Chỉ Có Thể Là Anh - Chương 01-P2
Alex ném cho ông anh trai cái nhìn chán ghét. “Vậy là em sẽ
phải nhét bố vào taxi lúc chín giờ. Cảm ơn anh.”
“Chuyện còn tệ hơn nữa.” Max tươi cười với cậu em trai, vui
vẻ như thường lệ. “Bố bảo mai mẹ em sẽ đến đây.”
Alex ngồi bật dậy. “Mẹ em bay đến đây nhân sinh nhật em á?”
“Không,” Max nói. “Bà ấy bay đến tham dự hội nghị chuyên đề
một ngày về kỹ thuật laser mới. Chỉ là tình cờ nó lại trùng với ngày sinh nhật
của em thôi.”
“Ơn Chúa.” Alex thả người rơi bịch xuống gối trở lại. “Trong
một phút kinh hoàng, em cứ tưởng tự nhiên mẹ lại trỗi dậy tình mẫu tử với em chứ.”
“Bà ấy bảo bố là bà ấy muốn ăn trưa với em,” Max nói. “Ăn
trưa ở Hilton. Nhớ đúng giờ đấy, bà ấy sẽ phát biểu lúc một giờ.” Anh cầm lấy một
lon bia từ dưới sàn lên và bật nắp. “Thật chán là em vẫn đang trong ca trực.
Không thì em có thể uống một lon.”
“Mẹ em,” Alex nói với trần nhà. “Một giờ đồng hồ với mẹ.”
“Em sẽ mất một giờ đồng hồ với mẹ anh nữa,” Max nói sau khi
uống thêm một ngụm bia. “Mẹ muốn đi uống nước với em lúc bốn giờ. Mẹ có ca mổ
lúc một giờ, thế nên bà cho là đến lúc đó mình sẽ rảnh rỗi.”
“Em nghĩ mình có thể chịu được một giờ với mẹ anh,” Alex
nói.
“Và anh nghĩ Stella sẽ gọi điện,” Max mở lời.
“Chị ấy gọi rồi.” Alex giơ tay xoa mắt. “Ăn sáng trước khi
chị ấy đi thăm bệnh.”
Max nhăn mặt. “Em có nghĩ chị ấy làm mọi việc trong buổi
sáng bởi vì chị ấy là chị lớn không?”
“Không, chị ấy làm mọi việc trong buổi sáng vì chị ấy cực kỳ
ngứa mắt,” Alex nói. “Ngay cả khi chị ấy là người họ hàng mà em yêu quý nhất.”
“Này!” Max ngồi thẳng người trên ghế. “Còn anh thì sao? Anh
đã giúp em không phải mất trọn buổi tối để biện hộ về việc thất nghiệp của mình
với ông già. Em nợ anh.”
“Em có nghề nghiệp mà,” Alex nói lần thứ một nghìn. “Em là
bác sĩ.”
“Ừ, nhưng em đã chọn sai chuyên khoa,” Max nói. “Em phải chọn
cái khoa hái ra tiền chứ không phải khoa cấp cứu. Bọn họ đã ép anh xong, giờ sẽ
đến lượt em. Khoa tim, khoa ung thư, phụ khoa...”
“Không,” Alex nói. “Em thích công việc mình đang làm. Đi đi.
Em đang cố chớp mắt.”
Một cô y tá nhỏ nhắn với mái tóc sẫm thò đầu qua cửa. “Này
Alex, bọn tôi cần anh. Có tai nạn. Đi thôi.” Cô nàng biến mất trước khi anh kịp
ngồi dậy.
Alex lẳng chân ra mép giường và trừng mắt nhìn Max. “Nếu
không phải vì anh thì em đã có thể thăng được mười lăm phút rồi.”
“Đó lại là chuyện khác,” Max nói. “Nếu em không phải bác sĩ
chuyên khoa cấp cứu thì hẳn cô ấy đã gọi em là Đốc tờ Moore rồi.”
