Đạo phi thiên hạ - Phiên ngoại 6: Lửa tình khó tắt (phần 2)

 

Hắn bước đi trong bóng đêm, nhìn vầng trăng tỏ phía cuối chân
trời, hít một hơi thật sâu, hắn cưỡng chế nỗi thống khổ cùng không cam
lòng đang xé rách tâm hắn, ức chế cảm xúc chua sót không ngừng nổi lên
trong lòng, đem những rung động cùng thâm tình hóa thành một mặt nước
lặng không gợn sóng.

Hắn yêu nàng, cứ tường rằng phải có được mới
là yêu, cho nên hắn cố gắng làm cho mình trở nên mạnh mẽ. Cuối cùng, hắn
phát hiện, hắn vẫn không thể bước vào lòng nàng được, có phải duyên
phận sớm đã định hắn và nàng nhất định phải có duyên mà không có phận
hay không?

Nay, khi hắn nhìn thấy nàng cùng lục đệ hạnh phúc tươi cười, trong lòng hắn cũng cảm thấy thật vui mừng cho nàng.

Chỉ cần nàng hạnh phúc thì hắn cũng sẽ hạnh phúc! Đó mới chân chính là yêu!

Hắn
sẽ vĩnh viễn đứng từ xa nhìn nàng hạnh phúc, vì hạnh phúc của nàng, hắn
cam nguyện làm một đế vương hắn không hề muốn. Tuy rằng, hắn cũng giống
như Dạ Vô Yên, luôn khát vọng một cuộc sống an nhàn tự tại.

Sắt Sắt nhìn bóng dáng Dạ Vô Nhai dần biến mất phía xa xa, trong lòng dâng lên một nỗi buồn.

Nàng nhớ hôm nay khi Dạ Vô Nhai tìm đến nàng, hắn đã nói với nàng một câu.

Hắn nói: “Sắt Sắt, nàng nhất định phải hạnh phúc!”

Đúng vậy! Nàng nhất định phải hạnh phúc, cũng hy vọng Vô Nhai sẽ hạnh phúc!

Ánh trăng non cũng đang triền miên xót xa!

Sắt
Sắt rót một chén rượu, đưa tới trước mặt Dạ Vô Yên, “Ta tặng cho chàng
một lễ vật!” Nàng chậm rãi nói, khóe môi mang theo một nụ cười bỡn cợt.

Dạ
Vô Yên hơi nhíu mày, nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Rượu
thấm vào trong khoang miệng, mang theo một mùi hương nồng đậm. Đôi mắt
phượng của Dạ Vô Yên nhíu lại, ánh mắt lướt qua một vẻ thâm thúy. Thực
hiển nhiên, với trí tuệ của Sắt Sắt, nàng sớm đã biết được chuyện của
hắn, thuốc trong ly rượu này là do Dạ Vô Nhai mang đến.

“Sắt Sắt,
nàng tặng ta tráng dương dược!” Dạ Vô Yên nhếch môi cười nói, hắn nhớ rõ
lần trước, khi hắn đưa thuốc dán cho nàng, nàng hổn hển nói, nếu như
nàng đưa cho hắn tráng dương dược, hắn có thể vui mừng hay không?

Sắt Sắt thản nhiên cười nói: “Đúng vậy, đây là ta trả lễ cho chàng!”

Dạ
Vô Yên đứng dậy ôm lấy Sắt Sắt, đem nàng giam cầm ở trong lòng hắn,
thong thả nói: “Ta đây cũng không thể làm cho phu nhân thất vọng.”

Hắn đã cấm dục lâu lắm, lâu lắm rồi!


nay, mỗi đêm hắn ngủ cùng nàng trên một chiếc giường, vì không muốn
nàng miên man suy nghĩ nên hắn đều ôm nàng ngủ. Dục vọng trong lòng hắn
ngày càng mãnh liệt, mỗi đêm khi thức dậy, hắn đều không thể ngủ được
nữa, đang ôm kiều thê trong tay, mà hắn lại bất lực. *bất lực*

Loại tư vị này, chưa từng trải qua, thì vĩnh viễn cũng không thể hiểu được!

