Mãi Mãi Bên Em - Chương 11
Chương 11:
Sáng hôm sau cô thức dậy đã là 10 giờ trưa, lê cái thân mệt
nhoài bước xuống giường, cô kiếm dép trong nhà đi vào rồi ra đứng ngoài cửa sổ.
Qua sự việc hôm qua, cô cũng đã hiểu được vị trí mình trong lòng anh đến đâu. Tình
cảm đó nó không đẹp, cũng không sâu sắc như cô nghĩ, đơn thuần chỉ là một tình
bạn bình thường, thậm chí nó còn là một cuộc trao đổi thân thể. Anh quan tâm,
chăm sóc, lo lắng cho cô và những cử chỉ tốt đẹp đó cũng giống như theo quy tắc
nhân quả, ắt có người mở nút và có người đóng nút, nói theo một cách khác, nó
chỉ tồn tại như một thứ đẹp đẽ mà không có nguyên do. Chỉ là do cô suy nghĩ quá
nhiều, tưởng tượng ra mà thôi, cô thích anh, có lẽ cô vẫn còn chưa biết được.
Hay cô sợ yêu, sợ anh vứt bỏ, sợ một ngày nào đó Thiên Tinh của anh quay về và
mọi chuyện sẽ bắt đầu như lúc ban đầu. Cô và anh vẫn thế, vẫn tồn tại nhưng
không dung nhập, hai cá thể vẫn độc lập, vẫn sống nhưng không dành cho nhau hay
xem nhau như người xa lạ, không quen biết cũng như chưa từng gặp. Cô vẫn chờ đợi,
chờ đợi từ anh một câu nói “Em đi đi, sau này đừng liên quan đến nhau nữa”
nhưng anh vẫn thế, vẫn tốt với cô, sao vậy? Cô tự hỏi, bộ câu nói đó khó nói lắm
sao? Chỉ cần miệng anh nói ra, cô ắt hiểu và sẽ ra đi không chút hối tiếc.
Nhưng anh vẫn dịu dàng như người mà cô cần tìm kiếm. Còn hơn một tháng là chẵn
một năm cô ở chung với anh (Tác giả: cho muội tua qua nhanh nhanh một tý cho nó
lâu *cười gian*). Bạn thử nghĩ xem? Nếu bạn sống chung với người khác giới
trong một nhà những quãng thời gian dài như thế, bạn sẽ nảy sinh những gì? Tình
cảm? Sự trân trọng? Nỗi mất mác, lo lắng hay cô đơn? Thứ mà con người ta sợ nhất?
Cô cũng thế, dù là con của Mafia nhưng cô cũng là người, cũng là con gái, cô
cũng biết yêu, biết lo sợ và biết giữ lấy, nhưng với trường hợp cô lúc này.
Nực cười!
Yêu không ra yêu, thích không ra thích, bạn bè lại càng
không ra bạn bè. Nói đúng hơn, đó là tình cảm đơn phương, chỉ nảy sinh trong mỗi
tâm trí cô. Thật đấy! Cô đau, nhất là trong lúc này đây, cô biết, mình chỉ là một
người thay thế.
“Tách”
Một hàng nước mắt thấm đẫm trên khuôn mặt cô, xót xa nhỉ, có
đáng không? Cô tự cười cho chính bản thân mình, ngu ngốc, yêu để làm chi rồi khổ
như thế. Tâm can cô không muốn liên lụy tới ai, nhất là gia đình cô và đặc biệt
là người cô yêu, nhưng giờ thì sao? Thay đổi rồi! Một chút cô ngày xưa cũng
không có. Đình Đình mạnh mẽ, lạc quan, máu lạnh đã chết, giờ chỉ còn tồn tại một
Đình Đình yếu đuối, nhu nhược và hay rơi lệ mà thôi.
