Kẹo bạc hà - Chương 01

 

Chương 1: Xung đột

   Nhị
Hà- Một thành phố của sự sung túc và mộng mơ. Nghe có vẻ như không liên
quan đến nhau, nhưng chính đó lại là điểm đặc biệt của con phố hoa lệ
này. Bạn không thể dễ dàng đi hết nó trong một ngày? Vì sao? Nhị Hà
không lớn, nhưng nó lại xứ sở của sự níu kéo không muốn rời xa. Ánh nắng
trải dài trên những cành táo chín mọng mùa hè, đem theo mùi thơm man
mác dìu dịu và tuyết phủ trắng mọi ngóc ngách của các con hẻm, rơi nhè
nhẹ, lấm tấm như một chiếc bánh kem mát lành. Đó chính là điều hiếm có
của nó, một khu phố quanh năm chỉ có hai mùa duy nhất - Hạ sắc màu và
đông ấm áp.

   Nhị Hà không chỉ nổi tiếng về vẻ đẹp tự nhiên mà
còn về cả sự giáo dục tài tình, nó là nơi tập trung của các trường học
có uy tín nhất trên cả nước, chính là nơi bồi dưỡng và cho ra đời hàng
ngàn chủ nhân tương lai của đất nước.

  Trường cấp ba Hòa Diện nằm
trên Quốc lộ 35 phố Nhị Hà cũng là một trong những đại diện tiêu biểu
nhất. Một ngôi trường sôi động, hội tụ những nam thanh nữ tú nổi bật
trên cả nước, là cái nôi nuôi dưỡng thiên tài. Hòa Diện mỗi năm chỉ có
hai kì thi duy nhất, là thi vào và thi ra. Thế nhưng, trong quá trình
học, những học sinh kém sẽ bị loại ra ngay lập tức, trường chủ yếu kén
chọn các học viên ưu tú. Với đội ngũ giảng viên có danh tiếng, đây chính
là môi trường học tập hằng mơ ước của rất nhiều người...

  Nhưng tại đó, một cuộc xung đột đang xảy ra…

- Con nhỏ đó là ai thế?

- Tiểu Lạp Lạp, con nhỏ ngốc nhất quả đất.

  Câu nói kéo theo tràng cười sặc sụa của bọn con trai ngổ ngáo.

  ...........................

  Dương
Lạp vẫn ngồi im, mái tóc đen dài xõa ngang vai, chạm xuống cả mặt bàn,
che kín khuôn mặt trắng ngần với cặp mắt to tròn phảng phất buồn. Cô
chẳng bao giờ cười hay đúng hơn là chẳng ai làm cô cười nổi. Cô đã quen
với những trò đùa ác ý đó rồi.

  Cô mới chuyển đến đây học được
tầm ba tháng, nhờ thành tích học tập khó tin, cô đạt danh hiệu học sinh
xuất sắc toàn tỉnh An dương. Thế nhưng dường như học sinh ở đây chê cô
mồ côi nên không ai muốn chơi với cô cả.

  Ngoài trời, mưa rơi lâm thâm, từng giọt nhỏ trên khung cửa sổ lớp học, kéo dài rồi rơi bộp xuống thanh cửa, vỡ tan...

  Dương Lạp nhìn ra ngoài, thở hắt ra một hơi dài ngán ngẩm…Hôm nay cô không mang dù…

  Thầy giáo Đường bước vào lớp, ngó quanh rồi ho lấy giọng:

- Cả lớp trật tự, tôi sẽ trả bài kiểm tra lần trước.

  Lớp
học ngồi yên, một vài tiếng thở mạnh của những kẻ làm bài không tốt.
Dương Lạp khẽ mỉm cười, vì cô làm bài cũng khá. Sau khi soạn xong xấp
bài kiểm tra, thầy Đường nhận xét:

- Nhìn chung các em làm bài rất
khá, chỉ mắc phải vài lỗi nhỏ, nhưng có hai trường hợp làm tôi khổ tâm
hết sức. Mời em Hoàng Hiểu Vương và Dương Lạp Lạp đứng lên.

