Matilda - cô bé nghịch ngợm - Chương 06

Cô Trunchbull bắt đầu bước chậm dọc theo các dãy bàn để kiểm tra
bàn tay. Tất cả diễn ra tốt đẹp cho đến khi cô dừng trước một thằng bé ngồi ở
bàn nhì. Cô gầm lên:

- Mày tên gì?

- Nigel.

Thằng bé đáp.

- Nigel gì?

- Nigel Hicks ạ.

- Nigel Hicks gì?

Cô Trunchbull rống lên. Cô rống to tới nỗi suýt nữa cô thổi thằng
bé bay ra ngoài cửa sổ.

- Chỉ thế thôi ạ. Nếu cô muốn hỏi tên lót của em thì là không có.

Thằng bé thật can đảm. Nó là đứa duy nhất tỏ ra không sợ hãi bởi
người Gorgon đang đứng sừng sững như cái tháp trước mặt nó.

Và người Gorgon rống to hơn:

- Tao không muốn biết tên lót của mày. Tên tao là gì?

- Cô Trunchbull ạ.

- Vậy thì dùng nó khi nói chuyện với tao. Bây giờ thử lại, mày tên
gì?

- Nigel Hicks, thưa cô Trunchbull.

- Tốt hơn rồi đấy. Tay mày dơ quá. Lần cuối cùng mày rửa tay là lúc
nào?

- Cô cho em nghĩ ạ. Thật khó nhớ đích xác, có thể là hôm qua, mà
cũng có thể là hôm kia ạ.

Cả thân hình lẫn mặt mũi cô Trunchbull phồng to lên như thể cô đang
bị bơm căng bởi chiếc bơm xe đạp. Cô lại rống:

- Biết ngay mà! Vừa nhìn mày, tao biết ngay mày chỉ là mớ rác rưởi
dơ bẩn! Thế cha mày làm nghề gì?

- Ba em là bác sĩ ạ. Bác sĩ giỏi. Ba em nói, tất cả chúng ta đều bị
vi trùng bao phủ, thêm chút xíu dơ bẩn cũng chả chết chóc ai.

- Tao mừng cha mày không phải là bác sĩ của tao. Này, có hạt đậu nước
nằm phía trước áo mày phải không?

- Trưa nay chúng em đã ăn nó, thưa cô Trunchbull.

- Và mày thường cất bữa ăn trưa phía trước áo à, Nigel? Đây là điều
mà ông bố bác sĩ nổi tiếng của mày dạy mày phải không?

- Đậu nướng khó ăn quá thưa cô Trunchbull. Chúng cứ lọt ra khỏi nĩa
của em.

Cô Trunchbull rống lên:

- Mày thật đúng là cái nhà máy vi trùng biết đi! Tao không muốn thấy
mặt mày nữa. Đi vào góc phòng và đứng úp mặt vào tường, co một chân lên!

- Nhưng thưa cô Trunchbull...

- Đừng cãi lời tao, kẻo tao lại bắt mày trồng cây chuối bây giờ!
Hãy làm điều mày được bảo!

Nigel vâng lời, tới góc phòng.

- Đứng yên, trong lúc đó, tao sẽ kiểm tra việc đánh vần của mày xem
mày có học hành gì trong tuần hay không. Cứ úp mặt vào tường, khỏi cần quay lại
nhìn tao. Bây giờ đánh vần chữ "diết".

Nigel hỏi:

- Chữ nào ạ? "Viết" là dùng cây bút, hay "giết"
là dùng súng bắn ạ?

Chà, dường như thằng bé không được thông minh lắm, chắc mẹ nó phải
vất vả khi dạy nó đánh vần tập đọc ở nhà.

- Mày dùng cây bút đấy, đồ ngốc.

Thằng bé đánh vần trơn tru làm cô Trunchbull ngạc nhiên. Cô tưởng
mình đã cho thằng bé một từ thật khó, một từ hẳn nó chưa học, thế mà nó đáp được
khiến cô phát cáu lên. Nigel (vẫn lò cò một chân và úp mặt vào tường) khoe:

- Hôm qua cô Honey dạy bọn em đánh vần một từ mới rất dài.

