Ai Hiểu Được Lòng Em - chương 65 - 66

Chương 65: Bị cảm (P1)

 

Edit: Sahara

Ngày mồng hai Tết náo nhiệt hơn rất nhiều.
Mạc Chí Hạo và Giang Thánh Minh cũng đến nhà chơi mạt chược. Giang
Nhân Ly không thích chơi cái này liền ngồi xem TV. Mạc Chí Hạo và
Hoàng Tư Liên xuất quân, Bạch Thanh Hà và Giang Thánh Minh cũng tiếp
chiêu, Diệp Tư Đình ngồi một bên hỗ trợ.

Bốn vị chơi rất hào hứng, Hoàng Tư Liên còn
vui đến nỗi không muốn đi nấu cơm. Vì vậy trọng trách này rơi lên vai
Diệp Tư Đình.

Mạc Chí Hạo và Hoàng Tư Liên cũng biết là Bạch
Thanh Hà nhớ Đình, đối với Diệp Tư Đình như người nhà, cho nên bọn họ
không phản đối.

Diệp Tư Đình nấu ăn rất ngon, mọi người đều
khen ngợi.

Giang Nhân Ly không nói gì. Cô cảm thấy một hai
câu khen của mình cũng chả đáng giá.

Có điều bỗng nhiên có một vị khách không mời
mà đến. Vừa bước vào nhà cô ta quan sát đầu tiên là Giang Nhân
Ly.Giang Nhân Ly cảm thấy rất khó hiểu, cô gái này chỉ nhìn qua trông
rất trẻ con.

“Chị
chính là vợ của anh họ em?” Đối phương hiển nhiên có chút cả vú lấp miệng
em.

“Sao
lại ăn nói vô lễ với chị dâu cháu như vậy hả?” Hoàng Tư Liên lời nói
tuy rằng là trách móc nhưng giọng điệu nghe ra không thấy có chút trách
móc nào.

“Dì,
cháu nhớ dì muốn chết.” Nói xong, cô ta chạy lại ôm Hoàng Tư Liên một
cái.

Mạc Tu Lăng giới thiệu, đó là em họ của anh, con
gái của anh trai Hoàng Tư Liên. Tên cô ta là Hoàng Hi Linh, năm nay mười
chín tuổi.

Hoàng Hi Linh tới hiển nhiên ở đây vui vẻ hơn
rất nhiều, căn bản là cô ta là một đứa trẻ náo nhiệt, tính cách
tương đối hướng ngoại, cho nên mọi người có vẻ rất thích.

Hoàng Hi Linh đối với ai cũng đều rất nhiệt
tình, nhưng riêng với Giang Nhân Ly thì cô ta có vẻ không thích.

Giang Nhân Ly đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa
quấy rối. Cô quay sang nhìn Mạc Tu Lăng, anh đứng dậy ra mở cửa. Hoàng
Hi Linh giống như đang khiêu khích, chạy vọt vào trong phòng: “Anh họ, anh
xem xem em nên đi đâu du lịch? Em mới về nước, nhất định phải đi khắp
nơi chơi cho đã mới được.”

Mạc Tu Lăng day trán, lấy tinh thần nhìn vào
tấm bản đồ trong tay cô em họ. Cô muốn anh nói đi đường xá thế nào,
phong cảnh mỗi nơi có gì thú vị.

Nói một hồi, thực sự đã rất lâu.

Giang Nhân Ly lấy chân khẽ đá Mạc Tu Lăng, toàn
bộ người cô đều ở trong chăn cho nên Hoàng Hi Linh không nhìn thấy.

Giang Nhân Ly duỗi người, mở mắt: “Hi Linh cũng ở
đây à?”

“Quấy
rối giấc ngủ của chị dâu rồi?” Lời nói là như vậy, nhưng rõ ràng trên mặt
không hề tỏ ra thẹn thùng.

“Có
gì quan trọng đến mức đang đêm phải nói ngay thế? Mai còn rất nhiều
thời gian.” Cô xoay người ngủ tiếp.

Hoàng Hi Linh cũng không để ý tới cô: “Anh, chúng ta
tiếp tục.”

Mạc Tu Lăng lắc đầu: “Anh cũng mệt rồi, em về
phòng ngủ sớm đi.”

“Nhưng…”

“Hi
Linh, ngoan.”

Hoàng Hi Linh lúc này mới không tình nguyện mà ra
ngoài.

Có một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai.