Cô y tá lại thò đầu vào. “Alex, đi thôi. Ồ, chào Max. Tôi
không thấy anh.” Cô nàng cau mặt nhìn Max. “Bỏ lon bia đó đi ngay lập tức.”
“Chào Zandy.” Max giơ lon bia về phía cô y tá. “Trông em ổn
quá.”
Cô nàng đã biến mất trước khi anh nói xong.
“Cô ấy dành cho anh sự tôn trọng thật đáng khiếp sợ,” Alex
nói. “Hẳn là vì anh không phải là bác sĩ chuyên khoa cấp cứu.”
“Anh từng hẹn hò với cô ấy một lần,” Max nói.
“Điều đó giải thích lý do vì sao.” Alex đứng dậy đi ra cửa.
“Đi đi. Em phải làm việc rồi.”
“Đừng quên ngày mai,” Max gọi với theo sau. “Ngày của gia
đình đấy. Toàn bộ gia đình Farkle[1].”
“Phải, phải,” Alex lẩm bẩm trong lúc sải bước xuôi theo hành
lang lát gạch màu xanh. “Bác sĩ Farkle, và bác sĩ Farkle, và bác sĩ Farkle, và
bác sĩ Farkle, và bác sĩ Farkle.”
“Gì cơ?” Zandy vừa hỏi vừa cố bắt kịp anh.
“Đừng bao giờ dính dáng đến chuyện gia đình, Zan ạ,” Alex
nói. “Phải làm kẻ kém cỏi trong cả một vương triều đúng thực là địa ngục.”
“Họ đang cố thuyết phục anh bỏ khoa cấp cứu à?” Zandy lỡ vài
nhịp chân để bắt kịp anh, chân cô ngắn hơn chân anh đúng mười lăm phân, thế nên
anh đi chậm lại chờ cô.
“Ừ,” Alex nói.
“Đừng nghe theo họ.”
Alex nhìn xuống cô, ngạc nhiên. “Không à?”
“Không,” Zandy trả lời. “Anh cần nơi này. Và nơi này cũng cần
anh. Phớt lờ họ đi. Họ toàn là những kẻ bóng bẩy.”
Alex cười toe với cô. “Kể cả Max à?”
“Max là đồ khỉ hình người,” Zandy nói. “Nhưng anh là người tốt.
Hãy ở lại với chúng tôi.”
“Chà, tôi đang định thế,” Alex nói, rồi khi nghe thấy tiếng
còi hú, anh liền chạy về phía cửa, quên hẳn Zandy, Max và toàn bộ gia đình
Farkle trong khi tiến hành công việc mà mình yêu thích nhất, cứu sống mạng người
trên đường đi.
***
“Cậu đã mua cái gì!” Charity đứng giữa căn hộ trần cao của
Nina và trố mắt nhìn Fred, vô cùng sửng sốt.
“Charity, đây không phải con chó tầm thường đâu.” Nina cứng
người lại, vẫn còn nghi ngờ sự khôn ngoan của bản thân trong chuyện kiếm tìm sự
khuây khỏa bằng cách mua một con vật về nuôi. Charity sẽ chẳng mua chó để khuây
khỏa đâu. Cô ấy sẽ mua một cái váy da màu đỏ ngắn cũn cỡn ở cái cửa hàng mà cô ấy
quản lý, lôi ngược mái tóc xoăn dài màu đỏ của mình lên đỉnh đầu và lấy cái tất
quần màu đen buộc túm lại thành nút, rồi ra ngoài và tìm một gã đàn ông mới. Ít
ra thì lần gần đây nhất Charity đã làm thế khi bị một trong những mối quan hệ của
mình đá bay, trước khi cô ấy tìm thấy Sean, Tình yêu Đích thực Duy nhất của cô ấy.
Sean thực ra là Tình yêu Đích thực thứ Mười hai của Charity, nhưng như cô ấy
nói đấy, ai mà thèm đếm chứ?
