Ánh trăng và mặt trời - H.y [Full] - Chương 22
Chương 22: Hỗn Huyết! Anh sẽ để em
đi!
Một lúc sau, anh mới thốt lên lời:
_ Em thắng rồi. Em đi đi. Anh sẽ để em đi.
Cô nhìn anh, ánh mắt thương cảm:
_ Du, tuy tôi không thể cho anh tình yêu
nhưng tôi cũng thực sự cảm động trước tình cảm của anh. Tôi hiểu có lẽ quá khứ
đã ảnh hưởng ít nhiểu đến định nghĩa của anh về tình yêu. Nhưng đó cũng không
thể là cái cớ để anh mắc hết sai lầm này đến sai lầm khác được. Trước đây anh
vì yêu tôi mà hủy hoại không biết bao nhiêu thứ của vương quốc này, sau này anh
có thể nào sẽ vì một người con gái khác mà cũng hủy hoại mọi thứ xung quanh cô
ấy không?
Anh nhìn cô, đau đớn nói:
_ Cơ bản là ngoài em ra, không còn ai có thể
làm tôi rung động sâu sắc như thế nữa. Căn bản là ngoài em ra cũng sẽ không có
ai không chấp nhận tình cảm của tôi.
_ Anh có chắc không? Luôn luôn có ngoại lệ.
Anh hoàn hảo không có nghĩa là mọi cô gái sẽ yêu anh, đó mới chính là tình yêu.
Một cô gái nếu yêu anh chỉ vì anh hoàn hảo, liệu anh sẽ chấp nhận tình yêu của
cô ấy chứ? Tình yêu chính là khi anh sẵn sàng làm mọi thứ để người anh yêu hạnh
phúc, kể cả việc có phải đứng bên cạnh cuộc đời của cô ấy. Chỉ cần cô ấy hạnh
phúc, việc gì anh cũng có thể làm được chứ không phải là cố gắng để sở hữu cô
ấy.
_ Cho đến cuối cùng, em vẫn chưa hề có tình
cảm gì với tôi sao?
_ Đối với tôi anh luôn là một người bạn, một
người anh trai, không hơn không kém. Tình yêu, tôi đã từng cho anh chỉ tiếc
rằng đó không phải là tình yêu nam nữ, không phải là thứ mà anh mong muốn, đó
chính là tình cảm bạn bè, tình thân. Đáng tiếc, anh lại không hiểu được điều đó
nên mới xảy ra cơ sự như ngày hôm nay. Nhưng mọi việc còn có thể cứu chữa, mọi
người sẵn sàng tha thứ cho anh, chỉ cần anh cầu xin sự tha thứ mà thôi.
_ Tôi…
_ Du, chúng ta đã từng là bạn, em luôn coi
anh là anh trai. Trước đây như vậy, bây giờ chỉ cần anh sửa đổi thôi cũng sẽ
luôn như vậy. Du, xin anh hãy quay trở lại là anh của ngày xưa đi.
Một lúc sau, cửa căn phòng chính bật mở,
đi vào trong đó là Huyền Băng, Du, Ánh Dương và Thiên Vĩ. Thanh Phong và Phong
Duy cũng ngay lập tức được thả ra, mọi người đều sẵn sàng bỏ qua cho anh. Vấn
đề còn lại chính là làm sao để khôi phục lại sự sống ở Băng Quốc. Lúc này, Du mới
lên tiếng:
_ Vì Băng Quốc ra nông nỗi này không phải
là do ma thuật của tôi mà là do phép thuật của nữ thần Mặt Trăng nên tôi cũng
không thể làm gì để khôi phục được mọi thứ về như cũ. Khi tôi định phá hủy mọi
thứ để buộc Huyền Băng xuất hiện thì nữ thần Mặt Trăng đã ban ra một lời thần
chú gì đó để đưa mọi thứ vào quên lãng, không bị thời gian tác động.
Nghe đến đây, Huyền Băng nhìn Du bằng ánh
mắt ngờ vực:
_ Nếu như những gì anh nói là sự thực thì
cách duy nhất để cứu vãn tình hình chính là…
_ Phải! Chính là Hỗn huyết!
Mọi người đều nhìn nhau ngạc nhiên, không
ai hiểu Hỗn Huyết là sao nhưng nhìn thấy mặt Phong Duy chuyển sang trắng bệch,
mọi người đều biết là đây vốn không phải là chuyện gì tốt đẹp. Mãi một lúc sau,
Phong Duy mới quay sang nhìn Huyền Băng lúc này cũng thất thần không kém, run run
nói:
_ Băng, chắc chắn là có cách khác, không
nhất thiết phải dùng cách này đâu.
