Đạo phi thiên hạ - Tập 4: Điệp luyến hoa - Chương 132 (phần 1)

 

Chương 132 - Điệp luyến hoa 32

Khuôn
mặt trước mắt kia, cảnh đẹp ý vui đủ để làm người khác nhìn không chớp
mắt, đến mất hồn mất vía. Tuy nhiên Sắt Sắt khẽ hạ mi xuống, không để ý
đến sự tồn tại của hắn.

Mạc Tầm Hoan không chịu được vẻ lạnh lùng
của Sắt Sắt, hắn băng bó vết thương cho Sắt Sắt xong, vươn ngón tay dài
như ngọc, động tác mềm nhẹ vén những sợi tóc rối của Sắt Sắt ra phía sau
tai, ngón tay dài thon thả lướt qua mặt Sắt Sắt, cuối cùng dừng trên
đôi môi đang hơi run run của Sắt Sắt, vuốt ve.

Sắt Sắt bị điểm huyệt nên dù muốn động đậy cũng không thể, chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạc Tầm Hoan.

Khóe
môi Mạc Tầm Hoan vẫn giữ nụ cười dịu dàng nhưng trong mắt lại có hai
ngọn lửa đang bùng cháy. Khi ánh mắt chạm phải ánh mắt phẫn hận của Sắt
Sắt, Mạc Tầm Hoan chậm rãi thu bàn tay lại, yên lặng nhìn Sắt Sắt.

Hắn
nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm khiến nàng không rõ ý đồ của
hắn. Thật lâu sau hắn bỗng nhiên tự giễu nở nụ cười, sâu xa than thở một
tiếng: "Sắt sắt, ta rốt cuộc không thể có được tình yêu của nàng!"

Hắn
cũng từng có ý muốn tiếp cận nàng, chiếm được sự ưu ái của nàng, mà
nàng lại chưa từng cho hắn cơ hội. Nhưng đêm nay hắn lại tự tay biến tất
cả những kì vọng cùng hy vọng thành tuyệt vọng. Cả đời này hắn vĩnh
viễn không thể có được tình yêu của nàng. Thế thì một khi đã như vậy cứ
đơn giản để nàng hận đi. Tối thiểu hận cũng là một loại tình cảm, một
loại tình cảm làm cho người khác khắc cốt ghi tâm!

Sắt Sắt nghe
xong lời của Mạc Tầm Hoan, nhịn không được cười lạnh thành tiếng. Nam
nhân tàn nhẫn này còn có thể nhắc đến chữ "yêu" sao, nàng thật sự hoài
nghi hắn hiểu được nghĩa của từ yêu này? Hắn biết cái gì là yêu sao?

Nhìn
dung nhan đẹp như một vầng trăng tỏ của hắn, nụ cười mê hồn như cây
thuốc phiện, cảnh tượng ở chung một chỗ với hắn chuyển động trong tâm
trí nàng như tia chớp.

Lần đầu gặp mặt tại vương tôn yến, gặp lai
trong sòng bạc, tá túc tại phố đông, biểu diễn trên phố xá, khi sánh vai
trong trận chiến trên biển, tất cả giống như mới diễn ra hôm qua. Sự
lạnh nhạt của hắn từng khiến cho nàng thưởng thức, sự cao thượng của hắn
từng khiến cho nàng khâm phục, tài hoa của hắn từng làm cho nàng tán
thưởng, những việc hắn đã trải qua từng làm cho nàng đau lòng. Thì ra
tất cả những thứ từng khiến nàng thưởng thức tán thưởng, chẳng qua cũng
chỉ là vẻ bề ngoài hư vô, nội tâm của hắn thì ra lại đen tối đến nỗi
nàng chưa bao giờ chạm đến được.

Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy, nàng thật sự khó tin được hắn lại là người như vậy!

"Mạc
Tầm Hoan, bốn năm trước dưới nhai Hắc Sơn là ngươi đã cứu ta, đúng
không? Ngươi chính là người mặc áo xanh, cưỡi thuyền ngầm đưa ta đến
thôn Điền gia, sau đó trước khi ta tỉnh lại đã rời đi." Sắt Sắt lạnh
giọng hỏi.

Vẻ mặt Mạc Tầm Hoan hơi nghiêm trọng, than nhẹ một
tiếng nói: "Không sai, là ta. Chuyện tới nước này cũng không có gì phải
giấu giếm nữa!"