- Đó là từ gì vậy?

Cô Trunchbull đổi giọng êm dịu hỏi. Giọng cô càng êm dịu, nguy hiểm
càng đến gần, nhưng Nigel không biết điều này. Nó đáp ngay:

- Chữ "difficulty" ạ. Các bạn trong lớp đều biết đánh vần
chữ "difficulty".

- Vô lý. Bọn mày không đọc được những từ dài như thế cho đến khi bọn
mày tám tuổi. Đừng nó là "tất cả học sinh trong lớp" có thể đánh vần
được từ đó. Mày dối trá đấy, Nigel.

Nigel mắc bẫy:

- Cô cứ kiểm tra đi. Kiểm tra bất cứ bạn nào.

Cặp mắt loé sáng đầy nguy hiểm của cô Trunchbull đảo một vòng, rồi
cô chỉ ngay vào cô bé nhỏ xíu có bộ mặt ngây ngô, tên Prudence:

- Mày. Đánh vần từ "difficulty".

Thật đáng kinh ngạc, Prudence đánh vần ngay, chẳng chút lưỡng lự
làm cô Trunchbull dội ngược. Cô khịt mũi:

- Hừ! Tao cho rằng cô Honey đã phí cả một tiết học để dạy chúng mày
đánh vần mỗi một từ.

- Ồ, không ạ. Cô Honey chỉ dạy chúng em trong ba phút, và chúng em
nhớ mãi từ đó. Trong 3 phút, cô dạy chúng em rất nhiều từ.

Cô hiệu trưởng lại cất giọng rất dịu dàng:

- Đó là phương pháp kỳ diệu nào vậy, cô Honey?

Nigel can đảm lại đứng ra cứu cô Honey:

- Em sẽ chỉ cho. Cô cho phép em thả chân xuống và quay mặt lại
trong khi em chỉ cô chứ?

- Mày không được làm gì cả. Cứ đứng thế và chỉ cho tao cũng được.

Nigel vừa lắc lư người trên một chân, vừa trả lời:

- Vâng. Cứ mỗi từ, cô Honey cho chúng em một bài hát ngắn về nó. Chúng
em hát lên, và chúng em biết đánh vần ngay. Cô muốn nghe bài hát về
"difficulty" không?

- Tao tha thiết muốn nghe.

Giọng nói cô Trunchbull pha lẫn chút châm biếm.

- Nó thế này ạ.

"Bà D, bà I, bà FFI,

Bà C, bà U, bà LTY"

Thế là chúng em đánh vần được từ "difficulty".

Cô Trunchbull khịp mũi:

- Thật là quái gở! Tại sao phải dùng từ "bà" tức là các
phụ nữ đã có chồng? Hơn nữa, cô không được dạy thơ khi cô dạy đánh vần. Bỏ cách
làm này đi, cô Honey.

Cô Honey trả lời nho nhỏ:

- Nhưng nhờ vậy mà tôi có thể dạy được những từ khó.

- Đừng cãi tôi, cô Honey. hãy làm những gì cô được bảo. Bây giờ tao
sẽ kiểm tra món cửu chương, xem thử cô Honey dạy chúng mày thế nào theo cách
đó.

Cô Trunchbull trở lại chỗ đứng trước lớp, và cái nhìn ác độc của cô
di chuyển theo những dãy bàn. Rồi cô rống lên, chỉ vào thằng bé tên Rupert ở
bàn đầu:

- Mày. 2 lần 7 là mấy?

- 16 ạ.

Thằng Rupert trả lời như vậy với sự cẩu thả ngu ngốc.

Cô Trunchbull từ từ bước về phía Rupert với điệu bộ của con cọp cái
sắp vồ lấy chú nai nhỏ. Thằng bé đột nhiên biết được tín hiệu nguy hiểm, thế là
tìm cách chữa cháy. Nó kêu lên:

- 18 ạ. 2 lần 7 là 18 chứ không phải 16.

