Mãi Mãi Bên Em - Chương 13
Chương 13:
Mới sáng sớm hôm nay anh đã ra khỏi nhà, từ lúc anh thức dậy
cho tới lúc anh qua phòng cô xem cô như thế nào rồi lái xe rời đi. Tất cả, cô đều
biết hết, chỉ là cô vẫn giả vờ ngủ và im lặng không nói gì mà thôi. Lái xe đến biệt
thự Lạc gia, anh để xe ở ngoài rồi tiến vào trong.
Ngạc nhiên?
Tò mò?
Hai thứ cảm xúc đang dâng trào lên con người anh lúc này, tối
hôm qua sau khi lên phòng, anh nhận được cuộc gọi từ Lạc Chính Y bảo là mời anh
đến nhà có chuyện cần nói gấp. Anh biết con người này, là Chủ tịch của một tập
đoàn lớn nhất nhì Thế Giới, ắt sẽ phải nghe qua ông trùm của thế giới ngầm. Anh
tuy là có biết đó nhưng chưa từng đấu khẩu với nhau bao giờ. Hẳn là người không
quen biết, vậy tại sao lại mời anh tới nói chuyện? Mà lần đầu tiên gặp nhau, có
gì cần nói sao? Không thù không oán, tất nhiên theo phép lịch sự, hậu bối phải
nghe theo tiền bối rồi.
Anh bước vào trong nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế ung
dung đọc báo, uống trà, tuy là trên mặt đã có nếp nhăn nhưng nhìn bàn tay đó,
chắc là còn rất khỏe. Hơn nữa là người của xã hội đen, 50 tuổi vẫn còn là thanh
xuân. Nhìn thấy anh cứ đứng mãi một chỗ không rằng không nói, Lạc Chính Y bỏ thứ
đang đọc dở xuống gấp lại để một góc trên bàn, nhướn mày nhìn anh, nói:
- Chủ tịch Nguyên, đã đến rồi thì mời ngồi
Anh cũng không bảo sao, ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông,
ngước nhìn người đang hiện diện trước mình, anh mở miệng:
- Ông không cần phải khách sáo như vậy đâu, cứ gọi tên tôi
là được rồi. Không biết ngài Lạc tìm tôi có việc gì?_bản tính sinh ra đã như vậy,
cho dù là người như thế nào, anh vẫn sử dụng ngôn ngữ lạnh đó
Lạc Chính Y sau khi nghe anh nói xong thì tỏ ra hứng thú. Tốt,
nói chuyện với ông mà không có một chút hoảng sợ là điều ông thích nha, anh thẳng
thắn như vậy, quả là giống ông. Uống một ngụm trà, ông nói:
- Nếu cậu đã vô luôn vấn đề, tôi cũng không dài dòng nữa.
Hai cô gái tên Quỳnh Thiên Tinh và Lạc Đình, chắc cậu cũng đã nghe qua. Hơn nữa,
còn rất thân, phải không?
A! Anh vốn là bất ngờ nha, anh đi đâu, làm gì, con người này
biết, chắc chắn anh sẽ không thắc mắc. Còn chuyện này là ngoài tầm dự đoán của
anh à. Ngay cả anh quan hệ với ai, ông ta cũng biết sao? Lo sợ cũng có, nhưng
tò mò nhiều hơn, nhíu mày nhìn ông, khẽ nhếch cái miệng cong lên một chút, anh
trả lời:
- Không ngờ ngài Lạc cũng bận tâm tới các mối quan hệ của
tôi, ngài hỏi vậy, chắc chắn là đã có điều tra và nắm bắt nguồn thông tin chính
xác và rõ rồi. Cần tôi đây phải nói ra sao?
Duyệt! Quả là miệng lưỡi sắc bén, không hổ danh là người của
thương trường, cười ha ha một tiếng, Lạc Chính Y vắt chân lên ghế sofa nhìn anh
nói giọng giễu cợt.