Bởi vì cơ hội Nina mặc váy da ngắn cũn là tiệm cận đến
không, nên cô thở dài và dồn sự chú ý vào Fred, lúc này đang ngồi một đống chù ụ
giữa sàn nhà bằng gỗ cứng, ngước mắt nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ đáng sửng sốt.
Fred vẫn còn khá hơn một cái váy da ngắn cũn. Có thể nó chẳng kiếm được cho cô
một người đàn ông mới, nhưng nó sẽ trao cho cô tình yêu vô điều kiện. Fred tuyệt
đối khá hơn.
Charity lại không thấy thế. “Cậu chuyển từ tòa lâu đài ở
Lehigh Terrace đó sang một căn hộ trong tòa nhà Victoria
tồi tàn này, trên tầng ba của cái tòa nhà Victoria tồi tàn này, và thậm chí còn chẳng
có lấy một cái thang máy...”
“Nếu cậu không đi đôi giày cao mười phân thì hai đợt cầu
thang bộ cũng chẳng thành vấn đề,” Nina lầm bầm.
“... nhưng thế vẫn chưa đủ tệ, cậu còn phải mua một con chó
nữa cơ.” Charity chớp mắt nhìn Fred. “Nó là chó, đúng không?”
Fred ngồi dậy, xoay lưng về phía Charity và bỏ đi về phía
bên kia phòng, mông ngoáy một cách oai vệ.
“Charity, mình cần Fred,” Nina nói. “Mình đã cảm thấy khá
hơn rồi. Con chó này có cá tính đấy.”
Charity gật đầu. “Mình có ngửi thấy rồi. Cá tính của nó ấy.”
“Mình không muốn tắm cho nó ngay lập tức.” Nina nhìn Fred
khám phá phòng khách, trước mắt là đang dừng lại để nghiên cứu cây sung của cô.
“Đừng nghĩ đến chuyện đó, Fred,” cô cảnh cáo nó, rồi quay sang nói với Charity,
“Mình muốn nó cảm thấy như ở nhà trước đã. Nó mới đến đây có một giờ thôi,
nhưng mình phải gọi cậu ngay. Mình biết cậu sẽ muốn gặp nó.”
“Nếu đã ở đây đến một giờ thì nó đã biết nhà là gì rồi.”
Charity quan sát căn hộ với vẻ ghê tởm. “Làm sao cậu có thể chuyển từ chỗ của cậu
đến cái...”
“Mình đâu có chuyển từ chỗ của mình, mình chuyển từ chỗ của
Guy đấy chứ.” Nina theo ánh mắt của Charity dạo quanh căn phòng, âu yếm nhìn lớp
gỗ sồi ốp chân tường và giấy dán tường in ảnh màu be tí hon, khu lò sưởi đánh
véc ni và chiếc đi văng bọc nệm màu ngọc đỏ cùng chiếc ghế tựa nghiêng. “Đây mới
là nơi của mình, nơi đầu tiên mình từng sở hữu mà hoàn toàn thuộc về mình. Mình
yêu nơi này ngay từ ánh mắt đầu tiên. Đến giờ mình đã ở đây được một tháng rồi,
và mình cảm thấy thân thuộc hơn bao giờ hết so với mười sáu năm trong cái lăng
tẩm của Guy.” Ý nghĩ về Guy làm cô lắc đầu. “Lẽ ra bọn mình không bao giờ nên
cưới nhau. Bọn mình không hề muốn những thứ giống nhau. Mình chưa bao giờ muốn
ngôi nhà ở Lehigh Terrace. Anh ấy chưa bao giờ muốn nuôi chó.” Fred lại bắt đầu
di chuyển, và Nina thấy nỗi căng thẳng như được nhấc ra khỏi hai vai khi cô ngắm
nhìn cái tập hợp hỗn tạp gồm các bộ phận riêng lẻ thuộc loài chó có tên gọi là
Fred đi ngang qua mình trên đường đến đi văng. “Mình đã luôn muốn nuôi chó. Và
giờ mình đã có Fred.”
