Mãi Mãi Bên Em - Chương 05

“Rèeee” Dũng ca is calling

[ Dũng ca, muội nghe ]_cô bắt máy

[ Bây giờ muội chuẩn bị đi, 5 phút nữa huynh tới đón muội.
Có nhiệm vụ gấp ]_đầu dây bên kia nói

[ Ok ]

Cúp điện thoại, cô mở vali ở gầm giường ra, lôi lên một bộ đồ
đen và 2 khẩu súng. Khóa cửa cẩn thận cô vào trong toilet thay đồ, đứng trước
gương, cô cuốn đuôi tóc dài đang xõa thành một cục buối trên đầu. Để 2 khẩu
súng bên người, mang giầy và men theo đường dẫn của dây thừng, cô nhảy lầu xuống.
Vừa ra đến nơi thì xe của A Dũng vừa tới. Đạp phanh và tiến nhanh về phía trước.

Xe chạy được 15 phút thì dừng lại ở một căn nhà hoang nhỏ, A
Dũng mở cửa xe. Chậm rãi, cô rút trong túi ra cái khẩu trang đen, cô đeo vào rồi
bước trước A Dũng và bọn đàn em. Gần tới nơi thì đã nghe thấy những tiếng la
hét cầu cứu, tiếng khóc man rợ từ trong vọng ra, lấy dáng vóc của một chị hai,
cô lạnh lùng cười đạp đổ cánh cửa rồi hiên ngang bước vào. Thấy cô, bên trong
ngừng hỗn chiến, cúi rạp người xuống đồng thanh hô to:

- Tiểu thư

Cô xua tay không đáp, rút ra bên hông khẩu súng DE, đập đập
vào tay, cô lên tiếng:

- Đánh lén người trong tổ chức ta, bọn mi cũng gan nhỉ_cô đi
quanh bọn chúng nhu nhược hỏi

- Muốn đánh muốn giết tùy cô xử lí, ta đây không cần sự
khoan hồng giả dối của cô_một tên gục ở dưới đất nhìn cô phỉ nhổ

- Vậy ư?_cô nhếch môi cười, cầm súng trong tay cô lên đạn một
tiếng “cạch” chĩa thẳng vào tên ban nãy_Là do mi tự chuốc lấy, đừng trách là ta
không báo trước

Nói xong cô nhắm mắt bấm còi, “phập” mục tiêu đã trúng, chỉ
nghe được tiếng ngã xuống đất của ai đó. Cô mở mắt ra, nhìn xuống cái xác đẫm
máu dưới chân mình, cô đá hất ra, dùng miệng thổi đầu súng bốc khói. Cô cười lạnh,
“cạch” lại tiếng lên đạn, cô nói:

- Thế nào? Cảm giác chứng kiến tận mắt thấy anh em mình chết
ra sao? Muốn thử không?

“Đoàng”

Lại một người nữa ngã xuống, nói chi không bằng làm liền, cô
hừ lạnh rắc cổ một cái, rút trong túi quần cái khăn màu đen rồi cầm nó lau đầu
súng. Bước tới gần một tên nằm im nãy giờ, cô cúi xuống đối diện với hắn khẽ bảo:

- Bất tỉnh rồi à? Ta thấy anh em mi cũng đều có phản ứng mà
sao mi không xót xa vậy?_cô dùng khóe súng vỗ vỗ vào má tên ấy

- Tiểu thư, xin hãy tha cho tôi, tôi nguyện lòng đi theo tiểu
thư, hầu hạ tiểu thư bất kì điều gì tiểu thư yêu cầu. Chỉ xin tiểu thư tha mạng
cho tôi_tên đó cúi rạp người sợ sệt nói

- Bất cứ điều gì à? Được, ta đã điều tra nhưng không ai biết
đầu đàn. Nói! Tên sai chúng mi làm là ai?_cô đứng thẳng dậy, chĩa súng vào hắn
quát

- Là Hạ Tuyệt Dương. Tôi đã nói rồi, hãy tha cho tôi

- Thế sao?

Cô nhẹ giọng giương súng lên và “Đoàng” tên ấy nhã quỵ xuống
chết không nhắm mắt. Liên tiếp ba phát đạn rời súng, cô đưa khẩu ấy để vào bên
hông người rồi lấy khẩu còn lại. Dùng tay lau vỏ súng, cô nhìn tên ban nãy,
nói:

- Tiếc là ta không cần người phản bội như mi

“Đoàng, Đoàng, Đoàng”

Tiếp lần lượt là những tên còn lại gục xuống, nhưng kẻo là một
tên né sang một bên, làm viên đạn không bắn trúng ngược lại, còn nảy lên do lực
ma sát nền nhà bắn vào tay Lạc Đình. Do nhất thời không nghĩ tới nên viên đạn
ghim khá sâu vào tay cô, máu ở đó cũng cứ thế mà tuôn ra. Nắm chặt bàn tay vừa
bị thương, cô lên đạn và bắn hai phát vào tên đó.