Giờ
phút này, hắn đang ôm cả thân thể mềm mại của nàng, cảm nhận được dục
vọng của hắn bắt đầu rục rịch, bên dưới giống như có một ngọn lửa đang
bùng cháy.

Hắn cúi người, bờ môi nóng rực đè áp lên làn môi thơm
của nàng, hắn liền khiêu mở hàm răng của nàng, duỗi đầu lưỡi linh hoạt
trêu đùa chiếc lưỡi đinh hương của nàng.

Nụ hôn này bá đạo mà mãnh
liệt, gần như là đoạt lấy, tay hắn gắt gao nắm lấy thắt lưng mảnh khảnh
của nàng, hắn giống như một con mãnh thú đang cắn nuốt con mồi, đói
khát mà hôn nàng, đem đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng nàng, nuốt lấy
những tiếng thở dốc của nàng. Hắn mút lấy môi nàng, sự điên cuồng của
hắn dường như làm cho nàng không thể thở nổi, đang trong lúc nàng choáng
váng sắp không thể thở được nữa, hắn phút chốc buông nàng ra, nhẹ nhàng
mà cắn một ngụm lên đôi môi sưng đỏ của nàng.

Nàng kìm lòng không được kêu lên một tiếng, cảm giác có chút tê dại cùng đau đớn.

Ánh
mắt hắn đầy ám muội, ôm lấy đầu nàng, nhẹ nhàng vén những sợi tóc quanh
tai nàng ra, đột nhiên bắt đầu hôn lên vành tai trắng nõn của nàng.

Sắt
Sắt yêu kiều kêu lên, ánh mắt Dạ Vô Yên càng thêm sâu, giọng nói khàn
khàn: “Sắt Sắt, nàng là của ta, vĩnh viễn cũng là của ta! Ta sẽ không để
cho bất kì kẻ nào có cơ hội cướp mất nàng!”

Hắn vừa cuồng bá ở
bên tai nàng mà tuyên bố chủ quyền, một tay vừa tháo chiếc trâm ngọc của
nàng xuống, làm cho mái tóc đen của nàng phút chốc xõa xuống thân thể
nàng.

Hắn đang ôm ấp thê tử yêu quý của hắn! Là thê tử mà bao nhiêu người cực kì hâm mộ!

Hắn
bỗng nhiên đem những món điểm tâm trên bàn hất rơi xuống mặt đất, một
tay túm lấy một chiếc chăn gấm từ trên giường, ôn nhu trải trên bàn. Lại
dùng một tay bế đứng nàng đang giật mình ngây ngốc lên, đặt nàng ngồi
trên bàn, bờ môi vẫn như trước gắn bó triền miên với nàng.

Hắn tùy
ý mà cuồng nhiệt hôn nàng, hôn nàng đến toàn thân vô lực. Bởi vì nụ hôn
hớp hồn người của hắn, Sắt Sắt nhịn không được thân mình run rẩy. Nàng
giãy giụa, hai tay lại bị hắn kìm lại, muốn động cũng không thể động,
chỉ có thể cảm giác được bờ môi hắn chạm vào vô cùng nóng bỏng.

Dường như, hắn chính là một ngọn lửa.

Da
thịt nóng rực, hơi thở nóng rực, nóng bỏng đến mức khiến đầu óc nàng
choáng váng mơ hồ, cái gì cũng không thể suy nghĩ được nữa.

Chậm
rãi, môi của hắn bắt đầu di động, buông bờ môi của nàng ra, di chuyển
đến chiếc cổ trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng nhấm nháp cắn mút da thịt
trắng mịn của nàng. Đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng liếm nàng, đổi lấy sự run
rẩy của nàng.

Bàn tay như lửa nóng của hắn gắt gao nắm lấy thắt lưng nàng, dường như phải làm cho nàng tan chảy hoàn toàn trong lòng hắn.

