Đạo phi thiên hạ - Tập 2: Vọng hải triều - Chương 056 (phần 1)
Chương 56 - Vọng hải triều 4
Đêm
đen nặng trĩu, ánh trăng lưỡi liềm treo nơi chân trời, ánh sáng nhạt
nhòa cũng không thể chiếu sáng thứ gì, mơ hồ có thể nhìn thấy được những
bóng đen mờ mờ của những căn phòng hai bên dãy phố. Đi vào đường nhỏ,
con ngõ nhỏ này hiển nhiên là nơi ở tập trung của nhóm dân nghèo , cực
kì chật hẹp, dang hai tay ra là có thể đụng vào hai bên vách tường.
Mạc
Tầm Hoan đến trước cổng tò vò thì ngừng lại, cổng tò vò kia cực kì thấp
bé, nhìn qua rất chật hẹp. Thật ra, nhìn quần áo của Mạc Tầm Hoan thì
Sắt Sắt đã đoán được những ngày qua của hắn cũng thật khó khăn. Nhưng
như thế nào cũng không nghĩ tới hắn lại ở một nơi đơn sơ như vậy, nói gì
thì hắn cũng là hoàng tử của một quốc gia .
Cửa sổ bằng gỗ được
sơn màu đen nửa khép nửa mở, nghe được tiếng bước chân của các nàng, có
một người bước về phía cổng, dường như đã chờ ở đây rất lâu.
Nhìn
thân hình yểu điệu kia thì là một nữ tử, ánh trăng mờ nhạt nên không thể
nhìn rõ dáng vẻ của nàng, chỉ nghe âm thanh mềm mại uyển chuyển của
nàng theo cơn gió đêm thong thả truyền đến: “Tiểu hoàng tử, người đã trở
về.”
Quốc chủ của đảo quốc xưng vương nên người dưới gọi hoàng tử là vương tử, thực hiển nhiên nữ tử này là thị tỳ của Mạc Tầm Hoan.
“Tiểu vương tử, đây là ai vậy?” Thị nữ kia chú ý đến Sắt Sắt cùng Thanh Mai, Tử Mê đứng sau Mạc Tầm Hoan, nhẹ giọng hỏi.
Trời
thật tối, Sắt Sắt không thể nhìn rõ dáng vẻ của nữ tử này như thế nào,
nhưng chỉ bằng giọng nói uyển chuyển nhu hòa của nàng thì có thể đoán ra
nàng nhất định là một nữ tử dịu dàng xinh đẹp.
“Các nàng không có
chỗ đi, muốn ở tạm nhà của chúng ta mấy ngày, ngươi dẫn các nàng đến
sương phòng phía đông đi.” Mạc Tầm Hoan thản nhiên phân phó.
Thị
nữ kia lên tiếng, Mạc Tầm Hoan ôm đàn Không nhìn Sắt Sắt gật đầu nói:
“Nhà ta đơn sơ, hi vọng các vị đừng chê bai.” Nói xong hắn lập tức đi về
hướng nhà giữa.
Sắt Sắt các nàng mấy người theo thị nữ kia đi vào
cửa sương phòng phía Đông, thị nữ kia để cho các nàng chờ ngoài cửa còn
mình vào trước thu dọn một chút rồi mới mời các nàng vào.
Phòng
không lớn, cực kì gọn gàng, ngoại trừ một chiếc bàn gỗ lim thấp cùng vài
cái ghế dực nho nhỏ cũng không bài trí cái gì khác, nhìn qua rất vắng
vẻ, quả nhiên đơn sơ vô cùng.
Thanh Mai đi một vòng quanh phòng,
hai con ngươi đen đảo quanh, bỗng nhiên nói: “Tiểu thư, tại sao ngay cả
giường cũng không có? Vậy chúng ta ngủ ở đâu đây?”
Tử Mê nâng ngón tay chỉ: “Tại sao không có giường, đó không phải sao?”
Thanh
Mai cúi đầu thì nhìn thấy mình đang dẫm lên một khối gỗ lớn, nàng không
thể tin được nhíu máy nói: “Đây là giường ư? Tiểu thư, Mạc Tầm Hoan
không phải là vương tử sao? Tại sao lai nghèo khó túng thiếu như thế
này, ngay cả giường cũng không có, để chúng ta ngủ trên mặt đất.”
Thanh
Mai đang than thở oán giận thì rèm cửa bị vén ra, thị nữ lúc nãy dẫn
các nàng vào ôm một túi đồ, phía sau còn có một thị nữ đi theo, ôm chiếu
đệm cùng khăn trải giường đến.
