Đạo phi thiên hạ - Phiên ngoại 6: Lửa tình khó tắt (phần 1)

 

Phiên ngoại 6 - Lửa tình khó tắt

Trong
phòng một đôi nến long phượng lại được đốt lên, ánh sáng tràn ngập cả
căn phòng, phòng trong nhộn nhạo lung linh mà vô cùng kiều diễm.

Sắt
Sắt nằm nghiêng trên giường, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng
nhạt màu, mái tóc mềm mại như thác nước xõa xuống sau người, ánh sáng
nhàn nhạt của ánh nến xuyên thấu qua tấm màn che, chiếu rọi khuôn mặt
xinh đẹp thuần khiết của nàng, phong thái khiến cho làn sương đêm dường
như cũng tỏa sáng.

Mi
mắt nàng buông xuống, nghe được âm thanh cửa phòng bị khóa lại, hàng mi
run rẩy như một con bướm đang nhảy múa. Ngay sau đó liền cảm thấy một
trận gió thổi đến bên giường, dù chưa ngẩng đầu lên nhưng cũng có thể
cảm giác được trước mặt đang có một ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu
cháy nàng. Nàng nhẹ nhàng cắn môi, nâng hàng mi nhanh chóng liếc nhìn
hắn một cái, tầm mắt chạm vào đôi mắt đen láy kia của hắn, sâu không
thấy đáy, nồng đậm dịu dàng mà sáng rực.

“Sắt
Sắt…” Hắn dịu dàng gọi nàng, vươn tay nắm lấy những ngón tay thon dài
của nàng trong lòng bàn tay, chân mày nheo lại, khóe môi khẽ nhếch lên,
hơi dùng một chút lực, thân thể Sắt Sắt liền rơi vào trong vòng ôm ấm áp
của hắn. Nàng cảm giác được hơi thở ấm áp của hắn đang vờn quanh sau
gáy nàng, khiến cho thân thể nàng run lên.

“Yên, chúng ta…vẫn chưa uống rượu giao bôi, chưa làm lễ kết tóc mà!” Mặt Sắt Sắt đỏ lên, ngập ngừng nói.

Dạ
Vô Yên nhíu mày, lúc này mới nhớ tới đêm động phòng hoa chúc quả nhiên
còn có trình tự như vậy, hắn nâng cằm Sắt Sắt lên, đôi mắt phượng đang
mỉm cười long lanh như sóng nước đang thẳng tắp nhìn vào khuôn mặt thẹn
thùng của Sắt Sắt, cười nhẹ nói: “Sắt Sắt, nàng đang trốn tránh cái gì?”

Sắt Sắt bị giọng nói mang theo ý cười của hắn chọc tức, nàng sẵng giọng nói: “Lễ này cũng không thể bỏ!”

Dạ
Vô Yên nhìn vào mắt Sắt Sắt, hàng mi dài cong vuốt, long lanh mà bùng
cháy một vẻ thâm tình. Đẹp như thế, làm cho hắn kìm lòng không được mà
choáng váng mềm nhũn, trầm luân vào đấy. Mỗi một câu nói của nàng, mỗi
một biểu tình của nàng, đều ảnh hưởng thật sâu đến cảm xúc của hắn, từ
vui mừng tức giận đến đau buồn.

“Được,
vi phu nghe lời nàng, ta đã chờ bốn năm, làm sao không thể chờ thêm một
chút nữa chứ? Nhưng mà, Sắt Sắt, mặc kệ nàng trốn tránh thế nào, nàng
cũng không thoát được đâu.” Hắn đạm cười nói, dùng ánh mắt vô cùng nồng
nhiệt mà nhìn sắc mặt hồng hào của Sắt Sắt, nhẹ nhàng nói ở bên tai
nàng: “Ta còn thời gian cả một đêm, tối nay, nàng tuyệt đối không thể
thoát khỏi lòng bàn tay của ta!”

Thành
công nhìn thấy khuôn mặt ngọc trắng nõn của Sắt Sắt chuyển sang màu
hồng, hắn cúi đầu cười to, đi đến bên bàn cầm chén rượu lên, rót đầy đưa
tới tay Sắt Sắt. Hai người uống rượu giao bôi xong, Dạ Vô Yên tự tay
cắt lấy một nhúm tóc mềm mượt của Sắt Sắt cùng với tóc của mình, cột lại
rồi bỏ vào một cái túi hương.