Cô Trunchbull rống to:

- Đồ ốc sên dốt nát!

Cô đứng ngay trước mặt Rupert, thì bàn tay to như cái vợt tennis
túm gọn mớ tóc trên đầu nó. Mái tóc Rupert màu vàng óng. Mẹ nó cho rằng màu tóc
thật dễ thương, và bà vui lòng cho phép nó để tóc dài cho xinh trai hơn. Nhưng
cô Trunchbull ghét cay ghét đắng bọn con trai để tóc dài, cũng như bọn con gái
thắt bím. Cô nắm chặt mái tóc dài vàng óng của Rupert, rồi dồn sức vào bắp tay,
cô nhấc nó lên khỏi ghế và giữ yên nó trên cao.

Rupert hét lên, nó uốn éo, vặn vẹo, hai chân vung vẩy đá vào không
khí. Cứ như con heo nhỏ bị mắc kẹt trên cao. Cô Trunchbull còn rống to hơn nó:

- 2 lần 7 là 14! 2 lần 7 là 14! Tao sẽ không thả mày xuống cho tới
khi mày nói được điều đó.

Từ cuối lớp, cô Honey van xin:

- Cô Trunchbull! Làm ơn thả nó xuống! Cô làm đau nó đấy! Tóc nó sẽ
đứt hết!

- Nếu nó cứ vặn vẹo như thế này thì đứt tóc là đương nhiên. Hãy đứng
yên!

Đúng là một cảnh ngoạn mục khi nhìn thấy cô hiệu trưởng khổng lồ đu
đưa thằng bé giữa không trung, còn thắng bé thì quay tròn, lắc lư như một vật bị
cột nơi đầu sợi dây.

- Nói đi! Nói 2 lần 7 là 14 nhanh đi! Nhanh lên, kẻo tao cho mày
nhún nhảy, thế là tóc mày sẽ đứt hết ra, và tao sẽ dùng nó nhồi vào nệm ghế đấy.
Nói đi. 2 lần 7 là 14, rồi tao thả mày ra.

Rupert thở không ra hơi:

- H - hai l-lần b-ảy là m-mười bốn.

Ngay sau đó, cô Trunchbull giữ đúng lời hứa, xoè rộng bàn tay và thả
nó xuống thật. Từ trên cao, nó rơi bịch xuống đất, chạm sàn và nảy lên như một
quả bóng. Cô gầm gừ:

- Đứng lên và thôi rên rỉ như thế!

Rupert đứng lên, quay trở lại bàn, dùng cả hai tay xoa bóp da đầu.
Cô Trunchbull đứng chống nạnh trước lớp như cũ. Bọn trẻ ngồi yên như bị thôi
miên. Chưa đứa nào được thấy cảnh này bao giờ. Đúng là màn giải trí độc đáo,
còn hay hơn cả kịch câm nữa. Trước mặt chúng là một quả bom người khổng lồ có
thể nổ tung và làm chúng tan vụn ra thành từng mảnh vào bất cứ lúc nào. Những
đôi mắt mở to, nhìn dán vào vị hiệu trưởng.

- Tao không thích con nít. Lẽ ra đừng để mọi người nhìn thấy lũ con
nít mới đúng. Chúng phải được cất đi trong hộp như mớ nút áo, hoặc mớ kẹp tóc.
Tao không thể chịu đựng nổi khi lũ con nít chậm lớn như thế. Chúng cố ý chậm lớn.

Một thằng bé ngồi đầu bàn tỏ ra cực kỳ can đảm khi nói:

- Nhưng cô đã từng là một đứa con nít, phải không, thưa cô
Trunchbull?

- Tao chưa từng là con nít bao giờ. Suốt đời, tao là một người lớn,
tại sao những người khác không làm giống như tao được?

Thằng bé chưa chịu thôi:

- Nhưng lúc chào đời, cô phải là một em bé sơ sinh chứ?

- Tao? Em bé sơ sinh? Sao mày dám nói ra một điều như thế? Đồ láo
xược! Một sự lăng nhục kinh tởm! Mày tên gì? Đứng dậy khi nói chuyện với tao!