Giang Nhân Ly phát hiện, Hoàng Hi Linh dường như
rất thích quấn lấy Mạc Tu Lăng, hỏi đông hỏi tây.

Giang Nhân Ly ở nhà vô cùng yên tĩnh, thường
rất ít khi mở miệng.

“Anh,
anh và chị dâu quen nhau thế nào?” Hoàng Hi Linh hiếu kỳ, nhưng ánh mắt
lại rơi trên người Giang Nhân Ly:

Mạc Tu Lăng tựa hồ không muốn trả lời: “Quen nhau
từ rất sớm.”

“Thanh
mai trúc mã?”

“Không
phải.”

“Vậy
hai người yêu nhau bao lâu?”

Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Ly lần thứ hai im lặng.

Hoàng Hi Linh vẻ mặt làm như đã hiểu: “Hóa ra
là đám cưới thương nghiệp. Nghe nói những cuộc hôn nhân kiểu đó chẳng
bao giờ hạnh phúc. Anh, anh thấy sao?”

“Nói
linh tinh cái gì đó!” Mạc Tu Lăng có chút không kiên nhẫn: “Hi Linh mau trở về
ngủ.”

“Không,
Hi Linh khẳng định không ngủ được. Em nói chuyện với hai người một chút
nha!”

“Có
gì hay đâu mà nói!”

Hoàng Hi Linh còn không chịu nghe lời: “Vậy anh
nguyện ý chấp nhận cuộc sống như vậy à?”

Giang Nhân Ly véo vào tay Mạc Tu Lăng rất đau:
“Hi Linh, anh đau đầu lắm, em mau về đi.”

Hoàng Hi Linh nhìn vẻ mệt mỏi của Mạc Tu Lăng
sau đó mới đi khỏi.

“Lần
sau cứ đóng chặt cửa lại, không cần ra mở nữa.” Giang Nhân Ly tức giận
trùm chăn.

 

Chương 65: Bị cảm (P2)

 

Edit: Sahara

Vừa cảm giác tỉnh lại, Giang Nhân Ly thay quần áo
xuống lầu. Hoàng Hi Linh liếc thấy cô, rồi lại nhìn Diệp Tư Đình đang
bận rộn trong bếp, nói: “Chị Tư Đình hiền lành nhất, sau này ai lấy
được chị ấy chắc chắn sẽ có phúc.”

(em gái à, em ngây thơ quá!)

Hoàng Hi Linh chạy vào bếp giúp Diệp Tư Đình.

Giang Nhân Ly cảm thấy khó hiểu. Hai người bọn
họ thân thiết như vậy từ khi nào?

Tay nghề nấu ăn của Diệp Tư Đình quả là không
tồi, ngay cả Hoàng Tư Liên cũng phải khen ngợi. Diệp Tư Đình khiêm tốn
nói mình còn phải cố gắng nhiều.

“Tư
Đình thật giỏi, chị ấy biết năm ngoại ngữ đấy. Thật lợi hại.” Hoàng
Hi Linh có vẻ rất thích Diệp Tư Đình: “Chị dạy em học tiếng Pháp được
không, nghe nói đó là ngôn ngữ lãng mạn nhất trên thế giới.”

“Đương
nhiên là có thể, chỉ cần Hi Linh không chê.” Diệp Tư Đình tràn đầy sủng ái mà
vỗ vai Hoàng Hi Linh.

Hoàng Tư Liên thấy bọn họ rất hợp nhau nên cũng
kéo Mạc Chí Hạo lên lầu chơi bài, còn kéo cả Giang Thánh Minh và Bạch
Thanh Hà theo.

Hoàng Hi Linh thấy bọn họ đi rồi mới không nặng
không nhẹ mà mở miệng: “Lấy vợ phải lấy vợ tao nhã giỏi giang, lười
thối thây ra thì có ích lợi gì?”

Diệp Tư Đình vội vàng kéo tay Hoàng Hi Linh: “Ăn
chuối nhé! Không phải Hi Linh rất thích chuối sao?” (ô, sao ả này lại
biết nhỉ?)

Hoàng Hi Linh liếc nhìn Giang Nhân Ly. Cô ta biết
chuối còn ở trên lầu, vì còn xanh nên để cùng với táo cho nhanh
chín. Cô ta liền nói: “Chị dâu có thể đi lấy giúp em được không?”

Giang Nhân Ly không muốn đứng dậy, vẫn ngồi một
chỗ.

