Kẹo bạc hà - Chương 21 (phần 1)

 

Chương 21: Đám tang

Một
màu xám xịt của những đám mây đen kéo đến từ đêm qua, mặt trời đã bị
nuốt chửng và nhường chỗ cho những giọt mưa rả rích rơi, hôm nay là chủ
nhật, mưa kéo dài từ hôm qua đến giờ, không biết bao giờ thì nó tạnh.
Nhưng có một tâm hồn cô đơn không hề quan tâm đến điều đó, đó là Dương
Lạp, cô vẫn nằm cuộn tròn trong chăn, đâu có ngủ, mà để nằm quên đi hết
mọi chuyện ngày hôm qua, cái chuyện đau thương ấy. Bây giờ cô không biết
nên làm như thế nào, chiếc điện thoại nguội lạnh, nếu như khi còn có
Dĩnh, nó sẽ reo suốt ngày, nhưng bây giờ dù có muốn cũng không thể nào
nữa, cậu ấy đã đi mãi mãi rồi...đi thật rồi. Cô đã khóc quá đủ rồi, bây
giờ cần phải thoải mái một chút, nó sẽ khiến đầu óc cô thoáng hơn. Bên
ngoài có tiếng gõ cửa, Dương Lạp đồng ý và Trân Trân bước vào:

- Chào bồ, còn định nướng hay sao?

- Mình hơi mệt! - Dương Lạp uể oải trùm kín chăn.

- Dậy ăn chút gì đi!

  Nghĩ
cũng đúng, bụng Dương Lạp lúc này đang bị cái dạ dày cồn cào kêu đói.
Cô đành ra khỏi chăn, bước xuống phòng, thức ăn đã được bầy biện ra mặt
bàn, mùi thơm khuyến rũ thúc dục Dương Lạp, cô lại phía tủ lạnh, mở lấy
một chai sữa tươi rót ra hai cốc, đặt xuống.

- Mắt cậu hình như hơi sưng đấy!- Trân Trân vừa cho một con tôm vào miệng, vừa hỏi.

- Vậy à? - Dương Lạp không để ý, cô vẫn ăn ngon lành.

  Trong
lòng cô hiện giờ là rất nhiều cảm xúc hỗn loạn, cô thấy giật thót tim,
chuyện đó đâu thể nào, Nam Dĩnh không phải loại người như thế, cậu
ấy...đâu lạnh lùng như vậy? Càng nghĩ càng thấy lòng nặng trĩu, Dương
Lạp quyết định ấn chìm đi tất cả cảm xúc. Nhưng cái gì lành lạnh đang
lăn trên hai má? Cô đang khóc hay sao? Cô không thể cầm được nước mắt
lúc này, nó không ngừng rơi...Trân Trân ngồi bên cạnh, cô vẫn im lặng,
cô không muốn làm phiền bạn lúc này, tất cả, sẽ khiến cho tim cô ấy thêm
đau mà thôi.

  Tiếng chuông điện thoại kêu vang, Dương Lạp giật
mình, hóa ra là của Trân Trân, vậy mà cô cứ ngỡ là...điều đó là không
thể. Đầu dây bên kia là một giọng nói gấp gáp:

[ Cô là Phạm Trân Trân?]

- Dạ vâng!

[ Phiền cô đến bệnh viện tỉnh An Dương ngay!]

- Có chuyện...gì vậy...ạ? - Giọng Trân Trân hơi run.

[ Cô là người nhà của bệnh nhân Ngô Thái Doãn?]

- Dạ...

[ Bệnh nhân muốn gặp cô ngay!]

- Vâng...

"Cạch"

  Trân Trân bủn rủn người, sao mẹ lại nằm bệnh viện?

- Có chuyện gì vậy? - Dương Lạp hỏi dồn.

- Mẹ, mẹ...nhập viện...chúng ta...cần về...ngay...

  Chưa kịp nghe Trân Trân nói hết câu, Dương Lạp đã chạy vụt lên nhà, cô nhanh chóng trở xuống với bộ quần áo mặc vội:

- Đi thôi!

  Trân
Trân cùng Dương Lạp nhanh chóng ra khỏi nhà, họ tức tốc vẫy taxi đến
trạm tàu điện ngầm. Khi đã ngồi yên trên ghế, người hai cô gái vẫn chưa
hết run, sao mọi chuyện cứ xảy ra liên tiếp với họ vậy? Lúc này trong
đầu ai cũng là câu hỏi: " Tại sao mẹ lại phải nhập viện?" Trân Trân khóc
nức nở, Dương Lạp cũng rưng rưng theo. Từng giây, từng phút trên tàu là
mỗi thời khắc quan trọng, họ không muốn bỏ lỡ bất cứ thời điểm nào. Hai
tiếng đồng hồ sau, tàu cập bến, họ chạy vụt xuống, bên dưới, đám chu
Thiên đã chờ sẵn, vừa thấy, Dương Lạp đã hốt hoảng:

- Mẹ chị có chuyện gì sao?