Thằng bé đứng dậy:

- Tên em là Eric Ink, thưa cô Trunchbull.

- Eric gì?

- Ink ạ.

- Đừng giả vờ ngây ngô. Không có cái họ nào như thế.

- Cô hãy tìm trong niên giám, sẽ thấy tên ba em nơi họ Ink.

- Được rồi. mày có thể họ Ink, tức là mực. Mà mực thì không thể tẩy
xoá được. Nhưng mày thì tao sẽ xoá mày biến mất nếu mày tỏ ra ranh mãnh với
tao. Đánh vần "what".

- Em không hiểu ạ. Cô muốn đánh vần cái gì?

- Đánh vần "what". Đồ ngu. Đánh vần từ "what".

Eric nhanh nhẹn đáp ngay:

- W - O - T.

Im lặng bao trùm.

Mặt cô Trunchbull lạnh như nước đá:

- Tao cho mày thêm một cơ hội nữa.

- À, em biết rồi, nó phải có mẫu tự H ở giữa. W - H - O - T. Thật
là dễ.

Chỉ cần hai bước chân, cô Trunchbull đứng ngay trước mặt Eric. Hình
dáng khổng lồ của cô như cây cột số phận đang đè xuống thắng bé đang run rẩy.
Nó căng thẳng hỏi nhỏ:

- Em đúng phải không cô?

Cô Trunchbull gầm lên:

- Mày sai! Mày luôn luôn sai! Ngồi sai. Nhìn sai. Nói năng sai. Cái
gì mày cũng sai hết! Tao cho mày thêm một cơ hội để được đứng. Đánh vần
"what".

Eric lưỡng lự, rồi nó nói thật chậm:

- Không phải W - O - T, không phải W - H - O - T. À, em biết rồi.
Đó là W - H - O - T - T.

Đứng sau lưng Eric, cô Trunchbull vương tay ra, mỗi tay chộp lấy một
tai của thằng bé, nhéo mạnh. Eric la lên:

- Ối! Ối! Cô làm em đau quá!

- Tao chưa làm gì mày đâu.

Cô Trunchbull đáp. Gồng sức vào hai bàn tay đang nhéo nơi tai thằng
bé, cô nhấc nó lên và để nó lơ lửng tên cao. Giống như Rupert lúc nãy, Eric hét
ầm cả lớp.

Từ phía cuối lớp, cô Honey nói to van nài:

- Cô Trunchbull! Xin đừng! Xin cô thả nó ra! Kẻo tai nó đứt mất!

- Tai nó không đứt đâu. Cô Honey, tôi đã khám phá điều này qua rất
nhiều kinh nghiệm, rằng tai của lũ con trai gắn rất chắc vào đầu của chúng.

Cô Honey vẫn vàn nài:

- Cô Trunchbull, làm ơn thả nó ra. Có có thể làm đau thằng bé. Cô
có thể làm đứt tai nó.

- Tai nó không đứt đâu. Cô Honey, tôi đã khám phá điều này qua rất
nhiều kinh nghiệm, rằng tai của lũ con trai gắn rất chắc vào đầu của chúng.

Cô Honey vẫn vàn nài:

- Cô Trunchbull, làm ơn thả nó ra. Có có thể làm đau thằng bé. Cô
có thể làm đứt tai nó.

- Tai không bao giờ đứt rời đâu. Chúng có thể giãn nở như lúc này,
nhưng tôi bảo đảm chúng không đứt rời.

Eric vẫn tiếp tục vừa la hét vừa vung vẩy đôi chân giữa trời một
cách tuyệt vọng.

Matilda chưa từng nhìn thấy có một người nào bị treo lơ lửng chỉ với
đôi tai của họ. Giống cô Honey, bé chắc rằng đôi tai của Eric sẽ đứt rời bất cứ
lúc nào với số trọng lượng cơ thể như thế.

Cô Trunchbull hét:

- Từ "what" được dánh vần là W - H - A - T. Đánh vần đi!

