Chân mệnh thiên nữ - Chương 08
Đến
mùa hoa quế tràn ngập khắp nơi, Lang Gia Tĩnh nhè nhẹ vỗ về Tiểu Tytết Điêu
trong lòng, đối với việc lâm triều hôm nay lòng nàng có chút không yên. Nguyên
nhân khiến nàng không yên lòng là Nhiếp chính vương luôn luôn ngồi bên cạnh,
cũng chính là nam nhân mà mình yêu mến, giờ đây đã là trượng phu của người khác
- Toàn Hải Đường.
“Khải
tấu bệ hạ, chuyện ôn dịch hoành hành ở Tương thành, thần mong bệ hạ ra lệnh di
tản dân chúng......”
Thời
gian trôi qua mau, ngày Toàn Hải Đường thành thân cũng đã qua nửa năm.
Đêm
tân hôn của Toàn Hải Đường, hắn thân là chú rể nhưng trên mặt cũng không có gì
gọi là mừng, việc hắn nên làm, hắn cũng đã thu xếp ổn thoả đâu vào đấy, chỉ là
khí chất hắn vẫn trầm ổn như cũ, lông mi thì rũ xuống, ủ dột, giống như có bài
toán khó mà hắn giải mãi vẫn không ra.
“Người
chết ở Tương thành đã lên đến con số bốn mươi bảy. Người nhiễm bệnh là một trăm
tám mươi sáu người, trong đó người già trẻ nhỏ chiếm đa số......”
Toàn
Hải Đường vẫn như cũ là Toàn Hải Đường. Nhưng, đem tên này so sánh với tên kia,
lòng nàng chợt nhoi nhói đau, nàng mượn tên này nhắc nhở chính mình....Toàn Hải
Đường, đã không phải là Toàn Hải Đường của nàng rồi.
“Thần
thỉnh bệ hạ đưa đại phu đến đó cứu chữa, đồng thời vận chuyển thảo dược đến
dịch khu, để tránh tình hình bệnh dịch lan tràn, thỉnh bệ hạ định đoạt.”
Nàng
luôn chờ đợi một ngày ở cùng hắn, nhưng mỗi khi hai người ở cùng nhau thì nàng
lại thấy hoảng hốt, tim nàng như có một loại sợ hãi mất mát.
Nàng
là nữ hoàng, tất cả mọi người đều nghe lệnh của nàng, duy chỉ có hắn, nàng
không thể ra lệnh cho hắn đem tâm chính mình giao cho nàng.
Nhưng,
nàng sẽ không nổi giận, Toàn Hải Đường còn đang làm vương gia cho nàng, hắn sẽ
không buông tay, hắn yêu nàng, không phải sao? Chỉ vì lý do này, nàng nắm chắc
bảy tám phần thắng!
“Thỉnh
bệ hạ định đoạt.”
Vì
thành toàn ý thức trách nhiệm thần tử của hắn, nàng mới ngầm đồng ý hôn sự của
hắn với Huệ Thu Thuỷ, bất quá, nàng cũng sẽ từng bước từng bước mà thực hiện
“Âm mưu” của mình, sau khi hắn hoàn thành cái “Trách nhiệm” đó xong, nàng nhất
định sẽ không để hắn tiếp tục trốn chạy khỏi tay mình, chắc chắn!
Ai!
Tuy rằng nàng đối với việc tranh đấu hậu cung như nơi khác thì hoàn toàn không
hứng thú, nhưng đối với nam nhân mà mình yêu mến, mưu kế của nàng có thể so
ngang với bất luận những thủ đoạn tồi tệ nào của phi tần hậu cung!
Sự
trầm mặc của nàng khiến Toàn Hải Đường cảm thấy kỳ quái, hắn chuyển hướng, thấp
giọng kêu:“Bệ hạ?”
Lang
Gia Tĩnh lấy lại tinh thần,“Cái gì?”
“Ôn
dịch ở Tương thành, ngài quyết định như thế nào?” Toàn Hải Đường hỏi.