“Thật
đúng là như bà chủ!” Hoàng Hi Linh lạnh lùng mở miệng.

Mạc Tu Lăng thở dài một hơi: “Anh đi lấy!”

Giang Nhân Ly đứng lên, nhưng thân thể có chút mềm,
thiếu chút ngã xuống. Mạc Tu Lăng lập tức đỡ được cô.

Hoàng Hi Linh thấy vậy liền châm chọc: “Sớm
không ngất, muộn không ngất. Cố ý sao? Không muốn đi lấy thì thôi, có
ai ép đâu.”

Diệp Tư Đình ngồi bên cạnh, không nói gì chỉ
nhìn Giang Nhân Ly.

Mạc Tu Lăng cảm thấy có gì không ổn. Mấy ngày
nay Giang Nhân Ly có vẻ yếu đi. Anh đưa tay lên sờ trán cô, có chút
nóng. Anh lập tức ôm lấy cô, đi được hai bước, anh quay lại nhìn Hoàng
Hi Linh: “Em không có chân à?”

Lời này anh nói ra giọng điệu rất nặng, Hoàng
Hi Linh sợ đến nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

Mạc Tu Lăng ngồi bên cạnh nhìn cô đang truyền
nước. Anh thở dài một hơn. Thấy sắc mặt tái nhợt của cô, trong ngực
anh đột nhiên rất khó chịu.

Thân thể cô hình như càng ngày càng không
khỏe. Ngủ cũng không được ngon giấc, tính khí cũng có phần nóng nảy
hơn. Cho nên mới không chịu được bị cảm. Anh cầm tờ báo lên đọc, chờ
từng giọt nước đang chảy xuống trong ống truyền.

Cô mở mắt liền trông thấy anh ngồi yên lặng bên
cạnh.

Giống như là hẹn trước, anh cũng quay lại
nhìn cô: “Cảm thấy đỡ hơn không?”

Cô gật đầu.

Truyền nước mất hai giờ, cô đã hạ sốt. Nhưng
tinh thần vẫn rất mệt mỏi. Anh đỡ cô ra khỏi phòng bệnh.

“Mạc
Tu Lăng.”

“Hử?”

“Cõng
em.”

Anh không nghĩ nhiều liền ngồi xổm xuống, cô ghé
vào lưng anh, cảm nhận được ôn độ từ cơ thể anh truyền đến.

Trước đây có một người bạn trên mạng hỏi cô,
nguyện vọng lớn nhất của cô là gì.

Cô nói cô muốn được cõng như vậy, muốn cảm
nhận được hơi ấm trên lưng ấy.

Kết quả, người bạn kia nói cô không có chí
tiến thủ, mỗi lần thấy cô online đều gửi một cái icon mặt cười. Sau
đó cô kéo cái nick kia vào danh sách đen.

Lát sau cô ngủ thiếp đi.

Bước chân anh mỗi lúc một nặng nề.

 

Chương 66: Ánh mắt (P1)

 

Edit: Sahara

Bởi vì Giang Nhân Ly ốm cho nên dự định đi lễ
của cô liền hoãn lại. Hoàng Tư Liên dặn dò Mạc Tu Lăng chăm sóc tốt
cho Giang Nhân Ly sau đó mới đi. Vì vậy, căn nhà lớn lúc này chỉ còn
lại Mạc Tu Lăng, Giang Nhân Ly và Hoàng Hi Linh.

Hoàng Hi Linh sau khi nghe câu trách mắng nặng
nề kia của Mạc Tu Lăng, trong lòng như có bóng ma ám ảnh, cô cho rằng
anh họ mình nhất định là đã bị chị dâu dốt đặc cắn mai kia mê hoặc
mất rồi.

Giang Nhân Ly vẫn luôn không phải là một người
dễ dàng chịu cúi đầu. Cô làm như không quan tâm đến Hoàng Hi Linh, điều
này càng khiến cho Hoàng Hi Linh cảm thấy tức giận.

Quan hệ giữa hai người đang như có chiến tranh
lạnh thì đúng lúc đó Mạc Tạ Chân và chồng của cô cũng trở về. Hoá ra
năm nay Mạc Tạ Chân đã đi lễ sớm nên giờ mới về thăm bọn họ được. Tuy
nhiên nói là vậy, nhưng Giang Nhân Ly cảm thấy là Mạc Tạ Chân cố ý
để tránh gặp mặt Hoàng Tư Liên và Mạc Chí Hạo. Mạc Tạ Chân tính
tình không tồi, nhưng không hiểu sao cô và Hoàng Tư Liên lại không hợp
nhau. Tuy rằng chẳng có khi nào to tiếng nhưng quan hệ giữa bọn họ vô
cùng cứng nhắc.