Hôn
từ môi đến bên gáy rồi lại chậm rãi dao động đến trước ngực nàng, hắn
vươn tay xé mở quần áo của nàng. Ngón tay dịu dàng lướt qua da thịt
nàng, lại giống như đang tra tấn nàng, mỗi một chỗ đầu ngón tay lướt
qua, môi cũng theo đó mà đến, thật sâu mà nhẹ nhàng liếm mút lấy làn da
gần như trong suốt như ngọc của nàng, mang đến cảm xúc khó có thể nói
nên lời, làm cho nàng không ngừng run rẩy.

Chỉ chốc lát sau, toàn thân cao thấp của Sắt Sắt chỉ còn lại duy nhất một cái yếm cùng tiết khố *đồ trong đó*,
tầm mắt của hắn đang chăm chú trên cái yếm thanh lịch của nàng, bàn tay
vòng qua sau gáy nàng, cởi yếm ra, lại hơi dùng sức, liền tháo xuống
chiếc yếm nhỏ đơn giản kia, thân thể của nàng lập tức lộ ra giữa không
gian mang theo chút hơi lạnh.

Hắn dừng trên thân thể mềm mại thơm
phức, vươn tay cẩn thận vuốt ve da thịt như ngọc của nàng, lướt qua mỗi
tấc da thịt của nàng, mỗi một đường cong, tất cả trong lòng hắn đều là
bảo vậy quý hiếm nhất.

Ngón tay ấm áp lướt ra phía sau lưng nàng,
vuốt ve những vết thương uốn lượn sau lưng nàng. Hắn bỗng nhiên xoay
ngược thân thể nàng lại, cúi đầu xuống, tinh tế sờ lên những vết thương,
trân trọng yêu thương vô hạn, hôn động tình như vậy, thân mật như vậy,
yêu thương như vậy.

“Sắt Sắt, ta yêu nàng!” Hắn xoay người, hôn môi lên vành tai của nàng, cúi đầu ôn nhu nói.

Hắn
nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, một lần nữa ôm chặt lấy nàng, lồng
ngực ấm áp dính sát vào thân hình mềm mại thơm ngát của nàng, da thịt
tiếp xúc nhau, một cỗ cảm xúc mãnh liệt cùng cảm giác vui thích một lần
nữa bùng lên.

Hắn cúi đầu, dịu dàng hôn lên ngực nàng, đang thận
trọng hôn lên nơi chứa đựng trái tim nàng, như muốn dùng nụ hôn để viết
lên lời thề tình yêu của hắn dành cho nàng.

“Sắt Sắt…” Hắn thấp
giọng lẩm bẩm, hai tròng mắt chứa đựng ngọn lửa chặt chẽ khóa trên người
nàng, âm thanh cuối cùng triền miên nhẹ nhàng tiêu tán, hai tay hắn đỡ
lấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng.

Sắt Sắt ngửa người ra sau, xinh
đẹp lạ thường, bàn tay ngọc đặt trên bàn, nàng có chút khẩn trương, có
chút không biết phải làm sao, lại có chút chờ mong mãnh liệt.

Hắn cảm nhận được vẻ bất an cùng e lệ của nàng, thân hình cao lớn của hắn thong thả duỗi thẳng ra, bàn tay kéo nàng lại gần.

Dục
vọng của hắn đang dần bành trướng, thật dịu dàng cẩn thận tiến vào
chiếm cứ nơi mềm mại của nàng, hắn nhìn vào khuôn mặt ngọc xinh như hoa
đã vương vài giọt mồ hôi trong suốt của nàng, nhìn thấy nàng thẹn thùng
như xử nữ, trái tim hắn rung động thật mạnh.

Hắn ngang nhiên cho
nàng hết thảy của hắn, hắn không cho nàng cự tuyệt hay trốn tránh, hắn
đối với nàng thô bạo rồi lại dịu dàng, làm cho nàng ham muốn tột cùng,
gần như muốn chết, hắn mang theo nàng cùng tiến đến từng đợt vui thích
đến bay bổng.