Khẽ đưa tay lên lau nước mắt, cô thấy nhói, tay cô cứng cứng,
không còn mềm mỏng và linh hoạt nữa. Kệ, không quan tâm, cô bước vào trong
phòng tắm vệ sinh cá nhân, mọi hành động, cử chỉ của cô đều khó khăn. Sao vậy
nè? Bị rạch khắp người cũng đừng nghiêm trọng như thế chứ. Phải mất hơn nửa tiếng
đồng hồ cô mới hoàn tất xong công việc mà bình thường chỉ hơn 5 phút là xong, tàn
tật khổ thế đấy. Mở cửa phòng cô bước xuống lầu mở tủ lạnh cầm chai nước trên
tay để uống, đi được nửa đường thì “Choang” – bình nước rớt xuống vỡ tan tành
thành những vụn thủy tinh nhỏ. Cô uất muốn bật khóc, cô nghĩ, tất cả đều muốn
chống đối cô sao? Cúi xuống dọn dẹp, cô bỏ chúng vào sọt rác rồi đi lên phòng
rút tai nghe cắm vào bên tai rồi nhấn “bíp” một tiếng.
Tút, tút tút.
[ Alo. Đình Đình, gọi huynh à? ]
Nghe được tiếng A Dũng bên đầu dây kia, cô khẽ cười, gật đầu
một cái, nói.
[ Vâng. Dẫn muội về nhà được không? Muội muốn gặp cha muội hỏi
một vài chuyện ]
[ Ừ. Đợi huynh, huynh sẽ tới đón muội ]
A Dũng lúc nào cũng thế, luôn đồng ý với cô mọi việc, bất kể
là chuyện gì anh đều chiều cô hết ý không chút càm ràm. Anh chưa từng nổi nóng
với cô hay quay lưng lại với cô cho dù có thế nào xảy ra đi chăng nữa, nhiều
lúc cô cũng tự hỏi. A Dũng tốt với cô, yêu thương cô như thế tại sao cô lại
không yêu anh nhỉ? A Dũng điển trai cũng không thua kém gì Thần Võ anh đâu, tận
tâm với cô từ lúc cô lọt lòng mẹ vậy mà đối với cô, anh chỉ như là một anh
trai, không hơn không kém, không tiến cũng không lùi.
Đứng trước cổng đợi A Dũng, lòng cô lại thấy nao nao. Thấy
anh tới, cô mới yên tâm được phần nào.
Bước lên xe, cô thắt dây an toàn rồi A Dũng chở cô về nhà.
Giới thiệu một chút về
căn biệt thự của Lạc Đình tỷ tỷ nhé: Biệt thự này được xây lên 4 tầng, tầng
cao nhất trên cùng gồm 3 căn, căn thứ nhất là nơi cất giữ và lưu trữ rất nhiều súng,
súng dài, súng ngắn, súng nhắm đều có cả nhưng nhiều nhất vẫn là súng DE – một
loại súng nhanh, nhạy và đầu súng khá dài. Căn thứ hai là nơi để trị liệu và
băng bó vết thương, dao, kéo, băng, gạc, bông gòn,… đủ cả, ngăn cuối cùng là một
hang động, chưa từng có ai đặt chân lên đó nếu như không có việc gì cả, và cô
cũng chưa từng vô căn đó bao giờ. Tầng thứ ba gồm 4 phòng, một phòng cho cha
cô, một phòng cho A Dũng, một phòng cho cô và phòng còn lại cho những vệ sĩ
thân cạnh nhất bên mình ở lại. Tầng thứ hai cũng không có gì đặc biệt, nó cũng
giống na ná với nhà kho. Còn tầng trệt thì có phòng khách, nhà bếp, phòng tắm,
nhà vệ sinh và những phòng khác nếu cần thiết. Toàn căn biệt thự là một màu
xanh da trời tinh khiết phủ bên ngoài còn bên trong thì được bố trí, sắp xếp
theo ý thích, mắt nhìn của chủ.
