Chân mệnh thiên nữ - Chương 07
Toàn
bộ dân chúng ở Bắc Lăng thành tràn xuống đường lớn, hẻm nhỏ cùng nhau chào đón
đội quân chiến thắng trở về của Toàn Hải Đường.
Lang
Gia Tĩnh bị ảnh hưởng bởi sự sung sướng của đoàn dân chúng, hạ lệnh mở tiệc đãi
vạn người, không khí náo nhiệt ước chừng kéo dài ba ngày ba đêm mới chấm dứt.
Trong
hoàng cung, Lang Gia Tĩnh mở trăm bàn tiệc, tiếp đãi những quan văn quan võ
cùng đi biên quan với Toàn Hải Đường, đồng thời đón đất tẩy trần, sau đốcfn tự
mình tấu một khúc 'Phú về' của Ủy Lạo.
Tấu
xong một khúc, nàng nâng chén rượu, cất cao giọng nói: “Chén thứ nhất, ta kính
những người đã hi sinh bảo hộ đất nước ta!”
Nàng
vừa một ngụm uống xong, chén thứ hai đã nhanh chóng được đổ đầy.
“Chén
thứ hai, ta ksinh những tướng sĩ chiến thắng trở về!”
“Kính
nữ hoàng!” Các tướng sĩ cùng kêu lên đáp lễ.
“Chén
thứ ba,” Nàng nhìn qua bên phải, nơi Toàn Hải Đường ngồi, ánh mắt đã thoáng
mông lung vì say, nhưng lại vô cùng kiều mỵ, “Ta muốn kính Nhiếp chính vương
anh minh cơ trí của ta! Nếu không phải hắn khẳng khái xin đi giết giặc, tự
nguyện xuất chinh, quốc gia của ta cùng Nguyệt Uyển quốc sẽ không thể bình an
như vậy!”
“Đây
là bổn phận của thần.” Hắn thản nhiên nói xong, uống cạn một chén rượu.
“Chén
thứ tư....”
Lang
Gia Tĩnh mới nâng chén rượu lên, Toàn Hải Đường đã đứng dậy ngăn nàng lại, mày
kiếm khẽ nhíu, lo lắng nói: “Bệ hạ không biết uống, đừng uống nhiều."
Nàng
say, đôi mắt như phủ kín sương, mông ung nhìn hắn, hai gò má hồng hồng ửng đỏ,
ngay cả cười cũng mang theo một chút men say, giống như một đoá mẫu đơn mê
người.
Lang
Gia Tĩnh không nghe lời, lấy tay đẩy hắn ra, cười nói: “Không! Để cho ta uống!
Ta bây giờ rất cao hứng, hôm nay nhất định phải uống cho thật đã, thật thống
khoái, không say không về!”
“Bệ
hạ......”
“Chén
thứ tư, ta muốn kính toàn bộ con dân nơi đây, bởi vì trước nay chưa có chién
trận nào thắng lớn như vậy, mỗi người đều có thể an cư lạc nghiệp, thoải mái
vui vẻ!”
Uống
xong chén thứ tư, Lang Gia Tĩnh cơ hồ ngay cả đứng cũng không yên, Toàn Hải
Đường giật lây chén rượu trong tay nàng, không cho nàng tiếpo tục uống nữa.
Lúc
này âm nhạc vang lên, vũ nương từ hai bên nối đuôi nhau tiến vào hội yến, thân
thể nhẹ nhàng lắc lư theo điệu nhạc, rất là mê người.
Toàn
Hải Đường vô tâm nhìn sơ qua buổi diễn, hắn sai người lấy một chiếc khăn ướt,
tự mình lau mặt cho nàng, lo lắng hỏi ,“Tĩnh nhi, ngươi cảm thấy thế nào rồi?
Khó chịu sao?”
“Sao
lại khó chịu? Ta nha...... ta rất vui sướng ah! Nói như câu mà các ngươi hay
nói á! Bây giờ ta...... Long tâm đại duyệt nha!” Nàng lắc đầu, cười khanh khách
,“Đã lâu chưa từng như vậy vui vẻ rồi, vui đến nỗi muốn hét to lên, muốn cùng
những vũ nương nhảy múa ah! Đúng rồi, ta còn muốn nhảy! Cái này là do ta tự
mình học được, nhất định ngươi không biết, đúng không?”