- Nguyên Thần Võ, tôi quả rất phục cậu, đúng, trước khi mời
cậu đến đây, tôi đã cho người điều tra cậu. Thật không ngờ? Cậu lại có mối quan
hệ bất chính với hai đứa con gái cưng của tôi
Cái gì? Anh đang nghe lầm sao? Chuyện này…sao có thể xảy ra
được? Ông ta nói, anh, có mối quan hệ, bất chính, với, hai người con gái, của Lạc
Chính Y??? Không phải, tuyệt đối không phải. Anh quen với Thiên Tinh hơn 5 năm
trời, gia đình của cô ấy anh biết rất rõ, cô ấy là trẻ mồ côi không nơi nương tựa
thì làm sao bây giờ lại xuất hiện ra một “người cha” cơ chứ. Về Thiên Tinh, chắc
chắn anh sẽ không tin, nhưng về phía Lạc Đình thì khác, từ lúc anh cứu cô cho tới
hiện tại, anh không hề biết gì về cô cả. Xem nào, Lạc Đình, Lạc Chính Y, hai
người có cùng họ. Vậy cô chính là con gái của Mafia!!!
Anh hoang mang? – không biết đây có phải là sự thật không?
Anh bần thần? – lo là sau vụ này, cô sẽ phải trở về bên cạnh
cha cô
Anh lo lắng? – công việc của cô là như thế đó, sẽ gặp rất
nhiều kẻ thù, vậy ắt tính mạng cô sẽ gặp nguy hiểm
Nhìn thấy sắc mặt anh ngày càng tệ, Lạc Chính Y ngồi thẳng dậy
uống ngụm trà, ánh mắt sắc lẹm nhìn anh lên tiếng:
- Tôi nói không sai mà phải không? Cậu đừng thắc mắc vì việc
này quá nhiều, sẽ không có lợi cho cậu đâu, mặt khác, tôi muốn hỏi cậu về thứ
tình cảm đang ở trong người cậu, Nguyên Thần Võ cậu yêu đứa con cả của tôi, Quỳnh
Thiên Tinh, cũng đồng thời là chị song sinh của Lạc Đình hay là Lạc Đình? Đứa
con bất hạnh của tôi?_càng nói giọng ông càng trở nên tức giận tột độ
Anh không ngờ sự việc lại trở nên rối ren như vậy, đã bao
người hỏi anh câu hỏi này, rằng trong tim anh, anh yêu ai? Trước kia, nếu không
gặp Đình Đình và Thiên Tinh cũng không biến mất, thì chắc chắn câu trả lời anh
chỉ có một, anh yêu Thiên Tinh, tình yêu đầu đời của anh nhưng bây giờ sao nhỉ?
Hằng ngày ở bên cạnh cô, nhìn thấy vẻ mặt cô mỗi lúc một khác, được yêu thương,
lo lắng, quan tâm, chăm sóc cô làm anh thay đổi hoàn toàn, anh biết sợ, sợ là một
ngày nào đó cô sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh. Anh biết nhớ, nhớ cái sự hồn
nhiên đó của cô, anh biết buồn, buồn vì bị cô lơ. Hai tính cách khác nhau, hai
Thần Võ khác nhau, ở quá khứ và hiện tại, anh cũng không suy đoán được anh là của
ai.
Với Quỳnh Thiên Tinh – anh dịu dàng với một tình yêu nhẹ
nhàng mà hạnh phúc.
Còn với Lạc Đình – anh xem cô như một người thay thế, trước
kia anh đã từng suy nghĩ như vậy nhưng kể lúc rất lâu rồi, anh lại nảy sinh cảm
giác khác với “vật thay thế”. Đó có phải là yêu không?
Bây giờ, nghe cha cô hỏi thế, anh đã xác định được, câu trả
lời của mình là như thế nào?
