Ai Hiểu Được Lòng Em - chương 63 - 64

Chương 63: Ai có thể nhìn thấu

 

Edit: Sahara

Giang Nhân Ly vẫn ở cùng Tần Ngả Trữ, cô cũng biết,
kỳ thực cô nói cái gì cũng vô ích, không có ý nghĩa gì cả. Nhưng cô vẫn
muốn ở bên Tần Ngả Trữ, muốn Tần Ngả Trữ biết hiện tại cô ấy không
chỉ có một mình, vẫn còn có người bên cạnh. Giang Nhân Ly nắm chặt
tay Tần Ngả Trữ, không nói gì.

Tần Ngả Trữ rất bình tĩnh, nhưng Giang Nhân Ly
muốn cô có thể khóc lớn lên. Nhìn thấy Tần Ngả Trữ yên tĩnh ngủ trên
giường, cô mới ra khỏi phòng, cầm điện thoại gọi Mạc Tu Lăng: “Hôm nay em
không về nhà.”

Giọng điệu Mạc Tu Lăng nghe không ra có ý gì:
“Trời mưa sao? Em gọi điện chỉ để nói với anh một chuyện nhỏ như
vậy.”

Giang Nhân Ly mặc kệ lời Mạc Tu Lăng: “Sao anh
không hỏi nguyên nhân?”

“Dù
sao em cũng không phải chạy trốn.”

Giang Nhân Ly hít sâu: “Được rồi, em cúp máy.”

“Khoan
đã.”

“Gì
nữa?”

“Dự
báo thời tiết nói tối nay có mưa, đi ngủ nhớ kéo rèm cửa, mặc nhiều
một chút không cảm lạnh.”

Giang Nhân Ly lúc này mới lộ ra tiếu ý: “Em không
phải trẻ con, biết tự chăm sóc mình.”

Giang Nhân Ly tắt điện thoại, tâm tình thoải
mái hơn rất nhiều. Cô xoay người liền trông thấy Tần Ngả Trữ, đột nhiên
không biết nên nói gì. Tần Ngả Trữ trái lại vừa cười vừa đi tới.

“Nhân
Ly.”

“Ừ?”

“Cho
mình xin lỗi vì những lời lần trước, cậu đừng để bụng.”

Giang Nhân Ly kéo Tần Ngả Trữ ngồi xuống: “Mình
không để bụng đâu, lúc ấy tâm tình cậu không tốt mà.”

Tần Ngả Trữ cũng không nói thêm, cô mở TV. Lại
một bộ phim theo khuôn sáo cũ, toàn những diễn viên nổi tiếng nhưng
cũng không khiến hai người bọn họ cảm thấy hứng thú. Không biết vì
sao, Giang Nhân Ly thích những diễn viên mới xuất đạo hơn, vì không
quen biết cho nên cảm thấy chân thực.

Giang Nhân Ly nghĩ tự mình chính là tục nhân một người,
cô truy đích đệ nhất bộ kịch truyền hình thị “Tiêu Thập Nhất Lang”, nói về
một hiệp sĩ cướp của người giàu chia cho người nghèo, gặp được con gái
đã xuất giá của Liên Thành Bích, Thẩm Bích Quân, sau đó nảy sinh tình
cảm. Cô ấn tượng sâu sắc nhất chính là hai cảnh, cảnh thứ nhất là lúc
Liên Thành Bích gặp nàn, Thẩm Bích Quân cầu xin Tiêu Thập Nhất Lang mang
cô chạy vào mật thất. Tiêu Thập Nhất Lang muốn cự tuyệt, nhưng nhìn vẻ
mặt của nàng lại không cự tuyệt nổi. Cô ở trong vòng tay Tiêu Thập Nhất
Lang, hắn rõ ràng muốn vươn tay ra ôm cô nhưng lại thu hồi. Giữa bọn
họ có muôn vàn cách trở, hắn không dám vượt qua, tuy rằng hắn có
thể liều mình bảo vệ nàng. Cảnh thứ hai là cảnh vài năm sau Tiêu Thập
Nhất Lang trở về, nhưng mang theo một người phụ nữ có thai, hơn nữa trước mặt
Thẩm Bích Quân còn tỏ ra ân ái. Giang Nhân Ly đến đây liền cười. Một người
đàn ông cố ý tỏ ra ân ái với người phụ nữ trước mặt một người phụ
nữ khác, đây là vì cái gì?