Nàng
thật sự say!
Hắn
quả thực không biết nên khóc hay cười, “Tĩnh nhi......”
“Hải
Đường......” Nàng mềm nhũn đặt trán lên vai hắn, thở dài một hơi: “Ta thật sự
rất nhớ ngươi! Mỗi ngày mỗi ngày, mỗi thời mỗi khắc...... Ta vẫn đếm ngày chờ
ngươi trở về, ngươi không biết ta có cỡ nào cao hứng, ngươi rốt cục lại trở về
bên cạnh ta rồi!”
Nàng
không chút nào che dấu tình cảm đối với hắn, cũng làm cho lòng hắn lay động!
Vì
quốc gia, cũng vì trốn tránh tình cảm của mình. Hắn xin xuất chinh đi giết
giặc, muốn mượn cớ này để xoá bỏ tình yêu say đắm đối với nàng, nhưng mà,
khoảng cách càng xa thì ngược lại, nỗi nhớ nhung lại càng lớn! Hắn làm sao
không biết được sự tra tấn tàn khốc của bệnh tương tư?
Đúng
vậy, hắn đã trở lại, hắn rốt cục đã được như ý, ở lại bên cạnh nàng.
Dư
âm của khúc nhạc du dương lượn lờ một chút rồi chấm dứt, Lang Gia Tĩnh khen
"Hay" một tiếng, lập tức vỗ tay vài cái, bá quan bên dưới cùng các
tướng sĩ cũng lập tức vỗ theo, trong lúc nhất thời toàn bộ đại điện vang dội
tiếng ồn, đinh tai nhức óc.
Lang
Gia Tĩnh vẻ mặt say rượu kahr ái đứng lên, cười nói: “Các tướng sĩ, ưu khuyết
điểm bộ đã trình lên, ta đã hạ lệnh cho Lễ bộ làm huân công ban thưởng, không
công cũng sẽ được thưởng mười hoàng kim( lượng vàng )!”
Tướng
sĩ cùng kêu lên nói:“Tạ Hoàng Thượng!”
Lang
Gia Tĩnh tiếp tục nói: “Chiến dịch lần này, công lao của Nhiếp chính vương vô
cùng hiển hách, luận công ban thưởng. Thạch ái khanh!”
Lễ
bộ Thượng thư Thạch đại nhân lập tức đứng dậy khỏi ghế, "Có thần!”
“Ngươi
nói, y theo luật pháp nước ta, nên như thế nào phong thưởng?”
“Hồi
bệ hạ, dựa theo luật pháp, có công giết giặc, thưởng một ngàn mẫu ruộng.”
Lang
Gia tĩnh nhíu mi, hiển nhiên không vừa lòng.
Thạch
đại nhân vội vàng sửa miệng, “Ách...... Như vậy, có công bảo vệ, ban thưởng ba
ngàn mẫu, Trấn Quốc phủ một toà, bệ hạ nghĩ như thế nào?”
Lang
Gia Tĩnh vẫn là không hài lòng. “Chỉ có như vậy sao?”
Cư
nhiên không ai có thể đủ thiện thể quân tâm, hiểu biết tâm ý của hắn, rất giáo
nàng thất vọng rồi! ( câu này....k hiểu nói ai nữa )
Chúng
thần không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hoảng. Trấn Quốc công có thể nói là gần như
Nhiếp chính vương cùng Nữ hoàng, là địa vị cực cao trong cung, vậy mà Nữ hoàng vẫn
cảm thấy không đủ.
Thạch
đại nhân đờ người há hốc mồm. Lúc này, ngay cả hắn cũng không biết nên phong
nhưu thế nào mới tốt, phong thưởng cũng không thể quá giới hạn ngôi vị hàong đế
chứ?
Lúc
này toàn Hải Đường mới mở miệng, “Bệ hạ, chức vị của thần đã là cực phẩm, nếu
lại phong tước Trấn Quốc công thì e rằng công cao chấn chủ, thần cho rằng việc
phong thưởng đừng nên thái quá.”
Toàn
Hải Đường biết, địa vị của hắn cũng có thể xem như là Lang Gia Tĩnh, ở trong
mắt người không hiểu chuyện e rằng hcỉ gây thêm rắc rối.
