Kẹo bạc hà - Chương 21 (phần 2)
Cô lẳng lặng nắm lấy tay anh và tiến về phía nhà ăn, ở đó đang
có Trân Trân và Chu Thiên đứng chờ sẵn. Bốn hộp cơm nóng hổi mở ra,
Dương Lạp ngồi nhìn thất thần, cô không có tâm trạng để ăn. Bốn người
không nói với nhau câu gì, họ chỉ cắm cúi với những suy nghĩ của riêng
mình mà không ai có thể biết, tuy nhiên, tất cả đều chứa đựng một nỗi
buồn man mác.
Vậy mà cũng đã một giờ chiều, mưa bay nhè nhẹ trên
những ô cửa kính, mưa mang theo kí ức đầy đau khổ và sự mất mát không
thể bù đắp được. Mưa khiến quang cảnh trở nên thật mờ nhạt, thật mông
lung. Ánh nắng cuối cùng vụt tắt sau nhưng rạng mây thưa thớt, nhường
chỗ cho sương mù phủ kín. Có bóng bốn người đang bước đi thật chậm rãi
trong màn sương mờ.
Chiều tà. Trại trẻ mồ côi An Dương đông
nghịt người, mọi người cùng đến để thăm viếng người đã khuất, để tỏ một
chút lòng thành của mình. Mưa khiến lũ trẻ phải trú trong nhà, chúng
không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt đầy hoang mang tìm kiếm mẹ
trong vô vọng. Có rất đông phóng viên, có điều gì cuốn hút ở buổi tang
lễ này khiến cho họ đến đông như vậy? Trừ khi có những thành phần tai to
mặt lớn cũng đến dự. Đúng lúc đấy thì đám Dương Lạp đến nơi, vừa thấy
họ, đám trẻ đã nhộn nhạo cả lên, vẫy tay loạn xạ:
- Chị Lạp, chị Trân, anh Thiên, và anh....?
Hoàng Hiểu Vương khẽ xoa đầu cậu nhóc, mỉm cười:
- Anh là Dương Phong đây mà!
Chúng ngây ra một hồi rồi phá lên cười:
- Đúng là anh rồi!
Trong
một phút chứng kiến đó, tự nhiên Dương Lạp thấy bóng anh như hiện về
ngay trước mắt, cô cũng muốn cười, muốn sà vào lòng anh như thuở còn bé,
nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi.
Bỗng Hoàn Hoàn kéo tay Dương Lạp, mắt sợ sệt:
- Chị ơi! Sao lại đông người thế ạ? Em sợ!
Dương Lạp thấy xót xa quá, cô ngồi xuống nắm tay cậu bé, cười dịu dàng:
- Không sao đâu! Em đừng lo lắng, có bọn chị ở đây nữa mà!
Rồi cậu bé cười toe toét với cô và chạy lại chỗ tụi trẻ đang đứng. Một tiếng micro lớn vang lên:
- Xin mời mọi người tập trung về phía trước đây.
Mọi người cùng tự họp về phía tiếng nói vừa cất lên, ai nấy đều thắc mắc.
-
Thưa quí vị, ngày hôm nay - 25 tháng 4 năm 2013, ngày mà một người bạn
của chúng ta đã đi về với cõi tiên, và chúng ta có mặt tại đây là để tỏ
lòng thương nhớ sâu sắc với bà ấy. Hãy dành một phút để tưởng niệm bà ấy
- Ngô Thái Doãn.
Và không gian im lặng tĩnh mịch, trong không
khí ngột ngạt thoang thoảng mùi khói hương, một phút trôi qua là cả một
dòng cảm xúc dạt dào dâng, một phút để thước phim kỉ niệm với mẹ trôi
qua trong đầu Dương Lạp, một phút để cô quặn lòng vì những muộn lỗi lầm
màng trước kia, một phút để cô nhận ra mình cần mẹ như thế nào? Một phút
ấy, trôi qua thật nhanh...Mọi người ai cũng buồn rười rượi, họ nói với
nhau vài câu hỏi thăm rồi nhanh chóng ra về tiếp tục cuộc sống của mình.
Cuối cùng chỉ còn lại vài người, đó toàn là những khuôn mặt quá đỗi
quen thuộc, quen đến mức cô không muốn gặp một chút nào. Họ ngồi quây
quanh một chiếc bàn tròn, nhìn nhau chằm chặp. Thầy hiệu trưởng trường
phổ thông Hòa Diện vẫy tay gọi Dương Lạp:
- Các em, lại đây một chút, chúng ta có chuyện muốn nói!