Fred lại ngửi ngửi cái đi văng. Kể từ lúc đến nó đã ngửi vài
lần, nhưng giờ mới đưa ra quyết định. Hông nó rung lên rồi co lại khi nó thu
mình lấy đà, và rồi với một cú nhảy mạnh mẽ, nó quăng mình lên trên chồng đệm
nhồi bọc lùng bùng, treo người ở đó một lúc, hy vọng chiến thắng trước số phận,
để rồi từ từ trượt xuống sàn và rơi đánh bịch khi không nhấc được mông lên.
Xét cho cùng thì nó cũng chấp nhận chuyện đó khá tích cực.
Charity nhìn cô bạn như thể Nina đã bị loạn trí. “Và cậu định
sẽ chạy lên xuống cái cầu thang này hai mươi sáu lần một đêm để cho cái thứ này
đi vệ sinh, hử? Và còn ban ngày thì sao? Cậu đi làm đấy, vì Chúa. Mình chỉ có
thể tưởng tượng ra gương mặt của Jessica nếu cậu mang Fred đến văn phòng.” Cô lắc
đầu, đôi hoa tai màu đỏ nảy lên lúc lắc. “Cậu điên rồi. Mình quý cậu, nhưng cậu
điên rồi. Vụ ly hôn chỉ vừa kết thúc, cậu chỉ mới làm biên tập viên có sáu
tháng nên vẫn còn nhiều căng thẳng và rồi cậu chuyển đến nơi ở mới này. Tại sao
lại mang thêm một cơn đau đầu khác vào cuộc đời cậu chứ?”
Nina thở dài ngồi xuống. “Nói đến chuyện đau đầu, Jessica bắt
mình biên tập một cuốn sách mới. Nó còn tệ hơn cuốn vừa rồi nữa.”
Charity tỏ vẻ ghê tởm. “Chị ta đang cố làm phá sản cái nhà
xuất bản đó à? Chị ta cần xuất bản thứ gì đó có chút khêu gợi mới được.”
“Không, chị ấy đang làm điều mà bố chị ấy đã làm trước đây.”
Nina nhìn Fred lạch bạch đi về phía họ, rõ là đã quên sạch vụ bẽ mặt với cái đi
văng. “Chị ấy đang cố giữ gìn bản sắc.”
Charity gật đầu. “Rồi cứ thế mà đứt bóng luôn. Chị ta cũng
có thể gọi cái nhà xuất bản đó là Nhà xuất bản Chán ngắt đấy.”
Nina nhắm mắt lại. “Mình biết. Toàn bộ nơi đó sắp đi đời rồi,
mình sẽ thất nghiệp, và Jessica sẽ tự tử vì chị ấy đã tự tay hủy hoại cơ nghiệp
của gia đình. Mình thì chẳng biết làm sao để cứu được nơi đó, thế nên chuyện đó
làm mình phiền muộn. Mình thích nơi này nhưng ở đây thật đơn độc, rồi mình về
nhà với tâm trạng vô cùng chán nản về công việc và về Jessica, mình chỉ cần thứ
gì đó ấm áp để làm mình vui vẻ hơn.” Cô hít vào thật sâu. “Và đó là Fred. Nó thực
sự đã làm mình vui vẻ hơn. Chỉ cần có nó bên cạnh là mình đã thấy vui rồi.”
Charity nhìn Fred khi cằm nó xệ xuống sát sàn nhà. “Mình có
thể thấy nó làm điều đó như thế nào. Một anh chàng nhỏ bé đầy hăng hái.”
Nina phớt lờ cô bạn. “Và mình có kế hoạch cho việc vệ sinh của
nó. Đến đây.” Cô bước về phía cửa sổ lớn cạnh đi văng và đẩy mạnh ô kính nặng nề
cũ kỹ lên. “Thấy không?”
