Ánh trăng và mặt trời - H.y [Full] - Chương 23

Chương 23: Lên đường và câu chuyện
quá khứ

 

   Ngày lên đường cuối cùng rồi cũng đến. Cảnh
chia li chưa bao giờ là một cảnh vui vẻ. Hôm đó, tất cả mọi người dân ở Băng
Quốc đều ra cổng thành để tiễn biệt công chúa. Đức vua và hoàng hậu cũng không
nỡ xa con, nhưng biết rằng không thể làm khác hơn nên lưu luyến không rời.
Ngược lại với mọi người, Phong Duy lại bình tĩnh đến mức đáng sợ. Anh nhìn cô,
ánh mắt vẫn ấm áp, trìu mến như xưa. Trước khi lên ngựa dời đi, anh chỉ ôm cô
rồi khẽ nói:

  _ Anh sẽ chờ em. Tự do bay đi và nhớ quay về
với anh.

  Cô nhìn anh, một giọt nước mắt khẽ lăn dài
trên mi. Anh lùi lại để cho Thanh Phong giúp cô lên ngựa. Sau khi họ đi rồi,
người ta vẫn còn trông thấy bóng dáng anh nhìn theo cô, bóng dáng cô đơn lẻ loi
hiếm thấy, vì giờ phút này đây người con gái luôn bên anh đã ra đi. Đi được một
đoạn, Huyền Băng ngoảnh mặt lại vẫn thấy bóng anh đứng ở đó, cô khẽ nói:

  _ Xin lỗi, em chắc chắc sẽ trở lại bên anh.
Em hứa.

  Nhìn thấy vẻ khó xử trong mắt cô Thanh Phong
muốn cô nguôi ngoai liền đổi đề tài. Anh hỏi cô:

  _ Thực ra Du là ai mà lại có quyền lực lớn
đến như vậy?

  _ Anh ấy không phải người xấu. Nói cách khác,
anh ấy và Phong Duy với em chính là bạn thanh mai trúc mã của nhau. Không giống
như em với Phong Duy, hoàn cảnh của Du có chút bất hạnh. Bố mẹ anh ấy đều bỏ
anh ấy mà đi, về lí do vì sao thì em cũng không biết. Trước khi đi, họ mang anh
ấy bỏ lại bên ngoài cung điện, phụ vương đã nhận anh ấy làm con nuôi, cho chơi
với bọn em. Sau này, anh ấy luôn nghĩ rằng em đính hôn với Phong Duy là do bị
bắt buộc. Đã nhiều lần anh ấy muốn em bỏ trốn cùng anh ấy nhưng em không đồng ý
vì tính cảm giữa bọn em là thật. Anh ấy không tin, vẫn nghĩ rằng là em cố tình
giấu anh ấy. Vào một đêm mưa gió, bọn em đã cãi nhau rất lâu, anh ấy không chịu
nghe em nói, định lôi em đi thì Duy xuất hiện. Anh ấy đã đánh Du và giải thích
cho Du nhưng Du không chịu nghe. Anh ấy đã thề sẽ mang em đi bằng mọi cách rồi
bỏ đi. Sau khi anh ấy đi, tuy là bọn em rất đau lòng vì dù sao anh ấy cũng là
bạn của bọn em từ nhỏ nhưng những gì anh ấy làm thực có phần quá đáng. Duy rất
tức anh ấy nên em cũng không nhắc đến chuyện tìm anh ấy với Duy. Mọi chuyện cứ
thế cho đến một thời gian sau, em nghe được tin tức là anh ấy đã theo học ma
thuật của một bậc thầy nào đó về nghệ thuật hắc ám. Vì đất nước của bọn em tuy
nói là dưới sự bảo hộ của nữ thần Mặt Trăng, nhưng cũng chính vì lẽ đó mà bọn
em thực sự là quân đội rất yếu, sức phòng vệ tuyệt nhiên là không có, nên khi
Du quay trở về, với những gì anh ấy đã học được, quả thực là một mình Duy không
thể chống đỡ được. Cuối cùng, anh ấy phải cầu đến nữ thần Mặt Trăng mang em đi.
Và câu chuyện mới diễn ra như ngày hôm nay.

    Nghe Huyền Băng kể chuyện xong, Ánh Dương
mới hỏi:

  _ Thế Băng quốc định xử Du tội như thế nào?

  Nói đến đây, ánh mắt của Huyền Băng lại trở
nên đăm chiêu:

  _ Du là người tốt, chẳng qua suy nghĩ của anh
ấy có vấn đề thôi. Cũng là do từ bé đã phải chịu cú sốc tinh thần lớn đến vậy.
Cả phụ vương, mẫu hậu đều rất tức giận với việc làm của anh ấy, nhưng trước khi
đi, em đã muốn Duy lên tiếng bảo vệ anh ấy. Giữ cho anh ây một vị trí trong
triều đình, anh ấy nhất định có thể đóng góp cho Băng Quốc, hi vọng là Duy sẽ
nghe em. Nếu không thực sự em cũng không biết mọi chuyện sẽ như thế nào nữa.

  Anh nhìn cô chấn an:

  _ Em không tức giận vì những gì anh ta đã làm
sao?

  _ Có chứ. Lúc đầu em cũng rất tức giận, nghĩ
đến thời thơ ấu hồn nhiên của bọn em, em cũng rất hận tại sao Du lại có thể
nhẫn tâm làm như thế? Lúc đầu là giận về sau là thất vọng, cuối cùng em thấy
anh ta thật đáng thương. Dù sao cái đáng thương nhất trên thế giới này không
phải là không có ai yêu mà chính là bản thân luôn miệng nói đến tình yêu nhưng
thực chất là không hiểu tình yêu là gì.

    Họ cứ vừa đi vừa nói chuyện như vậy, tâm
trạng của Huyền Băng cũng ngày càng tốt hơn. Họ đi mãi đi mãi, do lần này đã
nhớ đường không phải mò đường lung tung nữa mà chỉ hai tuần sau, họ đã về đến
nơi. Do đã được báo tin bình an từ trước mà mọi nơi trong vương quốc đều mừng
rõ chào đón họ trở về. Đức vua và hoàng hậu sau khi biết rõ sự tình đều không
khỏi ngạc nhiên và mong muốn có một lần sẽ được đến thăm Băng Quốc.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3