Lang
Gia Tĩnh cứng đờ. Cái gì mà ôn dịch ở Tương thành? Nàng nãy giờ một câu cũng
chẳng nghe thấy!
Cái
khó ló cái khôn, Lang Gia Tĩnh hỏi ngược lại: “Vương gia cho rằng như thế nào?
Ta muốn nghe ý kiến của ngươi một chút.”
Toàn
Hải Đường trả lời, “Hồi bệ hạ, ta đã có phương pháp.”
Lang
Gia Tĩnh gật gật đầu. “Vậy chiếu theo ý Nhiếp chính vương. Ta mệt mỏi, bãi triều
đi!”
Sau
khi lui xuống, Toàn Hải Đường gọi nàng lại.
“Tĩnh
Nhi, ngươi vừa mới suy nghĩ cái gì?”
Toàn
Hải Đường vẫn như cũ mẫn cảm với việc nàng không chuyên tâm.
Lang
Gia Tĩnh than nhẹ trong lòng, tuy rằng hắn đã là trượng phu của người khác,
nhưng đối với sự quan tâm của
hắn, nàng một chút cũng không
thể động tâm. Có lẽ bởi vì hắn như vậy, nên nàng mới có thể khăng khăng một mực
yêu hắn?
Cố ý
dùng vẻ mặt băng lãnh, Lang Gia Tĩnh ngay cả đầu cũng không quay lại nói:“Không
nghĩ gì hết.”
Câu
tar lừoi của nàng làm hắn nhếch mày. Hắn hiểu nàng, so với hiểu mình còn nhiều
hơn, cho nên hắn tuyệt đối không tin tưởng câu nói “Không nghĩ gì hết” của
nàng.
“Có
chuyện gì không thể nói với ta sao?” Hắn không thích cảm giác bị nàng bài xích!
Lang
Gia Tĩnh đùa cợt nhìn hắn,“Ta không phải hài tử, việc gì phải báo cáo với
ngươi?”
“Tĩnh
Nhi!”
“Thỉnh
ngươi đừng gọi thẳng tên ta, được không? Vương gia.” Nàng buông tiểu Tuyết điêu
trong lòng ra, để nó chạy đến chỗ nữ quan kiếm ăn, chậm rãi thong thả đi đến
một chậu hoa cảnh, nàng cúi người bẻ một nhành hoa cúc, đặt lên mũi ngửi, đồng
thời không chút để ý nói: “Dù sao ta là quân, ngươi là thần, quân thần khác
biệt.”
Lời
nói hàm xúc ý tứ khiêu khích của nàng đã thành công chọc giận Toàn Hải Đường.
Hắn ba bước nhập thành hai bước lên phía trước, cầm cánh tay nàng kéo mạnh một
cái, đem nàng ôm vào trong lòng, cánh hoa cúc mất lực rơi xuống, tạo nên một
mảnh vàng nhạt.
Lang
Gia tĩnh bị hắn ôm vào trong ngực không khỏi thở dài một tiếng, không phải tiếc
hận đoá hoa nằm bên dưới kia, mà chính vì cái ôm ấm áp đã lâu nàng không có.
Sau
ngày hắn thành thân, hắn ngay cả ôm nàng cũng không hề có. Mà hôm nay, khi hắn
ôm nàng, nàng cơ hồ không thoả mãn muốn hắn ôm nàng nhiều hơn.
Phóng
túng chính mình trầm luân trong hơi thở của hắn một lúc lâu, lập tức nàng liền
bắt buộc chính mình thay đổi lại bộ mặt lạnh lùng.
“Đừng
chạm vào ta.” Nàng đẩy hắn ra, cùng hắn bảo trì khoảng cách ba bước lớn, “Đừng
quên, ngươi đã có một người vợ dịu dàng hiền thục, ta không muốn người khác
hiểu lầm.”