Khi đám Dương Lạp đã ngồi vào vị trí của mình, Thầy đưa cho mỗi người một li nước và nói:
- Chia buồn cùng các em.
Họ gật đầu cảm ơn thầy, tiếp đó, bà Hoàng - Mẹ của Hoàng Hiểu Vương nghiêm giọng:
-
Chúng tôi rất tiếc, tuy nhiên, từ sau khi bà Ngô mất, trại trẻ này sẽ
trở thành vô chủ, vậy hôm nay, tôi mong có thể đưa lũ trẻ lên thành phố
và sáp nhập với trại trẻ lớn hơn ở Nhị Hà. Đây là điều kiện tốt để các
em có thể tiếp thu được nhiều thứ mới hơn và cuộc sống cũng thoải mái
hơn, và nhất là dưới sự bảo lãnh của nhà tôi.
Dương Lạp và Trân
Trân giật thót mình, bà ta đang nói gì vậy? Đây là nơi đã gắn bó với tụi
trẻ từ rất lâu, việc đưa chúng đi là một điều hết sức vô lí, vậy khác
nào ép bỏ chúng từ bỏ quê hương của mình.
Không kìm nổi cơn phẫn nộ, Dương Lạp đứng phắt dậy:
-
Xin lỗi nhưng cháu không thể đồng ý, đây là quê hương của chúng, là nơi
nuôi dưỡng tụi trẻ, việc này thật quá đáng. Với lại cháu cũng không
đồng tình là dưới sự bảo lãnh của họ Hoàng.
- Cháu bình tĩnh nào! - Ông thị trưởng tỉnh An Dương phải kiềm chế Dương Lạp và bắt cô ngồi xuống.
-
Đúng vậy, nếu dưới quyền nhà họ Hoàng, tụi trẻ sẽ có tương lai tốt đẹp
hơn. Điều đó quá tuyệt đúng không? - Thầy hiệu trưởng chen lời.
- Vậy tôi sẽ nhận trại trẻ này.
Một tiếng nói cất lên và tất cả đổ dồn ánh mắt về phía đó, ra là Hoàng Hậu Thái Hoa.
"
Cái gì? Bà ta đang nói gì vậy? Sẽ nhận trại trẻ này sao? Bà ta đâu đủ
tư cách làm điều đó, một người mẹ sẵn sàng hi sinh máu mủ của mình vì
hạnh phúc riêng thì làm gì có quyền đụng đến lũ trẻ, đến nơi đã nuôi
dưỡng chính hai đứa con của bà ta, bà ta không cảm thấy xấu hổ sao!"
Dương Lạp thầm nghĩ trong đầu.
- Mọi người có ý kiến gì sao? Tôi sẽ tiếp tục tài trợ cho nơi này. Cô không đồng ý sao Chu Diễm?
Ánh mắt bà Hoàng sắc lạnh, dường như hoàng hậu Thái Hoa đã cướp mất miếng mồi ngon của bà ta.
- Cô...! Đồ cáo già!- Bà Hoàng gằn giọng.
- Các người thôi hết đi!
Lúc này ông Hoàng mới lên tiếng, khuôn mặt tối sầm:
- Các người coi đây là đâu hả? Đây là đám tang chứ không phải cái thị trường của hai người.
Dương Lạp chợt thấy cảm phục người đàn ông này, ông ta thật sự đã nói ra suy nghĩ của cô rồi.
Hai
người phụ nữ im bặt, chứng tỏ lời nói của ông ấy rất có trọng lượng.
Dương Lạp thầm cảm kích. Nhưng dù gì thì ông ta cũng là người đã cướp
mất anh trai cô.
Sau một hồi im lặng, bỗng dưng không một lời từ
biệt, mọi người bỏ về mỗi người một phía, Dương Lạp vẫn chưa hết ngạc
nhiên thì xung quanh đã chẳng còn ai, trừ Trân Trân, Chu Thiên, Hoàng
Hiểu Vương và Hoàng Hậu Thái Hoa. Cô nhăn mặt rồi bỏ đi ra một chỗ vắng
người, đằng sau trại trẻ là nơi ấy, nơi cô vẫn thường xuyên ngắm nhìn
bầu trời xanh cao vút và suy nghĩ. Đang thỏa mình trong những cơn gió
đem theo mùi thơm thoảng thoảng của loài hoa không tên thì có một giọng
nói rất khẽ vang lên:
- Con đang nghĩ gì thế?
