ra thanh kiếm này còn tốt hơn cả Du long kiếm. Đường Kinh Thiên vội vàng trao Du long kiếm cho cha nói: "Cha, người dùng thanh kiếm này." Đường Hiểu Lan nói: "Được!" Rồi nhận lấy thanh kiếm, cười khổ nói: "Không ngờ chỉ trong vòng hai năm mà ta phải hai lần dùng bảo kiếm. Lệ cô nương, cô nương là khách phương xa, xin mời ban chiêu trước!" 

Báo cáo nội dung xấu