Nàng
tưởng mấy câu đó sẽ chọc ngọn lửa giận trong lòng hắn bốc cao đến mấy trượng,
nhưng không nghĩ tới nàng lại tính sai rồi! Nghĩ lại, nàng thật sự đã xem nhẹ
năng lực của Toàn Hải Đường. Bất quá không có liên quan, bây gờ thất bại, thì
xem như là kinh nghiệm cho lần sau, nàng rất siêng năng, cần cù học hỏi nha.
“Vì
sao lại muốn phân biệt giới hạn với ta?” Cho dù đang rất tức giận, nhưng Toàn
Hải Đường vẫn như cũ không hề kích động, không để Lang Gia Tĩnh khiêu khích.
“Bởi
vì ngươi đã không còn là Toàn Hải Đường của ta.”
Đúng
vậy, hiện gờ hắn đã không còn là Toàn Hải Đường “Của nàng” nữa rồi, nhưng chính
việc này, lại là việc mà hắn đã chọn.
“Nếu
ngươi hiểu, mong rằng lần sau ta sẽ không gặp ngươi.” Nàng giãy ra khỏi sự kiềm
hãm của hắn, xoay người bỏ đi, miễn cho chính mình chịu không nô nói ra sự
thật, “Không phải ngươi luôn muốn gỡ bỏ gánh nặng Nhiếp chính vương sao? Hiện
tại ta chuẩn tấu, ta sẽ phong ngươi là Trấn Quốc vương, sau này ngươi có thể ở
lại phủ đệ mà làm bạn với Vương phi, mỗi ngày nhàn hạ, ta tin rằng Vương phi sẽ
rất cao hứng khi biết được việc này.”
Câu
nói của nàng thực sự tạo ra một mối ngăn trở phức tạp giữa hai người, làm hắn
hiểu rõ, rốt cuộc sau này hắn và nàng vẫn không thể tìm về ký ức ngày xưa nữa
rồi.
Hồi
lâu không nghe được tiếng đáp trả của hắn, Lang Gia tĩnh không khỏi xoay người
lại nhìn.
Đôi
mắt ẩn chứa đau đớn của hắn bị bóng đêm che khuất, nhưng vẫn lộ ra ngoài.
“Ngươi
nói đúng, có lẽ ta nên lui xuống, rời khỏi hoàng triều, bây giờ cũng là lúc
ngươi tự mình lo việc triều chính được rồi."
Lang
Gia Tĩnh không hề đoán trước được việc hắn thoái nhượng quyết tuyệt như vậy,
dưới một người, trên vạn người, địa vị đó biết bao người mơ ước, sùng bái như
vậy, phóng mắt khắp thiên hạ, đại khái cũng chỉ có một người không hề quyến
luyến là hắn, Toàn Hải Đường.
Đón
nhận đôi mắt thoáng kinh ngạc của nàng, Toàn Hải Đường thản nhiên mỉm cười.
“Trong
hai năm ta xuất chinh bên ngoài, cho dù không có sự phụ tá của ta, ngươi vẫn
chỉnh đón mọi việc trật tự rõ ràng, hơn nữa lại rất thành thạo, ta cũng có thể
yên tâm mà gỡ bỏ cái vương vị Nhiếp chính vương này rồi.”
Hắn
cởi bỏ mũ mẹn trên đàu xuống, giao tận tay nàng, tuỳ ý để một đầu tóc đen xoã
tung trên vai.
Lang
Gia Tĩnh bắt buộc chính mình phải thờ ơ với việc này: “Tước vương vị Nhiếp
chính vương của ngươi rồi, ngươi phải rời khỏi hoàng cung, ngươi......đừng hận
ta.”
Toàn
Hải Đường nhẹ nhàng lắc đầu.
“Công
danh lợi lộc cơ bản cũng chỉ như mây bay, xem qua lướt qua, thứ duy nhất ta
nuối tiếc chính là......ta đã làm thương tổn ngươi, phản bội tình yêu của chúng
ta.”