- Đình Đình, đừng bắn nữa, tay muội bị thương rồi kìa_A Dũng
ngăn cản khi thấy cô lên đạn tiếp nha

- Huynh bỏ muội ra, đừng chạm vào muội_cô vùng vằng

- Yên nào_A Dũng quát lớn

Bị Dũng ca nạt nộ, cô im lặng không làm gì nữa. A Dũng kéo
khuya áo khoác ra rồi xé “roẹt” một miếng vải lớn, quấn quanh tay cô. Nhìn A
Dũng chăm chú vậy cô cũng không nói gì hết, băng bó xong A Dũng dắt tay cô đi
ra ngoài xe. Vừa đưa cô vào xe, anh mở miệng:

- Đêm nay muội ở lại nhà huynh đi, tay chân thế này không tiện
leo tường vào đâu_A Dũng vừa thắt dây an toàn vừa nói

Hửm? Huynh ấy vừa nói gì cơ? Sao huynh ấy lại biết rõ cô leo
tường xuống? Chớp mắt liên tục nhìn A Dũng, cô nuốt ngụm nước bọt chậm rãi hỏi:

- Huynh, sao huynh lại biết muội….

- Vừa tới nơi thì huynh vừa thấy, có gì không phải sao?_chưa
kịp để cô nói hết thì anh chen vào giải thích

Cô không trả lời chỉ lắc đầu, anh cười một cái rồi lái
vô-lăng quay xe đi. Trên đường đi, cô chỉ thở dài ngó cảnh vật qua cửa kính xe.
Cái cô nghĩ? Nếu không thấy cô trên phòng, Thần Võ anh có lo lắng không? Nếu biết
cô bị thương thế này, Thần Võ anh có quan tâm cô được như A Dũng ca không?

 

………………………………………………………………………………………………………………………..

Sáng hôm sau

Cô lái xe về nhà, vừa bước vào phòng khách thì thấy anh ngồi
thù lù ở ghế sofa, sợ anh lại tra khảo nên cô bước ngang qua anh đi lên phòng
nghỉ ngơi. Nhưng vừa đến chân cầu thang thì bị anh giật ngược lôi về:

- Nói! Tối qua em đi đâu? Tại sao trên người lại có những vết
thương này?_anh săm soi khắp cơ thể cô thì thấy có vết thương nha, mặc dù đã được
băng bó lại nhưng máu vẫn chảy

Cô mệt mỏi trả lời:

- Không có gì, em không sao_cô hất tay anh ra

- Còn nói là không sao? Đùng đùng tối qua không nói gì lại bỏ
ra ngoài, làm anh đi kiếm suốt đêm. Biết anh lo lắm không? Giờ về trên cánh tay
em lại có vết thương, em nói anh phải làm sao?_anh trợn mắt quát lớn

Cô chưa từng nghĩ đến việc anh lại nổi nóng hơn cả A Dũng
ca, thì ra trong lòng anh, cô cũng có vị trí nhất định. Gạt tay anh ra khỏi người
mình, cô cười, nhìn thẳng vào mắt anh nói:

- Em không sao? Hơi mệt, em lên phòng nghỉ ngơi chút

Nói xong, cô xoay chân bước lên cầu thang, nhìn dáng vẻ mệt
mỏi của cô anh tự dưng thấy đau lòng. “Em bị làm sao vậy Thiên Tinh?” Cảm nghĩ
rằng chắc cô đang giận vì nãy anh hơi lớn tiếng, định xin lỗi cô nhưng thấy cô
như thế, anh lại không nỡ làm phiền. Bước xuống phòng khách anh lấy áo vest, cặp
táp rồi lái xe đi. Ở công ty, anh không tài nào tập trung để làm việc được, cứ
nghĩ tới hình ảnh “Thiên Tinh” ôm cánh tay đầy máu làm lòng anh như lửa đốt, Mộc
Lai, cô thư ký nảy sinh tình cảm với anh khá lâu nhìn thấy anh như vậy cũng đâm
ra không giám đến gần. Chỉ rót trà, mang tài liệu đến cho anh xem xét rồi đi
ngay. Không bị anh rước họa vào người. Được một canh giờ thì anh vào gara rồi
lái xe về nhà.