"Như vậy Trầm Ngư cũng là người của ngươi? Vợ
chồng Điền thị ở thôn Điền gia căn bản không có người con gái nào, vì để
che dấu sự thật ngươi lại có thể giết hại toàn bộ người trong thôn.
Ngươi thật quá tàn nhẫn?! Khi ngươi phát hiện ta và Dạ Vô Yên đã bắt đầu
hoài nghi Trầm Ngư, ngươi lại để cho nàng giả vờ truyền tin tức ra
ngoài đem sự việc giá họa cho Dạ Vô Nhai, do đó khiến chúng ta nới lỏng
cảnh giác đối với ngươi. Còn ngươi vào lúc này đột nhiên tập kích đảo
Thủy Long!" Sắt Sắt lạnh lùng nói.

Thì ra ngay cả việc Trầm Ngư
trốn và chết đi cũng được tính toán kĩ lưỡng, Trầm Ngư lại không tiếc
dùng cái chết để giá họa cho Dạ Vô Nhai với mục đích khiến họ nới lỏng
cảnh giác, làm cho họ nghĩ rằng tấm bản đồ bố phòng kia căn bản vẫn chưa
bị lộ ra ngoài nhưng thật ra trước đó đã sớm lọt vào tay của Mạc Tầm
Hoan.

Sắt Sắt rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa nụ cười kia của Trầm
Ngư trước khi ra đi, nàng ta chính là vui sướng vì đã hoàn thành nhiệm
vụ của chủ tử giao phó, đồng thời trong lòng lại có một chút áy náy đối
với nàng.

Đó có lẽ chính là tâm tình của nàng ta trước khi ra đi!

"Đúng
vậy, Trầm Ngư căn bản không phải con gái của vợ chồng Điền thị, nàng
chính là người của Y Mạch quốc chúng ta. Cha mẹ nàng khi Y Mạch quốc bị
Tây Môn lâu xâm chiếm đã bị cướp biển sát hại!" Mạc Tầm Hoan nói nhàn
nhạt, lúc nhắc đến chuyện sống chết, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.

Sắt
Sắt cảm thấy lạnh trong lòng, thì ra Trầm Ngư quả nhiên là một cô nhi,
cha mẹ của nàng đúng là bị cướp biển sát hại. Trầm Ngư phỏng chừng cũng
rất hận cướp biển, nhưng Tây Môn lâu cùng thuộc hạ cướp biển của hắn năm
đó xâm chiếm Y Mạch quốc sớm đã bị giết tại trận hải chiến kia. Còn đêm
nay những người chết trận đều là những cướp biển vô tội.

"Bốn năm
trước, vì sao ngươi lại cứu ta, nếu một chuỗi âm mưu kia ngươi dùng để
khơi mào thù hận giữa Dạ Vô Yên và Hách Liên Ngạo Thiên, vậy vì sao
không trực tiếp để ta chết đi?" Sắt Sắt hỏi không chớp mắt, nàng cảm
thấy hơi khó hiểu, nếu nàng chết đi chẳng phải lại càng chấn động sao!

Mạc Tầm Hoan nhìn Sắt Sắt không chớp mắt, ánh mắt hơi hơi nheo lại, ẩn chứa vẻ u oán không dễ nhìn thấy.

"Sắt Sắt, nàng cảm thấy ta có thể bỏ mặc cho nàng chết đi sao?" Hắn nhẹ giọng nói.

"Trên đời này, ngươi còn có gì để luyến tiếc sao?" Sắt Sắt hé mắt cười lạnh hỏi.

Mạc Tầm Hoan hơi ngẩn người một chút, đúng vậy, trên đời này không có gì hắn không thể bỏ qua.

Khi
quốc gia của hắn bị cướp biển chiếm lĩnh, khi hắn giống như một con chó
bị cướp biển đuổi giết phải trốn chạy khắp nơi, khi hắn kêu trời không
được, không có nơi nào để cầu cứu, khi thân thể đứa em trai nhỏ nhắn của
hắn bị treo lên, mặt đầy máu tươi nhìn hắn, khi tỷ tỷ của hắn từ trên
lầu nhảy xuống dưới tắt thở bỏ mình, khi hắn nhìn thấy phố xá phồn hoa
ngày xưa, khắp nơi đều là thi thể con dân của hắn, giây phút đó hắn đã
thề, hắn phải bày ra âm mưu quan trọng nắm lại thiên hạ này, chỉ khi nào
hắn trở nên lớn mạnh mới không bị kẻ khác khi dễ. Một Y Mạch đảo quốc
nho nhỏ căn bản không đủ để dung thân. Để đạt được mục đích này, tất cả
đều có thể bỏ mặc, cho dù có phải hy sinh đều đáng giá.

Năm đó hắn
cứu nàng từ đáy vực cũng không phải do mềm lòng, mà để ngày sau có thể
triệt để lợi dụng nàng đả kích tâm tình của Dạ Vô Yên.

