Đạo phi thiên hạ - Tập 2: Vọng hải triều - Chương 055 (phần 2)
Mạc Tầm Hoan ngồi ngay ngắn trên mặt đất nghe được lời Sắt Sắt
nói thì đôi mắt đen sâu lóe hiện lên một tia sáng nhạt không dễ nhìn
thấy.
“Bắt đầu ném đi, ném đi!” Mọi người hiển nhiên không ngờ một
nữ tử lại dám khiêu chiến với La Ha vương tử đã thắng liên tiếp đêm
nay. Mọi người nhất thời đều cảm thấy cao hứng, cũng muốn nhìn đến tột
cùng ai thắng ai thua!
“Tiểu thư,người thật sự muốn ném tên vào bình rượu sao?” Tử Mê hơi lo lắng kéo Sắt Sắt lại hỏi một phen.
Sắt
Sắt hé mắt cười nói: “Không cần lo lắng!” Chỉ bằng tuyệt chiêu “ám khí
trùng trùng” của nàng thì trò ném tên vào bình rượu này chỉ là trò đùa.
Tiểu nhị đi lên phía trước, đem một chiếc bình bằng sứ trắng ra.
La Ha cười nói: “Tiểu mĩ nhận, ngươi ném trước đi.”
Sắt
Sắt đưa hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ra tiếp nhận hai đầu tên tinh xảo
bằng gỗ lim, nhẹ nhành đi đến trước tơ hồng, ánh mắt nàng đánh giá chiếc
bình phía trước.
Cổ chiếc bình thật thô to nhưng miệng bình thì
lại cực nhỏ, từ nơi này ném qua, mũi tên trong tay phải đi vuông góc thì
mới có khả năng rơi vào trong bình, xác định lực cùng phương hướng ném
là rất khó. Hơn nữa, đầu mũi tên trong tay cùng miệng bình không lớn hơn
nhau bao nhiêu, chỉ cần lực hơi chệch một chút thì chắc chắn đầu mũi
tên sẽ không vào.
Sắt Sắt hé mắt quan sát trong chốc lát, tiếng huyên náo của dị quốc vương tử Ha La bắt đầu vang lên.
“Mau ném đi, không phải là không ném được chứ! Không bằng nhận thua thì hơn.”
“Tên đã sẵn sàng, cô nương xin mời ném…” Tư Bắn (người giám sát cuộc thi) mặc trang phục đen đứng một bên cũng thúc giục la lên.
“Lão
đại, nếu ngươi không ném được,không bằng để ta thay ngươi đi, có lẽ còn
có một chút hy vọng!” Nam Tinh đứng bên cạnh Sắt Sắt nhỏ giọng nói.
Bắc Đẩu kéo Nam Tinh qua một bên, trừng mắt nói: “Ngươi đã quên tuyệt chiêu của lão đại rồi sao?”
Nam Tinh lúc này mới nhớ tới tuyệt chiêu “ám khí trùng trùng” của Sắt Sắt, không khỏi bật cười lui lại mấy bước.
Hiện
tại Sắt Sắt mặc quần áo nữ nhi làm cho hắn không quen mắt, khiến hắn
ngay cả những tuyệt chiêu của Tiêm Tiêm công nàng dường như cũng quên
mất.
“Tên đã sẵn sàng, cô nương xin mời ném…” Tư Bắn lại hô lên.
Sắt
Sắt nắm đầu tên, nheo mắt, lông mi thật dài vụt sáng, ngắm một hồi lâu
rồi hơi dùng sức. Chỉ nghe “đông” một tiếng, đầu tên liền ngay cả miệng
bình còn chưa đụng tới, chỉ lướt trên chiếc bình một chút rồi liền rơi
xuống một bên.
“Ha ha ha, thì ra quả nhiên là không trúng !” Những tiếng cười không kiêng nể gì vang lên.
Mọi
người thầm nghĩ thì ra Sắt Sắt lại lớn gan như vậy, dám khiêu chiến với
Ha La, còn tưởng rằng nàng thật sự có tài, trông cậy nàng có thể thắng
Ha La. Lần ném thứ nhất ngay cả miệng bình còn chưa chạm tới, nhất thời
có chút thất vọng.
Rốt cuộc nữ tử này có thể ném tên vào bình rượu được hay không?
Sắt
Sắt không chớp mắt, chà xát tay, đột nhiên mất đi một nửa nội lực nên
có chút không thích ứng. Lực đạo lần này nếu là ứng với nội lực trước
đây thì tất nhiên sẽ vào, nhưng đối với nội lực hiện tại thì khí lực quả
thật hơi yếu một chút. Xem ra lực phải hơi mạnh một chút.
