Cô là dân chơi hả - Chương 07-P2
1
2
Nó đã vén vén cái khăn lên trước
rồi, tính tò mò quá mà, đâu chờ lâu được, Minh đứng đâu đó trong bụi cây nhìn
hành động của nó mà cảm thấy nó dễ thương đến lạ thường, nó không còn lạnh lùng
như trước nữa, nó cũng ngây thơ, hồn nhiên như bao nhiêu đứa con gái khác đó
thôi, anh muốn nó được như thế này mãi.
Trước mắt nó bây giờ là một màu đen
như mực, nó không thấy gì cả, định kêu Minh nhưng PHỤP, nó thấy mình đang đứng
trên một con đường, một con đường nhỏ, có hai hàng hoa tulip nở rộ hai bên
đường, cùng những ánh đèn lấp lánh, được cấm dài trên con đường (kể tới đây
tưởng tượng ra được chưa ta), ánh đèn chớp liên tục rồi trên mặt đất hiện lên
dấu mũi tên chỉ đường, nó ngạc nhiên và thích thú lắm nên đi theo ngay, đi được
một đoạn thì bong bóng xà phòng ở đâu từ các bông hoa tulip bay lên chụm ngay
chỗ nó, làm nó nhảy cẩn lên lấy tay đâm chọt bong bóng, hể thấy có cái nòa bị
nó làm bể thì nó lại la hét lên, cười ha hả, có lẽ chuyện này đối với những
người khác thì là chuyện bình thường, có khi còn không thú vị nữa, nhưng nó thì
khác nhé, từ trước đến giờ tuy nó cũng vui chơi đi đây đi đó khắp nơi không
thua kém ai nhưng nó chưa từng thử những cái này, lúc nhỏ khi còn học lớp 3 có
vài lần nó nhìn các bạn thổi thấy vui vui, nhất định về nhà sẽ đòi mua cho bằng
được, nhưng khi ra về đang ngồi đợi papa tới rước thì thấy có người chơi trò
thổi bong bóng nó cũng chạy lại xin chơi cùng, đang thổi được một cái thì đã bị
một bàn tay nào đó nhấc bỏng nó lên, nó xoay lại thì ra là papa nó, nó vui vẻ
cười, nhưng nụ cười không giữ được lâu khi ông nói:
“Con đừng bao giờ chơi các loại dơ
bẩn này nha, nó không hợp với một tiểu thư như con đâu”.
Từ đó nó tự biết nghĩ hơn, không cất
tiếng đòi đồ chơi thổi bong bóng nữa, cho đến bây giờ.
Minh thấy vừa thương vừa tội cho nó,
thấy nó vui đến vậy cũng đủ biết nó đã lâu chưa thấy những thứ này rồi, cậu
biết nó từ nhỏ đã được quản giáo rất nghiêm, tối ngày chỉ biết làm tốt mọi việc
vì nó là chủ nhân tương lai của tập đoàn Lâm thị, nên những cử chỉ lời nói phải
đúng mực, từ nhỏ đã học cách ăn uống trang nhã lịch sự rồi, nên chưa từng thử
qua những lối sống nông thôn là vậy. Nhưng nhìn nó bây giờ khiến Minh thích nó
hơn thôi, nó làm tim Minh đập liên hồi khi nhìn vào nụ cười bé bỏng của nó, có
hai lúm đồng tiền tủm tỉm hai bên, nhìn càng đáng yêu hơn, đây là lần đầu tiên
Minh thấy nó cười tươi đến thế, làm cậu cũng thấy vui theo.
- 0AAAA…đẹp quá hà, y như trong sứ
sở thần tiên ấy nhỉ!Hy` hy`- nó vẫn lấy tay chạm nhẹ từng cái bong bóng mà la
hét.
Lại một lần nữa trên đường hiện lên
dấu hiệu chỉ đường làm nó thêm phần tò mò, tiếp tục đi tiếp nhưng vẫn quay đầu
lại nhìn hàng chục bong bóng xà phòng đang bay bay phấp phới.
Đi một lúc, trước mặt nó hiện lên
một cái cây cổ thụ nó không biết làm gì mà chỉ nhìn xung quanh, chợt trên cây
cổ thụ túa ra hàng trăm con đom đóm chốp chốp trông thật đẹp, bay lượn vòng
vòng chỗ nó đứng rồi đậu ngay lên cây cổ thụ, làm cây phát sáng mà chẳng cần 1
cái đèn nào.