(hai gia đình này lắm vấn đề quá!)

Mạc Tạ Chân ngay từ đầu đã có cảm tình với
Giang Nhân Ly. Biết cô bị bệnh cho nên đã rất ân cần quan tâm. Hơn nữa,
dù sao Mạc Tạ Chân và Giang Nhân Mạn cũng là bạn thân, vì vậy được
nhiên đối với Giang Nhân Ly cũng cảm thấy thân thiết.

(cả nhà họ Mạc ai cũng quý chị Ly nhỉ ^^)

“Đúng
rồi, chị gái em bao giờ đến?” Mạc Tạ Chân nhàn nhạt mở miệng, chồng cô
rất bận rộn, ăn cơm xong liền đi trước.

Giang Nhân Ly ôm gối: “Tốt nhất là đừng đến.”
Giang Nhân Mạn tính khí có chút kỳ quặc, cô chẳng bao giờ quan tâm đến
mấy cái quy củ truyền thống này. Chỉ cần không có việc gì quan
trọng thì cô sẽ chẳng bao giờ về Giang gia. Về chuyện này, Giang Nhân
Ly thừa nhận, cô thua xa chị mình.

Mạc Tạ Chân cũng hiểu được phần nào, liền gật đầu.

Hoàng Hi Linh thấy mình hoàn toàn bị lãng quên
thì vô cùng bất bình. Không còn việc gì làm liền quấn quýt lấy Mạc
Tu Lăng. Nhưng vì trong lúc làm việc Mạc Tu Lăng rất ghét bị quấy rầy
cho nên Hoàng Hi Linh cũng không dám quá trớn, cô liền trốn vào phòng
khách một mình.

Bữa tối là do Mạc Tạ Chân làm. Cô là muốn để
cho Giang Nhân Ly nghỉ ngơi nhưng Giang Nhân Ly cảm thấy mình bị bệnh mà
phiền quá nhiều người cho nên vẫn đi xuống bếp giúp Mạc Tạ Chân. Cô
cũng có thể làm được nhiều món ngon. Mạc Tạ Chân ở một bên nhìn, không
khỏi cười mà nói: “Tên tiểu tử Tu Lăng này thật là có phúc.”

“Người
và người giúp đỡ lẫn nhau, có phúc gì đáng nói đâu.” Giang Nhân Ly
thuần thục xào rau. Cô bình thường đều chỉ làm một món, vừa đơn
giản vừa dễ dọn dẹp, lâu dần cũng hình thành thói quen.

“Ngô
này xào với cái gì được?” Mạc Tạ Chân mở tủ lạnh lấy ra một bát
ngô.

“Dùng
với ớt xanh đi! Mùi vị rất ngon.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói.

Bên kia, Hoàng Hi Linh nhìn Giang Nhân Ly, dường
như muốn xem thấu cô.

Ăn tối xong, Hoàng Hi Linh tự nhiên im lặng. Mạc
Tạ Chân và Mạc Tu Lăng cũng không biết đã đi đâu. Hoàng Hi Linh đi lên lầu,
trong thấy chiếc dương cầm của Mạc Tu Lăng. Từ sau khi Mạc Tu Lăng xuất
ngoại, chiếc đàn này không ai đánh.

Hoàng Hi Linh quét ngón tay lên phím đàn, không
có bụi, hẳn là có người bình thường quét dọn lau chùi. Cô nhớ tới lần đầu
tiên thấy Mạc Tu Lăng đó là lúc anh ngồi bên chiếc đàn này, ngón tay
liên tục lướt qua phím đàn, tạo lên một giai điệu.

Cô ấn xuống phím đàn, một âm thanh vang lên.

Đúng lúc này, Giang Nhân Ly đi vào. Cô nhìn thấy
Hoàng Hi Linh thì cũng không nói gì.

Hoàng Hi Linh lại có vẻ mất tự nhiên.

Cô ta đứng lên nhìn cô, cảm thấy kinh ngạc
trước sự bình tĩnh của Giang Nhân Ly.

