Mãi Mãi Bên Em - Chương 04
Cuộc họp ban quản trị bầu lại Chủ Tịch lại sôi nổi diễn ra
trên khắp công ty Nguyên Thiên. Những đơn vị, cá thể có chức vụ thấp kém nhất
cũng được tham gia. Sau khi lái xe đưa cô về nhà nghỉ ngơi, anh chỉ kịp uống ngụm
sữa rồi nhấn ga chạy đến công ty gấp, cuộc họp thì bắt đầu vào lúc 7h mà bây giờ
đã là 6h40 phút. Bước vào đại sảnh, anh thong thả đi lên phòng họp lúc này một
toán người mặc áo vest đứng trước mặt anh giễu cợt:
- Chủ tịch Nguyên, đến sớm như vậy để xin rút khỏi cuộc họp
này đúng không? Cũng phải, người trẻ như cậu thì nên ở nhà lấy vợ đi. Đặt chân
vào ngành của giới thượng lưu há chẳng phải tự phơi ra khả năng thấp kém của
mình sao_Đổng sự Kim, người đứng đầu nhóm lật đổ anh lên tiếng
- Ông Kim Khang, tôi là Chủ tịch, tất nhiên phải đến sớm.
Còn việc tôi có lấy vợ hay không là tự tôi biết không đến lượt ông nhúng mũi
vào đâu. Còn tôi có thực lực, có khả năng để quản công ty hay không là do mọi
người tự biết, và chắc ông cũng biết tôi khá hơn ông đúng không?_đứng trước câu
hỏi móc khóe của Đổng sự Trịnh anh chỉ đút tay vào túi quần, nhếch môi trả lời
- Cậu, tôi nói cho cậu biết, chức Chủ Tịch chắc cậu ngồi đủ rồi đúng không? Vậy hãy chuẩn bị tinh thần
nhường lại chiếc ghế đó đi. Mặc cho cậu không muốn cũng phải muốn_ông ta ghé
vào tai anh cười nham nhở
Nghe xong anh đứng lùi ra xa, lấy tay phủi phủi tai như vừa
mới nghe được thứ gì ghê lắm, anh phong độ, cười khẩy trả lời:
- Tiếc là chiếc ghế đó tôi còn ngồi chưa đủ nóng, làm sao
đây? Ngoài chức Chủ Tịch ra, tôi không có bất kì hứng thú nào với các chức
khác. Đặc biệt là chức Đổng sự đây
Rồi anh bước thẳng lên phòng họp, để lại những con người ấm ức,
nhất là ông Kim Khang. Ông ta làm việc trong công ty này được 30 năm rồi cũng tức
là âm mưu chiếm đoạt công ty cũng đã lâu. Từ hồi cha anh còn trong công ty, ông
ta đã bắt đầu nảy sinh tham đồ tiếc là không thành công, ông ta cứ ngỡ rằng
mình sẽ không còn cơ hội không ngờ, ông Nguyên Thần Hi, cha ruột anh tuyên bố từ
chức và đưa con mình tức là Nguyên Thần Võ lên thay.