Đây có thể xem như đã hoàn thành lễ uống rượu giao bôi cùng lễ kết tóc.

“Còn
có chuyện gì không?” Dạ Vô Yên dịu dàng cười hỏi, giọng nói trầm thấp
nghèn nghẹn, xem túi hương như một vật trân bảo mà bỏ vào túi mình.

Sắt
Sắt quả thật có chút khẩn trương, không chỉ vì bọn họ nhiều năm không ở
cùng nhau, nguyên nhân quan trọng hơn là, năm đó ở Xuân Thủy lâu, khi
nàng và hắn ở bên nhau, thân phận của hắn vẫn là Minh Xuân Thủy, trên
mặt luôn đeo chiếc mặt mạ bằng ngọc. Khi nàng thân mật cùng hắn, tuy
rằng hắn đều là tắt đèn tháo xuống mặt nạ, nhưng mà, nàng chưa bao giờ
nhìn thấy mặt của hắn.


nay, đối mặt với đôi mắt phượng long lanh như sóng nước kia của hắn, ý
cười nhộn nhạo bên khóe môi, khuôn mặt tuấn tú tao nhã tuyệt mĩ, nàng có
chút không biết phải làm sao. Còn chưa nói đến đêm động phòng hoa chúc
mà hoàng đế tứ hôn, hắn đã bỏ hết những thủ tục này.

“Đương nhiên là có chuyện!” Sắt Sắt bình ổn lòng mình, chậm rãi nói, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Chuyện
gì?” Dạ Vô Yên đạm cười nói, đôi mắt phượng nhìn Sắt Sắt không hề chớp
mắt, bàn tay nhàn rỗi chậm rãi tháo xuống thắt lưng bên hông.

“Chàng đến phòng khác ngủ đi!” Sắt Sắt lãnh đạm nói, chỗ sâu nhất nơi đáy mắt xẹt qua một chút ý cười tinh quái.

“Làm sao vậy?” Dạ Vô Yên sửng sốt, nụ cười tươi tắn cứng đờ bên khóe môi.

“Ngươi
đừng nằm mơ , bổn vương cả đời này cũng sẽ không sủng hạnh ngươi!” Sắt
Sắt học theo giọng điệu của Dạ Vô Yên, lạnh lùng mà tàn nhẫn nói. Những
lời này, trước kia ở Xuân Thủy lâu nàng vẫn chưa biết Minh Xuân Thủy
chính là Dạ Vô Yên, vậy nên món nợ này vẫn chưa tính đến.

Dạ
Vô Yên nghe thấy lời nói của Sắt Sắt, khuôn mặt tuấn tú nhất thời như
bị phơi nắng, thần sắc biến ảo, nhìn hắn như thể đang hận không thể cắn
rớt đầu lưỡi mình.

“Được rồi phu nhân, món nợ này để tính sau được không?” Hắn dịu dàng cầu xin.

“Ta
cũng không phải là một phu nhân hiền lành ngoan ngoãn gì, ta gả cho
chàng, từ nay về sau, ta muốn làm một người đàn bà đanh đá!” Sắt Sắt
cười khanh khách nói.

“Được! Nhưng mà, bộ dạng của một người đàn bà đanh đá là gì?” Khóe môi Dạ Vô Yên nhếch lên một nụ cười, dịu dàng hỏi.

“Người
đàn bà đanh đá à, là nói một thành hai, muốn làm gì thì làm, muốn quản
thúc chàng! Khi ta muốn sao, chàng không được lấy ánh trăng xuống cho
ta, ta muốn đi hướng đông, chàng không được đi hướng tây. Chàng là lâu
chủ Xuân Thủy lâu, ta cũng muốn can thiệp vào chuyện chính sự của lâu
lí, ta muốn nắm trong tay quyền hành to lớn của lâu lí, muốn tứ đại công
tử nghe theo mệnh lệnh của ta.” Sắt Sắt kiên quyết nói.