Nó tới gần cây cổ thụ thì thấy một
cọng dây, nó cao hứng giựt xuống một cách nhẹ nhàng, nhìn thật gần thì ra là
một chum bong bóng hơi, xanh đỏ tím vàng đều có, nhưng đặc biệt một cái là nó
được in hình trái tim và trên đó được ghi mấy dòng chữ :
“ Em hãy cười thật nhiều nhé, em
cười thật sự rất rất đáng yêu đấy ^- ^”
“Em hãy tạo cho mình nhiều điều hạnh
phúc hơn nhé, như thế mới làm anh cảm thấy hạnh phúc được ><”
“Trái tim anh luôn mong chờ một tình
yêu và bây giờ anh đã tìm được rồi”
“Em có biết cô gái đó là ai không?
Cô gái đó là một tiểu quỷ (đọc đến đây nó nhăn mũi cười), nhưng cô ấy đã lỡ hút
hồn anh từ đời nào rồi, chỉ bằng một nụ cười, một nụ cười của thiên thần, nụ
cười đó đã làm tim anh nao núng suốt ngày đấy @@”
Nó thấy ấm áp với những dòng thư ít
ỏi mà Minh để lại, nó có cảm giác tim lân lân trên mây từ lúc nào rồi, nó cảm
giác tay mình sờ được cái gì cưng cứng, nó đưa lên mặt xem, đó là một món quà,
nhỏ màu hồng nhạt in hình gấu con khá kute nha, nó chậm rãi mở ra, bên trong là
một cái hộp….
Nhẫn cặp ư, Minh có ý định gì
chăng….
Thấy nó đã tìm được quà, Minh đi từ
trong bụi rậm đi ra, cười nói với nó:
- Em có thích những bất ngờ này
không?- Minh giả vờ hỏi nó, muốn tự nó nói ra cảm xúc thật của mình.
- Em rất thích, những đều này ngoài
dự định của em, không ngờ anh cũng lãng mạn và trẻ con như thế!- nó trêu Minh
- Trẻ con, anh mà trẻ con sao, người
ta là người lớn rồi đó!- Minh vênh mặt lên nói.
- Đúng đúng, anh là người lớn, lớn
hơn con nít một chút- nó nham nhở nói.
- Em toàn chọc anh, không thèm nói
chuyện với em nữa!- Minh làm mặt giận
- Thôi mà cho em só-ri đi mà, dù sao
anh cũng là “người lớn” nên phải có tính đại nhân đại lượng chớ- nó xu nịnh.
- Anh hết giận là được chứ gì, em
đừng có nịnh anh nữa, nổi cả da gà lên rồi mà- giờ đến lượt Minh trêu nó.
- Anh thật quá đang mà!- nó xoay
snag chỗ khác không thèm nhìn mặt Minh luôn.
- Thôi mà ngoan nào!- Minh khẽ
choàng tay qua cổ nó, nó cũng xoay mặt lại, Minh khẽ kiss trên trán nó một cái,
nó hơi bất ngờ nhưng cũng không làm gì ngoài nhìn anh và cười mũm mỉm.
- Anh đeo cho em cái này nhé!- Minh
mở hộp nhẫn ra định đeo vào tay nó, nhưng nó giật ra làm anh ngỡ ngàng.
- Em…em, anh hãy để cho em vòng
chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền này nhé! Đến lúc nào anh làm em gục ngã thực sự
thì em mới chính thức đeo vào tay mình!- miệng nó lên tiếng chắc chắn.
- uhm, anh tôn trọng ý kiến của em,
anh sẽ đợi em và nhất định anh sẽ làm em gục ngã vào anh, sẽ không lâu nữa đâu-
Minh nói và ôm nó vào lòng.
- Nó thầm nghĩ: “cám ơn anh đã cho
em cảm giác như thế nào được gọi là niềm hạnh phúc thật sự, anh hãy cố gắng lên
nhé, hãy chờ em, chỉ cần vượt qua sóng gió lần này thì em có thể thanh thản
thật sự để bên cạnh anh rồi, em tin chắc rằng anh nhất định sẽ làm em gục ngã
mà, đừng làm em thất vọng đấy nhá, nếu không em không buôn tha anh đâu”, nghĩ
xong nó ôm Minh chặt hơn, như không muốn rời.