Hữu
Thừa tướng cũng mở miệng, “Bệ hạ, đi quá giới hạn quy chế của tổ tông, vi thần
cũng cho rằng không ổn, mong bệ hạ cân nhắc!”
Lang
Gia Tĩnh đảo con mắt say rượu vòng vo một hồi, cười: “Như vậy, ban cho nhiếp
chính vương một giai nhân để làm bạn đời, các khanh nghĩ như thế nào?”
“Thánh
Thượng anh minh!”
“Tuổi
vương gia cũng đã đến, đến lúc thành gia lập nghiệp rồi, nếu Thánh Thượng có
thể chủ trì hôn nhân thì còn gì bằng!”
Chúng
thần bên dưới nhốn nha nhốn nháo. Nhanh mồm phụ họa.
Toàn
Hải Đường đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó liền biết được ý tưởng của nàng.
Này
cô gái nhỏ, muốn đem "Nữ Hoàng" gả cho "Nhiếp chính vương"
hay sao? Lòng hắn hơi trầm xuống, muốn đem việc này bàn lại với nàng, nhưng hắn
còn chưa kịp mở miệng, Lang Gia Tĩnh liền hỏi chư thần, “Đối với Nhiếp chính
Vương phi....các khanh chọn lựa ai?”
Lang
Gia Tĩnh âm thầm nghĩ tới việc chư thần sẽ dân lên hàng loạt bản danh sách, vừa
lúc nàng sẽ xem qua, sau đó phản đối toàn bộ, không dấu vết bài trừ toàn bộ
kình địch có hại với nàng, sau đó nàng sẽ làm chủ, danh hiệu Nhiếp chính Vương
phi, nàng sẽ không nhường cho ai.
Nhưng
lại không như ý nàng, toàn bộ quan võ trong triều lại im lặng dị thường, ngược
lại lại phóng mắt đến chỗ Thị Lang Huệ đại nhân, mà Huệ đại nhân lại cúi thấp
đầu, làm cho mọi người không nhìn rõ mặt của hắn.
Tình
huống trước mắt có chút kỳ lạ, làm cho người ta không biết hỏi từ đâu. Lang Gia
Tĩnh nhịn không được hiếu kỳ nói: “Sao lại thế này? Ta đang đợi các ngươi trả
lời!”
Toàn
Hải Đường lên tiếng phá vỡ trầm mặc: “Để ta tự mình nói! Bệ hạ.”
Lang
Gia Tĩnh nhìn Toàn Hải Đường, sự thận trọng trong mắt hắn khiến lòng nàng nảy
sinh lo lắng. Như vậy thâm thuý, như vậy lạnh lùng, càn quét khắp nơi làm mọi
người bên dưới cơ hồ thở hông nổi.
Trong
một khắc nhỏ ia, nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi những lời mà hắn sắp nói, bởi
vì nàng hiểu được, truyện kia chưa chắc là chuyện nàng muốn nghe, nhưng nàng
vẫn là nín thở chờ đợi.
“Phu
nhân của Huệ đại nhân, là tỷ muội kết nghĩa với mẫu thân ta, mà trưởng nữ Huệ
Thu Thuỷ của Huệ đại nhân.....” Hắn hít sâu một hơi, một chữ một chữ nói: “Là
hôn thê chỉ phúc vi hôn của ta*!”
Chỉ
phúc vi hôn : Hôn ước từ bé
Lang
Gia Tĩnh đang say hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng
mở to hai mắt, không thể tin nhìn nam nhân mà mình âu yếm. Nàng vô cùng khiếp
sợ, cho nên bờ vai mảnh khảnh cũng nhè nhẹ run lên.
“Tĩnh
Nhi......” Hắn thấp giọng gọi, vẻ mặt của nàng làm hắn lo lắng.
Không
đợi hắn mở miệng lần nữa, nàng ở trước mặt mọi người phất áo bỏ đi.
Nàng
nghe được rất rõ ràng, hơn nữa khẳng định chính mình không có nghe sai, mà biểu
tình của toàn Hải Đường lại vô cùng chân thật, Lang Gia Tĩnh không thể không
bắt buộc chính mình nở một nụ cười trừ!