Không
để ý đến những lời mỉa mai bên cạnh, Sắt Sắt lại ném thêm vài lần nữa
nhưng cũng đều không trúng vào bình. Đến những lần sau tuy rằng vẫn
không trúng nhưng cũng có thể chạm được vào miệng bình.
Sắt Sắt trong những lời mỉa mai đùa cợt của mọi người ném hết mười hai mũi tên trong tay.
Tư bắn lớn tiếng tuyên bố: “Giang cô nương không trúng mũi tên nào.”
Tư
bắn vừa nói xong, không chỉ có tiếng giễu cợt của những người khác mà
ngay cả Thanh Mai, Tử Mê, Bắc Đẩu cùng Nam Tinh cũng lộ ra vẻ xấu hổ.
Sắt Sắt đứng bất động ở đó, không giận dữ, không vội vã cũng không có chút xấu hổ nào, nàng cười nhẹ, sắc mặt thong dong.
Đến phiên La Ha ném, hắn chẳng thèm để ý gì đi đến trước vạch hồng, mỗi mũi tên ném đi đều trúng.
Cuối cùng tư bắn hô lên: “La Ha vương tử mười hai mũi tên đều trúng.”
Thực hiển nhiên ván thứ nhất là Ha La vương tử thắng.
“Giang cô nương, ngươi còn muốn đấu không?” Liền ngay cả tư bắn cũng nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên là muốn đấu!” Sắt Sắt thản nhiên nói lãnh đạm, thanh âm trong trẻo hòa nhã.
Tất
cả mọi người đều có chút kinh ngạc, vị cô nương này không phải là muốn
theo hầu hạ La Ha vương tử nên mới đấu cùng hắn chứ? Nếu không phải vậy
thì hẳn là đầu óc có vấn đề.
Đợt ném tên vào bình lần thứ hai bắt
đầu, lần này Sắt Sắt ném hai mũi tên đầu tiên đều trật ra khỏi miệng
bình, mãi đến cái thứ sáu mới nghe một tiếng ‘rầm, mũi tên đầu tiên rốt
cuộc cũng rơi vào miệng bình.
“A! Trúng rồi!” Có người giọng mỉa mai nói: “Tổng cộng mười bảy mũi tên thế nhưng chỉ trúng có một, cũng không tệ lắm .”
Tiếng
châm biếm còn chưa dứt,chợt nghe rầm, rầm, rầm…..,rầm, những mũi tên
trong tay Sắt Sắt giống như pháo nỗ liên thanh, từng cái một đều rơi vào
miệng bình. Một khi đã nắm được kĩ xảo, canh chuẩn độ mạnh yếu thì Sắt
Sắt vốn không có khả năng thua được.
Những âm thanh châm biếm rốt cuộc cũng phải “mai danh ẩn tích”.
La
Ha vương tử nhìn thấy cũng phải há mồm, có chút kinh ngạc, xem ra nàng
cũng từng luyện qua. Nhưng mà chút kĩ xảo đó vẫn còn không thể hơn được
hắn, hắn cũng không chần chờ cầm lấy mũi tên, mười hai mũi tên thì trúng
đến mười một.
Ván thứ hai vẫn là Ha La thắng.
Thế cục trước mắt, chỉ cần La Ha thắng thêm một ván, năm ván thắng ba sẽ không cần phải đấu tiếp.
Ván thứ ba, La Ha vẫn như cũ trúng mười một mũi tên.
Sắc mặt Sắt Sắt trầm tĩnh ném mũi tên đầu tiên, những tiếng rầm rầm liên tiếp vang lên, mười hai mũi tên đều trúng cả.
Mọi
người đứng xem nhất thời sợ ngây người, ván thứ nhất đến một mũi tên
cũng không trúng, hiện tại mười hai mũi tên đều trúng cả? Chẳng lẽ họ
nhìn lầm rồi, tất cả đều kìm lòng không được trợn mắt nhìn.
“Giang cô nương, mười hai mũi tên trúng cả!” Tư bắn cao giọng xướng lên, mọi người lúc này mới tin là thật.
Ván thứ ba, Sắt Sắt rốt cuộc cũng thắng được một ván, bên môi lộ ra một nụ cười rạng rỡ, sáng chói như ánh bình minh.
Mạc
Tầm Hoan ở trong đám người, tầm mắt dừng trên ý cười bên môi Sắt Sắt,
ánh mắt lóe lóe, bên môi cũng gợi lên một ý cười không một tiếng động.
Ván thứ tư là La Ha ném trước, đều mười hai mũi tên trúng cả.
Với thành tích này của hắn, các bạn bè của hắn lại bắt đầu kêu gào, mười hai mũi tên đều trúng, để xem nàng làm sao thắng được.
Sắt Sắt cười khẽ, tiến nhận mũi tên trong tay từ nhỏ nhị .