Minh khẽ nâng càm nó lên, nhẹ
nghiêng mặt xuống, trao cho nó một nụ hôn ngọt ngào nhất mà từ trước đến nay
anh không cảm nhận được với người nào, cơn say tình khiến 2 con người quấn
quích lấy nhau như không muốn rời, Minh khẽ tách răng nó ra, lưỡi Minh hòa
quyện cùng lưỡi nó, đùa giỡn “bên trong” chưa đã, mà càng làm máu lẫn người
Minh nóng hừng hực, anh cắn nhẹ lên vành tay nó làm nó kêu lên, kích thích dục
vọng của Minh càng lớn, bàn tay to chắc của Minh bắt đầu sờ soạn lung tung,
thấy có gì bất ổn nó nhoài người ra khỏi Minh, nhưng bàn tay nó đã được Minh
giữ rất chặt, chẳng biết sao nó bây giờ bủn rủn cả tay chân, càng đẩy Minh ra
anh càng bám chắc lấy nó, anh nhẹ nhàng hôn lên trán nó, rồi đến má, qua bên
trái một chút là môi, từ từ đi xuống cổ, anh như bị thôi miên trong giấc mộng
đẹp, anh khẽ kéo nó ngồi xuống, tay lần mò (Ọc, ọc) bên trong áo nó, cảm giác
nhột làm hai đứa thấy ngượng ngịu đôi chút, nhưng anh đâu có bỏ qua cho nó, nụ
hôn lại lần nữa làm nó rối trí, đang nghĩ cách để Minh dừng lại mà giờ đây, cái
cảm giác này làm nó muốn Minh tiếp tục quá, nó không có một cảm giác bất an nào
khi ở bên Minh, nó bắt đầu đáp trả lại nụ hôn của anh một cách nồng nhiệt, vòng
tay qua cổ anh, hai người bắt đầu đang lên cơn say nồng thì
“
Thiệt là mất hứng quá đi, đang trong
đoạn sôi nổi thì, nhưng nhớ lại chuyện vừa nãy thì nó và Minh mặt đỏ như gấc
ấy, Minh không ngờ mình lại làm những chuyện vô liên sỉ như vậy với nó, thật ra
hồi nãy anh chỉ định hôn nó thôi, nhưng sau nó làm anh không thể nào kiềm chế
lại mình được, tay chân cứ cảm thẩy ngứa ngáy, ái chà về nhà phải tu tâm dưỡng
tánh lại mới được, còn nó cũng có khác gì Minh đâu, mặt như hai trái cà chua
đây nè, thiệt là mất mặt quá, sao lại tự tiện như vậy chứ, đáng lẽ phải ngăn
lại nhưng…hồi nãy tay chân không biết bị cái gì mà mềm nhunc ra, thật là đáng
ghét quá.
- Alo Minh nghe!
- Minh hả, em có thể về nhà được
không, hức hức…chị..muốn hỏi em vài chuyện…hức…
- Chị, có chuyện gì mà chị khóc vậy,
ai gây chuyện với chị sao, em sẽ cho người xử bọn nó- Minh gằn từng chữ.
- Không có gì…hức..đâu..em mau về
nhà nhé, chị…hức..có chuyện quan trọng hức cần hỏi em..hức …tút…tút
- Chị chị…chết tiệt! Có chuyện xảy
ra vậy không biết?- Minh xoa xoa vằn thái dương nói.
Nãy giờ nó thấy nhất cử nhất động
của Minh cũng biết sơ sơ là có chuyện gì rồi, nó hỏi:
- Có chuyện gì sau Minh?
- Uhm, cũng có chuyện, nhưng chắc
không sao đâu, mình đi chơi một chút nữa rồi hãy về!- Minh nói xong, năm stay
nó định đi
- Thôi, Minh đưa Hân về đi, Hân cũng
thấy mệt rồi! Minh về lo việc mình đi- nó nói lảng.
- Uhm.
Trên đường đi….
- Hân có giận Minh vì đã không đưa
Hân đi chơi nhiều nơi nữa không?- Minh nhìn nó ngần ngại.
- Không bao giờ, Hân đâu có ít kỉ
đến thế đâu, dù sao Minh cũng có việc bận mà, đâu phải tại Minh, với lại hôm
nay Hân đã rất vui rồi.
Kettttt….
Minh khẽ hôn lên trán nó rồi chúc nó
ngủ ngon.
- Hân vào nhà đi, ngoài này lạnh lắm
- Minh đi trước đi, Hân muốn nhìn
thấy Minh đi an toàn mới vào nhà!- nó nhìn Minh chằm chằm nói.
- Hân đi vào trước đi, Minh cũng
muốn thấy Hân vào nhà rồi mới yên tâm về nhà
Thế là 2 người cứ chí chóe với nhau
một lúc rồi Minh đành chịu thua đi về trước, pó tay với cô bạn gái bé nhỏ này.