Charity theo sau, và Nina chỉ về phía lối thoát hiểm bằng
kim loại đen sì ở bên ngoài.
“Lối thoát hiểm chỉ ở dưới cửa sổ khoảng ba mươi phân.” Nina
thò đầu ra ngoài. “Đây là tầng ba, phía sau lưng nhà toàn bộ đều được rào, còn
cổng thì lúc nào cũng đóng trừ ngày đổ rác. Thế nên mình định sẽ huấn luyện
Fred dùng lối thoát hiểm này.” Cô thụt đầu vào. “Thế không tuyệt sao?”
Charity gật đầu rồi vỗ lên cánh tay Nina. “Tuyệt lắm, Neen.
Thật đấy.”
“Đừng cảm thấy tội nghiệp mình.” Nina khoanh hai tay ngang bụng.
“Mình đã có mọi thứ mình muốn. Mình là người đã bỏ Guy, nhớ không? Mình là người
đã chán ngấy cuộc sống giàu sang lúc nào cũng phải vì sự nghiệp của anh ấy. Và
đây là việc đúng đắn cần phải làm. Mình thích căn hộ này, và mình thích công việc
của mình. Chỉ là - mình cảm thấy cô độc.”
“Mình biết.” Charity gật đầu. “Được rồi mà. Mình biết.”
“Mình bốn mươi tuổi rồi,” Nina nói. “Mình biết đây là khởi đầu
trong cuộc đời mình, mình biết đây là lúc cuộc sống bắt đầu, mình đã đọc tất cả
các bài báo, nhưng mình đã bốn mươi tuổi, mình thấy cô đơn và…”
“Mình biết.” Charity choàng tay quanh người bạn và ôm thật
chặt. “Mình biết. Rồi cậu sẽ ổn cả thôi.”
Nina gật gật đầu trên vai bạn.
“Mình chỉ muốn có ai đó để mình có thể nói chuyện lúc đêm về,
để ôm ấp và để cùng xem những bộ phim cũ. Cậu hiểu không? Thế nên mình đã mua
Fred.”
Fred lạch bạch quay lại chỗ họ.
“Chà, đó là một sự khởi đầu.” Charity thả Nina ra và nhìn Fred.
“Fred là loại chó gì?”
“Lai một phần chó lùn, một phần chó săn thỏ, một phần chứng
hưng trầm cảm[2],” Nina cau mày nhìn xuống con chó. “Fred, mày có thể làm ơn
vui vẻ lên không? Nhìn xem mày đã hạ cánh xuống một nơi tuyệt vời biết bao.”
“Phải rồi, và điều tuyệt nhất vẫn chưa đến đâu,” Charity bảo
con chó. “Cứ chờ đến lúc mày thấy lối thoát hiểm mà cậu ấy đã để dành cho mày.”
Fred thở dài và ì ạch bước đi. Hai bọn họ nhìn nó băng qua
phòng, móng chân gõ lọc cọc xuống sàn gỗ cứng, rồi Nina nói với Charity. “Mình
chỉ cần một chiếu cố nho nhỏ.”
Charity gật đầu. “Chắc rồi.”
“Cậu giúp mình trông Fred trong khi mình ra ngoài mua dây buộc
và thức ăn nhé. Mình định đưa Fred đi, nhưng nó cứ thò đầu ra ngoài cửa xe làm
gió thốc vào mũi khiến nó hắt hơi, thế là mũi dãi nó cứ thế văng ngược vào
trong xe.” Nina âu yếm nhìn Fred. “Cũng khá ghê rợn.”
“Mình có thể hình dung ra.” Charity cầm chiếc áo jacket da lộn
màu tía lên. “Nhưng không, mình sẽ không trông nom cái thứ chó lai này cho cậu
đâu. Trông nó cứ như thể có thể đi đời bất kỳ lúc nào ấy, và mình không muốn chịu
trách nhiệm trong trường hợp nó tự lao mình ra ngoài lối thoát hiểm.” Cô nhìn
xuống Fred với vẻ cam chịu. “Lên danh sách đi. Mình sẽ mua cho nó những thứ nó
cần. Người ta có làm giày áo cho chó không nhỉ?”