  Vừa
nghe tên mình, Dương Lạp run lên bần bật, cô đã làm gì sai ư? Cô nhớ bài
đó làm rất tốt mà, không lí nào lại làm thầy khổ tâm được. Còn tên con
trai kia nữa, tại sao nhỉ?

- Bài kiểm tra của hai em rất hay, có thể nói là xuất sắc nhất nhưng…Dương Lạp Lạp!

  Tiếng thầy đanh lại, Dương Lạp đứng thẳng lưng, không dám thở nữa…Mọi cặp mắt đều hướng về phía cô.

- Dương Lạp Lạp! Em làm thầy thất vọng vô cùng, một học sinh gương mẫu như em sao lại chép bài của em Hoàng Hiểu Vương?

  Lời
nói của thầy như sét đánh ngang tai, Dương Lạp mà phải đi chép bài ư?
Mà lại còn là của tên kia nữa, cô hoàn toàn tự nghiên cứu và làm mà. À!
Đúng rồi, lần trước cô để quên trên lớp, hôm sau lên thì đã không còn
trên bàn học nữa. Hóa ra là bị tên kia trộm. Mà tại sao thầy lại nghi
ngờ cô mà không phải là Hoàng Hiểu Vương? Chuyện này hết sức vô lí, cô
muốn khóc lên thật to để giải tỏa mọi oan ức nhưng không thể. Mọi người
nhìn cô hết đến ngạc nhiên rồi lại khinh thường. Cô quay lại nhìn Hoàng
Hiểu Vương, mặt hắn vênh lên cười ngạo nghễ. " Thật hèn hạ, hắn dám cậy
quyền cậy thế ở đây ư?"

- Em lên đây ngay cho tôi!

  Dương
Lạp bối rối, hai chân không hề muốn bước nhưng đây là mệnh lệnh của thầy
giáo, cô không thể không nghe lời được. Đi từng bước chậm rãi lên bục,
Dương Lạp tưởng như mình đang bước vào miệng hố lửa, trong người nóng
như lửa đốt. Quay mặt xuống nhìn lớp học đăm đăm, ai cũng có thể nhận ra
là cô đang nhìn Hoàng Hiểu Vương một cách nảy lửa. Lúc này, hắn ta ngồi
phịch xuống, úp mặt xuống bàn ngủ ngay.

- Hành động của em làm
tôi và cả lớp vô cùng xấu hổ, em nghĩ mình xứng đáng với danh hiệu học
sinh xuất sắc hay không? Không thể tha thứ được, em mau xin lỗi cả lớp
ngay, Dương Lạp Lạp.

  Dương Lạp vẫn đứng im, hai mắt không hề
chớp, cũng không mở miệng nói câu gì. Cô nghĩ chẳng làm gì sai mà phải
xin lỗi cả. Có lẽ người ta sẽ nghĩ tại sao cô không lên tiếng nhưng khi
đã vào thế bị động như Dương Lạp, những điều đó bị coi như ngụy biện vô
căn cứ.

- A…em đùa tôi phải không? Em ngoan cố không chịu nhận hả? Đây, em nhìn đi, hai bài giống hệt nhau.

  Vừa
nói, thầy Đường vừa ném xấp giấy vào người Dương Lạp. Cô cúi xuống nhặt
lên xem, quả thật giống y chang, không sai một chữ, chỉ khác cái tên là
Hoàng Hiểu Vương mà thôi. Đôi tay cô run run, khói đầu bốc lên nghi
ngút…

" Tên khốn Hoàng Hiểu Vương!" – Cô chỉ muốn hét lên như thế.

- Sao? Vỡ lẽ rồi hả? Em úp mặt ngay vào bảng cho tôi. – Thầy Đường tối sầm mặt mũi, thét lên như lửa.