Nhưng khi
nhìn thấy nàng rớt xuống đáy vực, mình đầy thương tích đang hấp hối,
trong lòng hắn vẫn đau. Hắn mấy ngày mấy đêm không hề yên giấc, mời một
đại phu tốt nhất để trị thương cho nàng. Thậm chí ngay cả đứa con trong
bụng nàng cũng tận lực bảo vệ nó. Cho đến khi thương thế của nàng sắp
lành lại, sắp tỉnh dậy, hắn mới ý thức được hắn có lẽ nên rời đi, không
thể để cho nàng biết được hắn đã cứu nàng.

"Ngươi giữ lại mạng của
ta, không phải là không muốn ta chết mà bởi vì ngươi muốn lợi dụng ta.
Ngươi vốn nghĩ rằng ta ngã xuống vách núi nên tất sẽ trở mặt thành thù
với Dạ Vô Yên, lãnh đạo đám cướp biển tìm cơ hội trả thù. Nhưng ngươi đã
sai lầm rồi, tuy rằng ta hận Dạ Vô Yên nhưng lại không muốn trả thù
hắn. Cho nên người đành phải lợi dụng ta. Nếu ta đoán đúng, Mặc Nhiễm
cũng không phải người thái tử phải tới, mà là người của ngươi, đúng
không?"

"Sắt Sắt, nàng thật thông minh, mỗi cử động của ta nàng
đều đoán đúng rồi. Mặc Nhiễm quả thật là người của ta, ta hao phí bốn
năm tâm huyết, mới tạo ra được một khuôn mặt giống nàng như đúc, chỉ
đáng tiếc là khí chất vẫn không đủ, vẫn bị nhìn ra được." Mặc Tầm Hoan
than nhẹ một tiếng, ngồi nghiêng mình trên giường, thong thả nói.

"Mặc
Nhiễm rốt cuộc là ai?" Sắt Sắt nhìn không chớp mắt hỏi, nếu Mạc Tầm
Hoan nói là do hắn tạo ra, như vậy nàng ta không phải là người sinh ra
đã giống với mình.

"Là người bên cạnh ta, nàng đã gặp qua." Mạc Tầm Hoan nói nhàn nhạt.

Nàng đã gặp qua? Nàng chỉ gặp qua thị nữ của hắn, Anh Tử, còn có Nhã Tử. Chẳng lẽ là người bị hủy dung Anh Tử?

"Chẳng
lẽ là Anh Tử?" Sắt Sắt kinh ngạc nói. Năm đó, nàng tá túc ở phố đông,
sau đó rời bến, lại cùng các nàng đi trên một chiếc thuyền, ở trên biển
phiêu dạt mấy ngày, nàng ta đối với lời nói cử chỉ của nàng đều đã cực
kì quen thuộc, cũng không có gì lạ khi có thể bắt chước giống như vậy.

Mạc
Tầm Hoan nhíu mày, gật đầu với Ninja ngồi bên cạnh, Ninja kia đưa tay
cởi khăn đen trùm trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt tương tự với khuôn mặt
Sắt Sắt.

Không nghĩ tới Ninja này lại là Anh Tử, lại nhìn thấy
khuôn mặt giống mình như vậy, trong lòng Sắt Sắt vẫn có chút khó hiểu,
tuy rằng đã biết được khuôn mặt này thật ra là giả.

Ngày đó ở phủ
Tuyền vương, Mặc Nhiễm, hiện tại phải gọi là Anh Tử, nàng ta hạ độc
nàng, làm cho nàng không thể vận công, thiếu chút nữa đã hại chết Triệt
nhi. Nàng ta vốn là một nữ tử tốt trong mắt Sắt Sắt nhưng nàng ta lại
đối với nàng nhẫn tâm như thế.

Lòng người, thật quá phức tạp!

"Như
vậy, ngày đó ta đến phủ Tuyền vương để trộm thuốc giải hàn độc, người
mặc áo đen tập kích ta ở con ngõ nhỏ kia cũng là ngươi!" Sắt Sắt thở dài
nói.

Mạc Tầm Hoan một tay vuốt đầu, không nói gì, hơi hơi gật đầu.

Nói như vậy, Y Lãnh Tuyết cũng là người của ngươi!" Sắt Sắt nói lạnh lùng.

"Nàng
ta không phải là người của ta, chúng ta cùng lắm cũng chỉ lợi dụng nhau
mà thôi." Mạc Tầm Hoan thoáng nhìn qua Sắt Sắt, nói bình tĩnh: "Bởi vì
mục đích của chúng ta giống nhau, đều không hy vọng nàng cùng Dạ Vô Yên
hạnh phúc, chỉ như thế mà thôi!"

"Các ngươi, khi nào thì bắt đầu hợp tác?" Sắt Sắt lạnh lùng hỏi.

"Đó là vào một lần kia, ta ở trong phủ cướp nàng ta đi, ở trên đường thì hợp tác."