Cô nhìn anh, mặt có chút cứng đờ nhưng vẫn
gượng cười:
_ Duy, anh biết là không còn cách nào khác
mà. Hơn nữa, dù sao chuyện này chỉ nguy hiểm thôi chứ không có nghĩa là em sẽ
chết. Có gì phải lo lắng đâu? Em tin anh.
_ Anh…
Nhìn thấy nỗi thắc mắc trong mắt mọi người,
Huyền Băng mới từ từ giải thích:
_ Phép thuật của nữ thần Mặt Trăng ban ra,
không phải muốn thu hồi là thu hồi được. Khi ban ra phép thuật này chính là lúc
nữ thần Mặt Trăng đang làm nhiệm vụ bảo hộ Băng Quốc bọn em. Người đã bảo hộ
cho bọn em rồi, nhưng phần phá bỏ sự bảo vệ này chính là nhiệm vụ của công chúa
là em và hôn phu của em cũng là người bảo vệ em, Phong Duy.
Thanh Phong từ nãy đến giờ đã đoán ra có gì
đó không ổn với cái gọi là Hỗn Huyết này, giờ mới nói:
_ Ý em là sao?
_ Hỗn huyết hay nói cách khác là giao máu,
nghĩa là máu của em và người bảo vệ phải hòa làm một. Sau đó, nghi thức Hỗn
huyết mới có thể tiến hành. Anh còn nhớ cây sáo mà em hay thổi không? Đấy chính
là tín vật giữa bọn em. Khi hai tiếng sáo quyện vào làm một, máu của bọn em
cũng sẽ hòa chung. Mọi việc phải diễn ra đúng lúc trăng tròn nhất. Đơn giản vậy
thôi, cũng không có gì là nguy hiểm cả.
Nhìn ra sự gượng gạo trong lời giải thích
của cô, Thanh Phong thẳng thắn:
_ Em còn giấu anh điều gì?
_ Em…
Lúc này, Phong Duy đã không để cô nói tiếp:
_ Tại sao em không nói luôn là trong suốt
buổi lễ đấy, cơ thể em sẽ trở nên không có sức tự vệ, chỉ cần bất kì một sự
ngắt đoạn nào cũng có thể khiến em không tỉnh lại được nữa. Tại sao em không
nói là sau nghi lễ đó, nhiệm vụ của em trong kiếp này cũng sẽ hoàn thành, em
cũng sẽ không được Mặt Trăng bảo hộ, căn bản là không còn chút quyền năng nào
để bảo vệ chính mình sau này, căn bàn là không còn chút sức tự vệ nào? Bất kể
cái gì cũng có thể làm em tổn thương.
Phong Duy đã mất bình tĩnh khi nhìn cô thản
nhiên như vậy. Huyền Băng không ngắt lời cô, chỉ nhìn anh, nhẹ nhàng nói:
_ Em đã nói rồi, em mất đi quyền năng cũng
không sao. Em tin anh trong buổi lễ đó cũng như sau này khi em không thể bảo vệ
bản thân mình nữa, đều sẽ có thể bảo vệ em. Còn đây là nghĩa vụ của em. Từ
trước đến nay, trải qua bao nhiêu kiếp hạnh phúc bên anh, không gặp phải chuyện
gì, đến kiếp này, gặp phải chuyện, đây là lúc em phải báo đáp lại đặc ân mà
mình được nhận. Không còn cách nào khác. Duy, em tin anh sẽ không để em xảy ra
bất trắc gì, tại sao anh không thể tin bản thân mình?
Cả ba người đàn ông đều nhìn cô bằng ánh
mắt bất lực. Một người hối hận vì hành động nông nổi của mình, cố tình bức cô
để rồi đẩy mọi chuyện đến nước này. Vừa không có được cô vừa đẩy cô vào nguy
hiểm. Một người bất lực vì không thể giúp cô, dù sao anh cũng không phải là
người Băng Quốc, đối với chuyện này anh chẳng khác gì người ngoài cuộc. Một
người lo lắng, lo sợ sẽ không thể bảo vệ cô, để cô gặp chuyện không may. Ánh
Dương nghe em nói xong, trong lòng lại vô cùng tin tưởng. Cô lo cho em mình
nhưng cô tin tưởng vào những gì Huyền Băng nói. Tin tưởng bên cạnh có nhiều
người yêu Huyền Băng như vậy, dám sống chết vì cô, chắc chắn họ sẽ không để cô
xảy ra chuyện gì. Thiên Vĩ thì mặt khác càng ngày càng nhận ra, rút cuộc tình
cảm của mình đặt ở nơi đâu, khoảng cách giữa anh và Huyền Băng vốn là không thể
rút ngắn.