- Em...

- Nói đi!

- Thôi, chúng ta cứ đi đã.

  Nói
rồi, hai cô gái ngồi lên yên xe máy, chiếc xe phóng vụt đến bệnh viện
tỉnh An Dương. Hôm nay là chủ nhật, bệnh viện rất đông người, phải chen
lấn mãi, cô mới đến được quầy tiếp tân:

- Chào chị, xin hỏi bệnh nhân Ngô Thái Doãn ở phòng nào?

  Cô y tá nhìn Dương lạp rồi gõ gì đó vào máy tính, lập tức, cô đưa cho Dương Lạp một tờ giấy:

- Thưa chị, phòng hồi phục số 3- B, tầng 2 dãy nhà số 4.

- Cảm ơn ạ!

  Xong,
cả bọn tức tốc chạy đi, tiếng bước chân gấp gáp và mùi mồ hôi nồng bốc
lên ngào ngạt khắp hành làng, cuối cùng, họ cũng đến được phòng bệnh, mở
bật cửa phòng, họ bắt gặp ngay một người phụ nữ trung niên đang ngồi
dựa lưng vào nệm trắng, ho húng hắng. Dương Lạp và Trân Trân chạy vội
vào ôm chầm lấy mẹ, nức nở khóc:

- Mẹ, có chuyện gì với mẹ vậy?

  Bà
nhìn hai đứa con cười hiền hậu rồi lại ho sằng sặc, bà lấy chiếc khăn
bịt chặt mồm, rồi nhanh chóng dấu chiếc khăn ra sau. Dương Lạp phát hiện
một vệt máu đỏ trên chiếc khăn trắng tinh, cô lo lắng:

- Mẹ sao vậy? Mẹ bị bệnh sao?

  Bà nhìn hai đứa một hồi lâu rồi nói:

- Mẹ không sao cả. Tuổi già thôi!

- Không thể!

  Trân Trân hét lên. Rõ ràng người mẹ rất xanh xao, khuôn mặt trắng bợt thế kia cơ mà.

- Thôi nào, hôm nay...mẹ có chuyện...muốn nói với...các con.

- Vâng.

  Một khoảng im lặng giữa họ. Một lúc sau, bà cười dịu dàng, vuốt tóc hai đứa trẻ:

- Đừng buồn, mẹ nhớ các con rất kiên cường cơ mà? Thời gian cũng đã...hết rồi.

  Nói rồi bà lại ho dữ dội, Dương Lạp vỗ vỗ vào lưng bà rồi vòng tay đỡ lấy đầu bà, ngả nằm xuống giường, cô hết sức bối rối:

- Mẹ...thời gian đã hết là sao?

  Nhìn
kĩ thì thấy khuôn mặt bà còn trắng hơn cả chiếc ga trải giường nữa,
trắng một cách nhợt nhạt, dường như sắp cạn kiệt sức sống. Bốn xung
quanh phòng sao lạnh lẽo quá, nắng không còn chiếu rực rỡ trên ô cửa sổ
nữa, bù lại, mây đen lại kéo đến đen kịt, rõ ràng vừa rồi trời rất nắng
mà...Bà vẫn mỉm cười, nắm tay Dương Lạp:

- Tiểu Lạp của mẹ...Con
là đứa bé ngoan, mẹ biết những điều đang xảy ra với con, nhưng con đừng
mất hi vọng, tương lai còn dang rộng phía trước mà...Hãy cố gắng lên...

  Rồi bà lấy tay còn lại nắm lấy tay Trân Trân:

-
Cả Tiểu Trân nữa, mẹ biết con rất đa cảm, và Chu Thiên là chàng trai
tốt, trong thời gian con không có ở đây, nó đã giúp đỡ ta rất nhiều. Con
hãy trân trọng nó nhé...

  Tại sao những lời mẹ nói giống như
trăng trối vậy? Bất thức họ rơi nước mắt, mẹ lại ho, lần này cơn ho kéo
dài hơn. Hai cô gái im lặng, họ nghe tim mình đang đập rất mạnh. Chuyện
gì đang xảy ra? Bà gượng dậy, Trân Trân phải chạy lại đỡ mẹ:

- Có lẽ...- Bà ngập ngừng.