Trên
mặt Sắt Sắt nhịn không được hiện lên vẻ tức giận vô cùng, thì ra âm mưu
tại lần ở nhai Hắc Sơn đó, Y Lãnh Tuyết cũng tham dự, mà nàng lần đó
còn cứu nàng ta một mạng, còn tiểu thư ở Trương phủ kia, thì ra cũng
chính là do Mạc Tầm Hoan giả trang. Hắn làm cho nàng hôn mê, sau đó bắt Y
Lãnh Tuyết đi, lại giá họa cho nàng."

"Mạc Tầm Hoan, rốt cuộc
ngươi muốn gì?" Sắt Sắt nhìn nhìn nam tử trước mặt thản nhiên cười
gượng, sâu trong lòng như băng tuyết, lạnh giọng hỏi: "Nam Việt?"

Mạc Tầm Hoan thản nhiên cười cười, từ chối trả lời!

Sắt Sắt im lặng!

Nếu
như hắn hoàn toàn thao túng Dạ Vô Trần, như vậy cũng chẳng khác nào đã
làm hoàng đế Nam Việt, toàn bộ Nam Việt cũng đã nằm trong túi hắn.

"Mạc
Tầm Hoan, ngươi có quá nhiều mưu đồ, vì đạt được mục đích của mình lại
hại nhiều người như vậy. Dân chúng trong thôn Điền gia có tội gì, cướp
biển đảo Thủy Long đều vô tội, vì mục đích của mình ngươi đã giết nhiều
người vô tội như vậy, lòng có thể bình an được sao?"

"Sắt Sắt, ta
biết nàng vĩnh viễn sẽ không hiểu được ta, bởi vì nàng vĩnh viễn sẽ
không hiểu được cảm giác của ta, ta từng là một kẻ mất nước, Trầm Ngư,
Anh Tử, Nhã Tử, quốc dân của ta, thậm chí là ta, chúng ta đều la tử sĩ."

Tử sĩ?!

Sắt
Sắt nghe xong sửng sốt. Nàng nhìn lại bóng dáng Mạc Tầm Hoan, lúc này
trên khuôn mặt hắn mang theo một vẻ quyết liệt thê lương, còn Anh Tử bên
cạnh hắn lại dùng ánh mắt tôn thờ cùng sùng kính nhìn hắn, có lẽ ở
trong mắt các nàng, hắn chính là một quân vương anh minh.

Sự thật
đã chứng minh, Anh Tử có khuôn mặt giống nàng này vẫn còn rất hữu dụng.
Hai ngày sau khi thuyền chạy xa, vì đánh lạc hướng truy đuổi của Thiết
Phi Dương cùng Phượng Miên, Mạc Tầm Hoan đã cho Anh Tử đổi lấy quần áo
trên người Sắt Sắt, ngồi trên một chiếc thuyền ngầm khác rời đi.

Thuyền
ngầm ở trên mặt biển chạy thêm mười ngày nữa mới cập bến. Sắt Sắt vốn
tưởng rằng Mạc Tầm Hoan sẽ mang nàng về Y Mạch đảo quốc, nhưng hắn lại
mang nàng đến Phi thành của Nam Việt, càng khiến cho nàng ngạc nhiên là
hắn lại để nàng ở lại trong hoàng cung.

Trong lòng Sắt Sắt nhất
thời cảm thấy chán chường cực kì, vốn nghĩ Mạc Tầm Hoan sẽ đem nàng nhốt
lại, là nhà tù cũng tốt, mặc kệ thế nào từ từ cũng sẽ có cơ hội chạy
thoát, nhưng ngàn vạn lần chưa từng dự đoán được, hắn lại đưa nàng vào
hoàng cung của Nam Việt.

Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, chỉ sợ
muốn chạy thoát ra ngoài cũng không phải dễ dàng, mà thuộc hạ của nàng
muốn vào hoàng cung cứu nàng ra cũng không phải chuyện dễ.

Sắt Sắt bị giam trong một khoảng sân, khoảng sân này ở nơi nào trong hoàng cùng Sắt Sắt cũng không rõ.

Mạc
Tầm Hoan đã giải huyệt đạo cho Sắt Sắt, nhưng lại cho nàng uống nhuyễn
cân tán, đừng nói là vận công ngay cả đi lại cũng đều cảm thấy cả người
mềm nhũn, Sắt Sắt chỉ có thể ngồi ở trong viện, nhìn ra bức tường viện ở
phía xa xa, ngày xưa chỉ nhảy lên đã có thể vượt qua bức tường, lúc này
nhìn lại cao đến không ngờ. Ngoài cửa viện, cấm vệ quân trong cung đứng
trang nghiêm, dáng người cao ngất, nhìn lại nghiễm nhiên chính là từng
lớp phòng vệ chắc chắn.

 

Báo cáo nội dung xấu