Eric không lưỡng lự, nó rút ra bài học từ Rupert: bạn càng trả lời
nhanh, bạn càng được thả nhanh. Nó gào to:

- Đánh vần từ "what" là W - H - A - T.

Vẫn túm chặt tai nó, cô Trunchbull hạ dần cho đến khi mông nó chạm
xuống ghế. Rồi cô quày quả trở về chỗ đứng trước lớp, hai bàn tay phủi vào
nhau, như thể cô vừa mó vào cái gì đầy bụi bặm.

- Đó là cách bắt chúng học đấy, cô Honey. Cô phải làm giống tôi. Bảo
ban suông như cô thì chẳng tốt đâu. Phải đóng búa vào đầu chúng. Phải làm chúng
đau thì chúng mới nhớ, mới chịu tập trung.

- Nhưng cô làm chúng đau, cô Trunchbull.

Cô Trunchbull cười gằn:

- Chắc chắn là đau rồi. Tai của Eric bị giãn ra đến vài phút. Chúng
sẽ dài hơn trước đây, nhưng đâu có sao, hả cô Honey? Chúng sẽ làm cho thằng bé
có khuôn mặt thú vị hơn.

- Nhưng cô Trunchbull...

- Im đi, cô Honey. Cô cũng uỷ mị như bọn chúng. Nếu ở đây cô không
chịu được, cô có thể đi tìm một công việc khác tại một trường tư dành cho bọn
nhóc nhà giàu. Khi nào cô dạy học lâu như tôi, cô sẽ thấy, tử tế với bọn trẻ chẳng
có gì hay ho cả. Hãy đọc cuốn "Nicholas Nikleby" của ông Dickens đi,
cô Honey. Hãy đọc về ông Wackford - hiệu trưởng đáng kính của trường Dotheboys
Hall. Ông ta biết cách giải quyết với bọn trẻ đấy. Ông ta biết cách dùng roi.
Ông ta làm cho mông chúng nóng tới mức cô có thể chiên trứng và thịt hun khói
trên đó. Cuốn sách hay đấy. Nhưng tôi cho rằng đám ngu ngốc này còn lâu mới đọc
được nó. Nhìn chúng là biết ngay chúng sẽ chẳng bao giờ học được cái gì cả.

Matilda khe khẽ nói:

- Em đã đọc rồi ạ.

Cô Trunchbull quay đầu, nhìn kỹ con bé có mái tóc đen và đôi mắt
sâu thẳm ngồi ở bàn nhì. Giọng cô đanh lại:

- Mày nói gì?

- Em nói, em đã đọc rồi, thưa cô Trunchbull.

- Đọc cái gì?

- "Nicholas Nikleby", thưa cô Trunchbull.

- Mày đang dối trá với tao đấy à? Tao đang nghi ngờ có một đứa nào
trong trường này đọc được cuốn sách đó, thì mày - con tôm mới nở - ngồi ở lớp
thấp nhất, lại nói dối không biết ngượng miệng. Sao vậy? Mày coi tao là đồ ngốc
à? Phải vậy không?

Matilda lưỡng lự. Bé rất muốn nói: "Vâng ạ." nhưng câu đó
tức là đồng nghĩa với tự sát. Thành ra, bé cứ đứng đó ấp úng.

Cô Trunchbull biết đứa bé đang nghĩ gì, và cô không thích điều đó.
Cô nạt:

- Đứng dậy khi nói chuyện với tao. Mày tên gì?

Matilda đứng dậy đáp ngay:

- Tên em là Matilda Wormwood, thưa cô Trunchbull.

- Wormwood à? Vậy chắc mày là con gái của tay chủ garage Wormwood
Motor?

- Vâng, thưa cô Trunchbull.

Cô Trunchbull kêu lên:

- Ông ta là đồ lừa bịp. Cách đây một tuần, ông ta bán cho tao một
chiếc xe cũ mà ông ta bảo là đồ còn mới. Lúc đó, tao tưởng ông ta lương thiện.
Nhưng sáng nay, khi tao lái xe qua làng, toàn bộ máy móc văng ra đầy đường! Ruột
xe đầy những mạt cưa! Ông ta đúng là một kẻ cắp! Rồi tao sẽ lột da ông ta ra nhồi
xúc xích.