Giang Nhân Ly ngồi xuống vị trí mà Hoàng Hi Linh
vừa ngồi, ngón tay rơi lên phím đàn, giai điệu không ngừng vang lên.
Động tác của cô rất nhanh nhưng tiết tấu không hề loạn. Cô căn bản
không có nhìn vào tay mình, chỉ dựa vào cảm giác mà đánh lên một
khúc nhạc.

Hoàng Hi Linh càng kinh ngạc nhìn cô.

Giang Nhân Ly nhìn cô ta cười: “Đã lâu không có
đánh, cảm thấy thật lạ.”

Hoàng Hi Linh không nói lời nào.

Giang Nhân Ly đứng lên kéo lại quần áo, cô đi
qua người Hoàng Hi Linh rồi dừng lại nhìn cô bé: “Mắt thấy có lẽ
đúng là sự thật, nhưng tai nghe e rằng là giả. Em nghĩ sao?”

 

Chương 66: Ánh mắt (P2)

 

Edit: Sahara

Giang Nhân Ly đứng lên kéo lại quần áo, cô đi
qua người Hoàng Hi Linh rồi dừng lại nhìn cô bé: “Mắt thấy có lẽ
đúng là sự thật, nhưng tai nghe e rằng là giả. Em nghĩ sao?”

Hoàng Hi Linh run run, lúc này mới cảm thấy
mình nhìn nhận sai.

Giang Nhân Ly không nói thêm gì nữa. Hoàng Hi
Linh hiểu được thì tốt, không hiểu được cũng không sao. Cơ thể cô đã
khỏe hơn rất nhiều. Mạc Tu Lăng đã đi ra ngoài khá lâu, Giang Nhân Ly
nhớ là quan hệ giữa hai chị em bọn họ cũng không tốt, nhưng cũng
không đến nỗi quá xấu.

Cô đi ra khỏi biệt thự, Mạc Tu Lăng và Mạc Tạ Chân
đứng cách đó không xa, ngay trong vườn. Mua hè sẽ có rất nhiều người
ra đây ngồi hóng gió nhưng mùa đông thì hầu như không có ai. Mạc Tu
Lăng và Mạc Tạ Chân đang ngồi trên cỏ nói chuyện.

Giang Nhân Ly đi đến.

Mạc Tu Lăng cầm trong tay một cây cỏ: “Chị, đã
qua nhiều năm rồi sao vẫn giữ trong lòng?”

“Em
không phải chị cho nên không hiểu được đâu.” Mạc Tạ Chân trong mắt tràn ngập
cố chấp. Cô có thể trở thành bạn tốt của Giang Nhân Mạn không chỉ vì
bọn họ học cùng lớp mà lý do chính là vì bọn họ cùng chí hướng,
đều muốn dựa vào đôi tay mình mà làm nên sự nghiệp, chứng minh năng
lực của mình. Bọn họ thích đứng trên đỉnh kim tự tháp bao quát tất
cả mọi người.

Mạc Tạ Chân may mắn, nhưng cũng rất đáng
thương.

Cô sinh ra ở Mạc gia, nhưng thứ cô mong muốn
cũng bị số mệnh đoạt đi. Sai lầm duy nhất của cô chính là cô là con
gái, cho nên cô đã được định sẵn sẽ không được thừa hưởng gia sản
nhà họ Mạc, không thể có được cái thứ mà cô cho rằng vón là của
mình. Cô thậm chí còn ước ao được như Giang Nhân Mạn, bởi vì Giang
Thánh Minh không có kiêng kỵ gì mà giao lại sản nghiệp cho con gái. Dù
thời đại này là nam nữ bình đẳng, nhưng ở đâu có bình đẳng đây?

 

Mạc Tu Lăng lắc đầu: “Có ích gì đâu, chỉ làm
mình khó chịu thêm mà thôi.”

“Vậy
còn em? Không phải em cũng đang tự làm mình khó chịu ư?”

Mạc Tu Lăng im lặng nửa ngày: “Có lẽ, em chỉ
muốn biết bọn họ đã từng sống tốt hay chưa, những cái khác không suy
nghĩ nhiều.”

Giang Nhân Ly đứng một hồi, lúc này mới cảm thấy
mình giống như đang nghe trộm. cô tự nhiên đi đến: “Nói chuyện gì bí
mật mà phải đi xa như vậy?”

Mạc Tu Lăng xoay người nhìn cô: “Sao em ra đây?”