Càng thêm tầm thường nữa là cô lại thích xem
“Bắt đầu bằng một nụ hôn” (Thơ ngây), bộ phim này diễn xuất của Lâm Y
Thần thu hút rất nhiều người. Giang Nhân Ly cũng không biết mình đã
xem bao nhiêu bộ phim nhưng mỗi lần đều có chút cảm động.

Những bộ phim này đều không có nam phụ nữ
phụ, mà cho dù có thì cũng không làm ảnh hưởng đến nam nữ chính.
Có lẽ vì chính điều thuần túy này mà Giang Nhân Ly thích những bộ
phim có sự xuất hiện của Tiểu Bạch.

Năm cô học năm thứ hai cao trung, Bắt đầu từ
một nụ hôn 2 công chiếu. Hơn nữa đều chiếu vào chủ nhật hàng tuần.
Cô sẽ tìm n lý do để được ra ngoài xem phim chiếu trực tiếp.

Nhưng ngay từ tập đầu tiên, cô đột nhiên không
thích nữa, sau đó khóc lớn một hồi. Giống như nhiều được đang yêu, đột
nhiên phát hiện người mình yêu không yêu mình nữa, cứ như vậy cô khóc.

Như vậy cũng chưa phải là thê thảm nhất, bực
mình hơn cả chính là lúc cô học đại học, vì buồn chán mà cô xem
Bắt đầu từ một nụ hôn phiên bản Hàn. Vừa xem cô liền hối hận. Bởi
vì cô phát hiện, tuy rằng nữ chính ngốc nghếch cũng không biểu lộ
hết ra ngoài nhưng lại được một điểm đó là đáng yêu. Hơn nữa, nam
chính này lại đúng là cái kiểu mà Giang Nhân Ly thích. Cô trước đây
không thích phim Hàn nhưng hiện tại vừa xem tập một liền thích bộ
phim này.

Đây là quá trình đến với phim truyền hình của
cô.

Kỳ thực Tần Ngả Trữ còn bi thương hơn cô. Hồi học
cấp ba, Tần Ngả Trữ chính là dạng học sinh không chăm học, chỉ thích
lên mạng. Ngày đó có một vị phụ huynh đến quán internet tìm con
mình, thấy con mình đang ngồi lên mạng thì tức giận đập vỡ máy
tính. Chủ quán liền gọi 110 báo cảnh sát. Thật xui xẻo là Tần Ngả
Trữ năm ấy mới mười bảy tuổi, chưa đủ tuổi để ra quán net lên mạng.
Cảnh sát đến liền tranh thủ kiểm tra giấy tờ tùy thân của khách
hàng, phát hiện cô còn chưa đủ tuổi vị thành niên cho nên bị cảnh
sát bắt lên xe. Lúc ấy thừa dịp cảnh sát mới quay đầu đi cô liền
nhanh chóng bỏ chạy. Sau này nghĩ lại cảm thấy thật khó tin, đúng
là trong lúc cấp bách cái gì cũng dám làm. Lúc ấy nếu bị tóm về
đồn thì chắc chắn sẽ bị mời phụ huynh và giáo viên đến. Có điều
tối đó cũng rất khổ sở, mưa lớn không nói làm gì, cô phải một mình
ngồi trong góc cầu thang trên tầng cao nhất của một toàn nhà, ngồi
suốt một đêm. Thật sự là chưa bao giờ gian nan như vậy.

Giang Nhân Ly và Tần Ngả Trữ nhìn nhau: “Chúng ta
xem gì bây giờ?”

