Đạo phi thiên hạ - Tập 4: Điệp luyến hoa - Chương 132 (phần 2)

 

Năm nay mùa đông ở Phi thành đến sớm hơn năm ngoái, rất nhanh đã
đến tháng chạp, khí hậu ngày càng lạnh. Trời luôn âm u không lúc nào
trong xanh, không trung bao trùm không khí u ám ảm đạm, nặng nề đặt trên
đỉnh đầu mọi người, khơi gợi nơi lòng người một loại cảm giác bức bối.
Thời tiết như thế và lòng người cũng như thế. Còn cung nữ được phái tới
hầu hạ Sắt Sắt, ước chừng cũng nhận được lệnh của Mạc Tầm Hoan, không
người nào dám nói chuyện, tất cả đều rất cẩn thận.

Trong những
cung nữ đó còn có thị nữ Nhã Tử của Mạc Tầm Hoan, nàng mặc trang phục
của cung nữ Nam Việt, dịu dàng hiểu lễ, giả làm cung nữ trông rất giống.
Nàng mỗi giây mỗi phút đều cùng Sắt Sắt như hình với bóng, ngay cả buổi
tối cũng ngủ cùng giường trong phòng Sắt Sắt, nhưng thật ra rất tận
chức trách.

Sắt Sắt đã chứng kiến sự trung thành của Trầm Ngư cùng
Anh Tử và những tử sĩ với Y Mạch quốc, nên đối với sự giám thị nàng
chặt chẽ của Nhã Tử cũng không kinh ngạc nữa.

Thật ra Mạc Tầm Hoan
cùng không ngược đãi Sắt Sắt, trước tiên không giam nàng vào nhà lao
cũng không để nàng thiếu ăn, chỗ ở của nàng cũng đặt lò lửa không để
nàng bị lạnh, chỉ giam cầm tự do của nàng.

Sắt Sắt ở trong cung
không có tin tức của Dạ Vô Yên, cũng không biết trận chiến với năm mươi
vạn binh mã kia là thắng hay bại. Trên đỉnh đầu vĩnh viễn chỉ có khoảng
trời bằng miệng giếng, trừ bỏ cái này không có thứ gì khác.

Nhưng
Sắt Sắt biết những ngày như vậy chỉ là tạm thời, Mạc Tầm Hoan bắt nàng
tới đây cũng không phải vô duyên vô cớ nuôi dưỡng nàng.

Đêm.

Ngoài phòng gió rất lạnh, trong phòng lại là một mảnh lo lắng.

Sắt Sắt ngồi dựa vào trên thành giường, vẻ mặt suy ngẫm.

Nàng cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc Mạc Tầm Hoan ở bên người Dạ Vô Trần có thân phận gì?

Dạ
Vô Trần lại đến đây, tột cùng chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ hắn không
biết Mạc Tầm Hoan là người lòng lang dạ thú sao? Hay hắn đã hoàn toàn
bị Mạc Tầm Hoan khống chế? Mạc Tầm Hoan là quốc quân vương lại có thể ở
trong hoàng cung tùy ý đi lại! Hắn chẳng phải nên vì tổ tông tiếp nối
giang sơn, chẳng lẽ lại chắp tay dâng tặng cho người khác sao.

Nhưng càng nghĩ, Sắt Sắt lại càng không thể hiểu chỉ tự mình gật đầu một cái.

Âm
thanh của đồng hồ nước xa xa truyền đến, đã là canh hai rồi, trời vào
đông nên ban ngày vốn rất ngắn, chỉ canh hai mà bên ngoài trời đã tối
đen như mực.

Sắt Sắt chuyển mình đang định đi nghỉ thì ngoài cửa
truyền đến tiếng bước chân. Một thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo nói: "Nhã cô
nương, Hoàng Thượng đến!"

Nhã Tử đứng thẳng dậy, vẻ mặt kinh ngạc, dường như nàng ta cũng không dự đoán được Dạ Vô Trần sẽ đến nơi này.

Cửa
phòng bị thị vệ mở ra, gió lạnh thổi vào, cái lạnh giống như có thể xâm
nhập vào tận xương. Dạ Vô Trần khoác áo choàng rất nặng màu vàng xuất
hiện ở cửa. Bên trong áo choàng là áo Long bào màu vàng, dưới đèn chiếu
sáng thân mình càng thêm chói mắt, làm cho Dạ Vô Trần tăng thêm vài phần
khí chất đế vương cao quý.

Nhã Tử bước lên trước, quỳ xuống. Giọng Dạ Vô Trần nói nhàn nhạt hãy bình thân, con ngươi đen lập tức nhìn về hướng Sắt Sắt.

"Giang Sắt Sắt, ngươi quả nhiên ở trong này!" Dạ Vô Trần trầm giọng nói.