Thời khắc cao trào cuối cùng kia cũng đã đến, Sắt
Sắt dường như muốn ngất đi, chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh hoa cỏ nở
rộ, một mảnh trời mông lung.

Cả người nàng xụi lơ nằm ở trên bàn,
mông mông lung lung, nàng chỉ cảm giác được hắn rời khỏi nàng, duỗi
cánh tay ôm nàng đến trên giường. Dưới thân là đệm gấm mềm mại, nàng
nghĩ rằng hết thảy đã xong, nàng muốn ngủ.

Nhưng mà, hắn cũng
không tính sẽ bỏ qua cho nàng, bờ môi nóng rực chuẩn xác tìm đến nàng,
lại hôn nàng, lại chiếm lấy hơi thở của nàng, giữ lấy cánh môi nàng,
nuốt xuống từng tiếng thở dốc của nàng.

Một lúc sau, hắn mới thong
thả buông cánh môi nàng ra, đầu lưỡi linh hoạt từ gáy nàng uốn lượn đi
xuống, dọc theo đường đi lặp đi lặp lại động tác cắn cắn liếm hôn, dùng
hết thảy mọi thủ đoạn khơi mào nhiệt tình của nàng.

Bàn tay hắn
đang trượt trên thân thể mềm mại đầm đìa mồ hôi của nàng, thân thể của
nàng, một tấc lại một tấc bị đánh thức, một chỗ lại một chỗ ngọn lửa vẫn
chưa hoàn toàn dập tắt lại một lần nữa bị hắn dụ dỗ.

Sắt Sắt suy
yếu thở hổn hển, trong đầu hỗn loạn, nàng càng lúc càng không thể khống
chế được mình, thân hình như trước đứng ngọn gió nhẹ nhàng run run, mơ
hồ cảm giác được môi hắn đang hôn lên thân thể mềm mại mỏng manh đầy mồ
hôi của nàng.

“Yên….đừng mà….đừng mà…” Nàng vô lực thấp giọng nói,
biết được ý đồ của hắn, hai bàn tay mềm mại đang ở trên ngực hắn phí
công giãy giụa, ý muốn ngăn cản hắn tiếp tục.

Nàng không biết mình
có thể chịu đựng một lần điên cuồng hoan ái như vậy nữa hay không.
Nhưng mà, hắn cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn lên làn môi đỏ mọng
của nàng, dịu dàng đem nàng áp trên giường, từ trên cao nhìn xuống nàng,
ánh mắt thâm thúy tràn ngập lửa tình. Hắn không chịu buông tha cho sự
cự tuyệt của nàng, nụ hôn bá đạo triền miên lan tràn trên thân thể nàng,
có mặt khắp nơi.

Hắn cứ như vậy là áp đảo sự giãy giụa yếu ớt của
nàng, trực tiếp hôn môi nàng, khiêu khích nàng, cũng không biết đến tột
cùng hắn đã dùng loại ma pháp nào trên người nàng. Từng trận khát cầu
nhanh chóng dâng lên, từng trận dục vọng ngày càng mãnh liệt, theo nụ
hôn của hắn, theo sự vuốt ve từ bàn tay hắn, tất cả đều làm cho ý thức
của nàng trong nháy mắt tan biến.

Thẳng đến khi nàng rốt cuộc nhịn không được, rốt cuộc run run cầu xin hắn, hắn mới lập tức nói: “Được, vi phu cho nàng!”