Còn cô, sau khi lên lầu, tháo băng ở vết thương ra giục miếng
vải vào sọt rác rồi vào nhà tắm xối nước lên vết đạn bắn. Vì một lần lúc nhỏ, A
Dũng ca có chỉ cách làm đó cho cô ( huynh ấy ác quá phải không? ), nhưng từ lúc
đặt chân vào tổ chức được rèn luyện kĩ năng bắn súng, được người ta gọi một tiếng
“Chị hai”, cô chưa từng bị thương nên không dùng đến. Giờ dùng, không thấy hiệu
quả đâu, chỉ thấy rất đau rát và nhói. Mặt mũi tái nhợt không còn tý máu, cô bặm
môi, tắt nước đi ra ngoài. Không thấy băng gạc ở đâu, cô xé chiếc áo trắng đang
mặc quấn đại mấy vòng lên tay.

“Ầm”

Nghe tiếng cửa phòng bị mở một cách hết sức khủng bố, cô
ngoái đầu lại nhìn. Một phút cho cô mặc niệm, ngạc nhiên a! Ở bên ngoài là anh
đó, Nguyên Thần Võ! Rõ ràng là anh đi làm rồi cơ mà, sao lại ở nhà trong lúc
này? Cô nhìn anh không nói thành lời, anh nhìn cô tỏ ra đau lòng biết mấy. Chạy
tới nâng tay cô lên, anh nạt:

- Không sao của em đấy à? Không sao mà nhìn em như người sắp
chết vậy à? Em nói đi! Nói!

- Em… em xin lỗi_cô cúi gằm mặt, giọng như nấc lên trong cổ

Thấy mình có phần hơi quá đáng, anh lúng túng, đáp:

- Theo anh đi bệnh viện

Cô không trả lời, chỉ đứng im một chỗ, thứ cô ghét nhất trên
đời này chính là bệnh viện. Một Mafia thực thụ, người cầm đầu của một tổ chức
ai lại đời nào dính dáng tới nơi có nồng nặc mùi ê-te đó chứ. Thấy cô đứng như
tượng không nhúc nhích, anh kéo lại không đi, máu cứ ồ ạt mà chảy ra, anh bức bối
gằn giọng:

- Sao lại không đi?

Cô lắc đầu, nói:

- Em không thích ở đó, rất hôi_nắm chặt tay lại bấm vô da thịt

- Ngoan, chỉ có ở đó mới giúp vết thương em mau lành được_anh
ôm bả vai cô khuyên nhủ

- Không, không thích. Một chút cũng không thích_theo bản
năng, cô thoát khỏi vòng tay anh lùi lại phía sau, ngồi bệt xuống giường

- Được. Vậy không đi, anh sẽ mời bác sĩ tới đây, em ngoan
ngoãn ngồi đây đợi anh

Cô gật đầu. Anh vẫn thường dùng cách này để “trị” Thiên
Tinh, vì Thiên Tinh cũng rất sợ ở trong bệnh viện, chắc mọi người vẫn thường
đang thắc mắc, tại sao cô lại mang một khuôn mặt giống Thiên Tinh, tính cách, cử
chỉ, hành động, sở thích của Lạc Đình cô lại giống Thiên Tinh không khác một thứ
gì cả. Hay nói đúng ra, hai người là một mà một người cũng là hai. Sau khi anh
đi, cô kéo khóa gối ngủ, lôi ra một bức hình tự hỏi:

- Là anh lo cho em hay là cho cô ấy?

“cộc, cộc”

- Đình Đình, bác sĩ tới rồi

Nghe tiếng nói anh, cô vội cất bức ảnh đi, “cạch” một tiếng
mở cửa, vị bác sĩ kia nhìn thấy cô cũng khá ngạc nhiên. Ông cúi đầu ngồi xuống
cạnh cô nâng cánh tay cô lên nghiêng bên phải, nghiêng bên trái, cuối cùng sửa
lại gọng kính ông hắng giọng thưa:

- Tay Thiên Tinh tiểu thư khá nghiêm trọng, viên đạn còn
ghim trong tay khá sâu, Nguyên tổng, ngài ra ngoài chờ tôi

- Được

Anh đã quen với cách làm việc của ông bác sĩ nên chỉ bỏ lại
một câu là ra ngoài ngay. Còn cô nhìn bóng anh rời đi, buồn, ông bác sĩ gọi cô
là Thiên Tinh, anh không ý kiến. Trong đầu cô đã có đáp án, cô gái trong bức
hình đó chắc chắn tên là Thiên Tinh. Nhìn thấy cô thất thần, đôi lúc hơi chau
mày, ông bác sĩ khẽ nói:

- Thiên Tinh tiểu thư, cô thấy đau sao?_ông dừng tay

- Ơ, không, không đau, không đau_cô giật mình lẩm bẩm liên tục

Thấy cô nói chắc như đinh đóng cột, ông mới bắt đầu làm tiếp,
nhìn xuống cánh tay bị ông mổ ra khá sâu. Viên đạn màu vàng óng nằm ở giữa, cô
thở dài hỏi ông:

- Ông nhắc tới Thiên Tinh, Thần Võ có quan hệ gì với cô ấy vậy?