Hai người các nàng tiến vào, tay
chân nhanh lẹ đem đem chăn đệm trải lên khối gỗ mà Thanh Mai oán giận
gọi là cái giường. Chuẩn bị xong xuôi, thị nữ kia hướng tới Sắt Sắt lễ
phép nói: “Nô tì tên là Anh Tử, nàng gọi là Nhã Tử. Các vị khách nếu có
gì phân phó thì hãy đến phòng bên Tây sương gọi chúng tôi. Khuya rồi các
người nghỉ sớm đi.”
Hai thị nữ vừa rồi đều ôm chăn, che mất khuôn
mặt, Sắt Sắt cũng không thấy rõ các nàng nhìn như thế nào, lúc này mới
nhìn thấy, Sắt Sắt nhịn không được than lên một tiếng.
Thì ra thị
nữ có âm thanh cực kì dễ nghe kia lại rất xinh đẹp tên là Anh Tử, trên
mặt có vài vết sẹo ngang dọc do đao gây nên làm cho người khác vừa nhìn
thấy cảm thấy đáng sợ vô cùng. Nhưng, mặt mày của Anh Tử rất tinh xảo,
thực hiển nhiên lúc trước cũng là một giai nhân xinh đẹp. Không biết đã
xảy ra biến cố gì mà làm cho nàng trở thành dáng vẻ như vậy.
Thị
nữ kia tên Nhã Tử lại không có vết sẹo, dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng, vừa
nói ra đã mỉm cười trong sáng, khiến người yêu thích. Nhưng nhìn cẩn
thận thì Sắt Sắt phát hiện, tay phải của Nhã Tử bị mất bốn ngón tay.
Trong lòng Sắt Sắt thoáng qua một vẻ bi thương, nàng cảm kích cười nói: “Làm phiền hai vị.”
“Anh
Tử, chúng ta phải ngủ trên mặt đất? Không có giường sao?” Thanh Mai
hỏi. Nàng vốn đang đưa lưng về phía Anh Tử, lúc này xoay người lại nhìn
thấy dáng vẻ của Anh Tử nhịn không được bịt kín miệng mới không làm cho
tiếng kinh ngạc bật ra.
Anh Tử không để ý mỉm cười nói: “Chúng tôi
mặc dù tạm ở Nam Việt nhưng cuộc sống vẫn dựa theo tập tục của Y Mạch
đảo quốc cho nên trước giờ đều không chuẩn bị giường, đã làm cho những
vị khách uất ức rồi.”
“Á, thì ra là thế, là phong tục của các ngươi .” Thanh Mai lắp bắp gật đầu nói.
Anh Tử cùng Nhã Tử thấy các nàng không còn việc gì liền nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Sắt
Sắt nhìn theo bóng dáng của các nàng, trong lòng cảm thấy cực kì nghi
hoặc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà Mạc Tầm Hoan và hai thị nữ lại thành
dáng vẻ như vậy.
Căng thẳng cả đêm, Thanh Mai đã sớm mệt nhọc, nằm trên đệm giường liền ngủ say.
Sắc
mặt của Tử Mê lại nghiêm trọng nhìn Sắt Sắt nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư,
Tuyền vương không phải vẫn không đồng ý người rời khỏi phủ sao, lần này
vì sao lại dễ dàng thả chúng ta ra? Tiểu thư, em cảm thấy người thực
không tốt, có phải cùng Tuyền vương quyết đấu bị thương không? Mới vừa
rồi ở đổ phường, vì sao lúc đầu người ném hơn mười lần đều không vào?”
Sắt
Sắt nhìn vào hai tròng mắt cùng khuôn mặt ngập tràn sầu lo của Tử Mê
than nhẹ một tiếng. Tử Mê và Thanh Mai không giống nhau, Tử Mê có võ
công lại vô cùng cẩn thận, có một số việc cuối cùng cũng không thể gạt
được nàng.
Sắt Sắt không chớp mắt, nói thản nhiên: “Chúng ta không
quyết đấu, mà là hắn hoài nghi ta ám sát Y Doanh Hương, cho nên phế đi
một nửa công lực của ta.”
“Phế đi một nửa công lực của người?” Tử
Mê run sợ một chút, tức giận nói: “Dạ Vô Yên dựa vào cái gì mà hoài nghi
tiểu thư làm. Đợi chút, Y Doanh Hương không phải nghĩ quẫn mà là bị
người ta ám sát sao?”
Sắt Sắt gật đầu, thấp giọng : “Bởi vì người
ám sát nàng dùng ngân châm làm ám khí, mà Dạ Vô Yên sớm đã biết ta là
Tiêm Tiêm công tử, vậy nên hắn cho là ta làm.” Dạ Vô Yên chung quy không
hiểu nàng, chẳng lẽ nàng lại là người nhẫn tâm như vậy sao?