“Nó không thực sự chán đời đâu,” Nina vừa bảo cô bạn vừa đi
lấy một tập giấy để lên danh sách. “Nó chỉ bí ẩn thôi. Nó có những ý nghĩ bí ẩn.”
“Phải rồi. Ý nghĩ bí ẩn.” Charity lại lắc đầu. “Lên danh
sách đi. Nhân tiện thêm Amaretto[3] và kem vào nữa nhé.”
Nina ngừng lục tìm giấy. Sữa lắc Amaretto chỉ có thể có một
ý nghĩa: một bữa tiệc Đời-Tôi-Đầy-Đau-Khổ. Và với Charity, người điều khiển cuộc
sống của mình cũng hiệu quả như việc quản lý cửa hàng, đau khổ chỉ có thể mang
một ý nghĩa. “Không phải Sean cũng thế chứ?”
Charity gật đầu. “Sean cũng thế. Mình biết phải làm sao đây?
Làm sao mình có thể sống trong một thành phố đầy rẫy đàn ông mà lúc nào cũng chọn
phải lũ phản bội như thế chứ?”
Nina cố tìm điều gì đó nghe có vẻ an ủi. “Chà, đám bọn họ
đâu phải ai cũng là kẻ phản bội.”
“Ồ, thế sao?” Charity khoanh tay lại. “Kể tên một gã xem
nào.”
“Chà...” Nina lục tìm trí nhớ. “Dĩ nhiên, mình chẳng biết tất
cả bọn họ...”
“Mười hai tên tất cả,” Charity nói. “Mười hai gã kể từ khi
mình lên mười sáu, mười hai gã cơ đấy kể từ khi mình lên mười sáu, mười hai gã
trong hai mươi hai năm, và mình không thể tìm ra được một kẻ chiến thắng.”
“Cậu chắc là chuyện này qua rồi chứ?” Nina cố tìm ra một mặt
sáng sủa. “Có thể anh ta sẽ nghĩ lại vì chuyện của hai người đã quá nghiêm túc.
Có thể...”
“Mình bắt gặp anh ta trên giường với cô thư ký,” Charity
nói. “Mình không nghĩ cô ta đang viết chính tả. Dù gì với cái thứ mà cô ta đang
cầm trong tay thì không.”
“Ồ.” Nina viết Amaretto và kem vào bản danh sách. Sữa lắc
Amaretto có thể không phải là cách lành mạnh nhất để vượt qua cú sốc cuộc đời,
nhưng đó là cách của Charity. Nhân nghĩ đến điều đó, tự bản thân cô có thể dùng
một cách. “Lấy cả si rô sô-cô-la nữa,” cô bảo Charity. “Làm một bữa toàn
enchilada[4] thôi.”
Trong khi Charity đi mua đồ, Nina và Fred thực hành trên lối
thoát hiểm.
“Đi nào, mày có thể làm được mà,” Nina dỗ ngọt con chó, rồi
cả hai cùng nhau trèo ra trèo vào qua bậu cửa sổ thấp làm bằng gỗ bóng loáng.
Fred chẳng thích thú gì lắm cái cầu thang sắt, thế là Nina trải một tấm thảm
rách ra để nó có thể rơi xuống thứ gì đó mềm mại.
Không ngờ là Fred lại thích nhảy ra từ cửa sổ.
“Cố đừng có vọt quá đà đấy,” Nina cảnh báo nó, nhưng lối
thoát hiểm khá rộng, còn Fred thì chẳng gọn gàng cho lắm, thế nên một giờ sau
Nina cảm thấy hài lòng vì Fred sẽ chẳng toi đời vì quá hăng hái.