Ô
ô......Rất cảm động! Có thể thấy được hắn đối với chuyện này lúc nào cũng canh
cánh trong lòng! Kể từ đó, phần thắng của nàng có thể nói là được nâng lên rất
nhiều.
“Nói
những lời này, cũng đã quá muộn rồi.” Nàng cố ý lạnh lùng nói.
Hắn
cười khổ, “Ta hiểu.”
Thương
tổn nàng thì đã rồi, còn nói nhiều làm gì nữa.
Nàng
nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn, quyết tâm nói: “Ngươi đi đi!"
Toàn
Hải Đường nhìn nàng thật sâu, rất nhiều cảm xúc theo đáy mắt xẹt qua, thiên
ngôn vạn ngữ không biết từ đâu đến, nhưng cuối cùng chỉ nói được một tiếng,
“Bảo trọng.”
Lang
Gia Tĩnh vốn định tiêu sái đáp lại hắn một tiếng “Trân trọng”, nhưng lại không
nghĩ tới, lời muốn nói nhưng lại nói không thành.
Hắn
mỉm cười, như muốn nhớ kỹ khuôn mặt này của nàng, dùng ánh mắt nhìn thật sâu,
thật sâu khuôn mặt kiều diễm kia, thẳng đến hắn hoàn toàn xem đủ mới thôi.
“Ta
đi đây.” Nói xong, hắn xoay người ra khỏi Cần Chính điện.
Trong
một khắc khi hắn bước khỏi cánh cửa lớn kia, Lang Gia Tĩnh chỉ thấy mắt mình
một mảnh sương mù, cái gì cũng không nhìn rõ.
Trời
mới biết nàng có bao nhiêu không tình nguyện, dù chỉ có một chút nàng cũng
không muốn rời khỏi hắn!
Biết
rõ một chút thời gian ngắn ngủn này là biệt ly, nhưng nó vẫn làm cho tim nàng
như xé thành hai nửa, đau đớn không nguôi.
Ai!
Nàng bắt đầu nghi hoặc bản thân mình dường như đã chống chọi không lại rồi.
Mà
hình như việc này chỉ gống như một bước khởi đầu!
"Vương
gia hồi phủ ---”
Theo
tiếng gia nhân thông báo, là thân ảnh Toàn Hải Đường đi qua dãy nhà, dọc theo
hành lang gấp khúc mà vào phòng riêng, một mặt hỏi tổng quản,“Phu nhân hôm nay
có khoẻ không?"
Tổng
quản không dám giấu diếm, “Hồi Vương gia, phu nhân hôm nay.....lại ho ra máu.”
“Ho
ra máu?!” Toàn Hải Đường vội vàng hỏi: “Truyền Thái y đến kểm tra chưa? Thái y
nói như thế nào?”
“Thái
y nói...... Bệnh phôi của phu nhân đã đến giai đoạn cuối, uống trăm lại
thuốc......cũng chỉ kéo dài thêm một ít thời gian mà thôi.”
Chẳng
lẽ Thu Thuỷ thật sự sống không khỏi năm nay hay sao? Sắc mặt Toàn Hải Đường
không khỏi ngưng trọng. “...... Ta đã biết, ngươi đi xuống đi!”
Đi
vào phòng, Toàn Hải Đường đứng ở mép, nhìn thê tử yếu ớt nằm trên giường, đáy
mắt không khỏi có chút đau xót cùng thương tiếc.
Như
cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hắn, Thu Thuỷ chậm rãi mở to mắt. Nàng suy
yếu nhìn hắn cười, có một chút mơ hồ.
“Vương
gia, ngươi đã trở lại?”
“Thu
Thủy, nghe nói hôm nay ngươi lại ho ra máu?” Ánh mắt hắn tràn ngập lo lắng,
“Uống thuôc chưa? Cảm thấy thế nào?”
Thu
Thủy vươn cánh tay chỉ toàn thấy xương, nắm tay Toàn Hải Đường, “Sinh tử có số,
cơ thể của ta ta tự mình biết, đối với bệnh này hiểu rất rõ, ta thật sự có lỗi,
liên lụy ngươi......”