Matilda nói:

- Ba em rất khôn ngoan trong chuyện làm ăn.

- Bậy bạ! Cô Honey nói cho tao biết mày cũng có ý tỏ ra không ngoan
đấy. Này, tao không thích người khôn ngoan đâu. Toàn là đồ lừa bịp cả. Mà mày
là đứa lừa bịp nhất. Trước khi tao cãi cọ với cha mày, ông ta kể rất nhiều chuyện
về cách cư xử của mày ở nhà. Nhưng mày đừng nên ló đuôi ra trong trường này là
hơn. Kể từ nay tao sẽ canh chừng thật kỹ. Ngồi xuống và im lặng đi.

Điều kỳ diệu thứ nhất

Matilda ngồi xuống. Cô Trunchbull cũng kéo ghế ngồi phía sau bàn
giáo viên. Đây là lần đầu tiên cô ngồi trong suốt giờ học. Rồi cô vươn tay ra lấy
bình nước. Tay vẫn nắm chặt quai bình, cô nói tiếp:

- Chưa bao giờ tôi hiểu tại sao bọn trẻ con lại ghê tởm đến thế.
Chúng là tai ương cho cuộc đời tôi, hệt như loài côn trùng. Chúng nên bị gạt bỏ
càng sớm càng tốt, như chúng ta dùng thuốc độc xịt lũ ruồi vậy. Tôi thường nghĩ
tới việc chế tạo một chất gì khổng lồ trong tay và bắt đầu nhấn nút. Hoặc loại
keo dính với chiếc bẫy khổng lồ cũng được. Tôi sẽ treo chúng quanh tường, rồi
chính cô cũng sẽ cùng chung số phận với chúng. Ý kiến này hay chứ, phải vậy
không cô Honey?

Cô Honey ở cuối lớp trả lời:

- Nếu đó là câu chuyện đùa thì tôi thấy nó chẳng có gì đáng buồn cười
cả.

- Không phải chuyện đùa đâu, cô Honey. Tôi cho rằng, một ngôi trường
hoàn hảo là một ngôi trường không có bọn trẻ con. Rồi tôi sẽ lập ra ngôi trường
như thế, và tôi chắc nó sẽ rất thành công.

Cô Honey tự nhủ, bà ta điên thật rồi. Bà ta chính là người nên bị gạt
bỏ trước tiên.

Cô Trunchbull nhấc cái bình nước bằng gốm màu xanh lên, rót ít nước
vào ly. Đột nhiên, theo dòng nước, một con sa giông nhỏ rơi "tõm" vào
trong ly. Cô chỉ kịp thét lên, rồi nhảy vọt ra khỏi ghế như thể có viên đại
pháo nổ bung dưới gầm ghế. Lúc này, bọn trẻ cũng nhìn thấy một con vật giống
con thằn lằn màu vàng thon thon nhỏ nhỏ đang vặn vẹo trong ly nước. Chúng cũng
nhảy lên và la hét ỏm tỏi:

- Cái gì vậy? Ối, thật ghê tởm!

- Con rắn đấy!

- Chính là con cá sấu con!

Giọng Lavender to nhất:

- Coi chừng, cô Trunchbull! Nó cắn đấy!

Cô Trunchbull, người khổng lồ kiêu ngạo đứng run rẩy như lớp mặt
chiếc bánh flan đang rung rinh. Cô run lên vì quá tức giận cho kẻ nào đã quá thành
công, vì khiến cô phải giật bắn người rồi kêu thét hệt như bao kẻ hèn nhát
khác. Cô nhìn trân trối con vật đang vặn vẹo thân hình trong ly nước. Cô chưa từng
nhìn thấy con sa giông bao giờ. Môn tự nhiên không phải là môn cô ưa thích. Cô
chẳng biết nó là cái gì, trông nó kinh tởm quá. Cô chậm rãi ngồi xuống ghế,
khuôn mặt đầy đe doạ hơn bao giờ hết. Đốm lửa của thù ghét đang bùng lên trong
đôi mắt cô. Cô gầm rống:

- Matilda! Đứng lên!