“Được, ta đồng ý. Bây giờ, còn có gì không?” Dạ Vô Yên mỉm cười hỏi

“Lâu
lí của các chàng không phải cũng có hình phạt sao? Ta cũng muốn thêm
vào một vài hình phạt, chủ yếu là nhằm vào chàng. Thí dụ như chàng có
làm sai chuyện gì ta sẽ trừng phạt chàng. Thí dụ như cái gì mà tĩnh thất
chi hình, thí dụ như quỳ gối trên bàn giặt y phục, thí dụ như…” Sắt Sắt
càng nói càng thái quá, Dạ Vô Yên cười dài lắng nghe.

“Vậy, chẳng phải ta đã cưới về một lão bà *vợ* yêu tinh sao.” Dạ Vô Yên cười nhẹ nói.

“Đúng
vậy, ta chính là một lão bà yêu tinh, chàng biết thì đã quá muộn!” Sắt
Sắt hí mắt cười nói, “Nhưng mà, đêm nay người đàn bà đanh đá nói một
thành hai này sẽ bắt đầu, bây giờ chàng lập tức ra ngoài ngủ!”

Dạ
Vô Yên làm sao chịu nghe lời, đột nhiên cúi người hôn lấy cái miệng nhỏ
nhắn đang lải nhải của Sắt Sắt, nuốt lại tất cả những lời sắp nói của
nàng.

“Sắt Sắt, ta yêu nàng!” Hắn lưu luyến cắn cắn vành tai của nàng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng tỏ tình.

Sau
đó, hắn đứng dậy, bàn tay to cởi bỏ lễ phục đỏ thẫm vứt sang một bên,
sau đó rút áo trong màu đỏ ra, sau đó lại đến chiếc áo trắng như tuyết.

Sắt Sắt nhìn bộ ngực trần của hắn, một câu cũng không thể nói nên lời.

Ánh
nến nhàn nhạt bao phủ, hắn xinh đẹp như thế, thân hình thon dài trắng
nõn đẹp như tiên, nhưng cũng vô cùng ma mị. Toàn thân không có một vết
sẹo nào, ánh nến vòng quanh nhưng đường cong tuyệt mĩ của hắn, thon dài,
thẳng tắp, cân đối, mê hoặc.

Ánh
mắt Sắt Sắt dừng lại ở trước ngực hắn, trên da thịt trắng nõn trơn bóng
như ngọc trải rộng vài vết sẹo đan vào nhau, như những cành cây, lại
giống như hoa văn xinh đẹp nở rộ trên tấm lụa trắng thuần.

“Yên…” Sắt Sắt ngưng chú trên vết sẹo, lòng đau xót.

Nàng
biết những vết sẹo này kì thật có thể xóa đi, với y thuật của Vân Kinh
Cuồng, tuyệt đối không thể để lại vết sẹo nào. Nhưng mà, hắn lại vẫn giữ
lại, là vì những vết sẹo sau lưng nàng.

“Những
hoa văn này, có phải rất đẹp hay không, rất giống trên lưng nàng.” Hắn
thản nhiên nói, giọng điệu thong thả vang lên bên tai nàng. Đang trong
lúc nàng vẫn chưa có phản ứng gì, hắn đã mở rộng vòng tay nghiêng người
về phía trước, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú đã ở trước mặt Sắt Sắt,
hắn cúi đầu, đoạt lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, đầu lưỡi tiến quân thần
tốc, hưởng thụ hết hương thơm trong miệng nàng. Hơi thở nam tính bức
người của hắn trong nháy mắt xâm chiếm mọi lời lẽ của nàng, nụ hôn của
hắn sâu sắc và không có dấu hiệu ngừng lại, làm cho nàng dường như không
thể thở nổi.

Sắt
Sắt ngã vào trong lòng hắn, nháy mắt bị thân hình cao lớn của hắn bao
phủ. Tay nàng đặt trước bộ ngực cứng rắn bóng loáng của hắn, da thịt hắn
ẩn ẩn tản ra thứ cảm xúc cực nóng bỏng, ấm áp nóng rực, dường như làm
cho nàng không biết mình là ai nữa.

Bàn tay to lớn của hắn vuốt ve bờ vai mảnh khảnh của nàng, gắt gao ôm nàng vào trong lồng ngực.

Hắn
đem nàng đặt trên giường, thân hình cao lớn gắt gao áp lên thân thể mềm
mại của nàng. Kích tình hôn môi nàng rồi chuyển dần xuống cổ, lại đến
trước ngực nàng, không biết hôn bao lâu, đang trong lúc Sắt Sắt hít thở
không thông, Dạ Vô Yên bỗng nhiên xoay người một cái, rời khỏi thân thể
của nàng.