“Đừng
nói bậy, ngươi không có liên lụy ta.”
Thu
Thủy lắc lắc đầu, “Ta ngay cả mệt cũng phải khiến ngươi bận tâm, ngay cả vương
vị Giam quốc Nhiếp chính vương cũng vậy......”
Bị
tước quyền Nhiếp chính vương, hoá ra nàng cũng biết.
Toàn
Hải Đường cười nhẹ, cũng không để ở trong lòng.
“Nữ
hoàng đã có năng lực quản lý, Nhiếp chính vương ta cũng đến lúc thoái lui,
huống hồ, không cần vào triều, ta còn có thêm nhiều thời gian chăm sóc cho
ngươi, như vậy không phải tốt lắm sao?”
Bệnh
tình Thu Thuỷ càng ngày càng trở nên xấu, mười tám cái thùng trên đầu hắn càng
ngày càng cao lên, hắn rất sợ một ngày nào đó nó sẽ đột nhiên rơi xuống--- ( k
biết 18 cái thùng là cái chi chi nữa =___=)
“Thời
gian của ta cũng không còn nhiều, vậy mà ngươi vẫn nguyện ý cùng ta thành thân,
đời này cũng xem như không uổng phí,” Nàng điềm tĩnh tươi cười, có vô tận thỏa
mãn, “Nhưng, Vương gia, một khi ta đi rồi, thời gian cũng sẽ không ngừng lại,
từng ngày của ngươi.....”
“Thu
Thủy......” Hắn không thích nghe những lời này của nàng.
“Vương
gia, hãy nghe ta nói,” Nàng đánh gãy lời hắn, cố ý muốn cho hắn hiểu được ý của
nàng, “Lang Gia quốc cần ngươi, nữ hoàng cần ngươi...... Mà ngươi, cũng cần nữ
hoàng, các ngươi là một đôi trời sinh giành cho nhau.”
Đón
nhận ánh mắt khiếp sợ của toàn Hải Đường, Thu Thuỷ hơi nở nụ cười.
“Ngươi
thực kinh ngạc sao? Tại sao ta lại biết được việc này?”
Đúng
vậy, hắn thực kinh ngạc.
Hắn
là một người rất biết che giấu, bởi vậy mới đem toàn bộ yêu hận để trong lòng,
cho dù hắn yêu Lang gia tĩnh say đắm bao nhiêu, cũng chưa từng để lộ ra bên
ngoài, nhưng Thu Thuỷ lại có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, sao hắn lại không
kinh ngạc được?
“Ngươi
như thế nào biết?”
“Bởi
vì ta hiểu ngươi, cũng như hiểu chính mình.” Thu Thủy xốc chăn lên, cùng với
Toàn Hải Đường ngồi ở mép giường, nàng nhìn thẳng hắn. “Từ khi ta biết ta chính
là vị hôn thê của ngươi, ta liền bỏ ra rất nhiều thời gian để quan sát ngươi,
mà ta càng để ý, ta càng bị ngươi hấp dẫn, ta từng âm thầm thề, cả đời này, trừ
ta ra, đừng có người thứ hai mơ tưởng làm vợ của ngươi.”
Mặt
hắn biến hoá rõ rệt, nhìn nàng, đôi mắt có quầng thâm đen, có bao dung, có sự
sầu não, cũng có nỗi nhớ nhung kì lạ.
“Ta
đã hoàn thành giấc mộng của ta rồi, có đôi khi ta thậm chí cảm thấy, nếu lúc
này ta liền như vậy rời khỏi nhân gian, cũng có thể hạnh phúc đời sau.”
“Thu
Thủy!”
Nàng
nhìn bộ dáng của hắn, nở nụ cười. “Ai! Ta chỉ nói thôi, xem ngươikìa!”
“Ngay
cả nói cũng đừng nói, sinh ly tử biệt không phải là việc có thể đem ra đùa
giỡn.”