  Dương
Lạp làm theo thật, quay người vào bảng, thầy giáo vơ vội chiếc roi trên
bàn, đánh chan chát vào bắp chân cô. Chắc phải đau đớn lắm, Dương Lạp
mím chặt môi đến mức trắng bệch, khuôn mặt đỏ bừng bừng cố ngăn cho nước
mắt chảy ra, hai tay bấu chặt vào gấu váy. Mồ hôi tuôn nhễ nhại khắp cơ
thể, mái tóc dài đen dính cả vào mặt, trông hết sức đáng thương. Nhưng
cô vẫn không nhỏ lấy một giọt nước mắt, khóc lúc này là một sự nhục nhã,
là tự nhận mình đã làm việc tồi tệ đó.

  Dưới lớp trở nên ồn ào,
cứ mỗi tiếng roi là một lần giật mình của tụi con gái, có một vài tên vô
nhân tính còn lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng hiếm có. Lúc này
Hoàng Hiểu Vương mới ngẩng mặt lên, sững sờ, lông mày hắn nhíu lại, cau
vào tức giận. Không biết vì sao nhưng hắn nhìn thầy giáo chằm chằm. Một
vài tiếng rì rầm vang lên:

- Tiểu Lạp xấu quá, sao lại chép bài của Vương chứ? Bất ngờ thật đấy.

- Coi kìa, bị đánh đến thế kia mà còn không chịu nhận nữa, trơ trẽn quá.

- Đúng là con nhỏ nghèo kiết xác, vậy mà vào được trường mình.

“ Rầm”

  Một tiếng đập bàn rõ to, mọi người đổ nhìn về phía Hoàng Hiểu Vương, thầy Đường cũng ngoái lại dò xét.

- Mấy người im hết đi, ồn ào!

  Giọng
điệu bực dọc, cậu ta quắc mắc nhìn cả lớp, rồi lại nằm gục xuống bàn
ngủ tiếp. Cuối cùng, thầy Đường cũng thôi đánh, quay ra nói nhỏ với cô:

- Lần này tôi tha cho em, không báo lại với nhà trường. Cuối giờ, em xuống văn phòng gặp tôi.

  Dương
Lạp đứng im, khẽ gật đầu, khắp người cô lạnh toát, khuôn mặt trắng bệch
như cắt không còn một giọt máu. Chỗ bị thương bắt đầu đau buốt, từng
giọt máu nóng hổi tuôn chảy trên đôi chân trắng trẻo, dường như chân đã
mất đi cảm giác, bước không vững nữa, loạng choạng được hai bước thì cô
ngã nhào ra nền nhà, mặt nhăn nhó đau đớn. Hoàng Hiểu Vương lại ngước
lên nhìn, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. “ Không ai đỡ cô ấy sao?”
Hoàng Hiểu Vương trực giơ tay ra nhưng nghĩ sao lại rụt lại, cúi xuống
bàn nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng rối bời…

" Mình không được phép làm thế."

  Dương
Lạp cố lết về chỗ, toàn thân đau điếng, cảm giác như bị kiến đốt. Không
còn chút sức lực nào, cô nằm soãi ra bàn, thở hổn hển, không buồn băng
bó vết thương ở chân. Mái tóc mỏng để rối tung, lúc này trong cô vẫn
không thể tin nổi. Cô có nghe danh tên Hoàng Hiểu Vương này, hắn là con
nhà nòi, cậy cha mẹ nên rất coi thường người khác, đến thầy cô cũng phải
nể hắn bảy phần.

  Ngoài trời…mưa vẫn rả rích rơi, lăn tròn trên
những tán lá xanh, một vài cánh chim bay vội vã phía cuối trời. Thật yên
bình…nhưng trong lòng Dương Lạp thì chẳng yên chút nào. Mưa cứ rơi tí
tách, thay cho tiếng khóc của cô…

  Hai người…hai khoảng trời xa cách…

  Tiết
năm. Chuông vừa reo, học sinh vội vã xếp gọn đồ ra căn tin nhà trường,
cảnh tượng hết sức hỗn loạn. Dương Lạp ngồi im trong lớp, thở dài: “ Hôm
nay chủ đề bàn tán sẽ là mình cho xem!”