Nhìn thẳng vào đôi mắt thâm túy của Lạc Chính Y, anh dõng dạc
nói:
- Nếu như là một năm trước, có ai hỏi tôi, tôi sẽ nói rằng
tôi yêu Thiên Tinh, còn bây giờ, hiện tại hay tương lai, trong lòng tôi chỉ có
một người và sẽ mãi mãi là như vậy, người đó, tên là Lạc Đình
(Tác giả: *tung hoa, bắn pháo bông* ô la la, nghe chưa? Thổ
lộ ồi đó, yêu Đình tỷ ồi đó)
Quả là không ngoài tầm dự đoán của ông, chàng trai trẻ này
yêu Đình Đình như một con người thật, có linh hồn và có sức sống chứ không phải
như một vật thay thế, có khuôn mặt và có tính cách. An tâm hơn được rất nhiều,
Lạc Chính Y bộc lộ nụ cười thật của mình. Rút dưới hộc bàn ra một bức ảnh chuyển
qua cho anh, nói:
- Nếu như một ngày, Thiên Tinh quay về, cậu có còn yêu con
bé không?
Ông hỏi là thật nha, ông rất tò mò về câu hỏi này à. Trong
trường hợp là ông, ông sẽ không quyết định được, một bên là tình yêu bền vững
suốt mấy năm trời không rạn nứt, dại gì mà từ bỏ, còn một bên là tình yêu mới
chớm nở, đẹp mà lung lay. Nếu là bạn, bạn sẽ chọn ai? Không chần chừ hay suy
nghĩ đắn đo, anh cầm bức ảnh đó lên và “roẹt, roẹt” – bức ảnh là một cặp đôi
trai tài gái sắc nay phút chốc biến thành đống giấy vụn.
- Sự lựa chọn của tôi vẫn là Đình Đình
………………………………………………………………………………………………………………………………………….
Lái xe từ biệt thự Lạc gia về nhà mình, anh hoàn toàn đắm
chìm trong hạnh phúc, những ngày tháng tới, anh sẽ sống với tình yêu thật sự của
mình chứ không còn là nỗi ray rứt hay sao nữa. Mở cổng ra anh lái xe để vào bên
trong cất đi, rồi đi nhanh vào nhà.
Cô đang ngồi trên ghế xem ca nhạc, vừa ngáp ngắn ngáp dài, mặt
lờ đờ hết chỗ chê thì nghe tiếng động cơ xe vào nhà mình. Cầm remote tắt tivi,
cô lục đục mang dép vào rồi đứng dậy xem ai. Vừa quay ra thì thấy anh đứng thù
lù trước cửa nhìn mình cười toe toét. Cô nhíu mày ngạc nhiên.
Anh rõ là đi làm rồi mà? Sao lại còn ở đây?
Mới đi được 2 tiếng? Có cần về sớm như vậy không?
Anh cười? Cười rạng rỡ hơn ánh bình minh nha!
Cô ấp ớ nói lắp bắp:
- Thần Võ, anh…anh…sao…anh…anh
Chưa kịp hỏi hết cô đã bị người nào đó xông lại ôm chặt cứng,
ấm áp? Không hề nha, nóng lắm a, hạnh phúc? Cũng không, ôm không lý do mà, ngạc
nhiên? Ắt rồi, rất rất nữa à.
- Đây không phải ban đêm, em cũng không có xem phim ma mà
cũng không có gì để sợ, anh có cần phải ôm em nghẹt thở như thế này không? Thần
Võ_không thở được, xiết chặt cô quá nha
Nghe cô nói xong, anh mới giật mình buông cô ra, anh cũng
không ý thức được những gì mình đang làm. Chỉ là khi thấy cô vẫn còn đang hiện
diện trong nhà mình làm anh không nén nổi vui mừng mà chạy tới ôm chầm lấy cô.
Ngửi thấy mùi hương dâu thơm quen thuộc từ cơ thể cô phát ra làm anh càng muốn
ôm chặt hơn, chặt hơn, đem thân thể cô gắn lại làm một.