"Hoàng
Thượng, ta tới nơi này đã ba ngày, ngài lại không biết sao?" Sắt Sắt từ
trên giường chậm rãi đứng dậy, nghiêm lại nói. Ánh nến tỏa ra ánh sáng
nhạt chiếu vào đồng tử màu nâu tuyệt đẹp trong mắt nàng một cách rõ
ràng, ánh mắt như con dao nhỏ sâu thẳm, dường như phản chiếu ngàn vạn
tia sáng của ngàn vạn sinh vật trong cuộc sống.

Dạ Vô Trần nghe
được trong lời nói của Sắt Sắt có ý trào phúng, nhưng thật ra một chút
cũng không cho là đúng, hắn yên lặng khoanh tay đứng trước Sắt Sắt, hừ
lạnh một tiếng nói: "Người đâu, đem nàng áp giải đến hình bộ trong đại
lao!"

Nhã Tử nghe vậy, nghiêm giọng nói: "Hoàng Thượng, Giang cô nương có thân phận đặc biệt, mong Hoàng Thượng cân nhắc!"

Mặt
Dạ Vô Trần chỉ hiện lên vẻ lạnh nhạt, nhíu mày, thật lâu sau cười lạnh
nói: "Thật ra trẫm đã quên, ngươi là nữ nhân mà lục đệ yêu nhất. Thật sự
tốt lắm, tốt lắm!" Hắn nói liên tục hai tiếng tốt lắm, dừng một chút,
nheo mắt lại nói, "Giang Sắt Sắt, ngươi muốn biết tình trạng của lục đệ
hiện nay như thế nào không?"

Trong lòng Sắt Sắt nhất thời bị kiềm
hãm, nghe giọng điệu của Dạ Vô Trần dường như tình trạng trước mắt của
Dạ Vô Yên không tốt lắm, nàng cố hết sức áp chế sự kinh hoàng dưới đáy
lòng, vờ như không chút để ý nói: "Để Hoàng Thượng chê cười rồi, trước
mắt dân nữ cùng Dạ Vô Yên sớm đã không còn chút quan hệ gì, sống hay
chết của hắn ta tuyệt không muốn biết."

Dạ Vô Trần mỉm cười nói:
"Mặc kệ như thế nào, các ngươi cũng coi như từng là một đôi vợ chồng,
nghe một chút cũng không sao. Trữ Phóng, đem tình hình của Tuyền vương
nói cho Giang cô nương nghe!"

"Dạ!" Trữ Phóng nói cung kính.

"Mười
lăm vạn binh mã của Tuyền vương đã bị Thánh Thượng phái năm mươi vạn
binh mã vây khốn ở trong hoàng thành, Tuyền vương chậm chạp không dám
ứng chiến, sắp tới sẽ phá thành bắt giữ Tuyền vương!" Trữ Phóng hiện nay
đã là thái giám tổng quản của Dạ Vô Trần, nghển cổ họng cao giọng nói.

"Phải
không, dân nữ xin chúc mừng Hoàng Thượng." Tuy rằng giờ phút này trong
lòng của nàng thực sự đã loạn cả lên nhưng trên mặt vẫn còn mang theo ý
cười nhợt nhạt.

Dạ Vô Trần liếc mắt một cái thấy sắc mặt Sắt Sắt
không chút sợ hãi, ánh mắt thoáng qua một tia âm trầm, "Khá lắm, thật là
một kẻ vô tình, nhanh như vậy đã không còn lưu luyến gì nữa. Uổng cho
mấy năm nay lục đệ đối với ngươi vẫn luôn chung tình thắm thiết, vậy
hiện tại người trong lòng ngươi là ai?"

Nàng vô tình cũng tốt,
nàng không lưu luyến cũng tốt, chuyện gì cũng chẳng liên quan đến Dạ Vô
Trần? Hắn đường đường là hoàng đế, trước mắt không đi quan tâm chiến sự,
không đi lo cho nước cho dân, lại hỏi nàng trong lòng thích ai? Việc
này làm sao giống vua của một nước!? Thật sự là chuyện buồn cười.

"Việc
riêng của dân nữ nếu so với việc quốc gia to lớn thật sự quá bé nhỏ
không đáng kể, không dám nhọc lòng Hoàng Thượng lo lắng. " Sắt Sắt lạnh
lùng nói, nghĩ tốt nhất nên chọc giận Dạ Vô Trần đưa nàng vào đại lao
cũng tốt.

Dạ Vô Trần nghe vậy hiển nhiên rất tức giận, hắn chỉ vào
Sắt Sắt nói: "Giang Sắt Sắt, người dám chống đối trẫm. Người đâu, đem
nàng áp giải đến……" Lời còn chưa dứt hắn bỗng nhiên dừng lại, suy tư một
lát liền cất giọng lạnh lùng nói, "Thôi, hôm nay trẫm tạm thời giữ lại
một mạng cho ngươi."