  Lúc này, trong lớp chỉ
còn cô và Hoàng Hiểu Vương, bụng Dương Lạp bắt đầu sôi lên sùng sục,
nhưng chân đau quá, cô không thể đi được nữa, nhưng nhớ tới yêu cầu của
thầy, Dương Lạp đành cắn răng lết đến văn phòng ở phía cuối dãy lớp học
tầng 3. Trước khi đi, cô quay lại nhìn Hoàng Hiểu Vương, hắn vẫn say sưa
ngủ, thi thoảng còn khẽ ngáy lên nữa. Ánh nắng khiến người cậu ta như
phát ra ánh hào quang rực rỡ. Không hiểu sao cô không còn cảm giác thù
hận hắn nữa.

“ Cạch” – cửa lớp được đóng lại, Dương Lạp đã ra khỏi, bây giờ Hoàng Hiểu Vương bắt đầu ngước lên nhìn, cậu ta không hề ngủ…

  Một bước…

  Hai bước…

  Ba bước…

  Sáu bước…

“Á”
– Dương Lạp ngã nhào ra hành lang, bám chặt vào tường, cô gượng dậy,
vết thương lại bắt đầu chảy máu…Bỗng một bàn tay vòng qua eo, đỡ cô đứng
dậy, cô quay lại nhìn. Trước mặt cô là cậu bạn lạ hoắc, có lẽ cùng khối
nhưng cô chưa bao giờ nói chuyện. Cậu ta mỉm cười:

- Mình giúp cậu được chứ!

  Đến giọng nói của cậu ta cũng dịu dàng và nhỏ nhẹ nữa. Dương Lạp cảm động, cúi đầu cảm ơn.

- Không có gì đâu, thầy Đường nhờ mình đưa bạn đến phòng y tế thầy gặp.

  Nhắc
đến tên thầy Đường, Dương Lạp thấy người choáng váng, mặc dù là thầy
giáo chủ nhiệm, nhưng đối với cô thì không có thiện cảm lắm. Bấy lâu cô
để ý, trong giờ học thầy thường nhìn cô với ánh mắt rất lạ. Vừa đến cửa
phòng y tế, Dương Lạp đã bắt gặp thầy Đường ngồi chễm chệ trên chiếc ghế
xoay, để phong phanh chiếc áo sơ mi màu xanh lơ. Thầy đã gần bốn mươi
tuổi, không hiểu sao Dương Lạp thấy khó chịu. Vừa dìu cô vào, cậu nam
sinh kia đã ra ngoài, khóa sầm cửa lại.

- Á – Dương Lạp giật mình kêu lên.

- Tiểu Lạp, em lại đây ngồi, đừng lo lắng, chỉ là đóng cửa thôi mà.

“ Tiểu Lạp ư? Sao thầy lại gọi mình thân thiết như vậy?” Dương Lạp bắt đầu sợ hãi, chân bỗng nhiên lại nhói đau.

- Em còn đau hả? Lại đây thầy thoa thuốc cho nào!

  Dù
không muốn nhưng Dương Lạp vẫn phải nghe lời, lết đến bên giường, ngồi
phịch xuống, duỗi hai chân ra. Thầy Đường cũng quỳ xuống bên, nhẹ nhàng
thấm từng vệt máu bằng thuốc sát trùng.

- Đau không em, đó, coi
này, sưng cả lên rồi, chân đẹp vậy mà…Lần sau không được như thế nữa
nhé, phải ngoan thì thầy mới thương. Thầy biết em không chép bài Hoàng
Hiểu Vương nhưng quyền lực cậu ta ghê gớm lắm…

“ Cái gì? Thầy đã
biết không phải mình mà còn đánh sao?”- Dương Lạp tức giận mím chặt môi.
Bỗng tay thầy vuốt ve chân cô, cảm thấy rợn gáy, cô co chân lại sợ hãi:

- Thầy…làm gì…thế…?