Mạc Tạ Chân cũng đứng lên: “Có gió lạnh rồi
đấy, chúng ta trở về đi!”

Giang Nhân Ly mơ hồ đoán được một ít, có thể đây mới
là nguyên nhân khiến Mạc Tạ Chân cho tới nay không muốn về nhà, cũng không muốn
nhìn thấy vợ chồng Mạc Chí Hạo. Mạc Tạ Chân không cam lòng cho nên mới
có oán hận giấu trong lòng không thể tiêu tan.

Mạc Tu Lăng chắc chắn giấu nhiều chuyện không
nói ra, Giang Nhân Ly tin chắc như vậy, nhưng anh không hề hé miệng nói
ra.

Hoàng Hi Linh an phận hơn nhiều, tuy rằng cũng sẽ
quấn quít lấy Mạc Tu Lăng, nhưng không hề quá trớn.

Lúc Mạc Chí Hạo trở về nhà, Mạc Tạ Chân liền ra
về. Mạc Tu Lăng cũng đưa Giang Nhân Ly về Uông gia, Hoàng Hi Linh cảm thấy
mình ở lại chơi cũng không tiện cho nên nói muốn ra ngoài du lịch.

Lúc Hoàng Hi Linh đi còn thâm ý nhìn thoáng qua
Diệp Tư Đình nhưng cũng không nói gì thêm. Mãi đến khi Mạc Tu Lăng tiện đường
tiễn cô ra sân bay, cô mới nói muốn anh đưa vào trong sảnh. Giang Nhân Ly
ngồi lại trong xe.

Mạc Tu Lăng cầm giúp Hoàng Hi Linh hành lý. Vẻ
mặt cô sầu não: “Anh sẽ nhớ em chứ?”

Mạc Tu Lăng cười: “Đương nhiên, em là em gái anh
mà.”

Hoàng Hi Linh cũng thản nhiên cười: “Mấy ngày nay em
vẫn muốn nói với anh một câu nhưng chưa có cơ hội.”

“Chuyện
gì?” Anh nheo mắt.

Hoàng Hi Linh cầm lấy hành lý, lúc ra đến
chỗ soát vé, cô mới xoay người lớn giọng nói: “Anh, em muốn nói là,
anh rất tinh mắt.”

