Mãi Mãi Bên Em - Chương 12

Chương 12:

Sau hôm cô biết toàn bộ sự thật do chính cha mình nói ra, cô
dần dần tránh né anh nhiều hơn, hễ cứ nhìn vào đôi mắt sâu hoắm của anh, cô lại
nghĩ tới cảnh chị cô chết thay cho cô. Tức giận thêm nỗi trả thù, cô lại căm
ghét bản thân mình hơn. Cho dù Thiên Tinh không phải là chị ruột của cô nhưng
cũng mang chung dòng máu với cô, chung một người cha và đặc biệt là cùng yêu
chung một người. Cô tự hỏi, nếu hôm đó chị không ra khỏi nhà và tới thăm cha
thì liệu việc này sẽ giải quyết như thế nào? Chị sẽ không chết và cô cũng sẽ
không nảy sinh tình cảm với Thần Võ. Cô vẫn là cô, một con người mang tên Lạc
Đình của thế giới ngầm, có sự yêu thương của cha và tình cảm ấm áp của A Dũng.
Bi hài! Nó cứ như một vở kịch, mà nữ chính phải thủ cả hai vai. Cả tuần lễ trôi
qua, cô và anh ít nói và gặp mặt nhau hơn, cô vì muốn tránh anh nên cứ nhốt
mình trong phòng, thỉnh thoảng tối anh về thì cùng nhau ăn cơm, sau đó việc ai
nấy làm, đường ai nấy đi, không ai thuộc về ai. Mấy hôm nay anh luôn về tầm giấc
2 3h sáng, cho là cô vô tâm đi nhưng cô luôn xác định anh về rồi mới ngủ à. Còn
anh chỉ biết vùi đầu vào công việc để tránh đi sự vô tình của cô, anh cũng
không hiểu tại sao sau cái ngày cô bị tai nạn cô lại ghét anh nhiều đến thế.
Nhiều lúc anh có nhớ lại, hay là vì chuyện anh nói ra cô chỉ là một vật thay thế
nên cô mới giận và lơ anh? Dù muốn dù không anh cũng tính xin lỗi cô nhưng hễ cứ
thấy anh có mặt trong nhà, cô lại giấu mình trên phòng, ngay cả nhìn anh một lần
cũng không thể.

Chán ghét! Anh ghét cô như thế này, cầm ly trà nóng hổi trên
tay anh cũng không có cảm giác nóng, chỉ cảm nhận được nó nguội và nó không có
vị gì. Càng bù đầu vào công việc, anh lại càng nhớ cô nhiều hơn.

Một Lạc Đình hồn nhiên, ngây thơ và trong sáng chứ không phải
là Quỳnh Thiên Tinh – một đóa hoa quỳnh nở vào trong giấc chiêm bao.

Mộc Lai bước vào đặt trên bàn làm việc anh sợi lắc QenLaz,
nói.

- Chủ tịch, đây là sản phẩm mới tung ra thị trường của công
ty chúng ta, ngài đã đặt một sợi, đây là hàng

Nghe Mộc Lai nói xong, anh quay đầu lại, cầm sợi lắc lên tay,
quả là đơn giản nhưng không kém phần sắc sảo và tinh tế. Đúng như ý anh, gật đầu
một cái, anh mở miệng:

- Được rồi. Cô có thể ra ngoài

Từ trong anh toát ra khí lạnh làm cô phải run người, nhưng
còn một chuyện cô chưa nói xong mà, đừng đuổi cô đi ngay chứ. Chủ tịch, anh thật
là quá đáng! Tức giận đấy, muốn nói lắm nhưng phận là thư ký không nên giận lẫy,
cô tự biết địa vị của mình trong lòng anh. Nuốt những thứ giận hờn xuống bao tử.
Mộc Lai lên tiếng:

- Chủ tịch, tôi còn chuyện cần thưa với ngài, liên quan tới
Thiên Tinh tiểu thư

Nghe nhắc tới Thiên Tinh anh cất sợi lắc vào trong túi quần,
đôi mắt đen huyền nhìn nữ nhân đằng sau. Anh khẽ nghiêng đầu không nói, Mộc Lai
gật một cái nói:

- Tên thám tử lần trước tôi thuê hắn, hắn điều tra ra được
Thiên Tinh tiểu thư đã chết. Hắn có nói với tôi nhưng tôi không tin, vả lại, hắn
cũng bảo tin đó chỉ là loáng thoáng nghe được chứ không chắc chắn. Còn lần này
thì khác, hắn đã biết rõ chính xác mọi việc, và đúng là như thế ạ

Thông tin từ miệng thư ký nói ra, anh có thể không tin nhưng
là thám tử? Cho là anh cũng không tin luôn đi nhưng đã có nhiều đêm anh nằm suy
nghĩ, khả năng Thiên Tinh sống là rất ít, nếu còn thì cô ắt sẽ về nhà tìm gặp
anh nhưng đều không thấy. Anh đau lắm, còn gì hơn khi nghe tin người yêu mình
chết chứ, nhưng sâu trong trái tim anh từ lâu đã ngự trị một bóng hình khác.