Đêm hôm đó, mỗi người một tâm sự vì đêm
mai, chính là đêm trăng tròn nhất. Đặc biệt là Thanh Phong và Phong Duy. Khi
Thanh Phong đang đi dạo thì gặp Phong Duy đang ngồi thẫn thờ nhìn lên ánh trăng
thật lộng lẫy nhưng cũng thật vô tình:
_ Phong Duy, tôi hơi tò mò nhưng có chuyện
muốn hỏi anh.
Phong Duy nhìn anh, khẽ mỉm cười nói:
_ Có chuyện gì sao? Anh cứ tự nhiên.
_ Ý anh là sao khi nói Băng, cô ấy có thể
gặp nguy hiểm trong suốt buổi lễ?
Suy nghĩ một lát, Phong Duy mới từ từ giải
thích với anh:
_ Trong buổi lễ, khi lớp bảo vệ được phá
bỏ, muôn loài đều thức dậy, khi đó, cơ thể Băng sẽ phát ra một thứ ánh sáng màu
bạc rất lung linh, rất rạng rỡ. Ánh sáng ấy có khả năng thu hút tất cả muôn
loài đến với cô ấy. Nhưng trong quá trình ấy, không được phép có thứ gì chạm
vào Băng nếu không cô ấy sẽ mất đi sự liên kết với Mặt Trăng. Với tư cách là
người bảo vệ, chỉ có tôi mới được làm mọi cách để ngăn cản không cho bất kì thứ
gì lại gần cô ấy.
Sau khi hiểu những gì Phong Duy nói, hai
chàng trai nhìn nhau, ánh mắt đăm chiêu rồi mỗi người lại như lạc vào thế giới
riêng của mình, theo đuổi những suy nghĩ, tính toán riêng.
Cái gì đến rồi cũng phải đến. Trước sự lo
lắng của mọi người xung quanh, buổi lễ cũng phải bắt đầu.
Đầu tiên cả Huyền Băng và Phong Duy đều
lấy một con dao nhỏ để cho máu chảy vào cùng một chiếc bình. Đáng ngạc nhiên là
máu của họ thực sự là không quyện vào nhau, tách riêng không hòa trộn. Dưới ánh
trăng, hai người ngồi đối diện nhau, họ cùng nhau tấu lên một bản hợp âm của
tiếng sáo. Tiếng sáo vang lên, điều kì diệu đã xảy ra, máu của cả hai dần dần
hòa làm một, khi máu trộn máu cũng dần dần mất đi màu đỏ mà chuyển thành một
màu bạc của ánh trăng đêm rằm. Sau khi trong bình giờ xuất hiện một dung dịch
màu bạc lấp lánh, tinh khiết, khúc sáo cũng đến hồi kết. Lúc này cả người Huyền
Băng bỗng tỏa sáng, cây sáo trong tay Phong Duy cũng tự giác rời khỏi tay chủ
nhân mà ghép lại với cây sáo trên tay Huyền Băng thành một cặp. Huyền Băng tay
cầm bình dung dịch màu bạc vừa rồi, cùng cây sáo bỗng chốc cũng bay lên rời
khỏi mặt đất. Chất lỏng trong bình hào cùng với ánh sáng phát ra từ người cô,
lan dần chiếu sáng bao phủ Băng Quốc. Ánh sáng đi đến đâu, ta dường như có thể
cảm thấy sự sống hồi sinh ở đó. Trong suốt quá trình không xảy ra sai sót nào,
cũng không có sự tác động làm phiền nào. Chỉ còn một chút nữa thôi là buổi lễ
sẽ kết thúc, ai nấy đều nín thở chờ đợi. Bỗng từ trong rừng cây, một chú chim
dường như mới học bay, vừa được ánh sáng đánh thức tỉnh dậy, bay ra. Nhưng chú
chim này dường như không biết mình đang bay đi đâu hay có lẽ bị thu hút bởi thứ
ánh sáng màu nhiệm phát ra từ người Huyền Băng liền thẳng hướng cô mà bay đến.
Phát hiện ra điều không bình thường, Phong
Duy liền lập tức dùng con dao trên mặt đất phi lên không trung. Con dao tất
nhiên không làm bị thương chú chim mà chỉ như một sự đe dọa báo hiệu chú chim
không nên lại gần người con gái đang tỏa ra thứ ánh sáng mê người kia. Chú chim
như hiểu ý người, liến đổi hướng bay trở lại vào rừng.