“Tiểu thư, chuyện này người cho là do ai làm?” Tử Mê không chớp trầm tư .
“Ta
cho rằng có hai khả năng, khả năng thứ nhất chính là Y Doanh Hương tự
mình làm vậy nhằm hãm hại ta. Nhưng với hiểu biết mấy ngày nay của ta
với nàng thì lòng của nàng hình như không thâm sâu như vậy. Huống chi,
lần này nàng bị thương rất nặng, nếu không phải Dạ Vô Yên mời Cuồng Y
Vân Khinh Cuồng đến trị cho nàng thì mạng của nàng đã không giữ được.
Khả năng thứ hai chính là việc này là do người ngày ấy ở sau hoa viên
thử võ công của ta làm, mục đích chính là một mũi tên trúng hai con
nhạn, muốn đồng thời trừ bỏ ta và Y Doanh Hương.
“Tiểu thư đoán
rất chính xác, bất quá cả hai khả năng đều có thể xảy ra. Y Doanh Hương
tuy rằng đơn thuần nhưng vì để giữ người nàng yêu cũng có thể làm ra một
chút khổ nhục kế điên cuồng.” Tử Mê trầm giọng nói.
Sắt Sắt gật đầu “Nếu có cơ hội, ta sẽ điều tra rõ ràng việc này.”
“Tiểu
thư, công lực của người…” Tử Mê nhăn mặt nhíu mày than nhẹ, nửa công
lực của tiểu thư không còn, thế nhưng còn có thể bình tĩnh tự nhiên như
thế.
“Không ngại, luyện nữa là được mà.” Sắt Sắt cười khẽ nói:
“Lần khác sẽ cùng ngươi so tài một lần, xem thử xem võ công của hai
chúng ta ai lợi hại hơn.
“Tiểu thư, người vẫn còn tâm tư nói giỡn sao!” Tử Mê cứng giọng.
Sắt Sắt cười khổ, chuyện cũng đã xảy ra, nếu không thể quay lại được thì việc gì phải ưu phiền đây!
“Tiểu
thư, công lực của người bị tổn thất cũng không phải chuyện xấu, để em
cho tiểu thư xem cái này.” Tử Mê trầm ngâm một lát, dường như là đã hạ
quyết tâm, từ trong áo lấy ra một quyển sách bằng lụa trắng, đưa tới tay
Sắt Sắt.
“Đây là vật gì?” Sắt Sắt ngạc nhiên hỏi.
Nàng mở quyển sách ra, đặt lên trên chiếc bàn gỗ lim, theo ánh nến mờ nhạt, tinh tế nhìn lại.
Miếng
vải thật dài kia lại vẽ đầy hình ảnh một người đang múa đao, một người
rồi lại một người, chừng hơn một trăm động tác. Mỗi động tác nhìn qua
đều thong dong thanh thoát, sắc bén khác thường, chiếu rọi dưới ánh nến
mờ nhạt, khí thế bức người.
Thực hiển nhiên, đây là một bộ đao pháp. (phương pháp luyện đao)
Hai
tròng mắt của Sắt Sắt sáng ngời, cực kì kinh ngạc xem hết bộ đao pháp,
bỗng nhiên khẽ thở dài: “Quả là một bộ đao pháp hay, mỗi một động tác
cùng chiêu thức đều hoàn mĩ vô cùng. Một bộ đao pháp như vậy, ta không
tin trên đời này không có ai có thể luyện thành.”
Tử Mê nghe vậy, cười nhẹ nói: “Tiểu thư, sao người lại nói vậy, vì sao trên đời không có ai có thể luyện thành?”
Sắt Sắt duỗi ngón tay chỉ vào người trên tấm lục trắng nói: “Ngươi xem, chiêu thứ nhất “Niêm hoa khứu nhụy” (cầm hoa ngửi nhụy),
là không thể đạt tới được. Ngươi xem, chiêu thứ ba là một đao tấn công
trực diện kẻ địch, như vậy đối phương nhất định sẽ lui về phía sau né
tránh, mà chiêu thứ tư lại là tấn công phía sau của địch. Ngươi ngẫm lại
xem, có thể nào ngay lập tức trong cùng một lúc từ chiêu thứ ba biến
thành chiêu thứ tư? Cho dù là dùng Tân Nguyệt loan đao của ta cũng không
có khả năng. Tân Nguyệt loan đao mềm mại dẻo dai, có thể từ bất cứ góc
độ nào đâm tới, nhưng sức người dù sao cũng có hạn, không có khả năng
trong nháy mắt từ phía trước địch chuyển đến phía sau. Cho nên, chiêu
thứ ba cùng chiêu thứ tư không thể liên kết với nhau. Còn có chiêu thứ
mười và chiêu thứ mười một, giữa chiêu cũng phải mất hơn một chiêu mới
có thể làm được. Cho nên bộ đao pháp này tuy rằng tư thái phóng khoáng
thanh thoát nhưng lại không phải là đao pháp trí mạng kẻ địch, căn bản
không thể dùng. Cái này gọi là bộ đao pháp gì?”