(Tác giả: :’( Huynh à, huynh tham quá, đừng mê Đình tỷ của
muội quá mà không muốn buông chứ)
Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng nhu mì của nữ nhân trước mắt,
anh kìm chế lắm mới không dám đụng vào mà sờ sờ nắn nắn (Tác giả: xí xí muội
nói tý, huynh này học khoa kiềm chế của Tiêu Nại huynh nè J). Cắn chặt môi dưới,
anh chỉ xoa xoa mái tóc mềm mượt của cô, ngại ngùng nói:
- Hứa với anh! Sau này, không cho phép em rời khỏi anh dù có
lý do nào đi chăng nữa
Đã ngạc nhiên nay còn ngạc nhiên hơn, cô trố mắt mở to con
ngươi nhìn anh hết sức có thể. Hành động của anh đã làm cô không thể tưởng tượng
rồi nay kết hợp cùng với lời nói. Lời nói? Lời nói? Làm cô sởn da gà nha, anh có
sến quá không? Muốn giữ cô ở lại thì cứ nói thẳng một câu chứ đừng vòng vo Tam
Quốc rồi nói như nói với tình nhân như thế chứ?
Khẽ bĩu môi nhìn, cô thoát khỏi vòng tay anh rồi nằm dài
trên ghế sofa lên tiếng:
- Muốn lưu em ở lại thì làm gì đó cho em ăn đi, sáng giờ
chưa có thứ gì vào bụng. Đói muốn chết
Á hà, thì ra cô cũng có mục đích đó, anh nghe thiên hạ đồn
quả là không sai, trước hết muốn nắm giữ trái tim một người con gái thì bước đầu
tiên phải qua bao tử. Cười với cô, anh gật đầu một cái rồi thủng thẳng đi xuống
bếp. Cô cũng tò tò đi theo, chứ sao? Ở đây chán chết à, cũng như mấy lần khác,
trong khi anh đang nấu nướng thì cô cũng chỉ có thể ngồi chơi mà thôi. Tuy là
anh vẫn đang bận bịu với mớ rau quả đấy nhưng vẫn mở miệng hỏi cô:
- Lần trước anh nhớ em có một quyển học nấu ăn mà, anh còn
thấy em rất tự tin nha cứ nghĩ sau này việc bếp núc sẽ do em quản lý. Sao giờ
anh vẫn cứ phải kham vậy?
Nghe anh nói cô mới nhớ ra, đúng là cô có học để nấu cho anh
ăn nhưng vì những “sản phẩm” cô làm ra đều rất khó ăn, làm mãi học mãi, thì
level cô cũng chỉ chiên được trứng hoặc là luộc trứng mà thôi. Xấu hổ quá! Ở
trong nhà người ta ăn uống, ngủ nghỉ như chủ vậy mà cô chả giúp anh được gì, chỉ
biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi đánh đàn piano, loanh quanh suốt những năm trời. Hắng
giọng một cái, cô ưỡn ngực đáp:
- E hèm, là do em thấy tay nghề anh vẫn chưa cao, còn em thì
quá đỉnh rồi nên em muốn huấn luyện anh để anh có thế nấu ngon hơn. Không cảm
ơn em mà còn sửa lưng em sao? Đúng là lòng tốt không được chấp nhận mà
Nghe cô “trình bày” cái lý do giải thích ngang ngược của
mình rồi còn chỉ trích ngược lại anh nữa làm anh suýt phá ra cười. Đình Đình
này, giống cô gái mới lớn hơn là Mafia đấy.
…………………………………………………………………………………………………………………………………….
- Anh hai, chuyện này em đã điều tra kĩ lưỡng rồi, con bé Lạc
Đình nó vẫn còn sống_một tên cận vệ kính cẩn thông báo
Nghe xong, Tuyệt Dương vứt điếu thuốc lá đang hút dở xuống đất,
dùng chân trì chiết điếu thuốc đó. Tức giận đấm xuống bàn phát ra một tiếng “Ầm”
quát lớn:
- Chúng mày rõ là ăn hại, tìm hiểu chưa? Xem ai là người
đang giữ nó?
Tên cận vệ sắc mặt xanh ngắt, run run đầu lưỡi lên tiếng:
- Dạ. Là Nguyên Thần Võ, hắn ta đang giữ nó cũng khá lâu rồi
Tuyệt Dương hạ giọng, ra lệnh:
- Ngày mai mang tài liệu về hắn đến đây, chúng ta sẽ dùng thứ
khác trao đổi với hắn
- Vâng.