Theo sau ông Kim Khang là lần lượt các cổ đông đi vào, anh đứng
trên phần chóp cao nhất nhìn xuống cười đểu. Ánh mắt vô hồn nhìn nơi xa xăm,
quan sát Hội trường đã đầy đủ nhân viên, các chiếc ghế còn trống lúc nãy cũng
đã được ngồi kín, anh cầm micro nói:
- Tôi là Nguyên Thần Võ, Chủ Tịch của công ty đứng đầu Châu
Á Nguyên Thiên, không biết các vị ở đây có gì chỉ giáo cho chức vụ tôi đang làm
này_anh dõng dạc vào thẳng chủ đề, không vòng vo
Lúc này, Đổng sự Trịnh đứng dậy rời ghế, kéo micro kê sát miệng
trả lời:
- Thân ông là một Chủ Tịch vậy mà không quản được công ty
mình, không có lý do chính đáng lại sa thải hàng loạt nhân viên trong ban thiết
kế. Tôi đây không phục
Một người đưa ra đề xuất ý kiến, anh không nói gì nhưng cả
khán đài đều xì xầm to nhỏ, mọi người đều luôn thắc mắc. Xưa nay anh làm việc,
đuổi việc cấp dưới là chuyện thường tình, không hề đưa ra lý do, cũng chẳng ai
dám thắc mắc và dám hỏi cả. Mấy hôm trước họ đột ngột nghe Chủ Tịch sa thải tất
cả các nhân viên ban thiết kế, ai cũng tài giỏi, làm được việc, thế cớ gì đuổi
việc họ. Nay được Đổng sự Trịnh khơi ra, họ gật gù đồng ý. Phía đối diện, ông
Kim Khang nhếch môi cười nhìn Trịnh Triểu như ý nói “Làm tốt lắm”. Anh chỉ đến
gần chiếc màn hình tinh thể lỏng, móc thứ gì đó trong túi ra rồi cắm vào, trả lời:
- Nếu họ vào công ty mà chỉ biết đến công việc thì tôi chắc
chắn sẽ không bao giờ đuổi việc họ, đằng này, ăn không ngồi rồi hoặc do công việc
tôi đưa ra quá ít chăng mà đi làm những thứ vô bổ. Ăn cắp bản thiết kế của công
ty, vào phòng tôi trà trộm lấy mẫu vẽ. Đổng sự Trịnh, ông nói xem, có nên sa thải
những thành phần đó không?
Sau lời nói của anh là trên màn hình hiện ra một đoạn phim
ngắn, được lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Tuy nhiên, số người vào phòng làm việc
anh chỉ toàn con gái, và làm một nhiệm vụ y như nhau đó là lục lọi trên bàn làm
việc anh. Được 5 phút thì ủ rũ đi ra, không kiếm được mẫu vẽ nào. Tắt đi, anh
nhìn người đàn ông phía dưới:
- Thế nào? Giờ thì đã biết lý do rồi chứ?_anh chống tay hỏi
Không có tiếng trả lời, bước thứ nhất đã thành công, và sau
đó là tất cả các Đổng sự liên tiếp đặt câu hỏi cho anh. Mục đích là nhằm lật đổ
anh đây mà, nhưng anh chỉ có một việc duy nhất là lần lượt đút các chiếc USB
vào. Thế thôi! Chỉ còn một người không tra khảo anh nãy giờ, ông Kim Khang ngồi
đăm chiêu, không ngờ anh ta lại có thể có đủ bằng chứng đến như thế. Cả Hội trường
im như tờ, tiếp tục, anh gắn con chip nhỏ định dạng chỗ vào máy tính, nó phóng
loading lên và lần này, người ngạc nhiên nhất, khủng bố nhất, hỗn loạn nhất,
không tin vào mắt mình đó chính là Đổng sự Kim Khang vì nhân vật chính đang ung
dung trên màn hình cưỡng hiếp con gái, buôn bán ma túy, hàng cấm, giết người….chính
là mình. Tiếp theo, hàng tá phóng viến chạy nhào vào, chụp flash, hỏi đổ sô
nhau những câu hỏi:
- Đổng sự Kim, ông có ý kiến gì với Chủ Tịch Nguyên về vụ việc
này không?
- Đổng sự Kim, thân là một người đúng đắn tại sao ông lại
làm những việc có hại cho mình?
- Đổng sự Kim, hãy cho chúng tôi biết câu trả lời của ông!