 Thầy Đường ngước lên nhìn cô, một nụ cười bí hiểm:

- Em có biết điều này không tiểu Lạp?

- Dạ...!- Cô cố sức rụt chân lại, mặt hoảng sợ.

- Em có biết là thầy để ý em từ rất lâu rồi không?

  Nhanh
như cắt, thầy Đường đè ngửa người Dương Lạp ra giường, một tay giữ chặt
hai tay cô, tay còn lại sờ mó khắp người cô. Dương Lạp giãy giụa hét
lên, thầy Đường vội bịt miệng cô lại:

- Tiểu Lạp, im ngay, nếu em không nghe lời tôi sẽ đánh trượt em đấy. Nào!

  Chân
đau buốt, lại không thể chống cự, Dương Lạp nhắm tịt mắt, nước mắt giàn
ra hai bên má. “ Thế là hết sao? Cuộc đời mình kết thúc thế này sao?
Lạy Chúa…”

“ Rầm”, cánh cửa phòng y tế bị đá bật tung ra, một dáng người quen thuộc xuất hiện sừng sững trước hai người.

  Đó là Hoàng Hiểu Vương.

- Vương, em làm trò gì ở đây thế hả? – Giọng thầy Đường gằn lại với kẻ phá đám giữa chừng.

  Như
thấy được vị cứu tinh, Dương Lạp cố vùng ra khỏi bàn tay đang lơ là của
thầy giáo. Gắng gượng chạy đến nép sau cánh cửa. Mồ hôi cô chảy ròng
ròng...

- Ha ha, thầy Đường, hành động vừa rồi của thầy thật mất mặt quá, ha ha…

  Hoàng Hiểu Vương chế giễu con người đang ngồi trên giường với vẻ mặt hốt hoảng, giọng run run:

- Em nói gì hả?

- Ồ! Sao thầy lại hỏi em thế? ha ha…

  Thấy thái độ của Vương, thầy Đường bỗng thay đổi, quay ra cười đểu giả:

- Hừ…cho dù em đã nhìn thấy, thì đã sao nào? Em làm gì được tôi?

- Làm gì ấy á? Em chỉ cần báo với Ban Giám Hiệu là thầy sẽ về hưu ngay thôi. Ha ha...

  Không tỏ chút gì bối rối, thầy Đường vẫn dương dương tự đắc:

- Họ sẽ tin lời một thằng nhóc như mày sao? Thằng khốn…

“ Thầy giáo mà lại ăn nói như vậy với học sinh sao? Hóa ra thầy Đường là người như vậy?” Dương Lạp vẫn chưa hoàn hồn.

- Nếu em có cái này thì sao?

  Vừa
nói, Hoàng Vương vừa rút ra chiếc điện thoại có quay lại cảnh tượng vừa
rồi. Mặt thầy Đường trắng bệch, sợ hãi, giọng van nài:

- Ấy, Tiểu Vương à…Em hãy bình tĩnh đi. Có gì còn thỏa thuận được mà. Thế này, tôi sẽ cho em qua môn của tôi. Được chứ?

- Lão già, tôi chẳng cần đâu. – Hoàng Hiểu Vương quay ra nhìn Dương Lạp.

  Vẫn vẻ mặt cười cười nói nói:

- À, Tiểu Lạp hả? Ừ, ừ…em cũng thế nữa. Thầy xin lỗi!

“ Thật là giả tạo” Dương Lạp thấy muốn ói đến nơi.

- Ôi ôi không được rồi…Tâm trạng tôi chẳng tốt chút nào, thôi tôi phải đưa cái này cho người ta thôi.

  Chợt
Dương Lạp thấy choáng váng…mắt mờ mờ, không nhìn rõ phía trước nữa…Khắp
người nóng ran, đôi chân buốt đau. Chỉ còn nghe thoáng giọng của Hoàng
Hiểu Vương…

- Tiểu Lạp, Tiểu Lạp…cô sao thế này, này…..