Dương Lạp
giật mình ngước nhìn, ngày hôm nay bà ta trông vẫn như vậy, vẫn mái tóc
dài được búi gọn ra sau, cùng bộ quần áo màu đen quý phái, cô giả lơ.
- Con vẫn còn giận ta sao?
Một
nụ cười nhạt nở trên môi Dương Lạp, cô thấy từng lời bà ta phát ra toàn
là giả dối cả mà thôi. Bỗng bà ngồi xuống cạnh cô, lấy tay xoa mái tóc
cô, cười dịu dàng:
- Tóc của con gái mẹ đẹp quá!
Bất giác
tim Dương Lạp rung lên, cô không hiểu thứ cảm xúc lúc này nữa, cô cảm
thấy khóe mắt đã bắt đầu cay cay, cô hất mạnh tay bà:
- Bỏ ra.
- Mẹ xin lỗi! - Ánh mắt bà thoáng buồn.
Tim
Dương Lạp đập thình thịch, một góc gì đó trong tâm hồn chi chít tổn
thương của cô đang gào thét thảm thiết, nó muốn cô chạy đến ôm lấy người
mẹ ruột của mình, để mẹ có thể thủ thỉ vào tai cô những lời ru ngọt
ngào nhất, thế nhưng, ý thức cô thì không cho phép làm vậy. Cô vẫn không
đủ can đảm tha thứ cho bà ấy. Cô biết phải làm thế nào bây giờ?
Một
lúc lâu sau, Dương Lạp thấy bà ta không nói gì bèn quay sang thì chỉ
thấy bên trên ghế để lại một phong bì trắng. Bà ấy đã đi rồi. Cô cầm
lên, tò mò đọc: “ Gửi con gái của mẹ, hãy đọc trong tâm trạng thoải mái
con nhé!” Một làn gió khẽ thổi qua, Dương Lạp thấy lòng nhẹ hẳn, đây là
bức thư mà mẹ để gửi cho cô, cô có nên đọc ngay bây giờ hay không? Nhưng
hôm nay là ngày giỗ của mẹ, cô thấy lòng đau thắt, phát hiện đã chập
choạng tối, cô nhanh chóng trở lại khu nhà chính. Vừa đến nơi thì đã
thấy Hoàng Hiểu Vương đang ngồi giữa lũ trẻ, anh đang thì thầm nói gì
đó.
- A....Chị Lạp!- Một đứa trong đám trẻ kêu lên.
- Ờ...chào các em...! - Dương Lạp lại gần ngồi cạnh lũ trẻ.
- Chị đi đâu giờ mới về vậy ạ?
Dương Lạp thấy lũ trẻ hình như chưa biết truyện nên ôn tồn hỏi:
- Các em ăn cơm chưa? Tối rồi, nên ngủ đi!
- Chúng em chưa muốn ngủ đâu, anh Vương đang kể truyện mà.
Cô
quay sang nhìn cậu, nhưng cậu lại không nhìn cô, điều đó thấy cô hơi
buồn một chút. Cô nhanh chóng vỗ vào lưng một thằng bé:
- Ngoan nào, đi ngủ đi, không ngáo ộp bắt đấy nhé.
Chợt thằng bé quay sang ánh mắt non nớt nhìn cô:
- Chị! Mẹ đang bệnh ạ?
Cô giật nảy mình:
- Sao có chuyện đó?
- Anh Vương bảo mẹ đang mệt, nên tạm thời không ở với chúng em nữa. Sẽ có ngươi khác đến trông chúng em.
Cô nghi hoặc nhìn Hoàng Hiểu Vương, cậu khẽ mỉm cười với cô.
- A phải, đúng rồi, các em đừng lo lắng nhé.
Lũ trẻ bối rối gật đầu rồi líu ríu kéo nhau vào phòng ngủ, để hai anh chị nói chuyện.
Lúc
này không gian im lặng lạ thường, hai người lặng lẽ nhìn nhau, không
nói gì. Một lúc, Hoàng Hiểu Vương ra hiệu cho Dương Lạp ra ngoài sân nói
chuyện, tránh làm lũ trẻ tỉnh giấc.
Ngoài trời chỉ có ánh sáng
dìu dịu của vầng trăng ẩn lấp sau những rặng mây thưa thớt, cơn gió đìu
hiu se se lạnh, Dương Lạp thấy hơi hơi lạnh, giọng cô run run:
- Tiểu Trân và Tiểu Thiên đâu?