- Có lẽ ta không còn sống lâu được nữa...

- Mẹ! - Hai cô gái cùng đồng thanh.

- Im lặng nghe ta nói nào...khụ khụ! - Bà lại ho.

- Trại mồ côi An Dương, có lẽ ta sẽ nhờ " người đó" trông nom giùm rồi.

- Người đó? - Dương Lạp ngạc nhiên.

- Chính là mẹ con. Hoàng Hậu Thái Hoa.

  Cô sững người, sao bà ta lại liên quan đến chuyện này, mọi điều bí mật trước giờ cô không hề biết.

-
Trước giờ, vốn trại mồ côi không thể tồn tại được vì nó đã quá tồi tàn,
có lúc ta tưởng không thể chống đỡ nổi nữa thì mẹ con đã viện trợ tất
cả mọi khoản chi phí. Nên trại mới được như bây giờ.

- Sao bà ta lại làm thế? - Trân Trân hỏi.

- Điều đó ta cũng không thể biết được...Nhưng bà ấy...là ân nhân của lũ trẻ...và cả ta...

- Vậy tại sao...bà ta...lại bỏ rơi con...và anh Phong? - Dương Lạp đã không thể kiềm chế trước những thắc mắc trong lòng.

-
Vì hoàn cảnh ép buộc thôi con...Lúc ba con mất, bà ấy đã rất suy sụp,
nhưng khi gặp được Bệ Hạ bây giờ, bà ấy dường như tìm được tình yêu ban
đầu, và hai người đã rất yêu nhau. Cho đến khi Cố Hoàng Hậu mất, bà ấy
đã đồng ý tái hôn với Bệ hạ nhưng Thái Hậu lại không đồng ý đem hai con
theo...Họ muốn mẹ con là gái đồng trinh...

- Vậy ư? - Giọng Dương Lạp tuyệt vọng, cô đã chờ bà ta như vậy, mà bà ta nỡ lòng nào bỏ đi tìm hạnh phúc riêng.

- Con hãy tha thứ cho bà ấy...khụ khụ...

- Không...bà ta...không xứng...hu hu hu hu...

  Dương
Lạp chợt khóc lớn, cô cảm thấy bao uất ức cứ thế tuôn trào theo dòng lệ
mặn đắng. Sự héo mòn chờ đợi của một đứa trẻ mồ côi với mẹ của nó...ai
có thể hiểu được, không đứa trẻ nào không ham muốn tình yêu của cha mẹ,
nó là tất cả, là thứ duy nhất an ủi tâm hồn non nớt của chúng. Vậy
mà...vậy mà họ lại nhẫn tâm, nhẫn tâm dứt bỏ đứa con mang nặng đẻ đau
của mình để đi tìm thứ hạnh phúc ích kỉ bản thân, như vậy đâu xứng đáng
làm cha mẹ...

  Trân Trân ôm lấy Dương Lạp khóc theo, chính bản
thân cô gái bên ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ này cũng vô cùng yếu đuối, cô
cũng như Dương Lạp, ba mẹ cô đã không một lời mà bỏ rơi cô. Cho đến bây
giờ, cô còn không biết họ là ai nữa. Điều đó thật quá bất công.

  Bây
giờ Dương Lạp mới để ý, toàn thân và mặt mẹ ướt đẫm mồ hôi, đôi môi
trắng bệch, dường như bà đã rất cố gắng để nói rõ từng câu, từng chữ cho
hai đứa. bỗng một chàng ho dài và dữ dội, máu hộc ra từ miệng bà, ướt
đẫm tấm nệm phía dưới...

- Cấp cứu, gọi cấp cứu...

  Tiếng
gọi thảm thiết của hai cô gái khiến cả bệnh viện rối tung lên, người
người nườm nượp chạy kín cầu thang. Và mẹ cô được đưa vào phòng cấp cứu,
hồi hộp, tim đập loạn nhịp, hai cô gái thở hổn hển ngồi tại băng ghế
người nhà, họ không ngừng khóc, đến khi ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi...

  Trong tiềm thức mình, hai cô không ngừng khấn vái trời phật sẽ cho mẹ qua khỏi, sẽ không cướp mẹ ra khỏi cuộc đời này...

  Tiếng
cửa phòng bật mở, bác sĩ bước ra, mồ hôi ướt đẫm trán, Dương Lạp và
Trân Trân bừng tỉnh, hai cô gái chạy vội đến, hốt hoảng hỏi:

- Mẹ cháu sao rồi, Bác sĩ?