  Dương
Lạp nằm viện cũng đã được ba ngày, các bạn trong lẫn ngoài lớp ngày nào
cũng đến thăm cô. Hôm nay là một tốp bạn nữ đến với một giỏ trái cây và
bó hoa dành dành rất đẹp. Lúc này, cô mới thật sự cảm nhận các bạn đối
với cô không còn tệ như trước kia nữa.

- Tiểu Lạp, nghe nói cậu nhập viện, bọn mình lo lắm đó!

  Giọng một cô bạn nghe chua lanh lảnh, nhưng cô vẫn rất vui vì nhận được sự quan tâm của bạn bè. Cô khẽ mỉm cười dịu dàng:

- Cảm ơn các bạn, mình không sao!

  Nói là không sao chứ thực ra hai chân cô phải băng kín, toàn thân nhức nhối, mệt muốn lả đi.

-
Thầy Đường bị đuổi việc rồi, kí cả vào giấy hành nghề luôn, chắc chẳng
trường nào nhận vào dạy nữa đâu nhỉ. - Một bạn nữ ngồi trên giường cô,
ngoe nguẩy nghịch đuôi tóc mình.

- Ừ, ông ta quá đáng thiệt, dám làm vậy với nữ sinh, lại còn bạo lực nữa chứ.

- Vậy mà trước giờ bọn mình toàn phải nhẫn nhịn ông ta. Cũng nhờ Vương mà lão ta ra khỏi trường mình.

  Nhắc mới nhớ, tại sao cô lại ở bệnh viện nhỉ? Ai đã đưa cô tới đây, từ lúc ấy…

- Mình cũng ước có một lần giống như Tiểu Lạp ấy, thích ghê cơ! – Một cô bạn rít lên, má đỏ ửng.

- Là sao? Có chuyện gì hả? – Dương Lạp tò mò hỏi.

- Trời, cậu không nhớ gì hết ấy hả? Chán thật nha, cái cảnh đó lãng mạn hết sảy luôn.

  Mấy người không được chứng kiến cũng bắt đầu háo hức đòi nghe kể.

-
Nghe nè, hôm đó vừa kết thúc giờ ăn trưa thì bọn mình bắt gặp Tiểu
Vương trên tay bế Dương Lạp chạy hồng hộc từ tầng 3 xuống, có vẻ rất
mệt, người cậu ấy nhễ nhại mồ hôi, thở hồng hộc bảo bọn mình gọi xe cấp
cứu, có vẻ rất lo lắng. Còn Tiểu Lạp thì khỏi nói, ngất luôn rồi, mặt
lẫn môi trắng bệch ra, chân thì tím ngắt, máu đông cả vào. Ôi, cứ như
phim tình cảm ấy.

  Cả phòng được dịp ồ lên kinh ngạc, Dương Lạp thì đơ ra, miệng há hốc…

.......

  Nắng
chiếu yếu ớt qua khung cửa sổ bệnh viện, mang một sắc màu hồng đào
xuống bình hoa dành dành đang tỏa mùi thơm ngào ngạt. Dương Lạp đã thiu
thiu ngủ, đôi môi nhỏ hồng khẽ mấp máy nói mớ, nước da đã không còn nhợt
nhạt nữa, lúc này trông cô như một nàng công chúa ngủ say vậy. Cửa
phòng khe khẽ mở, Hoàng Hiểu Vương bước vào, nhẹ nhàng đến bên giường
bệnh, ngồi xuống ghế, ngắm nhìn cô một hồi lâu, mỉm cười…

“ Anh sẽ bảo vệ em, anh hứa đấy, cô nhóc của anh ạ!”

  Đã
bốn giờ chiều rồi, Hoàng Hiểu Vương lặng lẽ đứng dậy, đặt vào tay Dương
Lạp một viên kẹo bạc hà. Bước ra khỏi phòng…Trời đã bắt đầu chạng vạng,
nắng tắt sau những rặng mây thưa thớt, nhường chỗ cho màn đêm ào tới.

“- Em muốn ăn kẹo cơ!