“Tiểu thư, bộ đao
pháp này tên gọi là Liệt Vân sáu mươi tư chiêu thức, bởi vì nó phóng
khoáng xinh đẹp như một áng mây, lại nhanh lẹ như tia điện mãnh liệt.”
Tử Mê nhẹ giọng nói.
“Tên đao pháp quả thật rất dễ nghe, nhưng
chung quy là luyện không được.” Sắt Sắt khẽ thở dài: “Tử Mê, ngươi lấy
bộ đao pháp này từ đâu?”
“Đây là đao pháp Niên Khinh vô tình của
phu nhân, trước lúc bà lâm chung đã giao cho nô tì, dặn nô tì đến thời
điểm thích hợp thì giao cho tiểu thư. Phu nhân nói, nếu như tiểu thư ở
Tuyền vương phủ có cuộc sống tốt đẹp thì sẽ không giao bộ đao pháp này
cho tiểu thư. Giờ tiểu thư đã rời khỏi vương phủ, Tử Mê cảm thấy là lúc
giao nó cho tiểu thư.” Tử Mê nhẹ giọng nói.
Nàng thật không ngờ mẫu thân còn để lại một bộ đao pháp lại không giao thẳng cho nàng.
Chỉ
cần nàng ở Tuyền vương phủ có cuộc sống tốt đẹp! Sắt Sắt thở dài, không
nghĩ tới trước lúc lâm chung mẫu thân còn ôm hi vọng đối với hôn sự của
nàng và Dạ Vô Yên.
“Là do mẫu thân để lại thì bộ đao pháp kia có
thể luyện được. Nhưng ta cảm thấy các động tác không liên kết với nhau,
căn bản không thể làm được. Trừ khi, trừ khi có thể nghịch chuyển chân
khí.” Sắt Sắt không chớp mi nói.
“Tiểu thư nói đúng, nếu muốn
luyện được bộ đao pháp này thì phải có một môn nội công tâm pháp kì dị
xứng với nó. Bộ nội công tâm pháp này cùng các đại danh gia luyện nội
công tâm pháp của các quốc gia Trung Nguyên có điểm không giống nhau.
Nội công tâm pháp này là nghịch thiên vận khí (vận khí ngược),
tiến triển thần tốc. Tiểu thư, người xem xem các động tác này không liền
nhau, nếu có thể tự nhiên mà nhanh chóng vận chân khí ngược lại, lại
hợp với Tân Nguyệt loan đao mềm mại dẻo dai thì có thể đem những động
tác không liền nhau này nhanh chóng liên kết được với nhau.”
“Nhưng có loại nội công tâm pháp như vậy sao?” Sắt Sắt nghi hoặc hỏi.
“Có, chính là loại phu nhân tập luyện!” Tử Mê thấp giọng .
“Cái
gì?” Sắt Sắt kinh ngạc trừng mắt: “Nhưng nếu như mẫu thân luyện loại
nội công tâm pháp cùng đao pháp này, vì sao lại không dạy cho ta?”
“Tiểu
thư, người biết vì sao trong hai năm nay thân thể phu nhân lại nhanh
chóng suy yếu như vậy không? Bà vốn có võ công cùng nội lực nhưng lại
sớm qua đời như thế, tiểu thư không thấy kì quái sao?” Tử Mê ngước mắt
lên nói, con ngươi đen ngấn vài giọt lệ.
“Mẫu thân ta thân thể vẫn
suy yếu, mẹ không phải đã nói là vì theo phụ thân chinh chiến bị thương
sao? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân nào khác không thể nói ra?”
“Đúng
là có liên quan đến việc bị thương, nhưng nguyên nhân lớn nhất là vì
phu nhân luyện bộ đao pháp cùng nội công tâm pháp này. Loại tâm pháp
nghịch thiên vận khí này có phần trái với lẽ thường cho nên làm tổn hại
tuổi thọ của người. Vậy nên phu nhân mới sớm già đi như vậy, cũng bởi vì
vậy phu nhân mới không chịu đem bộ tâm pháp cùng đao pháp này truyền
thụ cho tiểu thư.”