Nữ
hoàng đột nhiên rời khỏi, cả đại yến lâm vào tĩnh mịch. Ngay sau đó, Nhiếp
chính vương cũng từ trên ghế đứng lên, đi theo sau Nữ hoàng ra ngoài.
Ở
tiệc mừng công của quần thần mà đế vương tự ý rời khỏi là chuyện khó có thể
chấp nhận, nhưng giờ này Lang Gia Tĩnh đã hoàn toàn không thể tự hỏi, trong đầu
nàng liên tiếp vang lên câu nói của Toàn Hải Đường...
Huệ
Thu Thuỷ, con gái của Huệ đại nhân.....là hôn thê chỉ phúc vi hôn của ta!
Vị
hôn thê? Hắn cư nhiên có vị hôn thê?! Thế mà nàng một điểm cũng không hề biết!
Nàng
nổi giận đùng đùng tiêu sái đến ngự hoa viên, ở giữa ánh trăng mờ nhạt, nàng
một nhát một nhát cứa vào gốc cây đào.
“Quỷ
tồi tệ! Hôn thê gì chứ?! Cái loại kịch bản mà mọi người khinh thường này! Tại
sao lại xảy đến với ta!” Nàng hoàn toàn không để ý thân phận của mình, mắt vừa
ngân ngấn nước vừa vén váy đá vào cây đào trước mặt, thoáng chốc những đoá hoa
rực rỡ thay nhau rụng uống, như một điệu múa của hoa.
“Tĩnh
Nhi!” Toàn Hải Đường vừa đi đến đã thấy cảnh tượng này, hắn ôm lấy nàng từ sau
lưng, thấp giọng: “Ngươi đang làm cái gì đây? Nếu như để bị thương thì làm sao?”
“Ta
đang giận chó đánh mèo, không thể sao?”
Giaạn
hắn, nàng đá gốc cây cho bỏ ghét, nếu hông phát tiết thì nàng làm cái gì bây
giờ?
Thấy
nàng vừa tức lại vừa buồn, Toản Hải Đường u ám thở dài.
“Ngươi
giận ta sao?”
“Đương
nhiên.” Nàng không chút nào lo lắng trả lời.
Trên
đời này có nữ tử nào nghe được nam nhân mình yêu có vị hôn thê mà hông tức
giận? Tình nhân của mình không thể chia sẻ cùng ai! ( câu này chém )
“Ngươi
hối hận rồi sao?” Hắn xoay người nàng lại, giữ chặt khuông mặt nhỏ nhắn của
nàng, cực kỳ trịnh trọng quan sát, “Ngươi hối hận khi giao bản thân mình cho ta
sao?”
Ngốc
tử! Nàng như thế nào có khả năng sẽ hối hận? Nhưng mà Lang Gia Tĩnh cũng không
có hứng thú nói thật cho hắn nghe, nàng chỉ nâng đôi môi đỏ mọng lên, không nói
một câu.
“Tĩnh
Nhi......” Hắn tiếp tục gọi.
“Ta
hối hận hay không không quan trọng, về phần ngươi vì sao lại yêu ta, ta cũng
không muốn biết! Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi sẽ làm gì?” Nàng
nhìn thẳng hắn, khí thế bức người hỏi: “Trả lời ta, ngươi chọn nàng, hay là
chọn ta? Ta nói cho ngươi biết trước, tình yêu của ta, ta tuyệt đối sẽ không
cùng nữ nhân khác lấy một chồng!”
Đây
là lần đầu tiên Lang Gia Tĩnh đối với hắn quyết tuyệt như thế, cảm xúc kịch
liệt của nàng khiến cho hắn hiểu được -- nàng yêu hắnn hiều biết bao nhiêu.
“Để
ta kể chuyện cũ cho ngươi nghe một chút, được không?” Giọng nói hắn dịu dàng,
đồng thời mang theo một chút khẩn cầu, cùng một chút cảm xúc khó nói.
Lang
Gia Tĩnh không thể cự tuyệt, đành phải theo bản năng mà gật gật đầu.
Hắn
ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nhẹ nhàng nói, “Hôn sự của chúng ta đã quyết định
trước khi chúng ta sinh ra, từ lúc chúng ta còn nhỏ đã làm đám hỏi, sau đó mới
quen biết nhau. Thu Thủy...... Là một cô gái tốt, dịu dàng, khi nàng biết được
quốc gia đang lâm nguy, ta phải vào cung làm Nhiếp chính vương, nàng cũng không
hề can ngăn, vì nàng biết trước việc hôn sự này sẽ kéo dài, bởi vì, nàng biết
được quyết tâm ta dành cho quốc sự rất lớn.”