Khi đến nhà, A Dũng đi cất xe, còn cô thì bước vào trong. Cứ
ngỡ tiểu thư đã chết không ngờ vẫn còn sống, các người hầu trong nhà ai nấy
cũng vui mừng, ngạc nhiên. Vội xếp thành hai hàng, cúi rạp người đồng thanh hô
to:
- Tiểu thư, cô đã về
Cô im lặng không đáp, từ phía trong đi ra một cô hầu “đặc biệt”
nhìn cô, cúi đầu chào nói:
- Tiểu thư, ông chủ nói khi nào cô đến thì vào thư phòng gặp
ông
- Được
Cô trả lời rồi đi lên tầng ba. Tiến gần đến cánh cửa, cô gõ
một tiếng rồi mở cửa phòng đi vào. Thấy cha cô đang ngồi trên ghế đọc cái gì
đó, cô lẳng lặng kéo ghế đến ngồi trước mặt cha mình, ôn tồn nói.
- Con có chuyện muốn hỏi cha, mong cha sẽ giải thích tường tận
cho con hiểu
Nghe cô con gái cưng của mình lên tiếng, ông nhướn mày nhìn
cô, bỏ thứ dở dang đang đọc xuống bàn, đan hai tay lại với nhau, ông cười buồn:
- Ta đang không khỏe chắc con cũng biết, nghe A Dũng nói con
tới, tưởng là con đến thăm ta, thì ra là không phải. Nói đi! Con đang thắc mắc
chuyện gì?
Sau khi nói xong, cô rụt rè nhìn ông, quả là cô quên mất
chuyện này thật, đợt cô vì trả thù cho ông mà thân thể cô đã không còn nguyên vẹn
nữa làm cô quên béng đi cộng thêm chuyện của cô với Thần Võ làm đầu óc cô chẳng
còn thiết tha chuyện gì. Nay đến gặp cha mình cốt là để thăm dò tin tức, không
ngờ bị ông “vạch tội” đạo làm con bất hiếu. Chậc chậc, từ bao giờ anh lại quan
trọng hơn cha cô nhỉ?
Khẽ cười xòa cho qua chuyện, cô nắm vạt áo day diết nó lên
tiếng.
- Cha! Con xin lỗi, là con sai, tình hình sức khỏe của cha
thế nào rồi ạ? Người còn đau không?
Lạc Chính Y cười nhếch một cái, đáp:
- Ta rất khỏe, con không cần phải lo, còn con? Nghe A Dũng
nói con đến gặp Tuyệt Dương vì ta mà bị thương khắp người, con có sao
không?_ông nhìn mặt cô xanh xao, yếu ớt làm ông đau lòng khôn nguôi
Quả là cha vẫn thương cô, mặc dù ở tổ chức hay trên chiến
trường, ông là người cực kì nham hiểm, máu lạnh và tuyệt tình nhưng đối với cô,
ông vẫn như bao người cha khác, khoan dung và độ lượng, chính vì thế, cô đi
theo nghề Mafia là tự nguyện, không hề ghét cha cô à. Lắc đầu, cô trả lời:
- Không sao ạ, vì cha, con chết cũng không hối tiếc, chỉ
mong cha nói thành thật cho con vài chuyện_cô nhìn sâu vào đôi mắt ông rành mạch
nói
Ông gật đầu, cô ngồi thẳng dậy, hít một hơi thật sâu, cắn cắn
môi ngoài lên tiếng:
- Quỳnh Thiên Tinh. Cha có biết cô gái này không?_vừa nói cô
vừa đẩy tới tay ông một bức hình có một cô gái và một chàng trai đang cười tươi
trên cánh đồng
(Tác giả: nhớ không ạ? Là tấm hình Đình tỷ lấy trộm ở phòng Thần
Võ huynh ấy)
Nhận lấy bức ảnh trên bàn, ông run run nhìn, sao cô lại biết
Lạc Đan? Sao cô lại biết mối quan hệ giữa Nguyên Thần Võ và Lạc Đan? Trong đầu
ông bây giờ rất rối ren, hiện ra rất nhiều câu hỏi không lý giải hết được. Ông
biết, sớm muộn chuyện này cũng bị lộ nhưng ông cũng không ngờ nó lại xảy ra
nhanh đến như thế. Vậy là cơn ác mộng hằng đêm ông vẫn mơ tới đã thành hiện thực,
và, cô con gái còn lại duy nhất cũng sẽ vứt bỏ ông đi. Da mặt hơi nhăn của ông
nheo hết lại, nắm chặt tay, ông khẽ nói:
- Ta biết. Sao con lại hỏi về cô gái này?