- Tôi xin lỗi...Chúng tôi đã cố hết sức...!

  Dương
Lạp và Trân Trân sững người, ông ấy đang nói gì vậy, sao lại có chuyện
này. Cái gì mà xin lỗi? Cái gì mà đã cố hết sức? Ông ấy đang đùa mà.
Dương Lạp nhìn vào trong, cô ngã quỵ xuống, cái người đang bị phủ khăn
trắng lên mặt kia là ai? Đâu phải là mẹ?

  Mọi thứ trở nên trắng
xóa, cô thấy đầu óc mình choáng váng và cô chìm vào cơn bất tỉnh...Trong
giấc mơ, cô thấy mình gặp lại mẹ, bà vẫn như vậy, vẫn dáng người quen
thuộc, vẫn khuôn mặt phúc hậu với nụ cười dịu dàng, bà vẫy tay với cô,
cô khóc òa, với tay chạm vào bà, nhưng cứ khi sắp chạm được thì bà lại
vỡ tan vào không khí, khiến cô gào khóc gọi tên mẹ trong tuyệt vọng,
nhưng bù lại, xung quanh tĩnh mịch, không một ai trả lời cô, không có
mẹ, chỉ có cô một mình trong bóng tối dày đặc.

" Tiểu Lạp, tiểu Lạp..."

" Có ai đó đáng gọi mình...mơ hồ quá..."

" Tiểu Lạp, Tiểu Lạp, tỉnh lại đi..."

  Có
bàn tay đang lay mạnh người cô, cô cảm thấy rất khó chịu, muốn thoát ra
khỏi bóng tối này...Và rồi cô bừng tỉnh, xung quanh là Trân Trân, Chu
Thiên và...cả anh. Đây là bệnh viện, cô đang nằm trên giường và mọi
người hết sức lo lắng nhìn cô. Bất giác cô hét lên như kẻ mê sảng:

- Mẹ đâu? Mẹ sao rồi?

  Trân Trân phải ấn người cô xuống:

- Bình tĩnh nào Tiểu Lạp...

- Nhưng mẹ đâu? Trân?

  Trân Trân không nói gì, cô cúi gằm mặt, đôi mắt hết sức thảm thương. Điều ấy cũng đủ để Dương Lạp hiểu...

  Mẹ đã mất...

  Nhưng
cô không thể chấp nhận sự thật phũ phàng này...Cô muốn ngủ...rất mệt
mỏi. Nhưng không khí thật ngột ngạt, tốt nhất cô nên ra ngoài hít thở
bầu trời yên lành thì hơn. Bệnh viện An Dương rất rộng lớn, phía bên
trái khu nhà hồi phục còn có cả một công viên với bãi cỏ xanh mát cho
mọi người nghỉ ngơi nữa. Dương Lạp tìm một chỗ khuất dưới tán cây râm
mát ngồi, những cơn gió hòa cùng mùi hoa thơm thoang thoảng làm tâm
trạng Dương Lạp khá hơn. Cố nhắm mắt mặc kệ thiên nhiên đang tỏa sắc rực
rỡ, cô muốn quên đi tất cả mọi chuyện vừa xảy ra. Vừa thiêm thiếp được
một lúc thì có cái gì lành lạnh chạm vào má cô, cô bừng mở mắt, hóa ra
là Hoàng Hiểu Vương.

- Em ổn chứ?

- Vâng.

  Hoàng Hiểu
Vương ngồi xuống cạnh cô, bây giờ cô mới để ý, mái tóc anh nhuộm lại
thành màu đen từ bao giờ, nó cũng được để gọn gàng hơn giúp khuôn mặt
thanh tú của anh càng đẹp hơn, cô thở dài:

- Anh xuống đây bao giờ vậy?

- Ngay sau khi nhận được tin của mẹ, anh đã tức tốc về đây ngay.

  Cô
im lặng, có vẻ cô vẫn không thể xóa bỏ được sự gượng gạo này. Nhưng bây
giờ cô vẫn phải đối mặt với anh ấy- anh trai mình. Nhìn những tán lá
cây rung rinh trong cơn gió vô hình, cô thấy trái tim của mình đang đập
liên hồi, thứ cảm xúc này vẫn không thể xóa bỏ hay sao? Ngồi được một
hồi lâu, chợt Hoàng Hiểu Vương đứng dậy, dang tay với Dương Lạp:

- Chúng ta đi ăn trưa được chứ?

 

Báo cáo nội dung xấu