Nâng
tay, hơi ngẩng đầu, mũi tên vượt qua tầm mắt rơi xuống, lại đập vào
vách tường bắn ra rồi lại rơi vào tay Sắt Sắt, Sắt Sắt lại ném, mũi tên
rơi vào trong miệng bình rồi lại bay trở lại. Nàng cứ như vậy mà ném.
Mọi người chỉ nghe bên tai âm thanh rầm rầm, trước mặt là ánh sáng lóe
lên mê li nơi vân tay áo của Sắt Sắt xuất ra, theo ống tay áo lộ ra
những ngón tay ngọc thon dài trắng nõn, ngẫu nhiên trong ống tay áo lộ
diện làm cho lòng người kìm không được nghĩ đến búp măng mới nhú.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều xem đến choáng váng, một đám người cứng họng, đứng ở hiện trường.
“Tài
nghệ thật tốt, tài nghệ thật tốt! Trước kia chỉ nghe thấy trong văn tự ,
không ai có thể khiến đầu tên phản lại , không ngờ hôm nay có thể tự
mình nhìn thấy, thật là đáng biểu dương.” Tiền tam gia vừa rồi thua
trong tay La Ha đứng một bên khẽ thở dài.
La Ha cũng choáng váng, không ngờ Sắt Sắt lại có tài nghệ như vậy.
Nay
tuy rằng mới ở thế hòa nhưng ván kế tiếp, cho dù thế nào hắn cũng không
dám đấu, bởi vì như trước có trúng mười hai tên thì nàng vẫn có thể
thắng hắn.
“La Ha vương tử còn muốn ném nữa không?” Lần này đổi lại là tư bắn hỏi La Ha.
La Ha vương tử chán nản khoát tay áo, lớn tiếng nói: “Ném cái gì mà ném?”
“Không
ném chính là nhận thua, đại trượng phu một lời nói ra bốn ngựa khó
theo, vậy xin La Ha vương tử không được làm khó vị công tử này nữa.” Sắt
Sắt không chớp mắt nói lạnh lùng.
La Ha vương tử nhìn nhìn Sắt
Sắt, quay đầu lại Mạc Tầm Hoan nói: “Mạc Tầm Hoan, xem như ngươi may mắn
gặp gỡ một tiểu mĩ nhân ra mặt giúp ngươi. Hừ…” Noi xong hắn cùng các
vương tôn quý tộc rời đi.
Ván đấu tan nhưng Sắt Sắt lại trở thành
truyền kì của đổ phường Thịnh Vinh . Trong một thời gian rất dài, mọi
người đều bàn tán về vị cô nương họ Giang là một cao thủ ném tên vào
bình rượu.
Đám người giải tán, đại sảnh lớn trong phút chốc trở nên trống rỗng.
Mạc Tầm Hoan không đi, khoanh chân ngồi dưới đất đùa nghịch đàn Không trong lòng hắn.
Nam
Tinh bất mãn đi đến trước mặt hắn, nói: Aizz, ta nói, ngươi hẳn là phải
cảm ơn lão đại nhà ta chứ, nếu không phải lão đại nhà ta ra tay thì đàn
Không của ngươi sớm đã vỡ tan, còn dùng được sao?”
“Ta có nói
nàng giúp ta sao?” Mạc Tầm Hoan nói thản nhiên, không cảm động rơi nước
mắt cũng không hề bất mãn, sắc mặt rất thản nhiên, giống như tất cả là
chuyện bình thường nên làm.
Nam Tinh nghe vậy thì trong lòng nhất
thời tức giận, âm thanh lạnh lùng nói: “Uổng cho ngươi sinh ra mang hình
dạng con người đẹp đẽ, tại sao lại không biết tốt xấu như thế?”
“Nam
Tinh, không được vô lễ.” Sắt Sắt nhẹ giọng trách mắng, thật ra Mạc Tầm
Hoan nói đúng, hắn quả thật không xin nàng cứu hắn, là nàng không vừa
mắt những người đó khi dễ hắn.
“Kĩ thuật đánh đàn Không của công tử không tệ, vì sao phải diễn cho những người thô tục đó xem?” Sắt Sắt cười nhẹ hỏi.
Mạc
Tầm Hoan cúi đầu, ngón tay duỗi ra nhẹ nhàng lướt qua dây đàn Không,
những sợi tóc đen như mực rũ xuống, che khuất hai gò má đẹp như ngọc của
hắn, ở góc nhìn của Sắt Sắt có thể nhìn thấy hàng lông mi dày rậm của
hắn cong lên.
“Ta đánh đàn, cho tới bây giờ đều là vì người tri âm mà đàn ra.” Hắn thản nhiên nói, thanh âm trầm như dòng nước.