Mạc Tu Lăng cười cười, vẫy tay với Hi Linh. (haha
được đấy em gái! Cuối cùng cũng nhìn ra ^^)

~~~~~~~

câu like để mình tìm lại cảm giác hứng thú
với vai trò là người dịch truyện thôi. Mình post truyện cho mọi người
đọc, đôi khi cũng nản, câu một chút cũng không sao chứ nhỉ? Mà mọi
người cũng đâu phải làm gì khó khăn lắm đâu, chỉ click một cái thôi
mà! Trước giờ mình câu like rất công khai, không ỡm ờ kiểu không like
thì không post, mình câu like rất vui mà >_< mọi người không thấy
rất náo nhiệt à ^^

Ai hiểu được lòng em? (Lục Xu) – [Ch.66-P1]

 

Chương 66: Ánh mắt (P1)

 

Edit: Sahara

Giang Nhân Ly đứng lên kéo lại quần áo, cô đi
qua người Hoàng Hi Linh rồi dừng lại nhìn cô bé: “Mắt thấy có lẽ
đúng là sự thật, nhưng tai nghe e rằng là giả. Em nghĩ sao?”

Hoàng Hi Linh run run, lúc này mới cảm thấy
mình nhìn nhận sai.

Giang Nhân Ly không nói thêm gì nữa. Hoàng Hi
Linh hiểu được thì tốt, không hiểu được cũng không sao. Cơ thể cô đã
khỏe hơn rất nhiều. Mạc Tu Lăng đã đi ra ngoài khá lâu, Giang Nhân Ly
nhớ là quan hệ giữa hai chị em bọn họ cũng không tốt, nhưng cũng
không đến nỗi quá xấu.

Cô đi ra khỏi biệt thự, Mạc Tu Lăng và Mạc Tạ Chân
đứng cách đó không xa, ngay trong vườn. Mua hè sẽ có rất nhiều người
ra đây ngồi hóng gió nhưng mùa đông thì hầu như không có ai. Mạc Tu
Lăng và Mạc Tạ Chân đang ngồi trên cỏ nói chuyện.

Giang Nhân Ly đi đến.

Mạc Tu Lăng cầm trong tay một cây cỏ: “Chị, đã
qua nhiều năm rồi sao vẫn giữ trong lòng?”

“Em
không phải chị cho nên không hiểu được đâu.” Mạc Tạ Chân trong mắt tràn ngập
cố chấp. Cô có thể trở thành bạn tốt của Giang Nhân Mạn không chỉ vì
bọn họ học cùng lớp mà lý do chính là vì bọn họ cùng chí hướng,
đều muốn dựa vào đôi tay mình mà làm nên sự nghiệp, chứng minh năng
lực của mình. Bọn họ thích đứng trên đỉnh kim tự tháp bao quát tất
cả mọi người.

Mạc Tạ Chân may mắn, nhưng cũng rất đáng
thương.

Cô sinh ra ở Mạc gia, nhưng thứ cô mong muốn
cũng bị số mệnh đoạt đi. Sai lầm duy nhất của cô chính là cô là con
gái, cho nên cô đã được định sẵn sẽ không được thừa hưởng gia sản
nhà họ Mạc, không thể có được cái thứ mà cô cho rằng vón là của
mình. Cô thậm chí còn ước ao được như Giang Nhân Mạn, bởi vì Giang
Thánh Minh không có kiêng kỵ gì mà giao lại sản nghiệp cho con gái.
Dù thời đại này là nam nữ bình đẳng, nhưng ở đâu có bình đẳng đây?

 

Mạc Tu Lăng lắc đầu: “Có ích gì đâu, chỉ làm
mình khó chịu thêm mà thôi.”

“Vậy
còn em? Không phải em cũng đang tự làm mình khó chịu ư?”

Mạc Tu Lăng im lặng nửa ngày: “Có lẽ, em chỉ
muốn biết bọn họ đã từng sống tốt hay chưa, những cái khác không suy
nghĩ nhiều.”

Giang Nhân Ly đứng một hồi, lúc này mới cảm thấy
mình giống như đang nghe trộm. cô tự nhiên đi đến: “Nói chuyện gì bí
mật mà phải đi xa như vậy?”

Mạc Tu Lăng xoay người nhìn cô: “Sao em ra đây?”

Mạc Tạ Chân cũng đứng lên: “Có gió lạnh rồi
đấy, chúng ta trở về đi!”

Giang Nhân Ly mơ hồ đoán được một ít, có thể đây mới
là nguyên nhân khiến Mạc Tạ Chân cho tới nay không muốn về nhà, cũng không muốn
nhìn thấy vợ chồng Mạc Chí Hạo. Mạc Tạ Chân không cam lòng cho nên mới
có oán hận giấu trong lòng không thể tiêu tan.

Mạc Tu Lăng chắc chắn giấu nhiều chuyện không
nói ra, Giang Nhân Ly tin chắc như vậy, nhưng anh không hề hé miệng nói
ra.

Hoàng Hi Linh an phận hơn nhiều, tuy rằng cũng sẽ
quấn quít lấy Mạc Tu Lăng, nhưng không hề quá trớn.

Lúc Mạc Chí Hạo trở về nhà, Mạc Tạ Chân liền ra
về. Mạc Tu Lăng cũng đưa Giang Nhân Ly về Uông gia, Hoàng Hi Linh cảm thấy
mình ở lại chơi cũng không tiện cho nên nói muốn ra ngoài du lịch.

Lúc Hoàng Hi Linh đi còn thâm ý nhìn thoáng qua
Diệp Tư Đình nhưng cũng không nói gì thêm. Mãi đến khi Mạc Tu Lăng tiện đường
tiễn cô ra sân bay, cô mới nói muốn anh đưa vào trong sảnh. Giang Nhân Ly
ngồi lại trong xe.

Mạc Tu Lăng cầm giúp Hoàng Hi Linh hành lý. Vẻ
mặt cô sầu não: “Anh sẽ nhớ em chứ?”

Mạc Tu Lăng cười: “Đương nhiên, em là em gái anh
mà.”

Hoàng Hi Linh cũng thản nhiên cười: “Mấy ngày nay em
vẫn muốn nói với anh một câu nhưng chưa có cơ hội.”

“Chuyện
gì?” Anh nheo mắt.

Hoàng Hi Linh cầm lấy hành lý, lúc ra đến
chỗ soát vé, cô mới xoay người lớn giọng nói: “Anh, em muốn nói là,
anh rất tinh mắt.”

Mạc Tu Lăng cười cười, vẫy tay với Hi Linh.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3