- Được rồi, được rồi, ráng đợi chút đi. Anh sẽ mua cho em mà!

  Dương Phong ôm ghì Dương Lạp vào lòng, thủ thỉ. Anh lúc nào cũng dịu dàng với cô như thế, cho dù cô có bướng bỉnh như thế nào.

- Em thích ăn kẹo gì nào?

- Kẹo bạc hà, kẹo bạc hà là tuyệt nhất!

- Ok! Ok! Anh chiều, em muốn có bao nhiêu cũng được! Nhưng ngoan nhé, đứng đây chờ anh…!

  Dương Lạp đã đứng chờ Dương Phong…

  Một tiếng…

  Hai tiếng…

  Năm tiếng…

  Sao anh đi lâu thế? Sao anh chưa mua về cho em, em đói bụng lắm rồi…em đói…anh ơi!”

 “ Haaaaaaa....”

  Dương
Lạp bật dậy khỏi giường, xung quanh vẫn là bệnh viện, cô đã mơ, mồ hôi
ướt nhẹp chiếc gối trắng. Kí ức ngày trước lại ập về, anh trai Dương Lạp
đã không quay trở về, một mình cô đứng lạnh lẽo, cô đơn giữa đường chờ
anh, nhưng anh không trở lại…Dương Lạp giơ tay lên ôm đầu, cố không nghĩ
ngợi nữa nhưng càng không muốn thì lại càng nhớ rõ hơn. Cô chỉ nhớ
giọng nói dịu dàng của anh, hơi ấm của anh, nhưng không tài nào nhớ được
khuôn mặt anh thế nào? Giống như đã bị ai đấy xóa đi thước phim kí ức
về anh. Ngực đau nhói, bỗng cô giật mình nhìn vật mình đang nắm chặt
trong tay, một viên kẹo bạc hà…Không thể nào? Ai đã để đây, ai lại biết
cô thích kẹo bạc hà ngoài anh Phong. Không thể… Không suy nghĩ gì nữa,
cô mở viên kẹo ra, cho vào miệng ngậm, vẫn là cảm giác ngày nào, mát
lạnh, thơm ngát mùi bạc hà, hòa quyện vào nhau. Nước mắt tự dưng lăn dài
trên đôi má trắng hồng. Cứ thế ướt đẫm một khoảng chăn. Anh Dương Phong
đã hứa sẽ bên cô, sẽ bảo vệ cô cơ mà, sao lại bỏ cô lại một mình như
thế, tại sao?

  “ Chắc không đâu, anh không bao giờ làm thế! Anh
thương mình lắm…Chỉ là có việc gì đó thôi.” Dương Lạp lắc đầu nguầy
nguậy cố phủ định đi giấc mơ bên trên. Đó không phải là sự bỏ rơi vô
tình, đó cũng không phải do anh lừa dối cô, cũng chẳng thể nào vì ghét
cô mà làm điều đó. Chắc có lí do gì khiến anh như vậy thôi.

  Nhưng
dù đã cố không chấp nhận nhưng sự thực thì chính cô là kẻ đáng thương
bị bỏ rơi lại, giống như là mẹ vậy...tất cả đều cố rời xa cô vì cô là
một đứa trẻ hư.

  Dương Lạp và Dương Phong là hai anh em sinh đôi
bị cha mẹ bỏ rơi, phải sống trong trại mồ côi. Tuy là sinh đôi nhưng họ
lại rất khác nhau, từ tính cách đến khuôn mặt, đúng thực là trường hợp
hi hữu. Hai anh em suốt ngày chỉ chơi với nhau, dựa vào nhau mà cố gắng.
Cách biệt hẳn với những đứa trẻ khác, vì vậy mỗi khi Dương Lạp bị bắt
nạt là Dương Phong lại bảo vệ cô. Cứ thế tưởng chừng như không gì có thể
chia cắt nổi họ….

  Bên ngoài, bình hoa dành dành vẫn tỏa hương thơm dìu dịu.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3