Cô thật thà đáp:
- Bởi vì trong thời gian qua, ai cũng tưởng lầm con là chị ấy,
như cha cũng thấy đó, cô ấy có khuôn mặt cực kỳ giống con. Con rất sợ cha à!
Cha có biết gì về cô gái tên Thiên Tinh này không? Nói con nghe đi cha_cô sợ
hãi đứng dậy khỏi ghế, ngồi cạnh cha mình cầm lấy cánh tay ông
Ông bất đắc dĩ thở dài, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, vuốt
ve bên má phải cô nói:
- Con gái của ta, nếu như ta nói hết ra, vậy con có còn kính
trọng ta nữa không? Sự việc hôm nay nếu ta không nói thì dù gì cũng sẽ lộ ra
thôi.
Cô gật đầu kịch liệt không nguôi, bặm chặt môi xót xa nhìn ông.
Lạc Chính Y buông cô ra, đứng dậy cầm lấy bức hình, nhớ lại
sự việc năm xưa, chính xác là 30 năm trước kể lại toàn bộ cho cô nghe.
- Lúc ta 20 tuổi, ta là một Mafia không sợ trời, không sợ đất,
là người lạnh lùng không hề hé mở tình cảm với bất cứ cô gái nào. Đến lúc ta gặp
một người, cô ấy tên là Quỳnh Hiểu Vy, ta đã biết yêu, ta yêu cô ấy bằng tất cả
trái tim ta, bằng tất cả những gì ta có. Như con cũng biết, là một xã hội đen
đương nhiên sẽ có rất nhiều người tìm cách giết hại và đặc biệt sẽ nhằm vào nhược
điểm của ta mà giết. Hiểu Vy, cô ấy là một cô gái rất trong sáng và ngây thơ,
ta tuyệt không để cho cô ấy dính líu vào ta được. Vì sự an toàn của cô ấy, ta
đã chia tay với cô ấy ngay sau đêm hai chúng ta thân mật. Cô ấy không khóc chỉ
gật đầu chấp nhận, thật kiên cường, đến lúc cô ấy rời khỏi cuộc sống của ta. Ta
mới biết thế nào là đau, thế nào là thất bại, là nhục nhã, không bảo vệ tốt được
người yêu mình lại còn phủi tay sau khi phá hoại đời trinh trắng của cô ấy. Đến
một thời gian khá dài, Hiểu Vy quay lại và mang đứa con của ta, tên nó là Quỳnh
Thiên Tinh
Nói đến đây, ông quay lại nhìn sắc mặt cô, cô ngồi im như tượng,
trên mắt đã có âng ẩng dòng nước, chỉ thiếu trực trào là nó đã rớt xuống hai
bên gò má cô. Cô thật không ngờ cha cô lại lén lút quan hệ với người khác trước
khi cưới mẹ cô, lại còn có con nữa, thực sự chuyện này cô chưa nghĩ đến bao giờ.
Vậy là cô có chị, cô gái có khuôn mặt y như đúc cô vậy, là Thiên Tinh, cô ta là
chị cùng cha khác mẹ với cô. Ánh mắt vô hồn nhìn cha mình, giọng cô nghẹn lại
nói tiếp:
- Vậy sau đó thế nào? Làm sao nữa? Chị con đâu?