Phim truyền hình hiện tại thật khiến cho
người ta buồn nôn, nhất là mấy bộ phim Đài Loan kia.

Tần Ngả Trữ đi tìm một CD, Giang Nhân Ly ngồi một
mình cười đứng lên.

Một bộ phim rất lâu rồi, Trương Quốc Vinh và
Mà Diễm Phương hợp tác, “son khấu”. Tần Ngả Trữ và Giang Nhân Ly đều bị đả
kích rồi, bọn họ là muốn xem phim kinh dị, kết quả lại bị nội dung
bộp phim làm cho mất hứng.

Sau đó bọn họ xem “Xác chết vùng quê”. Chuyện
là một gã đã có vợ nhưng ham vinh hoa phú quý, muốn cưỡi tiểu như
nhà giàu nên đuổi vợ mình đi. Có điều vợ hắn chẳng phạm sai lầm gì
cho nên hắn không thể tìm cớ đuổi đi được. Hắn liền dựng kế hoạch
hại chết vợ mình, sau đó cô ta biến thành quỷ dữ.

Giang Nhân Ly và Tần Ngả Trữ lần thứ hai thất vọng:
“Hay là thay bộ khác?”

Giang Nhân Ly mệt mỏi: “Vậy cậu hát cho mình
nghe đi.”

“Cậu
muốn nghe bài gì?”

“Cho
em thêm một lời hưá hẹn”

Giới nghệ sĩ Hoa ngữ vẫn còn lưu hành ca
khúc nổi tiếng này của Vân Thường. Hiện tại tuy rằng cô đã không rõ
tung tích nhưng tên của cô không ai là không biết đến. Đây là ca khúc cô
đã lấy làm ca khúc chủ đề trong album đầu tay năm cô xuất đạo lúc
mười tám tuổi, khiến cô ngay lần đầu tiên đã trở nên nổi tiếng. Vân
Thưởng hot mười năm liền, ca khúc này cũng hot mười năm.

Tần Ngả Trữ nhẹ giọng ngâm nga:

Anh nhận một món quà không rõ ràng, em làm
bộ như không thấy.

Anh cố ý âm mưu, anh nói đi động hết pin

Em gọi điện cho anh, anh nói có chuyện gấp
phải đi

Em thẫn thờ nhìn di dộng

Em biết cô ấy luôn ở trong lòng anh

Anh có thể đã quên mất, lời thề non hẹn bể
kia

Cho em thêm một lời hứa hẹn

Em sẽ tin tưởng anh

Mặc kệ lòng em đang đau đớn

Yêu vẫn nhiều hơn hận

Cho em thêm một lời hứa hẹn

Nói anh yêu em, cho dù là giả dối

Lòng em cũng sẽ nhẹ nhàng

So với lời chia tay còn tốt hơn nhiều lắm…

Giang Nhân Ly cũng chỉ là muốn qua loa dùng cách
này giúp Tần Ngả Trữ xả giận một chút, ví dụ như sở thích viết
nhật kí của cô. Có điều cô viết nhật kí thật sự là không có lấy
một chữ nghiêm túc. Cô viết rất linh tinh, có khi chỉ đơn giản vẽ một
bức tranh. Chính là để trút bực dọc, mặc kệ là mình có nhận ra là
cái gì hay không.

Tần Ngả Trữ cũng hiểu được ý của Giang Nhân Ly,
cô thở dài: “Lúc mình quyết định đi thăm anh ấy, chính là lúc mình
đã buông tay.”

“Mình
biết.” Cô biết Tần Ngả Trữ kiên cường, biết cô ấy dũng cảm.

Tần Ngả Trữ nhướn mày: “Hạnh phúc của mình đã
không trọn vẹn, cho nên cậu nhất định phải đoạt được hiểu không?”

Giang Nhân Ly nghiêm túc gật đầu: “Haizz… xem ra việc
này cũng không phải chuyện của một người là mình.”