“Ngủ đi!” Trong nháy mắt hắn dập tắt nến đỏ, giọng nói khàn khàn mang theo một vẻ buồn bực vang lên trong bóng đêm.

Hắn
cầm lấy chăn đệm, dịu dàng phủ lên thân thể hai người, hắn duỗi cánh
tay ôm cả người Sắt Sắt vào trong lồng ngực, ôm nàng thật chặt, nhưng mà
rốt cuộc cũng không có hành động nào khác.

Sắt Sắt nằm ở trong bóng tối, khuôn mặt ửng hồng thật lâu sau mới bình thường lại.

Nàng cảm thấy có chút nghi hoặc!

Hắn
bỗng nhiên im bặt như vậy, chẳng lẽ bởi vì tay chân hắn vẫn chưa khôi
phục lại? Nhưng mà, vừa rồi khi hắn ôm nàng, rõ ràng rất có lực. Nhưng
mà, chuyện này Sắt Sắt không có hỏi, đành phải quay lại ôm lấy thân hình
hắn, mơ hồ cảm giác được tim của hắn đập loạn.

Dạ Vô Yên nằm ở trong bóng đêm, vô luận thế nào cũng ngủ không được.

Rõ ràng trong lòng hắn có dục vọng, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại không được!

Hắn
tất nhiên không quên hôm ấy Vô Nhai ban cho hắn một chén rượu, hắn vẫn
cảm thấy chén rượu kia có vấn đề, lại không ngờ được, thì ra chén rượu
kia Dạ Vô Nhai vốn đã đoán chắc hắn sẽ uống thay cho Sắt Sắt, cho nên
dùng nó để đối phó hắn.

Thật
ra hắn lại không ngờ được, ngũ ca ôn nhã như ngọc của hắn lại phúc hắc
như vậy. Thế nhưng lại hạ dược vào chén rượu của hắn, trách không được
mới vừa rồi khi Dạ Vô Nhai từ sau bình phong đi ra lại cười tủm tỉm chúc
mừng hắn.

Lúc này, hắn dường như ngay cả ý nghĩ giết người cũng có.

Nhưng
mà, loại chuyện này hắn cũng không thể nói trước mặt Sắt Sắt, càng
không thể đi tìm Vân Kinh Cuồng xem bệnh, chỉ có thể câm nín mà chịu
đựng, như vậy so với việc tặng lễ vật lần trước còn mất mặt hơn.

Hắn chỉ có thể tạm thời chịu đựng.

***

Dạ Vô Yên mấy ngày qua cảm thấy thật dày vò.

Hắn
vào cung tìm Dạ Vô Nhai muốn xin thuốc giải, Dạ Vô Nhai bắt đầu than
oán với hắn xử lý chuyện triều đình chính sự thật không dễ, nặng nề cỡ
nào, gian nan cỡ nào, làm cho hắn đêm không thể ngủ ngon. Lại vô cùng
oán giận nói phụ hoàng đã bắt đầu phái người bắt tay vào việc tuyển phi
cho hắn.

Dạ
Vô Yên mặt không chút thay đổi lắng nghe, kì thật hắn hiểu, đêm không
thể ngủ chỉ sợ nguyên nhân không phải bởi chuyện triều chính!? Cho nên,
hắn cho dù có đồng tình với Dạ Vô Nhai cũng chỉ hạ quyết tâm, làm như
mắt điếc tai ngơ đối với lời oán giận của hắn (DVN).

Dạ
Vô Nhai thấy chính mình nói một lúc lâu mà vẻ mặt Dạ Vô Yên vẫn lạnh
tanh thì ngưng mi nói: “Lục đệ, ngươi không thể một mình tự do sung
sướng như vậy chứ? Ngươi muốn thuốc giải, được, trẫm có thể cho ngươi,
nhưng mà, ngươi phải giúp trẫm xử lý triều chính một thời gian.”

Dạ Vô Yên hoàn toàn điên mất.

Điều kiện như vậy hắn đáp ứng mới lạ!

“Lục
đệ, ngươi không đồng ý cũng được, ngày mai trẫm sẽ rời cung trốn đi,
đến lúc đó…” Lời nói kế tiếp của Dạ Vô Nhai vẫn chưa nói ra thì trong
lòng Dạ Vô Yên đã hiểu rõ hắn muốn nói gì!