- Em ạ? Em đã làm gì ạ?

- Đứng lên!

- Em chẳng làm gì cả, thưa cô Trunchbull. Em nói thật, em chưa từng
nhìn thấy con vật đó bao giờ.

- Đứng lên ngay!

Ngần ngừ, Matilda đứng lên. Lavender ngồi ở dãy bàn phía sau lưng
bé, cảm thấy mình có tội. Lavender không có ý khiến bạn bè mình bị rắc rối. Và
cô bé cũng chẳng muốn đứng lên thú tội tí nào.

Cô Trunchbull the thé nói vọng xuống:

- Mày là đồ hung bạo hiểm ác. Chỗ của mày không phải ở trong trường.
Chỗ của mày là phía sau song sắt nhà tù. Tao sẽ làm cho mày bị đuổi thật nhục
nhã. Tao sẽ cho người tổng cổ mày ra khỏi cổng! Tao sẽ gọi bảo vệ đưa mày về tận
nhà, và rồi mày sẽ được gởi vào trong trường cải tạo dành cho thiếu niên phạm tội,
lãnh ít nhất là bốn mươi năm!

Cô Trunchbull tức giận đến nỗi khuôn mặt cô như đang sôi sùng sục.
Hai bên mép sùi ra hai đốm nước bọt trắng xoá. Nhưng đâu phải chỉ có mình cô bị
mất bình tĩnh. Đôi má của Matilda cũng bắt đầu ửng đỏ lên. Bé không chịu được bị
buộc tội vào điều mà bé không hề làm! Rõ ràng bé không dính líu tới con vật
kinh khiếp trong chiếc ly kia. Bé nghĩ, tại sao cô Trunchbull khó chịu kia lại
buộc tội bé chứ? Bé thét lên:

- Em không làm điều đó!

- Mày có làm! Không ai nghĩ ra được trò tinh nghịch quỉ quái như thế
này! Cha mày thật đúng khi cảnh báo cho tao biết về mày!

Dường như cô Trunchbull không còn tự chủ nữa. Cô tuôn ra từng tràng
chửi rủa như một kẻ điên:

- Mày đã bị đuổi học! Mày chấm dứt ỏ đây thì chẳng nơi đâu dám nhận
mày! Tao mở to mắt ra xem mày sẽ bị đưa tới một nơi chỉ có loài quạ đen ị lên đầu
mày. Rồi mày sẽ không thấy được ánh sáng mặt trời đâu!

Matilda thét lớn:

- Em nói rằng em không làm điều đó! Đời em chưa từng nhìn thấy con
vật như thế bao giờ!

- Mày đã bỏ một con cá sấu vào nước uống của tao! Không có tội ác
nào bằng tội ác chống lại hiệu trưởng! Ngồi xuống đi, đừng nói nữa!

Matilda từ chối ngồi xuống, và em vẫn hét to:

- Nhưng em nói với cô rằng...

Cô Trunchbull gầm lên như sư tử:

- Tao bảo mày im đi! Nếu mày không im ngay và ngồi xuống, thì tao sẽ
cởi sợi dây nịt ra và quất mày bằng đầu có khoá!

Matilda từ từ ngồi xuống. Ôi! Bực bội quá! Bất công quá! Sao họ dám
buộc cho bé một tội mà bé chẳng hề làm? Matilda thấy bản thân ngày càng tức giận
- và tức giận hơn - và tức giận hơn - tức giận đến nỗi điều gì đó nổ tung bên
trong bé.

Con sa giông vẫn vặn vẹo trong ly nước. Trông nó không được thoải
mái lắm vì cái ly khá nhỏ. Matilda nhìn cô Trunchbull. Sao bé ghét bà ta thế?
Bé lại nhìn cái ly có con sa giông. Bé rất muốn bước tới bàn, chụp lấy cái ly rồi
đổ cả nước lẫn con sa giông lên đầu cô Trunchbull. Nếu bé làm thế, sự trừng phạt
khủng khiếp của cô Trunchbull sẽ là điều không thể tránh khỏi.