- Họ kéo nhau xuống dưới núi rồi.
Mắt Dương Lạp sáng rực lên, cả ngày nay cô thấy rất oải mình, cũng muốn xuống dưới đó cho khuây khỏa:
- Vậy chúng ta cũng xuống đi.
- Nhưng...!
- Có chị Diệp trông hộ lũ trẻ rồi, chị ấy đang ở buồng dưới.
Nói
vậy Hoàng Hiểu Vương mới yên tâm, anh cùng Dương Lạp xuống núi. Con
đường vắng lặng, hai hàng cây rung rinh tạo thành thứ âm thanh xào xạc
lạnh gáy, Dương Lạp níu vào tay Hoàng Hiểu Vương:
- Anh...lạnh quá.
Cậu được nước cốc vào đầu cô:
- Nhát chết.
Cô bĩu môi nhìn anh rồi hỏi đều đều:
- Sao anh nói dối tụi nhóc?
- Nếu chúng biết sự thật sẽ rất khó khăn. - Cậu thở dài thườn thượt.
Dương Lạp cũng hiểu nên cô gật đầu, một tiếng gió lại thổi qua, Hoàng Hiểu Vương xem đồng hồ: 7 giờ 38 phút. Muộn rồi.
Đã
đi được quá nửa đường. Cô thấy hơi choáng váng, tự nhiên đầu đau buốt,
chân cô ríu lại, phải bấu chắt vào tay Hiểu Vương, cậu lo lắng dừng lại
hỏi:
- Em sao vậy?
- Em...
Cô chỉ kịp nói một câu thì trời đất như quay cuồng, xung quanh tối sầm lại, cô không còn hay biết gì nữa...
Khi
tỉnh lại thì cô đã thấy mình đang nằm trên giường bệnh, xung quanh sáng
lóa, nhưng ngoài trời thì vẫn tối, nhìn trăng cô đoán đã một, hai giờ
đêm rồi. Thấy người vẫn như lả đi, trong phòng không có ai, cô chới với:
- Có ai không...?
Không
ai trả lời mà chỉ vọng lại bốn bức tường. Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi,
bờ vai run run, sự im lặng này thật đáng sợ làm sao. Cô dáo dác tìm khắp
nơi, nhưng không có dấu hiệu của con người. Bỗng có tiếng bước chân
càng lúc càng vang to hơn, lộp cộp trên sàn nhà, Dương Lạp thấy tim mình
đập thình thịch, mồ hôi tuôn nhễ nhại trên cơ thể, cô tự nhủ tất cả chỉ
là tưởng tượng mà thôi. Rồi bỗng cửa phòng bật mở, cô hét lên thất
thanh khi thấy một cô gái mặc áo trắng, đội mũ trắng, bịt khẩu trang
trắng và đeo cả giày trắng. Cô y tá nghe vậy giật mình, quay ra ngơ ngác
nhìn Dương Lạp đang mặt trắng bệch nằm thở hổn hển trên giường:
- Em sao vậy?
Cô y tá lại gần trấn an Dương Lạp, cô giờ mới bình tĩnh lại được:
- Em xin lỗi...em tưởng chị là...
Chị y tá cười khúc khích, lấy cho Dương Lạp một cốc nước rồi vỗ vào vai cô:
- Em nhát quá thế!
Dương Lạp chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi chị y tá:
- Sao em lại ở đây hả chị?
Chị ý ta vừa chỉnh lại ống truyền vừa nói với cô:
- Một cậu trai đưa em vào đây, hình như em bị ngất thì phải. Từ sáu tiếng trước rồi.
- Vậy giờ anh ấy đâu?
- Hình như đang ngồi dưới bàn tiếp tân của mấy cô nhân viên.
Dương Lạp thở phào nhẹ nhõm, cô nằm xuống giường, chị y tá trước khi đi ra khỏi phòng còn nói vọng lại:
- Để chị gọi cậu ấy.
Và rồi căn phòng lại tĩnh lặng, Dương Lạp thấy bớt sợ hơn, cô yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Khi
Hoàng hiểu Vương lên thì Dương Lạp đã ngủ, cô ngủ một cách rất ngon
lành, môi còn khẽ chép nữa, trông rất đáng yêu. Cậu khẽ nắm tay
em...lòng bùi ngùi...