Lang
Gia Tĩnh một bên lắng nghe, trong lòng lại nhè nhẹ nhói đau. Nàng không hề biết
những việc của Toàn Hải Đường trước khi tiến cung, cả câu chuyện cũng toàn là
việc hắn cùng với nữ nhân kia.
“Bởi
vì có sự bao dung cùng thông cảm của nàng, cho nên ta càng tập trung tâm huyết,
phụ chính cho ngươi. Chỉ chớp mắt, vài năm đã trôi qua, nàng không oán không
hối vẫn cứ chờ đợi ta, mặc cho tuổi xuân ngày càng trôi đi. Nhưng vào năm nàng
hai mươi sáu tuổi, nàng phát hiện mình mắc bệnh phổi, bệnh căn đã lan khắp cơ
thể, không thể trừ tận gốc......” Nói đến người này, đáy mắt hắn chợt buồn, “Vì
thế, nàng không muốn chậm trễ, phái người tiến đến hối hôn.”
Tim
Lang Gia Tĩnh gắt gao thắt lại, nỗi đau của hắn làm nàng cảm động lây.
“Nhưng
ta cự tuyệt rồi, ta không thể nào trong tình huống hiện nay mà hoàn thành hôn
ước, mà vào lúc này Nguyệt Uyển quốc lại quấy nhiễu biên cảnh, ta xin xuất
chinh đi giết giặc, hai năm rồi, ta không nhìn thấy nàng, chỉ biết khi ở tiền
tuyến, người nhà của nàng viết thư nói rằng bệnh tình của nàng ngày càng nặng,
chỉ sợ...... Chống đỡ không nổi mùa đông năm nay.”
Nghe
đến đó, Lang Gia Tĩnh đã biết được quyết định sắp ra khỏi miệng hắn
Nàng
run run nói nhỏ, “Ngươi......quyết định lấy nàng làm vợ, đúng hay không?”
“Đúng
vậy.” Trong mắt hắn khắc sâu một tia thống khổ, “Nàng yêu ta sâu vô cùng, ta
mặc dù không thể đáp tar tình yêu của nàng, nhưng ít nhất...... ta cũng phải
thực hiện hôn ước năm đó với nàng.”
Mặc
dù hắn đem tình của hắn trao cho Lang Gia Tĩnh, nhưng người của hắn, hai mươi
tám năm trước đã trao cho Huệ Thuy Thuỷ rồi.
Lang
Gia Tĩnh quay đầu, đau lòng không nói nên lời.
Hắn
gắt gao ôm chặt nàng, nói nhỏ, “Tĩnh Nhi, ta yêu ngươi!”
“Ta
biết ngươi yêu ta, nhưng ngươi lại vô tư lựa chọn bỏ qua tình yêu của ngươi, đi
hoàn thành trách nhiệm của riêng ngươi!” Nàng nâng trán, cố gắng áp chế giọt
nước mắt sắp sửa rơi xuống, chua sót cười, “Nhưng ta cố tình yêu người như
ngươi vậy, yêu đến nỗi không có đường lui.”
Đúng
vậy, nàng đem lòng của nàng, đặt hắn vào trong đó, chưa từng giữ lại một chút
gì cho bản thân mình, ngoại trừ hắn, cũng chỉ có hắn.
Từng
câu từng chữ của nàng lòng tim hắn đau xót, trong một khắc đó, hắn thấy bi
thương trong mắt nàng
Hắn
làm tổn thương lòng nàng, rất sâu, rất sâu......
“Tĩnh
Nhi......” Hắn há mồm muốn nói, nhưng Lang Gia Tĩnh đã không muốn nghe.
Nàng
đẩy hắn ra, dùng cao ngạo của một ivj nữ hoàng mà bước đi.
Ngay
cả một lần, cũng không hề quay đầu.