Được rồi, thấy hắn (DVN) đã cứu hắn (DVY) một mạng, thấy hắn (DVN) đang thất tình, thì hắn (DVY)
chịu thiệt thòi một chút đi! Nếu không, nếu như hắn thật sự rời khỏi
cung trốn đi, thế thì sự tình nguy rồi! Hắn biết Dạ Vô Nhai cũng không
phải nói giỡn, trong lòng hắn hiểu rõ, từ nhỏ Vô Nhai không bao giờ có
dã tâm đối với ngôi vị hoàng đế này.

Cho
nên, từ đó về sau, mỗi ngày, Dạ Vô Yên đều phải đến ngự thư phòng trong
cung báo danh, lặng lẽ ngồi ở đó thay Dạ Vô Nhai phê tấu chương. Dạ Vô
Nhai hình như có ý định để dành lại cho hắn làm, tấu chương hiện tại
cùng với tấu chương của một thời gian dài đọng lại, tất cả nằm trên bàn
đã chất cao lên đến nóc nhà.

Ngày xuân nồng đậm, trời trong nắng ấm, một chú rể mới như hắn, lại bị vây trong căn phòng kín này, cần cù lao khổ vất vả!

Mấy ngày nay, Dạ Vô Yên sâu sắc cảm giác được, hoàng đế thật không dễ làm!

Vậy
nên, hắn cũng có chút đồng tính với Dạ Vô Nhai. Nhưng mà, khi hắn mệt
mỏi rời khỏi hoàng cung trở về phủ, nhìn thấy Dạ Vô Nhai đang ngồi trong
phòng bọn họ, trò chuyện vui vẻ cùng Sắt Sắt, trong nháy mắt sự đồng
tình hóa thành mây khói!

Bầu
trời màu lam tịch liêu, vầng trăng sáng tỏ màu trắng, bên trong là ánh
nến nhàn nhạt màu da cam, đôi nam nữ đang ngồi dưới ánh nến cũng hòa hợp
như vậy.

Dạ
Vô Yên nguy hiểm nheo mắt lại, áp chế cảm xúc trong lòng, bờ môi nhếch
lên hơi mỉm cười, hai tròng mắt thâm thúy lóe sáng, ánh mắt sắc bén chợt
lóe lên rồi biến mất.

Trong
phòng, trên chiếc bàn gỗ lim đặt đầy những món điểm tâm, điểm tâm kia
thật tinh xảo và đẹp mắt, ẩn ẩn hương vị tuyệt vời cùng mùi thơm nhẹ
nhàng, không nồng nặc mà phiêu tán ở trong không khí, làm cho người ta
nhớ đến mùi hoa thoang thoảng.

Dạ
Vô Yên biết đây là điểm tâm nổi tiếng của Đoàn Cao phường, một phường
bán điểm tâm nổi tiếng trong kinh, ở trong phủ hắn không có, đoán chắc
là Dạ Vô Nhai đã mua đến.

“Lục đệ, tại sao lại về trễ như vậy?” Dạ Vô Nhai ngồi trên ghế, an nhàn thản nhiên đã biết rõ còn hỏi.

Hai
hàng chân mày của Dạ Vô Yên nhướng lên, hàng mi nheo lại hiện ra một độ
cong tuyệt mĩ, khóe môi mang theo một nụ cười như không cười.

“Ngươi không phải cũng khuya như vậy rồi còn chưa trở về cung sao?” Dạ Vô Yên không chút khách khí trả lời.

Dạ
Vô Nhai mỉm cười nói: “Lục đệ, ngươi làm sao có thể vừa về đến đã hạ
lệnh đuổi khách rồi?! Trẫm là người đáng ghét như vậy sao?”

Hắn chậm rãi đứng dậy, quay đầu nói với Sắt Sắt: “Sắc trời đúng là không còn sớm!”

Dạ
Vô Nhai đạm cười cáo từ rời đi, thân ảnh tuấn dật dần dần dung nhập vào
trong bóng đêm. Thân ảnh cô đơn ngày càng khuất xa trong màn đêm, dường
như có chút cảm xúc sầu muộn nói không nên lời, làm cho người ta tự
dưng thở dài.

 

Báo cáo nội dung xấu