Khóe mắt cô đỏ lởm lên, sống mũi cô cay, vậy là nước mắt cô
rơi rồi. Chỉ trong vài tiếng rơi những hai lần, thật quá đỗi tưởng tượng. Lạc
Chính Y thở dài cho lầm lỗi của mình, đặt bức ảnh trên bàn, ông đút tay vào túi
quần lên tiếng:
- Sau khi ta biết được, ta đã đem hai người họ về nhà nuôi,
một bước cũng không cho họ ra khỏi nhà. Ngay hôm sinh nhật ta, cô ấy đã bỏ đi
không chút dấu vết, chỉ bỏ lại đứa con và bức thư cho ta, ta đã đau khổ biết
bao nhiêu. Lật tung cả nước lên mà cũng không tìm thấy, đến một ngày xuân, cô ấy
quay lại, ta vui lắm nhưng vì sau này ta mới biết, hóa ra, Quỳnh Hiểu Vy bị bệnh
nan y nên đã ra đi sau hôm sinh nhật ta. Chớ trêu thay người ở bên cạnh ta suốt
mấy năm lại là mẹ con, Quỳnh Hiểu Vân – em song sinh của Hiểu Vy, từ đó cuộc sống
ta hoàn toàn đảo lộn. Ta yêu mẹ con nhưng lại nghĩ là Hiểu Vy, vì thế mẹ con đã
chọn cách từ bỏ ta để khiến ta hạnh phúc, rồi mẹ con mang thai con rồi cũng tìm
về ta. Sau khi sinh con ra, vì sinh khó nên bà ấy đã giữ con lại và qua đời. Hai
chị em, hai người con gái đẹp bị ta phá hoại, lại cho ta hai món quà y chang
nhau. Thật ngạc nhiên phải không?
Càng nghe cha cô nói, cô càng loạn, trên đời này cô chưa từng
nghe đến việc hai chị em sinh đôi giao phối với cùng một người đàn ông mà lại
sinh ra hai đứa con cùng giới tính, cùng dòng máu, cùng tính cách và đặc biệt
và cùng một khuôn mặt. Có phải là phép màu hay không? Khi đến đời cô, chị cô và
cô lại cùng yêu một người đàn ông. Phi lý, quá phi lý, đúng là sự việc thật khó
chấp nhận. Vậy chị cô đâu? Vậy giấc mơ trong chiêm bao đó là sao? Vội trấn tĩnh
lại cô chạy đến trước mặt Lạc Chính Y, gấp rút hỏi:
- Vậy chị Thiên Tinh đâu cha? Chị ấy ở đâu? Chị ấy có biết
việc này không?
Ngoảnh mặt lên nhìn đứa con gái bé bỏng của mình bị ông làm
vấy bẩn, lắc đầu khổ sở, ông nói.
- Trước khi con bị bắt cóc và mất tích, Thiên Tinh nó có về
đây tìm gặp ta. Thỉnh thoảng một tháng nó lại về thăm ta một lần, lúc đó, Tuyệt
Dương hắn bắt con bé và giết nó vì cứ ngỡ là con.
Ông im lặng, cô hoàn toàn buông xuôi cha mình ra, để bàn tay
mình lạc lõng giữa không trung. Hóa ra chị Thiên Tinh của cô đã chết, mà cô là
người gián tiếp hại chị ấy chết. Mà Thần Võ lại yêu Thiên Tinh đến như thế, liệu
một ngày anh biết được tất cả, anh có tha thứ cho cô không? Sợ hãi chèn ép tinh
thần cô lúc này nhưng sự báo thù còn lớn hơn gấp bội, cô không trách gì cha cô
cả vì tình yêu đâu do mình làm chủ.
Hạ Tuyệt Dương, chính mi đã giết chết chị ta. Đừng trách ta
độc ác, có trách, thì trách mi không có mắt.
……………………………………………………………………………………………………………………………………..