“Cậu
đừng có tỏ ra mình không thèm quan tâm như thế. Ai thích bị người
khác thờ ơ như thế chứ! Cậu tỏ ra mềm yếu một chút, Mạc Tu Lăng căn
bản là sẽ hết cách với cậu.”

“Sao
mà cậu nói như cái gì cũng hiểu vậy chứ?”

“Xem
cậu vừa gọi điện thoại là biết. Cười rất hạnh phúc.”

“Cút
sang một bên đi.”

“Muốn
chết à.”

Hai người lại bắt đầu nháo nhào.

 

Chương 64: Tết âm lịch

 

Edit: Sahara

Mạc Tu Lăng mang theo một va ly nhỏ, đứng lại
chờ Giang Nhân Ly rón rén từng bước đi tới, dáng vẻ giống như sợ
giẫm chân phải con kiến vậy. Sắc mặt cô không tốt, hỏi cô cũng chỉ
nói là đau bụng, không biết đau thế nào, chỉ cảm thấy khó chịu

Giang Nhân Ly không muốn đi về biệt thự nhà họ
Giang. Nghĩ thấy mẹ con Bạch Thanh Hà đã cảm thấy đau đầu.

Giang Nhân Ly lúc đầu còn không có chú ý, lúc này mới
phát hiện anh đã đổi xe. Cô nở nụ cười, cảm thấy bớt khó chịu hơn hẳn.(vụ
đổi xe này mọi người còn nhớ không? Ở chap 59)

Hoàng Tư Liên chuẩn bị một bàn ăn lớn. Lễ đón năm
mới nhất định phải có đủ bốn thứ gà vịt thịt cá, tượng trưng cho
năm sau mọi việc thuận lợi.

“Mẹ
lần nào cũng chuẩn bị nhiều món như vậy.” Giang Nhân Ly cười, còn có
món thịt nhồi cà chua mà cô thích, cô vươn tay ra gắp.

Cô thích nhất Hoàng Tư Liên điểm này, tuyệt đối
không phải chỉ có ngày lễ tết mới làm nhiều món như vậy. Nếu như
chỉ có món ăn mặn, cô dám cam đoan là sẽ chan cơm với nước sôi mà ăn,
hồi ấy thật đúng là thê thảm.

Hoàng Tư Liên nhìn bộ dạng tham ăn của cô thì
rất hài lòng: “Ăn từ từ, thích ăn gì chỉ cần nói với mẹ, mẹ sẽ làm.”

“Con
muốn ăn trứng xào hẹ.” Cô rất thích ăn rau hẹ, mỗi lần đi ăn đồ nướng
đều sẽ cho vào một ít, có điều số lần cô ăn đồ nướng lại rất it.

“Ngày
mai mẹ sẽ làm.” Hoàng Tư Liên thực sự rất thích Giang Nhân Ly.

Mạc Tu Lăng tâm tình rất tốt: “Mẹ, mẹ chiều cô
ấy quá rồi cô ấy sẽ ở lại đây không đi nữa đâu.”

“Vậy
không phải càng tốt sao? Hai con ở đây chúng ta cũng quên đi mình đã
già. Ba mẹ thấy mình còn có ích, ít ra cũng có thể nấu cơm cho hai
đứa.”

Giang Nhân Ly không vui: “Mẹ, như vậy thật đúng
là dùng người tài không đúng chỗ rồi.”

Mạc Chí Hạo thấy thái độ của Mạc Tu Lăng, ông suy
tư một chút mới thoả mãn cười.

Hoàng Tư Liên lắc đầu: “Hai đứa ấy à, chính là
không thích chúng ta. Sinh con rồi có phải tốt không chứ?” Bà có chút
đau lòng: “Cho dù hai đứa không thường xuyên về, thì cũng phải cho ba
mẹ một đứa cháu! Thật là không biết thông cảm cho người già.”

Mạc Tu Lăng ho khan một chút: “Cái này thuận theo tự
nhiên.”