Hắn xoay người vội vã rời đi, Trữ Phóng thấy
thế cuống quít đi theo. Đợi đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất ở
trong viện, Nhã Tử liền đứng dậy đóng cửa phòng lại.

Sắt Sắt ngồi trên giường, lòng lo lắng như lửa đốt.

Năm
mươi vạn binh của Dạ Vô Yên thật sự đang bị vây khốn sao? Nhưng trong
lòng nàng vẫn tin tưởng Dạ Vô Yên, dù sao hắn cũng từng chinh chiến
nhiều năm, lại nói đây có lẽ là mưu kế ứng chiến của hắn, không cần lo
sợ.

"Cô nương, nghỉ ngơi sớm chút đi!" Nhã Tử nhẹ giọng nói.

Sắt
Sắt thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, đứng dậy đi nghỉ ngơi. Chỉ
là một đêm nay ngủ không tốt lắm, trong mộng nàng thấy cả người Dạ Vô
Yên toàn mau tươi. Sắt Sắt vài lần từ trong mộng bừng tỉnh, cả người đổ
mồ hôi lạnh, trong lòng dâng lên dự cảm có điềm xấu.

Cuối cùng một lần bừng tỉnh, nghe tiếng trống sang canh thì đã là canh bốn.

Nàng
ngồi bật dậy, tuy rằng trong phòng rất ấm ấp nhưng nàng vẫn cảm được
một tia lạnh lẽo dâng lên trong lòng. Vấn đề khó khăn rườm rà cùng sự lo
lắng như một đám hỗn loạn đang quấn lấy nhau trong tâm trí nàng, tầng
này đến tầng khác.

Trong bóng tối, Nhã Tử cũng đã tỉnh, bóng dáng
nàng ta đứng dậy giống như một thợ săn, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, giám
thị từng cử động của Sắt Sắt.

Sắt Sắt cười lạnh, trước mắt nàng
không thể dùng nội lực, không thể nghi ngờ đã trở thành một người bình
thường, thế nhưng Nhã Tử vẫn còn cảnh giác như thế. Chẳng lẽ còn sợ nàng
chạy ra ngoài sao, mà cho dù nàng định chạy chỉ sợ cũng không thể ra
khỏi viện này được.

Ngoài cửa sổ tiếng gió rất lớn, xem ra ngày
mai có lẽ sẽ có tuyết, Sắt Sắt nghĩ đang định muốn nằm xuống. Ánh mắt
bỗng nhiên bị kiềm hãm, chỉ thấy cửa sổ bịt kín bỗng nhiên bị người ở
ngoài mở ra, một bóng đen từ ngoài cửa sổ tiến vào, với tốc độ cực nhanh
như sấm sét đánh úp về phía Nhã Tử.

Nhã Tử phản ứng cũng rất nhạy
bén, cầm lấy bảo kiếm bên cạnh người, liền chặn được thế tập kích sắc
bén đầu tiên của người vừa tới. Đồng thời cao giọng la: "Người đâu, có
……"

Một câu còn chưa nói xong, đúng lúc bị người vừa tới đâm trúng, âm thanh nhất thời giống như bị nghẹn lại rồi im bặt.

Nhưng
âm thanh của Nhã Tử đã kinh động đến thị vệ bên ngoài và cung nữ ở
phòng cách vách. Trong nháy mắt đã nghe được bên ngoài có người vội vàng
chạy tới.

Người vừa tới dường như chưa từng dự đoán được Nhã Tử lại tỉnh dậy đã có thể đưa thị vệ tới.

Hắn
bước nhanh tới trước mặt Sắt Sắt, nhẹ giọng nói: "Theo ta đi!" Một phen
túm lấy Sắt Sắt, liền từ cửa sổ chạy trốn ra ngoài, ôm cả vòng eo Sắt
Sắt nhảy lên trên mái hiên.

Nương theo ánh trăng cùng ngọn đèn
trong hoàng cung, Sắt Sắt nhìn người tới một thân áo quần đen, từ khăn
đen che mặt lộ ra bên ngoài là đôi mắt lạnh với ánh mắt sắc bén. Người
nọ không nhìn Sắt Sắt, ánh mắt sắc bén dừng ở điện Chiêu Dương.

Gió
lạnh đập vào mặt, khí lạnh tập kích người. Sắt Sắt phóng mắt nhìn lại,
chỉ thấy chung quanh đều có cấm vệ quân dũng mãnh qua lại, lúc này Sắt
Sắt mới biết nàng đang ở trong sân, là một chỗ của vườn ngự uyển bên
trong cái sân nho nhỏ. Mà chỗ vườn ngự uyển này, thế nhưng đến hoàng đế
cũng đang ở điện Chiêu Dương, không ngờ Mạc Tầm Hoan cũng ở tại vườn ngự
uyển này.