Và đáp lại là sự chạy trốn, ông ta mê man, lo sợ, không ngờ
trên người mình lại gắn con chip định dạng nơi ở, hành động. Và chính sự ngu suẩn
đó, ông ta đã làm sụp đổ hoàn toàn công việc sẵn có của mình. Anh cười nửa miệng,
cuối cùng công việc cha anh giao cũng hoàn thành rồi. Nhìn thấy ông ta đang có
ý định chạy trốn, anh vặn lớn volume micro nói to:
- Bên ngoài, tôi có một món quà bất ngờ dành cho ông, tôi
tin ông sẽ hài lòng đấy
Lập tức ông ta co dò chạy ra ngoài, các ký giả, phóng viên,
nhân viên có tính tò mò đều ồ ạt chạy ra. Và tất thảy ai cũng thấy, cũng biết,
không có món quà nào cả chỉ có hàng tá ông cảnh sát thôi. Hi vọng hết thật rồi,
ông ta quỵ xuống ôm đầu:
- Đổng sự Kim, chúng tôi đã có đủ chứng cứ để buộc tội ông,
mời ông theo chúng tôi về sở cảnh sát để lấy lời khai_một ông cảnh sát khóa
còng tay ông ta lại, nói
Tiếp theo là vài người tới lôi ông ta lên xe, màn chính của
việc đến đây là hết. Các phóng viên lại chạy vào bên trong khán đài, bu vào anh
tung hô:
- Chủ Tịch Nguyên, anh mới còn trẻ mà đã tài giỏi như vậy.
Thật không hổ danh là con trai cố Chủ Tịch Nguyên Thần Hi_một cô ký giả nói
- Chủ Tịch Nguyên, xin anh hãy phát biểu vài lời
Anh không nói, chỉ cầm micro nhìn vào hàng ghế Đổng sự, lướt
qua một lượt, anh ngồi trên ghế nói:
- Các vị Đổng sự, công ty chúng tôi không hoan nghênh các
hành vi có phần a dua. Nhưng đáng tiếc, các người lại vi phạm, tôi buộc phải sa
thải các người. Mời! Từ sau này công ty Nguyên Thiên không có hàng chức Đổng sự_anh
vắt chéo chân ra lệnh
Các nhân viên sau khi nghe xong đều bấn loạn, chuyện này mọi
người ai cũng biết, Đổng sự là người nắm giữ chức vụ cao bằng Tổng giám đốc, có
cổ đông cũng khá cao. Vậy nếu tất cả các Đổng sự đều bị sa thải vậy thì công ty
có còn ổn định không? Mất đi khá nhiều lợi lọc vậy tại sao người ngồi trên kia
lại ung dung như thế? Khẽ cười, anh đáp
- Mọi cổ đông của các vị tôi sẽ mua lại hết, yên tâm, tôi sẽ
cho các vị một khoản tiền để chăm sóc cho người nhà_anh đứng dậy bước đi, giọng
lạnh lùng đe dọa cảnh báo_Nên nhớ, ai không có việc gì làm thì đừng nên làm những
trò vô bổ ấy, nếu không, ắt tự biết
Rồi anh ra gara, lái xe về nhà.
…………………………………………………………………………………………………………………………………..
- Ưm, đã ở nhà rồi sao. Mà Thần Võ đâu nhỉ? Sao trời sáng
quá vậy?
Cô vươn người thức dậy, ngáp ngắn ngáp dài rồi hỏi vu vơ
không người trả lời, rồi bước xuống sàn tìm dép. Ngó đồng hồ thì đã 11h trưa,
cô trợn mắt phóng vào nhà vệ sinh, chạy ùa xuống lầu. “Róc rách, róc rách”, tiếng
nước chảy nè, “Sèeeeee” tiếng chiên xào nấu nướng nha, “cốp, cốp” tiếng chén
đũa. Trời ạ! Giờ này thì chắc chắn anh không có ở nhà rồi. Ban ngày ban mặt mà
có ma sao? Hỡi Thánh Ala, Người đừng dọa sinh linh bé bỏng như con chứ. Nuốt ngụm
nước miếng, cô cúi xuống cầm hai chiếc dép trong nhà lên tay, thập thà thập thò
tiến đến nhà bếp.
Có bóng người đó?
Có người trong đó đó?
Có ma đó?
Hốt hoảng cô chạy sập lại đánh tới tấp vào ai đó đang hì hục
làm:
- Ban ngày mà dám có ma trong nhà bà hử? Ma này, bà cho mi
chết này, dám hù bà, dám vào nhà bà nấu nướng. Chết này, cho mi chết này
Vừa nhắm mắt vừa la hét vừa cầm dép quýnh vào người đó nhưng
người nào đó vẫn cố nhịn không lên tiếng. Đột nhiên, mọi hoạt động của cô dừng
lại, là ma? Sao cảm giác khi chạm vào lại nóng và ấm, rõ ràng là da người. Là
ma? Sao cô có thể dễ dàng đánh đến thế. Sợ hãi, lần này cô còn sợ gấp trăm ngàn
lần. Nuốt ngụm nước miếng, cô lại đánh vào người nào đó tiếp:
- Trộm này, dám dọa bà hử, ai cho mi vào nhà bà ăn cắp hử?