Không hiểu sao cô có cảm giác bất
an, nhẹ nhàng đóng cánh cửa nhà định bức vào nhưng có cánh tay ai đó chặn lại
không thể đóng được.
- Chị Thanh đâu rồi chú!- Minh đến
nhà đã thấy ba Thanh ngồi mệt mỏi.
- Ờ, Minh hả con, chú không biết con
Thanh nó có chuyện gì mà, từ hồi trưa đi học về nó cứ giam mình trong phòng
không chịu ăn cơm, còn nghe Bác Trương tài xế nói khi rước nó đã thấy nó khóc
rồi, con lên hỏi thăm và khuyên nó xuống ăn cơm giùm bác nhé!- Ba Thanh hiền
hậu nói.
- Vậy để con lên xem sao!- Minh nói
rồi tiếng thẳng lên phòng Thanh.
“Cốc, cốc”
“Con không muốn ăn, mọi người đi hết
đi, huhuhu…hức..hức..”
“Chị Thanh, là em Minh đây, chị mở
cửa cho em đi”
Kịt…
- Em tới rồi sao, hức..hức…em vào
đây đi chị có chuyện quan trọng muốn hỏi em- nhìn Thanh bây giờ thật thê thảm,
mặt mầy tèm lem nước mắt, không biết khóc ra sao mà mắt cô sưng chùm bụp, nhìn
phát tội
- Chị, có chuyện gì xảy ra mà chị
lại khóc nhiều vậy.- Minh từ từ bước vào phòng hỏi, nhìn xung quanh phòng anh
nói tiếp- lại còn đập phá đồ nữa chứ, thật ra chị bị chuyện gì mà ra nông nổi
này thế hả?
- Cái đó chị phải hỏi em mới đúng!
- Em, em làm gì chị đâu chứ?- Minh
không hiểu nói.
- Nói đúng hơn là bạn gái em, sao em
không giữ bạn gái mình cho cẩn thận, để cô ta đi dụ dỗ bạn trai người khác thế
hả!- Thanh hét lên, mắt in tia giận dữ.
- Chị đang nói gì em thật sự không
hiểu. (sao hum nay ng0x thế a).
- Hừ, chắc em cũng bị nó trèo lên
đầu lên cổ rồi chứ gì, nó ăn nằm với người khác có khi em cũng không biết luôn
ấy chứ- Thanh giận quá mất khôn, chữi rủa lung tung.
- Chị thôi đi, em không cho chị xúc
phạm tới cô ấy.- Minh cáu.
- giờ này em vẫn còn ngu muội sao hả
Minh, em bị người ta chơi 1 vố sao lưng vậy mà còn binh nó nữa hả? em ngu ngốc
từ hồi nào vậy hả.- Thanh điên tiết quát.
- Từ nãy tới giờ em chả hiểu chị nói
gì cả, chỉ toàn chữi mắng người khác thôi.
- Nếu em không hiểu thì chị nói rõ
cho em hiểu, Hân bạn gái của em đang âm mưu, giành giựt, chiếm đoạt Nam của chị
đó, em hiểu chưa hả!- Thanh hùng hổ nói.
- Chị nói bậy bạ cái gì thế, làm sao
có thể như thế được, 2 người họ từng nói là bạn của nhau mà, với lại từ lúc có
mặt Hân tới giờ, hầu như chẳng thấy 2 người họ nói chuyện với nhau nói chi là
những cử chỉ thân mật, làm sao mà Hân lại định cướp anh Nam chứ, em không tin
đâu.- Minh nói dứt khoác.
- Thì chị cũng có ngờ đâu, cho hồi
chiều này, Nam nói với chị là..đòi..chia tay..và chị muốn biết lí do tại sao
như thế..hức ..anh ấy còn nói là anh ấy vẫn còn yêu bạn gái cũ, không muốn cô
ấy hiểu lầm nên đòi chia tay..với chị..hức hức- nói đến đây nước mắt lại trào
dâng.
- Anh ấy đòi chia tay với chị sao,
anh Nam không phải là người vô trách nhiệm đến thế đâu, nói chia tay là chia
tay liền sao, mà anh ấy còn nói là yêu bạn gái cũ, như vậy cũng đâu có bằng
chứng Hân là người con gái đó chớ!- Minh lên tiếng phản bác.
- Chị đâu có đoán mà không có bằng
chứng chớ, chị đã cho người điều tra và biết, người bạn gái mà Nam nói chỉ có
Hân thôi, à không là Băng Băng mới phải, cô ta là con gái của bác Lâm, bạn của
ba em đó, cô ta quen Nam đã mấy năm rồi, vậy mà chẳng nói gì cho em biết sao.- Thanh
nói rồi nhìn sang Minh.