Nơi này, toàn bộ hoàng cung đều có thủ vệ bảo vệ nghiêm
ngặt, bây giờ nàng không thể thi triển võ công nên người vừa tới muốn
mang nàng rời đi chỉ sợ rất khó.

Nhưng vào lúc này chỉ thấy trong chính điện của điện Chiêu Dương có ngọn lửa cháy lên, theo hướng gió thổi, lập tức chạy trốn.

Trong
lúc nhất thời cấm vệ quân cùng cung nữ thái giám hô loạn lên chạy đi,
có người kêu cứu giá, có người kêu cứu hỏa, cấm vệ quân liền chạy tới
hướng điện Chiêu Dương. Bên này đám cấm vệ quân liều chết tận trách
nhiệm vẫn như trước vọt về phía bọn họ, xem ra những người này đều là tử
sĩ của Mạc Tầm Hoan.

Người vừa tới đem Sắt Sắt bảo hộ sau người,
tay rút kiếm ra khỏi vỏ cùng cấm vệ quân giao đấu cùng một chỗ, chiêu
thức sắc bén tàn nhẫn, tuyệt không nương tay. Bức lui vài người đang ở
gần, sau đó thi triển khinh công mang theo cả Sắt Sắt, từ một tòa mái
hiên này nhảy đến một tòa mái hiên khác, như vậy thoát ra, chỉ chốc lát
liền trốn ra khỏi vòng vây.

Nhưng chạy không được bao xa, ở đoạn
đường phía trước bỗng nhiên xuất hiện mười người quỷ dị, bọn họ giống
như ma quỷ trong địa ngục, thân pháp linh động không thể tưởng tượng.

Lại
là một phen chiến đấu gian khổ, tiếng binh khí va chạm, đánh nhau cùng
với tiếng gió vù vù đan vào nhau, tấu thành một khúc nhạc câu hồn.

"Không
thể tưởng được trong hoàng cung này còn có cao thủ như vậy mai phục,
thật sự là làm người ta mở rộng tầm mắt!" giọng của Mạc Tầm Hoan từ
trong bóng đêm truyền đến.

Sắt Sắt đưa ánh mắt lạnh nhìn lại, chỉ
thấy trên người hắn mặc là quân phục cấm vệ, trên mặt hé ra mặt nạ che
khuất khuôn mặt thật.

"Ngươi có lẽ không dự đoán được ta sẽ đột
nhiên quay lại, ta đã sớm dự đoán được trong cung này còn có người của
Dạ Vô Yên mai phục, nhưng không ngờ võ nghệ của ngươi lại cao như vậy,
nói đi, ngươi là ai?" Hắn sâu kín hỏi.

Người tới cũng không trả
lời, Sắt Sắt cách hắn rất gần, trong nháy mắt, nhận thấy được trên cơ
bắp người hắn tự nhiên căng thẳng, hiện lên sát ý mãnh liệt, Sắt Sắt
cũng rất muốn biết hắn là ai, nhưng trước mắt trong tình huống này không
phải là thời điểm vạch trần thân phận của hắn. Tình thế trước mắt thấy
được tối nay muốn bình an rời đi sợ là rất khó.

"Đa tạ ân tình đại
hiệp cứu giúp, chỉ là với tình thế tối nay sợ khó có thể thoát thân.
Ngươi đi trước đi!" Sắt Sắt nghiêm giọng nói.

Người tới nhìn kỹ
tình thế trước mặt, biết được tối nay hắn sẽ không cứu nàng ra được, xem
ra muốn cứu nàng cần phải tìm phương pháp khác.

Hắn rốt cục buông
Sắt Sắt ra, thi triển khinh công thoát ra khỏi vòng vây. Mạc Tầm Hoan
tiến nhanh tới, nắm lấy Sắt Sắt, đối với cấm vệ quân hạ lệnh: "Nhất định
phải bắt được hắn!"

"Sắt Sắt, người kia là ai?" Mạc Tầm Hoan xoay người lại, lúm đồng tiền như hoa hỏi.

Giọng Sắt sắt nói lạnh lùng: "Làm sao ta biết được!"

Mạc
Tầm Hoan nhíu mày, đôi mắt sáng như ngọc dừng ở Sắt Sắt, cười nhẹ nói:
''Ngươi không biết sao? Nhưng hắn cũng không trốn thoát khỏi hoàng cung
này, trong chốc lát chúng ta sẽ biết hắn là ai!"

 

Báo cáo nội dung xấu