Lạc Đình?

(Tác giả: mọi người chú ý nhé, là dấu chấm hỏi, không phải
là dấu chấm *cười gian*)

Thở dài một cái, anh bất lực xua tay, hiểu ý, Mộc Lai từ từ
xoay người rời đi.

………………………………………………………………………………………………………………………………

8h tối hôm ấy

Anh lái xe từ công ty về đến nhà, vì quá mệt mỏi nên anh về
sớm, bình thường nếu như mọi hôm, phòng khách chỉ là một màu sáng trưng của
bóng đèn, không có người nhưng hôm nay thì khác, cả căn nhà là một màu đen
thui, chỉ có duy nhất màu đèn tivi phát ra và những tiếng rên còn hơn cả chữ
rùng rợn. Anh tò mò bước vào, nhìn thấy nữ nhân đang ngồi trên ghế sofa co rúm
người lại, bịt mắt, còn đắp cả đống chăn mền. Làm anh suýt cười ầm lên, là như
thế nào?

Sợ ma còn xem phim ma. Cô quả là gan đấy, ở một mình trong
căn biệt thự thế này còn dám xem phim ma, còn là ma cây mới khổ. Anh nhướn mày
lên nhìn màn hình tivi, khẽ cúi xuống cầm remote chuẩn bị tắt đi thì thấy có một
cô gái đang tắm vào lúc nửa đêm (12h), nhưng từ thân cây xuất hiện ra một con
ma đập vỡ cửa kính phòng tắm và giết chết cô gái. Vì quá hoảng sợ nên cô gái đó
chỉ kịp hét lên “Á” rồi chết ngủm, anh nhếch môi cười, thời đại này còn có đạo
diễn cho ma xuất hiện đúng lúc ghê.

- Á

Một tiếng hét thứ hai vang lên, còn chưa kịp tắt tivi thì
anh đã bị ai đó ôm chầm lấy cứng ngắc. Mồ hôi tuôn ra khắp lưng, giờ anh mới hiểu
thấu, bình thường khi đi hẹn hò, người nam luôn lấy rạp chiếu phim làm trung
tâm và nhất định sẽ chọn phim ma hoặc là phim kinh dị để xem, cốt là để người
yêu mình ôm đây mà. Thế cũng tốt, nam nhân trong tình yêu luôn luôn biến thái
và tận dụng mọi cơ hội có thể.

E hèm! Nói thế thôi, đấy là đa số chứ phần còn lại trên Thế
Giới, vẫn còn kha khá nhiều người tốt

Vuốt lưng nữ nhân trong tay, anh nhẹ nhàng nói:

- Đình Đình, nếu sợ thì lần sau đừng xem lúc anh không có ở
nhà, như vậy sẽ ảnh hưởng tâm lý về đêm, em sẽ không ngủ được

Nghe tiếng anh, cô muốn bật òa lên khóc, thực sự cả tuần nay
cô rất nhớ anh nha, nhớ không thể tả. Cô cũng không biết vì sao cô lại ôm lấy
anh như thế nữa, trong thâm tâm cô vẫn suy nghĩ, nếu sợ thì sẽ tắt đi và chạy
ùa lên phòng đóng cửa lại nhưng cô lại không thể. Sụt sịt cái mũi, cô lắc đầu
giải thích.

- Thần Võ, anh không có nhà, em thực sự rất chán, không biết
làm gì nên em mới mở phim để xem. Nhưng sợ quá, em…em em

Cô ấp úng vế sau không biết giải thích làm sao cho anh hiểu,
mặt lại đỏ rần lên, chẳng nhẽ nói vì sợ quá nên mới ôm anh cho bớt sợ. Không được!
Như thế mất mặt lắm, bờ vai anh rất ấm nha, to và rộng nữa, thật thích quá đi
(Tác giả: Đình tỷ à, đừng ôm Võ huynh của muội không buông chứ *lau nước mắt*).

Nụ cười của anh ngày càng khoét sâu và đậm hơn a, đây là lần
đầu tiên cô và anh ôm nhau nha, trong khung cảnh đen kịt thế này thật lãng mạng,
đưa tay điều khiển remote tắt tivi đi, anh buông cô ra, nén cười lại, anh nói:

- Đừng sợ! Anh tắt rồi, em đấy, tưởng gan lắm. Thôi nào, ăn
gì chưa?_anh kí vào trán cô

Vừa xoa xoa cái trán, cô ngại ngùng lắc đầu.