Cuối cùng thì buổi lễ cũng hoàn thành, ánh
sáng trên người Huyền Băng nhạt dần rồi mất đi, chất lỏng trong chiếc bình cũng
biến mất, hai cây sáo cũng tách rời nhau ra. Cả người cả vật đều vô lực rơi
xuống đất. Huyền Băng nhẹ nhàng ngã vào vòng tay của Phong Duy, trên gương mặt
đầy vẻ bình yên như vừa hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Nghi lễ kết thúc đồng nghĩa với việc sự
sống ở Băng Quốc đã hồi sinh. Năm ngày sau Huyền Băng mới tỉnh dậy, cô thấy
mình lại nằm trong căn phòng ngủ ngày xưa, bên cạnh là phụ vương, mẫu hậu,
Thanh Phong, Phong Duy, Ánh Dương, Thiên Vĩ và nhiều người trong hoàng cung mà
cô yêu quí nữa. Vẻ lo lắng vẫn còn đọng lại trên gương mặt mỗi người, nhưng khi
thấy Huyền Băng cuối cùng đã tỉnh dậy, ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Gặp lại
được những người thân của mình, Huyền Băng hết sức mừng rỡ. Mọi người ai nấy
đều hạnh phúc vô bờ, chỉ có Thanh Phong và Ánh Dương là có phần lo lắng.
Một
lần khi Ánh Dương đang ngắm cảnh trong khu vườn ở Băng Quốc liền gặp Thanh Phong
đi ngang qua. Hai người liền ngồi xuống trò chuyện. Ánh Dương là người lên
tiếng trước:
_ Tôi muốn trở về. Dù sao thì tính đến nay
đã gần hai tháng kể từ ngày chúng ta ra đi. Tôi không yên tâm với tình hình ở
nhà.
Thanh Phong vẫn đăm chiêu:
_ Cậu
đang lo cho Huyền Băng?
Lúc này, Thanh Phong mới nói:
_ Phải, tôi thực sự lo nhưng không phải là
lo cho cô ấy. Giờ đây cô ấy đã tìm lại được kí ức của mình, tìm lại được cả gia
đình của mình, kể cả hôn phu giờ cũng có rồi. Mấy ngày nay nhìn bọn họ hạnh
phúc như vậy, đáng nhẽ ra tôi nên mừng cho cô ấy nhưng…
Nói đến đây, anh thực sự không biết nên
nói tiếp thế nào. Nói là dù nhìn thấy cô rất hạnh phúc nhưng anh vẫn không nỡ
rời xa cô, như thế có vẻ ích kỉ quá, hay nói là sợ mất cô ấy về tay vị hôn phu
kia, nói thế cũng không phải vì nếu tính theo trình tự thời gian thì dù sao anh
vẫn chỉ là người đến sau.
Nhìn thấy nét khó xử trong mắt anh, Ánh
Dương nhẹ nhàng nói:
_ Dù sao cũng vẫn phải quay về, nên giải
quyết sớm một chút. Cho Huyền Băng có cơ hội để tự quyết định cuộc đời mình,
muốn đi hay ở là quyền của em ý.
Ngày hôm sau, họ đến trình bày với nhà vua
và hoàng hậu của Băng Quốc việc họ muốn dời đi. Tuy là đức vua và hoàng hậu đều
rất muốn giữ họ lại nhưng về tình và lí cuộc vui nào cũng đến hồi kết thúc,
cuối cùng thì họ cũng phải trở về. Nhưng thắc mắc duy nhất trong lòng họ lúc
này chính là liệu Huyền Băng sẽ quyết định ra sao:
_ Thưa đức vua, thần sẽ trực tiếp nói
chuyện này với Huyền Băng.
Nghe Thanh Phong nói vậy, đức vua chỉ khẽ
gật đầu. Phong Duy đứng bên cạnh cũng chỉ nhìn anh, sắc mặt hơi không được tốt
nhưng cũng không lên tiếng.
Hôm đó, trong khu vườn ngập tràn hoa hồng
bạch, khi biết tin Thanh Phong sẽ rời đi, cô cũng không phản đối chỉ nói:
_ Em sẽ đi với anh.
Thanh Phong nhìn cô, có chút khó xử:
_ Còn Phong Duy?
Cô mỉm cười:
_ Anh ấy muốn em đi. Anh ấy nói em của trước
đây đã là quá khứ, em của hiện tại không còn là vợ chưa cưới của anh ấy nữa.
Anh ấy muốn em hãy sống thật tốt cuộc sống ở hiện tại. Vì tương lai sẽ vẫn
không thay đổi. Anh ấy nói sẽ chờ em ở phía cuối con đường.