Dám đứng trước mặt bà trộm sao? Cho mi không ra khỏi cửa luôn, trộm này. Mi chết
đi
À! Lần trước không phải là ma thì lần này cô cho ai đó là trộm,
trộm? Nó vào nhà cô, ớ không, là nhà Thần Võ mới đúng, ăn trộm được gì rồi. Cắp
dép cô chạy ra ngoài phòng khách kiểm tra, tivi, đầu máy, dàn karaoke, dàn loa,
đàn piano, ghế salon, tủ lạnh, máy điều hòa, vân vân và vân vân, còn đầy đủ
không thiếu một thứ. Nghi án ai đó là ma, bị bác bỏ, nghi án ai đó là trộm,
cũng không được hình thành. Cô đứng chết trân trong phòng khách. Giờ này, người
nào đó mới lù lù đi ra, ngồi trên ghế sofa, miệng cong lên thành lời nói:
- Nếu là ma thì em đã xuống địa ngục lâu rồi không còn đứng
đây đâu, nếu là trộm thì giờ này em bị hắn trói chân trói tay như hôm đầu rồi
không còn đứng đó mà đánh, chửi anh đâu. Bị em “xử”, anh đúng là oan mà_ai đó
nhẹ nhàng giễu cợt cô
Cô quay đầu lại nhìn ai đó phát ra tiếng nói.
Là anh đó?
Là chủ nhà đó?
Là Thần Võ đó?
Biết mình bị hố, à không, đầu óc còn hơn cả đạo diễn thì cô
gượng hết chỗ chê. Con gái mà dậy trễ, điều này không thể tha thứ, con gái mà
ăn nói thô lỗ, điều này không thể chấp nhận, “khách” mà đánh chửi “chủ nhà”, điều
này đáng chết. Cúi gầm mặt xuống cô nói ủ rũ, não nề:
- Em xin lỗi, Thần Võ, em thực sự không cố ý làm vậy đâu
Cô hạ giọng xin lỗi vậy mà anh không trả lời cô nha, có phải
là đang cười nhạo cô không? Hay là khinh thường lời xin lỗi từ đáy lòng cô. Nói
quá chứ, cô thấy mình sai rồi xin tha lỗi chứ làm gì có chuyện tận đáy lòng hay
sâu thẳm trong tim. Nhưng ít ra anh cũng phải nói “Ừ, không sao đâu” hay là “Lần
sau nhớ nhìn kỹ đừng đánh người vô tội” chứ, đằng này lại không có một tiếng
đáp trả. Tức mình cô ngẩng mặt lên, cô há hốc miệng. Đối diện cô là một ghế trống,
không có người ngồi hay nói chính xác là Thần Võ huynh đang ở nơi nào đó, thực
chất là không nghe đây mà.
- Đừng đứng ở đó nữa, vào ăn cơm lẹ lên, đồ ăn nguội hết rồi_anh
là đang ở trong nhà bếp
- Thần Võ, anh đúng là đồ đáng ghét, nhìn là nuốt cơm không
nổi
Cô hậm hực bước vào, vừa đi vừa lẩm bẩm, lườm xéo anh một
cái cô kéo ghế ngồi. Và ăn trong trạng thái không nhìn anh một lần và tất nhiên
là không có tiếng nói chuyện. Chỉ nghe được tiếng đũa va vào nhau lốp cốp. Và
có vẻ mặt của ai đó tức giận và vẻ mặt của ai đó mím môi để không bật ra tiếng
cười. Ăn xong, cô lại chui lên phòng mình khóa rầm cửa lại. Anh ra ngoài ban
công hóng gió, căn nhà chỉ còn lại hai chữ im lặng. Hai ngày nay anh đối xử với
cô như Thiên Tinh, một Thiên Tinh hiền lành, dễ thương, trong sáng mà anh yêu.