Cô Trunchbull vẫn ngồi nơi bàn giáo viên, trừng mắt như thôi miên
con sa giông trong ly nước. Đôi mắt Matilda cũng bị cuốn chặt vào đó. Rồi một cảm
giác khác thường và lạ lùng hoàn toàn xấm chiếm toàn bộ đôi mắt bé. Đó là cảm
giác điện năng đang tích tụ lại mỗi lúc một nhiều, tạo thành sức mạnh lạ thường
ngay bên trong đôi mắt bé. Nhưng còn một cảm giác khác với nhiều xúc cảm trộn lẫn
mà bé không tài nào hiểu được. Giống như sấm và chớp cứ chực tuôn trào ra khỏi
đôi mắt bé. Con ngươi bắt đầu nóng rực lên, dường như có năng lượng khổng lồ
nào đó đang cuồn cuộn phía bên trong. Đó là một cảm giác thật đáng kinh ngạc.
Bé cắm chặt cái nhìn vào ly nước. Sức mạnh tự nó đang tập trung vào từng con mắt
một, rồi bất chợt, như có hàng triệu bàn tay nhỏ bé vô hình bắn ra khỏi đôi mắt,
bay thẳng về phía chiếc ly. Bé thì thầm:

- Nghiêng này! Nghiêng này!

Cái ly lại lắc lư. Bé quyết định phóng ra nhiều điện năng hơn. Và rồi,
ly nước bắt đầu đảo ra phía sau một chút, một chút nữa, một chút nữa, cho tới
khi nó nghiêng hẳn ra sau, mất thăng bằng, rồi đổ ập xuống mặt bàn. Nước lẫn
con sa giông trơn trượt kia bắn tung vào ngực cô Trunchbull. Vị hiệu trưởng
thét to tới mức những tấm kính cửa sổ phải kêu lên răng rắc, và lần thứ hai chỉ
trong 5 phút, cô vọt ra khỏi ghế bành nhanh như chiếc hoả tiễn.

Con sa giống bấu chặt cặp chân trước vào chiếc áo khoác bằng vải, rồi
cả thân hình nó đu đưa dưới bộ ngực khổng lồ của cô Trunchbull. Liếc nhìn xuống
thấy nó, cô ta rống lên còn to hơn trước, rồi dùng bàn tay phủi mạnh, khiến con
vật bay ra khỏi lớp. Nó rơi xuống đất ngay bên chân Lavender, cô bé nhanh như
chớp, cúi người lượm nó lên, dút vội vào trong hộp chì màu. Để dành cho lần
sau!

Cô Trunchbull, lúc này khuôn mặt sôi sục hơn bao giờ hết, và đốm nước
to ngay phía trước làm cô có bẻ nhếch nhác, dơ bẩn. Cô gầm lên:

- Đứa nào làm? Nhanh lên, thú tội đi! Bước lên đây! Lần này thì mày
không trốn được đâu! Đứa nào chịu trách nhiệm? Đứa nào đánh đổ cái ly?

Không ai trả lời. Lớp học im phăng phắc như một nấm mồ. Giọng cô
Trunchbull nạt lớn:

- Matilda! Chính là mày! Tao biết mày làm!

Matilda vẫn ngồi yên không nói gì. Một cảm giác lạ lùng của bình thản
và tự tin choáng ngợp tâm hồn bé, và đột nhiên, bé thấy mình chẳng còn phải sợ
ai trên đời này. Với sức mạnh của đôi mắt, bé đã bắt buộc ly nước phải nghiêng
và đổ ướt khắp người cô hiệu trưởng đáng sợ kia. Ai có thể làm được điều đó,
thì có thể làm được bất cứ điều gì.

- Nói đi! Thú nhận là mày đã làm đi!

Matilda nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa của cô Trunchbull khổng lồ,
và đáp lại thật dịu dàng:

Báo cáo nội dung xấu