Mạc Chí Hạo thấy Mạc Tu Lăng không còn chống cự,
coi như không tồi: “Ngồi ăn cơm còn nói nhiều như vậy, cho bà một ngày
nói chuyện phiếm chắc cũng hết?”

Hoàng Tư Liên không nói nữa.

Giang Nhân Ly rất thích những lúc bọn họ ở
chung thế này, tuy rằng Mạc Chí Hạo thoạt nhìn rất nghiêm túc. Kỳ thực ngũ
quan Mạc Tu Lăng giống Mạc Chí Hạo, nhưng lại không giống Hoàng Tư Liên một
chút nào, có điều Hoàng Tư Liên thật sự rất yêu thương anh.

Ăn cơm xong, vẫn như cũ, Mạc Chí Hạo xem chương
trình tiệc tất niên. Hoàng Tư Liên ngồi bên cạnh ông. Bọn họ cùng nhau
xem, cùng nhau bình luận xem tiết mục nào hay, tiết mục nào dở.

Giang Nhân Ly liếc mắt đảo qua, thấy MC cầm micro
hỏi một cô gái về các dòng họ ở Trung Quốc. Tuy rằng nói là tuyên
truyền văn hóa Trung Quốc, nhưng cô nương này lại mất vài phút mới nói
được, còn không biết làm thế nào.

Mạc Tu Lăng không có gì hứng thú, lập tức lôi kéo
Giang Nhân Ly đi ra.

Mạc Chí Hạo như là có mắt sau gáy: “Con cái
lớn rồi sẽ không phải là con của mình nữa.”

“Vừa
rồi ai còn nói tôi cho ngồi buôn chuyện cả ngày cũng hết? Ông thì
khác sao? Chỉ là không bộc lộ ra bên ngoài, chứ cũng xấu ngang tôi
thôi.” Hoàng Tư Liên nói.

♥ ♥

Mạc Tu Lăng nhìn Giang Nhân Ly: “Qua bên kia xem đi
vậy.”

Giang Nhân Ly vẻ mặt đăm chiêu.

Mạc Tu Lăng đầu hàng: “Bỏ đi, coi như anh chưa nói
gì.”

Cô bĩu môi, không để ý tới anh. Anh đi theo sau cô.
Đèn đường mờ nhạt. Bỗng nhiên bọn họ nhìn thấy mấy đứa trẻ đang
bắn pháo hoa. Bầu trời dày đặc pháo hoa rất đẹp, nháy mắt rơi
xuống, trông giống như hoa tuyết.

Vài đứa trẻ cầm đèn lồng chạy đi chơi. Mạc Tu
Lăng đi tới gần một đứa trẻ nói gì đó, rồi chỉ vào Giang Nhân Ly, sau
đó đứa bé rất sảng khoái mà đưa cho anh chiếc đèn.

Giang Nhân Ly nhíu mày: “Trẻ con mà anh cũng
lừa.”

Anh đưa đèn lồng vào trong tay cô: “Ai nói anh lừa?”

“Vậy
anh nói với nó thế nào?”

“Anh
bảo chị gái xinh đẹp kia tức giận vì anh không mua cho chị ấy đèn
lồng.”

“Anh
bao nhiêu tuổi rồi mà còn xưng anh chứ?” Cô cười nhạt, có điều vẫn cảm
thấy thích thú.

“Vẫn
chưa già mà?”

“Già
rồi.”

Cô cầm đèn lồng cười, ánh đèn chiếu lên mặt cô.
Khuôn mặt đẹp nhu hòa khiến anh rung động. Anh che giấu suy nghĩ trong
lòng, rồi mới nhìn cô.

Bọn họ đi được rất xa rồi, dọc đường đi gặp rất
nhiều trẻ con đang chơi đùa, cũng có những người già đang nói chuyện
phiếm. Trên bầu trời pháo hoa không ngừng được bắn lên, báo hiệu một
đêm tuyệt đẹp.