Ông nhíu mi, đẩy gọng kính lên, nhìn cô khá lâu sau đó lại cầm
kim tiếp tục gắp viên đạn ra, nói giọng như đang giễu cợt cô:

- Ngay cả bản thân mình là ai cô cũng không nhớ sao? Quỳnh
Thiên Tinh, bạn gái cũng là vợ chưa cưới của Nguyên Tổng. Đó là địa vị của cô

A! Thì ra là thế sao? Bạn gái? Có thể chia tay nhưng còn vợ
sắp cưới, điều này là không thể. Cô tự đấu tranh với lý trí mình, anh yêu ai?
Cô không quan tâm, phải, đối với cô, anh chỉ là bạn, thậm chí còn không bằng A
Dũng ca. Vậy cớ gì khi nghe tin do miệng lão bác sĩ nói ra cô lại thấy hụt hẫng,
cô sống ở nhà anh cũng khá lâu, cô biết, chẳng hề có người con gái nào lui ra
lui vào nhà anh ngoại trừ cô cả. Cô cứ ngỡ, anh còn chưa có người yêu nhưng sau
khi nhìn thấy phòng anh, đặc biệt là những tấm hình đó, cô lại thấy hoang mang.
Cô ước chi người con gái đó là ảo giác, cô ước gì cô quen anh sớm hơn. Nhưng
sao cô lại ích kỷ như thế? Nguyên Thần Võ anh là nước đã có vua, hà tất gì cô
phải tranh giành.

- Thiên Tinh tiểu thư, xong rồi_ông bác sĩ lên tiếng ngắt đứt
dòng suy nghĩ hỗn loạn của cô

- À ừ cảm ơn_cô chỉ nhìn vào cái gối gật gù đáp

- Đây là thuốc của cô, mỗi tối ăn cơm xong uống hai viên,
tránh nước tiếp xúc với vết thương và không được vạn động mạnh. Nếu một tuần
sau mà tay cô vẫn còn thấy đau khi chạm nước thì nói Nguyên Tổng gọi tôi tới.
Tôi sẽ thay thuốc mới cho cô_vừa nói ông vừa chìa ra vỉ thuốc màu trắng đưa cho

- Ừ, tôi biết rồi_cô nhận lấy đặt nó trên đầu giường

Sau đó, cô mở cửa cho ông bác sĩ ra, nhưng cũng may ông ta
ra tay trước còn quát cô là không được dùng tay nữa, cô ngoan ngoãn gật đầu.
Anh đứng ở ngoài chờ cũng khá lâu, tưởng cô sẽ gặp chuyện gì đang tính xông vào
hỏi thăm nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh tin ông bác sĩ nên mới kiên nhẫn chờ. Vừa
thấy cô ra thì anh đã chạy xộc tới:

- Thế nào? Vết thương của cô ấy ra sao?_anh cầm cánh tay cô
hỏi

- Nguyên Tổng, tôi đã lấy viên đạn ra rồi, ngài yên tâm, chỉ
cần tiểu thư uống thuốc của tôi đúng giờ là sẽ khỏi hoàn toàn_ông vỗ vai anh trả
lời

- Được, ông về đi, có gì tôi sẽ gọi ông

Ông bác sĩ gật gù ra về, sau khi ổng đi, anh quay lại nhìn
cô từ đầu đến cuối, nhìn sắc mặt cô có vẻ khá hơn ban nãy nên anh nhẹ bớt đi phần
nào. Nắm khuỷu tay cô, anh đẩy đẩy:

- Em đi ngủ đi, mai dậy trễ một chút

Cô gật đầu xoay bước chân, mở “cạch” phòng ra rồi đóng lại,
nằm trên giường, cô ngoái đầu lấy vỉ thuốc trên đầu giường đem quăng vào sọt
rác. Anh đứng bên ngoài nhìn thấy cô vào trong mới yên tâm, sợ cô lại trốn khỏi
nhà như đêm qua nữa “Thiên Tinh, em ngủ ngon”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3