Cảm giác cho cô làm người thay thế? Dĩ nhiên anh không thể hiểu và cô cũng
không biết. Cô vẫn vui cười, bộc lộ cá tính của mình như một đứa trẻ con. Trong
tâm trí anh bây giờ, chỉ duy nhất và mãi mãi có hình bóng của Thiên Tinh. Người
đã ra đi nay vẫn không thể tìm lại.
Quỳnh Thiên Tinh – một đóa hoa quỳnh nở vào trong giấc chiêm
bao.
Lặng đi đến cây đàn piano, anh ngồi xuống, khẽ thở dài trượt
nhẹ lên những phím đàn.
“Những cơn gió khi mùa đông vừa sang.
Chiếc lá úa trên nhành cây đã tan.
Về xa ngút ngàn
Cô đơn quá nên thôi cho mình đành buông lơi
Anh ngồi đây, con đường xưa chờ em
Những cơn gió như lạnh sâu trái tim
Đành thôi kiếm tìm, tìm hơi ấm khi xưa đôi mình gần bên nhau
Anh lang thang góc phố một mình
Lắng nghe lòng buồn như òa khóc
Sâu trong tim luôn mang bóng hình của người anh luôn yêu thương nhưng giờ xa
xôi quá
Xa em, xa rời vòng tay
Hơi ấm và làn môi anh đã quen bao ngày
Tìm vui nơi khác. Có chăng em hạnh phúc?
Có chăng vượt qua mùa đông không lạnh giá như xưa.
Yêu em mong chờ niềm vui
Hạnh phúc và bình yên sẽ đến bên em thôi
Mùa đông lạnh lắm!
Biết em rất cần, một hơi ấm cho con tim em thôi đừng giá băng......”
……………………………………………………………………………………………………………………
Tại
một căn phòng nào đó
- Anh hai, bọn thằng kia nói con bé Lạc Đình nó vẫn
còn sống_một tên đàn em thông báo
- Tụi bay làm ăn cái kiểu đó hả? Tao đã bảo là đem nó
đi vứt rồi mà, tại sao lại không nghe tao. Tha cho con khốn đó?_Tuyệt Dương sau
khi nghe tin, tức mình đập banh cái ghế
- Dạ, tụi em nghe theo lời anh nhưng không ngờ số nó lại
hên đến như vậy. Được người khác mang đi rồi ạ_tên đó run rẩy nói tiếp
- Hừ, điều tra
chưa. Xem ai là người đang giữ nó?_Tuyệt Dương hút một điếu thuốc, nhả khói ra
hỏi
- Dạ chưa ạ. Bọn kia nó nghe tin nên bảo với em, thực
hư chuyện này em chưa rõ, lập tức báo cáo với anh đấy ạ_tên đàn em vuốt mồ hôi
đáp
- Lũ ngu! Nó sống hay chết còn chưa điều tra vậy mà
dám nói với tao. Chúng mày chán sống rồi à?_Tuyệt Dương lớn tiếng, rút súng ra,
chĩa thẳng vào người đối diện
- Anh hai, em sẽ đi điều tra ngay. Em xin lỗi
Là người theo hắn ta nhiều năm, ắt biết hắn sẽ không
ngần ngại mà nổ súng nên lập tức đi nhanh, nếu không, ra đi là điều chắn chắn.
Mệt mỏi, Tuyệt Dương ngả đầu vào ghế, đốt một điếu thuốc hút. “Cạch”, tiếng mở
cửa, một cô gái khá xinh xắn bước tới gần Tuyệt Dương, ngồi trong lòng hắn nũng
nĩu:
- Anh mệt sao, để em mát xa cho anh nhé_cô gái đó hỏi
- Không cần, Y Y, anh đang mệt, để anh nghỉ ngơi_hắn
nhắm mắt nhẹ giọng nói
- Vậy để em ra ngoài, anh ngủ đi_ Y Y biết ý, đứng lên
- Em cứ ngồi yên vậy đi là được rồi_Tuyệt Dương mở mắt,
nắm tay Y Y ôm chầm lấy