Hắn
xoay người lên, bắt đầu đối với nàng công thành đoạt đất. Nàng phát ra
từng đợt âm thanh uyển chuyển yêu kiều, thần trí đều bị hắn làm cho mất
hết. Lúc này đây, sự tiến công của hắn so với lần trước càng lúc càng
sâu, càng nhanh, dường như muốn nàng phải hòa tan trong cơ thể hắn.
Phảng phất giống như một cơn sóng to, cắn nuốt hết mọi ý thức của nàng,
thân thể của nàng, chỉ còn là một cái xác, mặc cho hắn tùy ý mà làm. Cảm
giác như có từng cơn sóng kịch liệt kéo đến, mà thân thể của hắn không
ngừng cuồn cuộn hướng về phía nàng.

Ý thức của nàng dần dần trở
nên hỗn độn, nàng thật sự mệt mỏi quá. Nhưng mà, loáng thoáng, nàng cảm
giác được hắn đang hôn nàng, trằn trọc liếm mút, dịu dàng lưu luyến, một
chút rồi lại một chút, áp chế giãy giụa của nàng, hút hết thần trí của
nàng.

Sau đó, hắn lại bắt đầu yêu nàng, không hề kịch liệt như
trước, mà là dịu dàng, triền miên, lưu luyến, lâu dài, dường như muốn
thời khắc ngọt ngào này kéo dài vĩnh viễn….

Một đêm nay, không nhớ
rõ hắn tột cùng đã làm bao nhiêu lần, thẳng đến lần cuối cùng, hắn để
cho nàng ngủ say không lồng ngực ẩm ướt mồ hôi của hắn, cả một đêm đều
nói với nàng những lời tình tứ dịu dàng nhất.

Bên môi nàng mang
theo một nụ cười, ghé vào lồng ngực hắn, cả đêm đều nghe tiếng tim đập
mạnh mẽ của hắn, chìm đắm trong khung cảnh ấm áp như trong mơ.

Sáng sớm hôm sau, Sắt Sắt thức dậy từ giấc ngủ say, mở mắt ra, cảnh trí trước mắt làm cho Sắt Sắt kinh hãi trong lòng.

Nàng
ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình đang ở trong chiếc xe ngựa rộng
thênh thang, chỗ đang nằm là chiếc giường hoa lệ trên xe ngựa.

Sao lại thế này?

Sắt Sắt nghi hoặc nhíu mày, chỉ thấy màn xe bị xốc lên, Tiểu Sai xoay người bước vào.

“Phu nhân, người tỉnh rồi?” Tiểu Sai ôn nhu cười nhẹ .

“Tiểu Sai, chúng ta, đang trở về Xuân Thủy lâu sao?” Sắt Sắt thản nhiên hỏi.

Tiểu
Sai cười yếu ớt nói: “Vâng, chủ thượng suốt đêm phân phó chúng em chuẩn
bị mọi thứ, mang theo tiểu công tử, trời chưa sáng đã rời kinh! Cũng
không biết chủ thượng vì sao lại vội vã như vậy?”

Tiểu Sai có chút khó hiểu lẩm bẩm, trong lòng Sắt Sắt đã biết rõ ràng, nhợt nhạt cười cười, không nói gì.

Bên
ngoài xe ngựa, Dạ Vô Yên cưỡi một con tuấn mã, rong ruổi đi bên xe
ngựa, trong lòng hắn rõ ràng, Dạ Vô Nhai cho tới nay vẫn chưa chết tâm
đối với Sắt Sắt, cho nên, hắn cũng không dám mạo hiểm ở lại trong kinh
thành nữa. Huống chi, nếu hắn ở lại kinh thành, không biết khi nào thì
Dạ Vô Nhai lại rời cung trốn đi, đem quốc sự quẳng sang cho hắn.

Cho
nên, đêm qua, sau khi Sắt Sắt ngủ say, hắn đã hiểm huyệt ngủ của nàng,
thừa dịp trăng mờ gió cao, phân phó thuộc hạ chuẩn bị tốt xe ngựa, suốt
đêm rời khỏi kinh thành, đi về Xuân Thủy lâu.

Chân trời, ánh bình minh long lanh, ánh nắng mặt trời phía cuối chân trời chiếu sáng một mảnh trời đất.

 

Báo cáo nội dung xấu