“….”- im lặng là vàng.
- Chị đoán không sai mà, cô ta chắc
chắn là có ý đồ nên mới không nói cho em biết sự thật về mối quan hệ với Nam
đây mà, còn bày đặt mặt lạnh làm như không quen biết nữa chứ, đúng là hồ ly
tinh mà…- Thanh chưa nói hết câu, Minh đã bước ra từ lúc nào (phải nói là chạy
mới đúng.)
Minh chạy ngay ra cửa lấy chiếc mô
tô phân khối lớn của mình chạy vụt đi, bỏ mặc lời kêu ý ới của ông Thịnh ba
Thanh.
“Tại sao em lại gạt tôi chứ, tại sao
em không nói hết mọi chuyện với tôi, hay em vẫn chưa tin tưởng tôi điều gì, or
đang muốn đùa giỡn tình cảm của tôi chăng,….”- Minh chạy nhanh mà đầu óc trong
vô thức.
- - - - - - - Ở nhà nó- - - -
Một bàn tay chắn cửa làm nó không
đóng lại được, nó ngước lên xem ai là thủ phạm, thì ra là cái tên tội đồ mà nó
câm ghét.
- Anh đến đây làm gì?- nó nhìn Nam
hỏi trong tức tối.
- Anh đến đây để thăm em, anh chờ em
gần 2 tiếng rồi đó, lúc trưa không thấy em trên lớp làm anh rất lo, bây giờ
thấy em vẫn bình an làm anh an tâm lắm!- Nam cười hiền nói.
- Tôi không cần anh phải lo, nếu cần
thì hãy lo cho bà cô bạn gái của anh đi, tôi không muốn có cái diễn phúc đó
đâu.- nó nói và định đi vào trong, thì bị Nam nắm kéo lại.
- Anh làm cái gì vậy hả?- nó bực
mình rồi đấy.
- Anh có chuyện muốn nói với em.- Nam
buồn bả nói.
- Tôi với anh không còn gì để nói
hết á, bây giờ anh buông tay tôi ra, còn để tôi vào nhà nữa chớ.- sao bây giờ
nó không còn thấy tim đập mạnh khi nhìn thấy Nam nữa nhỉ. (cái này nó cũng
không để ý tới nhá)
- Cho anh 10 phút, chỉ 10 phút thôi
rồi anh sẽ đi mà.- Nam năn nỉ nó.
- Được thôi, anh còn 9 phút 48 giây
đó, có gì thì nói mau lên đi.- nó tỉnh queo nói.
Nam cũng bất ngờ về cách nói bình
thản của nó, chẳng lẽ nó không còn cảm giác với anh nữa sao, không thể được anh
không cho phép nó vứt anh ra khỏi trái tim nó, không bao giờ.
- Anh khi nãy đã thấy Minh đưa em
về, trông hay người khá vui vẻ, có phải những điều đó chỉ là sự đùa giỡn của em
thôi, phải không?- Nam nói mà nhìn về phía nó, trông chờ sự trả lời của nó.
- Không phải vui mà là quá vui, tôi
và Minh không phải chỉ là đùa giỡn kiểu trẻ con đâu, anh hiểu không hả, à nói
với anh chắc cũng không hiểu đâu, từ trước đến nay anh luôn xem tình cảm của
người khác là 1 trò đùa mà!- nó cười chua chát.
- Không phải như em nghĩ đâu, em yêu
em là thật lòng mà, bây giờ anh cũng đã chia tay với Thanh rồi, chúng ta quay
lại được không em.- Nam nói như đang khóc, thật nghẹn ngào.
- Đó tôi nói có sai đâu, anh chẳng
xem bạn gái mình ra gì cả, chắc anh đã chiếm được cái của quý của cô ta rồi chứ
gì, nên bây giờ định đá người ta hả, đúng thật là 1 kẻ vô liên sỉ, đê tiện- Nó
nói trong tức giận.
- Anh cấm em nói anh như thế! Em là
của anh, anh không cho phép em rời xa anh mà đi theo thằng khác em rõ chưa.- giờ
đây ai có thể nhận ra, người nói những câu dọa nạt này chính là người mà mọi
người đều xem là hiền như cục bột ấy ạ.
- Bây giờ anh đã lòi ra mặt chuột
của mình rồi, thật đúng là một kẻ tham lam- nó khinh thường nói.