- Để anh xuống bếp nấu gì đó cho ăn, anh cũng chưa ăn nên giờ
thấy rất đói

Nghe anh nói xong, cô gật đầu như robot, thấy anh rời đi, cô
sợ hãi chạy theo sau lưng anh. Anh với tay bật điện cả căn biệt thự lên cô mới
an tâm được phần nào. Vứt áo vest để trên bàn ăn, anh nới lỏng caravat và tháo
tuốt tuồn tuột đồng hồ, sợi lắc bỏ bên cạnh. Anh bắt đầu bắt tay vô làm, thấy
anh lúi húi trong nhà bếp, cô cũng chả biết làm gì, ngồi trên ghế nghịch nghịch
cái tóc, cô mở miệng.

- Sao hôm nay anh về sớm vậy?

Đúng nha! Nếu biết anh về sớm thì chắc chắn cô sẽ không xuống
nhà xem phim ma đâu mà nhất quyết ở im trên phòng à. Anh vừa rửa vỏ hành tây vừa
sắc thành lát mỏng, nghe cô hỏi vậy anh cũng “thật thà” trả lời.

- Việc công ty anh giải quyết xong rồi thì về thôi.

Cô im lặng không nói gì, chống tay lên cằm nhìn thứ phát ra
ánh sáng lung linh đó, cô nhíu mày chồm tới lấy, nhìn một hồi, quả là nó rất đẹp,
đẹp không thể tả. Nhưng thứ này dành cho con gái, anh làm sao giữ nó chứ? Không
lẽ, “căn bệnh” đó của anh, anh còn chưa chữa.

Hắng giọng một cái, cô bập bẹ hỏi:

- Thần Võ, anh đeo thứ này sao?

Cô giơ chiếc lắc lên, anh quay lại nhìn, xong sau đó nhìn cô
như muốn nuốt chửng. Cô không biết phân biệt sao? Cái đó của nữ nhi, anh là nam
nhân, là nam nhân đó, vậy sao có thể đeo chứ. Đặt con dao xuống thớt, mở vòi nước
rửa sạch tay, anh tới giật lại sợi lắc không quên ký vào trán cô cái nữa, gằn
giọng nói:

- Cái này là sản phẩm mới của công ty anh, anh có dặn công
nhân làm cho anh hai cái, một cái được tung lên cho bộ sưu tập mùa Giáng Sinh
năm nay. Còn một cái, anh giữ lại

- Vâng. Em biết rồi, em xin lỗi_cô cúi gằm mặt xuống nhìn đất

- Đưa tay đây

Mặc kệ cô đang nói gì hay thế nào, anh chỉ ra lệnh cho cô
làm theo, thẫn thờ ngước mắt lên nhìn anh như ý không hiểu. Anh cũng không nói
thêm, hàng lông mày anh nhíu chặt lại, cô mới hoàn hồn đưa cánh tay mình ra.
Sau đó, anh mới thỏa mãn ý muốn tháo chiếc lắc ra và từ từ đeo lên tay cô. Tay
cô rất trắng nên kết hợp với hai màu xanh và bạc của chiếc lắc làm tôn lên vẻ đẹp
thanh cao và tinh khiết.

Nhìn chiếc lắc mà vừa nãy cô mới nghĩ nó cao sang được an
bài trên cổ tay mình thì có phần ngạc nhiên nhưng xúc động có vẻ nhiều hơn, cô
chưa hề có ý sẽ xin xỏ anh à, là anh tự nguyện nha. Cười tươi nhìn anh, cô nói:

- Em nghĩ…nó là của chị Thiên Tinh, không ngờ anh lại cho em

Cô vừa mở miệng đã nhắc tới Thiên Tinh, anh có chút khó chịu
cũng có chút bức rức lương tâm. Đứng dậy làm tiếp công việc của mình, anh trả lời:

- Nó là của em, chỉ một mình em, còn Thiên Tinh, em đừng nhắc
cô ấy nữa

Như vậy là sao? Anh nói gì cô nghe không hiểu à, cúi xuống
nhìn thứ óng ánh trên tay, cô khổ sở nói:

- Em không biết, em chỉ là một người thay thế, em không xứng
với nó

Anh tức giận quay phắt người lại, trừng mắt nhìn cô, quát lớn:

- Em đừng nghĩ mình là một người thay thế, em là em, em
không bao giờ là Thiên Tinh được

Cô im lặng không nói.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3