Thanh Phong có chút hoài nghi:
_ Chờ em ở phía cuối con đường?
_ Vốn dĩ em không muốn cho anh biết điều này
nhưng đây là một câu chuyện cổ xưa. Em và Phong Duy không phải mới chỉ cùng
nhau đính hôn một lần. Từ khi Băng Quốc nằm dưới quyền bảo hộ của nữ thần Mặt
Trăng, công chúa của Băng Quốc dù đi đâu đến khi kết thúc cuộc sống trên trần
gian, linh hồn cô ấy sẽ đều trở về Băng Quốc và hóa thân lại thành một nàng
công chúa mới. Anh biết câu chuyện về chim phượng hoàng chứ? Em mà nói cũng
chính là như thế. Chính vì thế, em là công chúa Băng Quốc thì sẽ mãi mãi là
công chúa, sau này kế nghiệp cha em sẽ là người khác. Khi nữ thần mặt trăng
chọn em làm công chúa, bà cũng đã chọn Phong Duy sẽ luôn là người bên cạnh em.
Số phận của em và anh ấy là một, anh ấy luôn là người chăm sóc, bảo vệ em cũng
sẽ luôn là hôn phu của em. Đối với em mà nói, anh ấy không chỉ là người sẽ mãi
luôn gắn bó với em mà còn như một người anh trai. Tuy rằng sau nghi lễ vừa rồi,
hiện giờ em đã không còn chút quyền năng nào của công chúa Băng Quốc nữa rồi,
nhưng số phận của em vẫn là như vậy. Có chăng chỉ là em đã kết thúc sớm một
vòng tuần hoàn và đang chờ một vòng tuần hoàn khác mà thôi. Đôi khi nghĩ đến sự
sắp đặt sẵn như vậy, quả là em thấy có phần chán ghét nhưng Phong Duy thì khác,
anh ấy chưa bao giờ có suy nghĩ khác. Tình yêu anh ấy dành cho em là tuyệt đối,
anh ấy luôn làm mọi cách để cho em được tự do nhất có thể, chính vì thế mà dù
có đôi lúc thấy chán ghét, em vẫn chưa từng nghĩ muốn dời xa anh ấy. Nếu lần
này, Duy muốn em ở lại, em cũng sẽ không thể theo anh mà bỏ đi nhưng anh ấy lại
nói muốn em đi. Anh ấy không phải là người độ lượng trong tình yêu nhưng lần
này anh ấy muốn em đi, nghĩa là muốn em được trải nghiệm một cuộc sống khác,
một cuộc sống không gắn liền với anh ấy nữa. Đây cũng là điều em muốn. Sau khi
biết được điều này rồi, biết được thực ra số phận em luôn gắn liền với số phận
của người con trai khác rồi, liệu anh có còn muốn mang em theo nữa không?
Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh trong nắng
chiều tà:
_ Dù chỉ là một kiếp này, anh vẫn thấy hạnh
phúc nếu được ở bên em.
_ Dù biết rằng, người đi cùng em đến cuối con
đường sẽ là một người khác?
_ Dù chỉ có thêm một ngày ở bên em, anh cũng
nguyện.
Nói rồi, anh ôm cô vào lòng, khóe môi khẽ
nói cảm ơn với người đứng trước mặt đang nhìn họ từ xa. Phong Duy mỉm cười,
quay lưng bước đi. Dáng đi của anh nhẹ nhàng như không vướng bụi trần. Một lúc
sau, từ một căn phòng tối, ta nghe văng vẳng đâu tiếng sáo, lúc trầm lúc bổng,
đắm say nhưng cũng tê tái lòng người.
“ Anh buông tay để em được tự do. Cuối
cùng người cần để em đi lại mới chính là anh. Đây chẳng phải là điều em vẫn
luôn mong muốn sao? Một cuộc sống mà em có thể tự quyết định mọi chuyện. Ở bên
anh, em chưa từng tỏ ra là mình buồn nhưng tân sâu trong ánh mắt em, anh nhìn
thấy đôi khi có một cái gì đó như khát vọng tự do. Lần này, anh sẽ để em đi, để
em được một lần hạnh phúc bên người khác. Anh không phải là một người hào phóng
nhưng anh tình nguyện kiếp này sẽ đứng nhìn, chờ em ở cuối con đường, em hãy
sống thật hạnh phúc nhé vì anh sẽ luôn dõi theo em, như cơn gió luôn theo em
đến mọi nơi. Chỉ cần em không hạnh phúc, anh sẽ xuất hiện và lúc này dù có
chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ mãi mãi không buông tay nữa.”.