Một
đứa bé yếu đuối dù sao vẫn có cha mẹ bên người để bảo vệ, còn một đứa bé yếu
đuối không có cha mẹ, ai sẽ là thành tường để cản gió? ( câu này chém =.=,
trong bản cv khúc đầu thiếu chữ tùm lum)
Lang
Gia Tĩnh mang theo một vết thương lòng đi vào Văn Uyên các
Nơi
này là nơi Phượng Duẫn Thiều ính sống, trừ bỏ nơi này, nàng không biết phải đi
về đâu
Phượng
Duẫn Thiều vừa đến trước cửa, thấy Lang Gia Tĩnh đang chán nản đứng đó, khó nén
khỏi kinh ngạc. “Làm sao vậy? Ngươi đến một mình sao? Sao nhìn giống như con
mèo nhỏ bị người ta vứt bỏ vậy ah?”
Hắn
thử lấy giọng điệu nhẹ nhàng trêu chọc nàng, ai ngờ đụng phải nỗi đau của nàng,
cứ thế một màn nước mắt như mưa.
“Ô
ô......” Nàng thương tâm nức nở khóc, vùi vào trong lòng Phượng Duẫn Thiều.
“Đừng
khóc, nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì rồi?” Hắn mang nàng từ ngoài cửa vào,
rót cho nàng chén trà.
“Ngươi
có khách sao?” Nàng nhìn hai chén tà còn ấm ấm trên bàn, hiển nhiên vị khách
này chưa đi được bao lâu.
“Chỉ
là một lão bằng hữu.” Hắn bâng quơ nói.
Lang
Gia Tĩnh gật gật đầu, uống một ngụm nhỏ, cảm giác được lòng nàng bình yên một
chút, ánh mắt lo lắng của Phượng Duẫn Thiều như đang nhìn một đứa bé bất lực
khiến nàng xấu hổ, hai gò má nhjn hông được đỏ lên.
“Sư
phụ, ta......” Nàng muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói cái gì, miệng
mở ra nhưng không phát ra tiếng.
“Chuyện
này cùng Nhiếp chính vương có liên quan?” Hắn thay nàng nói ra.
Nàng
kinh ngạc trừng lớn đôi mắt đẫm lệ,“Sao ngươi biết được?”
“Có
thể khiến cho ngươi thương tâm như vậy, trên đời này chắc chỉ có toàn Hải
Đường.” Phượng Duẫn Thiều cười nhẹ, nụ cười kia mang theo vô vàn hiểu biết.
“Hắn vừa mới hồi kinh ngươi liền hóc tới như vậy, hay là hắn quyết định rời hỏi
bắc Lăng thành, trường kỳ đóng đô ở biên cương?”
“Không
phải như vậy!” Nàng rầu rĩ suy nghĩ, nếu là như vậy còn đỡ hơn tình huống bây
giờ!
“Đó
là chuyện gì?"
Đối
mặt với sự truy hỏi của Phượng Duẫn Thiều, Lang Gia Tĩnh đầu tiên là mân mê đôi
môi đỏ mọng, một lúc sau nước đảo quanh hốc mắt, sắp đổ tới nơi.
“Ta
không biết,.....ta không biết hắn có một vị hôn thê, mà hắn lại lựa chọn cùng
nàng thành thân!” Nàng nghẹn ngào ,“Thật sự là một cái kịch bản cổ lỗ sỉ! Ta
nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra tại sao việc này lại xảy đến với ta.”
“Hôn
thê của hắn, là lệnh thiên kim bệnh tật yếu đuối của Huệ đại nhân đúng không?”
“Ngươi
biết?!” Nàng khiếp sợ hỏi.
“Ta
có nghe nói qua, nhưng chưa chứng thực.” Phượng Duẫn Thiều nặng nề thở dài một
hơi, “Lấy tính cách hắn mà nói, hắn làm như vậy cũng không phải ngoài ý muốn
của ta. Ý thức trách nhiệm của toàn Hải Đường khiến hắn không thể nào cô phụ
người ta được, mà sự lựa chọn của hắn có thể sẽ làm tổn thương tới ngươi.”
Đối
với giải thích của Phượng Duẫn Thiều, Lang Gia Tĩnh hoàn toàn không đồng ý.
“Hắn
không muốn phụ nàng nhưng lại lựa chọn phụ ta? Ta không hiểu! Đây là cái đạo lý
gì?!”