“Được,
chúng ta không đùa, ta muốn ngươi đồng ý với ta một việc.” Thu Thủy trịnh trọng
nói:“Ngươi phải cam đoan với ta, ngươi nhất định phải làm được!"
Toàn
Hải Đường nhíu mi,“Chuyện gì?”
“Sau
khi ta đi rồi, sẽ có người kế tục ta, mà đối tượng......” Nàng từng chữ từng
chữ một nói: “Là Lang Gia Tĩnh.”
“Thu
Thủy...... việc này, việc này không thể được!”
“Sao
lại không được? Ngươi còn yêu nàng, không phải sao?”
“Đúng
vậy, ta yêu nàng ấy, nhưng ta cũng không muốn thương tổn nàng.” Toàn Hải Đường
hạ giọng nói nhỏ, “Ta phản bội tình yêu của nàng đối với ta, ta biết nàng sẽ
không tha thứ cho ta.”
Bởi
vì một câu kia, ngươi đã không còn là Toàn Hải Đường của ta.
Một
câu này cũng đã nói rõ lập trường của hai người, rằng sau này một chút lien
quan cũng không hề có.
“Không,
nàng đã tha thứ cho ngươi rồi.”
Toàn
Hải Đường lắc đầu,“Nếu nàng tha thứ cho ta, nàng sẽ không muốn ta rời khỏi
hoàng cung, làm một kẻ hư danh ‘Trấn quốc Vương’.”
“Bởi
nàng làm như vậy, cho nên ta khẳng định rằng nàng đã tha thứ cho ngươi, không
chỉ như thế, nàng còn thành toàn hy vọng của ngươi.” Thu Thủy mỉm cười nói: “Nữ
hoàng phong ngươi một cái chức quan nhàn hạ, đúng là muốn ngươi cùng ta làm bạn
vượt qua thời gian này, bởi vì, nàng biết nếu nàng không làm như vậy, sau này
ngươi nhất định sẽ tự trách bản thân mình. Nàng yêu ngươi, không đành lòng nhìn
ngươi hối hận, cho nên, nàng ngầm đồng ý hôn sự của chúng ta, cũng đem nam nhân
mà mình yêu mến tặng cho ta.”
Đây
là dụng ý chân chính của Tĩnh Nhi sao? Toàn Hải Đường cười khổ nói:“Cám ơn
ngươi đã nói cho ta biết...... Nhưng, ta cùng với nàng, đã không thể có khả
năng quay lại rồi.”
“Không,
có khả năng......”
Hắn
làm cái thủ thế ngăn cản nàng nói, đè nàng nằm xuống, “Thu Thủy, nghỉ ngơi cho
thật tốt đi! Không nghỉ ngơi. Bệnh thế nào mới khỏi?”
Biết
hắn không muốn nói tiếp, nàng cũng đành nghe lời mà nằm xuống.
“Vương
gia cũng đi nghỉ ngơi đi! Nãy giờ ngươi cũng rất mệt rồi, sắc mặt không tốt,
cũng gầy đi rất nhiều, làm cho ta rất là lo lắng.”
“Ta
sẽ tự chăm sóc cho mình.”
Bọn
họ liên miên nói chuyện trong chốc lát, sức hẻo của Thu Thuỷ gắng đỡ không nổi,
ở bên cạnh Toàn Hải Đường mà từ từ tiến vào mộng đẹp.
Toàn
Hải Đường lén lút rời khỏi tẩm phòng, ở trong đình viện lẻ loi đi bộ.
Không
ai biết hắn suy nghĩ cái gì, không ai hiểu được vì sao hắn thở dài, ánh trăng
sáng tỏ chiếu vào người hắn, tạo nên cái bóng dài thật dài, dường như hắn đang
rất cô quạnh, xa xăm không thể gần.