Mạc Tu Lăng đột nhiên nhớ tới chuyện gì, quay sang
hỏi cô: “Bây giờ em còn như trước không thích trẻ con không?”

Cô không suy nghĩ mà trả lời: “Có thể vẫn
không thích.” Cô vẫn là người phân định rạch ròi thích và không
thích.

Anh không nói nữa, chỉ nhìn cô.

***

Cô không ngờ hôm nay mình lại không may như vậy.
Thật cô không nghĩ lúc lên đường về nhà cảm thấy khó chịu trong
người là vì chuyện này. Cô rõ ràng nhớ kỹ từ lần trước đến giờ
chưa đủ một tháng vậy mà hôm nay đã trở tay không kịp. Thực sự là
mất mặt a!

“Làm
sao bây giờ?” Sắc mặt cô rất xấu.

“Hay
là đi tìm mẹ đi.”

Cô ném cái gối: “Em không đi, thật xấu hổ!”

Mạc Tu Lăng né người: “Vậy em cố chịu đựng.”

Cô lật qua lật lại ngủ không được, bụng rất đau.
Năm nay thật là xui xẻo. Ai so với cô cũng đều may hơn! Mạc Tu Lăng ôm
lấy cô, xoa bụng cô: “Đừng lộn xộn.”

“Em
khó chịu.”

“Chịu
đựng đi.”

“Không
muốn chịu đựng.”

“Vậy
em muốn làm gì?”

Cô thẳng người, cắn một ngụm lên vai anh:
“Muốn anh cũng đau đến khó chịu.”

Mạc Tu Lăng thở gấp: “Thật đúng là chỉ có phụ
nữ và tiểu nhân đều khó nuôi như nhau.”

“Có
người để nuôi là tốt rồi, còn kêu ca gì nữa.” Cô nguôi giận không ít,
“Anh hiện tại không biết phụ nữ có bao nhiêu quý giá. Không nhà, không
xe, ai muốn nguyện ý ở cùng chứ? Anh nói xem, anh có thể trèo cao mà
lấy em, không phải là phúc ba đời sao?”

“Ba
đời trước hẳn là anh đã làm nhiều chuyện thất đức cho nên mới bị em
bám theo.”

Cô vươn tay ra muốn đánh vào chỗ anh vừa bị
cắn, nhưng lần này anh nhanh tay hơn đã tóm được: “Không biết an phận.”

“Là
ai đã nói, bản cô nương đây vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, rất thích em
chứ?”

“Đúng
vậy, ngay cả kì sinh lý cũng đến sớm hơn thường lệ để nịnh bợ em
rồi.”

Cô tức giận muốn đánh anh. Anh cầm lấy tay cô:
“Còn ầm ĩ như vậy, xem ra cũng không có gì nghiêm trọng.”

“Hừ.”

♥ ♥

Hôm sau, Mạc Tu Lăng được cô tín nhiệm giao cho
trọng trách đi siêu thị.

Cô trốn ở trong chăn, mùng một năm mới không muốn
ra ngoài, bình thường cô cũng lười đi.

Hoàng Tư Liên đang làm sủi cảo. Bà làm rất
nhiều sủi cảo nhưng rất ít nhân thịt, vì Giang Nhân Ly không thích ăn
thịt. Vừa nhìn thấy Mạc Tu Lăng chuẩn bị ra ngoài, bà liền gọi lại:
“Sáng sớm đã đi đâu vậy?”

“Con
ra ngoài một chút.”

“Đi
một chút cần mấy giờ?”

Không ngờ các cửa hàng gần nhà đều không mở
cửa. Anh ra ngoài một lát mà có thể trở về lúc này đã là tốt lắm
rồi.

“Mẹ,
nước sôi kìa, bỏ sủi cảo vào.”

Hoàng Tư Liên hồi phục tinh thần lại, thả sủi cảo
vào nồi, lúc quay đầu lại Mạc Tu Lăng đã biến mất dạng.

 

 

Báo cáo nội dung xấu