Đối
với một Lang Gia Tĩnh đang kích động, Phượng Duẫn thiều chỉ trầm mặc xuống, lại
nói: “Đừng vội vã suy đoán mà phán tội cho hắn, ta cho rằng, người hắn không
muốn cô phụ nhất, chính là ngươi.”
Nàng
chau khuôn mặt nhỏ nhắn, “Ta không tin.”
“Toàn
Hải Đường có rất nhiều cơ hội để cùng Huệ cô nương thành thân, nhưng tại sao
hắn lại không làm? Vì muốn phụ tá ngươi cũng là một nguyên nhân, mà nguyên nhân
thứ hai là vì hắn yêu ngươi, yêu ngươi đến độ một nữ nhân khác đến với hắn hắn
cũng không thể tiếp nhận. Ta nghĩ....việc hắn biết được hắn yêu ngươi chính là
việc rất bất ngờ, bởi vì vậy hắn mới hết lần này đến lần khác thoái thác việc
thành thân."
Hắn
tạm dừng một chút, lại nói:“Nay thời gian của Huệ cô nương không nhiều....Toàn
Hải Đường nghĩ hắn nên cho nàng một hạnh phúc cuối cùng, bởi vì trong lòng hắn
đối với nàng ấy là vô cùng áy náy, đối mặt với một nữ nhân không oán không hối
như thế, hắn ngoại trừ làm chỗ dựa cuối cùng cho nàng, còn có thể làm như thế
nào? Phụ ngươi, cũng không phải điều hắn mong muốn, chỉ là so với tình yêu của
hắn đối với ngươi, hắn vẫn lựa chọn ý thức trách nhiệm, đây là tính cách của
hắn, ngươi làm sao có thể trách cứ hắn?”
Lệ
quang trong mắt Lang Gia Tĩnh chợt loé, nàng cúi đầu không nói.
Thấy
nàng không nói lời nào, Phượng Duẫn Thiều than nhẹ, “Ngươi còn chưa tha thứ hắn
sao?”
“Ta
đương nhiên sẽ không tha thứ hắn!” Nàng lau nước mắt, hô, “Nếu hắn cho rằng như
vậy ta sẽ bỏ cuộc, vậy hắn sai rồi!”
Nghe
vậy, Phượng Duẫn Thiều bất giác có chút lo lắng. “Việc này...... Ngươi muốn làm
như thế nào?”
“Ta
thành toàn cái ‘Ý thức trách nhiệm’ của hắn đối với Huệ Thu Thuỷ, cho phép hắn
thành thân với nữ nhân kia trước, bất quá, hắn tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý,
bởi vì....” Nàng phát ra lời thề son sắt: “Bỏi vì ta sẽ dùng phương thức khác
để đòi lại thù lao làm ta đau lòng này"
Có
lẽ khi nhỏ ta không có tình thương, nên đối với tình yêu ta đặc biệt chú trọng
sự 'Tinh khiết' của nó.
Ta
vẫn nghĩ Toàn Hải Đường chắc chắn sẽ thuộc về ta, nhưng ta đã sai.
Toàn
Hải Đường không phải một nam nhân bình thường, cho dù ta là một nữ hoàng cao
cao tại thượng nhưng vẫn giữ không được hắn. Ta thậm chí không thể ra lệnh cho
hắn huỷ bỏ trách nhiệm mà nhân nhượng với tình yêu của ta.
Hắn
quyết định cùng Huệ Thu Thuỷ thành thân, sắm tốt vai trò vị trượng phu yêu
thương nương tử.
Ta
có thể hiểu được việc làm của hắn, nên ta cũng ngầm đồng ý hôn sự này, hắn
thành thân, còn ta cứ việc nằm trên long sàng mà khóc suốt một đêm.
Đương
nhiên, hắn vẫn như cũ là Giam quốc Nhiếp chính vương của ta, trên triều, hắn
hoàn hoàn toàn toàn thuộc về ta, toàn bộ cũng không có gì khác biệt, nhưng khi
hắn rời đi, thì hắn đã không còn là của ta, mà hắn là trượng phu của Huệ Thu
Thuỷ.
Nhìn
theo phương diện khác, thì ta và một nữ nhân khác cùng chung một chồng. Nhưng ở
trên góc độ khác, thì chính ta đã bị lấy mất một tình nhân, và cũng mất đi một
thân nhân.