“Vì
tri âm? Ngươi nói những tên hoàng tử lỗ mãng kia là người tri âm của
ngươi?” Thanh Mai đứng bên cạnh cười xì nói: “Ta thấy ngươi đánh đàn cho
bọn họ nghe không thể nghi ngờ là đàn gảy tai trâu.”
Mạc Tầm Hoan
ngước đôi mắt lên, lạnh nhạt quét qua Thanh Mai một cái, cười vui vẻ
làm cho Thanh Mai trong nhát mắt dừng lại ý cười.
Không vì cái gì
khác, đơn giản là con ngươi đen thản nhiên cùng thuần khiết của Mạc Tầm
Hoan làm nàng cảm thấy nụ cười của nàng làm bẩn người của hắn.
Sắt
Sắt nghe xong lời của Mạc Tầm Hoan thì có chút kinh ngạc, mới vừa rồi
đúng là La Ha vương tử kia lệnh cho hắn tấu nhạc, nhưng khúc nhạc hắn
chơi không phải là khúc nhạc mà các vương tử kia thích, nhóm vương tử
kia bất mãn muốn hắn đổi lại nhưng hắn chỉ mắt điếc tai ngơ.
Xem
ra, hắn quả thật là vì người tri âm mà đánh đàn, chẳng qua không biết
mới vừa rồi nhiều người như vậy, không biết rốt cuộc ai là người tri âm
của hắn. Nhưng,mặc kệ là hắn đánh đàn vì ai, khúc nhạc của hắn quả thật
đã cảm động lòng nàng.
“Cảm ơn khúc nhạc của ngươi!” Sắt Sắt từ đáy lòng nói với Mạc Tầm Hoan.
Mạc
Tầm Hoan nhẹ nhàng khảy vài sợi dây đàn, tiếng đàn trong trẻo vang lên
thánh thót trong phòng, mà hắn lại cúi đầu không trả lời.
Sắt Sắt mang theo Thanh Mai, Tử Mê, Bắc Đẩu cùng Nam Tinh chậm rãi ra khỏi sòng bạc.
Đêm đã khuya.
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?” Thanh Mai lo lắng nói.
Bắc
Đẩu cùng Nam Tinh ngạc nhiên hỏi: “Lão đại, ngươi bị Tuyền vương đuổi
ra ngoài sao?” Biết được thân phận của Sắt Sắt nên cũng biết được nàng
là trắc phi của Tuyền vương.
Sắt Sắt tự giễu cười cười, nói: “Cũng không phải, là trốn ra khỏi nhà giam.”
“Nếu không có chỗ đi, không bằng về nhà ta ở tạm đi.” Phía sau truyền đến một lời nói nhàn nhạt.
Sắt
Sắt quay đầu lại nhìn thấy Mạc Tầm Hoan không biết đã đi theo từ khi
nào, tựa vào cánh cửa đổ phường, giọng điệu đạm bạc nói.
Sắt Sắt
thật ra cũng không nghĩ tới Mạc Tầm Hoan lại mời nàng, cự kì kinh ngạc
nghĩ ngợi không chớp mắt. Bắc Đẩu cùng Nam Tinh đều lưu lạc khắp nơi,
không có nhà cửa, nàng bây giờ tuyệt đối không nghĩ đến việc trở về Định
An hầu phủ, trước mắt thật sự không có nơi nào để đi.
Sắt Sắt cười nhẹ hỏi: “Không biết nơi ở của Mạc công tử có thể chứa được hết mấy người chúng tôi không?”
Mạc
Tầm Hoan thản nhiên nói: “Lưu lại ba vị cô nương thì cũng có thể!” Nói
xong, hắn ôm đàn Không dẫn đầu đi ra ngoài, cũng không để ý Sắt Sắt các
nàng có đuổi kịp không.
Bắc Đẩu cùng Nam Tinh nghe vậy, tức giận trừng lớn ánh mắt, nhìn theo bóng dáng Mạc Tầm Hoan nắm chặt quyền.
“Hai
người các ngươi vẫn nên trở về nơi ở của các ngươi đi, có việc gì thì
hãy đến đổ phường liên lạc.” Sắt Sắt nói xong, liền nhanh bước đi theo.
Thật
ra trong lòng Sắt Sắt đã có chủ ý, nàng vẫn muốn rời bến nhưng một con
thuyền cũng không có, mà Mạc Tầm Hoan là hoàng tử Y Mạch đảo quốc, muốn
rời bến cũng không phải việc khó.
Mấy người lập tức đi theo Mạc Tầm Hoan, xuyên qua các phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng đến một con phố phía thành phía Đông .
Phố phía Đông vốn là nơi cư trú hỗn tạp của những người dị tộc, nên Mạc Tầm Hoan ở nơi này.