Tuy
Toàn Hải Đường buông việc triều chính, nhưng thế lực của hắn cũng không thể xem
thường, quan lại triều đình đến cả trăm người đều do hắn đề bạt, cho dù Toàn
Hải Đường không nhiếp chính, nhóm triều thần cũng thỉnh thoảng đến cửa nhà thăm
hỏi, ở Lang Gia quốc, hắn vẫn như cũ có địa vị hết sức quan trọng, không người
nào có thể thay thế được.
Như
lúc này, nếu triều đình có gió nhẹ thổi qua, lập tức có người chạy đến chỗ Toàn
Hải Đường cấp báo, mỗi một quyết sách của Lang Gia Tĩnh, mỗi một hành động,
Toàn Hải Đường đều biết rõ ràng.
Lang
Gia Tĩnh không biết sao?
Không!
Nàng không chỉ có biết, thậm chí nàng còn hiểu rõ ràng! Điều này đúng là điều
mà nàng mong đợi!
Nàng
muốn hắn nhìn thấy cách làm của nàng, cho dù hắn muốn xen vào nhưng cũng đành
bó tay ngồi đó, chỉ có như vậy, hắn mới có thể vĩnh viễn không yên lòng, vĩnh
viễn nóng ruột nóng gan!
Sau
khi bãi triều, Lang Gia Tĩnh theo thường lệ lại đi tới Văn Uyên các, luôn luôn
coi trọng không gian cá nhân của Phượng duẫn Thiều, còn Phượng Duẫn thiều, đối
với việc muốn khiếu nại ban đầu nay cũng đành chịu thua, để nó trở thành thói
quen
“Sư
phụ!”
Người
chưa tới, tiếng đã tới trước, nữ hoàng bệ hạ giá lâm rồi. Phượng duẫn Thiều thở
dài một hơi, buông quyển sách trong tay xuống bàn, đứng dậy nghênh giá.
“Vi
thần tham kiến bệ hạ.” Phượng Duẫn Thièu không thể ngoại lệ, chấp tay hành lễ.
Lang
Gia Tĩnh phất phất tay, tựa hồ đối với việc lễ nghi kiểu này vô cùng thiếu kiên
nhẫn. “Được rồi, được rồi, ở đây cũng chẳng phải người ngoài, hành lễ cái gì
chứ?”
Phượng
Duẫn Thiều không khỏi bật cười, “Thần hướng quân hành lễ, cư nhiên bị quân ghét
rồi!”
Lang
Gia Tĩnh bướng bỉnh cau cái mũi, “Ngươi biết rõ ta luôn luôn ghét kiểu cách,
ngươi lại nói móc rồi.” Nhìn thấy quyển sách nằm trên bàn hắn, nàng tò mò cầm
lấy lật tới lật lui, “Đây là quyển sách của Uyên ca ca ah! Gì...... Ngũ Vịnh
Nhứ, cái tên quen quen!”
“Nàng
là Trạng Nguyên năm nay.” Phượng Duẫn Thiều nhắc nhở nàng.
Nàng
bừng tỉnh đại ngộ, “Nga -- đã biết! Ta nhớ ra rồi. Kỳ nữ câu từ lưu loát, Uyên
ca ca cũng từng nói qua, nhưng mà ta không nhớ hết.”
Ở
Lang Gia quốc nam nữ ngang hàng, văn võ khoa cử đều không giới hạn nam nữ, tất
cả cũng có thể ghi danh. Cho nên, bao năm qua, Lang Gia Tĩnh không những có nữ
Đô Đốc, còn có Nữ Lang, nữ Trạng Nguyên, nữ Ngự Sử cùng nhiều chức vị khác.
Phượng
Duẫn Thiều tà nghễ nhìn nàng hỏi: “Ngươi hôm nay đặc biệt tới tìm ta, chắc
không phải ngộ đạo ( ngộ ra đạo lý ) rồi, hay là muốn dốc lòng học tập?”
“Muốn
ta dốc lòng học tập, kiếp sau đi!” Nàng không thích học bài, hắn cũng không
phải không biết.
Ai!
Hắn biết mà.

